Hoàng Đồng Học

Chương 22



Hoàng đồng học vẫn không thể yên lòng học tập, cậu cảm giác mình hình như đã làm tổn thương trái tim học trưởng.

Lúc đó học trưởng muốn sờ tóc của cậu, động tác này đối với cậu đã thành thói quen, có lúc được học trưởng vò vò đầu như vậy, còn thật thoải mái, thế nhưng, vừa nãy không biết tại sao, chỉ là theo bản năng né tránh, lúc tay học trưởng dừng lại, trong lòng cậu đặc biệt cảm thấy khó chịu.

Nhưng mà, cậu không nói ra.

Hoàng đồng học trong lòng khó chịu, mâu thuẫn vô cùng.

Một tiết học này cậu cứ đờ ra như thế, sau đó cũng vẫn vậy, buổi trưa ở phòng học ăn nửa cái bánh mì thì không ăn được nữa, nằm úp sấp ngủ cũng không ngủ được, lén lút chạy lên tầng lớp 12 học, lần này cậu không cần tìm người gọi học trưởng nữa, bởi vì học trưởng không ở đó.

Hoàng đồng học trốn ở bên ngoài phòng học lớp 12/7 lén lút nhìn, bên trong phòng học không có ai, cậu nhìn qua cửa sổ, nhìn thấy trên bảng đen viết buổi chiều bao giờ vào học, nhìn thấy phía sau phòng học dán một cái bằng khen, nhìn thấy trên bàn mỗi người đều là chồng sách cao ngồng.

Đây chính là bầu không khí lớp 12.

Hoàng đồng học nhớ lại lúc buổi sáng đến, nhìn chỗ học trưởng ngồi, trên bàn kia cũng giống như thế, chồng sách luyện tập chất lên thật nhiều, còn có một quyển vở đang mở ra trên bàn, còn có một cái bút vẫn chưa đóng nắp.

Cậu cảm giác mình như kẻ trộm, lúc chủ nhân không ở nhà, đến nhìn lén sinh hoạt người ta.

Hoàng đồng học nhìn một lúc, sợ bị người bắt gặp, lưu luyến không rời trở về phòng học.

Cậu thật xoắn xuýt, không biết phải làm gì.

Không nghi ngờ chút nào, cậu rất thích kết bạn cùng học trưởng, đó là người duy nhất nguyện ý cùng cậu làm bạn bè, từ ngày đầu tiên bắt đầu đã đối với cậu rất tốt.

Nhưng mà, cậu lại rất sợ học trưởng.

Giống như sợ sệt tất cả thiếu niên bất lương khác.

Học trưởng tại sao phải đối xử tốt với cậu như vậy? Hoàng đồng học vừa hy vọng vì học trưởng thích cậu, vừa cảm thấy đại khái chỉ là học trưởng nhìn cậu ngu xuẩn, trêu chọc cậu rất vui.

Giống như hồi trung học cơ sở, có vài lần Hồ Thuật đối với cậu cũng rất tốt, khi Hoàng đồng học đang định thay đổi suy nghĩ về Hồ Thuật, lại nghe thấy Hồ Thuật nói chuyện cùng người khác: “Tao con mẹ nó chỉ thấy nó ngu xuẩn, trêu đùa như kẻ ngu si như thế, nó còn tưởng là thật.”

Thật sự rất đau lòng.

Vì lẽ đó, học trưởng cũng như Hồ Thuật, là cùng một loại người sao?

Hoàng đồng học gục xuống bàn nghĩ vấn đề này đến đau đầu, hai ngày sau đó cậu càng trở nên trầm mặc ít lời, ở lớp chẳng hề nói một câu, mà ra chơi, tan học, học trưởng thường xuyên đến tìm cậu cũng không thấy xuất hiện nữa.

Ngày thứ ba, Hoàng đồng học nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy có người đang đánh cầu lông, nhưng định thần nhìn lại, cũng không phải học trưởng.

Bạn cùng bàn từ bên ngoài trở về, cho cậu một lon cà phê nóng.

Gần đây bắt đầu trời lạnh, lá cây rơi xuống rào rào, căn tin trường học đưa ra kiểu cà phê này, dùng nước nóng pha, thích hợp uống vào mùa này nhất.

“Hả?” Hoàng đồng học sững sờ ngớ ra nhìn hắn.

Bạn cùng bàn nói: ” Cho cậu đấy, mau uống đi.”