Hoàng Đế Bụi Đời Và Minh Chủ Đầu Gỗ

Chương 31



Tín nhiệm và hoài nghi

── Chẳng lẽ… ngươi cho rằng Hoa Liên Sinh vô tội?

── Ân.

── Hiện tại mọi điều kiện bất lợi đều nhằm vào hắn, ngươi có chứng cứ gì khác chứng minh hắn vô tội?

── Xin lỗi, Du Vân. Ta không thể nói.

Từ sau khi Long Việt Băng về nhà, đoạn đối thoại đó cứ không ngừng vang lên bên tai Triệu Du Vân. Người khác bởi vì cái chết của Lâm Hoàn, suốt ngày thảo luận về tung tích của Hoa Liên Sinh và những chuyện ác liệt của Nguyệt Linh giáo, đó rõ ràng là những phản ứng bình thường, nhưng Triệu Du Vân lại thấy phiền toái một cách kỳ lạ. Trong lòng Triệu Du Vân biết rõ, trước đây hắn chưa bao giờ hoài nghi tiêu chuẩn thiện–ác và năng lực phán đoán của mình, nhưng ngay lúc này đây, hắn lại bị dao động bởi những lời nói của Long Việt Băng.

── Chẳng lẽ… Ngươi cho rằng Hoa Liên Sinh vô tội?

── Ân.

Hắn không có lý do gì để nghi ngờ nguyên nhân Lâm Hoàn chết. Nếu như hắn hoài nghi, đó là không tín nhiệm Lâm gia và Mộ Dung gia, còn đi ngược lại với suy nghĩ của cộng đồng võ lâm quần hùng. Nhưng nếu như hắn không nghi ngờ, vậy đó là hắn không tin Long Việt Băng…

── Xin lỗi, Du Vân. Ta không thể nói.

Không thể nói…

Ngôn ngữ vô cùng đơn giản, nhãn thần không thể nhìn thấu, rốt cuộc cất giấu bí mật ra sao? Vì sao không thể nói, vì sao không chịu nói chân tướng cho hắn, vì sao luôn luôn dễ dàng có thể nắm giữ tất cả?

Có thể đó là phạm vi mà vĩnh viễn hắn cũng không thể chạm đến… Thế nhưng dù nhiều dù ít cũng thấy, không cam lòng…

Vị quản gia thần kỳ nửa năm trước đột nhiên tới nhà hắn, bất tri bất giác trở thành trụ cột trong nhà, trở thành hy vọng của toàn gia. Vị quản gia lúc nào cũng ở bên hắn, luôn luôn hơi cười cười, dành cho hắn sự quan tâm chu đáo.

Thanh âm êm tai lúc gọi tên hắn, ngón tay ấm áp xoa mặt hắn, đôi môi nóng bỏng hôn hắn… Tất cả những thứ này đều có cảm giác đặc biệt chưa từng có.

Thế nhưng, chẳng phải rất trào phúng sao? Đối phương biết tất cả về hắn, nhưng hắn không biết chút nào về đối phương. Kỳ thực nếu như có thể, hắn cũng muốn thử lý giải, cũng muốn thử tín nhiệm.

Lông mày Triệu Du Vân càng lúc càng nhíu chặt, tâm tư càng lúc càng loạn. Sau khi nghị sự kết thúc, hắn là người đầu tiên đi ra ngoài.

Không khí thanh lãnh ùa vào mặt, Triệu Du Vân hô hấp thật sâu.

Váng đầu quá… Còn tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, cái gì nên tới sớm muộn cũng sẽ tới. Võ lâm đại hội, liền xác định vào mùng tám đầu tháng sau đi…

“Thật không hổ là võ công độc môn của ma giáo a…”

“Nếu nội công đủ thâm hậu, hẳn là có thể bảo vệ tâm mạch.”

“Thế nhưng đến chủ nhà cũng không chống đỡ được, trên đời này còn được mấy người có thể hóa giải đây?”

“Chậc… Tiểu tử Hoa Liên Sinh kia cũng thật độc ác, tất cả mọi người đều bị thân phận của hắn che mắt.”

Hai đệ tử Lâm gia đi ngang qua đã nghị luận như vậy.

Hoa Liên Sinh… đến nay hành tung bất minh.

Nếu như chiếu theo lời Long Việt Băng, người giết chết Lâm Hoàn không phải là Hoa Liên Sinh, vậy thì là ai đây?

Nói thật ra thì, trong lòng Triệu Du Vân không phải là không có chút nghi ngờ. Hắn biết, Hoa Liên Sinh là một kỳ tài võ học, nắm giữ chiêu thức của mười mấy môn phái lớn nhỏ, thế nhưng nếu muốn hắn trong lúc học gián đoạn các võ công khác lại thông hiểu được được tâm pháp của U Huyền thần chường, đạt được tới trình độ một chưởng đẩy cao thủ vào chỗ chết, chỉ sợ là không có khả năng.

Vì vậy cái nghi vấn kia lại một lần nữa nổi lên trong lòng… Người giết Lâm Hoàn không phải là Hoa Liên Sinh, vậy thì là ai?

Mang theo nghi vấn trong lòng, Triệu Du Vân bất tri bất giác đã đi tới hậu viện của Lâm gia.

Hậu viện vắng vẻ, không có ai. Gió lạnh đầu xuân thổi qua cành cây và song cửa, sinh ra không khí đìu hiu. Dường như theo đợt biến cố này kết thúc, sinh khí trong nhà cũng biến mất.

Triệu Du Vân đứng trước phòng ngủ của Lâm Hoàn, đây chính là địa điểm Lâm Hoàn chết. Tuy rằng gian phòng đã sớm được dọn dẹp, nhưng nếu như có thể phát hiện ra thêm cái gì…

Nghĩ tới đây, hắn nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

“Triệu minh chủ, ngươi ở đây làm gì?”

Một giọng nữ bỗng nhiên truyền tới từ phía sau.

Triệu Du Vân quay đầu lại, không chút nào chột dạ nhìn người vừa tới.

Chính phu nhân Hồng Điệp của Lâm gia, tuổi khoảng trên dưới bốn mươi, một thân bạch y, sắc mặt cũng tái nhợt tới không gì sánh được. Giọng bà đầy lãnh đạm, có loại cảm giác không giống con người.

Hồng Điệp tuy là thân sinh mẫu thân của Lâm Giác, nhưng bởi những năm gầy đây cả ngày ăn chay niệm phật không thích gặp ai, vậy nên Triệu Du Vân không thường tiếp xúc, quan hệ giữa hai người cũng xa lạ.

Triệu Du Vân trầm ngâm “Ta muốn tới xem lại nơi này lần nữa…”

“Cát bụi lại trở về với cát bụi.” Hồng Điệp ngắt lời Triệu Du Vân “Người cũng đã yên giấc rồi, còn cái gì đáng xem đây?”

Trong lòng Triệu Du Vân minh bạch bà là không muốn có ngoại nhân vào đây, vì vậy gật đầu nói “Phu nhân nói đúng, vậy Du Vân ly khai.”

Hồng Điệp nhìn nhất cử nhất động của Triệu Du Vân, lại mở miệng gọi hắn lại “Triệu minh chủ, xin đợi một chút. Ta có điều muốn nói với ngươi.”

“Mời phu nhân nói.”

“Bồ đề bản vô thụ, minh kính diệc phi thai. Bản lai vô nhất vật, hà xử nhạ trần ai.”* Hồng Điệp diện vô biểu tình, chậm rãi nói “Triệu minh chủ, nếu như ngươi có ý muón kết hôn với Giác Nhi, vậy hãy mang theo nó ẩn cư sơn lâm, từ nay về sau không hỏi tới chuyện của giang hồ nữa.”

“Phu nhân.” Triệu Du Vân dừng một chút, lễ phép hồi đáp “Có thể thoát khỏi thế gian hỗn loạn đương nhiên là điều tốt, nhưng Du Vân trước sau vẫn cho rằng, nên đi, cố giữ cũng không được, nên tới, cố tránh cũng không thoát, có một số việc là nhất định xảy ra nhất định phải đối mặt, ẩn cư, cũng không thể giải quyết được tất cả vấn đề.”

“Triệu minh chủ chi bằng nói là không rũ bỏ được trách nhiệm đúng không?” Rõ ràng là ngữ điệu thong thả, khẩu khí thản nhiên, nhưng ngoài ý muốn có vẻ hăm dọa.

“Không sai.” Triệu Du Vân gật đầu “Du Vân là minh chủ, vậy trong thời khắc nguy nan nên dũng cảm đứng ra, đó không chỉ là có trách nhiệm với toàn bộ võ lâm, còn là trách nhiệm đối với thanh danh của Triệu gia ta.”

“Triệu minh chủ, trước tiên đừng nói những cái khác, hãy thành thật trả lời một vấn đề của ta.” Đôi mắt của nữ nhân vẫn vững vàng nhìn hắn chằm chằm “Ngươi thực sự muốn lấy Giác Nhi sao? Hay phải nói là, ngươi thực sự thích Giác Nhi chứ?”

Triệu Du Vân chưa bao giờ biết, tới bây giờ, vấn đề này lại trở nên khó trả lời như vậy, hắn ngỡ ngàng sửng sốt một lúc, thấp giọng nói:

“Du Vân tự nhận là không có năng lực cho Giác muội được hạnh phúc… Mà người chân chính có thể khiến muội ấy hạnh phúc, đã xuất hiện rồi.”

“Chính xác.” Hồng Điệp phu nhân gật đầu đầy vẻ sâu xa “Mộ Dung công tử đối với Giác Nhi là nhất vãng tình thâm, mà chân tâm của ngươi lại không biết đã đi nơi nào… Ta căn bản là nhìn không thấy.”

“Triệu minh chủ, hãy tự bảo trọng.”

Nói xong, bà cũng không đợi Triệu Du Vân trả lời, xoay người rời đi.

Có lẽ là chọc giận đối phương rồi… Triệu Du Vân nghĩ.

Thế nhưng, lời hôm nay nói, đích xác đều là thật lòng. Hắn đối với Lâm Giác chưa từng có bất cứ tình cảm đặt biệt gì, vậy nên hắn đã định trước sẽ giao Lâm Giác cho người khác. Chính như lời Hồng Điệp Phu Nhân nói, chân tâm của hắn, không biết đã đi nơi nào…

Vậy, rốt cuộc là ở đâu nhỉ?

Triệu Du Vân bỗng nhiên nhớ tới một người nào đó một cách mãnh liệt. Hắn muốn về nhà.

“Aii… vì sao không sớm tìm đại phu một chút.” Vương thái y một bên chẩn trị thay cho Hoa Liên Sinh, một bên lắc đầu nói “Tình huống hiện tại của hắn rất nguy hiểm, hầu như bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở… Không biết là ai lại còn cho hắn uống mấy thứ thuốc bậy bạ, đến trị đi tả lẫn an thai đều có… Còn tiếp tục như vậy, không chết cũng bị uống thuốc chết.”

Long Việt Băng dùng ánh mắt hoài nghi nhìn về phía trù nương. Người kia cười hắc hắc rất không có ý tứ, nói “Ta không biết y thuật mà…”

“Thế này…” Vương thái y ngẩng đầu nhìn hai người “Các ngươi ai có thể dùng nội công để phụ trợ trị liệu?”

“Bà ý.” Long Việt Băng chỉ chỉ vào trù nương.

“Sao không phải là ngươi?” Trù nương nghi hoặc hỏi.

Long Việt Băng xòe tay “Có nguyên nhân đặc biệt, không tiện giải thích.”

“Tiểu Nhạc…”

Trù nương bất đắc dĩ lắc đầu, dưới đáy lòng thầm nghĩ:

“Sớm muộn cũng có ngày phải vạch trần trò lừa bịp của ngươi.”

*

Bồ-đề vốn chẳng cây,

Gương sáng cần chi đài

Bản chất là hư không

Lo chi bám bụi trần.

Câu này phải hiểu theo tùy cảnh, cơ mah ta vẫn chưa hiểu lắm bà Hồng Điệp bả nói là có ý gì =  =