Hoán Phu Cách Cách

Chương 3



“Nghe nói bối lặc gia cùng các thương nhân trứ danh ở Huy Châu, Sơn Tây, Thiểm Tây đều có qua lại, đúng không?”

Trong đại sảnh Tĩnh Vũ sơn trang, La Nhĩ (Laure) tóc vàng mắt xanh dùng tiếng nước ngoài một bên vừa nói chuyện với Thừa Diệp, một bên vừa dùng ánh mắt kinh diễm nhìn một vị đại mỹ nhân giống hệt như búp bê Trung Quốc, đáng tiếc, nàng đã là thê tử của bối lặcgia rồi.

Tình Tâm đương nhiên nhìn ra được trong mắt hắn có phần tiếc nuối, bản thân mình vốn dĩ dung mạo không tệ, lại được Tiểu Liễutỉ mỉ trang điểm, nàng tô chút son, mặc một thân kỳ phục (1) hoa lệ,lại mang một đôi bồn để hài (2), nhìn vào gương đồng cả nàng cũng thấymình rất xinh đẹp!

Bất quá, ánh mắt của La Nhĩ có thể xem nhưhữu lễ, nhưng ánh mắt Lý Đắc Hiền trạc tuổi bốn mươi bên cạnh lại khiến nàng khó chịu, đều là ánh mắt kinh diễm, nhưng trong đó mang theo tàniệm, rất đáng ghét!

“Đắc Hiền? Đắc Hiền?”

Thừa Diệp không nhìn thấy, đương nhiên không biết Lý Đắc Hiền đang nhìn thê tử hắn đến ngây người, trong đầu còn giữa ban ngày mơ một giấc mơ xuân, mãi chođến khi Tình Tâm cười khanh khách mở miệng nhắc nhở hắn một câu, “Lýtiên sinh, tướng công nhà ta đang gọi tiên sinh đấy!”

Lý Đắc Hiền xấu hổ hoàn hồn, vội vàng thỉnh La Nhĩ nói lại những lời vừa nói, sauđó dịch tiếng Tây Dương lại thành tiếng Trung cho Thừa Diệp nghe.

Hắn gật đầu, “Đại Thanh đế quốc ta đến nay vẫn cho phép vùng duyên hải đối ngoại thông thương, Tô Châu thuận lợi lại là cảng khẩu trọng yếu củaGiang Nam, đương nhiên hấp dẫn các thương nhân vào chiếm giữ, có tiếpxúc cũng là lẽ thường tình.”

Hắn vừa trả lời vừa nghiêng người về phía Tình Tâm, nàng lập tức khẽ kéo ống tay áo hắn một chút, để hắnhiểu rõ những lời này không có vấn đề.

Sau đó hắn lại nhờ Lý Đắc Hiền chuyển dịch những lời này cho La Nhĩ nghe, thấy ý nghĩa câuchuyển ngữ không sai, nàng lại kéo ống tay áo hắn một cái, cử động tiếp theo đều chính là như vậy, La Nhĩ đối với thương phẩm chuyên doanh của những thương bang khác cũng tương đối có hứng thú, nên muốn thông quaThừa Diệp, quen biết thêm nhiều thương nhân khác.

Bất quá, ThừaDiệp cũng không phải kẻ hiểu biết nông cạn, thẳng thắn nói với La Nhĩ,nếu muốn có được mặt hàng tốt nhất, thậm chí là thuận lợi đúng giờ xuất hàng, cũng chỉ có hắn mới có năng lực này.

Tuy rằng so sánh giácả ở những ba nơi thì La Nhĩ cũng không hề chịu thiệt, nhưng hắn thânlà thành viên hoàng thất, chung quy thân phận so với các thương nhânbình thường khác có đặc quyền hơn, đôi khi, nếu như thật sự có gianthường nào có hành vi muốn đoạt mối làm ăn, hắn chỉ cần hướng quan phủ ở đó nói một tiếng, những hàng hóa này ít nhất cũng phải kéo dài năm, ba tháng mới xuất ra được, thiệt hại trong khoảng thời gian đó thì khôngcần phải nói.

Vì thế, hắn khuyên La Nhĩ chẳng thà cứ duy trì mốiquan hệ hợp tác làm ăn của họ, tìm kiếm cơ hội tốt để song phương hợptác, dù sao thì việc buôn bán chẳng qua cũng chỉ vì tài phú mà thôi…

Một buổi nói chuyện thật dài vừa đấm vừa xoa, khiến La Nhĩ bội phục cũngnhư cảm thấy bất đắc dĩ, những đạo lý này hắn cũng hiểu rất rõ, chỉ làtrong một năm gần đây, hàng hóa bối lặc gia giao liên tiếp lên giá, lợi nhuận giảm đi rất nhiều, hắn cũng rất khó xử.

Còn Tình Tâm đốivới Thừa Diệp lại nhìn bằng cặp mắt khác xưa, tuy rằng ánh mắt nàngluôn luôn bất giác chuyển đến đôi môi căng mà mỏng của hắn, trái timnàng cũng chẳng hiểu vì sao cứ đập liên hồi, nhưng hắn xác thực là cótu dưỡng, làm ăn cũng rất hợp lý.

Nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ phải cười khổ của La Nhĩ, đã biết hắn hoàn toàn hết năng lực chống đỡ rồi.

Tiếp theo, việc cần bàn chính là một ít giá cả của mặt hàng mới, La Nhĩ cầm lấy một quyển tập, trên đó còn có bản vẽ của rất nhiều loại mặt hàng.

Nàng tỉ mỉ nghe Lý Đắc Hiền miêu tả những sản phẩm này đặc sắc ở chỗ nào,từ ngữ dịch thuật cũng không có vấn đề, nhưng khi Thừa Diệp bàn giá cả, bắt đầu có kẻ động tay động chân, rõ ràng là một loại sáu mươi phiênngân (3) gì đó, nhưng Lý Đắc Hiền tuy rằng cũng nói là sáu mươi phiênngân, nhưng hắn lại thêm vào phí quản lý hàng tồn tại bến tàu, phí nhân lực, thậm chí là phí kéo xe cùng một loạt chi phí tạp nham khác, khiến giá cả toàn bộ bị đẩy lên, gần như muốn gấp đôi giá gốc!

Song phương mặc cả là việc khó lòng tránh khỏi, nàng kéo ống tay áo của hắn đã kéo đến mỏi tay rồi, nhưng lời của Thừa Diệp toàn bộ đều bị bóp méo, nàng vừa nghe vừa giận, suýt chút nữa không đem toàn bộ ống tay áo của hắn kéo xuống tiếp!

Cùng lúc đó, có người cũng đã chịu đựng không nổi, “Ngươi có thể đi rồi, Đắc Hiền.” Thừa Diệp nổi giận nặng nề quát.

“Sao?”

“Công việc của ngươi tới đây kết thúc.”

Lý Đắc Hiền sắc mặt hết sức khó coi, đột nhiên bất an đứng dậy, “Tạ…Tại sao?”

“Không thể thành thật truyền đạt ý tứ của ta cho hắn, lý do này đủ hay chưa?”

Sắc mặt hắn bỗng trở nên trắng bệch, “Ta, ta làm sao dám…”

“Ngươi! Đem toàn bộ ý tứ của ta nói lại cho hắn nghe.”

Tên gia hỏa này, nàng không có tên sao? Nàng mím mím môi, bắt đầu chípchíp oa oa đem quá trình thảo luận giá cả từ đầu tới đuôi nói lại bằngtiếng nước ngoài một cách lưu loát cho La Nhĩ nghe, chỉ thấy hắn càngnghe càng trừng to mắt, mà sắc mặt Lý Đắc Hiền càng lúc càng tái nhợt,thậm chí là cả người run lên.

Kỳ thực ngay từ đầu hắn cũng khôngdám lừa gạt Thừa Diệp, lá gan này là từ từ mới lớn dần lên, hơn nữa hắn biết rõ Thừa Diệp quan tâm đến chuyện mù mắt này như thế nào, trừ khicó việc, Thừa Diệp căn bản không qua lại với những người khác, cho nênhắn vẫn độc chiếm cái chức béo bở này, cũng khiến những người cùng nghề ao ước, nhưng lỡ như nguyên nhân sa thải này để cho tất cả mọi ngườibiết, hắn có thể cả công việc khác cũng không tìm được.

“Bối, bối lặc gia… Thỉnh, thỉnh cho… ta… một… cơ hội nữa…” Hắn run run nói, quỳ xuống xấu hổ cầu xin.

“Nếu ngươi còn không đi, ta tìm người chặt đứt cái chân chó của ngươi.”Thừa Diệp ngữ khí bình tĩnh, nhưng lãnh ý trong đó lại khiến người tavô cùng khiếp sợ, Lý Đắc Hiền nào dám tiếp tục ở lại đây, lập tức ngãnhào mà chạy.

Tình Tâm tiếp theo phải tiếp tục công tác phiêndịch, rất nhanh sau đó, tình hình mối làm ăn này của hai bên đã đượcđịnh liệu, La Nhĩ đối với nàng ca ngợi có thừa, mà những lời này nàngđều chỉ là nói sơ qua, nhưng đối với yêu cầu cuối cùng trước lúc rời đi của hắn, nàng khéo léo cự tuyệt, nhưng bởi vì không được phiên dịch,Thừa Diệp rất không vui.

“Hắn nói gì?” Thừa Diệp không thích cảm giác bị quên.

“Không có gì quan trọng, hắn nói nếu ngươi không ngại, hắn muốn dùng lễ nghi nước hắn biểu thị kính ý với ta.”

“Lễ nghi gì?”

“Chính là nắm tay ta, trên mu bàn tay ta hôn nhẹ một cái.”

Hắn sắc mặt phút chốc biến đổi, “Hắn muốn khinh bạc ngươi?”

Nàng nhanh chóng phủ nhận, “Không phải, đây là lễ nghi của bọn họ, trước khi cùng nữ tử cáo biệt, đều sẽ làm như vậy.”

“Hừ, ở đây không phải nơi đó!”

Lời nói này đã đủ rõ ràng, vì vậy nàng trực tiếp đem lời của hắn nói choLa Nhĩ đang vô cùng hoang mang nghe, không ngờ rằng nghe xong hắn lạibật cười, chíp chíp oa oa nói cả một tràng dài, khiến nàng mặt mày đỏửng, chẳng biết nên nói cái gì, chỉ có thể lắc đầu cười, sau khi tiễnhắn rời khỏi đây, nàng cũng muốn bỏ đi, nhưng Thừa Diệp lại không có ýđịnh đó.

“Cuối cùng lại nói cái gì?” Nàng tưởng rằng hắn nghe không ra trong lời nói của La Nhĩ nồng đậm tiếu ý sao?

Nàng dừng bước, quay đầu lại nhìn hắn, “Ngươi thật sự muốn nghe?”

“Nói nhảm!”

Nàng trợn trắng mắt, sao nàng lại quên được hắn rất thiếu kiên nhẫn chứ.

“Hắn nói, không ngờ bối lặc gia làm ăn đã bá đạo như vậy, đối với thê tửcũng bảo hộ như thế, hắn nói hắn nhìn ra được ngươi quan tâm đến ta thế nào, mà chúng ta kiêm điệp tình thâm ra sao.” Bởi vì hắn thấy ánh mắtnàng cứ luôn nhìn chằm chằm Thừa Diệp, trên khuôn mặt mỹ lệ tản ra hàoquang e thẹn động lòng người, bất quá câu nói đó, nàng tự mình tỉnhlược, cái đó quá mất mặt, hắn không cần biết.

“Mắt hắn có vấn đề rồi!” Hắn sao lại quan tâm nàng chứ?

Khẩu khí hắn có khinh thường, khiến nàng có chút bất mãn, “Cái chuyện hắnmuốn hôn mu bàn tay một chút thì có quan trọng gì đâu chứ?”

“Đừng nói với ta, ngươi đã bị hôn rồi?” Vừa nghĩ tới hình ảnh kia, tâm tình hắn không hiểu sao đột nhiên rất khó chịu.

Nàng cố ý không trả lời vấn đề này, “Ta có thể quay về Vân Ảnh lâu được chứ?”

“Ngươi còn chưa trả lời ta.”

“Ngươi còn để ý tới ta? Chuyện kia có trả lời hay không thì có can hệ gì?”

Hắn bị hỏi đến nghẹn họng.

Ha ha… Khó có thể làm cho tên nam nhân bá đạo kia câm miệng lại, nàngthật sự rất đắc ý, chỉ là, đắc ý được một lát là tốt rồi, đừng ở lại mà vuốt râu hổ, “Ta có thể về rồi chứ.”

“Chờ đã, chuyện hôm nay ngươi làm – có muốn trả thù lao gì không? Ta không muốn thiếu ân tình của ngươi.”

“Là không muốn thiếu ân tình của nữ nhân hả?” Nàng trêu gọi hỏi.

Sắc mặt hắn bỗng dưng trầm xuống, hắn không thích nàng thông minh như vậy.

“Tốt, ba điều kiện.” Xem khuôn mặt tuấn tú kia hóa đen như vậy, nàng cũng không muốn nói nhiều gây thêm rắc rối.

“Ngươi thật sự không có chút ‘lòng tham’, kim ngân châu báu ngươi cứ trựctiếp tìm hỉ nương dẫn ngươi đến Tô Châu thành mua, ghi sổ cho ta làđược.”

“Đừng tưởng ta tham lam như thế, ngươi cho rằng ta khôngnghe được giọng điệu mỉa mai của ngươi sao?” Mặc kệ hắn có trông thấyhay không, nàng chính là nhịn không được trừng mắt.

Hắn thật sự rất ghét sự thông minh của nàng, sắc mặt hắn cũng vì vậy mà càng ngày càng xấu.

“Được rồi, điều kiện đầu tiên chính là sau khi ta nói xong hai điều kiện sau, để ta trở lại ngủ một giấc.”

Hắn nhíu mày, cái này cũng gọi là điều kiện sao?

“Điều kiện thứ hai chính là, ngươi phải dẫn ta đến bến tàu, ta muốn xem thuyền.”

Điều này rất kỳ quái, nhưng không quan trọng, “Được, ta sẽ phái Hà tổng quản đưa ngươi đi.”

Nàng cười đến giảo hoạt, đáng tiếc là hắn không nhìn thấy, “Không khôngkhông, điều kiện thứ ba chính là, không phải ngươi thì không được. Vậyđó, đó là ba điều kiện, bây giờ ta về ngủ đây.”

Nữ nhân này xem hắn là thằng ngốc đem ra đùa giỡn sao? Rõ ràng chỉ có một việc, nhưng – “Tại sao nhất định phải là ta?”

“Ngươi không đi, chính là thiếu ân tình của ta, là thiếu ân tình của “nữnhân” đó!” Nàng đặc biệt nhấn mạnh hai chữ kia, sau đó cười hì hì bỏđi, không biết tại sao? Nhưng thấy bộ dạng hắn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, tâm tình nàng dĩ nhiên đặc biệt tốt!

Thừa Diệp lầnđầu bị nữ nhân ăn đến gắt gao, hắn cắn răng, “phanh” một tiếng, trênbàn xuất hiện một dấu tay rất sâu, đủ thấy lửa giận trong lòng hắn mãnh liệt cỡ nào.

Sáng sớm hôm sau, ở bến tàu Tô Châu ồn ào huyênnáo, rất nhiều công nhân đang bận rộn chuyển hàng hóa từ chiếc tàu nhonhỏ lên tàu lớn chuyển hàng, còn có rất nhiều hàng hóa cũng chất đốngchờ được lên tàu, hơn nữa còn có thương nhân đi đi lại lại, xe ngựa,còn cả quan binh cưỡi ngựa dò xét, khiến bến tàu đông đúc đến cả conkiến cũng chui qua không lọt.

Hai bên trái phải còn có không ít tửu lâu, nhà buôn san sát, bên trong cũng có rất nhiều người, thật sự rất náo nhiệt.

Chỉ là, sau khi một chiếc xe ngựa kim bích huy hoàng chạy đến, xung quanhđột nhiên rơi vào một mảnh vắng lặng như tờ, bởi vì xe ngựa này chínhlà xe ngựa chuyên dùng của Thừa Diệp bối lặc, ngày xưa ở bến tàu vẫnthường hay thấy, nhưng sau khi hắn bị mù rồi thì chưa lần nào xuất hiện ở bến tàu, nghe nói Thừa Diệp lui về phía sau, chưởng quản toàn bộ vận chuyển buôn bán của cửa hàng Cẩm Hối.

Cửa xe mở ra, một vị giainhân lanh lợi uyển chuyển, xinh đẹp tựa thiên tiên cười tươi như hoalướt qua Hà tổng quản nhảy xuống ngựa, một đôi mắt trắng đen tròn trịatràn đầy kinh hỉ nhanh như chớp nhìn quanh bốn phía.

Mà đươnglúc quần chúng nhân dân đang kinh diễm nhìn mắt ngọc mày ngài trênkhuôn mặt nhỏ nhắn thì, một thân ảnh anh tuấn cao lớn cũng bước xuốngxe ngựa, một thân áo khoác xanh làm bằng tơ lụa, thoạt nhìn toát lên vẻ phong thần tuấn lãng, khí vũ bất phàm.

“Là Thừa Diệp bối lặc!”

“Trời ạ, quả thực là Thừa Diệp bối lặc!”

“Vậy là vị mỹ nhân đẹp tựa thiên tiên kia chính là tân hôn thê tử của hắn – thập nhị cách cách a?”

“Tuấn nam mỹ nữ, quả thật là trời sinh một đôi! Nhưng đôi mắt hắn thực sự không nhìn thấy sao?”

Mọi người chụm đầu ghé tai, xôn xao bàn tán, rất nhiều quan viên tuần tralập tức tiến lên hành lễ, nhưng hắn chỉ phất tay một cái, tuấn nhandiện vô biểu tình khiến chúng quan tuần tra không biết phải làm sao.

“Các ngươi lui ra đi.” Tình Tâm cười cười gật đầu cùng bọn họ, “Các ngươiđi làm chuyện của mình đi, hôm nay, bối lặc gia là đặc biệt cũng ta tới đây xem xét, lát nữa chúng ta phải đi rồi.”

Nhìn thấy thiếu phúc tấn xinh đẹp động lòng người, lại tương đối biết quan tâm chăm sóc,không ít người lập tức đối với nàng nảy sinh hảo cảm.

Đám quantuần tra tản đi, Hà tổng quản vẻ mặt lo lắng nhìn nàng, “Thiếu phúctấn, ta thấy nơi này nhiều người quá, vẫn là bối lặc gia quay về xe tốt hơn- ”

“Không cần lo, ta sẽ làm đôi mắt cho hắn.” Nói rồi, nàngliền nắm tay Thừa Diệp, nhưng hắn lập tức bỏ ra, lạnh lùng nói, “Ngươimuốn xem thuyền thì đi nhanh, ta ở đây chờ.”

“Không được, vậy đâu tính là xem? Chúng ta đến gần thuyền hơn một chút, ngươi không muốn thiếu ân tình của ta chứ?”

Hắn khẽ cắn môi, nữ nhân này quả thực là được một tấc lại muốn tiến thêmmột thước, nhưng đã rơi vào tình thế bất đắc dĩ này, hắn cũng đành miễn cưỡng để mình bị nàng kéo đi.

Hà tổng quản vô cùng kinh ngạcnhìn hai người nắm tay đồng hành, đôi mắt già nua không nhịn được ngấnlệ, đây là lần đầu tiên sau khi đôi mắt bối lặc gia bị thương lại chịuxuất hiện trước mặt mọi người, thật sự là tốt quá, thật tốt quá!

Tình Tâm nắm tay Thừa Diệp đi một hồi, lại nhắc nhở hắn, “Phải xuống cầu thang rồi.”

Hắn dừng chân, cảnh giác hỏi, “Ngươi muốn dẫn ta đi đâu?”

Nàng lè lưỡi, nhìn boong thuyền dưới chân, “Chẳng qua là đứng trên mộtchiếc thuyền hoa nhỏ, sau đó chúng ta lại bước lên một chiếc thuyền cao lớn cạnh bên.”

“Không đi.”

“Không đi cũng không được,ngươi tốt nhất là mau bước xuống đi, nếu không hai người chúng ta cókhả năng đều rơi xuống nước.” Bởi vì trọng lượng của bọn họ sẽ toàn bộtập trung bên phải mép thuyền, thuyền nhấn định lật.

Bọn họ từlâu đã bước lên thuyền rồi? Lông mày hắn càng lúc càng nhăn lại, đếnbây giờ mới cảm thấy được “đất” dưới chân đang nhẹ nhàng chuyển động…

Tình Tâm mang theo hắn bước lên một chiếc thuyền con xinh xắn, bởi vì ở đây có không ít người nước ngoài, dùng cái loại thuyền nhỏ tràn ngập ý thơ này cũng rất hưng phấn, sở dĩ có vài người lái đò ở đây mời chào buônbán, kết hợp đón khách chuyển một vòng. Nhưng lão lái đò già này nghĩsao cũng không ngờ rằng, thuyền của hắn lại được bối lặc gia cùng thiếu phúc tấn ưu ái, nên cười đến không muốn khép miệng.

Sau cùng,Thừa Diệp đương nhiên bị ép trở thành thuyền khách, chiếc thuyền nhonhỏ trên làn sóng trong veo tại bến cảng đi chầm chậm, người lái đòchuẩn bị điểm tâm, trà bánh, mùi vị cũng không tệ, nhưng khuôn mặt tuấn tú của hắn trước sau vẫn vô cùng khó chịu, bất quá, điểm này cũngkhông chút nào ảnh hưởng đến tinh thần hăng hái của nàng, thanh âm tánthán của nàng cứ vang lên không dứt, còn líu ríu hình dung cảnh tượngbến đò náo nhiệt thế nào, khiến hắn càng thêm phiền muộn.

“Ngươi xem của ngươi, lảm nhảm nhiều vậy làm gì!”

“Dù sao cũng không thể để ngươi hầu khách trong nhàm chán được chứ.”

“Vậy tính là tri kỉ của ngươi?”

“Phải, cho nên ngươi phải biết tạ ơn, đừng bày ra cái mặt khó coi như vậy.”

“Ngươi cũng không phải người mù!”

“Nên không biết người nỗi khổ của người mù?”

Hắn thật sự chán ghét sự thông minh của nàng, có thể hiểu rõ ràng tâm tư của hắn.

“Kỳ thực ta không biết là ngươi nghĩ thế nào? Nhưng nghiêm túc mà nói,ngươi tuyệt đối là một người mù hạnh phúc.” Nàng một bên vừa uống mộtngụm trà, vừa nhìn mặt hắn nói.

“Ta có biết một lão bà bà bị mù,bà nói từ khi bắt đầu có ký ức đến nay, bà chính là đã mù rồi, cho nênbà không biết màu sắc của bầu trời là như thế nào? Không biết màu sắchoa hồng ra sao,” Nàng thở dài một tiếng, “Nhưng ngươi không giống nhưvậy, ngươi so với bà hạnh phúc hơn, có rất nhiều màu sắc, cảnh tríngươi đã xem qua, còn có ta tận lực hình dung cho ngươi rõ, hơn nữangươi cũng từng xem qua, cho nên trong đầu rất dễ hiện lên cảnh tượng,không phải sao?”

Hắn không trả lời nàng, nàng không phải là đương sự, đương nhiên nói đến đường đường chính chính.

“Ngươi có tiền, có quyền, còn có người hầu tận tâm hầu hạ, có phụ mẫu yêu thương ngươi- ”

“Ngươi câm miệng lại cho ta!” Hắn căn bản không thể tiếp tục nghe được nữa.

“Ta tin tưởng ngươi là người tốt, biết phân biệt đúng sai, nếu không ngươi sẽ không để Đỗ Kiều Tuyên tứ cố vô thân ở lại.”

“Ta nói chỉ có mình ta được nhắc tới nàng!”

“Nếu có thể đối đãi với muội muội của nữ nhân từng độc mù mắt mình như vậy, tại sao lại không thể đối xử tử tế với mình, đừng đem bản thânmình nhốt trong sơn trang nữa, ngươi toàn thân trên dưới đâu phải cóchỗ nào nhìn không giống người- ”

“Phanh” một tiếng, cái bànxinh đẹp bị hắn đánh thành hai nữa, mà sắc mặt hắn nói xấu xí bao nhiêu liền có bấy nhiêu, “Lái đò, đưa ta về!” Hắn cả tiếng rống giận.

“Vâng vâng vâng, bối lặc gia!”

Lão lái đò sắc mặt trắng bệch đã sớm sợ hãu, hắn khẩn cấp đem thuyền trởlại bên bờ, nhưng còn chưa ngừng hắn, bối lặc gia đã thở phì phì đứngdậy, một chân giẫm lên cầu thang –

“Cẩn thận!” Tình Tâm vội vãmuốn bước lên giúp hắn, nhưng hắn một tay đẩy nàng, cho nên “vèo” mộttiếng, bối lặc gia tôn quý phi phàm liền rơi xuống nước!

“Chếttiệt!” Thừa Diệp cũng không phải không phải không hiểu được thủy tính,chỉ là hắn căn bản không biết mình từ đâu rơi xuống nước, hắn một trậnsờ soạt lung tung trong nước, chẳng biết vật gì bén nhọn xẹt qua tayphải làm hắn bị một trận đau đớn, điều này khiến hắn càng thêm hoảngloạn.

Đột nhiên có một cánh tay nhỏ bé vững vàng bắt lấy vai trái hắn, hơi thở ấm áp ghé vào tai hắn nói, “Đừng hoảng loạn, ta mangngươi lên bờ.”

“Ngươi cũng nhảy xuống nước, tại sao?” Hắn khó có thể hiểu được hành động của nữ nhân này.

“Xuất giá tòng phu mà, ngươi nhảy cầu, thê tử làm sao có thể không nhảy chứ?”

Hắn nghe được trong ngữ điệu của nàng có hoạt bát ung dung, nhưng không rõ tại sao dưới tình huống này, nàng có có thể thoải mái như vậy?

Hà tổng quản cùng quan tuần tra vội vã chạy tới bên bờ, rất nhanh kéođược hai người lên, mà lão lái đò trên thuyền hoa cũng sớm đã sợ đếnngất xỉu trên thuyền.

“Bối lặc gia, tay phải của ngài chảy máu rồi!” Hà tổng quản kinh hoàng kêu to.

“Khẳng định là bị cái gì cắt rồi,” Tình Tâm lập tức nhìn về phía dân chúngcùng quan sai đang thần sắc khẩn trương vây xung quanh, “Ai có thuốc có thể cho chúng ta mượn một chút không?”

“Bối lặc gia, thiếu phúc tấn, trong tửu quán ta có thuốc, ta lập tức lấy đến đây.” Một vị thường dân nhiệt tình lập tức chạy đi.

“Ta đi giúp đỡ gọi Lâm đại phu tới.” Một vị quan sai khác cũng mở lời.

“Không cần,” Hà tổng quản lúc này mới hoàn hồn, “Thiếu phúc tấn, đừng khẩntrương, chỗ này cách cửa hàng chúng ta không xa lắm, ngài cùng bối lặcgia mau mau lên ngựa, ta sai người chuận bị quần áo sạch sẽ cho hai vịthay, cũng để bối lặc gia cho đại phu xem một cái.”

“Được đượcđược, cứ làm vậy đi, thuốc của tửu quán cùng Lâm đại phu kia xin mờicùng nhau đến cửa hàng.” Trên mặt nàng mang theo tiếu ý, tiếp tục nhìnmọi người đang lo lắng, phất tay, “Đa tạ các vị quan tâm, lần sau tacùng bối lặc gia sẽ không ấu trĩ đến mức nhảy xuống nước chơi như vậy.Được rồi, xin giúp chúng ta chăm sóc lão lái đò bị dọa đến ngất xỉu, đa tạ!”

Thừa Diệp nghe thấy rất nhiều câu từ biệt trêu chọc, trong lòng càng phiền muộn.

Mọi người ở bến tàu rốt cuộc cũng bỏ xuống được tâm trạng bất an, bởi vìThừa Diệp bối lặc tính tình táo bạo có tiếng, bọn họ cho rằng hai người vừa rơi xuống nước, sẽ giống như quan gia thiếu gia cùng một bộ dạngtrút giận lên đầu họ, nổi trận lôi đình, nhưng sự thật không phải nhưvậy, thiếu phúc tấn xinh đẹp động lòng người, mà bối lặc gia tuy rằngkhông nói câu nào, nhưng tựa hồ cũng không khó gần như mọi người đồnđại, còn có thể cùng thiếu phúc tấn nhảy xuống nước chơi!

Chứ như vậy, xe ngựa lăn lăn chầm chậm đi thẳng đến Cẩm Hối cửa hàng.

Chỉ chốc lát sau, Thừa Diệp cùng Tình Tâm đã tắm rửa thay y phục xong, vết thương trên tay hắn cũng đã được băng bó, may mà vết thương không cógì nghiêm trọng, chỉ là tạm thời không thể sử dụng tay phải, hơn nữamắt hắn không nhìn thấy, ngay cả ăn cũng gặp khó khăn, cho nên hắn chỉuống nước, còn lại cái gì cũng không ăn.

Hơn nữa từ khi bị thương ở bến tàu, cho đến khi thần thanh khí sảng ngồi ở nhã phòng phía saucửa hàng, hắn trước sau không nói một lời.

Tình Tâm căn dặn Hàtổng quản cùng bọn hạ nhân lui ra hết, lúc này, Tình Tâm mới dùng giọng tràn đầy thương hại hỏi, “Có phải ta là một đại suy thần? Ngươi cùngta ở chung một chỗ sẽ thành gà ướt sủng? Hay là thành chó rơi xuốngnước?”

Hắn cũng không nghĩ như vậy, mà chỉ nghĩ tới câu nói trước khi nàng rời khỏi bến tàu – nàng dĩ nhiên nói bọn họ nhảy xuống nghịch nước?! Hừ, mặc dù ai nấy đều thấy hắn vì không thấy đường mà rơi xuống nước!

Thảm hại này, khiến tôn nghiêm của hắn mất sạch, ainấy đều nhìn thấy cả rồi, nàng nói như vậy là muốn che giấu gì chứ?Càng tô càng đen!

“Ê, ngươi là bị mù chứ đâu phải bị điếc.” Hắn nãy giờ không nói câu nào, khiến nàng không thể chịu đựng được.

“Ta không muốn nói chuyện với ngươi.” Hắn ngữ điệu gay gắt.

“Giận rồi?”

Hắn không nói gì.

“Là ngươi qua nôn nóng, lão lái đò còn chưa cho đò cập bến hẳn mà.”

Mặt hắn biến sắc, “Ngươi vui lắm sao? Ta rơi xuống nước bộ dạng nhất định hết sức buồn cười, phải không?”

Nàng sửng sốt, nháy mắt mấy cái, “Hóa ra ngươi là tự tôn bị hao tổn a!”Nàng nghe xong đã hiểu rõ rồi, “Ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi, không ainghĩ như vậy cả.”

“Sao ngươi biết?” Hắn rất buồn bực, trước nay hắn chưa từng chật vật như vậy.

“Bởi vì ta nhìn thấy!” Nàng tức giận nói, “Ngươi chính là không nhìn thấy,nhưng vẫn nghe được mà? Ngươi có nghe thấy tiếng cười mỉa không? Cónghe thấy ai xì xầm gì không? Hay chỉ là tiếng vô tay trầm trồ khenngợi?”

Hắn mím chặt môi, đích thực là không nghe thấy, nhưng saukhi rơi xuống nước, lỗ tai ngập nước rồi, cho dù người ta có nói cáigì, hắn cũng không nghe được.

“Ở đây tất cả mọi người đều rấtlương thiện, đừng nghĩ rằng bản thân mình đáng thương như vậy, không ai thấy ngươi đáng thương đâu, thậm chí – “Nàng đột nhiên nở nụ cười, đitới bên người hắn, thật gần chăm chú nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn,“Ta phát hiện tất cả mọi người đều sợ ngươi.”

“Ta?” Hắn không tin, ai lại sợ một người mù kia chứ?

“Ừ,” Nàng cố sức gật đầu, “Tuy rằng mặt ngươi không có chỗ nào giống như vô cùng tàn ác, nhưng quý khí trời sinh cùng ngũ quan lúc nào cũng căngthẳng, còn có ánh mắt- ”

“Ta là một kẻ mù!” Hắn nghiến răng nhắc nhở nàng.

“Ta biết, nhưng ánh mắt của ngươi so với người không mù còn có thần hơnrất nhiều.” Nàng tận lực cười ra thành tiếng, bởi vì nếu mỉm cười, hắnsẽ không nhìn thấy.

“Chuyện này có gì đáng vui sao?” Hắn thực sự hoài nghi đầu óc nàng có vấn đề.

“Không phải, mà là ngươi nhìn qua không giống người mù chút nào, ngươi bướcđi ngẩng đầu ưỡn ngực, hùng dũng oai phong, khí phách hiên ngang, thành thật mà nói, những vị a ca bên cạnh ta cũng không ai tuấn tú nhưngươi!”

Nàng là thật lòng ca ngợi, nhưng hắn nghe vào lại càng thấy chói tai, bởi vì hắn căn bản không tin những gì nàng nói.

“Nếu ngươi muốn an ủi ta, vậy thì miễn đi.”

“Ngươi thật là kỳ quái, lời thật mất lòng, hiếm có lời thật lòng nào lại dễnghe, vậy mà có người khăng khăng nhất mực không muốn nghe.” Nói xong,nàng còn như gặp phải chuyện là gì thở dài một tiếng.

“Ta cũngthấy kỳ quái, có người muốn đi xem thuyền, nhưng tại sao phải cần mộtngười mù đi theo? Là vì phong cảnh như vậy tương đối đẹp? Hay là muốnxây dựng một hình tượng hiền thê trong mắt mọi người? Hoặc là nói chomọi người biết nỗi đau khổ khi có một trượng phu mù mắt-”

“Đủ rồi!” Nàng tức giận.

“Ngươi tức giận cái gì?”

“Ta là giận, có ai biết ngươi bị mù đâu, ngươi căn bản không cần một liêntục nhắc nhở người khác như vậy, đương nhiên, còn có bản thân ngươinữa!”

Hắn cắn răng phun ra, “Ngươi căn bản cái gì cũng không hiểu!”

“Ta chính là không hiểu, đó đã là sự thật rồi, còn có thể làm sao? Ngươivẫn cần ăn, cần ngủ, cần sống sót, không nhìn được là một loại tiếcnuối, nhưng ngươi tuyệt đối không phải là người đáng thương nhất, ngươi luôn nhắc nhở người khác, chẳng lẽ ngươi muốn người khác thương hạingươi- ”

“Đương nhiên không phải!”

“Vậy thì đừng nói tớichuyện “người sáng mắt” đều nhìn thấy được, đó chỉ làm ta thêm khinhthường ngươi, nghĩ rằng ngươi đang tự oán tự trách, tranh thủ đồngtình!” Nàng vừa nói vừa phát bực, hơn nữa còn bực tức đến nổi trận lôiđình đập tay vào bàn.

“Bốp bốp bốp!” Đột nhiên một trận vỗ tay từ cửa vang lên.

“Là kẻ nào- ” Hắn cắn răng rống giận, lại nghe thấy một tiếng cười quen thuộc, hắn ngẩn ra, “Tĩnh Vũ?!”

“Ha ha…” Tĩnh Vũ cười hì hì tiêu sái đến bên người hắn, trước tiên liếcmắt nhìn cánh tay đã được băng bó xong xuôi của hắn, mới tiếp tục nói:“Ta nghĩ ngươi muốn nói rằng – là kẻ nào không sợ chết nghe thấy ThừaDiệp bối lặc tôn quý bị nữ nhân quở trách mà còn dám vỗ tay trầm trồkhen ngợi!”

Thừa Diệp không để ý tới vẻ trêu đùa của hảo hữu, hắn vừa mừng vừa sợ hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”

“Những lời này hẳn phải do ta hỏi mới đúng, hơn nữa,” Hắn trước tiên dừng lại một chút, “Trên bến tàu đều đang bàn luận ngươi cùng thiếu phúc tấn cư nhiên giống như hài tử nhảy xuống nước chơi, là thật à?” Đôi mắt đenẩn chứa ý cười của hắn chống lại ánh mắt quan sát của một vị đại mỹnhân.

Đôi mắt to thâm thúy, mũi thẳng, người này lớn lên cũng rất tuấn tú nha, Tình Tâm trong lòng suy nghĩ.

“Hừ! Cùng nàng nhảy xuống nơi chơi.” Nhắc tới việc này, Thừa Diệp rất không vui.

“Nói đến nàng,” Tĩnh Vũ nhíu đôi mày rậm, cười cười nhìn vị đại mỹ nhânđang trừng mắt, hắn đầu tiên sửng sốt, nhưng lập tức lấy lại nét tươicười, “Ta nghe nói trước khi nàng nhảy xuống thuyền, còn vẻ mặt hưngphấn kêu to, ‘Ta cũng muốn nhảy xuống dưới chơi,’ là thật?”

“Cósao?” Hàng lông mày rậm của Thừa Diệp nhíu chặt, lúc đó tay hắn bị cắt, lại là đang ở trong nước giãy giụa, căn bản không nghe thấy bất cứ âmthanh gì, mãi cho đến khi tiếng nàng truyền tới bên tai, hắn mới biếtđược rằng nàng cũng nhảy.

“Không sai, ta chính là hài lòng nhưvậy kêu to, nếu vậy, người khác sẽ không cho rằng ngươi là vì không cẩn thận mà rơi xuống nước, ta rất hiểu người đó nha.” Nàng không tiếc cangợi chính mình, bởi vì Thừa Diệp tuyệt sẽ không nói.

Thần tình hắn đột nhiên trở nên phức tạp, nàng dĩ nhiên nghĩ tới cảm nhận của hắn?

Tĩnh Vũ cũng rất rộng rãi ném cho nàng một ánh mắt ‘ngươi gan dạ’, “Bấtquá,” Dáng tươi cười trên mặt hắn càng lúc càng đậm, “Bởi vì các ngươiđi quá gấp, ta nghĩ khẳng định không nghe thấy người ta thì thầm.”

“Thì thầm cái gì?”

Hai người trăm miệng một lời, lại dẫn tới Tĩnh Vũ trêu ghẹo, “Rất ăn ý nha.”

“Đừng nói nhảm, rốt cuộc là nói cái gì?” Thừa Diệp khẩu khí không được tốt lắm.

Tĩnh Vũ sớm đã quen rồi, hắn cười nói, “Bọn họ nói bối lặc gia rất yêuthương tân thê tử, không tiếc rơi xuống nước để chiếm được nụ cười củagiai nhân.”

“Là kẻ ngu nào nói? Ta muốn đánh chết hắn!” Hắn tức giận lớn tiếng nói.

“Kẻ ngu mà ngươi muốn đánh chết không ít đâu nha.” Tĩnh Vũ một bên trảlời, một bên tự mình vỗ ngực, mặt mày rạng rỡ nhìn đại mỹ nhân tự giớithiệu, “Tĩnh Vũ, hảo bằng hữu của tướng công nhà ngươi.”

“Xin chào.” Tình Tâm cười cười, tuy rằng thái độ hắn có chút phóng túng, nhưng tuyệt đối không khiến người ta chán ghét.

“Tẩu phu nhân, ta phải ca ngợi ngươi, ngay cả tên hảo hữu này làta chết đẩy sống kéo muốn lôi hắn ra khỏi Tĩnh Vũ sơn trang cũng làmhoài không được, vậy mà ngươi lại thành công.”

“Ừ, ta cũng rất bội phục bản thân.” Nàng đắc ý dương dương tự đắc học theo hắn vỗ ngực.

Hắn nhịn không được phì cười, “Thiếu phúc tấn là một người rất khả ái.”

Nàng không hề keo kiệt chỉa chỉa vào Thừa Diệp sắc mặt căng thẳng, “Hắn cũng rất khả ải.”

“Ta cho rằng là đáng ghét hay đáng sợ.” Hắn không sợ chết trêu ghẹo.

“Đối với đại đa số người thì vậy, nhưng đối với ta mà nói, hắn vẫn còn chưa tới mức đó!”

“Các ngươi xem ta như không tồn tại sao?” Thừa Diệp rất khó chịu, nhưngcũng không tức giận giống như trong tưởng tượng của mình, mây đen tốităm trong lòng hắn dường như xuyên vào một tia sáng ấm áp, mà hắn biếtrõ đó hoàn toàn bởi vì nàng.

“Các ngươi chắc là ‘lâu ngày gặplại’ phải không? Ta sẽ thức thời một chút đi xem bên ngoài có hàng hóanào tốt không.” Nàng dí dỏm nhìn Tĩnh Vũ gật đầu, rồi lại nhìn ThừaDiệp nói, “Ta đi đây.”

Hắn mím môi, không nói nửa lời.

Tĩnh Vũ nhìn thấy nàng sau khi đóng cửa bỏ đi, liền vỗ vỗ vai hảo hữu,“Ngươi có biết phúc tấn của ngươi là một vị đại mỹ nhân rất vui vẻ hoạt bát không?”

“Ta không biết, ta chỉ biết nàng khiến ta rất đau đầu, rất tức giận, rất hết cách!”

“Nhưng nàng rất hiểu ngươi, có được một hiền thê như vậy chính là phúc khí của ngươi.”

“Ta không xem nàng là thê tử của nàng, nàng cũng không xem như vậy.”

Hắn kinh ngạc nói, “lẽ nào ngươi còn chưa cùng nàng- ”

Hắn lắc đầu.

Tĩnh Vũ nhịn không được nở nụ cười, “Cái đó thật đúng là một tổn thất lớn.”

“Ta không nghĩ vậy.” Tuy rằng hắn cũng không rõ chùm tia sáng trong lòngđại biểu cho cái gì? Nhưng hắn chưa bao giờ có dục vọng muốn chạm tớinàng, lần trước hôn, cũng chỉ là lúc thiếu kiên nhẫn ngoài ý muốn.

“Ngươi bây giờ thấy không quan hệ gì, nhưng tiếp theo mười, hai mươi ngày nữa, ngươi có thể biết mình đã phung phí của trời.”

Hắn thần tình chấn động, “Ngươi là nói…”

“Không sai, vạn sự đã định, chỉ thiếu gió đông, ngươi nghĩ rằng ta đến bếntàu tìm bảo vật gì?” Tĩnh Vũ cười đắc ý, “Ta truy một loại thuốc dẫnrồi truy tới nơi này, cuối cùng đúng lúc dùng nghìn lượng bạc mới muađược,” Nói đến đây, hắn vươn tay, nắm chặt lấy Thừa Diệp, “Thừa Diệp,ngươi sắp thấy lại ánh mặt trời rồi.”

Thừa Diệp lúc này khó thểhình dung được kích động trong lòng mình, hắn chỉ có thể càng thêm cốsức cầm chắc tay hảo hữu, đa tạ ân tình hắn ba năm nay đã kiên nhẫn tìm kiếm giải dược cho mình!

————

(1) Kỳ phục: trang phục truyền thống của người Mãn Thanh

(2) Bồn để hài: loại giầy các phụ nữ người Mãn hay dùng, rất phong phú, đặc sắc.

(3) Phiên ngân: tiền nước ngoài.