Hoàn Kiếm Kỳ Tình Lục

Chương 7: Ngũ lão hưng sư



Vân Vũ Dương thở dài thật sâu, nói:

- "Mấyngày nay, con cũng đã nghe hết, thấy hết mọi việc. Má má con, Trần Huyền Cơ, Thượng Quan Thiên Dã, mấy người họ trước mặt con chắc đã nói hếtrồi. Không trách được con lại oán hận gia gia như vậy." Vân Tố Tố lắcđầu:

- "Huyền Cơ không có nói gì người hết." Vân Vũ Dương nói:

- "Ta biết bọn chúng nói những gì. Đủ thứ đúng sai, ta cũng không cầnbiện bạch. Năm đó ta lập mưu đoạt kiếm phổ của ngoại tổ phụ con, lạilãnh đạm với mẫu thân con, toàn bộ đều là sự thực, bọn họ nói ta, tacũng không thấy oan ức đâu." Vân Tố Tố chân tay run rẩy, quay mặt đi,nói:

- "Người vì sao lại lạnh nhạt với mẫu thân? Nghe mẫu thânnói, lúc đó mẫu thân vì người mà đoạn tình phụ tử, giúp người trộm kiếmphổ, chẳng lẽ mẫu thân như thế còn không yêu người sao?" Vân Vũ Dươnggật đầu:

- "Là ta có lỗi với má má con, lúc đó ta cưới bà ấy cănbản chỉ vì kiếm phổ đó!" Vân Tố Tố thét lên, lùi lại hai bước, tronglòng cực kỳ đau xót, không ngờ phụ thân lại thẳng thắn thừa nhận, nhữnggì bọn họ nói quả nhiên là thật. Chỉ nghe Vân Vũ Dương vẫn chậm rãi nói:

- "Tố Tố, con tâm địa vô tà, không chấp nhận được việc người khác làm sai dù là nửa điểm. Chỉ có như vậy mà con đã sợ rồi sao?" Vân Tố Tố hỏi:

- "Chỉ có như vậy? Mười mấy năm nay gia gia lạnh nhạt với má má, đó mà là chuyện nhỏ ư?" Vân Vũ Dương buồn bã cười:

- "Cả đời ta làm sai rất nhiều chuyện. Bọn họ trách cứ ta, một số làthật, một số là giả, cho dù toàn bộ là thật đi nữa ta cũng không tínhtoán gì. Khiến ta khó chịu nhất chính là một việc cực kỳ, cực kỳ trọngđại, không có người nào biết. Mười mấy năm nay, ta vì việc này mà ân hận không nguôi. Tố Tố, con có biết việc gì khiến con người ta đau khổ nhất hay không? Đó là phạm tội mà không ai biết, không ai trách cứ, để bảnthân bị lương tâm dày vò, quả thật là hình phạt tàn nhẫn nhất trongthiên hạ. Con là nữ nhi bảo bối của ta, hôm nay ta nói cho con hay, dùcon có trách mắng, khinh bỉ ta đi nữa, ta cũng nhất định phải nói." Sựtình này thật không ngờ được, Vân Vũ Dương một đời hô mưa gọi gió, lúcnày lại nói chuyện rất đáng thương, tựa hồ phạm nhân đối diện pháp quan, yêu cầu nữ nhi trách cứ. Khuôn mặt tái nhợt của ông ta từ từ đỏ lên, dễ nhận ra nội tâm ông ta chẳng khác nào nồi nước sôi, thập phần kíchđộng. Nhưng Vân Tố Tố tâm tình còn kích động hơn, lúc đầu ngạc nhiên, kế đó sợ hãi, cuối cùng là thương xót, ba loại tình cảm này liên tiếp diễn ra trong lòng nàng. Vân Tố Tố run rẩy cả người nhưng giọng nói lại hếtsức trấn tĩnh:

- "Gia gia, người nói đi. Dù người làm sai chuyệngì, Tố Tố vẫn là con gái của gia gia!" Chân mày Vân Vũ Dương từ từ giãnra, chậm rãi nói:

- "Hai mươi năm trước,..., khoan, đợi ta xem có phải lão bằng hữu nào tới đây không?" Vân Tố Tố vốn định yêu cầu phụthân nói tiếp, chợt nghiêng tai lắng nghe, tiếng động bốn phía nổi lên.Lúc đầu nghe thấy còn ở ngoài cửa, nháy mắt trong sân đã xuất hiện mấybóng người. Vân Vũ Dương nói:

- "Tố Tố, con ở trong phòng không được ra ngoài." Thần sắc khẩn trương hệt như lúc ác đấu với Thạch Thiên Đạc.

Vân Tố Tố nhìn qua song cửa, thấy trong sân có năm lão già, ba đạo sĩ, haingười một gầy một béo mặc y phục tục gia, ngoại hình giống như hươngthân và tiên sinh giáo học. Vân Vũ Dương cười ha hả:

- "Vũ Đươngngũ lão nhất tề quang lâm, thật là vinh hạnh!" Vân Tố Tố kinh hãi, danhvọng của Vũ Đương ngũ lão nàng đã nghe phụ thân nói qua. Vũ Đương pháiđương thời là một môn phái rất lớn trong võ lâm, môn đồ đông đúc, ngoàiđệ tử đạo gia còn có đệ tử tục gia. Ba lão đạo sĩ đó là trưởng lão pháiVũ Đương, chủ trì là Trí Viên trưởng lão; giám tự Trí Hoằng và thủ tòaĐạt Ma viện Trí Nghiễm. Lão già ăn bận theo lối hương thân là Chu Đồng,danh túc bắc phái Vũ Đương, còn lão già giáo học tiên sinh kia là danhtúc Vũ Đương nam phái, Cốc Chung. Hai người này kẻ Nam người Bắc, hômnay lại tụ tập ở đây cùng Vũ Đương tam lão, hiển nhiên không phải tầmthường.

Trí Viên trưởng lão lên tiếng trước:

- "Không cóchuyện thì không tới điện tam bảo, hôm nay đặc biệt tới đây để hỏi ngươi về một yếu nhân." Vân Vũ Dương sớm đã đoán được những lời này. Nếu làhai ngày trước, y thấy năm lão già này cùng tới, rõ ràng lợi dụng tìnhthế để uy hiếp người khác, chắc chắn sẽ nổi giận. Chỉ là hôm nay trảiqua một hồi biến đổi lớn, ý định tranh cường hiếu thắng đã mau chóngnguội lạnh, nhạt nhẽo nói:

- "Yếu nhân, cái này dễ thôi. Mời vàotrong dùng trà!" Vũ Đương ngũ lão vốn đã chuẩn bị một trường tranh chấp, không ngờ Vân Vũ Dương lại gật đầu ưng thuận. Trí Hoằng nói:

-"Thượng Quan Thiên Dã quả nhiên ở đây. Hừ, hừ, ngươi xem đệ tử chưởngmôn của bọn ta là người thế nào?" Chu Đồng tính tình nóng nảy, không chờ Trí Hoằng nói xong đã hét lớn:

- "Đã dễ dàng như thế, ngươi cònkhông mau thả người ra. Ai có thời gian mà uống trà của ngươi." Vân VũDương sầm mặt lại, cuối cùng vẫn nhẫn nhịn không phát tác, ngửa mặt lêntrời cười hô hô, nói:

- "Ngũ lão đã không yên tâm thì chúng tacùng đi, xem có phải Vân mỗ xử tệ với đệ tử chưởng môn các ngươi không?" Vân Tố Tố sau song cửa gọi:

- "Gia gia!" vừa định bước ra, Vân Vũ Dương ôn tồn nói:

- "Tố Tố, việc này con không quản được đâu. Gia gia đáp ứng con, hôm nayvì con đại phát từ bi, con yên tâm đi." Nói xong câu cuối thì cả bọn đãra khỏi cửa, chạy lên trên dốc núi, thanh âm đó là do dùng nội côngthượng thừa truyền lại. Vân Tố Tố cực kì khẩn trương, vội vàng đuổitheo, còn chưa vượt qua khỏi sườn núi, Vân Vũ Dương và Vũ Đương ngũ lãođã tới trước thạch động.

Chỉ thấy cửa động sụp đổ, gỗ vụn rơi đầy trên mặt đất. Vân Vũ Dương kinh hãi, dẫn đầu cả bọn tiến vào, đột nhiên động nộ:

- "Các ngươi hợp lực phá hủy cửa động của ta, còn dám đến đây đòi người?" Trí Hoằng cũng tức giận không kém, quát lên:

- "Bọn ta đều là nhân vật thành danh, sao phải làm như vậy?" Chu Đồng nói:

- "Ngươi bắt giữ đệ tử của chưởng môn bọn ta, có phải đã làm hại y rồikhông?" Càng nói càng giận, bỗng nhiên ra chiêu Vân Tỏa Thương Sơn nhằmxương tì bà của Vân Vũ Dương chộp tới. Vân Vũ Dương cười lạnh, đẩy ngược lại một chưởng, Chu Đồng chỉ cảm thấy gió lùa qua hai cánh tay, cònchưa kịp đỡ, đã bị Vân Vũ Dương đẩy ra khỏi động. Vân Vũ Dương đứng tạicửa động, cao giọng:

- "Muốn đánh thì ra ngoài đánh, không đượcphá hủy tịnh thất của ta." Trí Viên trưởng lão công phu hàm dưỡng caothâm, hắng giọng:

- "Chúng ta không phải hạng người tầm thường,mời hai vị hãy tạm ngưng động thủ, đợi sau khi phân xử rõ ràng, đúng sai đã có công luận." Lời này tựa hồ trách cứ cả hai, thật ra là thiên vịChu Đồng. Vân Vũ Dương trong lòng khó chịu, cố giữ thân phận, không tiện phát tác, nghĩ thầm:

- "Sự thật đã rành rành trước mắt, không sợ các ngươi đông người lắm miệng." Trí Viên trưởng lão đi ra sau cùng,cúi nhìn mặt đất, nói:

- "Cư sĩ nói cửa động bị bọn ta phá hủy,ngươi cố nhiên là nhất đại tông sư, võ công năm lão hủ chúng ta học được chỉ bằng lớp vỏ ngoài. Cánh cửa này là do chưởng lực một người gây ra,không biết là cư sĩ cố tình vu oan bọn ta hay giả vờ không biết?" Vân Vũ Dương lạnh người, nhìn kỹ lại mảnh gỗ, nếu năm người hợp lực phátchưởng, khối gỗ chịu áp lực tứ bề sẽ không vỡ thành những miếng giốngnhau. Đạo lý này Vân Vũ Dương phải nhận ra từ sớm, nhưng vì y chỉ lotiến nhập vào động, lại thêm Thạch Thiên Đạc đã chết, y căn bản cho rằng trên thế gian này không còn người nào có công lực có thể phá hủy cửađộng, trong nhất thời không xem xét kỹ, vừa nói ra đã bị Trí Viên trưởng lão phản bác.

Vân Vũ Dương bị Trí Viên trưởng lão căn vặn, chỉ đành nói:

- "Tại ta không nhìn kỹ, như vậy Thượng Quan Thiên Dã chắc đã bỏ đi rồi." Trí Hoằng trưởng lão cười hắc hắc:

- "Cửa động rõ ràng bị ngươi chấn nát, vậy mà lại đổ lên đầu bọn ta, ngươi có dụng ý gì?" Trí Viên trưởng lão nói:

- "Y đã nhận sai, không cần phải tính toán nữa. Hiện tại chỉ cần hỏi y xem người đâu." Chu Đồng rít lên:

- "Ngươi cầm tù đệ tử chưởng môn, lại cố ý tự hủy cửa động, hừ, hừ, rõràng là muốn bày kế di họa Giang Đông, rốt cuộc ngươi đem đệ tử chưởngmôn của bọn ta đi đâu?" Vũ Đương ngũ lão mỗi người một câu, càng nóicàng gay gắt.

Vân Vũ Dương động nộ:

- "Nếu ta muốn giếtThượng Quan Thiên Dã cần gì phải làm như thế? Thử hỏi nếu ta quăng hắnxuống sơn cốc cho sói ăn, đối với các ngươi thì cực lực phủ nhận, cácngươi làm gì được ta?" Lời này có chút hữu lí, Vân Vũ Dương quả thậtkhông cần phải dùng biện pháp vụng về này để phá cửa, giết chết một tênvãn bối.

Nhưng ngũ lão trong lòng đều nghĩ, ngoại trừ Vân Vũ Dương, không còn nhân vật thứ hai có công lực như vậy. Vân Vũ Dương lại nói:

- "Các ngươi cũng tự mình thấy rồi? Trong tịnh thất toàn là tâm huyết võcông nghiên cứu của cả đời ta, ta để Thượng Quan Thiên Dã ở đó, lao tâmkhổ tứ như thế để làm gì, các ngươi còn không thấy hay sao?" Trí Nghiễmcười lạnh:

- "Sự tình thế nào chỉ có một mình ngươi tự biên tựdiễn, ai biết được ngươi đối xử với Thượng Quan Thiên Dã ra sao?" CốcChung lại tiếp:

- "Phải rồi, ngươi có nhốt Thượng Quan Thiên Dã ở đây hay không, bọn ta làm sao biết được? Cứ cho là ngươi nhốt Thiên Dã ở đây thật, ngươi lại tự hủy động khẩu, rõ ràng là ngươi gây bất lợi đốivới hắn." Trí Hoằng nói:

- "Trừ phi ngươi đem Thượng Quan ThiênDã đến đây, bằng không ai tin được ngươi không nói dối." Chợt một thanhâm trong trẻo vang lên:

- "Thượng Quan Thiên Dã quả thực bị giam ở đây. Cửa động không phải do gia gia ta hủy." Hai câu này nói ra nhưđinh đóng cột, lại có vẻ rất tin tưởng. Nguyên lai Vân Tố Tố đã đuổi kịp bọn họ. Trí Hoằng nhìn Vân Tố Tố, giễu cợt:

- "Vân đại tiểu thư, cô muốn làm chứng cho lệnh tôn?" Vân Tố Tố thần thái đoan trang, nghiêm nghị:

- "Đúng vậy, ta làm chứng cho gia gia. Bởi vì tối qua ta đã đến đây gặpThượng Quan Thiên Dã, ta muốn thả hắn nhưng hắn không chịu đi." Nói rồiquay qua Vân Vũ Dương:

- "Gia gia, người có giận con không?" Cốc Chung cười nói:

- "Vân đại tiểu thư xem ra thật có lòng?" Trí Hoằng chen vào:

- "Thật ra là tướng tài không dùng binh kém!" Hai người một tung mộthứng, hiển nhiên cho rằng Vân Tố Tố thiên vị phụ thân, đối với lời nóicủa nàng không hề tin tưởng. Vân Vũ Dương cực kỳ tức giận, Vũ Đương ngũlão không tin tưởng y còn có thể bỏ qua, không tin lời con gái y, đốivới Vân Vũ Dương mà nói là một sự sỉ nhục rất lớn. Chỉ nghe Vân Vũ Dương cười lớn, một chưởng quét ra, một khối đại thạch đã bể thành tám miếng, vụn thạch bay tứ tán.

Vũ Đương ngũ lão nhất tề lui lại, nháy mắt đã bày thành trận thế, chuẩn bị nghênh địch. Trí Viên trưởng lão nói:

- "Ngươi cưỡng từ đoạt lí, nói không xong, xấu hổ biến thành tức giận à?" Vân Vũ Dương ngửa mặt lên trời cười lớn:

- "Ta muốn nói lí cũng phải xem đối phương có chịu nói lí lẽ hay không.Ngươi nói ta cưỡng từ đoạt lí, được, ta cứ cưỡng từ đoạt lí. Thượng Quan Thiên Dã là hậu học vãn bối, lại không lễ phép, nửa đêm tiến vào sơntrang, đã bị ta giết chết rồi. Các ngươi cứ nhờ tới công đạo võ lâm đi." Vũ Đương ngũ lão đưa mắt nhìn nhau, không biết Vân Vũ Dương nói thậthay giả. Trí Viên đức cao vọng trọng, bình sinh coi trọng nhất là lấy lí lẽ phục người, mặc dù biết Vân Vũ Dương ăn nói ngang ngược, cuối cùngvẫn không gỡ bỏ được chữ "lí", ho khan một tiếng, từ tốn nói:

-"Thượng Quan Thiên Dã nếu vô duyên vô cớ tự tiện đột nhập nhà ngươi, bịngươi giết, lão nạp quyết không vì thế mà ra mặt. Nhưng ngươi chiếm kiếm phổ của Vũ Đương phái, hắn thân là đệ tử chưởng môn, đòi ngươi trả lạichẳng lẽ là việc vô lí?" Vân Vũ Dương biến sắc, quay đầu lại nói với con gái:

- "Thanh niên nhân nói chuyện vị tất đã đáng tin, con saunày phải lưu tâm mới được. Ta coi trọng Thượng Quan Thiên Dã là bậc nhân tài, hóa ra hắn đã gạt ta." Thượng Quan Thiên Dã từng nói, y phụng dimệnh Mưu Nhất Lật mà đến, chuyện kiếm phổ chưa từng nói cho người khácnghe; còn nói trước khi đến Hạ Lan sơn đã lưu lại một phong thư cho TríViên trưởng lão, nếu một năm sau không có tin tức gì của y, Trí Viêntrưởng lão mới mở ra xem. Hiện tại Vũ Đương ngũ lão gần như theo nhau mà đến, lại cùng đề cập đến kiếm phổ, nếu không phải Thượng Quan Thiên Dãnói láo, thì tức là Trí Viên đã mở thư ra xem trước. Vân Vũ Dương mộtmực nhận định Thượng Quan Thiên Dã lừa mình, thật ra là cố ý nói cho nữnhi nghe, hàm ý khuyên nàng không nên quá tin Trần Huyền Cơ để khỏi mắclừa.

Trí Viên trưởng lão rùng mình, hỏi:

- "Thượng QuanThiên Dã lừa ngươi cái gì?" Bức thư đó quả thật là do Trí Viên tự mìnhmở ra xem, nguyên lai ông ta đã sớm nghe phong thanh việc Vân Vũ Dươngăn trộm kiếm phổ của Mưu gia. Vừa thấy Thượng Quan Thiên Dã lưu thư lại, không từ mà biệt, đã đoán được vài phần, Thượng Quan Thiên Dã vừa đikhỏi liền lập tức mở thư ra xem.

Vân Vũ Dương nói:

-"Thượng Quan Thiên Dã lừa ta, ta chỉ có thể tự tách mình có mắt như mù,không cần ngươi hỏi tới. Được, ngươi đã đề cập dến kiếm phổ, chúng ta sẽ nói chuyện kiếm phổ vậy. Ta là nữ tế của Mưu gia, còn ngươi là thế nàovới Mưu gia? Nhạc phụ ta là tiền nhiệm chưởng môn của quý phái, ông tatìm được kiếm phổ, vị tất đã là đồ của phái Vũ Đương các người? Trong võ lâm đâu có quy củ này. Nếu nói nhạc phụ ta có di mệnh, kiếm phổ khôngtruyền cho nữ nhi mà truyền cho chưởng môn kế nhiệm, vậy thì xin mờingươi đem di mệnh của nhạc phụ ta ra đây!" Lại một phen cưỡng từ đoạtlí, Trí Viên trưởng lão da mặt đỏ bừng, nhất thời vô phương phản bác.Cốc Chung đột ngột ném cho tứ lão một cái liếc mắt, cười âm trầm nói:

- "Nhạc phụ ngươi bị ngươi bức hại, chết bất đắc kì tử, dù có di mệnhcũng không thể nào nói được." Lời vừa nói ra, tựa như sấm nổ làm Vân TốTố hồn phi phách tán, nghĩ thầm:

- "Gia gia từng nói đã làm saimột chuyện khiến người hối hận cả đời, lẽ nào là chuyện này? Nếu gia gia thật đã giết chết ngoại công, má má sao có thể sống với người bao nhiêu năm? E rằng không cần chờ tới hôm nay đã bỏ đi lâu rồi." Cốc Chung vốnlà đại đệ tử của Mưu Độc Dật, nhập môn sớm nhất, còn lớn hơn Mưu NhấtLật mười tuổi. Nghe nói lúc Mưu Độc Dật tạ thế, y cùng Mưu Nhất Lật ởmột bên. Với thân phận của y, tựa hồ không thể ngậm máu phun người. VânTố Tố hoang mang cực độ, hết nhìn phụ thân lại nhìn y.

Chỉ thấy Vân Vũ Dương sắc mặt sa sầm, lông mày ẩn hiện sát khí, đột nhiên ngẩng lên cười dài, lạnh lùng nói:

- "Vân mỗ trong mắt các người đã là tội ác tày trời, ta cũng không bậntâm làm gì. Hừ, miệng lưỡi thì ung dung, tỏ ra khí phách mà ngấm ngầmlàm chuyện Tăng Tử giết người. Vũ Đương ngũ lão, các ngươi hôm nay đếnđây khí thế hùng hồn, nguyên lai là đến hỏi tội! Vân Vũ Dương ta khôngcần phải biện bạch với các ngươi, cứ vạch rõ ranh giới đi, dù lên núiđao xuống biển lửa ta cũng không gia giau mày đâu!" Vân Tố Tố nghe phụthân nói thế thì chấn động, Vân Vũ Dương còn dẫn điển cố "Tăng Tử giếtngười", rõ ràng nói Cốc Chung cố tình vu oan. Hơn nữa nhìn vẻ mặt y cămphẫn như thế, tuyệt không giống người chột dạ mà giả vờ tức giận. Vân Tố Tố dần dần cảm thấy bớt bực bội nhưng trong lòng vẫn còn rối bời, thựctình không dám nhận định:

- ngoại công có thật là bị phụ thân giết chết không?

Cốc Chung cười lạnh:

- "Đúng thật là đại gian đại ác thì ưa giả vờ, còn nói cái gì mà ngấmngầm giết người? Tử trạng của ân sư, ta tận mắt chứng kiến, Cốc Chung ta không phải hạng dối trá, chẳng lẽ còn vu oan cho ngươi?" Vân Vũ Dươngngẩng đầu nhìn trời, không thèm để ý, nghiến răng nói:

- "Nói dối hay không chỉ có bản thân ngươi biết. Ta đã nói không biện bạch, ngươinhiều lời làm gì?" Đột nhiên mày kiếm dương lên, cười "hắc hắc" lạnhlùng:

- "Cái danh đại gian đại ác này cũng đã nói lên rõ ràngrồi. Tốt lắm, hôm nay Vân Vũ Dương ta đắc tội lần nữa; thật có lỗi vớiVũ Đương ngũ lão, đành phải lưu các người lại vậy." Trí Hoằng nổi giận,quát lớn:

- "Vân, Vân Vũ Dương, ngươi, ngươi dám xuất khẩu cuồngngôn, muốn năm người chúng ta đồng thời lưu lại à? Hừ, hừ! Khẩu khí lớnlắm, bản lĩnh lớn lắm, để ta xem xem hôm nay ai mới vùi thây nơi này?"Phải biết Vũ Đương ngũ lão là Thái Sơn Bắc Đẩu của võ lâm, bất kì aitrong bọn họ cũng không cho phép người khác khinh miệt, huống chi là cảnăm người. Vân Vũ Dương lại coi bọn họ như không, đòi thu thập tất cả,bảo sao Vũ Đương ngũ lão không tức giận? Trí Hoằng tính tình nóng nảy,lúc này phẫn khích cực độ, cả lời nói lẫn ngữ điệu đều thay đổi.

Có thể thấy tên đã trên dây, tình thế hết sức căng thẳng, Cốc Chung đột nhiên lạnh lùng:

- "Ngươi muốn lưu bọn ta lại, quả thật là rất tốt. Bọn ta tự thẹn là VũĐương trưởng lão mà chưa được thấy qua Đạt Ma kiếm pháp do tổ sư truyềnlại, đúng là cơ hội tốt để mở mang kiến thức! Cho dù năm lão già bọn tanhất tề bị hủy trong tay ngươi cũng xứng đáng. Để cho anh hùng thiên hạbiết được võ công thần kì của bổn phái!" Cốc Chung được xưng tụng là ÂmThế Tú Tài, âm trầm, lắm mưu nhiều kế, những lời này kì thật là lăng mạVân Vũ Dương, cười y ăn trộm võ công phái Vũ Đương, lại dùng để đối phóvới đệ tử Vũ Đương, bất luận thắng hay bại cũng không vẻ vang gì.

Vân Vũ Dương mày kiếm dương lên, đột nhiên lại cười ha hả, cao giọng:

- "Các ngươi cứ ngoan cố cho rằng Đạt Ma kiếm pháp là của Vũ Đương pháicác người, được, hôm nay Vân mỗ không dùng bảo kiếm, chỉ bằng đôi nhụcchưởng này, xem thử có trừng trị được các ngươi không?" Trí Hoằng giậnkhông để đâu cho hết, không đợi y nói xong đã hét lên một tiếng xuấtchưởng.

Chỉ nghe tiếng cười không dứt, dội vào tai ngũ lão kêuong ong, chưởng phong hòa lẫn bóng người, Vân Vũ Dương xuất thủ nhưđiện, "bịch" một tiếng, đã đẩy Trí Hoằng ngã nhào; tay trái nhấc lên, ra chiêu "Huyền điểu hoa sa", ngón cái và ngón trỏ chụm lại thành khuyêntròn, nhằm hai ẩn huyệt Kim Lâu, Ngọc Tù của Cốc Chung chụp xuống. Tạisao lại gọi là ẩn huyệt? Mỗi một người đều có hai huyệt đạo thuộc kinhmạch, không nằm trên da mà ẩn trong cốt tủy, ngay cả đồ phổ điểm huyệtxưa nay cũng không đề cập đến. Chỉ có cao thủ nội gia cỡ Vân Vũ Dươngmới có khả năng tụ chân lực qua đầu ngón tay, phong bế hai huyệt đạonày. Nếu một trong hai huyệt này bị bế, chí ít cũng bán thân bất toại.

"Huyền điểu hoa sa", một chiêu hai tác dụng, thêm vào Vân Vũ Dương còn ba ngón tay kia, ngón giữa, ngón vô danh và ngón út khép lại làm một, thiết chỉ thay đao, nhằm vào chỗ yếu hại trên ngực Cốc Chung. Trí Hoằng bất quábị chưởng lực làm ngoại thương, Cốc Chung nếu trúng phải chiêu này,không chết cũng tàn phế. Xem ra Vân Vũ Dương rất hận Cốc Chung, thậtmuốn hạ độc thủ.

Trí Nghiễm, Chu Đồng hai người thấy tình thếkhông xong, hét lớn, song song xông tới. Hai người này công lực hơn xaTrí Hoằng, song chưởng hợp thành vòng tròn, kình phong như sấm dậy, áplực nhằm thẳng vào bụng, Vân Vũ Dương kêu lên:

- "Đánh hay lắm!". Chiêu "Huyền điểu hoa sa" lập tức biến thế, ngón trỏ, ngón giữa và ngón vô danh phân khai phát chỉ, điểm trúng Khúc Trì huyệt nơi khuỷu tay Trí Nghiễm, y tức thì nửa thân tê chồn, lảo đảo lùi lại ba bước. Ngay lúcđó, Vân Vũ Dương quay ngang cánh tay, lại điểm luôn vào khuỷu chân củaChu Đồng. Hai chiêu này nhanh như điện giật, thân hình Vân Vũ Dương chỉbị bọn họ cản trở đôi chút, tiến thêm một bước phát ra Liên Hoàn Bôn Lôi chưởng, chưởng phong vẫn nhằm vào bối tâm của Cốc Chung.

Kìnhlực còn chưa phát ra, đột nhiên một cỗ kình lực cực kỳ mạnh mẽ từ bênhông ập tới, Vân Vũ Dương hơi rùng mình, gót chân xoay một vòng, miễncưỡng thu hồi chưởng lực nơi Cốc Chung, nghiêng người né tránh, songchưởng nhất tề phát ra, vừa vặn tiếp đón cỗ chưởng lực kia. Bốn chưởngchạm nhau, chỉ nghe thanh âm như sấm nổ, tức thì rơi vào thế giằng co.Người phát chưởng là Trí Viên trưởng lão, công lực cao nhất trong VũĐương ngũ lão.

Tình thế giằng co bế tắc này thật ra rất ngắn, chỉ thấy Vân Vũ Dương thân hình như dài ra, Âm Thủ Dương Chưởng cất lên,chưởng tâm hướng ra ngoài, quát lớn:

- "Nằm xuống!" Đột nhiênchưởng lực như sóng bể ập tới, Trí Viên trưởng lão không chịu đựng nổi,loạng choạng lùi lại, thân hình lắc lư không ngớt nhưng vẫn chưa ngãxuống.

Vân Vũ Dương đắc ý cười dài, nghĩ thầm:

- "Khôngngờ Vũ Đương ngũ lão lại vô tích sự như vậy, cả Trí Viên cũng không tiếp nổi ba chưởng của ta!" Còn chưa kịp chế giễu, Trí Hoằng, Trí Nghiễm,Cốc Chung, Chu Đồng đã đứng dậy, theo bốn phương vị vây y vào giữa.

Vân Vũ Dương cười lạnh:

- "Xua bầy dê đấu với mãnh hổ, tuy nhiều mà có ích gì?" Tiếng cười chưadứt, chợt phát giác quanh người có một luồng tiềm lực vô hình ập đến.Vân Vũ Dương hơi kinh hãi, nhưng vẫn không coi vào đâu, tiện tay rachiêu "Bát phương phong vũ", song chưởng liền lạc nhịp nhàng, chưởng lực cũng nhằm bốn phương tám hướng phản kích. Chỉ nghe chưởng phong vangdội, bốn người kia lùi lại một bước, còn Vân Vũ Dương thì lảo đảo, mộtchưởng "Bát phương phong vũ" kia đã bị bốn người hợp chưởng đẩy lùi.

Vân Vũ Dương lúc này mới cả kinh, có điều trong mắt y, bốn người này bấtquá chỉ mới tiếp một chưởng, dù có liên hợp lại vẫn còn thua y xa. Nênbiết chưởng pháp của Vũ Đương ngũ lão có điểm đặc biệt, chỉ cần bốnngười liên thủ, công lực lập tức gia tăng gấp bội, bốn người tương đương với tám.

Nói thì chậm, thực tế diễn ra rất mau, bốn người chỉhơi loạng choạng, lại lập tức đạp vào phương vị, chưởng kình tiếp tụcbức tới. Vân Vũ Dương lúc này không còn dám khinh thường, hai chân đứngáng theo tư thế "Bão nguyên thủ nhất", song chưởng hợp lại từ từ đẩy ra. Vừa rồi y ra chiêu "Bát phương phong vũ", thế công tuy ác liệt nhưngchưởng lực bị phân tán bốn phương tám hướng, bây giờ chưởng lực ngưngtụ, tuy vẫn bị chấn lui nhưng Vũ Đương tứ lão cũng không cách nào tiếnthêm nửa bước.

Đang giằng co chưa xong, chợt thấy Trí Viên trưởng lão hai mắt tóe lửa, mặt mày tối sầm, đã ổn định thân hình, từng bướctừng bước tiến tới. Vân Vũ Dương âm thầm kêu khổ, hít mạnh một hơi, giatăng kình lực. Trí Viên trưởng lão nghiến răng nói:

- "Vân VũDương, xương cốt mấy lão già bọn ta hôm nay giao hết cho ngươi!" cánhtay nhấc lên, chưởng tâm lập tức nhằm đỉnh đầu Vân Vũ Dương đè xuống.

Thoáng cái tình thế đã biến đổi, chưởng phong rền tai, ẩn hiện tiếng sấm sét.Bọn bốn người Trí Hoằng Trí Nghiễm cũng thừa dịp tấn công, đồng thờiphát kình. Vân Vũ Dương ra sức chống đỡ, ngực cơ hồ bị chưởng lực dồn ép đến không thở được. Tuy nhiên y vẫn chưa bại, chỉ để Vũ Đương ngũ lãolại tiến lên một bước.

Nguyên lai Vũ Đương ngũ lão có một bộchưởng pháp là "Ngũ lôi thiên tâm chưởng", năm người hợp lực thi triển,thật đúng với câu sấm vang chớp giật. Vân Vũ Dương bình tĩnh ứng phó. Vũ Đương ngũ lão chưởng nọ nối tiếp chưởng kia, càng lúc càng mạnh, ướcchừng mười chiêu, Vũ Đương ngũ lão chỉ còn cách Vân Vũ Dương bảy thước.

Vân Vũ Dương biết càng đến gần như thế, cuối cùng tất bị bọn họ giết chết,đột nhiên mắt hiện tinh quang, quát lớn, tả chưởng phòng thân đột ngộtđánh ra. Chưởng chỉ nhằm vào Trí Hoằng - công lực yếu nhất. Trí Hoằnghốt hoảng lùi lại, Vân Vũ Dương rất mừng, lập tức phá vây mà ra, hốtnhiên phát giác sau ót có hơi gió, Trí Viên trưởng lão và Chu Đồng haiđôi thiết chưởng đồng loạt ập đến. Phải biết xưa nay cao thủ ngang tàiquyết đấu, chiêu nào chiêu nấy đều phải ngang bằng, phòng bị mọi mặt,sau đó mới có thể chờ lúc kẻ địch sai lầm mà giành thắng lợi. Hôm nayVân Vũ Dương mạo hiểm giành lấy tiên cơ, lập tức để lộ kẽ hở sau lưng,cơ hồ bị Trí Viên chấn ngã, may mà Vân Vũ Dương biến chiêu cực nhanh,nhưng lại khiến Vũ Đương ngũ lão khôi phục nguyên trạng.

Trí Viên trưởng lão thấp giọng:

- "Trước sau liên hợp, bốn phía hợp kích, không cần tham chiến vẫn khắcchế được y." Tứ lão hơi gật đầu, vòng kình lực quả nhiên thu hẹp lại rất nhiều, chuyển qua thế thủ. Vân Vũ Dương bất luận công về hướng nào, đều bị một bức tường đồng vách sắt ngăn trở, vô phương tập kích như lúc mới rồi nữa.

Lại qua nửa canh giờ, trên trán Vân Vũ Dương lấm tấm mồ hôi to bằng hạt đậu, trên đầu bốc lên một luồng bạch khí hừng hực. VânTố Tố mặc dù học nghệ không cao, cũng biết nội lực tổn hao quá mức, làtrạng thái tinh khí dần dần khô kiệt, không nén được lo lắng. Chỉ thấyVũ Đương ngũ lão quát lên một tiếng, đồng thời phát chưởng, lại tiếnthêm một bước.

Trí Viên trưởng lão dồn lực phát ra hai chưởng,mắt thấy Vân Vũ Dương chỉ có chống đỡ, không còn năng lực hoàn thủ; từcẩn trọng dè chừng chuyển qua ngạo mạn, sắc mặt dần dần thả lỏng. Lạiqua mấy chiêu, Vũ Đương ngũ lão bao vây càng lúc càng hẹp, còn cách VânVũ Dương chừng ba thước, Trí Viên trưởng lão cười lạnh, lên tiếng:

- "Kiếm phổ của Vũ Đương phái tuy bị trộm, nhưng Vân Vũ Dương ngươi võcông cái thế cũng không có khả năng lưu lại mấy bộ xương già bọn ta!Ngươi còn không chịu thua? Hắc hắc, mặc dù ngươi kiêu căng hống hách,muốn đuổi tận giết tuyệt, Vũ Đương ngũ lão bọn ta cũng không phải hạngcũng hung cực ác. Chỉ cần ngươi tâm phục khẩu phục, dập đầu lạy bọn taba lạy, giao hoàn kiếm phổ. Trời có đức hiếu sanh, Vũ Đương ngũ lãođương nhiên sẽ dung tha cái mạng nhỏ này của ngươi!" Vân Vũ Dương nghenhững lời này, mắt chợt lộ hung quang, ẩn tàng sát khí. Chỉ thấy y không nổi giận mà cười:

- "Ngươi kêu ta đuổi tận giết tuyệt, cùng hung cực ác? Ha, đa tạ ngươi đã nhắc nhở!" Trí Viên trưởng lão bị lời lẽ của y làm cho giật nảy người, thật tình sợ y còn chiêu sát thủ, lập tứcvung tay, ngũ lão hợp chưởng vây công, không lộ lấy nửa khe hở, y cómuốn cũng không thể thi triển sát chiêu.

Tiếp thêm mấy chiêu, VũĐương ngũ lão lại tiến một bước nữa, chợt nghe "bịch" một tiếng, đầu vai Vân Vũ Dương đã bị trúng một chưởng của Trí Nghiễm. Vân Tố Tố kêu lên:

- "Gia gia, ngoại công không phải do người giết, sao người không biệngiải với bọn họ?" Vân Tố Tố kì thật không biết chân giả thế nào, nhưngphụ tử chung sống nhiều năm, căn cứ vào ngữ khí và nét mặt của phụ thân, tin rằng y không mưu sát ngoại công, bằng không nàng đã không phẫn kích như thế.

Vân Vũ Dương nét mặt thoáng lộ nụ cười, nhưng vẫn imlặng không nói. Lại "bịch" một tiếng, Trí Viên trưởng lão đã phát chưởng trúng vào bối tâm Vân Vũ Dương. Chưởng lực của Trí Viên so với TríHoằng thâm hậu hơn nhiều, chỉ thấy y phục Vân Vũ Dương rách toạc, trênlưng ẩn hiện dấu chưởng ấn màu hồng.

Vân Tố Tố kêu lớn:

-"Gia gia, đón kiếm!" tay đã đè lên Côn Ngô bảo kiếm, định rút kiếm raném cho gia gia. Vân Tố Tố mặc dù đã nghe phụ thân nói trước đó, nhưngnàng nghĩ phụ thân chỉ vì kích động mà tuyên bố không dùng bảo kiếm, vảlại lấy một đấu năm, có chút không công bằng.

Vân Vũ Dương cười ngạo nghễ:

- "Tố Tố, con đã bao giờ thấy ta nói mà không giữ lời chưa?" Chính đangnói chuyện, Vũ Đương ngũ lão đồng loạt phát chưởng, thế công mãnh liệtnhằm vào giữa người Vân Vũ Dương. Mắt thấy Vân Vũ Dương chỉ toàn thốilui, đột nhiên một tiếng hét chói tai, kinh hồn đoạt phách vang lên, Vân Tố Tố vừa vặn tiếp xúc ánh mắt của phụ thân, không kềm được toàn thânrun lên. Mục quang của y giống hệt tối qua, lúc y giết chết Thạch ThiênĐạc.

Vân Tố Tố kêu thất thanh:

- "Gia gia, không thểđược!" còn chưa dứt tiếng, Vân Vũ Dương thân hình đột nhiên co rút lạichỉ còn một nửa. Thiết chưởng của Vũ Đương ngũ lão toàn bộ rơi vàokhoảng không, trong sát na ấy, Vân Vũ Dương toàn thân quay vòng như lốcxoáy, mười ngón tay nhất tề dương lên. Vũ Đương ngũ lão không hiểu saotoàn bộ đều ngã xuống, ngước lên nhưng không kêu được một tiếng, cơ mặtco giật biến đổi, trông mười phần khủng khiếp.

Vân Vũ Dương hạ chưởng xuống, lạnh lẽo nói:

- "Vân mỗ bất tài, rốt cuộc vẫn còn lưu đại giá của ngũ lão!" Vũ Đươngngũ lão cổ họng ngắc ngứ, tựa như huyệt đạo đã bị phong bế, không nóiđược câu nào. Vân Tố Tố thấy mà kinh hãi, gọi:

- "Gia gia!". Vân Vũ Dương nói:

- "Gia gia hôm nay vì con đại phát từ bi. Nếu không phải con kêu lên, gia gia đã đại khai sát giới rồi!" Nguyên lai Vân Vũ Dương mười tám năm nay ở tại Hạ Lan sơn tiềm tu, chuyên tâm nghiên cứu võ học. Năm tháng trôiqua, y không chỉ học thành Đạt Ma kiếm pháp mà còn luyện được tuyệt họcvõ lâm là công phu Nhất Chỉ Thiền, hễ xuất thủ là đả thương người, nặngthì tử vong, nhẹ thì tàn phế. Vũ Đương ngũ lão đang lúc chiếm thượngphong, chính là bị y dùng môn công phu cực kỳ lợi hại này phản kích, cựli lại gần, ngay cả né tránh cũng không kịp, tất cả đều bị phong bế ẩnhuyệt.

Vũ Đương ngũ lão ngồi trên mặt đất dãy dụa hồi lâu, mặc dù có thể xếp bằng được, nhưng khi thử vận khí toàn thân vài lần, trướcngực giống như có một thanh gỗ chen ngang, chân khí trở ngại, đến cả hôhấp cũng không dễ chịu, nói gì tới chuyện tự mình giải huyệt. Chẳngnhững vậy, không vận chân khí còn khá, một khi vận chân khí, ngực liềnđau âm ỷ. Ngũ lão trong lòng cực kỳ chán nản, sớm biết bị nhục thế nàychẳng thà lúc đầu để mặc y sử dụng Đạt Ma kiếm pháp, bị chết dưới bảokiếm của y còn hơn phải chịu khổ hình chung thân tàn phế.

Vân Vũ Dương lần lượt liếc nhìn sắc mặt Vũ Đương ngũ lão, đột nhiên cười lạnh, lấy ra một quyển kiếm phổ, ngạo nghễ nói:

- "Vì một quyển kiếm phổ mà phải làm phiền đệ tử chưởng môn và năm vịtrưởng lão quý phái quang lâm hàn xá, Vân mỗ thật lấy làm áy náy. Quýphái đã yêu thích kiếm phổ này như vậy, Vân mỗ làm sao lại bất cận nhântình, phải nên trả về cho các người. Chỉ là trong võ lâm có quy củ, nhận kiếm phổ tức là truyền lại, người nhận nếu không phải vãn bối thânquyến thì cũng là đệ tử y bát. Ta thân là nữ tế Mưu gia, học thành bộkiếm pháp này, lẽ ra phải truyền lại cho hậu nhân Mưu gia. Đáng tiếc ngũ lão các ngươi bối phận quá cao, ta không dám ủy khuất các ngươi làm hậu bối của ta.

Vân Vũ Dương luôn miệng phân biệt Vũ Đương phái vàMưu Độc Dật, chỉ thừa nhận Mưu gia kiếm pháp chứ không thừa nhận VũĐương phái, quả thật toàn là "cưỡng từ đoạt lí". Đáng tiếc Vũ Đương ngũlão bị phong bế huyệt đạo không thể mở miệng, dù trong lòng tức giậncũng đành vô phương phản bác.

Vân Vũ Dương lại cười lạnh, nói tiếp:

- "Hôm nay nếu không phải tại con gái ta can thiệp, Vũ Đương ngũ lão cácngươi đừng hòng sống sót. Vì một cuốn kiếm phổ mà suýt nữa bỏ mạng hoang sơn, hà tất phải khổ như thế? Chi bằng để ta hủy đi, tránh cho kẻ khácnối gót các ngươi!" Hai tay cầm lấy kiếm phổ, xé thành bốn mảnh, thủchưởng vỗ nhẹ một cái, Đạt Ma kiếm phổ quý hiếm đã nát vụn thành từngmảnh, bay lả tả trong gió. Đừng nói Vũ Đương ngũ lão trong lòng phẫnuất, cả Vân Tố Tố cũng cảm thấy hành động này của phụ thân quá bất ngờ,sợ hãi kêu thành tiếng.

Vân Vũ Dương vẫn còn cười ha hả, vỗ tay nói:

- "Từ nay về sau chỉ còn một mình ta biết Đạt Ma kiếm pháp. Các ngươi nếu thấy đau lòng, sợ kiếm pháp thất truyền, cứ kêu đệ tử chưởng môn củacác ngươi Thượng Quan Thiên Dã tới đây, bái làm môn hạ của ta. Ta khôngchỉ truyền Đạt Ma kiếm pháp còn dạy y công phu Nhất Chỉ Thiền. Chỉ tiếclà nếu như thế, y là đệ tử y bát của ta, các ngươi đành phải tìm chưởngmôn khác thay thế!"