Hoàn Khố Tà Hoàng

Chương 12: Trường thương Tà Anh



Lúc trước xe ngựa đến Kinh Vân lâu đã bị Lâm Đông Lai đập vỡ, Doanh Trùng cũng không thèm để ý, tùy ý để Doanh Phi đi mượn mấy chiếc xe, mang theo một đám thị vệ trùng trùng điệp điệp đi hướng hẻm Câu Lan.

Tên Lâm Đông Lai kia không biết chừng còn chưa từ bỏ ý đồ nên Doanh Trùng cũng không dám chủ quan, chẳng những không để đám người Doanh Phúc, Doanh Đức rời đi mà còn dặn người về phủ gọi Doanh Như, Doanh Ý tới, thuận tiện đặt thêm càng nhiều phi đao và phi châu. Lúc trước sau khi sử dụng hai đợt và lắp thêm, trong tay hắn đã không còn phi châu dự bị, nếu không còn phi châu và phi đao thì liên hoàn đao hạp và tụ lý liên châu chỉ là đồ thừa mà thôi.

Chưa đến nửa canh giờ sau, mấy cỗ xe ngựa đã đến cửa hẻm Câu Lan.

- Xem ra cũng không có gì thay đổi, chỉ là vắng hơn chút mà thôi.

Doanh Trùng qua cửa sổ xe nhìn phong cảnh trong hẻm ngầm trào phúng. Hắn còn tưởng thái hậu Từ An sẽ trực tiếp phong tỏa hẻm lại cơ, kết quả là nơi này sinh ý vẫn như thường, chỉ hơi hiu quạnh hơn có lẽ là do ảnh hưởng của sao băng rơi.

Ngay khi xe ngựa sắp vào hẻm, Doanh Trùng chợt thấy Trương Nghĩa bên cạnh cơ bắp căng cứng, lông tơ dựng đứng. Chỉ tích tắc sau đó, phập một tiếng vang lên, cho con ngựa kéo xe chổm dựng người lên hí vang dài, rõ ràng là vừa chịu kinh hãi một hen.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Doanh Trùng không khỏi cảm thấy kỳ quái, bản thân hôm nay làm sao vậy? Vừa ra khỏi cửa là quyết sống chết với Doanh Phi, ra ngoài không lâu thì bị Lâm Đông Lai đánh đến tận nơi, giờ chạy đi trốn cũng có biến là sao? Chẳng lẽ có người ám sát? Doanh Trùng còn đang suy nghĩ thì Trương Nghĩa đã nhảy ra khỏi xe rồi.

Chỉ mấy hơi thở sau, thanh âm Trương Nghĩa do dự bất định nói:

- Thế tử, thuộc hạ thấy người nọ hẳn không có ác ý. Tự ngài hẳn nên ra ngoài nhìn một phen cho ổn thỏa.

Doanh Trùng cũng đã sớm hiếu kỳ nên vừa nghe vậy đã không chút chần chừ nhảy ra khỏi xe. Vừa nhảy xuống hắn đã thấy một cây trường thương màu bạc cắm chặn trước xe ngựa.

Tính cả phần mũi thương cắm xuống đất thì cây thương này hẳn dài tám trượng, Doanh Trùng lúc đầu cũng không để trong lòng nhưng khi vừa nhìn thấy hai chữ khắc triện trên thân thương thì ánh mắt của hắn đã không thể rời đi.

Tà Anh!

Cây thương tám trượng này chính là Tà Anh thương! Vị An Vương Doanh Trùng kia từng nói bản thân sau này cầm một cây trường thương bát trượng Tà Anh vô địch hậu thế, chính là cây thương trước mắt này sao?

Doanh Trùng khẽ thất thần, cả lúc sau con ngươi mới dần khôi phục tiêu cự, trông thấy Doanh Phúc đang dùng lực rút thương lên. Doanh Phúc thân là thất giai võ hầu, một thân lực lượng cũng đến ba mươi ngưu nhưng lúc này mặt đỏ bừng, tay nổi gân xanh vẫn không thể rút mũi thương lên. Cố gắng một hồi lâu, Doanh Phúc đành bất đắc dĩ buông tha, chau mày nói:

- Thế tử, thương này thật tà dị.

Sau khi Doanh Phúc thất bại, Doanh Đức cũng tiến lên thử nhưng kết quả cố thế nào cũng không thể nhúc nhích mũi thương dù chỉ một chút.

Doanh Trùng ngây cả người quay sang nhìn Trương Nghĩa nhưng vị này chỉ khẽ lắc đầu nói:

- Thuộc hạ vừa rồi đã thử nhưng vô dụng, thương này quả thật tà dị. Còn có người ném thương kia, tu vi chắc chắn trên huyền thiên vị, nếu như người đó không có thiện ý thì chỉ trong chốc lát đã lấy mạng thế tử, dù là thuộc hạ có Linh Vệ cũng không ngăn được.

Huyền thiên vị? Doanh Trùng nghe vậy thầm kinh hãi, Đại Tần triều tổng cộng được bao nhiêu huyền thiên vị chứ? Dù là ba đại quận vương phủ cà chín quốc công phủ cũng không có mấy người cảnh giới huyền thiên vị. Thậm chí đảo mắt khắp Trung Nguyên gộp lại cũng không quá năm mươi người huyền thiên vị.

Vốn phụ thân hắn cũng là nhưng đáng tiếc đã chết trận sa trường, hôm nay chú hắn Doanh Thế Kế mới chỉ là trung thiên vị mà thôi.

Trương Nghĩa sẽ không nói dối hắn, đây là cảm giác của võ giả. Thực tế vị này vì hộ vệ tốt hắn nên cố ý kiêm tu một môn công pháp cảm ứng, vô cùng nhạy cảm với khí cơ võ giả.

Tiếp theo hắn như có điều suy tư, nhìn chằm chằm cây thương không thôi. Người kia cố ý đưa cây thương cho hắn là có mục đích gì? Đối với cây thương này Doanh Trùng vô cùng quen thuộc, như là cây thương này vốn là hắn, cả hai tâm linh gắn liền vậy.

Chần chừ một lát, Doanh Trùng còn không thắng được bản năng, phảng phất như bị người mê hoặc, từng bước đến gần nắm lấy cây thương. Trong nháy mắt, hắn cảm giác bàn tay đau đớn như là có châm đâm vào lòng bàn tay vậy. Hắn kinh hãi theo bản năng muốn rụt tay lại nhưng không ngờ cây thương như có lực hút làm tay hắn không thể nhả ra mà sau đó hắn nhẹ nhõm không tốn chút sức lực nào rút được cây thương Tà Anh này lên.

Cây trường thương bát trượng này trong tay Trương Nghĩa thì nặng như thiên quân, dùng hết sức cũng không nhúc nhích thì trong tay hắn lại nhẹ nhõm vô cùng.

Thấy màn này, không chỉ Trương Nghĩa kinh ngạc mà Doanh Phúc, Doanh Đức cũng trợn mắt há mồm. Vừa rồi khi rút thương bọn họ đã dùng toàn lực nhưng không nhúc nhích nổi cây thương. Vì sao bọn họ võ hầu cảnh không thể nâng lên, thế tử võ mạch bị phế lại có thể nhẹ nhàng nâng lên.

Doanh Trùng lúc này đã đổi tay nắm Tà Anh thương, ở lòng bàn tay phải của hắn quả nhiên có một miệng vết thương. Vừa rồi bản thân hắn mất không ít máu, hắn có thể cảm giác rõ ràng được nhưng trên thân thương lại không có chút máu nào, như thể nó đã hút sạch máu tươi vậy. Cảm giác gắn bó, tâm niệm có nhau giờ phút này càng thêm mãnh liệt, cổ quái y như cây thương này là một phần huyết nhục của hắn vậy.

Thật cổ quái!

Doanh Trùng nghe nói thời cổ luyện khí sĩ có một ít bảo vật tiên gia cần trích máu nhận chủ mới có thể sử dụng. Ví như Trích Tinh thần giáp nhà hắn, cần ở thời điểm chế tạo, phải đem huyết nhục võ giả trích vào mới có thể luyện thành. Tà Anh thương này hút máu của hắn mà không cho người khác sử dụng, chỉ hắn dùng được, chẳng lẽ đây là một món thần khí sao? Cũng đúng, ba mươi năm sau hắn tay cầm Tà Anh thương vô địch thiên hạ thì vật này nhất định không phải đồ thường.

Những ý niệm này khẽ chuyển, Doanh Trùng liền thử thăm dò ném nhẹ thương sang hướng Doanh Phúc.

Doanh Phúc tiện tay nắm lấy thân thương nhưng toàn bộ người không kịp chuẩn bị, suýt thì bị cây thương kéo ngã xuống đất. Gương mặt hắn đỏ bừng, dùng hết sức lực mới miễn cưỡng gồng mình nâng thương lên được. Một thân cơ bắp của hắn căng cứng lên, Doanh Phúc ước chừng bản thân mạnh mẽ chống đỡ thêm chốc lát thôi thì nửa người sẽ bị phế bỏ mất.

- Thật sự nặng như vậy sao?

Doanh Trùng bán tín bán nghi cầm lại Tà Anh thương, cảm giác vẫn là không đến năm mươi cân, hắn tùy ý khua múa rất nhẹ nhàng thoải mái.

- Vật này là một món thần vật chắc chắn, mũi thương sắc mà không hiện, có lẽ là sắc bén nhất đẳng.

Trương Nghĩa nhanh chóng nhìn ra thương này bất phàm, tiện tay cầm một thanh đao cương thiết bách luyện chém về phía mũi thương Tà Anh. Quả nhiên không chút thanh âm nào vang lên, thanh đao kia đã bị chém đôi.

Thấy màn này Trương Nghĩa càng thêm khó hiểu:

- Không biết là ai lại đưa thần binh này cho thế tử?

Phải biết Doanh Trùng có ba ban hộ vệ, hắn không tiếc tiền nên trang bị hộ vệ đều là loại tốt. Chẳng những mỗi người có tứ giai mặc giáp, binh khí mang theo đều là hàng đặt theo yêu cầu từ chỗ Thiên Công mặc phường, dù cho chưa đến mức tóc thổi vào đứt tóc nhưng cũng là loại thượng đẳng.

Nhưng bảo đao như vậy chém vào Tà Anh thương lại đứt đôi!

Câu hỏi của Trương Nghĩa cũng là nghi vấn trong lòng Doanh Trùng nhưng giờ phút này hắn an tâm hơn không ít. Nếu không có gì ngoài dự kiến thì truyền thừa Tà Quân và Công Thâu đều liên quan đến Tà Anh thương này!