Hoàn Khố Nhiếp Chính Vương Phi

Chương 9: Người ngồi ngoài xem diễn



“Cha, ngài làm sao vậy? Tứcgiận sẽ hại thân nha, nếu mà để thân thể Ngài bị tổn thương.Thì Ngài nói thửxem, cái Phủ Tả tướng to lớn này mà không còn cái vị đường đường chính chínhđược gọi là gia chủ nữa thì phải làm thế nào bây giờ?” Quân Khanh lạnhlùng liếc nhìn người đang ngồi ở trên cao kia, đối với mấy câu nói lúcnãydường như không hề nghe thấy, chẳng thèm để ý mà đi vào trong phòngchính.

Chẳng qua khi nàng nhìn vào bên trong, ánh mắt liễm diễm hơi đảo qua mọingười ở đây, khóe miệng khẽ nhếch lên một tia châm chọc nhỏ đến mức không thểnhìn thấy.

“Vô liêm sỉ!” Diệp thừa tướng sau khi nghe xong thật sự giận dữ, đậpbàn đứng lên, ánh mắt như phun lửa mà trừng Quân Khanh. Đừng tưởng rằng hắnkhông biết là nàng đang nguyền rủa cha đẻ của chính mình chết sớm một chút!Nghịch nữ này quả thật là đánggiận mà!

“Ai yêu, lão gia! Đây không phải là cái thứ vô sỉ sao? Nói chuyện luônluôn không không biết điểm dừng, ngài còn tranh luận với thứ bỏ đi này làmgì?” Tam di nương nhìn thấy Diệp thừa tướng đang nổi nóng, lập tức chạylại phụ họa.

Đối với này đứa con gái này, chỉ cần một câu nói thôi cũng sẽ làm cho lửa giậncủa lão gia bóc lên, từ trước giờ nàng đều rất thích nghe ngóng.

“Nương, người sao lại nói như vậy! Thất muội của chúng ta thế nhưng có rấtnhiều thủ đoạn đấy! Chỉ cần nhìn bộ dạng của muội ấy như thế cũng biết được lànửa đêm lén đi ra ngoài gặp mặt gian phu rồi, hừ, này bộ dáng hồ mị như vậycũng không thèm soi gương mà dám đi ra ngoài! Thực sự là vứt hết mặt mũi Phủ Tảtướng chúng ta mà!” Diệp Thanh Lan căm giận bất bình nói, ánh mắt nhìnchằm chằm Quân Khanh chỉ hận không nhìn ra một cái lỗ thủng trên người nàng.

“Đúng ah! các ngươi cũng không phải không biết tính tình của Thất muộimuội, ngày ngày không phải đều ở thanh lâu sở quán, thì cũng là đỗ phường tửulâu hỗn độn đến tối mịt mới trở về sao? Nhiều năm như vậy, Phụ thân cũng đã vìThất muội mà đau lòng, trước đây đều mở một con mắt nhắm một con mắt. Chuyệnngày hôm qua đã làm cho chúng ta trở thành tâm điểm cho thế nhân nhìn vào, hiệngiờ đã gây náo động cả kinh thành. Thất muội muội, ngươi nói xem chúng ta làmthế nào mới tốt đây?”

Gương mặt tròn tròn đó của Diệp Phù Dung, cùng với một đôi mắt to trònngây thơ lóe lóe lên. Dáng dấp vô cùng khéo léo, giúp cho lời nói đó lại cànggiống như là vô tình mà thốt ra, nhưng bên trong lại cố tình gây xích mích lygián. Aii..! xem ra lại là một đóa Bạch Liên hoa!

“Nghịch nữ! Những lời đồn đãi về Phủ Tả tướng hiện giờ đã huyên náo khắpThiên Diệu đế kinh, cả thành đều sôi sùng sục. Bổn tướng bây giờ muốn nhìn mộtchút xem ngươi còn có lời gì để giải thích với ta! Bằng không thì chờ gia pháphầu hạ đi!” Diệp thừa tướng càng nói càng tức giận, có thể nhìn thấy sắcđang trầm xuống đến mức có thể nhỏ ra nước.

***Nghe đến đó, vốn đang thờ ơ không thèm động tâm, đột nhiên chân mày QuânKhanh nhíu lại. Ở thời cổ đại thì lời đồn đại gì mà có thể mãnh liệt đến trìnhđộ này? Làm cho Diệp thừa tướng người mà trước đây nhiều lần chẳng thèm quantâm đến mình, thậm chí có thể nói là dung túng, lại có thể nổi giận như thế?

Nhớ lại thật kỹ, hôm qua ở bên ngoài mình ngoại trừ nhìn trộm mỹ nam tắm,ở cái thời đại trinh tiết còn quan trọng hơn so với sinh mệnh thì mình cũngchưa có làm ra chuyện gì khác người. Mà lời đồn đãi? ngoại trừ có người cố tìnhđiều động, thì tạm thời cũng không nghĩ ra được cái gì khác.

Nghĩ đến đây, Quân Khanh chỉ cảm thấy ở trong này nhất định có cái gì đókhông đúng, nhưng mà không đợi cho nàng tỉ mỉ suy nghĩ lại, thì người vốn luônnhanh mồm nhanh miệng Diệp Thanh lan đã lên tiếng “Phụ thân! Ngài nhìndáng dấp Thất muội muội một chút xem! Muội ấy có thể nói rõ được cái gì vớingài? Không phải Phù Dung tỷ cũng đã nói rồi đó, muội ấy là một người con gáikhông biết liêm sỉ hay sao? Chẳng những thay hay đổi thất thường, còn cùng cáitên tiểu quan rác rưởi ở thanh lâu kia dây dưa không rõ, lại còn dính dáng đếnDạ Ưng thống lĩnh, mà ngay cả một đứa bé ăn xin ở ven đường muội ấy cũng khôngchịu buông tha!”

Chà chà, Quân Khanh vừa nghe Diệp Thanh Lan nói lời này, ánh mắt hơi híp lạihướng về phía nàng ta, hoàn toàn là một bộ dáng lưu manh. Nhìn thấy khuôn mặtcủa Diệp Thanh Lan vì thế mà trở nên giận dữ và xấu hổ, tâm trạng thật đúng làkhông nhịn được vui vẻ

Đây đúng là không sợ đối thủ giống như thần mà chỉ sợ đồng đội ngu như heo.

Diệp Thanh Lan nói như thế đơn giản là muốn lửa cháy đổ thêm dầu, ai ngờ dầuchưa dội lên tới trên, thì đã đem cái mông của mình đốt cháy trước.

Lời đồn đãi này sở dĩ lan truyền rộng rãi như thế, đơn giản là vì có mộthai nhân vật chủ chốt ở bên trong. Một cái tiểu quan trong thanh lâu, một tênăn mày ở lề đường, Diệp thừa tướng dĩ nhiên là không thèm để ý, xem như hắnkhông cần động tay, cũng chỉ cần một câu nói, là có thể đem những chuyện nàychặn lại.

Thế nhưng Thất tiểu thư Phủ Tả tướng lại cùng Dạ đại hộ vệ Dạ Ưng thốnglĩnh Phủ Nhiếp chính vương một mực dây dưa, chuyện này lập tức không còn làchuyện thường. Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, chỉ cần Quân Khanh nữ nhi nàycủa hắn thật sự cùng người kia kéo lên điểm quan hệ. Mặc kệ là như thế nào, hắnđều không tiện hành động. Thế nhưng Diệp Thanh Lan lại đem chuyện này nói huỵchtoẹt ra, thì Diệp thừa tướng mà không nổi trận lôi đình mới là lạ!

Đương nhiên, mũi nhọn này thế nhưng không thể về phía mình, nên sẽ phải đổisang hướng khác.

“Ngươi câm miệng lại cho bổn tướng! Tam di nương ngươi nhìn một chút xemngươi dạy con gái như thế nào! Uổng cho nàng thân là đại gia khuê tú, ngay cảmấy câu nói như thế cũng nói ra được! Theo ta thấy, nàng ta nên cẩn thận mà quỳgối Từ Đường, tự suy nghĩ mấy ngày đi!” tiếng nói Diệp thừa tướng vừa dứt,trong tròng mắt Diệp Thanh Lan đã chứa đầy nước mắt, biểu hiện tràn ngập khôngthể tin được.

Mình đã làm sai cái gì? Phụ thân đại nhân lại vì cái tiểu tiện nhân kia mà đốixử với mình như thế?

Diệp Thanh Lan không cam lòng, quay đầu lại nhìn mẫu thân nàng, ánh mắt nhưmuốn cầu cứu. Nhưng ai cũng không ngờ đến, mẫu thân nàng lại cực kỳ bất mãnliếc nhìn nàng, cũng không dừng lại quá lâu, đối với chuyện nàng oan ức chịuphạt lại làm bộ làm như không thấy! Thâm tâm Diệp Thanh Lan phát lạnh, một đôimắt tràn ngập sự thù hận không thể buông tha nhìn chằm chằm Quân Khanh, ta DiệpThanh Lan sẽ không dễ dàng quên đi như vậy!

Không chỉ riêng mình Quân Khanh, mà mọi người ở đây cũng không ai có một tia phảnứng nào, mắt lạnh nhìn Diệp Thanh Lan bị gia đinh mang đi. Không biết có phảiDiệp Thanh lan cũng đã nhìn quen cảnh tượng như vậy hay không, mà trong lúc bịngười mang đi ra ngoài lại không nói một tiếng nào.

Quân Khanh bất đắc dĩ nhíu mày, ai bảo ngươi tự cho mình thông minh, cũng chỉcó thể trộm gà không xong phản còn phải mất nắm gạo.

Cái loại tình thân trong gia dình quyền thế này, từ trước đến nay Quân Khanhmặc dù không có bao nhiêu kỳ vọng, nhưng vẫn ngăn cản không được có một tia đaulòng thoáng qua.

Diệp Thanh Lan vừa đi, bên trong đại sảnh, nháy mắt trở nên yên tĩnh . QuânKhanh lạnh lùng nhìn mọi người, ánh mắt lạnh lẽo quét qua, nàng không khỏi kỳquái, vừa rồi bộ dạng đanh đá của Nhị phu nhân lúc ở bên trong Lan uyểncó bao nhiêu chua ngoa, mà bây giờ bà ta lại rất có tâm tình, vẻ mặt bình tĩnhngồi ở một bên, nhàn nhạt uống trà, không nói một lời.

Nhị phu nhân này lại trang điểm theo hình dáng của chủ mẫu, Quân Khanh thậtkhông thể không thừa nhận, vừa rồi mình thật sự đã coi thường bà ta!

Mà có một điều Quân Khanh không hề biết, trong lúc nàng đang đánh giá mọingười, đồng thời cũng có một ánh mắt yên lặng nhìn theo nàng. Mà người kia ngaytừ đầu đã ngồi yên ổn ở một góc khuất không ai để ý đến, thờ ơ lạnh nhạt nhìnmọi việc đang diễn ra, giống như tất cả mọi người ở dây đều là con hát đangdiễn kịch mua vui cho nàng, mà nàng ta là người duy nhất ngồi bên ngoài xemdiễn.

“Nghịch nữ, vi phụ hỏi ngươi một lần nữa, về việc này ngươi còn có lời gìđể nói?” Diệp thừa tướng hỏi, ánh mắt thâm sâu dừng lại ở trên người QuânKhanh, dường như đang suy đoán, nàng cuối cùng sẽ trả lời hắn như thế nào?

------ Lời nói bên ngoài------

Các đại gia đến đoán xem, lén lút nhìn tiểu Khanh của chúng ta là ai?

Ha ha, có phải là đang ước ao đố kị vẻ đẹp của nàng hay không?