Hoàn Khố Nhiếp Chính Vương Phi

Chương 10: Trời đất bao la cái bụng là lớn nhất



“Trong lòng phụ thân không phải đã sớm có đáp án rồi sao, sao còn phải hỏi ta? Không phải quá thừa à?” trong lòng Quân Khanh khinh bỉ, ánh mắt lộ vẻ trào phúng, đối với chuyện này cũng không thèm trả lời, lại quăng nó ngược trở về.

“Ngươi!” Diệp thừa tướng trên mặt vặn vẹo, đang định mở miệng giáo huấn gì đó, nhưng lời nói còn chưa kịp thốt ra, lại nhanh chóng sửa lại: “Ngươi dù sao cũng là thiên kim tiểu thư của phủ Tả tướng, ngày ngày đều lộ diện bên ngoài còn ra thể thống gì? Còn không nói đến những lời đồn đãi đó đã truyền đi rất xa bên trong dân chúng hay không, ngay cả trong triều cũng vì chuyện này mà dậy sóng?”

Quân Khanh thấy giọng điệu Diệp thừa tướng đột nhiên dịu lại, cũng không cảm thấy bất ngờ. Cũng đoán được hắn đang thăm dò mình, để xem xem đứa con con gái này đến cùng còn có giá trị để lợi dụng hay không thôi.

Ánh mắt Diệp thừa tướng chăm chú nhìn trên người Quân khanh, lại thấy được gương mặt lạnh lùng, không thèm nói gì của nàng. Cũng đúng, hắn vậy mà lại quên, nữ nhi của hắn chỉ là một phế vật, còn có thể hi vọng được gì ở nàng ta chứ?

Hừ, đã như thế, tiếp theo đừng trách người làm Cha này vô tình!

“Người đâu, đem Thất tiểu thư nhốt vào phòng chứa củi! diện bích (úp mặt vào tường) hối lỗi! Không có lệnh của ta, bất luận kẻ nào cũng không được thả nàng ra! Bằng không, theo gia pháp luận tội!” Diệp thừa tướng tràn đầy phẫn nộ vừa nói xong, liền có người tới kéo Quân Khanh đi.

Nhưng mà, trên môi Quân Khanh lại công lên hiện ra ý cười khó hiểu, đối với sự trách phạt hời hợt này cũng không nhiều lời. Chỉ cự tuyệt người khác lôi kéo, tự mình nhàn nhã chậm rãi đi đến phòng chứa củi.

Nàng bỗng dưng ngoái đầu nhìn lại, nở nụ cười, không biết vì sao lại làm cho Nhị phu nhân và Diệp Thanh Vãn có phần đứng ngồi không yên. Giống như nàng ta thật sự biết được mẹ con các nàng đang có ý đồ gì.

Diệp thừa tướng nhìn thấy Quân Khanh bước ra ngoài, vẻ mặt trở nên mệt mỏi xoa xoa lông mày, bộ dáng chán nản, “Được rồi, nếu mọi việc đều xử lý xong, cũng đã muộn rồi, các ngươi đều trở về đi.”

Mọi người sau khi nghe xong, ồn ào cuối đầu tán đồng, chỉ là trong lúc cuối đầu vẻ mặt mọi người lại khác nhau .

Nhị phu nhân vô cùng đắc ý hướng về Tam di nương nhướng nhướng mày, Tam di nương tức giận trừng lại Nhị phu nhân, không cam lòng vặn vặn khăn tay, tức giận đi ra ngoài. Mà Diệp Thanh Nguyệt, Diệp Thanh Tâm lại cẩn thận từng li từng tí một theo sát phía sau mẹ mình Tứ di nương, cũng không dám nói thêm câu nào, liền vội vã rời đi.

Trong lúc đó, lúc Quân Khanh đang nhàn nhã chậm rãi đi đến phòng chứa củi, những hạ nhân ở gần đó mang theo vẻ mặt xem thường mà nhìn nàng. Ánh mắt Quân Khanh liễm diễm hiện lên một vệt châm chọc. Sau đó, xoay người tiến vào phòng chứa củi, tìm một góc, lười nhác nằm xuống, trong miệng ngậm một cọng cỏ, dáng vẻ vô cùng thích ý.

“Tiểu thư, mau đến ăn chút gì đi, tiểu thư chắc là đói bụng rồi đúng không?” Thúy nhi vội vội vàng vàng chạy tới, hộp cơm trong tay vừa mới đặt xuống, Quân Khanh đã ngửi được mùi thơm của thức ăn.

Cẩn thận nghĩ lại, Quân Khanh lúc này mới phát hiện ra, hôm qua mình ròng rã cả một ngày trải qua hoảng sợ kinh tâm động phách, nếu không phải đánh người, thì là bị người đánh.Thể lực tiêu hao quá nhiều, ăn được đúng một lần, chính là lúc chạy ra ngoại thành vào nào tòa nhà đó, ăn vụng được một cái đùi gà.

Mà từ sáng đến giờ mình còn chưa kịp ăn cái gì, thì lại bị người cha trên danh nghĩa kia gọi đi, dây dưa qua lại thế mà đã sắp đến buổi trưa, Quân Khanh chính là một kẻ tham ăn, mà còn chưa uống được một ngụm nước nào, đến bây giờ mới có người mang đồ ăn đến cho nàng, nàng mà nhịn được thì nàng cũng thật là bội phục chính mình.

Nghĩ tới đây,khi nhìn thấy Thúy Nhi đang chậm rãi mở nắp hộp cơm, Quân Khanh không khỏi nuốt một ngụm nước bọt. Nàng phản xạ thái quá như vậy, cảm giác đói bụng mãnh liệt như vậy, chắc là mình say rồi.

Nhưng vừa nhìn thấy đồ ăn trong hộp, Quân Khanh không khỏi thất vọng não nề.

Sống lại đúng là gặp quỷ mà!

Đây là cái gì?

Nàng muốn chính là thịt! Thịt! Thịt!

Không có thịt nàng sống không nổi đâu! Nàng là người không thịt không vui! Không thịt không vui đó biết không!

Đây là cái phủ Thừa Tướng gì vậy? Đồ ăn sao lại có thể kém đến như thế?

“Tiểu thư mau đến nếm thử, đây là Hoa Quế Cao ngon nhất mà nhà bếp mới vừa làm đấy! Tiểu thư bình thường rất thích ăn đó. Nhưng tình hình hôm nay, Thúy nhi phải cầu xin nhà bếp rất lâu mới lấy được đó, tiểu thư người ăn nhanh đi!” Thúy nhi nhìn một bàn Hoa Quế cao, khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười, tràn ngập chờ đợi, nhưng ánh mắt chỉ đặt ở trên Hoa Quế Cao, chưa từng ngẩng đầu lên.

Quân Khanh hững hờ liếc nhìn Thúy nhi một chút, tiện tay lấy một miếng Hoa Quế Cao ném vào trong miệng, mang theo ghét bỏ nói, “Ta làm sao có khả năng thích ăn những thứ này? Thúy nhi, ngươi hẳn là nhớ sai rồi?”

Thúy nhi thân thể cứng đờ, lập tức cười nói: “Tiểu thư, làm sao có khả năng? không nói nô tỳ là thiếp thân thị tỳ của người, mà Đại tiểu thư thường thường cũng hay sai người đưa Hoa Quế Cao đến, tiểu thư đều ăn hết mà!”

“Thật sao? Cũng đúng, mọi người trong phủ đều yêu thích đại tỷ của ta mà! Ngay cả Thúy Nhi cũng nằm trong số đó đúng không?” Quân Khanh cười cười, trừng mắt nhìn Thúy nhi, dường như xem đây chỉ là một câu chuyện cười.

Thúy nhi sau khi nghe xong, có chút ngẩn người, sau đó đột nhiên quỳ xuống “Tiểu thư! Ngươi đang nói gì vậy? Nô tỳ sinh là người của tiểu thư, chết cũng là quỷ của tiểu thư! Tiểu thư vạn lần đừng không muốn nô tỳ!”

“Yên tâm, chỉ cần ngươi là người của ta, tiểu gia ta yêu thích mỹ nhân như thế, làm sao có khả năng không muốn ngươi?” Quân Khanh nâng Thúy nhi đang quỳ trên mặt đất đứng dậy, lưu manh nâng cằm Thúy nhi lên, ý nói: chỉ cần là người của ta, ta tự nhiên sẽ hộ định(bảo hộ,khẳng định). Nhưng nếu không phải, vậy thì...

Thúy nhi sau khi nghe thấy, ánh mắt hơi đổi, không biết là nghĩ tới điều gì, trong lòng cuối cùng cũng ổn định lại.

“Được rồi, nãy giờ chỉ là đùa ngươi thôi! Trước hết, ngươi vẫn nên nói cho ta nghe một chút, những lời đồn đãi hôm nay đến cùng là như thế nào?” Thúy nhi khẽ gật đầu, vừa định mở miệng, liền bị Quân Khanh đánh gãy, “Quên đi, cứ như vậy đi! không bằng ngươi theo ta đi ra ngoài một chuyến. Chúng ta tự đi tìm hiểu thực tế một phen, dù sao cũng hơn là nghe người khác nói.”

“Tiểu thư?” Thúy nhi ngạc nhiên nghi ngờ kéo tay áo Quân Khanh, nàng cảm thấy đi theo tiểu thư ra ngoài là một chuyện không hề sáng suốt. Huống hồ, hiện tại bọn họ hình như là mới vừa bị giam mà, làm sao đi ra? Nếu như lão gia mà biết được thì không chỉ loanh quanh trong phòng chứa củi này, mà còn có thể phải quỳ ở Từ Đường đó.

“Sợ cái gì? Không phải chỉ là trèo tường thôi sao? Một chút ngươi trở về phòng nhớ tới mang theo túi bạc của ta đến đây.Theo tiểu gia ta đi ăn uống no say, vẫn là...” Quân Khanh bỗng dừng lại một chút “Ngươi không vui?”

“Dạ không phải...”

“Dĩ nhiên là không phải rồi! Trời đất bao la cái bụng là lớn nhất! Đừng dây dưa dài dòng quản nhiều chuyện như vậy. Nói chung là chờ một chút ngươi đi theo ta ra ngoài là được rồi!”

“Nhưng mà...”

“Ngươi cũng đừng có nhưng mà, nhưng mà...! Nhanh nhanh đi thôi!” Quân Khanh không kiên nhẫn quát Thúy Nhi. Phủ Tả tướng này căn bản là không thèm để ý đến nàng, thì nàng cần gì phải đi quản người khác, gây trở ngại đến chính mình?