Hoán Đổi Phu Quân 1

Chương 12: Đỗ phường



Ánh nắng chói chang theo ô cửa sổ hắt vào bên trong, mang theo 1 chút nóng bức oi ả của đầu hè, Lâm Thiên Vũ bị nắng chiếu sáng, khóe mắt giật giật, nàng nhíu mày, nghiêng người tránh đi ánh nắng, lại nằm thêm một lúc nàng đột nhiên mở bừng mắt ra.

Mắt hạnh chớp liên tục vài cái, nàng ngồi bật dậy nhìn quanh quất, người đâu? Chẳng lẽ mọi chuyện đêm qua đều là mơ???

Không thể nào, làm gì có giấc mơ nào sinh động như vậy, nàng đưa tay sờ lên gáy nơi đó vẫn còn chút ê ẩm.

Đầu Lâm Thiên Vũ toàn dấu chấm hỏi, nàng không thể xác định chính xác chuyện tối qua là mơ hay thực, ngồi lại trên giường 1 lúc nàng quyết định quên sự việc ấy đi, dù gì thì cũng không chắc chắn, nàng cần gì bận tâm cho mệt xác. Nghĩ thế nàng liền vui vẻ rời giường, sau khi vệ sinh cá nhân xong nàng xuống lầu, gọi 1 vài món ăn lót dạ. Lại nhìn tới đám người xung quanh cứ nhìn chằm chằm làm nàng khó chịu, cái loại ánh mắt này làm nàng lại liên tưởng đến sự việc không rõ ràng đêm hôm qua, nàng không nhịn được rùng mình 1 cái, lại nhìn đến xung quanh toàn là nam nhân, nàng càng sợ hơn. Nam nhân, nam nhân???

Nàng đã nghĩ ra cách rồi. Lâm Thiên Vũ mắt đẹp lóe sáng, nàng gọi tiểu nhị, đưa cho hắn 1 ít bạc rồi căn dặn vài câu sau đó liền trở về phòng.

Thời gian khoảng 1 khắc sau(15 phút) tiểu nhị liền gõ cửa phòng của nàng, hắn tiến vào liền xun xoe đưa cho nàng 1 gói đồ, nàng phất tay bảo hắn lui ra, tiền còn thừa cho hắn xem như là thưởng. Hắn vui vẻ lui ra ngoài, còn tiện tay đóng cửa lại giúp nàng.

Lâm Thiên Vũ mở ra gói đồ, mắt lập tức lóe sáng, ai nha nàng từ nay chính thức gia nhập giang hồ mà không cần phải lo lắng nữa rồi, hắc hắc. Lâm Thiên Vũ sau khi kết thúc 1 tràng cười man rợ liền bắt tay vào công cuộc cải cách.

….

Lâm Thiên Vũ đi lòng vòng trên đường lớn khóe môi ngày 1 giương cao hơn, nàng đắc ý, thật là rất đắc ý, hắc hắc.

Cô nương 2 bên đường nhìn thấy nàng ai ai cũng ngoái đầu lại nhìn ít nhất là 1 lần, lại đến, phía trước có 1 tiểu cô nương tay đang chọn rau mà mắt cứ nhìn chằm chằm vào nàng, Lâm Thiên Vũ tiêu sái phe phẩy chiết phiến, nhìn nàng ta mỉm cười, chỉ thấy nàng kia mặt lập tức đỏ bừng lên, ngượng ngùng cúi thấp đầu không dám nhìn Lâm Thiên Vũ thêm nữa, nhưng đuôi mắt vẫn vô thức liếc nhìn nàng. Nga~ chơi thật là vui.

Nàng bây giờ bộ dáng anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, tuấn dật như thiên tiên… Hắc hắc…

Lâm Thiên Vũ 1 thân nam trang trắng muốt, tay phe phẩy chiết phiến bộ dáng công tử phong lưu, sóng mắt lưu tình phóng điện lung tung. Đi 1 lúc nàng liền phát hiện 1 nơi rất hay, cả cái tên cũng khiến người ngứa ngáy tay chân, đó chính là: Đỗ phường.

Hắc hắc nàng xuyên qua đến bây giờ vẫn còn chưa có đến nơi này lần nào đâu, nghĩ vậy nàng liền đi nhanh về phía đỗ phường. Vén tấm mành tre sang 1 bên, nàng đi vào, bên trong 1 mảnh hỗn độn, tiếng ồn vang dội, tiếng hò hét của con bạc tiếng nhà cái mở bài mọi âm thanh hỗn tạp vọng vào tai nàng, Lâm Thiên Vũ thoáng nhíu mày, thầm nghĩ: “chậc, cổ đại đúng là không bằng hiện đại, trật tự chốn công cộng thật là quá kém” nơi đây tụ hợp toàn những tên thô lỗ, hạng người nào cũng có. Nàng đi đến sòng bạc gần nhất, cái đầu nho nhỏ ló vào trong quan sát, thì ra là đang chơi tài xỉu, nàng nhìn xung quanh thấy đám người đang chen chúc đột nhiên chia ra 2 phe đặt tiền vào, miệng còn hô to “Tài”, chỉ thấy hồ lỳ(người lắc đĩa) cổ tay vung lên, lắc nhẹ cái đĩa 3 lần sau đó nhẹ nhàng đặt nó xuống bàn, trước khi mở chén còn nói 1 câu rất chi là quen tai:

- Đến, đến, đặt xong rút tay… Khui… 1, 3, 6. 10 điểm Xỉu.

Đám người xung quanh ồ lên tiếc rẽ, có người còn trách mắng kẻ bên cạnh không chịu nghe theo lời hắn đặt Xỉu.

Hồ lỳ tay gom tiền, miệng cười toe toét, không ngừng động viên con bạc đặt thêm tiền.

Lại nhìn thêm vài ván chơi, Lâm Thiên Vũ đột nhiên cười khẩy, chậc, chậc, tên hồ lỳ này tay chân cũng thật là quá linh hoạt đi, ván nào Tài ít Xỉu nhiều liền ra Tài, Tài nhiều Xỉu ít thì ra Xỉu cái trò ăn 4 nhả 1 này nàng còn không rõ nữa hay sao, chỉ sợ là gian lận thôi, mánh khóe nhỏ nhặt này làm sao qua mắt nàng được. Còn lý do vì sao nàng lại biết? Là do lúc nàng còn ở thế kỷ 21 có vài người bạn làm nghề hồ lỳ trong Casino đã dạy cho, tránh cho việc nàng đi chơi sẽ bị người lừa tiền, chậc, chậc, đúng là bạn tốt, nhờ vậy mà nàng mới dễ dàng nhìn ra mánh khóe của tên hồ lỳ này.

Đột nhiên bên tai nghe có tiếng khóc, nàng tò mò nhìn sang bên cạnh, liền thấy 1 nữ nhân ăn mặc rách rưới, khuôn mặt đen đúa khắc khổ, thân hình gầy trơ xương, các ngón tay như que củi đang bám chặt lấy cánh tay to lớn của 1 nam nhân, nàng ta khóc lóc van xin

- Tướng công, thiếp van xin chàng, trả tiền lại cho thiếp, a Đẩu nó bệnh nặng cần phải đi tìm đại phu.

- Nàng tránh ra, ta mà thắng lớn thì sẽ có thêm tiền mua thuốc cho con chứ sao. – Tên nam nhân kia hất tay của nàng ta ra, không chút thương tình xoay người vào sòng bạc, tay cầm vài đồng tiền đặt mạnh xuống tụ tài, miệng hò hét inh ỏi.

Nữ nhân kia chỉ biết đứng bên cạnh không ngừng cầu xin, nước mắt lưng tròng nhìn chăm chăm vào mấy đồng tiền, đó là tiền cứu mạng con của nàng a.

Lâm Thiên Vũ lắc đầu, chua xót thay cho số phận của nàng ta, lại nhìn đến những giọt nước mắt như mưa, nàng cắn răng đi đến chổ của nam nhân kia, tay ngọc vươn ra cầm lấy mấy đồng tiền kia, cho vào nhà xỉu. 2 vợ chồng kia không kịp tiêu hóa hết những hành động của nàng, 1 lúc sau mới hoàn hồn, tên nam nhân kia hung hăng xách cổ áo của Lâm Thiên Vũ, mắt hằn lên tia máu gằn lên từng chữ:

- Thằng nhãi, mày muốn chết sao mà dám phá lão tử?

Nữ nhân bên cạnh thấy hắn hung hăng muốn giết người liền lo sợ lao đến cầm lấy cánh tay của hắn, mếu máo nói:

- Tướng công, có gì từ từ nói.

- Nàng tránh ra, ta thua tất cả đều tại nó. – Nói xong hắn còn trợn trừng mắt như đang chuẩn bị đánh người.

- Ta hại ngươi thua khi nào, nhìn xem. – Lâm Thiên Vũ không hề sợ hãi nói, ánh mắt liếc nhìn về phía hồ lỳ đang mở chén.

Như chứng minh lời Lâm Thiên vũ nói là đúng, hồ lỳ la to:

- 3, 2, 3. 8 điểm… Xỉu.

- A, thắng rồi, chúng ta có tiền rồi. – Nữ nhân hô to lên, mừng rỡ run vươn bàn tay gầy như que củi, cầm lấy số tiền thắng được, nước mắt tuôn rơi, cẩn thận cầm lấy cứ như trong tay nàng đang cầm chính là sinh mạng của con nàng.

Tên nam nhân thấy mình thắng liền buông Lâm Thiên Vũ ra, bàn tay to lớn giật lấy tiền của nữ nhân.

- A, tướng công, chàng làm gì?

- Ta muốn kiếm thêm 1 ít. – Nói xong hắn xoay người định tiếp tục đặt.

Đột nhiên 1 bàn tay trắng nỏn đưa ra ngăn chặn hắn, là Lâm Thiên Vũ, nàng nói:

- Ta chỉ e ngươi đặt ván này sẽ mất trắng.

- Chuyện của ta liên quan gì đến ngươi, tránh ra. – nói xong hắn đẩy nàng 1 cái, Lâm Thiên Vũ thân hình nhỏ nhắn bị hắn đẩy liền văng ra ngoài xém chút là té bò trên mặt đất.

- Công tử, người không sao chứ? – Nữ nhân lo lắng chạy đến đở lấy nàng, quan tâm hỏi.

- Ta không sao, chỉ là… Tiền của các người sẽ mất trắng mà thôi. – Lâm Thiên vũ nói, thương cảm cho nữ nhân kia.

Lâm Thiên Vũ nói không sai, bọn họ chính là mất trắng số tiền, tên nam nhân kia hung hăng lao ra khỏi đám người ánh mắt như phát điên lao đến nắm lấy cổ áo của Lâm Thiên Vũ xốc lên, gằn từng chử:

- Thằng nhãi, tại cái mồm quạ của mày mà tao thua, hôm nay tao phải đánh mày mới hả cơn giận.

- Tướng công, chàng làm gì? Thua hết tiền là do lỗi của chàng, còn đổ lỗi cho công tử đây? – Nữ nhân bất bình lên tiếng, nếu chồng của nàng chịu nghe lời vị công tử kia, bọn họ há sẽ trắng tay sao?

- Nàng bị tên ẻo lả này mê hoặc rồi hay sao, còn dám bênh vực cho hắn? – Nam nhân chất vấn nữ nhân.

- Ta là nói đúng sự thật, chàng làm sai còn cải bướng. – Nữ nhân không sợ nói.

- Ta đánh chết đôi gian phu dâm phụ các người. – Nam nhân cơ hồ là rống, hắn giơ lên nắm đấm chuẩn bị nện lên cái mặt xinh đẹp của Lâm Thiên Vũ.

Lâm Thiên Vũ sợ điếng người, nàng liền nhanh miệng nói:

- Khoan đã.

Theo quán tính, nam nhân ngừng động tác, ánh mắt hung hãn nhìn nàng.

Lâm Thiên Vũ nuốt 1 ngụm nước bọt, nàng nói:

- Ta có cách khiến ngươi sáng mắt ra, hiểu vì sao ngươi lại thua.

- Cách gì?

- Ngươi trước thả ta xuống. – Lâm Thiên Vũ nói, nàng cũng chỉ vì bảo toàn cái mạng nhỏ của mình thôi, không phải thật lòng muốn đạp đổ chén cơm của người khác đâu, thật là xin lỗi.

Nam nhân thả Lâm Thiên Vũ xuống nhưng ánh mắt vẫn gắt gao theo chặt nàng cứ như sợ nàng trốn mất. Lâm Thiên Vũ thoát khỏi gọng kìm liền thở phào nhẹ nhõm, nàng đưa tay chỉnh lại trang phục xốc xếch, sau đó chen vào trong đám người, đưa tay rút ra 2 thỏi bạc đặt xuống chiếu bạc, mọi người liền nhất thời sững sốt. Hồ lỳ nhìn nàng đánh giá 1 phen, hắn nghĩ chắc tên hoa hoa công tử này là lần đầu vào đỗ phường, ra tay hào phóng như vậy, hắn nhất định phải hốt trọn mẻ lưới này 1 phen.

Hắn cười gian manh, liền trổ tài xun xoe, nịnh nọt. Lâm Thiên Vũ

Đã sớm chán ngán mới mấy cái trò này, nàng liền vào thẳng chủ đề:

- Ta với ngươi 1 đấu 1, ai có số điểm lớn hơn người đó thắng.

Đám người trong sòng đều nhìn nàng đến há hốc mồm, thầm nghĩ tên mặt trắng(công tử bột) này lại dám thách đấu với tay hồ lỳ chuyên nghiệp? Hắn điên rồi.

Tên hồ lỳ cười gian xảo, chân mày nhướng lên, hắn không tin tên ẻo lả trước mặt có thể làm nên trò trống gì, liền chấp nhận, tiền tới tay ngu gì lại không lấy.

Đám người bu quanh đột nhiên giãn ra, chừa cho Lâm Thiên vũ 1 chổ đứng, bên trong đem ra 1 cái đĩa cùng 3 hạt xí ngầu, đặt trước mặt nàng.

“Xem ra, bộ này là bộ thật đây” Lâm Thiên Vũ thầm nghĩ, nàng cười cười cầm lấy 3 hạt xí ngầu trong tay, khẻ hất chúng lên, sau lại chụp lại, động tác cứ như đang dùng tay cân rau. Nga, thật nhẹ vậy đây chính là đồ thật rồi.

- Vậy mời công tử lắc trước. – Hồ lỳ nói.

Lâm Thiên Vũ cười cười, nàng còn không rõ bài của hắn hay sao, đợi nàng lắc ra bao nhiêu số, hắn sẽ điều chỉnh tốc độ mà cho ra số lớn hơn của nàng.

Lâm Thiên Vũ không nói gì, cho 3 hạt xí ngầu trở về đĩa, nàng úp chén lại, 2 tay nâng chén lắc nhẹ 3 cái, sau thành thục mở chén ra.

Mọi người há hốc mồm, 5, 5, 5, há chẳng phải ‘Bão’ sao? Nhưng mà bọn họ là đang đấu xem ai lớn điểm hơn, nếu như là cá cược bình thường, chắc hẳn nàng đã thắng, nhưng điểm số của nàng cũng khá cao rồi.

Lâm Thiên Vũ lắc đầu tiếc rẻ, đã lâu không chạm đến, nàng thật là đã xuống tay rồi. ra 3 con 6 đây. Ngay lúc hồ lỳ định mở chén thì Lâm Thiên Vũ liền đưa tay ra ngăn chặn. Mọi người ngạc nhiên không hiểu tình huống trước mắt là gì, cả tên hồ lỳ cũng thế.

Chỉ thấy Lâm Thiên Vũ cười tinh ranh, cái nụ cười này làm tên hồ lỳ cảm thấy chột dạ, nàng giúp hắn mở ra cái chén, quả thực là 3 con 6, mọi người liền lập tức nín thở, há chẳng phải tên hoa hoa công tử đã thua, nhưng sao vẻ mặt của ‘hắn’ lại khiến mọi người nghĩ người thắng mới là ‘hắn’???

Tên hồ lỳ ngay sau đó liền tỉnh ra, hắn cười hề hề đưa tay định cầm lấy bạc liền bị tay của Lâm Thiên Vũ ngăn lại.

- Công tử, như vầy là có ý gì? – Tên hồ lỳ bất mãn hỏi nàng.

- Ta phải hỏi ngươi muốn gì mới phải. – Lâm Thiên Vũ nhàn nhã nói, tay cầm lấy 1 hạt xí ngầu của hắn. Nga, thật là nặng nha. Nàng cầm lấy hạt xí ngầu trong lòng bàn tay lặp lại động tác cân đong như lúc đầu nàng đã cân 3 hạt xí ngầu của nàng, chậc, chậc chỉ bằng 1 hạt này thôi cũng đã nặng hơn 3 hạt của nàng.

Tên hồ lỳ mặt thoáng biến sắc, thầm nghĩ: “ không lẽ ‘hắn’ cũng là người trong nghề?”

Lâm Thiên Vũ nhìn ra lo sợ của hắn, nàng cười đến thập phần sáng lạn, cầm lấy hạt xí ngầu cho vào trong miệng, răng nanh tỳ lên 1 mặt xí ngầu, ấn mạnh xuống.

Đám người xung quanh đứng hình toàn tập, miệng chữ A mồm chữ O nhìn Lâm Thiên Vũ.

Chỉ thấy nghe 1 tiếng ‘rắc’, Lâm Thiên Vũ mở miệng, nhả ra hạt xí ngầu đã bị nàng cắn nát, mọi người liền theo lòng bàn tay nàng nhìn thấy chính giữa hạt xí ngầu có 1 viên tròn tròn, trong trẻo như là thủy tinh.

Lâm Thiên Vũ cười cười, đưa bàn tay đến trước mặt đám người bâu quanh, nói:

- Độn thủy ngân, há chẳng phải nắm chắc phần thắng trong tay còn gì?

Mọi người liền vỡ lẽ đầu gật gù như đã hiểu ra chân lý, sau tất cả liền hung hăng xoay đầu nhìn về phía hồ lỳ, đám người bọn họ nhào vào đòi lại tiền, tên thì túm áo, người thì lấy tiền, kẻ thì hò hét đòi đánh. Đỗ phường loạn thành 1 đoàn, bên trong gà bay chó chạy.

Lâm Thiên Vũ tiêu sái bước ra khỏi đỗ phường liền bị nam nhân đòi đánh nàng lúc nãy ngăn lại.

Lâm Thiên Vũ giật mình, còn tưởng hắn đang lo gôm tiền chứ, sao lại chạy ra đây? Sau đó nàng liền nghe thấy tiếng của nữ nhân:

- Công tử, chúng ta xin cám ơn công tử đã vì chúng ta mà vạch mặt tên hồ lỳ gian xảo.

- Không có chi, chỉ là ta sợ bị đánh mà thôi. – Nói xong nàng còn liếc mắt nhìn về phía nam nhân đang đứng cạnh nữ nhân, ngay lập tức hắn liền ngượng ngùng cúi đầu nhận lỗi.

- Sau này đừng vào đỗ phường nữa, trên đời này 10 cái đỗ phường là hết 9 cái rưỡi dùng mánh khóe gạt người rồi. – Lâm thiên Vũ nhàn nhạt nói, chân cũng bắt đầu bước đi.

Chỉ là nàng không biết nhờ vụ kiện đỗ phường này mà số phận của nàng đã rẽ sang 1 bước ngoặt mới.