Hoàn Châu Cách Cách

Chương 27



Trời vừa tờ mờ. Cỏ còn đọng sương, Tiểu Yến Tử đã sang Cảnh Dương Cung tìm Vĩnh Kỳ.

Tiểu Thuận Tử thấy Tiểu Yến Tử vẫn ăn mặc như vậy giật mình, đưa ngay Yến Tứ đến thư phòng. Đến nơi, Yến Tử đã thấy có hai người khác đã hiện diện sẵn ở đấy đó là Nhĩ Khang và Nhĩ Thái. Họ thảo luận với Vĩnh Kỳ về phương thức khai báo cho khớp ý. Thấy Tiểu Yến Tử xuất hiện, họ hơi bất ngờ. Trong khi Tiểu Yến Tử lại hồ hởi ra mặt, còn pha trò nữa.

- Nầy ba tay thợ da thối kia, đã tìm ra được cách đối phó chưa? Nói ngay ta nghe đi nào, ta chỉ có thể nán lại đây chốc lát thôi đó!

Nhĩ Khang lắc đầu:

- Cô quả bạo gan thật, dám sang tận đây? Có bị ai theo dõi chăng?

- Không hề! Ta là người chúa cẩn thận cơ mà! À này, đừng chần chờ nữa, cho biết cách đối phó đi, để một lát nữa ta liệu lời mà nói với Hoàng A Ma chứ?

Vĩnh Kỳ nói

- Được rồi, được rồi! Sang đây này.

Thế là bốn người tụm lại bàn kế, nhưng thật không may. Giữa lúc bốn người đang túm đầu nhau, bàn tính sôi nổi, thì chợt nghe Tiểu Thuận Tử, Tiểu Quế Tử đứng gát bên ngoài hô to:

- Hoàng hậu nương nương giá lâm!

Bốn người vừa nghe đến hai chữ Hoàng Hậu là mặt cắt không còn giọt máu. Tiểu Yến Tử trong lúc nguy khốn, đã chui xuống bàn lẫn trốn.

Tiểu Yến Tử vừa ngồi yên thì hoàng hậu đã vào cửa. Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang và Nhĩ Thái vội vã quỳ xuống thỉnh an hoàng hâu.

- Nhi thần Vĩnh Kỳ khấu kiến Hoàng ngạc nương!

- Thần Phước Nhĩ Khang, Nhĩ Thái cung thỉnh Hoàng hậu nương nương kim an!

Hoàng hậu nhìn quanh thấy trong thư phòng chỉ có ba người, "hừ" một tiếng rồi hỏi.

- Mới tờ mờ sáng thế này mà cả ba đã có mặt, học tập hay bàn chuyện quốc gia đại sự gì vậy?

Trong khi Dung Ma Ma đi theo đang đảo mắt khắp nơi dò xẹt Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang và Nhĩ Thái đều tái mặt, Nhĩ Khang cố giữ vẻ bình tỉnh, đáp.

- Chúng thần đang cùng Ngủ A Ca thảo luận chuyện giặc hồi ở biên cương!

- Thì ra là như vậy!

Nhưng Dung Ma Ma đã phát hiện được chỗ núp của Tiểu Yến Tử, nên nháy mắt cho hoàng hậu biệt Hoàng hậu nhìn theo và phát hiện những ngón tay của Tiểu Yến Tử để lộ ra ngoài. Bà cười nhạt tiếp.

- Ta thật không ngờ Ngũ A Ca lại quan tâm đến chuyện nước nhà như vậy. Cả Nhĩ Khang và Nhĩ Thái nữa, cùng đều yêu nước. Trời chưa sáng đã vào cung nghị sự biên cương, thế này quả là đại phước cho triều Mãn Thanh chúng ta quá!

Hoàng hậu vừa nói vừa bước tới phía bàn, cố tình đặt gót giày cứng lên tay của Tiểu Yến Tử.

Tiểu Yến Tử đau quá không chịu được hét to, đồng thời phản xạ nhanh bằng cách rút tay lại. Cái rút tay quá nhanh của Tiểu Yến Tử làm hoàng hậu mất thăng bằng ngã xuống. Đám cung nữ và Dung Ma Ma vội chạy đến đỡ hoàng hậu dậy.

- Ai da! Mẹ ơi! Trời ơi!

Dung Ma Ma cũng kêu lên.

- Phản rồi! Phản rồi! Người đâu! Dưới bàn có thích khách!

Đám thị vệ bên ngoài nghe tiếng ùa vào.

- Thích khách ở đâu? Ở đâu?

Nhưng Nhĩ Khang đã nhanh nhẹn đưa tay cản ngang, hét lớn.

- Thích khách đâu thích khách, các người hãy nhìn kỹ xem là ai? Chưa gì nghe ma ma hét lên là xông vào!

Vĩnh Kỳ cũng lập tức hùa theo.

- Đây là thư phòng của ta, không có lệnh, bọn chó nào dám lộn xộn chứ?

Đám thị vệ nghe hoàng tử nói, vội buông vũ khí quỳ xuống.

- Tội nô tài đáng chết! Đáng chết!

Hoàng hậu đã đứng dậy, thấy bọn thị vệ bất động, giận dữ.

- Lệnh của ta đấy! Hãy mang cái kẻ ngồi dưới bàn kia ra xem là ai, nếu ai trái lệnh, tức là phạm đại tội phản nghịch. Nhanh lên! Động thủ đi!

Bọn thị vệ nghe hoàng hậu ra lệnh, sợ hãi, nhưng vẫn đáp.

- Vâng! Nô tài vâng lệnh! Bọn nô tài phụng mệnh!

Đám thị vệ tiến tới, Nhĩ Khang, Nhĩ Thái, Vĩnh Kỳ dàn hàng ngang, Vĩnh Kỳ nói.

- Đó không phải là kẻ thích khách. Đó là Hoàn Châu Cách cách. Ai muốn bắt Hoàn Châu Cách cách thì hãy bắt ta trước đi!

Đám thị vệ bị chặn, lúng túng chẳng biết phản ứng ra sao. Bấy giờ, Tiểu Yến Tử biết không có thể tránh mặt được nên bò ra. Ban nãy bị hoàng hậu đạp phải tay đau thấu ruột nước mắt còn chảy dài. Vừa đứng dậy vuốt chỗ đau. Tiểu Yến Tử ưỡn ngực nói.

- Chuyện tôi làm tôi chịu. Có gì đâu mà sợ? Dù gì sống chết cũng có số. Mất đầu thì mất chẳng ngán đâu.

Kết cục câu chuyện đưa đến trước mặt vua Càn Long phân xử. Nhà Vua nhìn dáng dấp của Tiểu Yến Tử trong chiếc áo thái giám mà nhức đầu. Phái sau cô cách cách còn có cả Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang và Nhĩ Thái nữa. Người bực dọc, vỗ bàn hét.

- Thật tình các người muốn quấy rối chuyện gì đây? Hôm qua đã dàn cảnh trốn ra ngoài thành. Buổi sáng nay còn họp lại tính toán gì nữa, thế này thì to gan quá. Nhĩ Khang, ngươi là nhất đẳng thị vệ, vậy mà còn kết bè với những đứa này, làm cái chuyện lén lén lút lút. Ta hỏi ngươi, định làm gì? Ngươi nói đi!

Hoàng hậu thì nghiêm nghị, lạnh lùng ngồi bên cạnh vua, yên lặng một cách đe dọa.

Nhĩ Khang bối rối không kém, suy nghĩ một chút nói.

- Muôn tâu hoàng thượng. Cũng chẳng có việc gì, chẳng qua vì tối qua Hoàn Châu Cách cách đã tự ý rời cung ra ngoài. Nhĩ Thái rất cẩn thận không dám để cách cách đi đâu, nên đưa cách cách và cả Vĩnh Kỳ về nhà hạ thần. Có điều vẫn chưa yên tâm, nên sáng nay hai huynh đệ hạ thần mới vào cung, thăm dò xem cách cách và Ngũ A Ca có bình an trở về không thôi!

Vua Càn Long nhíu mày.

- Thế à? Rồi ngươi thấy sao?

- Dạ kết quả là hay được hai người đó đang gặp rắc rối, nghe nói sáng nay sẽ bị hoàng thượng xét xử, nên họp lại định giúp Vĩnh Kỳ và Hoàn Châu Cách cách giảm tội. Chẳng ngờ cách cách vì quá nôn nóng nên giả dạng thái giám sang Cảnh Dương Cung để hội ý. Chẳng may bị Hoàng hậu nương nương phát hiện. Chuyện chỉ có vậy thôi ạ.

Vua Càn Long suy nghĩ, thấy điều Nhĩ Khang nói có tình có lý, nhưng vẫn trừng mắt.

- Lời ngươi vừa trình bày đúng sự thật không?

- Dạ thần không dám to gan nói dối Hoàng thương đâu.

Vua Càn Long lại hét:

- Tiểu Yến Tử đâu!

Tiểu Yến Tử ngẩng đầu lên.

- Dạ thưa Hoàng A Ma!

- Con đến phòng của Ngũ A Ca để bàn kế sách đối phó phải không? Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Tiểu Yến Tử gật đầu:

- Dạ đúng ạ.

- Thế ngươi đã tính dùng cách nào để đối phó với trẫm, nói ra thử coi?

Câu hỏi của nhà vua làm Nhĩ Khang, Nhĩ Thái, Vĩnh Kỳ đều lo sợ. Họ lo không biết Tiểu Yến Tử sẽ đối phó ra sao. Trong khi Tiểu Yến Tử lại quay qua đám Vĩnh Kỳ cầu cứu. Vua trông thấy, nên nói.

- Nầy đừng có nhìn bọn họ, hãy ngước lên nhìn trẫm đây này. Trẫm muốn nghe đích thân con nói.

Lời vua càng làm Tiểu Yến Tử quýnh lên. Không suy nghĩ gì cả. Tiểu Yến Tử buột miệng.

- Hoàng A Ma đâu có biết, con nào có thì giờ đâu mà hội nghị tìm kế sách đối phó với vua chứ, chân trước con vừa bước vào phòng, thì hoàng hậu đã theo chân sau. Con trông thấy, sợ quá chui tọt xuống gầm bàn, nhưng vẫn không thoát được, đã bị hoàng hậu giẫm mạnh lên tay. Bây giờ mấy ngón tay con bị gãy hết rồi nè, đau thấu cả xương, còn thì giờ đâu mà nghĩ kế với sách. Thật là xui xẻo chẳng có việc gì con làm nên thân cả. Vừa mới định làm điều gì, là có người túm được tóc ngay. Bây giờ cái đầu cũng đau, tay cũng đau mà cái mông cũng còn đau nữa. Thật xui! Muốn bịa chuyện bịa không thành, nói dóc nói chẳng ai tin. Vì vậy kế sách cái gì? Thất sách thì có!

Vua Càn Long nghe Tiểu Yến Tử lý luận một cách ngạc nhiên. Ông tròn mắt hỏi:

- Tại sao đầu đau rồi tay lại gãy nữa? Đâu mang đến cho trẫm xem?

Tiểu Yến Tử đứng dậy tiến đến gần, đưa tay cho vua xem. Vua chăm chú nhìn. Quả nhiên những ngón tay trên bàn tay phải của Tiểu Yến Tử đỏ và sưng phồng cả. Vua châu mày, chưa kịp nói gì đã nghe hoàng hậu nói.

- Tiểu Yến Tử, đừng có vu oan nữa. Ngươi núp dưới bàn, ta làm sao mà trông thấy. Chỉ vô ý dẫm phải tay thôi, mà mi định mét vua để đánh lạc hướng à? Mi tưởng làm vậy là sẽ được vua bỏ qua tội ư?

- Vâng!

Tiểu Yến Tử ứng tiếng ngay, rồi giả giọng sướt mượt

- Phải rồi! Chỉ bị hoàng hậu nương nương vô tình giẫm nhẹ một cái mà đã thấu trời xanh rồi, gãy cả tay rồi!

Hoàng hậu tái mặt nhưng không làm gì được. Còn vua Càn Long thì thấy lòng đau xót, quan tâm hỏi:

- Thế mấy ngón tay còn động đậy được không? Cho trẫm xem đi!

Tiểu Yến Tử là chuyên gia đóng kịch, nên động nhẹ ngón tay một chút là mặt mày làm ra vẻ đau đớn khổ sở, rên rỉ

- Ui da! Đau quá! Muốn cong tay lại còn cong không được nè chứ đừng nói là động đậy.

Vua Càn Long nói:

- Vậy thì một lúc nữa nhớ bảo thái y lấy thuốc xoa nhé.

- Vâng.

Vừa nói xong, vua Càn Long chợt vỗ mạnh tay lên bàn một cái rồi lớn tiếng nói:

- Tiểu Yến Tử, con đừng tưởng là tay con đau như vậy là trẫm đã tha đâu nhé!

Lời vua làm Tiểu Yến Tử giật mình, cô nàng lùi lại bất ngờ đùi đụng vào tay nắm của ghế long sàng. Lại kêu lên.

- Ui da! Ui da! Thêm cái chân nữa.

Nhĩ Khang, Nhĩ Thái và Vĩnh Kỳ đứng đấy, nhưng không dám phản ứng. Vua Càn Long trừng mắt

- Lại cái trò gì nữa vậy? Hết tay đến chân ư?

Tiểu Yến Tử vì đau quá nên ứa nước mắt, vừa khóc vừa nói.

- Hoàng A Ma, con nghĩ rằng… số con với số của Hoàng A Ma không hạp nhau, vì vậy từ hôm vào cung đến nay con cứ bị thương liên tục, hết đau chỗ này đến đau chỗ khác, làm cái gì cũng hỏng việc, khiến cho nhiều người tức bực, giận con. Bây giờ con thấy mệt quá rồi! Con không thích làm cách cách nữa đâu!

Vua Càn Long nhìn Tiểu Yến Tử.

- Chỉ có con mệt thôi ư? Riêng ta thấy thì cả cái triều đình này bị con quấy phá mệt bở hơi. Ai cũng chẳng yên được với con cả.

Tiểu Yến Tử cúi đầu yên lặng. Vua Càn Long thở ra, rồi lệnh.

- Thôi các ngươi hãy đứng dậy cả đi!

Nhĩ Khang, Nhĩ Thái, Vĩnh Kỳ, Tiểu Yến Tử đều đứng dậy. Vua Càn Long nhìn bốn người, yên lặng nghĩ ngợi một chút, nói

- Các người đều là huynh đệ trong hoàng thất, yêu quý nhau như vậy là tốt, tuy nhiên đừng bao giờ được quên danh phận của mình. Muốn làm gì cũng phải đắn đo cân nhắc, phải biết quy tắc, không được theo trò chơi của Hoàn Châu Cách cách muốn làm gì thì làm. Không biết kẻ trên người dưới, phép tắc triều đình, loạn kỷ cương. Nếu trẫm phạt các ngươi thì làm phiền hòa khí thân tộc, mà không phạt thì người ngoại họ còn coi ta ra gì?

Hoàng hậu thấy vua có ý tha, nên vội chen vào.

- Tâu Hoàng thượng.

Nhưng vua đã nói.

- Hoàng hậu yên tâm. Trẫm làm gì cũng cân nhắc kỹ lưỡng chứ không dễ dãi đâu.

Rồi vua quay qua đám Vĩnh Kỳ: