Hoa Vũ Doanh Ca

Chương 11-2



Ly Tán đứng một bên nhìn khung cảnh tình tứ kia thì sởn cả gai óc, toàn thân nổi lên một trận ác hàn, do dự thật lâu mới dám mở miệng: “Đại ca………Đại tẩu………. chuyện giải dược…..hì hì……”

Hoa Doanh Vũ mím môi cười cười, liếc nhìn y một cái nói:“Ngươi lại đây.”

Ly Tán cẩn thận, chậm rãi bước qua.

Hoa Doanh Vũ cắt đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu đỏ tươi vào miệng Ly Tán, sau đó thu tay về, nói tiếp:“Phương thuốc Hoa Túy và giải dược đều ở chỗ cũ, nếu ngươi muốn lưu lại mạng ai thì cứ đến đây lấy.”

Ly Tán vui vẻ đáp:“Mạc Vấn quả thật là người trung thành, lưu lại mạng hắn sau này tất hữu dụng.”

Hoa Doanh Vũ im lặng không nói thêm nữa, sau một lúc lâu, bỗng cất tiếng:“Suýt chút nữa quên nói cho ngươi biết, trong máu của ta có lẫn nọc độc của xà vương, ngươi nếu đã uống máu của ta thì sẽ sinh ra tật xấu đấy.”Ngữ điệu của Hoa Doanh Vũ vô cùng hờ hững.

“Cái gì!” Ly Tán kinh hãi, đồng tử trừng lớn như chuông đồng“ Tật…Tật xấu gì cơ?”

“Dục hỏa nan giải”Khóe miệng Hoa Doanh Vũ cong cong vẽ nên một nụ cười kiều mỵ như đóa tường vi mới nở.

Ly Tán bất giác nhìn về cái ổ ở góc phòng, trong đó có một con rắn màu xanh lục đang ngủ gà ngủ gật, toàn thân y bỗng chốc lạnh run“A……..A……………Á………….Á Á!!”vài tiếng rồi nhanh chóng chạy mất.

Hoa Doanh Vũ bật cười, dựa vào lòng ngực Ly Uyên cọ tới cọ lui.

Ly Uyên cũng bật cười lên:“Ngươi lại lừa hắn.”

Hoa Doanh Vũ không vui, phụng phịu chu môi, chìa ngón tay trắng nõn như ngọc ra trước mặt Ly Uyên, nửa đùa nửa thật mà làm nũng:“Đau~~”

Ly Uyên đau lòng nắm lấy tay Hoa Doanh Vũ, ngậm lấy ngón tay bị thương của hắn, đầu lưỡi liếm nhẹ lên miệng vết thương, làm cho Hoa Doanh Vũ nổi lên một trận tê dại. Chỉ là vết thương nhỏ xíu, hắn làm sao cảm thấy đau chứ, chính là vì muốn Ly Uyên ra sức dỗ dành, nâng niu bảo vệ mình, có như vậy Hoa Doanh Vũ mới cảm thấy cao hứng.

Ly Uyên nhả ngón tay của hắn ra, từ trong ngực lấy ra một cây trâm có khắc hình hoa đào hồng nhạt, kiểu dáng tự nhiên, phóng khoáng đồng thời cũng không mất đi vẻ tinh xảo, thanh lịch. Y ôn nhu nói:“Thích không?”

Làm sao có thể không thích, hiện tại Hoa Doanh Vũ vừa nếm trải tình sự, rất ương bướng nhưng cũng ngây ngô, chỉ với một lời tâm tình đường mật cũng có thể khiến hắn mặt đỏ tim đập mạnh. Vả lại, thường ngày hắn cũng thích loại đồ vật này, huống chi vật ấy lại do chính người hắn yêu nhất tặng, nên tâm trạng lúc này của hắn vô cùng vui mừng, vội vàng hướng Ly Uyên, nói:“Ngươi mau để ta ngồi dậy nào”

Ly Uyên tươi cười không ngớt, trong lòng rất đỗi hoan hỉ, y đã đợi rất lâu rồi, cuối cùng trời cao cũng tác hợp cho kẻ si tình*, tâm can bảo bối mỗi ngày đều ở bên cạnh y, ngoan ngoãn, đáng yêu đến mức làm cho người ta hưng phấn tột cùng, trong lòng y giờ đây ngập tràn mật ngọt tựa hồ như muốn chảy hết cả ra.

(Nguyên văn: bất phụ hoàng thiên, bất phụ khanh – có thể hiểu nôm na là “ông trời ko tuyệt đường kẻ sủng vợ =))” – chậc ko thể mang cái câu này vào được, nên Keng chém thành câu trên =.=!)

Nhẹ nhàng gỡ xuống cây trâm màu bạc trên tóc của Hoa Doanh Vũ, từng sợi tóc đen nhánh trong nháy mắt xõa xuống như thác đổ, phiêu tán ở bờ vai nhỏ nhắn, khuôn mặt như hoa thoáng đỏ bừng, tuyệt mỹ dung nhan khiến kẻ khác phải nín thở ngưng thần, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, đôi mắt long lanh đang chăm chú nhìn Ly Uyên, và còn có cả đôi gò má vì ngượng ngùng mà trở nên phớt hồng, Hoa Doanh Vũ cao hứng cười, khóe mắt cũng cong cong thành hình nguyệt nha.

Tâm Ly Uyên chấn động, cúi người xuống hôn nhẹ lên gò má tinh xảo của ái nhân, y nâng mái tóc óng ả mềm mại như lụa kia lên, cẩn thận kết một búi nhỏ ở sau đầu Hoa Doanh Vũ rồi dùng đào hoa trâm cố định lại.

“Đẹp không?”Giương mắt nhìn thấy bộ dáng si mê của Ly Uyên, hắn bỗng ngượng ngùng khiến hai má đỏ bừng nóng ran.

“Đẹp, phu nhân của ta lúc nào cũng là người đẹp nhất.”Ly Uyên kéo hắn đến gần rồi gắt gao ôm chặt, không ngừng thốt ra lời nỉ non khiến người ta cảm động.

“Ba hoa!”Đôi bàn tay trắng như phấn thúc nhẹ y một cái, cười đến rạng rỡ.

Nhìn thấy tuyệt sắc tiểu mỹ nhân đang ở trong lòng mình mà ra vẻ hờn dỗi, bất giác cả người Ly Uyên lại dâng lên một cỗ dục hỏa mãnh liệt mà trước nay chưa từng có, y hận không thể ngay tức khắc đem Hoa Doanh Vũ đặt dưới thân, hảo hảo ra sức yêu thương một phen. Thế nhưng có người dường như không biết an phận, cứ hân hoan ra sức nhích tới nhích lui, quấn lấy cổ y mà vô tư cười nói, khiến cho phân thân của ai kia không tự chủ nổi mà cứng hẳn lên, ngẩng cao đầu chạm vào vòng eo thon thả của tiểu mỹ nhân.

Đôi mắt xinh đẹp của Hoa Doanh Vũ trợn to, mang theo vô vàn phong tình mà không bút mực nào tả xiết, cơ hồ cảm thấy có chút xấu hổ nên hắn thoáng rũ mi xuống, hàm răng tuyết trắng nhẹ nhàng cắn cắn môi dưới, lặng lẽ đem thân mình cọ cọ vào người Ly Uyên.

Hảo một bộ dáng tùy người trêu ghẹo*!(nguyên văn: nhâm quân thải hiệt: tùy ý cho người trêu ghẹo, giống cái dạng cá nằm trên thớt muốn chặt muốn chém tùy ý anh đầu bếp)

Đến giờ phút này, Ly Uyên không thể nào kiềm chế được nữa, hạ thân đã trướng đến phát đau, cả người trên dưới đều bị dục hỏa thiêu đốt, y lập tức ôm lấy Hoa Doanh Vũ thi triển khinh công, nhằm hướng tiểu viện phóng đi.

Vừa đến phòng, Ly Uyên không tài nào nhịn nổi mà áp chế Hoa Doanh Vũ, cắn lấy bờ môi nộn hồng của tiểu mỹ nhân, ra sức mút vào, đồng thời cũng chìa đầu lưỡi liếm lộng một hơi, bầu không khí thoáng chốc trở nên vừa *** mỹ vừa ngọt ngào

Cái lưỡi nghịch ngợm kia trong nháy mắt đã dời xuống làn da tuyết trắng của Hoa Doanh Vũ, dừng một chút tại yết hầu, cắn nhẹ nơi đó, như muốn nghe thấy thanh âm rên rỉ của mỹ nhân. Bàn tay to lớn của Ly Uyên giải khai vạt áo Hoa Doanh Vũ, chậm rãi ve vuốt, thăm dò, y cầm lấy dục vọng đã cương cứng một nửa của hắn, dịu dàng xoa nắn bộ lộng, đột nhiên khóe miệng y vẽ nên một nụ cười gian tà, cắn lấy vạt áo, nhẹ nhàng xé mở, xiêm y tiểu mỹ nhân toàn bộ đều bị trút xuống, để lộ bờ ngực bạch ngọc cùng hai điểm hồng anh* thấp thoáng ẩn hiện.

(hai điểm hồng anh: 2 cái chấm nằm trên ngực mà ai cũng có ế)

Cắn nhẹ một đóa thù du trước ngực mỹ nhân, và không ngừng ra sức mút vào đùa nghịch.

Hoa Doanh Vũ được Ly Uyên hầu hạ đến vô cùng thư thái, rồi lại thập phần khó chịu, vì đóa hồng hoa còn lại không được ai vuốt ve, khiến hắn cảm thấy hư không, tẻ nhạt. Thế là Hoa Doanh Vũ không tự chủ được mà kéo tay Ly Uyên, chậm rãi chuyển qua chỗ ***g ngực trống trải bên kia, muốn y xoa nắn đóa hoa nhỏ ấy.

Khóe miệng Ly Uyên lại xuất hiện nụ cười gian xảo, y cố ý rút tay về. Hoa Doanh Vũ bỗng chốc giật mình, đôi mắt mê ly tức thì nhuốm màu oán giận và ủy khuất, đang tính mở miệng thì nam nhân đột nhiên cắn lấy nụ hoa cô độc kia, làm cho thân thể hắn thoáng co rút, thoải mái không thốt nên lời.

Hầu hạ mỹ nhân thư thái xong, đầu lưỡi của Ly uyên thong thả lướt qua từng tất da thịt mịn màng như bạch ngọc, bao vây lấy cái rốn xinh xắn của đối phương.

Y phục nửa kín nửa hở, không thể che giấu thân mình đã trở nên hồng nhạt, đôi mắt giờ đây đã nhuốm màu ***, hai tay lỏng lẽo không thể tự chủ mà ôm lấy đầu của nam nhân, còn nơi khóe miệng thì thốt ra từng tiếng rên rỉ ngọt ngào như mật.

Tình cảm đang đến hồi mãnh liệt thì truyền đến một trận âm thanh” sát phong tình”, cả hai người đồng loạt giật mình.

Cái bụng tuyết trắng khô quắt kia lên tiếng kháng nghị, nó bất mãn phát ra từng tiếng ùng ục vì bị bỏ đói.

Hoa Doanh Vũ đỏ mặt, lầm bầm nói:“Ngươi …tại sao…lại….ngừng”. Trong lúc mây mưa thất thường thế này mà lại khiến cho cái bụng kêu gào, hắn nhất thời cảm thấy ngượng đến chín mặt, rụt rè, e lẹ khẽ liếc nhìn Ly Uyên, nhưng chống đỡ không nổi ánh mắt ôn nhu của nam nhân.

Ly Uyên đã lâu không còn mang mặt nạ ngân bạc, nên khuôn mặt anh tuấn này thường làm cho Hoa Doanh Vũ mặt đỏ tim đập, hiện tại Ly Uyên lại nhìn hắn chăm chú như vậy, khiến hắn càng cảm thấy ngượng ngùng.

Ly Uyên ngồi thẳng người dậy, một tay kéo, một tay ôm lấy thân hình tuyết trắng kia vào lòng, trên đôi môi đỏ mọng khẽ hôn một hơi, cười nói:“Buổi trưa ngươi không ăn gì sao?”

Ánh mắt y nhu tình như nước, sóng mắt lưu chuyển tỏa ra vô vàn sủng nịch. Hoa Doanh Vũ vươn tay quấn lấy cổ y, áp hai má mình ma sát với bờ ngực rắn chắc màu mật của nam nhân, phụng phịu nói:“Ta không thích cầm đũa”

Nhẹ nhàng nhéo yêu một cái lên chóp mũi tinh tế của ái nhân, Ly Uyên cười nói: “sâu lười nhỏ”.Khóe miệng mang đầy tiếu ý, trong mắt thì ngập tràn vẻ nuông chiều

Hoa Doanh Vũ nghe y nói như vậy, cảm thấy thật cao hứng, nhưng trên mặt lại giả vờ sẳng giọng:“Ngươi mới là tên lười biếng đó, đại lười biếng”

Ly Uyên cười cười không đáp, định lấy y phục đến khoác vào, thế nhưng nội sam còn chưa mặc xong đã bị Hoa Doanh Vũ kéo cổ tay lại, y quay sang chỉ thấy biểu tình oán giận của tiểu mỹ nhân, Hoa Doanh Vũ đang cắn cắn đôi môi xinh đẹp ngập tràn ủy khuất.

Nghĩ đến thật là nan giải mà, ngay thời điểm này làm sao có thể ly khai hắn được cơ chứ, không chừng khi ta vừa rời khỏi, hắn nhất định sẽ suy nghĩ lung tung rồi sinh khí. Nghĩ vậy, Ly Uyên đành ôn nhu cười, ngồi lại vị trí cũ ôm lấy Hoa Doanh Vũ, nhẹ giọng an ủi:“Ngươi đó nha…ta đi bảo hạ nhân nấu cho ngươi một chén cháo trứng hạt sen* được không?”

(phù dung đản hoa chúc: bợn Keng ko biết nên edit bậy thành cháo trứng hạt sen, he he:” tình iu nào bit thì lên tiếng góp ý cho bạn nhé:”)

Tiểu mỹ nhân ngồi ở trên đùi Ly Uyên, biểu tình giận dỗi, bặm môi trợn mắt, gắt gao ôm chặt thắt lưng y, không cho y rời đi.

Ly Uyên buồn cười nhéo mũi hắn, yêu thương nói:“Ngươi lại không ngoan? Ta làm sao nỡ để phu nhân chịu đói cơ chứ?”Tay của Ly Uyên lướt qua dưới bụng Hoa Doanh Vũ nhẹ nhàng xoa nắn một chút

Hoa Doanh Vũ bất mãn lầm bầm, nhay nhay gặm gặm bờ ngực của đối phương, đầu lưỡi nghịch ngợm khuấy đảo nhũ tiêm của y, rồi dùng cả bờ mông tròn trịa mà cọ tới cọ lui vào căn nguyên dục vọng của ai kia.

Ly Uyên giờ phút này quả thật đã bị dục hỏa thiêu đốt, nhưng y không muốn tâm can bảo bối phải chịu đói, tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng vẫn là hạ quyết tâm đẩy Hoa Doanh Vũ ra.

Hoa Doanh Vũ có chút tức giận, đôi mắt xinh đẹp liếc Ly Uyên một cái sắc lẻm, nhưng trong lòng vô cùng ủy khuất.Chính ta đã chủ động bỏ hết tôn nghiêm để câu dẫn y, thế mà y dám đẩy ta ra…..Nghĩ đi nghĩ lại thật đúng là đáng lo mà, hay là y đã phiền chán ta mất rồi, bản thân ta không ngực, không mông, chỉ có một khuôn mặt dễ nhìn, nhưng vẫn là một nam tử, lại so với y lớn hơn hai tuổi, sau này cũng sẽ nhanh chóng già hơn y……….Nghĩ đến đây hai mắt của Hoa Doanh Vũ đã ngập chìm trong làn sương mù ẩm ướt

Vừa nhìn qua biểu tình của ái nhân, Ly Uyên liền biết hắn lại suy nghĩ lung tung rồi, y càng ra sức ôm chặt lấy hắn, ôn nhu dỗ dành:“Ngươi lại nghĩ vẩn vơ rồi?”

Hoa Doanh Vũ ủy khuất ôm lấy Ly Uyên, cắn môi bất mãn:“Cháo thì bảo hạ nhân làm là được mà.”

Ly Uyên bật cười, nói:“Ta là muốn ngươi cả ngày, chứ nhất thời nửa khắc thì không sao giải hết dục hỏa của ta đâu, nếu ta mà ở lại trong phòng nhất định sẽ nhịn không được cùng ngươi phong lưu một phen, chuyện tốt vừa mới làm một nửa, hạ nhân sẽ kéo đến quấy rầy, mất hết cả tình thú. Vậy nên ta thà tự mình đi, miễn cho ở đây chỉ có thể nhìn mà không thể ăn”.

Nghe nam nhân giải thích rõ ràng xong, Hoa Doanh Vũ vô cùng thỏa mãn, bèn đồng ý để y rời đi.

Ly Uyên kéo sam tử hồng nhạt ở một bên qua, giúp ái nhân mặc vào, rồi dịu dàng hôn lên môi hắn, nói:“ Coi chừng cảm lạnh, ta đi một lát sẽ về, ngươi phải ăn nhiều một chút, mới có sức cùng ta khoái khoạt nha ~~”

Ly Uyên nói toạc cả ra, khiến cho tiểu mỹ nhân thẹn đến đỏ mặt, trừng trừng liếc y một cái, mang theo vô vàn vẻ quyến rũ câu nhân.

Ly Uyên cười to rời đi, trong phòng chỉ còn lại một tiểu mỹ nhân đang xấu hổ ngượng chín mặt.

Nam nhân đi rồi làm cho Hoa Doanh Vũ ở một mình trong phòng trở nên buồn chán, bỗng thấy Lục Oánh đang cuộn tròn nằm ngủ ở phía sau cửa, hứng thú đùa nghịch trỗi dậy, hắn lấy chén trà ném tới bên người nó.

“Xoảng”một tiếng giòn vang, chén trà vỡ vụn, Lục Oánh nhất thời giật mình, đứng thẳng dậy đề phòng, phóng tầm mắt quét nhìn xung quanh

Lục Oánh tuy là xà vương, độc tính mãnh liệt, nhưng mà tuổi của nó vẫn còn nhỏ, lại sinh trưởng nơi hang động hoang vu ít người lui đến, nên cảnh giác vô cùng thấp, và nó cũng rất là lười biếng.

Hoa Doanh Vũ hừ cười, nhìn Lục Oánh mắng yêu:“ Ngươi là tiểu súc sinh không có tiền đồ, xem cái bộ dáng lười nhác của ngươi, cần thận có ngày bị người ta bắt đi ngâm rượu.”

(èo, chủ sao thì thú cưng nó vậy, tự ngẫm lại bản thân đêy)

Lục Oánh dựa theo âm thanh truyền đến nhìn lại, chỉ thấy Hoa Doanh Vũ hào phát vô tổn*, trưng ra khuôn mặt tươi cười diễm lệ nhìn nó, tựa hồ như hiểu ra mọi chuyện, nó thả lỏng một chút, cúi thấp đầu xuống, thong thả trườn về phía chủ nhân, chìa đầu lưỡi liếm đôi chân tuyết trắng của Hoa Doanh Vũ.

(hào phát vô tổn: lông tóc chả bị tổn hao, ý nói người đó chẳng bị tổn hại gì hết)

Hoa Doanh Vũ không giận, để mặc nó tùy ý nghịch ngợm. Một lát sau cảm thấy có chút mệt mỏi, hắn vẫn còn chưa có ăn gì, chỉ sợ là thức ăn chưa kịp dọn lên thì hắn đã đói đến ngất xỉu.

Lục Oánh tuy có chút biếng nhác, nhưng Hoa Doanh Vũ rất thích nó, lúc rãnh rỗi có thể kiếm nó chơi đùa cũng coi như thú vị

Hắn vẫn đang cười, đột nhiên đôi mày thanh tú nhíu lại, đề phòng nhìn về phía cửa sổ. Võ công mặc dù đã mất, nhưng vẫn thập phần cảnh giác

Quả nhiên, cửa sổ bị kéo mở ra một khe nhỏ, một đôi mắt nhìn vào bên trong, rồi ngay sau đó cửa sổ được mở rộng ra, hai nam tử che mặt từ ngoài nhảy vào……………

——————————