Hoa Viên

Chương 14



Trình Giai bắt đầu theo dõi Nam Cung, cơ hồ một tấc cũng không rời. Tuy rằng ở ngoài mặt Nam Cung tựa hồ không có gì khác biệt, đối với người thường mà nói cũng không có gì khác thường, nhưng tiềm thức Trình Giai cho rằng, Nam Cung không bình thường.

Trình Giai xin nhà trường cho Nam Cung nghỉ bệnh dài kì, đối với việc này Nam Cung cũng không dị nghị, hoặc là nói hiện tại vô luận hắn làm cái gì, Nam Cung cũng sẽ không có dị nghị, giống như một con rối để tùy ý người ta sắp đặt.

Hiện tại Nam Cung rất ít nhắc đến cái hoa viên kia, việc này xem như cũng an ủi được Trình Giai chút ít. Ở trong mắt Trình Giai, hoa viên trong miệng Nam Cung giống như một trái bom hẹn giờ, tùy thời điểm đều có khả năng đem những bức bách trong lòng Nam Cung bùng phát ra bên ngoài.

Hiện tại Nam Cung bị Trình Giai chiếu cố giống như trân bảo, quả nhiên là mang ở trong tay sợ quăng ngã, hàm ở trong miệng sợ biến mất. Kỳ thật Nam Cung rất bình thản, ở trong mắt cậu Trình Giai đối với cậu bây giờ thực sự rất tốt.

Nếu là trước kia liền đối với ta tốt như vậy có phải là rất tốt không, vì cái gì phải cố tình chờ cho ta tan nát cõi lòng mới nhớ tới ta. Không còn kịp nữa rồi Trình Giai, đã không còn kịp rồi. Ta đã sớm đem tâm giao cho ngươi, nhưng là chính ngươi đã đạp vỡ, bây giờ đến chính ta cũng đã không thể tìm thấy được bản thân mình, ngươi muốn ta lấy cái gì ra mà lại cho ngươi? Tâm can ta cho tới bây giờ cũng chỉ có một mà thôi.

“Trình Giai, lái xe mang ta đi xem cảnh đêm đi.”

Trình Giai mừng rỡ, Nam Cung đã thật lâu không có chủ động đưa ra yêu cầu đòi hỏi gì hắn, không nói thêm gì nữa liền đem Nam Cung nhét vào trong xe.

Nhìn nhà cao tầng san sát, đèn đuốc sáng trưng, thành thị về đêm như trước vẫn rất tươi đẹp. Nam Cung nghiêng đầu không nhúc nhích, hướng mắt nhìn ra ngoài cửa xe. Ở trong mắt Trình Giai, Nam Cung lúc này giống như mảnh thủy tinh, mong manh vô cùng.

Đã lâu không về nhà, Nam Cung nhớ đến ông ngoại bà ngoại, trong lòng có cái gì bắt đầu cuồn cuộn.

“Đi tới nhà bà ngoại, ta muốn đi xem bọn họ, có được không?”

Trình Giai cảm thấy kỳ quái, Nam Cung như thế nào đột nhiên muốn về nhà, nhưng là không thể nào phản bác ý định của Nam Cung được.

“Ngươi ở đây chờ ta một lát, ta vào rồi sẽ ra nhanh.” Nam Cung xuống xe, hướng khu nhà cũ phía đối diện mà chạy tới.

Trình Giai xuống xe, hút thuốc, tựa vào cửa xe chờ Nam Cung. Kỳ thật hắn muốn cùng vào với cậu, nhưng lời đã sắp nói ra tới miệng lại bị nuốt xuống, bởi vì giác quan thứ sáu nói cho hắn, Nam Cung muốn cự tuyệt.

Không lâu sau, Trình Giai nhìn lên hàng đèn cảm ứng ở hiên lầu một lầu hai đã sáng lên, bóng Nam Cung xuất hiện ở cửa, hướng hắn ở bên này đi tới. Đến gần, Trình Giai nhìn đôi mắt ướt át ửng đỏ của Nam Cung, không khỏi nhíu mày.

“Là gió lớn quá thôi.” Nam Cung làm bộ cười cười, so với khóc còn khó coi hơn, “Đi thôi.”

Trên đường về nhà, không ai nói một lời nào.

Về đến nhà, xe đỗ ở dưới lầu. Nam Cung quay đầu, nhìn thấy ánh mắt Trình Giai cũng đang nhìn cậu. Tháo dây an toàn, Nam Cung rướn người sang, hôn lên môi Trình Giai.

Một lần cuối cùng. Hạ quyết tâm, Nam Cung nhắm hai mắt lại.

Sau đó…

Nam Cung mất tích.

Buổi sáng hôm sau khi Trình Giai tỉnh lại, đã không còn thấy Nam Cung đâu nữa.

Trên giường một đống hỗn độn chứng tỏ hôm qua Nam Cung đã ở đây, trên đệm vẫn còn lưu lại hơi ấm của cậu. Trình Giai sớm nên ý thức được, sự chủ động hôm qua của Nam Cung thực sự rất bất thường.

Trình Giai như phát điên đi khắp nơi tìm kiếm, lật tung cả trường học mỗi một góc nhỏ mỗi một gian phòng đều đã tìm qua. Thậm chí đã tìm quá ra ngoài thành phố, có khả năng Nam Cung đi đến một nơi nào đó.

Nhưng không thu hoạch được gì, vẫn không có đầu mối.

Trình Giai đã một ngày một đêm không ngủ, ngồi ở trên ghế bên đường ánh mắt đỏ quạch. Nam Cung ngươi đi như thế nào, như thế nào không nói một tiếng rồi đi đâu, ngươi không thể đối với ta như vậy, ngươi không thể…… Hai tay ôm lấy mặt, nước mắt rơi như mưa.

Ngươi nhất định còn giận ta đúng không, Nam Cung ngươi cho tới bây giờ đều không hề tha thứ cho ta.

.

_____________________