Hoạ Trung Hoan

Chương 39



Editor: Qin Zồ

Từ khi chuyện của Ôn Phàm kết thúc, ta chưa gặp lại Minh Nhuận lần nào, tính ra cũng đã hơn mấy ngày. Ta nâng chén rượu lên cười với Minh Nhuận, Minh Nhuận cũng mỉm cười nâng rượu lại với ta.

Sau đó ta lại bắt đầu chuyên tâm xem kịch.

Sau khi diễn kịch xong, Quán Quán hỏi ta: “Cái người lúc nãy cứ nhìn ngươi tên gì thế?”

“Họ Minh, tên chỉ một chữ Nhuận, là đại công tử của Thúy Minh Sơn Trang.” Dừng một lát, ta lại nói: “Sao đột nhiên lại hỏi đến y?”

“Thì ra là người giang hồ…” Quán Quán thấp giọng nói, bỗng dưng nàng cười bảo: “Thường Ninh, ta có thể nhìn thấy, vị công tử Thúy Minh Sơn Trang này thích ngươi, ngươi đã làm chuyện gì với y thế?”

Ta lắc đầu nói: “Quán Quán ngươi nghĩ nhiều rồi, ta chỉ mới biết y gần đây thôi.”

Quán Quán trừng mắt nhìn, “Thật sao?”

Ta gật đầu khẳng định, “Là thật.”

Minh Nhuận biết ta chỉ mới mấy tháng, hơn nữa mấy tháng trước kia y luôn hôn mê, không có lý gì y lại đi thích ta, huống hồ y cũng biết, ta đã có phò mã, cũng không có ý định nhận diện thủ.

Lúc này không hề có khả năng Minh Nhuận có tình cảm với ta, có lẽ hắn đang mưu đồ chuyện gì trên người ta đó.

***

Lúc màn đêm buông xuống, Quán Quán với Ninh Hằng rời khỏi kinh thành, trong lòng ta tuy không muốn nhưng không thể mở miệng ra giữ lại. Nếu Thừa Văn biết Quán Quán ở kinh thành, có lẽ sẽ làm vết thương cũ nhói đau. Ta tiễn Quán Quán ra khỏi cửa thành, cứ căn dặn Ninh Hằng phải đối tốt với Quán Quán.

Sau khi xe ngựa của Quán Quán biến mất khỏi tầm mắt ta, ta mới lên xe quay về phủ.

Xe ngựa chậm rãi chạy trên đường, một mình ta ngồi trong xe, trong lòng cảm thấy tịch mịch, ta thở dài một tiếng, đưa tay vén rèm xe, gió lạnh từ ngoài thổi vào, khiến ta không khỏi rùng mình một cái, vừa định buông rèm xuống thì chợt nghe tiếng tiêu, từ xa vang vọng, uyển chuyển du dương, cực kỳ giống khúc tiêu Ôn Diễn tặng ta trước khi rời khỏi Thúy Minh Sơn Trang.

Trong lòng ta căng thẳng, bất chấp cơn gió rét căm mà thò đầu ra ngoài tìm kiếm tiếng tiêu từ đâu phát ra, tìm khắp nơi vẫn không có kết quả, liền vội vàng ra lệnh phu xe dừng xe lại, túm chặt áo choàng nhảy xuống xe ngựa.

Ta ngưng thần lắng nghe, lúc này nghe rõ tiếng tiêu là từ trong Lãm Nguyệt lâu truyền đến.

Lãm Nguyệt lâu chính là một tửu quán, ta đã đến đây vài lần, rượu nấu cực kỳ ngon, khiến ta rất thích. Tiếng tiêu càng lúc càng rõ, ta không chút đắn đo cất bước đi vào Lãm Nguyệt lâu.

Bây giờ đã đến giờ Tuất, tửu quán sắp đóng cửa, tiểu nhị nhận ra ta, khi trông thấy mặt ta thì sợ hãi lắp bắp nói: “Công chúa… công chúa điện hạ…

Ta giơ tay khẽ chạm môi, “suỵt” một tiếng, tiểu nhị lập tức im miệng.

Ta lại tập trung lắng nghe, chỉ tiếng tiếng tiêu đã dừng lại.

Ta đưa mắt nhìn tiểu nhị, hỏi: “Vừa rồi là ai thổi tiêu?”

Tiểu nhị đưa mắt quan sát rồi lắp bắp trả lời: “Là… là một công tử ở phòng chữ Thiên…”

“Hắn…” Ta dừng lại, rồi nói tiếp: “Có ngồi xe lăn không?”

“Không… không có.”

Trong lòng ta có chút mất mát, đưa mắt nhìn sương phòng trên lầu hai, rồi cuối cùng rời khỏi Lãm Nguyệt lâu. Hôm sau Liễu Dự hỏi ta đêm qua đã đi đâu, ta thành thật trả lời, nhưng bỏ bớt đi chuyện Quán Quán với Ninh Hằng. Liễu Dự mỉm cười với ta: “Đợi sau khi ta khỏe hơn, ta sẽ bồi nương tử đi xem kịch.”

Ta gật đầu nói: “Được.”

Giờ phút này ta có chút áy náy, Liễu Dự đối tốt với ta như thế, vậy mà đêm qua ta lại vì một khúc tiêu mà trong lòng rối loạn, thật có lỗi với Liễu Dự. Đúng lúc này Vân Vũ bưng chén thuốc tới, ta đưa tay nhận lấy, nói: “Vân Vũ, ngươi lui ra đi, để ta.”

Lời còn chưa dứt, ta đã trông thấy trong mắt Liễu Dự tràn ngập kinh hỉ, ta múc một thìa, đưa tới bên môi Liễu Dự, Liễu Dự chuyên chú nhìn ta, mở miệng uống hết thuốc.

Ta lại bón từng thìa từng thìa một, rõ là thuốc rất đắng, nhưng nhìn biểu tình Liễu Dự cứ như lại đang uống nước suối ngọt lành vậy, mắt mày hắn mỉm cười, cả khuông mặt toát lên vẻ vui mừng.

Ta đặt chén thuốc xuống rồi nói chuyện với Liễu Dự.

Thỉnh thoảng ta lại đem Liễu Dự với Ôn Diễn ra so sánh. Khi nói với Ôn Diễn bất luận ta nói đến đâu hắn vẫn có thể tiếp lời, khiến ta cảm thấy hứng thú. Còn với Ôn Diễn thì, có lẽ là do cổ trùng trong cơ thể Liễu Dự, bất kể ta nói gì, rồi cũng đồng ý với ta, cho dù ta có nói lời quá đáng, hắn cũng chỉ nói ‘nương tư nói phải ‘nương tử nói rất hay’, thế nên ta thường chẳng biết nói chuyện gì nữa.

Lần này cũng không ngoại lệ, khi ta nói đến nỗi không còn lời nào để nói thì ánh mắt bắt đầu nhìn ngắm xung quanh. Bỗng dưng ánh mắt ta rơi xuống bên gối Liễu Dự, là một cuốn sách, ta còn chưa kịp nhìn rõ tên sách thì Liễu Dự đã che lại.

Ta lấy làm tò mò, “Chàng xem sách gì thế?”

Liễu Dự cúi thấp đầu, “Không có gì, chỉ là mấy thoại bản trên phố truyền nhau thôi.”

Ta lại càng tò mò hơn, phải biết rằng Liễu Dự cho tới bây giờ không bao giờ xem mấy thoại bản cổ quái trên phố kia, “Ồ? Viết cái gì?”

Liễu Dự vẫn cúi thấp đầu, “Chỉ là một chuyện khác thường cổ quái thôi.”

“Bản thân ta cũng xem không ít chuyện khác thường cổ quái rồi.”

Liễu Dự ngẩng đầu nhìn ta, “Nương tử có tin trên đời này có chuyện đổi hồn không?”

Ta sửng sốt, rồi lập tức cười nói: “Thoại bản trên phố toàn nói linh tinh không à, chàng có tin là thật.”

Thần sắc Liễu Dự khẽ giật mình, qua một lúc lâu, hắn mới nhẹ nhàng nói: “Ừm.”

***

Vết thương của Liễu Dự tròn ba tháng mới khỏi hẳn, lúc này đã là xuân về hoa nở, ấm áp vui tươi. Sau khi Liễu Dự bình phục, chuyện thứ nhất là bồi ta đến Sướng hí viên xem kịch, chuyện thứ hai là cùng ta đến ngoại ô kinh thành đạp thanh ngắm hoa.

Mỗi lần xuân đến, quý nữ gia thế đều thích nhất là đi đạp thanh. Hôm nay cảnh xuân nắng ấm, trên dọc đường đi ta gặp không ít người quen, ta cũng không biết mình đã nói bao nhiêu câu miễn lễ, cuối cùng ta mệt quá, dứt khoát tìm một nơi yên tĩnh, thị nữ dựng bình phong, trải thảm gấm, bày đủ món rượu ngon, rồi ta với Liễu Dự mới cùng ngồi xuống.

“Phong cảnh nơi này thật là đẹp.” Liễu Dự nói.

Ta cười tủm tỉm ăn bánh điểm tâm, cũng nói: “Người ta thường nói, bốn chuyện vui của đời người chính là nắng gắt lâu ngày gặp mưa to, tha hương gặp cố tri, tên đề bảng vàng và đêm động phòng hoa chúc, mà đạp thanh mùa xuân, ngắm cảnh thưởng xuân dùng mỹ thực, cũng là một chuyện vui trong đời rồi.”

Liễu Dự cười nói: “Có thể ngồi bên cạnh nương tử, đã là chuyện vui của đời ta rồi.”

Nhất thời ta không biết tiếp lời ra sao, chỉ biết cười cười. Ta thành thân với Liễu Dự đã hơn nửa năm, tuy nói chúng ta ở bên nhau cũng hòa hợp, người bên ngoài nhìn vào phu thê chúng ta thì thật không có lỗi với bốn chữ tương kính như tân, nhưng ta với Liễu Dự đều biết, chẳng qua chúng ta chỉ là phu thê trên danh nghĩa.

Nửa năm qua, ta cũng có tình cảm với Liễu Dự, nhưng chỉ là thứ tình cảm giống như ta đối với Thừa Văn. Ta đã cố gắng thử, nhưng từ đầu đến cuối ta vẫn không thể thích Liễu Dự hơn được, đối với Liễu Dự, ta không thể giống được với Ôn Diễn.

Chuyện tình cảm thật là kỳ diệu, chỉ trong mấy tháng ngẳn ngủi, ta với Ôn Diễn tương ngộ tương tri, tình ý của ta đối với hắn không hề phôi phai theo thời gian, mà ngược lại càng giống như rượu hơn, để càng lâu càng đậm đà, còn ta với Liễu Dự, nửa năm nay, chúng ta ngày đêm đối mặt, nhưng hắn không hề đi vào trong trái tim ta.

Nhưng mà cũng thôi đi, ít nhất bây giờ ta đồng ý sống cả đời như vậy với Liễu Dự.

Ta cầm miếng bánh phù dung cho vào miệng, cảnh xuân vương vãi đầy đất, ta khép hờ mắt, trong lòng vô cùng khoan khoái. Bỗng nhiên ta nghe thấy cách đó không xa vang vọng tiếng tiêu, lắng nghe chăm chú, chính là khúc tiêu lần trước Ôn Diễn thổi cho ta nghe.

Trong lòng ta run rẩy, lập tức đứng lên.

Liễu Dự cũng đứng lên theo ta, nghi hoặc nói: “Nương tử?”

Ta lấy lại tinh thần, cười với Liễu Dự: “Ta đi xung quanh đây một chút, chàng cứ ở đây chờ ta.”

Liễu Dự không từ chối, dịu dàng nói “được”.

Ta đi dọc ven đường theo tiếng tiêu, âm điệu lần này có hơi khác so với lần trước ta nghe thấy trong Lãm Nguyệt lâu, nhưng ta có thể khẳng định mà nói, người thổi tiêu lần này đích thị là người lần trước.

Khúc tiêu lần trước Ôn Diễn thổi ta chừa hề nghe qua, ta nghĩ có lẽ là ca khúc ở quê nhà Ôn Diễn, mà người thổi khúc tiêu lần trước, có lẽ có quan hệ với Ôn Diễn.

Phàm là gặp chuyện liên quan đến Ôn Diễn, ta không thể tỉnh táo được.

Lần này bất kể thế nào ta cũng phải nhìn xem rốt cuộc là nhân vật nào đã thổi khúc tiêu đó.

Đi khoảng một khắc đồng hồ, ngay lúc ta nghĩ sắp đến nơi thì khúc tiêu lại đột ngột im bặt. Ta cảm thấy ủ rũ, đứng một chỗ hồi lâu vẫn không nghe thấy tiếng tiêu vang lên lần nữa, cuối cùng Liễu Dự tìm đến đây, thế là ta bèn từ bỏ.

Lúc màn đêm ập đến thì ta với Liễu Dự đã đến Tùng Đào tiểu xá, định bụng nghỉ tạm một hai đêm rồi quay về phủ công chúa. Liễu Dự cũng có ý định sau khi về phủ công chúa sẽ bắt đầu vào triều tiếp, tiếp tục đảm nhận công việc của một Hình bộ tả thị lang.

Lại lần nữa bước vào Tùng Đào tiểu xá, ta có thể nói rằng xúc động rất nhiều.

Thời gian này năm ngoái, ta cũng ở trong Tùng Đào tiểu xá, ngày ngày dậy thật sớm đến chỗ Ôn Diễn học vẽ. Bây giờ không biết Ôn Diễn ở đâu, có lẽ ở trong Đào Hoa Nguyên, cũng có thể làm việc hắn thuận theo thiên mệnh.

Ta hít một hơi sâu, không muốn suy nghĩ thêm nữa, dứt khoát cởi áo ra nằm xuống giường, cùng hẹn hò với Chu Công.

Trong giấc mơ ta lại nghe được một đoạn tiêu khúc, tiếng tiêu trầm thấp nhẹ nhàng cứ quanh quẩn bên tai ta. Ta cũng không biết mình tỉnh lại như thế nào, nhưng khi ta dậy thì bên tai vẫn vang vẳng tiếng tiêu trong giấc mơ đó, nhất thời ta không rõ đâu là mơ đâu là thật.

Cho đến khi Tiểu Sư Tử meo meo mấy tiếng, ta mới ý thức được rằng đây không phải là mơ, ta không có ý định đi ngủ tiếp, bèn ngồi dậy ngay. Ta choàng áo lông cừu lên, nhẹ nhàng bước ra khỏi Tùng Đào tiểu xá.

Lúc này tiếng tiêu không hề ngưng lại, cứ vang vọng nơi đầu ngọn núi.

Ta theo tiếng tiêu tìm đến, cuối cùng ở trong thạch đình đã nhìn thấy người thổi tiêu. Lúc này ta cách thạch đình khoảng một trăm bước, bóng đêm mông lung, ta không nhìn rõ hình dạng của người nọ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy y mặc áo choàng xanh nhạt.

Ta bước đến gần thạch đình, vừa định mở miệng hỏi thì người nọ đã quay người lại. Ta đã nhìn rõ dung mạo của hắn, là Minh Nhuận. Đúng là Minh Nhuận.