Hoạ Trung Hoan

Chương 37



Editor: Thụy Nguyễn | Beta: Qin Zồ

Ta vừa mới xuống xe ngựa đã thấy Vân Vũ thần sắc kích động chạy ra đón, ghé vào tai ta nói nhỏ mấy câu.

Ta vừa nghe mà trong lòng hốt hoảng, vội vàng vào phủ, vừa đi vừa nói: “Thái y nói sao?”

“Ngụy thái y vẫn còn đang khám chữa.”

Ta lại hỏi: “Cẩn Minh bị thương thế nào?”

Vân Vũ đáp: “Nghe người hầu nói là lúc phò mã gia hồi phủ thì ngựa hoảng sợ chạy tán loạn, nên phò mã gia cũng té từ trong xe ra.”

Ta dừng bước, cau mày nói: “Sao ngựa lại đột nhiên hoảng sợ?”

Vân Vũ nói: “Ngô quản sự vẫn còn đang điều tra.”

Lúc này trong lòng ta cũng hiểu sơ sơ, ngựa dù đứt cương cũng không thể tùy tiện hoảng sợ, mặc dù là bị kinh động nhưng phu xe vẫn có thể kìm ngựa lại, việc này tất nhiên có liên quan đến Ôn Phàm.

Trong lúc đang nói chuyện thì đã tới nơi, ta nhấc bước đi vào phòng. Triệu thái y hành lễ với ta, ta xua tay để hắn đứng dậy, thấp giọng hỏi: “Bị thương có nghiêm trọng không?”

Triệu thái y cũng thấp giọng đáp lại ta: “Bẩm công chúa, chỉ là tay bị trầy xa, không có gì lo ngại.”

Ta nhẹ nhàng thở ra, đi vào phía trong, Liễu Dự nằm ở trên giường, thần sắc tái nhợt, ta bước tới, thấy hắn định nhổm dậy thì ta liền ngăn lại, “Ngươi có thương tích trong người chớ lộn xộn.”

Liễu Dự nằm xuống lại, mở to mắt xem xét ta.

Ta hỏi: “Có chỗ nào không thoải mái ư?”.

Hắn nói, âm thanh nhẹ nhàng: “Ở cánh tay có hơi đau, nương tử không cần lo lắng. Triệu thái y bảo nhiều nhất mười ngày là có thể khỏi hẳn.” Bỗng thần sắc hắn ngưng đọng, hắn nói: “Việc này có lẽ có liên quan đến Ôn Phàm?”

Ta gật đầu, bảo: “Việc này ta sẽ xử lý, chàng cứ yên tâm dưỡng thương đi.”

Liễu Dự đột nhiên nói: “Ta nghe Vân Vũ nói, hôm nay, nương đã đến ngoại ô kinh thành?”

Trên đường hồi phủ, ta vốn đã nghĩ kỹ phải làm thế nào để giải thích chuyện này với Liễu Dự, nhưng khi hắn đang đứng trước mặt, ta chẳng thể thốt ra được rằng ta đã đến chỗ của Ôn Diễn, cuối cùng chỉ có thể dời ánh mắt, nói: “Vào tháng mười một, sơn trà nở rộ khắp núi, cảnh đẹp ý vui, đợi đến lúc thương thế của chàng khỏi hẳn, chúng ta có thể đến đó ngắm cảnh xem sao.”

Liễu Dự ngay lập tức đồng ý, cười bảo: “Được.”

“Chàng nghỉ ngơi đi.” Nói xong, ta liền bước ra khỏi phòng, đi đến hành lang phía trước. Trên trời mây đen đang che phủ vầng trăng tròn, gió lạnh xen lẫn mưa phùn thổi tới khiến ta không khỏi rùng mình.

Lúc này, Ngô Tung bước đến bẩm báo kết quả với ta, đúng như ta dự liệu, Ngô Tung chỉ quy kết thành ba chữ “ngoài ý muốn”, ta cũng chẳng nói gì thêm, chỉ phân phó Ngô Tung đi thăm dò Minh Nhuận.

Minh Nhuận thoạt nhìn tuy không có ác ý, nhưng hôm nay, y xuất hiện cũng quá đúng lúc, đúng dịp, khiến cho ta không khỏi hoài nghi trong lòng. Theo lý mà nói, Ôn Phàm không có lý do gì để sợ Minh Nhuận, với năng lực của hắn, cho dù có mười Minh Nhuận cũng không cần phải lo lắng. Thế nhưng bây giờ, hễ nhìn thấy y thì hắn lại chạy trốn so với bất cứ người nào còn nhanh hơn, giống như chuột gặp phải mèo, co giò chạy trốn.

Ta càng nghĩ cũng không nghĩ ra rốt cuộc Ôn Phàm sợ ở Minh Nhuận điều gì, chỉ có thể đợi Ngô Tung điều tra ra kết quả mới tính tiếp được.

Hai hôm sau, Ngô Tung tra ra không ít chuyện. Minh Nhuận là con trai lớn của Minh Hàn, cơ thể cực kỳ yếu, đến tuổi cập quan thì bị bệnh nặng, cứ liên tục ngủ mê chẳng tỉnh, cho đến gần đây mới tỉnh lại.

Hôm đó nhìn dáng vẻ của Minh Nhuận, có lẽ cũng khoảng hai bảy hai tám, nói cách khác là hắn đã hôn mê bảy năm hoặc tám năm.

Ta hỏi: “Gần đây là khi nào?”

Ngô Tung đáp: “Ngày mồng sáu tháng bảy.”

Trong lòng ta không khỏi sửng sốt, mồng sáu tháng bảy không phải là trước ngày ta và Liễu Dự thành thân đó sao? Ta lại suy ngẫm một hồi, quyết định đến Thúy Minh Sơn Trang một chút, bèn lệnh Ngô Tung chuyển lễ vật đến Thúy Minh Sơn Trang.

Hôm sau vừa hay là ngày hưu mộc, Liễu Dự biết ta muốn đến Thúy Minh Sơn Trang thì cũng đòi theo, trong lòng ta tất nhiên không muốn, nếu hắn đi, lời nói dối hôm đó của ta sẽ bị bại lộ. Ta đang lo phải làm sao để xóa đi ý nghĩ này của hắn thì đột nhiên bên Hình bộ có chuyện, Liễu Dự không thể không đi xử lý. Vậy là cuối cùng ta cũng yên lòng.

Đi Thúy Minh Sơn Trang lần này không thể như hai lần trước, lần đầu là Ôn Diễn mời ta, lần sau là ta chủ động muốn đi, thân là công chúa, nếu lan truyền tin tức lui tới thân thiết với Thúy Minh Sơn Trang chắc chắn rước không ít lời ong tiếng ve, dù sao trong mắt mọi người Thúy Minh Sơn Trang trước sau vẫn một phái riêng biệt trên giang hồ.

Lần này, hành trang trang phục của ta vô cùng mộc mạc, xe ngựa cũng không gây chú ý nhiều, nói chung là càng đơn giản càng tốt.

Minh Nhuận ở chính đường tiếp đãi ta, hôm nay hắn vẫn mặc áo xanh như trước, trên mái tóc đen là một cây trâm gỗ. Lần trước thấy y là lúc hình hình nguy cấp, nhất thời không đánh giá cẩn thận, hôm nay vừa nhìn tuy tướng mạo y bình thường, nhưng trên người có khí chất tao nhã, làm ta cảm thấy rất thoải mái.

Ta cười nói: “Lần trước đa tạ Minh Nhuận công tử, nếu không phải Minh Nhuận công tử ra tay dúng lúc, có lẽ ta đã mất mạng rồi.” Ta nháy mắt với Vân Vũ, Vân Vũ liền trình lên một hộp gấm, ta nói: “Đây là tạ lễ, mong Minh Nhuận công tử vui lòng nhận cho.”

Minh Nhuận mỉm cười, để tùy tùng bên người nhận.

Ta lơ đãng nói: “Thân thủ của Minh Nhuận công tử thật là tuyệt vời, không hổ là con trai của Minh Hàn trang chủ. Ta cũng từng học võ, hôm đó Minh Nhuận công tử xuất hiện không một tiếng động, chỉ trong một chiêu đã khiến đối thủ chạy trối chết, xem ra Minh Nhuận công tử đã đạt đến cảnh giới mà người thường không đạt được rồi.”

Minh Nhuận cười nói: “Công chúa khen lầm rồi, chẳng qua chỉ là một chút tài mọn mà thôi.”

“Nếu cái này mà Minh Nhuận công tử cũng xưng là chút tài mọn, thì thế gian này chẳng con chuyện gì gọi là chút tài mọn nữa rồi.” Ta cũng cười cười, tiện tay cầm lấy chén tràn trên bàn, uống một ngụm cho thấm giọng rồi lại nói: “Không biết sư của Minh Nhuận công tử là ngươi nơi nào?”

Minh Nhuận nói: “Gia sư có lệnh, không nói nhiều với người ngoài, mong công chúa thứ lỗi.”

Ta nhướn mày: “Không sao, là ta đường đột quá rồi.”

Minh Nhuận người này có hơi kì quái, y hôn mê đã nhiều năm như thế, là một người bệnh ốm đau, vì sao sau khi tỉnh lại chỉ trong mấy tháng ngắn ngủn mà lại có võ công hơn người như thế? Hơn nữa nghe nói trước kia Minh Nhuận là một người nhát gan hướng nội, nhưng bây giờ Minh Nhuận nói năng rất khéo, tao nhã nho nhã, cứ như dù đối mặt với mấy trăm người cũng không chút nào sợ hãi.

Trong lòng ta cảm thấy khó hiểu, nhưung cũng không thể tùy tiện hỏi nhiều, bèn tùy ý hỏi: “Lúc trước Minh Nhuận công tử có nói có gặp qua ta? Chính là khi nào?”

Minh Nhuận đáp: “Ngày mồng sáu tháng bảy, ta trên đường đi đến rừng trúc, vừa hay trông thấy công chúa và Ôn Diễn công tử.” Dừng một lát lại nói: “Tướng mạo công chúa thư thế, dù mới gặp một lần cũng không thể quên. Hơn nữa trong vòng mấy thang nay, ta thường nghe người trong sơn trang nhắc đến các chuyện trước đây của công chúa…”

Với danh tiếng đã qua của ta mà nói, ta đoán có lẽ không phải là chuyện tốt gì, ta ho khụ, nói: “Những chuyện đã qua không cần nói ra.”

Trong mắt Minh Nhuận hiện lên ý cười, “Công chúa thật là một người thú vị.”

Bỗng từ bụng Vân Vũ phát ra tiếng vang, ta liếc mắt nhìn nàng, Vân Vũ sờ mũi, khẽ cười một tiếng. Minh Nhuận không nói gì thêm liền gọi người mang đồ điểm tâm vào: “Cũng sắp đến buổi trưa rồi, chắc công chúa cũng đói bụng, ta đã gọi người làm thêm một chút điểm tâm, nếu công chúa không chê, ta xin mạn phép mời công chúa cùng dùng.”

Ta nhanh chóng lướt qua tất cả các món ăn bày trên mặt bàn, cũng không biết có phải là trùng hợp hay không mà tất cả những món trên bàn đều là những món mà thường ngày ta thích ăn nhất, không sai đến một món.

Ta giương mắt nhìn Minh Nhuận thì thấy mắt y chứa đầy ý cười nhìn ta.

Minh Nhuận có ý gì đây? Trong lòng ta nhảy dựng lên, việc làm này nhìn thế nào cũng giống như có ý muốn lấy lòng. Y rốt cuộc là muốn làm gì?

Đúng lúc này, ám vệ của ta bỗng nhiên bước vào, cúi đầu ghé sát vào tai ta nói nhỏ vài câu, vừa nghe xong, thần sắc ta không khỏi ngưng trọng. Liễu Dự đang trên đường hồi phủ gặp phải thích khách, bị đâm một đao. Ta vội vàng đứng dậy cáo từ với Minh Nhuận, không ngờ y cũng truy hỏi: “Phủ công chúa có việc gấp ư?”

Ta gật đầu

Minh Nhuận lại hỏi: “Xin mạo muội hỏi, không biết là việc gấp gì?”

Ta liếc mắt nhìn y một chút rồi quyết định đem chuyện Liễu Dự bị thương nói cho y nghe. Minh Nhuận là người rất thông minh, ta cũng không thể hiểu được y làm cách nào để đem tất cả sự tình phát sinh liên hệ lại với nhau, thần sắc y ngưng đọng, hỏi: “Chính là người lần trước?”

Ta tiếp tục gật đầu.

Hắn nói: “Có lẽ ta có khả năng giúp được công chúa chuyện này”

Ta hỏi: “Ngươi giúp ta thế nào?”

Minh Nhuận đáp: “Ta có thể bắt được người đó.”

Ta hỏi: “Bằng cách gì?”

Minh Nhuận nói: “Chỉ cần công chúa tin ta là được.”

“Vậy sau khi xong chuyện, ngươi muốn gì?”

“Không gì cả, ta chỉ muốn giúp đỡ công chúa mà thôi.”

Ánh mắt của y cực kỳ chân thành, tha thiết, khiến cho ta bất giác tin tưởng y, cất tiếng trả lời: “Được.” Một lúc sau, Minh Nhuận cùng ta trở về phủ công chúa.

Liễu Dự bị đâm một đao, cũng chẳng biết là bị đâm ở chỗ nào. Liễu Dự thân mình vốn ốm yếu, căn bản không chịu được sức ép từ Ôn Phàm. Nếu như Ôn Phàm cứ tiếp tục gây sức ép cho hắn thêm vài lần nữa, e rằng Liễu Dự chắc chắn sẽ đi chầu Diêm Vương.

Ta vừa bước vào phủ liền chạy đến chỗ của Liễu Dự. Liễu Dự trên mặt không có một chút huyết sắc, là bộ dạng của một người đang hấp hối. Triệu thái y đứng một bên nói cho ta biết, may mà chỉ đâm tới bụng, nếu như hướng lên trên một chút nữa thôi thì có lẽ cái mạng này của hắn cũng chưa chắc có thể giữ được.

Ta không khỏi thở dài, chỉ có thể phân phó thái y tìm mọi cách cứu chữa cho Liễu Dự.

Minh Nhuận vẫn ở bên ngoài chờ ta, chờ đến khi ta vừa bước ra ngoài thì bắt gặp thần sắc hơi phức tạp của y. Ngay khi vừa nhìn thấy ta, y lại ôn hòa nói: “Xin công chúa hãy cho ta mượn một ít thuộc hạ, không đến nửa tháng ta có thể bắt được người này.”

“Người muốn bao nhiêu người?”

“Ta cần mượn tám ám vệ của công chúa.”

Ta hơi trầm ngâm trong chốc lát, rồi sảng khoái cho Minh Nhuận mượn, mà y nửa tháng sau, thế mà lại thực sự bắt được Ôn Phàm đang bị trọng thương trói lại đem đến trước mặt ta. Ta mới đầu cũng không tin tưởng lắm cho đến khi y đem mặt nạ của Ôn Phàm kéo xuống, ta mới thực sự tin vào mắt của mình.

Ta hết sức kinh ngạc, không biết Minh Nhuận đến tột cùng đã dùng cách gì.

Minh Nhuận mỉm cười không nói, chỉ có Ôn Phàm oán hận nhìn Minh Nhuận, dường như muốn đem Minh Nhuận lột da róc xương, ánh mắt kia thật sự rất kinh hãi.