Hoạ Trung Hoan

Chương 35



Editor: Qin Zồ

Người ta dùng đều có gia thế rõ ràng, trước kia tuyệt không có chuyện làm điều phi pháp. Gia thế của phu xe của ta cũng vô cùng rõ ràng, chính là đường đệ của Hình bộ lang trung Trương Khuê Chi, tính tình ôn thuận, vô cùng được ý ta.

Không ngờ tối nay lại dám cả gan uy hiếp ta, lại còn đánh hôn mê thị nữ và ám vệ.

Bỗng trong đầu ta lóe lên tia sáng, hai mắt khép hờ, nói: “Đường huynh ngươi bị giáng chức là ý chỉ của thánh thượng, không hề liên quan đến ta. Trương Già, ngươi nên biết bắt cóc công chúa là trọng tội, đủ để tịch thu tài sản và giết sạch cả nhà.”

Trương Khuê Chi bị giáng chức từ hình bộ Tả thị lang xuống còn lang trung, vốn là do chuyện vài ngày trước đó, ta cũng chỉ là nghe nói mà thôi, dù sao phò mã Liễu Dự của ta đúng lúc ngồi vào vị trí Tả thị lang. Sau đó ta còn nghe nói Trương Khuê Chi nghi ngờ bất mãn, trong Hình bộ luôn kín đáo phê bình Liễu Dự, còn từng cấu kết với một đám người đến làm khó Liễu Dự, nhưng Liễu Dự không phải là người dễ bị người ta ăn hiếp, hắn là người không kiêu ngạo không siểm nịnh, còn xử lí vô cùng tốt, thế nên càng được Thừa Văn ngưỡng mộ. Kỳ thật Trương Khuê Chi bị giáng chức vốn bởi vì Liễu Dự âm thầm tốc giác chuyện hắn nhận hối lộ, nhưng nếu không có Liễu Dự, thì mấy năm nữa, vị trí Hình bộ thượng thư này Trương Khuê Chi cũng sẽ lên ngồi.

Bây giờ đường đệ của Trương Khuê Chi uy hiếp ta, mười phần là vì việc này.

Quả nhiên, Trương Già lên tiếng: “Quan chức trong triều rất nhiều, việc gì công chúa điện hạ với phò mã phải cướp lấy vị trí của đường huynh ta, đường huynh ta mấy năm nay thẩm tra nhiều ít vụ án, san sẻ thay bệ hạ nhiều ít việc, còn phò mã chỉ là do hưởng danh từ công chúa, thế nên cũng dễ dàng cướp đi vị trí của đường huynh ta, mấy ngày nay đường huynh ta ăn ngủ khó khăn, nhanh chóng gầy yếu, còn bị đồng liêu loại trừ, chuyện này là vì cái gì? Cũng bởi vì phò mã! Cũng là bởi vì công chúa ngươi!”

Trương Già cực kỳ kích động, sắc mặt vô cùng dữ tợn.

Trong lòng ta cảm thấy sợ hãi chưa từng có, con người Trương Già ta hiểu rõ, hắn không gây tổn thương cho ta cũng không dám đả thương ta, hơn nữa cũng chẳng có khả năng gây thương tích cho ta, Ngô Tung đã điều tra rõ, Trương Già chưa hề tập võ bao giờ, cho dù có động thủ thật với ta, người chịu thiệt cũng nhất định không phải là ta. Điều ta e ngại chính là người đứng sau Trương Già kia, có thể đánh bại bốn ám vệ của ta, thật sự rất có bản lĩnh.

Ta nhếch môi lạnh lùng nói: “Ừm? Thế ngươi muốn cái gì? Hay là nói Trương Khuê Chi muốn cái gì?”

Thần sắc Trương Già căng thẳng, chỉ thấy hắn nắm chặt tay, ánh mắt toát lên vẻ cảnh giác, “Việc này không liên quan đến đường huynh ta, là ta một mình làm.”

Vẫn với bộ dạng vân đạm phong khinh, ta nói: “Nếu ngươi nói ra ai ở đằng sau giúp ngươi, ta sẽ không truy cứu việc này nữa, hơn nữa còn có thể xin bệ hạ một nhân tình, có lẽ đường huynh ngươi còn có thể thăng quan. Nếu không…” Ta dừng lại, vẻ mặt mạnh mẽ, “Đừng nói đến thăng quan, có thể giữ toàn thây đã là hoàng ân nhiều lắm rồi.”

Sắc mặt Trương Già biến đổi lần lượt, ta thầm nghĩ tính khí người này trước sau gì vẫn là ngoan ngoãn, dáng vẻ dữ dằn vừa rỗi có lẽ là bị dồn vào đường cùng, ta nhẹ nhàng nói, “Trương Già, ngươi là một người thức thời, ngươi nên biết trong Đại Vinh này người tôn quý nhất ngoại trừ bệ hạ chính là ta.”

Cả người Trương Già run rẩy, nói: “Là… là…”

“Ai?”

Trương Già nói: “Ta không biết y, y chỉ dạy ta phải làm sao để đưa công chúa đến đây thôi…”

Ta híp mắt nói, “Bộ dạng như thế nào?”

“Y đeo mặt nạ, ta không thấy mặt y.”

Ta nhớ lại hôm đó nhìn thấy Ôn Phàm trong mật thất ở Thúy Minh Sơn Trang, trong lòng không khỏi rùng mình một cái. Ta thầm hít sâu một hơi, ngoắc ngón tay, để Trương Già đến gần mình, ta mới nói với hắn ta, sau đó với khí thế sét đánh không kịp bưng tai mà nhanh chóng hạ thủ, khiến hắn ngã lăn ra đất.

Cổ tay ta đưa lên, lộ ra thanh nhuyễn kiếm, ta mở miệng nói: “Ôn Phàm, ta biết ngươi đang ở đây.”

Gió núi gào thét thổi qua, ta chợt nghe tiếng côn trùng vù vù vang lên, nhớ lại đám phi trùng gặp ở Cúc trấn ngày hôm đó, ta lập tức chăm chú lắng nghe, chuẩn bị chống lại.

Ta chờ một lúc lâu mới nhìn thấy vài con đom đóm bay ra, cái màu xanh âm u đó dưới ánh trăng có vài phần lạnh lẽo, lòng ta sửng sốt, nhưng vẫn vô cùng cảnh giác, dựa theo mấy lần đối mặt với Ôn Phàm, có lẽ đều không thoát khỏi một chứ “độc”.

Đom đóm bị nhuyễn kiếm của ta chém thành hai nửa, vừa lúc rơi xuống đất thì Ôn Phàm cũng bước ra. hắn mặc trường bào xanh nhạt, đeo Bạch ngọc quan, trên mặt đội mặt nạ quỷ, không hổ là huynh đệ song sinh, chỉ nhìn thoáng qua cũng không phân biệt rõ ai là ai. Nếu không phải ta biết trước chân Ôn Diễn có tật, thì ta chắc chắn sẽ nhầm người này là Ôn Diễn.

Ôn Phàm dựa vào cây, nghiêng đầu nói: “Công chúa điện hạ gọi ta?”

Ta nói: “Ngươi muốn gì?”

Ôn Phàm ngáp một cái rồi nói: “Công chúa điện hạ, bây giờ trời khuya lắm rồi, ta không nhìn rõ ngươi ở đó đang nói những gì thế? Tới gần chút đi, để ta nhìn miệng ngươi.”

Ta không hề cử động, “Ngươi có thể nhìn thấy.”

Ôn Phàm vẫn nghiêng đầu, “Làm sao ngươi biết?”

“Ngươi muốn gì?” Ta hỏi lại.

Ôn Phàm khẽ cười một tiếng, “Ta muốn là…” Hắn kéo dài âm, “Ừm, không nói cho ngươi biết đâu.” hắn bỗng nhiên giật Bạch ngọc quan xuống, trong nháy mắt mái tóc đen dài xõa tung ra, hắn vất Bạch ngọc quan lên trên, rồi sau đó thận trọng đón lấy, “Công chúa điện hạ đoán thử xem đây là gì?”

Mới nhìn Ôn Phàm ta đã nhận ra Bạch ngọc quan trên tóc hắn chính là của ta đưa cho Ôn Diễn. Ta mím môi không nói, rồi hỏi: “Ôn Phàm, ngươi muốn làm gì?”

Ôn Phàm lại khẽ cười một tiếng, hắn ném Bạch ngọc quan lên cao trong không trung, rồi sau đó đưa tay trở về, nhìn ta cười không thôi, còn rất khoa trương “woa” một tiếng.

Trong lòng ta rất căng thẳng, lúc Bạch ngọc quan sắp rơi xuống đất, hắn lại đưa tay ra chụp lấy, Bạch ngọc quan cẩn thận nằm trong tay hắn.

Hắn mở lòng bàn tay ra, “Ồ? Thế mà không vỡ…”

Đây là lần đầu tiên ta bị người ta trêu chọc, tròng lòng cảm thấy tức giận.

Ôn Phàm ngồi xuống đất, tay trái vuốt Bạch ngọc quan, “Ừm? Công chúa điện hạ mất hứng rồi sao? Ái chà, nếu ngươi mất hứng, huynh trưởng của ta sẽ giận ta mất. À, không, hắn đã nổi giận rồi, ngay lúc ta trộm y phục với Bạch ngọc quan của hắn. Công chúa điện hạ thật sự phải trông thấy ca ca ta từ trước tới nay đều ôn hòa dịu dàng khi nổi giận thì có bao nhiêu kỳ lạ, lông mày nhếch lên, mặt đen sạm đi, đúng là vui vô cùng luôn.”

Ta nhìn hắn không nói.

Ôn Phàm nói tiếp: “Hai tháng này công chúa điện hạ có nhớ huynh trưởng ta không?”

Ta cụp mắt xuống nói: “Không có.” Dừng lại, ta nói tiếp: “Ta đã thành thân với Liễu Dự, đời này cũng chỉ có vậy thôi, xem ra ngươi không thể nhìn thấy tiên sinh bị trừng phạt.”

“Tiên… sinh…” Ôn Phàm nhẹ nhàng thốt ra, giơ một ngón tay lên lắc qua lắc lại, “Không không không, ừm, huynh trưởng của ta đã nói với công chúa điện hạ rằng tuy ta mất thính giác nhưng có thể nghe thấy suy nghĩ trong lòng người ta chưa? Để cho ta nghe một chút nào… À, công chúa điện hạ, sao ta nghe được trong lòng ngươi một mực gọi Cảnh Nhuận, Cảnh Nhuận Cảnh Nhuận, gọi rất triền miên.”

Ta nổi giận nói: “Ngươi nói bậy.”

“Xem ra ta đã nghe nhầm rồi, công chúa điện hạ gọi là A Diễn nhỉ? Hay là Ôn lang?”

Ta nhanh chóng tỉnh táo lại, âm thầm tự nói với mình không thể nghe những lời của Ôn Phàm, ta lạnh lùng bảo: “Ngươi căn bản chẳng thể nghe ta nghĩ gì cả.”

Ôn Phàm vỗ tay, “Công chúa nói rất đúng, thật thông mình. Để ta thưởng nhé, tặng ngươi món đồ này này, nhận lấy đi.”

Ta theo bản năng đưa tay ra nhận lấy Bạch ngọc quan từ trên trời rơi xuống.

Ôn Phàm ngáp vài cái rồi đứng lên nói: “Công chúa điện hạ không chịu phối hợp với ta, thế thì hỏng hết rồi, nếu ngươi thích cái kẻ bệnh tật Liễu Dự kia hơn, thì nguyện vọng của ta không thể đạt được rồi.” Một lần nữa hắn dựa vào thân cây, nghiêng đầu nhìn ta, “Thật ra lần trước nếu ngươi để huynh trưởng ta giết ta thì bây giờ không cần phải lo lắng. Nhưng mà ngươi đã không giết ta, ta cũng sẽ không cảm kích ngươi đâu.”

Gió núi lại một lần nữa nổi lên, thổi cho tóc mai ta rối loạn, ta cũng không quan tâm, chỉ mở trừng mắt nhìn Ôn Phàm.

Hắn đứng thẳng người, từng bước một bước về phía ta, ánh mắt lạnh lùng, giống như gió núi, thổi qua trước mặt ta, ý lạnh truyền khắp toàn thân.

Ta vẫn không nhúc nhích, cũng không giương cao kiếm lên, chẳng hiểu sao giờ phút này ta chắc chắn Ôn Phàm sẽ không đả thương ta. Lúc này, ta im lặng đứng nguyên tại chỗ, không hề cử động.

Ôn Phàm dừng lại cách ta năm bước.

Ánh mắt hắn quét từ trên xuống dưới ta một lượt, rồi sau đó chậm rãi nói: “Công chúa điện hạ, hôm nay chỉ mới là bắt đầu thôi.”

Dứt lời, lại một trận gió to nữa nổi lên, cát bụi thổi bay vào mắt ta, ta dùng sức chớp mắt, chỉ trong nháy mắt đã không thấy Ôn Phàm đâu nữa. Nhưng nếu không phải Bạch ngọc quan trong tay mang theo hơi ấm, có lẽ ta sẽ nghĩ vừa rồi chỉ là ảo ảnh.

Lúc này, từ phía sau truyền đến tiếng vó ngựa, ta xoay người lại nhìn, Liễu Dự cầm đuốc chạy vội về phía ta, phía sau hắn là Ngự Lâm quân. vẻ mặt Liễu Dự sốt ruột, ánh mắt nhìn ta một lượt từ trên xuống dưới.

Ta nói: “Yên tâm, không có việc gì.”

Nam tử đi đầu Ngự lâm quân xuống ngựa, quỳ rạp trên mặt đất: “Vi thần cứu giá chậm trễ, đã khiến công chúa điện hạ hoảng sợ, xin điện hạ hãy giáng tội.”

Ta khoát tay: “Tất cả đứng lên đi.”

Hắn lại nói: “Việc này vi thần đã giao cho Đại Lý Tự thẩm tra, trong vòng ba ngày sẽ cho công chúa điện hạ một kết quả.”

Trong lòng ta biết nguyên nhân, nhưng không muốn khai ra Ôn Phàm, Ôn Phàm cũng như Ôn Diễn, đều không giống với người thường, nói ra rồi chỉ càng hỗn loạn hơn, bèn gật đầu đáp “ừ”.

Lúc này vẻ mặt Liễu Dự đen như đêm tối, hắn nhìn chằm chằm vào Bạch ngọc quan trong tay ta, trong lòng ta cả kinh, tỉnh bơ nói: “Cẩn Minh, đêm đã khuya rồi, chúng ta quay về thôi.”

Liễu Dự gật đầu nói: “Được."