Hoa Thiên Cốt Chi Hoa Mãn Lâu Nghênh Sát Thiên Mạch

Chương 35



“Sư đệ, đệ muốn làm gì?” Ma Nghiêm lớn tiếng nói với Bạch Tử Họa.
“ Hoa Thiên Cốt là đồ đệ của ta.” Bạch Tử Họa quay lại nói.
‘‘ Tới Mao Sơn.’’
‘‘ Đệ điên rồi?’’ Ma Nghiêm trừng hai mắt rống giận.
‘‘ Nàng ta là một cái tai tinh! Đệ không thể đi.’’ Ma Nghiêm lần này sống chết ngăn cản bằng được, hắn ước gì Hoa Thiên Cốt có thể chết đi trong tai kiếp lần này.
‘‘ Ta là chưởng môn của Trường Lưu Sơn. Hoa Thiên Cốt là đệ tử của Trường Lưu Sơn.’’ Bạch Tử Họa lạnh lùng nói với Ma Nghiêm. Chỉ cần hắn muốn đi không ai có thể ngăn cản được.
‘‘ Sư đệ, đệ là đang dùng chức vị chưởng môn áp chế ta sao?’’ Ma Nghiêm ngàn vạn lần không nghĩ tới Bạch Tử Họa sẽ nói như vậy, nhất thời máu nóng xông lên não.
‘‘ Sư huynh nếu đã nghĩ như vậy thì ta cũng không còn biện pháp nào khác.’’ Bạch Tử Họa lãnh đạm bói, sau đó ngự kiếm hướng phương hướng Mao Sơn bay đi.
‘‘ Bạch Tử Họa!’’ Ma Nghiêm nghiến răng nghiến lợi nhìn thân ảnh đã đi xa dần nhưng lại vô pháp ngăn cản.
Ở Mao Sơn.
Hoa Thiên Cốt liều mạng ngăn cản Ma Tà công kích.
Kế sách ứng đối của Ma Tà vốn chẳng có gì phức tạp, nếu Hoa Thiên Cốt còn đang ở Trường Lưu Sơn thì quả thật hắn không còn cách nào đi đối phó với nàng, thế nhưng ở Mao Sơn thì lại khác, một môn phái mới vực dậy không bao lâu từ khi bị diệt vong không phải là đối thủ của hắn.
Cô gái này trông vậy mà lại là vị thần cuối cùng của thế giới, là then chốt của hồng hoang lực. Ma Tà chỉ cần bắt giữ được Hoa Thiên Cốt thì chẳng khác gì nắm trong tay then chốt của hồng hoang lực, lần này nhất định hắn phải chiếm được tiên cơ.
‘‘ Vân Ẩn!’’ Thấy Vân Ẩn từ xa Hoa Thiên Cốt đã la lớn. Vân Ẩn đột nhiên biến mất nay rốt cục đã xuất hiện, Hoa Thiên Cốt mới chậm chạp thở phào nhẹ nhõm, nàng thực sự sắp kiên trì không nổi nữa rồi.
‘‘ Vân Ẩn?’’ Người nọ phá lên cười: ‘‘ Chưởng môn, thật không có ý tứ a sao có thể nhận lầm ta thành Vân Ẩn.’’
‘‘ Ngươi là Vân Ế?’’ Hoa Thiên Cốt kinh hãi, chẳng lẽ đây là cái người lần trước định sát hại nàng mà không có thành công Vân Ế.
‘‘ Chưởng môn trí nhớ thật là tốt, bất quá cũng không cần sợ hãi, lần này ta tới là để trợ giúp người nha.’’ Vân Ế vừa cười vừa nói, nụ cười kia giống Vân Ẩn y như đúc.
‘‘ Yêu Vương đại nhân, thực sự là đã lâu không gặp.’’ Vân Ế cười cười đi tới, hắn cắt vỡ cổ tay mình, máu tươi từng giọt từng giọt nhỏ xuống.
‘‘ Ngươi là người của Thất Sát Điện?’’
Vân Ế lắc đầu, bỗng nhiên máu trên mặt đất phiêu khởi tạo thành từng đạo huyết điều. Bay thẳng đến bên cạnh Ma Tà triền vòng xung quanh hắn.
‘‘ Ngươi!’’ Ma Tà trợn tròn mắt nhìn Vân Ế, không ngờ mọi chuyện đang thuận lợi lại lòi ra một cái trình giảo kim ngay giữa đường.
‘‘ Yêu Vương đại nhân, ngươi yên tâm, ta sẽ không giết chết ngươi. Ngươi đối với ta vẫn còn chỗ hữu dụng.’’ Vân Ế vừa cười vừa nói, thế nhưng nụ cười này cùng nụ cười ban nãy là hoàn toàn khác nhau, cực kỳ quỷ dị, làm cho người nhìn mao ủng cốt thiên.
Hoa Thiên Cốt cũng ngốc lăng tại chỗ, nàng không nghĩ tới Vân Ế sẽ là đến giúp đỡ mình. Ngay tại lúc nàng đang phân tâm, những sợi tơ máu kia cũng đem nàng quấn lên.
‘‘ Chưởng môn, chúng ta lại gặp mặt, còn đây là lễ gặp mặt Vân Ế ta dành cho ngươi.’’ Dứt lời, một luồng hắc khí tiến vào cơ thể Hoa Thiên Cốt. Trong chốc lát Hoa Thiên Cốt có cảm giác trên người có ngàn vạn mũi tên đâm vào, đau đớn vô cùng.
‘‘ Xem ra độc do Bấc Nguyên Đỉnh luyện chế quả nhiên lợi hại, Dị Hủ Quân thật đúng không có lừa gạt ta.’’ Vân Ế vừa cười vừa nói.
Hoa Thiên Cốt trợn to hai mắt nhìn hắn, nàng lúc này đã đau đến nỗi không nói được ra lời.
Vân Ế ở trên đỉnh đầu nàng gõ gõ vài cái: ‘‘ Làm đáp lễ, đoạn ký ức này ta sẽ mang đi!’’
Nói xong mấy lời này, tơ máu thu hồi, Vân Ế chui xuống đất biến mất.
‘‘ Đây là ý gì?’’ Ma Tà vẫn không biết là chuyện gì đang xảy ra.
‘‘ Ma Tà, xem ra ngươi thật sự là chán sống rồi!’’ Thanh âm của Sát Thiên Mạch truyền tới. Trong thanh âm này cũng tràn đầy sát ý.
‘‘ Tiểu tử kia dám lấy ta làm sơn dương thế tội.’’ Ma Tà tới bây giờ mới hiểu được là chuyện gì đang xảy ra. Hắn mới không ngu để ngồi đây chịu chết, hắn nắm tay Hoa Thiên Cốt hướng về phía Sát Thiên Mạch ném tới.
Sát Thiên Mạch cưỡi phượng hoàng lửa xông thẳng xuống, một tay ôm Hoa Thiên Cốt trong lòng. Thừa dịp này, Ma Tà mau chóng lẩn trốn.
‘‘ Tiểu bất điếm nhi, muội làm sao vậy?’’ Nhìn Hoa Thiên Cốt trong lòng đang run lên từng cơn, tâm Sát Thiên Mạch không hiểu sao đau xót.
‘‘ Cũng dám hạ độc tiểu bất điếm nhi, Ma Tà kia thật sự cho rằng mình sống quá lâu rồi chăng.’’ Sát Thiên Mạch sắc mặt đại biến.
Hắn không chút nào suy nghĩ, trực tiếp dẫn độc từ cơ thể Hoa Thiên Cốt sang cơ thể mình, nhưng chỉ dẫn được một nửa độc, hắn đột nhiên phát hiện điều gì đó không thích hợp, tại sao lại đau đớn như vậy.
‘‘ Thiên Mạch, Tiểu Cốt, các ngươi làm sao vậy?’’ Hoa Mãn Lâu sau đó chạy tới, tốc độ của phượng hoàng lửa Sát Thiên Mạch tọa kỵ đâu phải nhanh bình thường.
Sát Thiên Mạch thấy Hoa Mãn Lâu tới, hắn càng mau chóng đẩy nhanh tốc độ ngưng tụ độc tố trên người, thế nhưng càng ngưng tụ thì lại càng cảm thấy đau đớn.
Hoa Mãn Lâu muốn dẫn độc thay cho hắn, thế nhưng Sát Thiên Mạch nhất quyết không chịu. Hắn nắm chặt tay, cũng cẩn thận ôm lấy Hoa Thiên Cốt, hắn vẫn chấp nhất đem độc trên người Hoa Thiên Cốt sang người mình.
Hoa Mãn Lâu thấy tình huống càng lúc càng xấu đi, hắn cưỡng chế gỡ tay Sát Thiên Mạch ra. Đúng lúc này Bạch Tử Họa cũng chạy tới nơi.
‘‘ Bọn họ trúng độc do Bấc Nguyên Đỉnh luyện chế.’’ Bạch Tử Họa nhíu mày.
Hắn bế Hoa Thiên Cốt từ trong lòng Sát Thiên Mạch lên.
‘‘ Tiểu Cốt giao cho ta.’’ Hắn nhìn Hoa Mãn Lâu nói.
Hoa Mãn Lâu ngẩng đầu lên: ‘‘ Nhơ ngươi vậy.’’ Hắn ôm Sát Thiên Mạch vào lòng, lúc này sắc mặt Sát Thiên Mạch đã chuyển sang trắng bệch, hắn đem phần lớn độc trên người Hoa Thiên Cốt dẫn sang cơ thể mình.
Bạch Tử Họa gật đầu, hắn ngự kiếm bay về phương hướng Trường Lưu Sơn.
Hai tay hắn kề sát lòng bàn tay Hoa Thiên Cốt, hắn dĩ nhiên dám đem toàn bộ số độc còn sót lại trên người Hoa Thiên Cốt chuyển sang cơ thể mình, độc này nếu ở trong cơ thể Hoa Thiên Cốt phỏng chừng nàng cũng không thể sống quá một ngày.
Hoa Mãn Lâu ôm Sát Thiên Mạch vội vội vàng vàng quay lại Thất Sát Điện.
“ Tử Huân thượng tiên, ngươi có biết độc do Bấc Nguyên Đỉnh luyện chế thành?” Hoa Mãn Lâu trực tiếp tìm Hạ Tử Huân.
Hạ Tử Huân kinh hãi: “ Độc do Bấc Nguyên Đỉnh luyện chế thành thiên hạ này không có giải dược.”
“ Vậy có biện pháp nào khác không?” Hoa Mãn Lâu mạnh mẽ trấn định, thế nhưng thanh âm lại có chút run rẩy.
Hạ Tử Huân suy nghĩ một chút: “ Có thể đem độc chuyển sang cơ thể của mình, thế nhưng …” Thế nhưng mỗi lần dẫn độc như thế sẽ gia tăng tốc độc phát tác độc tính.
Không đợi Hạ Tử Huân nói xong, Hoa Mãn Lâu hương phía nàng gật đầu: “ Cảm tạ.”
Hoa Mãn Lâu không hề nghĩ ngợi, trực tiếp muốn đem độc trên người Sát Thiên Mạch dẫn sang người mình, đây là cách duy nhất mà lúc này hắn có thể làm được.
Thế nhưng Sát Thiên Mạch tuy rằng trúng độc, nhưng ý thức của hắn lại hoàn toàn thanh tỉnh.
“ Hoa Thất Đồng, độc này hoàn toàn không thể làm thương tổn ta được.” Sát Thiên Mạch dùng ma lực chống lại, nhất quyết không cho Hoa Mãn Lâu dẫn độc từ cơ thể mình sang người hắn.
“ Thiên Mạch, nghe lời.”
Sát Thiên Mạch lắc đầu: “ Ngươi không tin bản quân.” Dứt lời, hắn hộc ra một búng máu, độc này so với tưởng tượng của hắn càng thêm lợi hại. Tiểu bất điếm nhi thì làm sao bây giờ, độc trên người nàng vẫn chưa có dẫn hết sang.
“ Thiên Mạch, độc này sẽ ảnh hưởng đến dung mạo của ngươi.” Hoa Mãn Lâu vội vàng nói, Sát Thiên Mạch luôn coi dung mạo đẹp đẽ của mình như mạng, nếu hắn nói vậy biết đâu hắn sẽ đáp ứng.
Hoa Mãn Lâu hình như đã xem thường địa vụ của bản thân ở trong lòng Sát Thiên Mạch. Sát Thiên Mạch tuy rằng vô cùng yêu quý dung mạo của bản thân, thế nhưng trong lúc vô tình, hắn càng coi trọng Hoa Mãn Lâu hơn.
Lắc đầu, đối với Sát Thiên Mạch có những thứ so với dung mạo còn quan trọng hơn gấp bội.
Sát Thiên Mạch cười cười: “ Hoa Thất Đồng, nếu người đã nhìn không thấy, gương mặt xinh đẹp vô song của ta còn có giá trị gì?”