Hòa Thân Tân Truyện

Chương 86: Chiến thuật công tâm



Hòa Thân vừa nghe lời nói của A Quế liền hiểu được điều này đối với đại quân môn công lao cái thế của Đại Thanh có chút không cam lòng, còn muốn tìm cơ hội tiếp đón mình, nếu như vậy, vậy để cho mấy tên thủ hạ của hắn gây sức ép, dù sao việc này không thể trong chốc lát mà xong được. Hòa Thân biết A Quế là một tay lãnh binh đánh giặc rất giỏi, mặt khác Hòa Thân còn biết A Quế này rất có tình cảm với quân ngũ, -- kính binh, yêu binh, có thể nói là pháp bảo chiến thắng giặc của A Quế, cho nên liền nghĩ mất một chút công sức ở phương diện này, vì thế nói với Lương Kiện: “Đi bảo Thôi Minh mang hai tướng quân của Phúc đại soái phái tới Nam Kinh thúc giục quân lương đến đây, để cho bọn họ cũng gặp gỡ Quế quân môn!”

A Quế vừa nghe Hòa Thân nơi này còn có hai tướng quân của Phúc Khang An, nhất thời liền từ trên ghế đứng lên nói: “Mau đưa nhị vị tướng quân kia đến đây, ta cũng đang muốn tìm hiểu một chút Phúc Khang An chiến đấu ở Myanmar rốt cuộc thế nào!”

“Trận đánh này mới gọi là khổ!” Hòa Thân nói, “Bây giờ Phúc đại soái vẫn đang dẫn quân mạnh mẽ tấn công "Hạ Sảnh trấn", nghe nói tiêu hao rất lớn, các binh lính phần lớn không hợp với khí hậu nơi đó, các tướng sĩ bị bệnh, bị thương, còn nghe người ở bên đó nói rằng Phúc đại soái sắp không kiên trì được nữa!”

“A!” A Quế chấn động, hắn lúc ở quân cơ nghe nói Phúc Khang An ở Myanmar đánh rất là gian khổ, ai có thể nghĩ đến sẽ thảm như vậy, “Nhưng Hoàng Thượng bây giờ quan tâm nhất là đại sự quân quốc! – Ngày 13 tháng 8 năm nay chính là đại thọ tám mươi lăm tuổi của thái hậu, Hoàng Thượng bây giờ ngay cả việc chuẩn bị mở đại thọ cho thái hậu cũng chưa có tâm tư!” Nói xong, A Quế ngồi vào ghế bắt đầu thấy đau lòng.

Lúc bọn họ đang nói chuyện, hai tên phó tướng của Phúc Khang An cũng được đưa tới, bọn họ hai người ở trạm dịch được Thôi Minh làm cho thoải mái, lại cẩn thận dặn dò một phen, hơn nữa đánh nhau với Myanmar thật sự là vô cùng thê thảm, cho nên bọn họ vừa vào cửa liền bắt đầu nửa diễn trò nửa thành thật, thấy A Quế liền quỳ trên mặt đất, khóc nói: “Quế quân môn... Quế quân môn, ngài còn nhận ra tại hạ!” Nói xong lại càng khóc lớn lên, “Quế quân môn, lúc trước khi ngài đánh Cát Nhĩ, ta đã dắt ngựa lấy thương cho ngài!”

A Quế đã đánh giặc vài thập niên, người dắt ngựa không phải là ba bốn trăm cũng phải một hai trăm người, làm sao nhớ rõ hai người bọn họ, nhưng hắn vừa thấy hai người kia sắc mặt vàng vọt, bộ dáng gầy trơ cả xương, lại nghĩ đến Phúc Khang An còn ở Myanmar chịu tội và chính mình thời điểm mang binh đánh giặc chịu khổ, nhất thời cay cay khóe mũi, nước mắt rơi xuống, chạy tới ôm lấy hai người kia, xúc động nói: “Nhị vị tướng quân xin đứng lên, ngồi xuống từ từ nói!”

Hòa Thân vừa thấy tình cảnh này, trước mắt thuần túy là một cảnh tượng tình thâm cảm động sâu sắc, nhưng hắn cũng quả thật khâm phục tình nghĩa thắm thiết của A Quế đối với người tham gia quân ngũ, -- đại soái như vậy đi đánh giặc há có thể không đánh thắng?

“... Quế quân môn, bây giờ Phúc đại soái đều sắp không kiên trì được nữa, tổng cộng mang đi ba mươi vạn người, người chết người bệnh người bị thương, bây giờ còn lại đã không đến hai mươi vạn... Người chết không ai quan tâm... Bị bệnh bị thương không có thuốc chữa, nếu quân lương và lương thảo trong nước không đến, thì không được một tháng,... Phúc đại soái... Phúc đại soái sẽ bị tiêu diệt toàn quân!” Hai người kia nói xong lời cuối cùng cũng thật sự thương tâm, ôm lấy đùi A Quế mà bắt đầu gào lên, thật sự là tê tâm liệt phế, vô cùng thê thảm a!

A Quế mang binh nhiều năm, quân lương quan trọng như thế nào hắn đều hiểu rõ so với người khác, không có quân lương giống như một người không có máu, thì một giờ một khắc cũng không kiên trì được, vì thế lớn tiếng tức giận mắng: “Bọn cẩu quan của hộ bộ chẳng lẽ không đem quân lương cho các ngươi, Vân Nam tuần phủ Dương Ứng Cư không đem dược liệu cấp bách đưa đến trong quân Phúc đại soái sao?”

“Bẩm báo Quế quân môn... Chúng ta ngay từ đầu tới hộ bộ yêu cầu bạc, hộ bộ thượng thư nói một xu cũng không có, Dương Ứng Cư nói trong kho Vân Nam cũng là đáy thông lên trời, bọn họ đều bảo tại hạ đến Nam Kinh tìm Hòa đại nhân! -- Quế quân môn, chúng ta đã rời khỏi Vân Nam hơn nửa tháng, bây giờ Phúc đại soái còn có thể duy trì được hay không thật sự là còn không biết! -- Quế quân môn, ngài xem mấy chục vạn mạng người của Phúc đại soái và ba quân tướng sĩ, cầu ngài hãy cứu chúng ta!” Hai người kia vừa khóc vừa gào.

“Vậy ngươi còn không mau đi chuẩn bị bạc cho bọn hắn, nếu muộn nữa, thật là xảy ra chuyện lớn, ngay cả Hoàng Thượng...” A Quế hô lớn về phía Hòa Thân.

“ Ngài đều thấy đó, Quế Trung Đường, ta toàn bị ép buộc thật sự không có cách nào khác! Không cho, thực có lỗi với ba quân tướng sĩ và sự phó thác của Hoàng Thượng; ngài bảo tôi đến chỗ nào lấy được bạc như vậy?” Hòa Thân vẻ mặt u sầu nói.

A Quế bây giờ mới hiểu được việc này của Hòa Thân thật sự là khổ sai đầu tiên của Đại Thanh, hắn lúc này làm gì còn lo lắng đến chuyện điều tra Hòa Thân, vì thế chắp tay nói với Hòa Thân: “Hòa đại nhân, ta mang binh nhiều năm, biết không có lương chẳng khác nào tiêu diệt toàn quân, đây là quân tình khẩn cấp một chút cũng không thể chậm trễ! -- Hòa đại nhân, coi như là ta thay Phúc Khang An và ba quân tướng sĩ cầu ngươi, ngươi mau chuẩn bị bạc cho bọn hắn đi! Chuyện vừa rồi coi như ta không biết nặng nhẹ, mạo phạm Hòa đại nhân!”

Hòa Thân cần chính là hiệu quả này, vì thế mặt lộ vẻ khó xử đến bên người Lương Kiện nói: “Ngươi lấy danh thiếp của ta đến xưởng dệt nhà họ Tô, nhìn xem có thể mượn một chút từ xưởng dệt hay không, chờ qua chuyện này, ta nhất định nghĩ cách trả lại bọn họ!”

“Dạ!” Lương Kiện trả lời một tiếng liền ngầm hiểu đi ra ngoài.

Hòa Thân ấn A Quế ngồi trên ghế, vừa rót trà cho hắn vừa thở dài: “Quế Trung Đường, ngài có điều không biết, ta thật ra chỉ là tổng giám đốc của xưởng dệt nhà họ Tô, chuyện gì cũng không được làm chủ!”

A Quế đã sớm nghe nói Hòa Thân là tổng giám đốc của xưởng dệt nhà họ Tô, nhưng đó là cái cái từ ngữ mới mẻ, ai cũng không biết cụ thể đang làm gì, cho nên hắn cũng liền hiểu thành ông chủ, bây giờ nghe Hòa Thân vừa nói như vậy, nhất thời lại hỏi: “Tổng giám đốc... Tổng giám đốc không phải là ông chủ sao?”

“Quế Trung Đường, tổng giám đốc này không phải là ông chủ! Tổng giám đốc -- tổng giám đốc, chỉ là trên tổng thể thông qua ta chỉnh sửa lại một chút, nhìn xem tơ lụa ở nơi nào không đạt liền đưa ra ý kiến cho bọn họ, một số ngự dụng vân cẩm và văn gấm thông qua ta xem xét một chút mới vào kinh, hoặc là trong nhà xưởng có công nhân nào ngang bướng, ta cũng phải xử lý trị tội mới được!” Thế là Hòa Thân bắt đầu bịa chuyện.

“Hóa ra đây là tổng giám đốc, vậy thì cấp bậc với ông chủ còn kém xa! -- Ta cứ nghĩ giám đốc chính là ông chủ!” A Quế nói.

Thời gian không đến hai chén trà, Lương Kiện đã trở lại, lớn tiếng nói với A Quế và Hòa Thân: “Bà chủ xưởng dệt nhà họ Tô Tô Kì Nhi tiểu thư nói, đại nhân từ sau khi làm tổng giám đốc xưởng dệt, đã có nửa tháng không đi làm ban sai, người ta nói qua vài ngày còn muốn... còn muốn đuổi việc đại nhân, bạc một đĩnh cũng không cho mượn!”

Hòa Thân trong lòng cười thầm, ngoài miệng lại giận dữ nói: “Thật là *** một gian thương xảo trá gian ngoan, hai quân trước trận còn đang chờ dùng bạc, nàng ta lại nắm chặt như vậy! Chờ người Myanmar đánh tới Nam Kinh, ta xem nàng còn mở xưởng dệt được không, không bị người Myanmar bắt đi làm nô lệ là may mắn rồi! -- Người đâu, lập tức lãnh binh đi bắt bà chủ Tô Kì Nhi về đây cho ta, hạn cho xưởng dệt nhà họ Tô trong vòng 3 ngày phải giao ra một trăm vạn lượng bạc, nếu không giết bất luận tội!”

A Quế vừa thấy Hòa Thân thật sự động đến bạn làm ăn, vội vàng đứng lên khuyên nhủ: “Hòa đại nhân... Hòa đại nhân bớt giận, bắt người ta phải giao đã là không đúng, mượn được hay không còn phải xem người ta có vui hay không, mang binh bắt người không phải thành cướp bóc rồi sao, như vậy quan phủ chúng ta và thổ phỉ cường đạo vào nhà cướp của còn có gì khác nhau! -- Mau ngồi xuống... Mau ngồi xuống, chúng ta thương lượng lại việc này!”

Hòa Thân vừa định ngồi xuống, chỉ thấy Tạ Phi Kiếm ở cửa đang nháy mắt với hắn. Tạ Phi Kiếm được Hòa Thân phái đi nắm giữ các con đường lớn nhỏ ở các nơi của Nam Kinh, bắt những người khả nghi, bây giờ lại đột nhiên trở về tìm hắn, nhất thời chỉ biết có chuyện khẩn cấp, vội vàng lấy cớ đi tiểu tiện để ra ngoài.

“Hòa đại nhân, chúng ta bắt được một người truyền tin của A Quế! -- Đại nhân ngài xem xem!” Tạ Phi Kiếm nói xong liền kéo Hòa Thân đến một cái góc tường.

Hòa Thân vội vàng tiếp nhận bức thư xem qua vài lần, không khỏi kinh hãi!

conem_bendoianh

Hòa Thân Tân Truyện

Tác giả: Độc Cô Hắc Mã

-----oo0oo-----