Hoa Thần Nguyệt Tịch

Chương 28



“Thần Thần, ngươi làm sao mà đến ăn cũng ngây người a.” Li Du miệng đầy thịt hoang mang hỏi y.

Tô Thần bỗng nhiên hoàn hồn: “Ách…Không có gì.” Vội vàng gảy mấy miếng cơm vào mồm.

“Ăn thì ăn đi, không cần nhiều chuyện như thế.” Tiểu Hổ khẽ rên.

“…Tô tiên sinh như thế nào lại nhìn ta chằm chằm, ta ăn không vô.” Li Du nhỏ giọng nói với Tô Thần.

Tô Thần không tự nhiên đáp lại: “Ngươi chính mình đi nói với hắn.”

“Tại sao?” Li Du tiếp tục nhỏ giọng: “Ngươi cùng Tô tiên sinh không phải có quan hệ tốt sao? Hắn sẽ không để ý đến ta.”

“Ta không xen vào.” Tô Thần vô trách nhiệm nói.

Li Du cẩn thận đưa mắt nhìn Tô Kỳ người đến một khắc cũng không rời mắt khỏi Tô Thần, cười lấy lòng.

Không có phản ứng.

Vì vậy, quay đầu lại, oán giận mà nói với Tô Thần: “Tô tiên sinh lúc nào cũng nhìn ngươi, căn bản không chú y đến ta.”

“Vậy sao?” Tô Thần mặt không đổi sắc mà uống canh. “Vậy thật đúng là phiền toái a.”

“Ngươi mở miệng nói chuyện, có chút thành ý được không?” Li Du than thở, “Ngươi với Tô tiên sinh hôm nay làm sao vậy, sao lại lạ như thế?”

“Không có gì.” Y nhàn nhạt trả lời, buông chén, “Ta ăn no rồi.” Đi ra khỏi phòng. Tô Kỳ cũng vội vàng đi theo.

“Này, này.” Li Du chuẩn bị đuổi theo.

Tiểu Hổ kéo hắn một cái: “Ăn cơm của ngươi đi.”

“Nhưng mà…”

“Không phải chuyện của ngươi, ngươi quan tâm làm gì?” Tiểu Hổ liếc mắt nhìn hắn. “Sao có người ngu ngốc đến vậy?”

“Tiểu tử!” Li Du rống giận, chuyển lực chú ý lên người tiểu Hổ.

Ra khỏi phòng khách, Tô Thần đứng ngây người trong sân, nghe thấy tiếng bước chân phía sau, không đoán cũng biết là Tô Kỳ, nên cũng không quay đầu lại, chỉ là lặng lẽ đón gió.

Qua một hồi lâu, nghe thấy người bên cạnh hắt xì một cái nho nhỏ, mới ý thức thân thể người này kém.

Chỉ quay đầu lại, bất đắc dĩ mà nhìn hắn: “Ngươi theo ra ngoài làm gì? Sẽ nhiễm lạnh.”

Tô Kỳ ủy khuất nhìn y: “…Ngươi đến nói cũng không nói gì với ta.”

“Ta chỉ là có chút hỗn loạn.” Tô Thần cau mày, “Ngươi trước hết vào nhà, ta muốn nghĩ kĩ nên như thế nào đối mặt với ngươi.”

“…Ta ở đây cùng ngươi.”

“Ngươi ở đây có thể yên tĩnh sao?” Tô Thần thở dài, “Lỗi lầm của ngươi nặng đến nỗi phải khiến cho chính mình sinh bệnh sao?”

“Vậy cùng nhau đi vào, ta giúp ngươi nghĩ.”

“Nếu như ngươi có thể thay ta nghĩ, ta còn nghĩ là gì.” Tô Thần tức giận, “Ngươi có biết ngươi nói như thế có bao nhiêu phiền toái không?”

Tô Kỳ ngây ngốc mà nhìn y.

Tô Thần thấy biểu tình của hắn cũng biết hắn không suy nghĩ nhiều như vậy, thở dài: “Đầu tiên, ta và ngươi trên danh nghĩa là phụ tử, sau đó chúng ta đều là nam, cho dù ta không lo lắng người khác nói thế nào, thế nhưng bọn Li Du không có ý nghĩ gì sao? Còn có tiểu Tịch, ngươi nói xem nếu nàng biết suy nghĩ của ngươi nàng sẽ cảm thấy thế nào? Hơn nữa ta là nam nhân, ta không có khả năng như nữ nhân hầu hạ dưới thân ngươi, cũng không có khả năng lưu lại hài tử” nói đến đây liền ôm đầu rên rỉ: “Trời ạ, đây là chuyện gì a, phụ thân ta, ta…” Ta đây cùng tên ngu ngốc như hắn phân tích cái rắm a, lẽ nào thực sự dự định cùng người này bất luân chi luyến?

“Ta làm.” Tô Kỳ lo lắng một lát, nói.

“Ngươi?”

Tô Kỳ nhìn mắt y, nghiêm túc nói: “Không quan hệ, ta có thể để ngươi đặt ta dưới thân.”

Mặt Tô Thần hết đỏ trắng rồi lại xanh, cuối cùng lại hồng: “Ngươi…” lắp bắp nói không ra lời.

“Như vậy, ngươi có thể ở cùng ta sao?” Tô Kỳ lòng đầy mong chờ.

“Đây không phải là trọng điểm…” y vô lực, vì sao người này thường xuyên xác định sai trọng điểm.

“Chỉ cần chúng ta khoái hoạt, hà tất lưu ý suy nghĩ người khác, chúng ta sống có vui vẻ hay không đương nhiên chỉ có mình mình biết, không cần vì người khác mà thay đổi quan niệm của chính mình.

“Vậy ngươi cảm thấy ngươi được sống sung sướng sao?” Tô Thần hỏi.

Tô Kỳ trầm mặc xuống.

“Con người là loại động vật quần cư [sống thành đàn =)) ], không thèm để ý đến suy nghĩ của người khác, chỉ có một người chắc sẽ không có hạnh phúc.” Tô Thần thấp giọng nói.

Tô Kỳ cũng không nói gì thêm.

“Được rồi, trọng tâm chuyện này cũng không có gì hay để nói, nói chung, chúng ta là không thể.” Tô Thần cười, “Vào thôi.” Không dám nhìn sắc mặt Tô Kỳ, bản thân y một mạch đi vào phòng trong.

Tô Kỳ ở phía sau chần chờ một chút, cũng đi theo.

Tuy rằng rất vui lần này Tô Kỳ không hóa điên, nhưng Tô Thần lại cảm thấy tâm tình mình không được khá lắm, vô tâm lại không suy nghĩ gì nhiều.

Rửa sạch mặt mũi chân tay, cùng Li Du nói chuyện rồi về phòng.

Tô Kỳ vẫn đi theo, cùng không nói gì, ngồi trên ghế trong phòng tiếp tục ngây người nhìn Tô Thần.

Y làm bộ không nhìn thấy Tô Kỳ, tiếp tục phối dược.

Có thể cả ngày hôm nay bề bộn, y rất nhanh cảm thấy mệt mỏi, không đối diện với Tô Kỳ, chỉ cúi đầu nói rằng: “Ta muốn ngủ, ngươi xoay người ta thay quần áo.”

“Ta sợ xoay người lại ngươi có thể sẽ biến mất.” ngữ khí Tô Kỳ có chút bi ai, “Ta cho dù chớp mắt cũng không dám chớp để nhìn ngươi, như vậy, coi như cũng không giữ được ngươi, nếu như vậy, ta thà mù mắt còn tốt hơn.”

Tô Thần ngẩn người, động tác cởi áo dừng lại một chút: “Ta đã nói cho ngươi nỗi khổ của ta rồi, không phải sao? Ngươi đừng làm khó ta.”

“Ta không có.” Tô Kỳ nhàn nhạt nói, “Ta chỉ là có chút không rõ ngươi để ý chuyện gì.”

“Vô luận ngươi hiểu hay không hiểu, dù sao ta cũng đã nói trắng ra rồi.” Tô Thần vô ý mà thảo luận cùng hắn, “Ta muốn ngủ, ngươi xoay người ra chỗ khác.”

Tô Kỳ nhìn hắn một cái, rồi xoay người sang chỗ khác.

Nghe được tiếng vải vóc ma sát rất nhỏ. Tô Thần ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thấy bóng lưng hoàn mỹ của Tô Kỳ, ở trong lòng khẽ thở dài.

Ta thực ngốc a, biết hắn đối ta có ý nghĩ như vậy, ta còn cùng hắn ngủ trên một cái giường, rõ ràng cự tuyệt rồi a, vẫn cho hắn theo vào, thực là tâm lỹ mâu thuẫn.

Lý trí nói không thể, nhưng không cách nào kiên quyết được.

Ta có thể là không ghét hắn a, có lẽ đối với hắn vẫn là có chút hảo cảm, cho nên mới để mặc hắn có những hành động thân thiết.

Trong lòng cũng chưa thấy khổ sở lắm, dù sao cũng không phải cái gì yêu đến sống chết, chỉ là, hơi hơi khó chịu.

Cảm thấy rất hỗn loạn, mình đối với Tô Kỳ rốt cuộc là cảm tình gì ni?

Y lắc đầu, xem ra chính mình suy nghĩ nhiều rồi.

Leo vào chăn: “Ngươi đã có thể quay đầu lại.”

Tô Kỳ vẫn trầm mặc, đi thẳng lên giường, Tô Thần thổi tắt nến.

Qua thật lâu thật lâu, có thể là nửa đêm, Tô Kỳ đột nhiên thấp giọng gọi Tô Thần, thấy y không phản ứng mói nói: “…Không được, ta không thể vì ngươi nói như vậy mà bỏ qua quên đi, ta không cam lòng.”

Tô Thần bên kia không nhúc nhich, vì vậy hắn lại nhẹ giọng nói: “Ngươi hi vọng có thể được bằng hữu ngươi, muội muội ngươi tán thành ngươi cùng ta ở một chỗ, chẳng lẽ không thể được sao? Có thể tìm được đáp án mà đôi bên đều thoản mãn chứ? Không thử làm sao biết?” Nhẹ giọng thở dài: “Ta không thể tưởng tượng được thời gian ngươi thành thân, nghĩ đến thôi, ta cũng cảm thấy sợ hãi. Vô luận như thế nào, ta nhất định cũng phải có ngươi, tương lai của ta không thể không có ngươi, nếu không ta cũng không cần ngày mai nữa.”

Tưởng rằng Tô Thần đang ngủ, lại thấp giọng nhẹ nhàng mà nói: “Ta cũng không xác định được có phải là yêu ngươi hay không, ta thời cứ như vậy đi.”

Tô Kỳ lặng đi một chút, sau đó vui mừng quá đỗi, cuốn chăn nhào qua, đặt trên người y: “Ngươi nói thật sao?”

Mặc dù có chút xấu hổ, nhưng Tô Thần vẫn gật đầu: “Phải.”

“…Ngươi vẫn chưa ngủ?”

“Ngươi bên người ta lật qua lật lại ta thể nào ngủ được?” Tô Thần cười khổ, “Đi ngủ sớm một chút a, ta sáng ngày mai còn phải dậy chuẩn bị cơm tất niên.”

“Ngươi cự tuyệt ta như vậy là đang thử ta?” hô hấp Tô Kỳ ấm ấm mang theo hương vị nhàn nhạt phả vào mặt làm mặt y đỏ lên.

“Ta hi vọng ngươi buông tay, nhưng ngươi cứ không chịu buông ta đại khái cũng đã chuẩn bị tâm lý.” Tô Thần không xoay mặt trả lời, chỉ là mang theo tiếu ý nói, “Dù sao ta nhận ra ngươi rất rất cố chấp.”

Tô Kỳ thỏa mãn cười khẽ: “Vậy, ngươi thích ta sao?”

Tô Thần nghĩ một chút, nói: “Ta không ghét ngươi, ngươi không thể xuống dưới sao? Ta bị ép thật khó chịu.”

“Ta có thể cùng ngươi đắp chung một cái chăn không?” Tô Kỳ về lại chỗ ngủ, nhưng đầu lại tận lực hướng bên kia dựa vào.

“Không thể.” Tô Thần trả lời cực kì thẳng thắng, “Ngươi sẽ đấy ta xuống giường thôi.”

“…” Tô Kỳ bất đắc dĩ mà dừng cử động, cuối cùng nhỏ giọng nói: “Ngươi có thể cho ta nắm tay ngươi không?”

“…Được rồi.” Người này cũng đã lui nhiều bước rồi, thông cảm với hắn a.

Nghe được lời Tô Thần nhả ra, Tô Kỳ vui vẻ mà dò xét bên trong chăn, cầm tay Tô Thần, sau đó hưng phấn nói: “Ta cuối cùng cũng bắt được ngươi rồi.”

Ngu ngốc. Tô Thần lật mắt xem thường: “Ngủ, đừng nói nhảm.”

“Ta cảm thấy thật là cao hứng.” Tô Kỳ cười, “Tối nay làm sao bây giờ a, ta không thể ngủ được.”

“Ngủ không được cũng đừng quấy rầy ta, ta ngày mai còn phải làm sớm.” Tô Thần tức giận.

“Ha hả, ha hả…” Tô Kỳ cười hề hề.

“Câm miệng, ngươi rất ầm ĩ.”

“Ân.” Tô Kỳ ngọt ngào đáp lời.

Trong chăn Tô Thần nhịn không được rùng mình một cái ── vì sao một người nam nhân lại có thể phát ra thanh âm ngọt như thế?