Hoa Thần Nguyệt Tịch

Chương 25



Sau khi ăn cơm xong ── đương nhiên Tô Kỳ không ăn chỉ uống dược hoàn mang theo để bổ sung thể lực.

Bốn người đến bên giường lò sưởi ấm, Li Du cầm dã sử truyền kì mà hồi chiều đã mua say sưa đọc, tiểu Hổ sau khi khiếp sợ đã khôi phục bình thường, cũng bắt đầu xem bát cổ văn.

Tô Thần liếc mắt nhìn Tô Kỳ, thấy hai mắt hắn vẫn vô thần ngồi yên.

Thở dài, kêu Li Du: “Li Du.”

Li Du đang say sưa, cũng không thèm ngẩng đầu lên chỉ hừ hừ: “Ân?”

“Ta thấy sách trên tay ngươi đâu phải là sách đã mua, ta cũng muốn xem thử.” [chém bừa a~]

“Nha.” Li Du lưu luyến mà nhìn qua vài lần, mới đưa sách trả Tô Thần.

Tô Thần lấy sách, đại khái là sách nói về Đại tiểu thư quý tộc nào đó mến mộ thư sinh nghèo, sách như vậy cũng làm Li Du hứng thú, bất quá, liếc mắt nhìn Tô Kỳ, người này thích hợp xem mấy quyển sách nhập môn không có tri thức này.

Đem sách đưa cho Tô Kỳ: “Sách này cho ngươi đọc.”

Tô Kỳ ngẩn ngơ hoàn hồn, cầm sách nhìn Tô Thần một chút.

“Này, này, ta còn chưa xem xong.” Li Du bất mãn mà ồn ào, “Ta đây ngày hôm nay mới mua được.”

Tô Thần cười cười: “Một trăm chữ ngày hôm nay của ngươi ta còn chưa thu a.”

Li Du nhất thời mất ý chí chiến đấu, thương cảm nói: “Ta đây ngày hôm nay đi phố nha, mệt mỏi quá, ta không còn khí lực viết chữ rồi.”

“Một ngày chậm trễ sẽ làm cho một vòng chậm trễ, cứ thế dần dần ngươi sẽ không luyện chữ nữa, nhanh đi, chữ ngươi ngã trái ngã phải cần hảo luyện, trông vậy khó coi chết đi được.”

Li Du cúi đầu trầm mặc một chút, sau đó lại ngẩng mặt: “Cái kia, sách của ta cho Tô tiên sinh là được rồi, ta ngày hôm nay cũng không cần phải luyện chữ nữa a.” trên mặt đầy ý cười lấy lòng.

Người này vốn xinh xắn đáng yêu, cười rộ lên thật thích, lập trường nếu không kiên định chắc chắn sẽ thua trước mị lực của hắn rồi.

Tô Thần cười: “Để ta suy nghĩ một chút.”

Mắt nhìn Tô Kỳ, đã bắt đầu nghiêm túc lại.

Như vậy cũng tốt, khiến hắn có thể lý giải một chút tình cảm của người thường, có thể hắn sẽ không làm mấy chuyện kỳ quái với mình rồi a.

“Đã suy nghĩ kĩ chưa a!” Li Du ồn ào.

“Ân ân,” Tô Thần mỉm cười, “Đã suy nghĩ kĩ.” Nhìn nhãn thần Li Du, nhìn cười, “Ta lo lắng nửa ngày, ta cảm thấy a, sách hẳn là nên để Tô tiên sinh xem,” lại khẽ liếc nhìn vẻ mặt lộ rõ vui mừng của Li Du, “Đương nhiên, chữ ngươi vẫn phải luyện.”

Li Du nhất thời suy sụp: “Cái gì nha. Lừa dối ta.”

Tiểu Hổ rời giường, lấy cho Tô Thần chén trà nóng, lại vào thư phòng một hồi, lấy quyển sách khác ra.

“Ngươi xem tiểu Hổ xem hết sách này đến sách khác, ngươi còn đang nhốn nháo cái gì?” Tô Thần thúc dục Li Du.

Li Du sốt ruột: “Đã biết đã biết.” không tình nguyện mà đi xuống, cái mông lết đến cạnh giường, đột nhiên nghĩ cái gì: “Ta đây đi sẽ sinh bệnh nữa, chỗ đó không có lò sưởi.” cười.

Tiểu Hổ vừa ở thư phòng đi ra, nói: “Ta vừa rồi ở thư phòng đã đốt lò sưởi cho người.”

Li Du đen mặt: “Cần người xen vào việc người khác sao.” Phiền muộn mà đi vào thư phòng.

Tiểu Hổ đem ấm nước nóng trên lò chuyển cho Tô Thần: “Tiên sinh, ta cũng đi vào học bài.”

Tô Thần khẽ cười, đưa tay sờ đầu tiểu Hổ: “Ân.” Hài tử này cũng quá hiểu chuyện rồi.

Nhìn theo tiểu Hổ trở về phòng, lại quay đầu nhìn Tô Kỳ không biết từ lúc nào đã đem sách ném trên người mình, y chớp mắt mấy cái: “Làm sao vậy? Không tốt sao?”

Tô Kỳ khóe môi vẽ ra một tia cười quỷ dị: “Ngươi có phải cảm thấy ta là người điên không, không nhận biết tình cảm nhân loại, cho nên mới muốn ta xem sách như vậy?”

Tô Thần sửng sốt.

“Ngươi cảm thấy ta đối với ngươi rất cố chấp điên cuồng, không phải là điều người bình thường nên có a.” con ngươi đạm mạc không rõ tâm tình, lời nói ra làm Tô Thần không biết nên thế nào mới tốt.

Thấy Tô Thần trầm mặc, Tô Kỳ chậm rãi tiến gần đến y, con ngươi trong sáng thông suốt theo dõi vẻ mặt y.

Tô Thần theo bản năng mà lui về phía sau ── người này có phải là muốn phát rồ rồi?

Tô Kỳ cười lạnh: “Ta đã nói với ngươi, ta lý giải người khác, so với trong tưởng tượng của ngươi, nếu có cái gì không giống bình thường như vậy, kia cũng chỉ là nhằm vào mình ngươi.”

Tô Thần không thể lui được nữa, người dán tại mép giường, mở to mắt nhìn Tô Kỳ.

Mắt thấy vẻ mặt tuyệt mỹ của Tô Kỳ càng ngày càng gần, ánh mắt y cũng càng ngày càng lớn.

Trái tim không thể hiểu nổi lại bắt đầu điên cuồng đánh trống reo hò, y nghiêng mặt, nỗ lực tránh ánh mắt Tô Kỳ.

Không thể nói rõ là cảm giác gì, chỉ là tim đập quá nhanh, khiến y đầu váng mắt hoa.

Đột nhiên cảm thấy ở cổ mình có hô hấp ấm áp, sau đó một vật ấm mềm ẩm ướt ở cổ khe khẽ đụng vào.

Trong chốc lát sững sờ, y lập tức ý thức được, vẻ mặt trong thoáng chốc đỏ lên.

Là Tô Kỳ đang … hôn cổ ta.

Cũng không dám quay đầu nhìn mặt Tô Kỳ, chỉ cứng ngắc mà bảo trì tình cảnh này, tim đập nhanh kịch liệt.

Hôn một hồi, tự nhiên vươn đầu lưỡi chậm rãi liếm lên.

Tô Thần toàn thân chấn động, sau đó mềm người.

Không tự giác mà há mồm hít ngụm khí thật lớn.

Cảm giác được cái lưỡi mềm mại đang liếm vòng quanh trên cổ, khiến trong lòng y hình như cũng đang có cái gì nhộn nhạo như thế, ngứa, lại nóng, mơ hồ dưới đáy lòng có tiếng động lớn ầm ĩ đòi phát tiết.

Y mở to mắt nhìn trần nhà đã không còn thấy rõ, chỉ cảm thấy trước mắt mơ hồ, đầu óc cũng hỗn độn.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Tô Thần dường như cảm thấy sẽ ngất đi, Tô Kỳ lại đột nhiên cắn nhẹ y một cái, sau đó buông y ra.

Xụi lơ nằm trên giường thờ phì phò, vẻ mặt ửng hồng, con mắt bị bao quanh bởi một tầng hơi nước, ngây ngốc nhìn Tô Kỳ.

Tô Kỳ thấy ánh mắt y, liền hiện lên hỏa diễm yêu dị, đến gần hơn, vô cùng nhẹ nhàng áp vào trán y, “Lại đứng lên rồi.”

“A…” Y còn chưa hoàn hồn, mù tịt mà đáp lại.

Tô Kỳ cười nhẹ, đưa tay vào chăn, cách một lớp quần, nhẹ nhàng sờ sờ ‘tiểu Thần’.

Tô Thần nhỏ giọng kinh hô một tiếng, trừng mắt nhìn hắn, mặt đỏ như máu.

Tô Kỳ cười thu tay về.

“Ngươi làm cái gì a, Tiểu Hổ Li Du bọn họ lúc nào cũng có thể đi ra a.” y nhỏ giọng oán giận, ngồi thẳng.

“Vậy lần sau về phòng a.” Tô Kỳ lơ đễnh nói.

“Vấn đề không phải thế!.” Tô Thần thấp giọng: “Ngươi có biết ngươi đang làm gì không! Ta với ngươi có quan hệ huyết thống, hơn nữa chúng ta đều là nam, ngươi…” Nói đến đây lại không tiếp được nữa, đỏ mặt trừng hắn.

“Ta biết.” Tô Kỳ cười nhạt.

“Biết mà ngươi vẫn!” Tô Thần cau mày, “Coi như ta không tính toán cái vấn đề mâu thuẫn này nữa, ngươi cũng không nên như vậy, ta không phải đồ chơi của ngươi.”

“Ta không có xem ngươi như đồ chơi.” Tô Kỳ không cười, nhàn nhạt nói.

“Người đều, đều…” y cả giận nói, được nửa câu lại nhuyễn xuống: “Đều như vậy ta rồi, vẫn không thừa nhận.”

“Ngươi sao lại tức giận như vậy, chính ngươi cũng có cảm giác không phải sao?” Tô Kỳ nhẹ giọng nói, “Ngươi xem, hiện tại vẫn còn đang run.”

Tô Thần hơi chau mày vẻ mặt lần thứ hai sung huyết: “Ngươi, không mượn ngươi xen vào, ngươi không thể đối với ta như vậy, này, đây quả thực là…” Y thực không tìm ra từ ngữ thích hợp để hình dùng. Y chán ghét Tô Kỳ đối với y làm những … hành động kì quái, lại càng chán ghét chính mình đối với hắn lại có phản ứng cường liệt như vậy.

“Cầm thú không bằng sao?” Tô Kỳ nhàn nhạt nở nụ cười, “Ngươi từng mắng như qua.”

Tô Thần đột nhiên nhớ tới chuyện phát sinh ngày đó, mặt thoáng chốc lại đỏ thêm một tầng, nói không nên lời, quanh co nửa ngày mới xuất ra được một câu: “Ngươi nhất định điên rồi.”

“Đại khái là người khác sẽ không làm những chuyện như vậy a.” Tô Kỳ đột nhiên mang theo vẻ mặt chua xót, “Cho nên ngươi mới cảm thấy ta đang phát rồ.”

“Không có đại khái, là tuyệt đối không ai làm như vậy.” Tô Thần trừng hắn [ô ô anh sai lầm hoàn toàn sai lầm, lại đây kể cho nghe mấy cặp điên rồ ) ]

“Ân.” Tô Kỳ biểu thị tán thành, sau đó cười: “Thế nhưng ta không thể tự điều khiển. Mỗi lần nhìn thấy ngươi đều muốn gần gũi ngươi, đều muốn ngươi đừng rời bỏ ta, muốn ngươi thuộc về ta, đây là dục vọng độc chiếm của phụ thân sao?”

Có phải là dục vọng độc chiếm không ta không biết, thế nhưng ngươi đừng khinh nhờn cái từ ‘phụ thận’ này được không. Tô Thầ tiếp tục trừng mắt.

“Đừng nên nhìn ta như thế,” Tô Kỳ cười, “Ta sẽ không như thế, thế nhưng nếu ngươi muốn như thế, ta sẽ không để ý.”

Tô Thần trả lại hắn ánh mắt xem thường, lười phản ứng.

Tuy rằng vừa rồi Tô Kỳ tập kích y, nhưng lời hắn nói vẫn có chút đúng đắn.

Vì vậy hai người tiếp tục cúi đầu xem sách, qua một lát, Tô Kỳ đột nhiên gọi y: “Thần…”

“Có việc gì?” y không khách khí liếc mắt nhìn Tô Kỳ, y còn đang ảo não chính mình như vậy cư nhiên bị Tô Kỳ dễ dàng khơi mào ***, hơn nữa dục vọng này còn đang cuồn cuộn trong ngực.

“Ngươi đừng vọng tưởng thành thần cưới vợ.” Tô Kỳ nhàn nhạt nói, “Ta sẽ không cho phép.”

“Ngươi quản được ta sao.” Y tức giận.

Lời vừa nói, người ngồi đối diện liền nhướn mày cười cười: “Ta đương nhiên sẽ không đả thương ngươi, nhưng là ngươi thuộc về ta, ta nghĩ tương lại nếu có một người đi bên cạnh ngăn cách ngươi và ta, ta không biết sẽ đối với người kia làm ra chuyện gì.”

Tô Thần chỉ cảm thấy hàn ý từ lòng bàn chân bắt đầu làn ra: “…Ngươi uy hiếp ta?”

“Không phải.” Tô Kỳ chăm chú nói, “ta chỉ nói cho ngươi biết sự thực, nếu ngươi ly khai ta, biến thành của người khác, ta thực sự sẽ phát cuồng. Ta biêt ngươi không thích thấy người chết, ta không hi vọng ngươi hận ta.”

Hắn chăm chú như thế khiến Tô Thần cảm thấy ớn lạnh.

Há mồm, lại không biết nên nói gì.