Hoa Thần Nguyệt Tịch

Chương 13



Nhìn hai người trước mắt ngây người, tiểu hài tử nóng nảy nói:

“Ca ca, là ta a, tiểu Hổ, ngươi không nhớ sao?”

Tiểu Hổ? Tô Thần hoang mang nhìn tiểu hài tử.

“Chính là trước đây nhà ta ở trên quan đạo đến Trường Nhạc cung mở quán a, có một tỷ tỷ cùng với ngươi tới nhà ta uống nước nghỉ ngơi.” Tiểu Hổ vội vàng nói.

Tô Thần nỗ lực hồi tưởng ── hình như là có chuyện đó.

“Nhận làm thân thích sao, tiểu hài tử xấu xa!” Li Du cố sức xoa nắn khuôn mặt tiểu hài tử.

“Đau đau đau!” tiểu Hổ phản kháng, “Ngươi làm gì? Biến thái!”

Biến thái…

Tô thần nhìn Li Du một chút, yên lặng.

Li Du lại cố sức nắn, mặt vô biểu tình mà nói: “Ngươi có thể cười, không sao.”

Giữa tiếng kêu gào thảm thiết của tiểu Hổ, Tô Thần nhịn không được phá lên cười: “Ta, ta đi ra ngoài lấy nước cho Tô tiên sinh, ngươi đem tiểu Hổ đi ra ngoài tắm rửa, chớ làm ồn Tô tiên sinh.”

Liếc nhìn Tô Kỳ, nhãn thần hắn trống rỗng. Bầu không khí xung quanh hoàn toàn không nhiễm đến hắn ── có lẽ, hắn căn bản không biết điều này có gì đáng buồn cười.

Lắc đầu, đi ra ngoài.

Mang nước cho Tô Kỳ súc miệng, sau đó ra ngoài mua bữa sáng.

Dọc đường chào hỏi hàng xóm, đến trước quán bình thường hay mua đồ ăn sáng.

“Ông chủ Tô, hôm nay các ngươi không mở quán sao?” người bán vừa thành thạo lấy bánh bột ngô cho y gói vào bọc, vừa hỏi.

“Đúng, muội muội ta ra ngoài, thiếu người.”

“Ông chủ Tô cũng thật thoải mái a, không đặt nặng việc làm ăn.”

“Tiền nha, đủ là được, không cần quá tính toán.”

“Năm nay có chút rối loạn, vẫn là nên chuẩn bị thỏa đáng một chút.”

“Đúng, ngươi nói không sai.” Tô Thần cầm bánh bột ngô, tủm tỉm cười: “Kia ngươi bận rộn, ta đi trước.”

“Đi thong thả, lần sau lại đến a.”

Y vẫy vẫy tay.

Chuẩn bị nhiều tiền một chút ….sao?

Y tự hỏi.

Li Du lo lắng cũng không phải vô lý.

Lại nói, bàn đến bàn đi, thật là hơi ít tiền, thế nhưng trong nhà không có người giỏi tính toàn.

Tô Kỳ không cần phải nói, hoàn toàn bất tài, tiểu Tịch ngoại trừ võ công trong tay ra, cái gì cũng không được, tính toán sổ sách thì buồn ngủ, Li Du tuy rằng sổ sách trong nhà là hắn trông non, nhưng tên kia chỉ là thoạt nhìn khôn khéo vậy thôi, chình mình thường xuyên phải mất nửa ngày duyệt lại.

Không được, không ai có thể sử dụng cả, ta cuối cùng vẫn không thể đi thuê người về làm sổ sách a.

Tuy rằng bây giờ đang ở chỗ này, thể nhưng tiểu Tịch cùng Trường Nhạc cung không thể phủi sạch quan hệ, đến lúc đó xuất hiện cái gì giang hồ nhân sĩ, làm thế nào giải thích? Hơn nữa, hành tung phải bảo mật, không thể tin vào ngoại nhân.

Ai, đương gia như thế nào lại thống khổ như vậy chứ.

Y than thở mà về cửa hàng, Li Du ghé vào trên bàn, hữu khí vô lực mà nói lầm bầm: “Thế nào mà Thần Thần còn chưa về, ngươi đi thử xem.”

Mặt mũi đã rửa, thay y phục sạch sẽ, tiểu Hổ vẻ mặt nhanh nhẹn bĩu môi: “Ngươi làm gì không tự mình đi a.”

“Ta đói bụng đến không có lực rồi!” Li du oán giận, “Người này ngày hôm qua cùng Tô tiên sinh đã nghỉ ngơi rồi, hôm nay trễ như vậy mới đi mua bữa sáng, đợi trở về ta sẽ hảo hảo thu thập!” nhìn lại tiểu Hổ đang hành động kì quái: “Ngươi mắt bị rút gân rồi sao? Sao cứ nháy mắt?”

Tiểu Hổ vô lực mà gục xuống bàn, “Biến thái đừng lo, nhưng mà biến thái ngươi thực ngu ngốc hết thuốc chữa…”

Cùng lúc đó, Tô Thần đừng phía sau Li Di, lạnh lùng nói: “Ngươi thu thập ta như thế nào? Ta rất chờ mong a.”

Li Du chớp mắt mấy cái, quay sang, cười lấy lòng: “Ai nha, Thần Thần, ngươi biết là ta hiểu ngươi nhất mà, như thế nào thu thập ngươi, ta là nói, ngươi mỗi ngày dậy sớm mua bữa sáng cho chúng ta khổ cực rồi, ta” ngón tay trên vai y nhẹ nhàng điểm điểm: “Ta xoa bóp cho ngươi, xoa bóp.”

Bắt đầu nhào nặn vai.

Tô Thần vẻ mặt lạnh lùng tùy ý Li Du trên ngươi mình ra sức ấn niết, đợi Li Du cúi đầu xoa bóp cổ tay cho y, y hướng tiểu Hổ đang ngây ngốc nhìn mình nháy mắt mấy cái, cười mờ ám.

Tiểu Hồ là một hài tử thông minh, thấy Tô Thần tươi cười, lập tức hiểu Tô Thần căn bản không có tức giận, là cố ý trêu Li Du mà thôi, cũng nở nụ cười.

Li Du đã đói bụng đến choáng váng rồi, vẫn phải tổn hao năng lượng lấy lòng Tô Thần, một phen cố gắng, mệt mỏi, đầu đầy mồ hôi, “Thư thái không? Thần Thần?” lau mồ hôi đứng dậy.

Tô Thân nhìn biểu tình đối phương, không tự giác mà thờ dài: “Li Du.”

“Ân?” Li Du thần sắc khẩn trương.

“Ta mỗi ngày đi mua bữa sáng còn phải dùng chân để đi.”

“A, đến đây!” Li Du vừa nói vừa khom người xuống.

Y kéo lấy Li Du: “Ngươi không cần phải làm như vậy.”

“Ân?” Li Du hoang mang nhìn y.

“Bình thường thì có thể trêu đùa ta còn khi gặp chuyện thì cúi đầu sao?” Tô Thần chống lên vai Li Du: “Ngươi không ăn nhờ ở đậu, chúng ta bây giờ là dựa vào nhau, không có ngươi, cửa hàng cũng không thể hoạt động được, Tô tiên sinh cũng vậy, hắn tự mình nỗ lực lao động, cho nên cũng là một thành viên trong cái nhà này ── nếu như ngươi nguyện ý coi đây là nhà mình, thì không cần lấy lòng ta, chúng ta bình đẳng.”

Li Du nghe thế viền mắt dần đỏ, sau đó cúi đầu: “Ngươi thực sự là … rách nát!”

“A?” Tô Thần không nghĩ tời mình nói ra suy nghĩ trong lòng cư nhiên bị đánh giá thấp như vậy.

“Ta nghĩ hắn là muốn nói, ngươi là người tốt bụng rách nát a, ca ca” tiểu Hổ cười nói: “Được rồi, ta thực đói, cũng không cho ăn hay sao?”

“Tiểu hài tử đáng chết” Li Du thẹn quá hóa giận, tiến lên, cố sức nắm mặt của nó: “Ngươi chỉ có biết ăn thôi, chỉ biết ăn và ăn, hài tử đáng chết!”

“Ngươi khi dễ người…” Tiểu Hổ phản kháng.

Tô Thần không để ý hai ngươi đang đánh nhau túi bụi, đi vào nội viện đổ canh nóng ra một chén nhỏ, sau đó đem bánh bột ngô đi đến phòng mình.

Tô Kỳ ngồi trước bàn, chấp bút viết cái gì đó, bóng lưng cao cao nhìn phiêu giật, mái tóc lần trước hắn tự mình cắt rụng, đã qua một năm, cho nên cũng đã dài ra đôi chút.

Ở nơi này, hắn không thể ăn mặc đẹp đẽ cao quý giống như ở trong Trường Nhạc cung, thế  nhưng, cho dù là tơ lụa thấp kém mặc trên người hắn, lại vẫn có thể khiến hắn thập phần cao quý.

Người này, ở tại đây, cũng là ủy khuất hắn rồi.

Trong Trường Nhạc cung nhất hô bách ứng [hô 1 lời ngàn người nghe theo], cẩm y ngọc thạch, thế nhưng tại đây, mỗi ngày không chỉ phải ăn rau dưa, quần áo mặc vào cũng thô ráp có thể làm trầy cả da hắn, nhưng mỗi ngày đều cùng nhau làm việc như vậy ── cho dù giống như người thường không có lực sát thương, nhưng cũng không phải loại người giống chúng ta.

Hay là sớm đưa hắn trở về đi.

“Tô Kỳ.” Tô Thần đứng ở phía sau gọi hắn.

Kì thực hắn  cũng sớm biết y đến, chỉ là hắn không có ra, y cũng mừng rỡ làm bộ không phát hiện, hưởng thụ này khó có được trong thời gian hai người ở chung.

Thế nhưng hiện tại y kêu hắn, hắn cũng chỉ hạ bút, chậm rãi xoay người, nhìn thấy y.

“Ăn điểm tâm đi.” Đem chén canh đặt trên bàn, lại đem bánh xé nhỏ ngâm vào chén. Nhuyễn.

Tô Kỳ thân thể không tốt, cho nên chỉ có thể nuôi chậm rãi như vậy, nhất thời cũng không thể để hắn như người thường không cố kỵ muốn ăn gì thì ăn.

Tô Kỳ đi tới, ngồi xuống, dùng cái muôi múc chậm rãi ăn.

“Lại nói, cũng đã một năm rồi.” Tô Thần thấy Tô Kỳ ưu nhã mà ăn, lần thứ hai cảm thán người này với người khác bất đồng, nhìn xem Tô Kỳ, ăn một chút bánh nướng cũng nhã nhặn như thế, sao có thể giống mấy ngươi ăn như thổ phỉ được?

Tô Kỳ không nói chuyện, chỉ là ăn.

Tô Thần cũng quen tính trầm mặc của hắn, phối hợp mà nói:

“Ngươi cũng thấy đấy, ta cũng không có ý tứ cướp đoạt Trường Nhạc cung, tiểu Tịch hiện tại cũng theo các ngươi rồi, nội gian trong cung nói thế nào cũng có thể tra xét ra rồi…Ngươi chừng nào thì đi?”

Tô Kỳ dừng lại động tác, trầm mặc nhìn y.

Nhãn thần cư nhiên lại tuyệt vọng bi thương.

Tô Thần thực không rõ vì sao người này đối với mình lại có ánh mắt như thế, thở dài:

“Kỳ thực, ta sớm nên nghĩ đến, chỉ là tiểu Tịch lẫn lộn, ta trong nhà chưa tỏ, mà ngoài ngõ đã tường rồi, theo như tài trí thông minh của ngươi, sao lại vì tâm tình không yên mà tẩu hỏa nhập mà, hơn nữa, Trường Nhạc cung nhiều người võ công cao cường, sao lại dễ dàng rơi vào tay Trữ quốc, nếu thực là rơi vào tay Trữ quốc, vậy nhất định sẽ có người trong cung trước tiên sẽ cứu ngươi đem đi, mà không phải để ngươi lại chỗ ta, lại nói tiếp, trong khoảng thời gian này là khổ cực ngươi rồi.”

Tô Kỳ cúi đầu, run rẩy, nhưng một câu cũng không nói.

“Tiểu Tịch lần này đi ra ngoài, đích thị là Tô Lục muốn nói chân tướng cho nàng chuẩn bị đón ngươi đi trở về, tính ra, ngươi cũng đã ly khai lâu rồi, trong cung chung quy cũng không thể không có chủ nhân” Tô Thần thở dài, “Tuy rằng đối với ngươi mà nói, chỉ là vì bắt nội gian mà bày ra kế sách nho nhỏ, nhưng sinh hoạt của mọi người ở trên lãnh thổ Trường Nhạc cung lại trôi dạt khắp nơi, hài tử hồi sáng, ngươi nhớ không? Chúng ta cũng không hỏi phụ mẫu hắn đâu rồi, đó là bởi vì, chúng ta nhất định biết là không có. Nếu không ai có tâm đem hài tử này về nuôi. Hắn cũng bởi vì đói mà trộm đồ.”

Tô Kỳ cúi đầu thấp hơn.

“Ta không có ý tứ trách cứ ngươi, ngươi khả năng cũng có khổ tâm riêng a.”

Tô Thần nhìn bộ dáng đó của hắn, lại có chút không đành lòng.

“Mà thôi, ngươi mấy ngày nay hảo hảo nghỉ ngơi, phỏng chừng bọn họ rất nhanh sẽ tới đón ngươi.” Xoay người rời phòng.

Tô Kỳ ngây người ngồi đó, cúi đầu, nhìn trong bát kia đã toàn bọt nước. Bánh nướng rơi rớt.

Ngồi yên tại kia, suốt, suốt …