Hoa Si Hoàng Hậu

Chương 7: Sáu năm sau



Khi đó, Tiêu Cẩm vốn là kiên trì muốn dẫn Hương Diệp cùng đi, không ngờ Ngọc Sanh Hàn lại đột nhiên phong cho Tần Khê làm “Ngọc Khê Hầu”, phụng mệnh ở lại quốc đô, Tiêu Cẩm hiểu rõ, đây là thủ đoạn mà Ngọc Sanh Hàn dùng để lưu lại Hương Diệp, Tần Khê nếu ở lại quốc đô, Hương Diệp đương nhiên cũng lưu lại, mặc dù ra khỏi cung, nhưng dù sao, nàng vẫn ở trong quốc đô của hắn.

” Hương Diệp Nhi, Tiêu Nhi sau khi hồi cung, ai gia liền làm chủ hôn sự cho các ngươi được không?” Vũ Thái hậu nhìn Hương Diệp nhẹ giọng nói, tay Hương Diệp chợt run lên, không hiểu sao Vũ Thái hậu lại đột nhiên nói ra lời như vậy.

“Nếu không phải Sanh Nhi ngăn cản, Tiêu Nhi nhất định sẽ đưa con cùng nhau rời khỏi quốc đô.”Vũ Thái hậu mềm giọng nói, Hương Diệp đỡ bà tản bộ giữa vườn hoa, nhìn gấm hoa rực rỡ, Vũ Thái hậu cũng lộ ra vẻ già nua, đúng vậy, bà cũng đã là Thái hoàng thái hậu rồi, có thể nào không già cho được.

“Hoàng thượng tâm tư bá đạo, ai gia hiểu được, con từ trước đến giờ đều gần gũi với Tiêu Nhi hơn.”

Hương Diệp yên lặng không nói, mấy năm nay, dây dưa tranh chấp, cô làm sao không thấy rõ, hơn nữa, Ngọc Sanh Hàn cùng Ngọc Tiêu Cẩm dần dần lớn lên, ánh mắt mỗi khi nhìn cô, đều mang theo chờ đợi, đó là ánh mắt chờ đợi cô cũng mau mau lớn lên.

Nếu chỉ nói đến gần gũi, cô cùng với Tiêu Cẩm quả thật tương đối thân, cô thích sự chân thành của Tiêu Cẩm, thích sự thiện lương của hắn, mà Ngọc Sanh Hàn, quá mức bá đạo, từ sâu trong xương tủy mang theo một cỗ ngang ngược, cô nhìn thấy sự trưởng thành của hắn, trong lòng càng phát ra cảm giác mê man, bởi vì hắn đang trưởng thành như một đế vương, đó không phải là điều cô muốn.

Nhưng mà, bản thân muốn là cái gì, cô biết rõ được bao nhiêu?

“Thái hậu, những chuyện này, chờ Hương Diệp lớn lên một chút hãy nói không tốt hơn sao?”

“Hương Diệp Nhi năm nay cũng mười bốn rồi, ai gia nhìn con lớn lên, tính tình con thế nào ai gia rất rõ ràng.” Vũ thái hậu nhàn nhạt nói một câu, khiến cho bàn tay Hương Diệp bỗng nhiên siết chặt, khẽ lạnh cả người, Vũ Thái hậu tựa hồ như cảm giác được, bàn tay nhăn nheo khẽ đặt lên tay Hương Diệp, “Ai gia chỉ là muốn nhìn con cùng Tiêu Nhi sớm định ngày, chớ để phát sinh chuyện gì mới tốt.”

“Thái hậu… Hương Diệp hiểu.” Hờ hững buông ra một nụ cười đơn thuần, vẫn là nhân vật mà Hương Diệp đã sắm vai trong sáu năm qua, một đứa con gái của cựu thần, mười bốn tuổi.

Vũ thái hậu nghe thấy lời này của cô, cười cười, vỗ vỗ tay cô, “Ai gia để con vào cung ở cũng đã nửa tháng, cũng nên về thăm nhà một chút, tránh cho Tần Khê hầu cả ngày cứ tìm ai gia đòi người.”

Hương Diệp gật đầu một cái, nhớ tới Tần Khê, vẫn có chút nhức đầu như cũ.

Sáu năm trước hắn rơi xuống nước xuyên qua, để cho mọi người không nghi ngờ, cô không thể không trông nom thật chặt cái người kêu là “ca ca” này, dạy anh ta sinh hoạt ở cổ đại, dạy anh ta cách dùng từ, lần nào cũng bị anh ta chọc cho nhức đầu phiền lòng, chẳng qua là, bọn họ cùng nhau diễn nhân vật mà mình nên diễn, mặc dù không nói ra, nhưng mà, Tần Khê tới, khiến cho cô bớt đi cảm giác cô quạnh phần nào, ít nhất, cô không còn một mình.

Một năm trước, bọn họ cuối cùng cũng có một ngôi nhà của riêng mình, bớt đi sự trói buộc trong cung, cuối cùng cũng có thể thoải mái hít thở.

Ra khỏi Minh Hòa điện, đi qua điện Tây Ninh, Hương Diệp không nhịn được đi vòng qua ngự hoa viên xem tình trạng của mấy bông hoa.

Yêu hoa như mạng, đây chính là ấn tượng mà Hương Diệp để lại cho đám cung nhân trong hoàng cung, Hương Diệp tiểu thư yêu hoa, mọi người đều biết, cô có thể che giấu tính tình của bản thân, sắm vai tốt nhân vật của mình, cũng không nguyện ý bỏ xuống sở thích duy nhất của mình.

Bên trong điện Thi Ngưng, Ngọc Sanh Hàn lạnh lùng nhìn bát canh trên bàn, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh, “Bát canh Bình Phi đưa tới, thật đúng là thuốc bổ a ~”