Hóa Ra Tôi Lại Giàu Đến Vậy

Chương 10: Mua một chiếc xe hơi sang trọng để xứng với vẻ đẹp của trường đại học



Sáng hôm sau, ăn xong bữa sáng An Ninh đã chuẩn bị cẩn thận, Vương Thành đi ra ngoài.

Anh muốn mua xe, trước đây không có tiền mua, nhưng bây giờ có tiền nhất định phải mua xe, còn phải là xe sang, ít nhất phải đắt hơn BMW.

"BMW có gì hay, ông đây mua một chiếc Ferrari ~" Vương Thành nhớ chiếc xe mà Trương Hạo Đông lái là BMW X-series, có giá năm trăm ngàn đến sáu trăm ngàn nhân dân tệ, Vương Thành ít nhất phải mua một chiếc xe đắt gấp mười lần, như vậy mới có thể đè đầu anh ta.

Nếu bạn có tiền thì bạn phải mua một chiếc xe hơi sang trọng, còn không cần nhiều tiền như vậy làm gì. Huống chi, ngày mai là họp lớp, lái chiếc xe hơi sang trọng qua đó cũng có mặt mũi.

Nghĩ vậy, Vương Thành gọi một chiếc taxi và đến thẳng cửa hàng 4S ở thành phố Thanh Thủy, nơi chuyên bán những chiếc xe đắt tiền.

Nhưng hôm nay Vương Thành ăn mặc rất bình thường, quần áo rẻ tiền và giày vỉa hè, vừa nhìn đã biết anh ăn diện không phải gu của nhà giàu.

Cũng may lần này không có nhân viên bảo vệ đến đuổi anh đi, nhưng cũng không có nhân viên bán hàng tới phục vụ, dường như coi anh là không khí.

Mà Vương Thành thấy trong cửa hàng 4S có vài nhân viên bán hàng nhàn rỗi, nhưng khi nhìn thấy anh lại làm như không thấy, chỉ vì Vương Thành ăn mặc không giống người có tiền mua nổi xe sang. Họ đã bán hàng trong nhiều năm, chút mắt nhìn đó vẫn phải có.

“Người đâu, tôi muốn mua một chiếc ô tô, chiếc xe đắt tiền nhất trong cửa hàng các anh.” Vương Thành có chút tức giận, lẽ nào trên mặt anh có viết hai chữ “nghèo khổ”? Khinh thường anh như vậy.

"Chiếc xe đắt nhất chỗ chúng tôi có giá hơn sáu trăm vạn. Anh mua nổi không?" Cuối cùng, một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest chỉnh tề đi tới, bộ dạng nghiêm túc nhưng trong lời nói đầy vẻ châm chọc.

"Tôi có đủ khả năng hay không liên quan gì đến cậu. Tôi có thể phàn nàn về thái độ này của cậu. Đổi cho tôi một nhân viên bán hàng chuyên nghiệp tới đây." Vương Thành lạnh lùng nói.



Khi nghe anh định than phiền, người thanh niên có vẻ hơi sợ hãi, vội vàng quay lại.

Tuy nhiên, những người bán hàng khác không dám nhận những khách hàng như Vương Thành, đã không có tiền lại nóng nảy, nếu bị anh ta phàn nàn sẽ bị phạt.

"Làm sao giờ? Hay để người mới đến Đường Mộng Kỳ đó đi tiếp. Cô ấy đang đi vệ sinh, vừa hay không biết khách hàng này." Vài nhân viên bán hàng lõi đời đang xì xào bàn luận, một bụng ý xấu.

"Tôi cũng nghĩ vậy. Đợi chút nữa cô ấy trở lại, chúng ta giả vờ tử tế đưa khách hàng này cho cô ấy là được." Một nhân viên bán hàng tinh ranh khác đáp lại.

“Chà, cứ quyết định vậy đi~” Mấy lão nhân viên bán hàng ti tiện bàn bạc xong xuôi, Đường Mộng Kỳ mà họ nhắc đến mới bước ra từ nhà vệ sinh.

"Mộng Kỳ, có một khách hàng mới đang xem xe trong cửa hàng. Vừa vặn thành tích tháng này của cô chưa hoàn thành. Chúng tôi quyết định giao anh ta cho cô. Cô đi giới thiệu xe cho anh ta đi. Cố lên." Mấy nhân viên bán hàng giả vờ tốt bụng tặng vị khách hàng Vương Thành này cho cô ấy.

"Thật không? Tốt quá, cảm ơn mọi người." Đường Mộng Kỳ có vẻ ngây thơ, hoàn toàn không nhìn ra những người bán hàng này cố tình làm như vậy, nói xong, Đường Mộng Kỳ chỉnh lại quần áo, khóe miệng nhếch lên một nụ cười. Sau khi điều chỉnh trạng thái sao cho thoải mái nhất, cô chậm rãi đi về phía Vương Thành.

"Chào anh, anh đang xem xe ạ? Anh có thích mẫu nào không?"

Lúc này Vương Thành đang xem một chiếc Ferrari màu trắng, nghe thấy giọng nói ân cần này, anh quay đầu theo phản xạ nhìn qua.

Nhìn thấy một cô gái xinh đẹp thanh tú xuất hiện trước mặt mình, mặc một chiếc váy ngắn công sở màu đen, khiến cho cô có chút mê hoặc, nhưng Vương Thành lại có cảm giác quen thuộc khi nhìn thấy mỹ nhân này, giống như đã từng nhìn thấy ở đâu đó.

Lúc anh nhớ lại, Đường Mộng Kỳ nhận ra Vương Thành trước, nhưng sau nhiều năm không gặp, cô có chút không dám xác định nên ngập ngừng hỏi.

"Xin lỗi, anh có phải là Vương Thành không?"



“Đúng vậy, cô là Đường Mộng Kỳ!” Vương Thành nhìn thấy cô gọi tên anh, anh lập tức nhớ ra người trước mặt mình là ai. Cô ấy là Đường Mộng Kỳ, phó chủ tịch câu lạc bộ văn học khi còn học đại học. Lúc ấy Vương Thành cũng vì sở thích mà tham gia câu lạc bộ văn học, cũng rất thân thiết với Đường Mộng Kỳ, suốt thời đại học, quan hệ giữa hai người cũng rất tốt.

“Đúng, đúng vậy, thật tình cờ khi gặp cậu ở đây.” Đường Mộng Kỳ rất vui, suốt thời đại học, Vương Thành là bạn tâm giao của cô. Hai người thường trao đổi với nhau về sở thích văn học, thậm chí tâm sự về tương lai.

"Trùng hợp ghê, cậu bán hàng ở đây à? Không làm biên tập viên tạp chí sao?" Vương Thành nhớ sau khi tốt nghiệp đại học, cô đã tìm được công việc biên tập viên tạp chí, lúc ấy cô còn rất vui mừng, chủ yếu là đối tác chuyên nghiệp và sở thích. Nhưng sau ba năm không gặp, cô bán xe hơi ở đây, thực sự khiến Vương Thành ngạc nhiên.

“Đừng nói nữa, hiện nay tự truyền thông lưu hành, còn ai đọc tạp chí nữa. Để kiếm sống, mình chỉ có thể bán hàng ở đây.” Đường Mộng Kỳ thở dài, cô chỉ có thể thỏa hiệp khi đối mặt với thực tế. Thơ và ước mơ đang dần rời xa cô.

"Ừ! Hiện giờ đều phổ biến tự truyền thông!" Vương Thành cũng khá xúc động, thời thế phát triển quá nhanh, nếu sơ ý một chút cũng không thể theo kịp tốc độ của thời đại.

"Còn cậu? Cậu đã trở thành nhà sản xuất chưa?" Đường Mộng Kỳ vẫn nhớ còn ở đại học Vương Thành từng nói với cô anh muốn trở thành một nhà sản xuất phim xuất sắc trong nước, loại bỏ tất cả các tác phẩm truyền hình và điện ảnh kém chất lượng trên thị trường và tung ra một loạt sản phẩm chất lượng.

“Giống như cậu, mình thua thực tế.” Vương Thành cười khổ, anh thật sự thua cuộc sống hiện thực rồi.

Trước đây, anh làm việc rất chăm chỉ trong công ty, vì vậy anh trở thành giám đốc sản xuất chương trình, nhưng vì làm mất lòng trưởng phòng, cả ba năm làm việc chăm chỉ đều mất trắng.

“Không sao, cậu có thể tiếp tục cố gắng, chỉ cần còn thở là có hi vọng. Mà này, cậu tới đây mua xe sao?” Sau khi Đường Mộng Kỳ an ủi Vương Thành đâu ra đấy, cô mới tò mò hỏi.

"Ừ, mình muốn mua một chiếc Ferrari. Chiếc Ferrari đắt nhất trong cửa hàng của cậu là bao nhiêu?" Vương Thành nói trong tiềm thức.

Nhưng Đường Mộng Kỳ khẽ mở miệng và vô cùng sửng sốt, sau ba năm không gặp cô không ngờ Vương Thành lại giàu có như vậy.