Hoá Ra Tôi Là Omega

Chương 6: Tôi đã nói ca ca thế nào mà một thân quý khí!



Edit: Jena




Chưa beta




Chương 06: Tôi đã nói ca ca thế nào mà một thân quý khí!




Hai tuần tiếp theo sẽ là một cuộc sống huấn luyện quân sự mệt mỏi.




Thể lực của Omega nhìn chung kém hơn Alpha nên cường độ luyện tập không lớn bằng Alpha, thời gian luyện tập cũng ngắn hơn, giải tán sớm hơn đội của Alpha, nhưng vẫn luôn có một số không chịu về nghỉ ngơi sớm.




Có mười mấy Omega ngồi rải rác bên ngoài sân thể dục, dưới cái nắng như thiêu đốt họ cũng không ngại ngắm những anh chàng đẹp trai , họ ăn ý nhau tập trung tại một chỗ.




Họ nhất trí rằng, nhìn vẻ ngoài, anh chàng đẹp trai cao ráo với gương mặt lạnh lùng là nhất.




Alpha như Tần Lãm, cùng Omega có độ kết đôi cao hơn nữa phạm vi ghép đối cũng rộng, vô tình làm rò rỉ rất ít tin tức tố cũng sẽ thu hút rất nhiều Omega phù hợp chú ý.




Những người khác không biết, nhưng những Omegas có thể sánh ngang với hắn đã chú ý rất nhiều.




Mùi nước suối trên núi sạch sẽ từ mồ hôi của hắn lúc này mang lại cảm giác sảng khoái.




Các Omega tự cho là đã nhỏ giọng mà thảo luận: "Cậu ấy có mùi vị hấp dẫn nhất. Đó là một Alpha rất mạnh."




"Cậu ấy hơi đen hơn vài ngày trước, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến ngoại hình của cậu ấy, hahaha. "




"Cậu ấy nhìn sang đây! Ánh mắt rất sắc bén và có thần!"




...




Dư Hi Dương tình cờ cùng đội với Tần Lãm. Cậu liếc nhìn Tần Lãm đang cách đó vài người, phát hiện khi nghe người khác nói chuyện sôi nổi, hắn không xấu hổ cũng không vui vẻ như thể mình không có liên quan, giống như không có nghe thấy cũng không quan tâm.




Dư Hi Dương hiểu rằng Tần Lãm hẳn đã quen với loại đãi ngộ này.




Tiếng của những người bên ngoài quá hỗn loạn, huấn luyện viên nhìn không được nên đã tiến lên vài bước đuổi họ đi.




Dư Hi Dương nhìn mấy người bọn họ vẻ mặt lưu luyến không rời, có chút tự hỏi, một cái Alpha thôi mà, có cần đến nỗi vậy không?




Cậu không lý giải được tâm lý của Omega.




Khi hai người bạn cùng lớp đi ngang qua Dư Hi Dương, chỉ vào cậu và tò mò nói: "Sao mà học quân sự mà lại trắng thế!"




Bạn học kia liếc nhìn, "Cậu ấy là người trắng nhất trong cả đám... Thật sự là Alpha sao... đi thôi đi thôi, cậu ấy trừng lại đây... phốc, thật là vừa hung dữ vừa đáng, một chút lực sát thương cũng không có."




Dư Hi Dương:... Đừng tưởng rằng tôi không nghe thấy nhé!




Chờ đã, cậu nghe không sót một từ nào, vậy những người đằng sau cũng có thể nghe thấy.




Cậu vô thức quay mặt sang trái, Tần Lãm vẻ mặt hưng trí nhìn cậu.




Nhìn nhìn nhìn! Có gì đẹp mà nhìn!




Nhìn thấy huấn luyện viên trở lại, Dư Hi Dương vội vàng cho Tần Lãm một ánh mắt sắc bén rồi quay đầu lại, sau đó mới nhớ tới hai người kia đã nói ánh mắt của cậu không có tính sát thương.




Trái tim mệt mỏi, thôi, thuận theo họ vậy.

Họ tập luyện thêm một tiếng nữa mới giải tán. Dư Hi Dương và một vài bạn học đang đi đến siêu thị của trường để mua nước, một bạn học gọi Tần Lãm và hỏi hắn: "Đi cùng không?"

Tần Lãm nói, "Không" rồi nhấc chân bước đi.

Bị từ chối, Triệu Áng hờ hững nói: "Cậu có chút không hoà hợp với mọi người?"

Giọng vừa hạ xuống, một người rời đi theo Tần Lãm, quay đầu lại nói: "Vậy tôi cũng không đi... Bạn học Tần, đợi tôi với!"

Triệu Áng:...

Tần Lãm dừng lại trước vài bước. Không phải hắn đợi bạn học phía sau, mà là một đám người hâm mộ vây quanh hắn so với mấy Omega vừa rồi còn đông hơn.

Triệu Áng khóe miệng giật giật: "Đi thôi, người ta không cần mua nước, tự nhiên có người chạy tới đưa nước, hả, còn có bánh mì, sợ bị đói sao?"

Dư Hi Dương nghe lời đậm vị chua của hắn, cảm thấy được chính cậu nhìn Tần Lãm không thuận mắt cũng không ở sau lưng hắn nói cái gì.

Nhìn thấy người khác nói về Tần Lãm, Dư Hi Dương cho rằng Tần Lãm mới là người bị hiểu lầm, tính cách của hắn như thế này, không có ý gây chuyện với ai, huống hồ hắn cũng không đoán được sẽ có người tặng quà gì cho hắn.

Cậu đẩy vai Triệu Áng: "Ở đâu có nhiều chuyện như vậy? Cậu không nóng à, đi thôi."

Đám người Dư Hi Dương đang chuẩn bị rời đi, Chu Tiểu Châu bước tới, đưa cho cậu một chai nước.

"Ồ, tôi cũng có phần luôn." Dư Hi Dương mặt mày hớn hở, vươn tay nhận lấy, chợt nhớ ra điều gì đó, cậu rụt lại tay như bị bỏng, cảnh giác hỏi: "Tục ngữ nói, 'Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm', cậu không phải là muốn tôi giật dây chứ?"

Dư Hi Dương hơi hơi hất cằm về phía Tần Lãm, nhìn Chu Tiểu Châu ngượng ngùng lén lút liếc bên kia, hai ba người bên cạnh Dư Hi Dương cười trộm.

"Cậu cái người này, thật là!" Chu Tiểu Châu tức giận ném chai nước vào người Dư Hi Dương, xoay người bỏ chạy.

Dư Hi Dương bị đập đến khịt mũi đau đớn, sau đó hét lên với Chu Tiểu Châu đang chạy đi, "Một chai không mua được tôi đâu, tăng giá lên!"

Kết quả đối phương nhanh chóng tăng tốc chạy trốn khỏi hiện trường.

Bộ dạng thẹn thùng này, sao lại khác với hình tưởng vua biển của cậu ta thế? Chẳng lẽ bên này có quá nhiều Alpha khiến cậu ta sợ hãi?

Dư Hi Dương nhìn về phía cậu ta chạy trốn và mỉm cười, nghiêng đầu hỏi những người bên cạnh: "Này, Omega đều da mặt mỏng như vậy?"

Một bạn cùng lớp nói, "Một số bạn khá nhút nhát."

Dư Hi Dương có chút chột dạ sờ sờ mũi: "Kia nguy rồi, lần sau gặp Tiểu Châu sẽ xin lỗi."

Triệu Áng nói: "Còn không tính, ngươi không thấy bên kia có người như tượng sao?

Dư Hi Dương theo tầm mắt cậu ta nhìn qua, thấy Tần Lãm vẫn bị người vây quanh ở đằng sau không đi lại được, hắn cầm trên tay hai chai đồ uống, bạn học đi cùng đã giúp hắn cầm một đống.

Dư Hi Dương nhìn đám người, tự hỏi tại sao bọn họ lại giống như có hẹn với nhau, nói đến là đến, còn thế nào không có vài bó hoa tươi.




Thấy Tần Lãm khẽ cau mày, Dư Hi Dương ngẩng đầu nhìn hắn, trong lòng thầm nghĩ, nếu mình ra tay giúp đỡ hắn vào lúc này, chẳng phải hắn nợ mình một ân tình sao?




Dư Hi Dương và những người khác đi vài bước, họ nhận được một vài chai nước dọc theo đường đi, vài Omega chỉ tên nói họ muốn đưa cho cậu, có vẻ như cậu cũng nổi tiếng một chút, người ta biết tên cậu kìa!




Tự dưng lòng cậu thấy vui vui.




Tần Lãm cũng không biết làm sao, hắn không thích cảnh náo nhiệt như vậy.




Ngay khi hắn ra khỏi đám đông, một bàn tay trắng nõn đặt lên vai hắn, một người nhích lại gần, động tác thập phần tự nhiên, ngữ khí phi thường quen thuộc, "Sửng sờ ở nơi này làm gì, không cần dọn dẹp phòng à?"

Cậu vừa đi vừa nói, cậu lễ phép nói với mọi người, "Thực xin lỗi, huấn luyện viên muốn kiểm tra vệ sinh - a, cám ơn, cám ơn!" Hắn không có đưa tay nhận lấy, kêu người khác nhận, "Triệu Áng, nhận lấy!"




Vì rất nhiều người nhìn, Triệu Áng bị gọi tên nên đành phải miễn cưỡng cất đi.




Dư Hi Dương tay cầm chai nước đưa phía trước tỏ vẻ nhiệt tình chào hỏi, nhưng thật ra cũng có ý xin người nhường đường.




Dư Hi Dương và những người khác đi phía trước, một vài bạn học đi phía sau đóng vai đàn em thu rất nhiều chai nước và đồ ăn nhẹ khác nhau.




Tới dưới lầu của ký túc xá, mọi người tản mát ra, Dư Hi Dương mặt không cảm xúc buông hắn ra, vẫn chưa ngừng diễn, cậu thân sĩ khoát tay, trượng nghĩa nói: "Không cần cảm ơn!"




Một chuyến vừa rồi bọn họ cũng không đi mua nước. Dư Hi Dương đã quen với những người khác. Cậu đối mặt với một vài bạn cùng lớp, nói như một đàn anh, "Các cậu vất vả rồi."




Những người khác cũng nịnh nọt, "Không vất vả , không vất vả. "




"Thật là vui"




"Hóa ra người đẹp trai cũng có những rắc rối."




Có người cảm thấy xấu hổ khi thấy lấy quá nhiều thứ." Chúng tôi lấy nhiều như vậy có sao không? "




Dư Hi Dương đương nhiên nói, "Không lấy sẽ làm bọn họ đau lòng đó? Nếu cậu không lấy nó, mọi người vẫn đang nhìn kìa."




Một bạn cùng lớp mở điện thoại di động của mình và nói: "Trách không được hôm nay họ tụ tập, nguyên lai là có thành lập một nhóm. Vừa rồi, trong trận hỗn chiến, bọn họ đi cùng nhau."




Cậu ta lại nhận được tin tức từ bạn bè, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tần Lãm, "Cậu, cậu là người Tần gia ..."




Tần Lãm ánh mắt tối sầm lại, hóa ra thông tin cá nhân của hắn đã bị lộ. Mặc dù hắn không muốn giấu nó trong trường, nhưng không có nghĩa là hắn không ngại bị phơi bày trực tiếp.




Tần Lãm rất khó chịu, không biết là ai làm, nhờ bạn học làm không bằng nhờ người nhà, sẽ hiệu quả hơn.




Hắn liếc nhìn cậu ta cảnh cáo, người nọ im lặng ngay lập tức, nhưng đã quá muộn, cậu ta nói như thế mọi người cũng không khó mà đoán được. Một số người thậm chí hít một hơi, bọn họ nhìn sắc mặt của Tần Lãm, ngầm không nghe thấy gì.




Lúc này mọi người mới rõ ràng, hóa ra đối với đám người vừa rồi không chỉ muốn nhìn trai đẹp mà là xem mặt. Nhìn vào những thứ trên tay, có vài chai nước kèm lời giới thiệu ngắn gọn và thông tin liên hệ.




Triệu Áng đỡ trán, chuyện này bất quá cũng có thể hiểu được, dù sao thân phận của Tần Lãm, đối với những người đến vẫn nên tranh thủ cơ hội một chút.




Vốn dĩ đám người Triệu Áng muốn cùng Tần Lãm nói vài câu, nhưng thái độ của hắn lại lãnh đạm đến mức cự tuyệt người tới gần, bọn họ liền thức thời lui lại, dù sao mọi người còn nhiều thời gian, có quan hệ bạn bè với Dư Hi Dương, họ vẫn có cơ hội tiếp xúc.




Còn lại hai người bọn họ bước vào thang máy, Dư Hi Dương nghĩ thầm: Hóa ra là Tần đại thiếu gia, nói hắn giống thần tiên ăn không được khói lửa nhân gian cũng có lý. Nhưng gia đình họ giàu có như vậy, tại sao hắn không đến khu nhà giàu có phòng ký túc xá đơn?




"Bởi vì tôi muốn ở ký túc xá tập thể giống như cậu." Tần Lãm mặt không chút cảm xúc, đột ngột trả lời câu hỏi trong lòng của Dư Hi Dương.




Dư Hi Dương bị hắn làm cho sửng sốt, tức giận hỏi anh ta: "Làm sao cậu biết tôi đang nghĩ gì?"




Tần Lãm nghiêng tầm mặt lên mặt của Dư Hi Dương, nhìn cậu như một cái nhìn dành cho kẻ thiểu năng, "Cậu không biết cậu quản lỹ biểu tình rất thất bại sao? Trong đầu cậu nghĩ cái gì cũng đều viết lên mặt. Chỉ cần không mù, ai cũng có thể biết cậu đang nghĩ gì."




"Có sao? "Dư Hi Dương theo phản xạ nhìn về phía trước soi soi mặt, lúc này cửa thang máy vừa mở ra, Tần Lãm trước tiên bước ra khỏi thang máy, xem người bạn cùng phòng vừa đi chung với mình như không khí.




Dư Hi Dương đi theo ra ngoài, nhìn bóng lưng thẳng tắp của hắn, nói không nên lời, "Hỏi cậu đó, không lịch sự gì cả."




Vừa bước ra khỏi cửa thang máy, trước mắt Dư Hi Dương đột nhiên tối đen, lảo đảo suýt ngã xấp xuống.




Nghe tiếng giày ma sát sau lưng, Tần Lãm quay đầu lại, thấy Dư Hi Dương dừng lại, một tay ôm trán, tay kia vịn vào lan can hành lang.




Tần Lãm khó hiểu, vừa rồi không phải đều ổn sao? Hắn đứng tại chỗ hỏi: "Cậu không sao chứ?"




Dư Hi Dương cũng không biết mình xảy ra chuyện gì, buổi sáng huấn luyện quân sự cậu cũng choáng váng một lần, sau đó nhanh chóng bình thường lại. Lòng tự trọng của người đàn ông khiến cậu kiên trì tập luyện. Không thể để cậu đường đường là một Alpha lại bị huấn luyện quân sự làm ngất đi?




Đối mặt với câu hỏi của Tần Lãm, cậu càng không lộ vẻ yếu đuối, thản nhiên nói dối, "Tôi đang ngắm cảnh."




Tần Lãm nghe vậy cũng mặc kệ cậu, bỏ đi không thèm quay đầu lại.




Trở về ký túc xá, Dư Hi Dương thay quân phục, đơn giản tắm rửa một cái rồi leo lên giường, chuẩn bị nghỉ ngơi trước khi cùng hai người kia đi ăn tối.




Lúc này Mạnh Dược vui vẻ chạy tới, vừa kêu "Lãm ca", lại thấy vẻ mặt của Tần Lãm không được tốt lắm, nên đột ngột dừng miệng, chỉ có thể nhịn xuống lời muốn hỏi.




Dư Hi Dương thấy cậu ta được huấn luyện tốt như vậy thì buồn cười, "Cậu làm sao? Lãm ca không có tâm trạng quan tâm đến cậu, đến nói cho tôi biết."




Mạnh Dược cũng muốn tám, do đó cậu ta đi buôn chuyện với Dư Hi Dương, cậu ra phẫn nộ nhìn Tần Lãm, người kia thấy cậu ta bộ dạng muốn nói lại thôi, bất đắc dĩ nói: "Nói."




"Nhà của cậu, chính là Tần gia mà mọi người thường nhắc tới? " Mạnh Dược đỏ bừng mặt vì phấn khích. Chống đẩy khi sáng cũng không đỏ được như vậy.




Tần Lãm còn có thể nói gì nữa.




Không nói chính là cam chịu. Mạnh Dược không nhịn được bật ra một tiếng "Mẹ kiếp!"




Cậu ta bừng tỉnh, "Tôi đã nói ca ca thế nào mà một thân quý khí!"




Dư Hi Dương nghe thấy tiếng gọi "ca" của cậu ta, thân thể vô cùng không khỏe, hướng cậu ta ồn ào, "Cậu ấy không có em gái đâu!"




Mạnh Dược có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi hắn, nhưng Tần Lãm nhìn ra có vẻ tâm trạng không tốt nên đành phải ngoan ngoãn ra khỏi phòng của họ.