Hoá Ra Tôi Là Omega

Chương 27: Hoạ từ trên trời rơi xuống



Dư Hi Dương liếc nhìn vết bẩn trên vai, ngước mắt lạnh lùng nhìn Lệ Siêu, yêu cầu y đưa ra lời giải thích.

Cậu không muốn nhìn lại xem Tần Lãm phản ứng ra sao, cậu vừa rồi mới xoay người rời đi, liền nghe thấy Tần Lãm gọi cậu, đương nhiên Lệ Siêu cũng nghe được, bởi vậy người này càng thềm càn quấy

Cậu nghĩ thầm, bọn họ chính là một loại người.

Lúc trước cậu còn nghi ngờ là hắn có tình ý với mình, nhưng xét đến thái độ của Tần Lãm đối với Tăng Trình tối nay, hiện tại nghĩ đến mình quá tự kỷ rồi, hoàn hảo không nháo gì để bị chê cười.

Dư Hi Dương tự cười nhạo bản thân, thiếu chút nữa gần như quên mất họ gặp nhau lần đầu tiên như thế nào.

Lệ Siêu không sợ Dư Hi Dương, cho nên cũng không cảm thấy xấu hổ khi cậu nhìn chằm chằm như vậy, còn nghênh mặt nhếch miệng cười nói, "Ai nha, thực xin lỗi, làm bẩn quần áo cậu rồi." Lời xin lỗi của y một chút cũng không có thành ý, "Tôi mang cậu đi lên lầu đổi quần áo lại được chứ?"

Nghĩ cũng biết không chỉ đơn giản là đổi một kiện quần áo, Dư Hi Dương đã nhịn y rất lâu, đang muốn nhìn y sẽ định làm gì, phỏng chừng tránh không được sẽ đánh một trận.

Cậu đều lười cùng người này nói chuyện, đứng tại chỗ ra hiệu cho y dẫn đường.

Hai người lần lượt đi ra ngoài, Lệ Siêu đưa Dư Hi Dương đến một phòng thay đồ trên lầu hai, Dư Hi Dương còn chưa lấy quần áo mới, y khoanh tay ôm lỗ mũi ngạo nghễ nhìn cậu.

Dư Hi Dương không muốn trông cậy vào y, chờ xem y muốn nói cái gì.

Lệ Siêu ngữ khí không tốt: "Dư Hi Dương, cậu không nhớ tôi à?"

"Cậu là cái củ hành gì mà tôi phải nhớ rõ?" Dư Hi Dương không khách khí nói.

Lệ Siêu: "Hai ta đã đánh nhau vài trận mà cậu không nhớ rõ?"

Dư Hi Dương:?

Cậu còn thật sự nhìn khuôn mặt phổ thông của Lệ Siêu mà tinh tế nhớ lại.

Cậu là một người rất dễ hòa đồng, đánh nhau là cực kỳ hiếm, thực sự trong ấn tượng không có người như vậy.

Sau khi ngẫm nghĩ xong, cậu thành thật lắc đầu.

Lệ Siêu hừ một tiếng, "Tôi chỉ biết, bị đánh cũng không phải cậu, cậu hẳn là không nhớ rõ."

Dư Hi Dương nói: "Cậu có thể vào thẳng chủ đề không?"

"Khi cậu năm tuổi," Lệ Siêu ngón tay cái chỉ xuống sàn, "Là ở trong tòa nhà này, là cậu đánh tôi!"

Dư Hi Dương:...

Theo những gì cậu hiểu về bản thân, làm thế nào cậu có thể là loại người vô cứ gây sự chứ?

Dư Hi Dương tiếp tục hồi tượng một chút lại chuyện trước đây, cậu trước kia đã từng tới nơi này?

Cậu trong trí nhớ hiện lên một ít hình ảnh, mơ hồ nhớ tới một đứa nhỏ đang khóc.

Tại sao lại khóc?

Nghĩ đến đó, phản xạ có điều kiện cảm thấy mông đau.

Đúng rồi, lúc đó có một đứa đầu gấu muốn giật mấy món đồ chơi của bé, nhưng đứa nhỏ kia không lấy được nên đã đẩy bé, xuống tay rất tàn nhẫn, làm mông bé bị đập mạnh xuống sàn.

Đứa bé nho nhỏ kia vất vả đứng lên được, đứa nhóc đầu gấu kia lại đang vung tay muốn đánh tiếp, cậu sao có thể đứng ngốc cho người ta đánh, vứt bỏ đồ chơi, dùng tay ngắn đánh vào đầu y!

Cuối cùng, cả hai đều bị thương.

May mắn thay, lúc đó cậu còn là Alpha nên không bị ở thế yếu.

Dư Hi Dương nhớ lại chân tướng, bừng tỉnh đại ngộ "Ồ" một tiếng, "Thì ra là cậu, cậu có bệnh sao? Tôi không so đo với cậu thì tốt rồi, cậu còn mặt mũi tìm tới cửa, vừa dưới vẫn còn kiếm chuyện với tôi! Bụng dạ tiêu nhân thật! "

Lệ Siêu bị cậu mắng không nhịn được, vươn tay mạnh mẽ đẩy bờ vai cậu, làm cậu lui về phía sau hai bước.

Y vẻ mặt rất đắc ý, "Cậu nói xem trùng hợp không? Cậu phân hoá Alpha thành Omega, còn tôi, từ Omega thành Alpha."

Dư Hi Dương lại phản bác, "Cũng liền phân hoá thành một cái nhược Alpha mà thôi, có cái gì khoe khoang!" Cậu biết sau khi phân hóa thứ cấp rất có khả năng trở thành nhược Alpha và nhược Omega, hơn nữa cậu có hiểu biết đặc điểm của nhược Alpha, cho nên nhận ra được cũng không khó.

Không phải cậu xem thường nhược Alpha, là do Lệ Siêu quá làm cho người ta không ưa.

Đột nhiên bị giẫm lên chỗ đau, Lệ Siêu giậm chân tức giận, "Nhược Alpha thì sao, ngủ cậu quá đủ rồi!"

Dư Hi Dương nắm đấm bên trái liền giơ lên, ánh mắt giống như bốc hoả, "Giữ miệng cho cậu sạch sẽ!"

Lệ Siêu không đoán trước được cậu sẽ đột nhiên bộc phát, bị đấm một cái chắc nịch, vẻ mặt nhăn nhó vì đau, đưa tay lên bụm mặt định thần lại, "Được, cậu dám động thủ?"

Vừa dứt lời, y dùng toàn lực nắm tay hướng Dư Hi Dương đánh tới.

Dư Hi Dương đang chờ đánh nhau, thấy đối thủ đang tấn công, cậu không muốn tránh, chuẩn bị đối đầu trực diện. Không ngờ khi vừa động đã bị một bàn tay của người phía sau chặn ngang và kéo cậu lại.

Không ngờ tên này có người trợ giúp, đánh lén từ phía sau?

Trong nháy mắt, Dư Hi Dương gập khuỷu tay đâm thẳng vào ngực người này.

Nắm đấm chờ đợi trước đó cũng không đáp xuống cậu, cậu chỉ nghe thấy tiếng rên rỉ từ người phía sau, sau đó ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lệ Siêu, cổ tay đang giơ lên ​​của cậu đã bị người phía sau giữ chặt.

"Xin lỗi đi." Dư Hi Dương nghe người ôm mình nói.

Cậu biết lời này không phải dành cho mình, trong lòng cậu cảm thấy được giọng nói của Tần Lãm lạnh như băng.

Lệ Siêu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tại sao Lãm ca lại hướng về kẻ thù của em họ hắ, giọng y uỷ khuất: "Rõ ràng là cậu ta đánh tôi..."

"Tôi nghe hết rồi. Hoặc là xin lỗi, hoặc là cút đi."

Tần Lãm chỉ chuyên tâm ứng phó y, trong tư thế bảo vệ, không có buông Dư Hi Dương ra.

Lệ Siêu hai mắt tức giận đỏ bừng, hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm vẻ mặt lạnh như băng của Tần Lãm, sau đó lại liếc nhìn Dư Hi Dương đang được hắn che chở trong ngực cuối cùng không rên một tiếng mặt mày xám tro đi ra ngoài.

Khi Dư Hi Dương nghĩ muốn về nhà, Tần Lãm mở miếng nói muốn đưa cậu về, muốn cùng cậu hảo hảo nói rõ ràng.

Nhưng là Dư Hi Dương tức giận không chịu để ý tới hắn, hơn nữa Lệ Siêu lại xuyên tác ý tứ của hắn, dẫn đến kết cục đổ thêm dầu vào lửa, thoạt nhìn không dễ dàng thu dọn.

Dư Hi Dương vẫn giữ nguyên tư thế bị Tần Lãm ôm nửa người không hề nhúc nhích, nhưng tư tưởng lại hoạt động rất sinh động.

Vừa rồi cậu xuống tay tàn nhẫn, hẳn là làm đau người ta, nhưng cậu không muốn mở miệng trước, cố chấp nghĩ nếu mình làm vậy sẽ giống to vẻ cấp một bậc thang cho Tần Lãm.

Mặc kệ buổi tối hôm nay Tần Lãm xuất phát từ nguyên nhân gì mà an bài như vậy, cậu cũng không cho là vui vẻ, thậm chí còn khá tức giận.

Tần Lãm thấy cậu không nhúc nhích, cũng im lặng quá lâu, theo bản năng phóng nhẹ giọng hỏi cậu: "Đã doạ tới cậu rồi sao?"

Dư Hi Dương không để ý đến hắn, không khách khí đẩy tay hắn ra, xoay người rời đi.

Tần Lãm đuổi theo phía sau, bước chân của Dư Hi Dương càng lúc càng nhanh, đi thẳng xuống cầu thang xoắn ốc.

Đi được vài bước, dư quang từ khóe mắt cậu thoáng hiện ra cảnh tượng quen thuộc trong phòng khách cực lớn ở lầu một, bất giác dừng lại.

Đó là một đôi bình hoa cổ điển lớn cao bằng nửa người. Chúng được đặt ở một bên của hành lang, là một nơi giấu mình khó nhận ra, trẻ nhỏ nếu đứng ở giữa hai chiếc bình, người đi ngang không chú ý sẽ không nhìn được ở đó có người.

Khi còn nhỏ, cậu vừa đánh nhau xong, không ai để ý đến cậu, thân thể đau đớn, không biết làm sao để về nhà, một mình chạy xuống lầu thì thấy không có ai ở đây, vì vậy cậu chui vào khoảng trống giữa hai chiếc bình, dán người vào tường để ẩn mình.

Chỉ là cậu che giấu thân thể không che giấu thanh âm, cho nên mới có thể nghe thấy tiếng khóc.

"Bảo bối nhỏ có chuyện gì vậy?"

Giọng nói rõ ràng vẫn còn non nớt, nhưng giọng điệu lại giống một ông cụ non.

Phiên bản nhỏ của Dư Hi Dương ở mặt sau lọ nghe được câu hỏi, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một bé trai lớn hơn cậu một chút, mặc một bộ tây trang nhỏ, chắp hai tay sau lưng ngẩng đầu ưỡn ngực, dường như là một tiểu vương tử đang đứng trước mặt cậu, với một đôi mắt như quả cầu thuỷ tinh hắc bạch phân minh dõi theo cậu.

Với tri thức hạn chế của mình, câu chỉ có thể so sánh đôi mắt xinh đẹp này với quả cầu thuỷ tinh, đẹp như món đồ cậu có trước đây.

Đáng tiếc mẹ cậu lại không cho cậu chơi nữa, thay thế đồ chơi của cậu thành Transformers và nhiều xe hơi nhỏ khác nhau, cho nên đối với cậu mà nói, quả cầu thuỷ tinh phi thường quý giá.

Thấy cậu không nói, ông cụ non kia lại nói: "Đây là nhà của tôi, tôi phải chiếu cố tốt mỗi vị khách." Nói xong liền vươn tay cẩn thận bắt được cậu.

"Ngươi không vui, là tôi thiếu xót, tôi dẫn cậu ra ngoài chơi."

Đứa nhỏ đột nhiên xuất hiện ngày hôm đó hình như thực ngoan ngoãn dẫn cậu chơi đùa cả ngày.

Cậu nhớ rằng lúc đó mình còn sợ hãi hỏi hắn, "Bọn họ nói không nghe lời sẽ không cho ba ba tôi sinh ý, nói như vậy cả nhà chúng tối sẽ chết đói... Tôi còn có sữa ngọt uống không?"

Ông chủ nhỏ của trang viên này sau khi nghe cậu nói xong đã khẳng định là người khác đã lừa cậu, nói xong còn kêu người hâm nóng sữa cho cậu. Sau đó tập hợp một nhóm đứa nhỏ đầu gấu đang ở đây, khí phách đứng trước mặt chúng, giống như vị vua nhỏ giáo huấn bọn họ.

Tiểu Dư Hi Dương đang uống sữa trong bình ngoan ngoãn đứng sau lưng hắn, nhìn bóng lưng hắn như nhìn thấy hào quang vạn dặm, vô cùng sùng bái.

Sau khi vị vua nhỏ để bọn họ giải tán, lúc sau còn quay lại nói với cậu: "Chơi với họ tcòn không tốt bằng chơi với tôi."

Vì vậy, Dư Hi Dương lần đầu tiền mở ra nhân sinh ôm đùi, đôi mắt sáng ngời, "Vậy anh có thể làm ca ca của em không?"

"Có thể."

Tiểu Dư Hi Dương thành công liền cao hứng, "Ca ca!"

Rút lui khỏi ký ức, Dư Hi Dương không rõ đêm nay là đêm nào, có thể là uống rượu say nên đầu óc hơi hỗn loạn.

Cậu quay lại ngẩng đầu nhìn Tần Lãm đang cách cậu mấy bước, nhìn vào đôi con ngươi như ngọc lưu ly kia, không xác định hỏi: "Đây là nhà của cậu?"

Thấy Tần Lãm gật đầu, cậu không biết xuất phát từ tâm lý gì, chung quy là uống rượu hỏng việc, chỉ nghe ngữ khí cậu mang theo nghi vấn nhỏ giọng kêu một tiếng, "Ca ca?"

"Ân."