Hoá Ra Tôi Là Omega

Chương 15: Không bài xích, thì chính là thích



Ngay khi cửa mở ra, Lâm Hiểu Mẫn vội vàng tiến lên hỏi, nàng liếc nhìn Dư Hi Dương một cái, "Con cảm thấy thế nào?" Giơ tay lên giúp cậu chỉnh lại quần áo.

Nhìn thấy chàng trai cao lớn phía sau chỉnh chỉnh áo ngủ chậm rãi đi tới, sau đó nở một nụ cười thỏa mãn: " Chào dì."

Lâm Hiểu Mẫn bị chọc tức đến mức này, sắc mặt tái đi: Hắn hát hí khúc à? Biểu cảm như đang diễn tuồng "Chào mẹ vợ"!

Nàng vẫy lui mấy người không liên quan, chờ bọn họ lui sang một bên, nàng sắc mặt không tốt nói với Tần Lãm, "Cậu chính là Tần Lãm?"

Tần Lãm lễ phép gật đầu, "Mời dì vào ngồi."

Lâm Hiểu Mẫn hung dữ nói: "Ngồi cái gì mà ngồi!"

Con trai Omega của nàng đột nhiên phát tình. Là người duy nhất có mặt, thay vì đưa đến bệnh viện thì lại đưa người đến căn hộ của mình. Đây không phải là lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn sao?

Chuyện liên quan đến con trai nàng, nàng đã quên mất khí chất và sự tu dưỡng bản thân những năm này.

Nhận thấy bầu không khí không ổn, Dư Hi Dương lên tiếng trước Tần Lãm, "Mẹ, mẹ làm sao vậy, con không phải đã gửi tin nhắn cho mẹ à?"

Lâm Hiểu Mẫn đáp lại bằng ánh mắt nghiêm nghị, ý bảo cho cậu đừng nói gì cả. Lại hung hăng đối với Tần Lãm, "Cậu giúp như thế nào?"

Dư Hi Dương sau khi nghe xong rốt cục có thể yên tâm ngậm miệng, câu hỏi này rất đơn giản, Tần Lãm chỉ cần trả lời theo thực tế là được. Dư Hi Dương không giúp gì cho mẹ của cậu, còn trách mẹ cậu xử lý chuyện này quá cực đoan, nửa đêm nháo ở đây, không thèm đếm xỉa đến mặt mũi của Tần Lãm.

Bất quá, cậu một hơi cũng không có ngờ được, Tần Lãm không biết dây thần kinh nào bị chạm mạch, mơ hồ nói với mẹ cậu: "Alpha, nên giúp như thế nào thì giúp như thế ấy."

"Chết tiệt," Dư Hi Dương nhìn chằm chằm Tần Lãm. "Cậu nói cái quái gì vậy!"

Vừa dứt giọng, đã thấy mẹ cậu tiến lên đẩy Tần Lãm về phía trước, Tần Lãm một người trẻ tuổi cường tráng cũng không có né tránh.

Khi Lâm Hiểu Mẫn bên này vừa động, vài người phía sau thấy tình thế bèn lại hỗ trợ, Dư Hi Dương lập tức kêu dừng họ lại.

Nhân viên chung cư đi theo vội vàng ngăn cản, hi vọng bọn họ đừng bao giờ đánh nhau ở đây, nếu xảy ra tai nạn với thiếu gia nhà họ Tần, nhân viên làm công ăn lương như bọn họ chết cũng không chịu trách nhiệm nổi.

Thấy mẹ mình sắp đánh Tần Lãm, Dư Hi Dương nhanh tay lẹ mắt kéo mẹ mình lại, khuyên nhủ: "Mẹ, Mẹ! Bình tĩnh, hãy nghe con nói!"

"Bà Dư - có gì từ từ nói, tại sao phải tức giận với đứa nhỏ là gì? "Bên kia thang máy, một nữ tử mặc quần áo cao quý cười nhẹ bước tới, sau lưng là một đám người.

Cuối cùng người có uy tín danh dự cũng đến, vừa rồi người phụ trách chung cư không thể ngăn cản bà Dư - người có địa vị không thấp, không thể làm mất lòng nhà họ Tần nên đã thông báo với bà Tần, thông tri với Tần thiếu gia cũng vô dụng, họ không cùng một thế hệ.

Mẹ Tần Lãm cũng có kẻ mắt ở đây, ngay từ khi Lâm Hiểu Mẫn dùng quan hệ để tìm bọn họ, mẹ Tần đã nghe được tin tức liền dẫn người đến căn hộ.

Tần Lãm thấy việc này kích động mẹ mình tới đây, hắn bất động thần sắc nhíu nhíu mày.

"Bà Tần, bà thật sự là dạy con rất tốt." Lâm Hiểu Mẫn nghiến răng nghiến lợi.

Bà Tần không bận tâm đến lời trào phúng của nàng, nhoẻn miệng cười, "Đâu có." Lại hoà khí hướng Dư Hi Dương gật đầu, "Bạn cùng lớp Dư Hi Dương? Con tiếp tục đi."

Nàng không phải là một người lương thiện tốt tính, chủ yếu là vì nàng chưa từng thấy con trai mình đối đãi người khác lãnh đạm lại như vậy nhiệt tình tự mình giúp đỡ người nào đó. Lúc đầu nghe nói là một Alpha, nàng còn lo lắng là nàng đã vui mừng quá sớm.

Hiện tại trước mắt có thể thấy được là một nam sinh trắng nõn nhẵn nhụi, tươi ngon mọng nước như vậy sao có thể là Alpha? Cùng với thái độ lo lắng của mẹ cậu, đây không phải là một Omega sao?

Mẹ Tần vì con trai mình cuối cùng đã mở lòng, đây là mấu chốt, nàng xem cái gì cũng đều thuận mắt.

Sau khi Dư Hi Dương kêu lên một tiếng "Chào dì Tần", cậu giải thích sự việc một lần, cuối cùng kết luận rằng mẹ cậu đã oan uổng cho người tốt và thay mặt nàng xin lỗi Tần Lãm.

Thấy cậu là người hiểu chuyện, mẹ Tần cũng không muốn so đo với bà Dư, ước chừng con trai nàng sẽ không muốn nàng làm bạn học nhỏ này khó xử.

Lâm Hiểu Mẫn sau khi nghe con trai nói xong liền nhìn chằm chằm vào Tần Lãm hỏi: "Vậy cậu vừa rồi nói nhảm cái gì?"

Lúc này trái lại còn biết uỷ khuất, Tần Lãm vẻ mặt vô tội nói: "Dì không phải chỉ muốn nghe chuyện này sao? Bạn học Dư tình huống đặc thù, dì đang tức giận, con nói gì cũng không nghe vào, tốt hơn hết hãy để dì hạ hoả rồi nói sau."

Lâm Hiểu Mẫn không có gì để nói, cũng không biết chuyện này tiểu tử này đang diễn xuất hay là thiệt tình, dù sao đối với hắn cũng không ưa được.

Bên này đứa con đã muốn nói cảm ơn và xin lỗi rồi, nàng nghĩ đến việc mau chóng đưa người đi khỏi, giục Dư Hi Dương: "Con nhanh đi thay quần áo đi."

Ngủ cũng không thể nào ngủ được nữa, Dư Hi Dương ngoan ngoãn quay lại thay đồ.

Khi đi ra, cậu đã bị Lâm Hiểu Mẫn trực tiếp đưa đi, mẹ cậu lo lắng thúc giục, cậu gật đầu với Tần Lãm và mẹ Tần coi như từ biệt, sau đó vội vàng đi theo Lâm Hiểu Mẫn và đoàn người.

Vào thang máy, cậu liếc nhìn về phía Tần Lãm, đối phương đang dựa vào cửa, cúi đầu nghe lời mẹ, dùng ngón cái tay phải xoa xoa môi dưới, có vẻ như đang mất tập trung.

Cửa thang máy vừa đóng lại, dường như cảm nhận được điều gì đó, hắn ngẩng đầu nhìn qua đây, Dư Hi Dương đang nhìn hắn, giống như âm mưu cẩu huyết trong phim thần tượng thiếu niên vậy, nhìn nhau trong im lặng, liếc mắt một cái đã ảo tưởng qua vạn năm.

Dư Hi Dương luôn cảm thấy Tần Lãm ánh mắt không giống như thường ngày, thẳng thắn như là đang đè nén một ít cảm xúc, dường như có cái gì muốn nói, khiến cậu tầm phiền ý loại, rõ ràng người phân hoá là mình, Tần Lãm này là lại làm sao?

Sau khi bọn họ rời đi, Tần Lãm nhẹ nhàng thu hồi ánh mắt.

Mẹ Tần nhìn con trai mình, cũng không ngửi được mùi tin tức tố, cho rằng bà Dư chuyện bé xé ra to, dù sao bà ta cũng không xuất thân từ gia đình danh tiếng, tính tình nhỏ bé cũng bình thường.

Nàng không để tâm, cũng không cần dặn con trai phải để ý chuyện môn đăng hậu đối, đứa trẻ này làm việc biết chừng mừng, có chủ kiến ​​của mình từ khi còn nhỏ.

"Con tiếp tục ở đây hay là cùng mẹ về nhà?" . Đam Mỹ H Văn

"Về đi. Mẹ vào ngồi một lát đi, con thay quần áo." Định xoay người đi nhưng hắn chợt nhớ ra điều gì đó, quay mặt lại nói với nhân viên chung cư đang chờ bên cạnh: "Chuyện này, tôi không hy vọng có người truyền ra ngoài."

Khi hắn nói lời này ánh mắt rất lạnh lùng, đè thấp thanh âm, mang theo uy áp, khí thế của hắn hoàn toàn không phải là thứ mà một sinh viên nên có.

Quản lý bất giác rùng mình, nhanh chóng đáp: "Vâng, vâng, tôi hiểu rồi."

Dư Hi Dương suốt được mẹ đưa đến bệnh viện kiểm tra, quả nhiên cậu hoàn toàn phân hoá thành Omega, hơn nữa là nhược Omega.

Loại Omega này cực kỳ phụ thuộc vào Alpha tương xứng với mình, gặp được Alpha có nhân phẩm tốt thì may mắn, gặp phải Alpha cặn bã, độ tương xứng không phù hợp hoặc bộ tình bạc nghĩa, nói không phải khoa trương, nhược Omega không loại trừ nguy hiểm đến tính mạng, bởi vì không có Alpha ở bên cạnh, họ có khả năng chết rất cao trong thời kỳ phát tình.

Bác sĩ nhìn mẹ ngập ngừng hỏi: "Trong trường hợp này, đáng lẽ bác sĩ phải giải thích tình hình cho cô khi khám thai, để cô chuẩn bị tâm lý. Thậm chí, có những bà mẹ cực đoan không thể chấp nhận đứa con mình sinh ra phải phụ thuộc vào người khác, liền chọn phá thai... "

"Khi đứa trẻ còn trong bụng mẹ, tất cả đều là xác suất, trước khi chuẩn đoán chính xác, vẫn còn hy vọng sống khỏe mạnh không phải sao? "Lâm Hiểu Mẫn lạnh lùng hỏi ngược lại.

Bác sĩ không nói gì thêm, theo thông lệ, ông ta dặn bệnh nhân một số biện pháp phòng ngừa, đồng thời kê đơn thuốc ức chế và thuốc ngăn trở để tăng hiệu quả của thuốc. Ý ông ta là tin tức tố Omega trong cơ thể được giải phóng chậm. Từ khi mới bắt đầu kéo dài đến một hai năm sẽ bùng nổ mạnh, chính là ngày càng tích luỹ, một khí phát tác thì phức tạp hơn Omega bình thường.

Trên đường trở về, Lâm Hiểu Mẫn ngồi trong xe tự trách mình, "Dương Dương, mẹ xin lỗi, đáng lẽ con phải nói với mẹ sớm hơn, có lẽ mẹ không muốn chấp nhận hiện thực, cứ trốn tránh, ôm may mắn con sẽ không phân hoá lần thứ hai"

Dư Hi Dương đã vượt qua cú sốc ban đầu, bây giờ cậu không biết là đã chấp nhận rồi hay đang chết lặng, vẻ mặt bình tĩnh an ủi Lâm Hiểu Mẫn," Mẹ, ngoại trừ đêm hôm trước không thích ứng được, con hiện tại không phải không có việc gì sao. Chuyện kia có chết hay không thì sau này hãy nói, nó vẫn còn xa."

Lâm Hiểu Mẫn thở dài, nhớ đến điều gì đó, hỏi cậu, "Bạn cùng lớp của con, nếu cậu ta nói rằng đã giúp con, thực sự chỉ mang con ra khỏi ký túc xá đến khách sạn thôi sao? Không có làm cái gì khác chứ?"

Dư Hi Dương hiểu được nỗi khổ của mẹ mình, không thiếu kiên nhẫn đối với nàng ấy lặp đi lặp lại câu hỏi, xác định nói: "Không có."

Lâm Hiểu Mẫn cảm thấy rằng nàng đã hỏi quá uyển chuyển, vì vậy hỏi thẳng thắn: "Cậu ta không chiếm tiện nghi của con?"

"Mẹ!" Dư Hi Dương không biết mẹ não bổ cái gì, bất đắc dĩ nói: "Mẹ đừng nhạy cảm quá, con thật sự vừa mới ngủ một giấc."

Con trai bộ dáng thập phần khẳng định, làm cho Lâm Hiểu Mẫn ít nhiều xua tan nghi ngờ, nàng ngồi trầm mặc một lát, hoài nghi hỏi: "Vậy con không bài xích tin tức tố của cậu ta sao?"

Dư Hi Dương nghĩ đến cảm giác sạch sẽ và sảng khoái trên cơ thể Tần Lãm, lắc đầu.

Lâm Hiểu Mẫn nhìn phản ứng của con trai, trong lòng cảm thấy vô lực, tin tức tố thứ này, không bài xích, thì chính là thích.

Tình cờ nhà họ Tần có xuất thân tốt hơn họ, đây là đứa con của mình trèo cao a.

Nàng rút kinh nghiệm đau đớn, nói như thể đang siết chặt kẽ răng, "Tối mai mẹ sẽ chuẩn bị một hậu lễ, đến Tần gia hảo hảo cảm tạ."