Hóa Ra Đã Bảy Năm

Chương 15:Chân Trời Hạnh Phúc



Vậy mà cô , vì tin lời người khác , mà nhẫn tâm từ bỏ tình yêu của hai người , lúc anh mệt mỏi phải đối mặt với bao nhiêu khó khăn, thì cô lại rời xa anh.Vậy mà bao năm qua anh vẫn chung thủy với tình yêu của hai người.Cô vốn không xứng  đáng có được tình yêu của anh.Cảm giác tội lỗi làm tim cô thắt lại, nước mắt đau lòng rơi nhòe cả mắt.Thấy cô im lặng rồi tự nhiên bật khóc , anh luống cuống ôm cô, đặt lên đùi, lấy tay lau nước mắt cho cô.

\-" Sao lại khóc rồi?Ngoan đừng khóc nữa , nói anh nghe"

Nghe lời dịu dàng , cưng chìu của anh, cô bật khóc nức nở vùi đầu vào cổ anh, tay siết chặt eo anh.

\-" Em ...em xin lỗi...em sai rồi...Chấn Vũ em không xứng đáng với tình yêu của anh...
huhu..Em không xứng đáng.."

\-"Khi anh phải chống chọi với mọi khó khăn thì em như một con ngốc gây thêm phiền phức , vì ngu ngốc nghe theo một phía,
dễ dàng từ bỏ tình yêu của chúng ta...
huhu..nhưng rời xa anh em cũng rất đau khổ...nhưng lúc đó em không biết làm sao cả...Em yêu anh ..thật sự rất yêu anh Chấn Vũ..hic"

Nhìn cô khóc rất thảm thương, những lời cuối cùng chỉ còn nói trong tiếng nấc nghẹn ngào, sao anh lại không biết chứ, biết cô yêu anh nhiều như thế nào, bảy năm qua cô đau khổ ra sao ? Hành hạ bản thân như thế nào anh đều biết hết, yêu cô còn không đủ ,làm sao có thể trách hờn gì cô đây.Nhưng chính anh còn không ngờ được thủ đoạn của Hứa Mỹ Nhã thì non nớt như cô thì làm sao mà không bị lừa cho được , càng nghĩ càng thương cô hơn , thật lòng anh không hề giận cô dù là một ít.Anh nâng mặt cô lên , lau nước mắt cho cô, yêu thương hôn lên môi cô, mỉm cười nhìn cô.

\-" Đồ ngốc , khóc gì mà thảm thế ! Ngoan không khóc nữa"

Tay anh siết lại ôm cô chặt hơn, tay còn lại vuốt tóc cô.

\-" Đối mặt với những khó khăn ,đó là chuyện không sớm thì muộn anh cũng phải đối diện vì đó là trách nhiệm của anh, anh không trách em vì do anh không kể cho em biết hoàn cảnh của anh.Với lại Hứa Mỹ Nhã là loại người nào chứ, lão luyện như ba anh còn bị ba ta dắt mũi đấy thôi, huống hồ là em"

Anh không trách mà con nghĩ cho cô đến thế , vì yêu !anh có thể bao dung cho cô tất cả , cả việc bị cô làm tổn thương.

\-" Nhưng mà em có thể hỏi anh , đằng này em lại..á ..đau"

Bỗng nhiên anh nghiêm mặt cắn nhẹ vào chóp mũi cô, Khiết Tâm lấy tay xoa mũi vì đau uất ức nhìn anh.

\-" Đúng vậy ,tội của em là không tin tưởng anh, sau này có việc gì cũng phải hỏi qua anh , có biết không?

Khiết Tâm ngoan ngoãn gật đầu , vùi mặt vào ngực anh nhỏ giọng lên tiếng.

\-" Xin lỗi anh"

Phương Chấn Vũ mỉm cười hài lòng vùi mặt vào tóc cô , hít lấy hương thơm từ cô.

\-" Nếu em thấy có lỗi với anh,vậy hãy dùng cả đời này bù đắp cho anh đi"

Anh vừa nói hết câu người con gái trong lòng liền ngẩng mặt lên,mắt to nhìn anh, tim Khiết Tâm như muốn nhảy ra ngoài, anh muốn cầu hôn cô sao? Đang còn chưa hiểu vì câu nói của anh , Khiết Tâm thấy anh lấy ra một cái hộp đỏ, sau đó anh lấy chiếc nhẫn Kim cương sáng lấp lánh không biết anh chuẩn bị từ khi nào, đưa đến trước mặt cô.

\-" Em có đồng ý dùng cả đời này để bù đắp cho anh không?"

Anh ngừng một chút , sau đó thâm tình nhìn vào mắt cô.

\-" Khiết Tâm anh yêu em,làm vợ anh nhé"

Khiết Tâm cảm thấy mình như đang mơ, một giấc mơ ngọt ngào , những giọt nước mắt hạnh phúc chờ không được ,đã rơi xuống .Trên một không gian rộng lớn của bầu trời, anh cầu hôn cô, không kiểu cách hay lãng mạng, nhưng cô không cần, chỉ đơn giản anh yêu cô và cô yêu anh như vậy quá đủ rồi ,cô thấy mình là người con gái hạnh phúc nhất thế gian này rồi, cảm xúc lẫn lộn nụ cười hiện lên trên những giọt nước mắt.

\-" Em đồng ý , đồng ý, em sẽ dùng cả cuộc đời này để bù đắp cho anh "

Cô xòe bàn tay xinh xắn cho anh đeo nhẫn vào .
Cô cười tươi , nụ cười cô rất đẹp, chỉ cần nhìn cô cười thôi anh cũng thấy hạnh phúc.Khiết Tâm ôm cổ anh dâng đôi môi ngọt ngào lên hôn anh.

\-" Em yêu anh .Chấn Vũ"

Họ ôm hôn nhau say đắm , trên trời đêm Paris.