Hóa Ra Anh Vẫn Ở Đây

Chương 10: Khuynh thành chi luyến



Trình Tranh biền biệt trong bệnh viện suốt bảy ngày,hai con người bên trong Tô Vận Cẩm cũng tranh đấu kịch liệt đủ bảy ngày trời.Một tiếng nói hỏi cô: Tô Vận Cẩm, lúc cảm nhận được rằng cậu ta đang gặp nguyhiểm, tại sao mày lại sợ hãi đến thế? Cái lo sợ cùng tuyệt vọng đến nỗi muốnkhóc không nổi ấy xuất phát từ lòng quan tâm dành cho người mày không yêu haysao? Trên đường đưa cậu ta tới bệnh viện, sao bàn tay mày lại run rấy đến thế?So với nỗi lo sợ sẽ đánh mất cậu ta thì cách biệt giữa hai người có thật làquan trọng đến vậy không?

Một giọng nói khác đang nói: Mày đang viện cớ cho sự yếu đuối và thói hành xửcảm tính của mày thôi. Mày biết rõ là sự tình có thể chẳng đến nỗi tệ như thế,cậu ta đâu có tiếp xúc trực tiếp với người nhiễm bệnh SARS kia, rất có khả năngchỉ là một trận trúng phong cảm mạo vặt vãnh. Dựa vào điều kiện gia đình và cácmối quan hệ nhà họ Chương, cậu ta hoàn toàn có thể nhận được sự chăm sóc tốtnhất, còn mày thì chẳng làm được gì hết. Nếu mày để mặc bản thân, đi nhầm mộtbước, sẽ không bao giờ có thể thu chân lại được.

Hai giọng nói đều hùng hồn nghiêm khắc, viện lý đấu tranh, Tô Vận Cẩm mệt mỏivô cùng. Trình Tranh trong bệnh viện hằng ngày đều gọi điện cho cô, kể lể nỗiấm ức cùng buồn chán vị bị “giam cầm” của mình, nghe phản ứng của Tô Vận Cẩmtrên điện thoại trước sau đều rất lạnh nhạt, nghĩ lại trước khi nhập viện cô rõràng quan tâm tới cậu đến thế, loay hoay thế nào cũng không đoán nổi rốt cuộcmình đã gây sai sót gì.

Ngày thứ hai Trình Tranh ở trong viện, Tô Vận Cẩm đã nhận được điện thoại củamẹ. Hóa ra, khoảng thời gian trước đó, bố dượng lo sợ đụng phải dịch SARS lantới, cảm thấy ở trong huyện lỵ này không an toàn, liền đưa cả ba người trongnhà về quê ở vùng nông thôn ngay gần đấy. Nơi đó giao thông bất tiện, cực kì ítngười ở vùng ngoài tới, đúng là một chốn tốt để tránh nạn, đây cũng là nguyêndo lúc đầu mẹ không liên lạc với cô được.

“Con không trách mẹ không kịp gọi điện trước thông báo với con chứ?”, mẹ cóphần do dự hỏi.

“Làm gì có ạ, mẹ không sao là được rồi, lúc đầu không liên lạc được với mẹ, conlo lắm.”

Tô Vận Cẩm nói thật lòng, cô không trách mẹ, chỉ tiếc rằng khi cô cần được quantâm săn sóc nhất, mẹ lại tạm thời quên bẵng mất cô.

Hôm Trình Tranh xuất viện, Tô Vận Cẩm cũng tới bệnh viện, thế nhưng cô khôngvào khu phòng bệnh, chỉ đứng cạnh hòn giả sơn ở cổng bệnh viện chờ đợi. Đúngnhư dự liệu của cô, đến đón cậu ta xuất viện không chỉ vỏn vẹn một người, sớmđã có người lo liệu xong xuôi các loại thủ tục, trong số mấy người đi cùng cậura cổng bệnh viện, có một phụ nữ xinh đẹp chừng ngoài ba mươi, vừa đi vừa khẽgiọng nói chuyện với một người đàn ông trung niên song bước ở bên, Trình Tranhđi ngay cạnh bọn họ, khoác tay một cô gái trẻ trung xinh xắn.

Người có bộ dạng tài xế đánh xe lại, mỗi người bọn họ không vội vã lên xe ngay,cũng chưa để ý đến Tô Vận Cẩm đang đứng nép trong góc.

Tô Vận Cẩm băn khoăn, không biết nên bước lên trước hay là lặng lẽ rời đi, cònđang bù trừ, một người cô không ngờ đến đã rảo bước từ trong bệnh viện đi ra,nhập vào đám mấy người Trình Tranh.

Thẩm Cư An? Một người tuyệt đối không ngờ đến xuất hiện ở một khung cảnh ngoàitoàn dự đoán của cô. Thật khó dùng ngôn từ diễn đạt cho nỗi kinh ngạc trongkhoảng khắc này của Tô Vận Cẩm. Thực ra hai năm trở lại đây, Thẩm Cư An với TôVận Cẩm thi thoảng vẫn liên lạc, có điều cũng chỉ hạn chế ở hỏi han qua loatrên điện thoại. Thế nên, đây là lần đầu tiên Tô Vận Cẩm gặp lại anh từ sau khitốt nghiệp. Anh chẳng thay đổi là mấy, tuy bề ngoài ăn vận có phần chín chắn,thận trọng lên không ít so với lúc còn là sinh viên, nhưng cả con người vẫntoát lên vẻ thanh nhã phù hợp rất khó nói thành lời, vẫn cứ lờ mờ bóng dáng anhchàng trẻ tuổi trầm tư trong thư viện như trong trí nhớ của Tô Vận Cẩm.

Không ngờ lại chính Thẩm Cư An nhìn thấy Tô Vận Cẩm đứng khép nép một bên đầutiên, anh không lộ ra mấy vẻ kinh ngạc, dường như trùng phùng như thế này đãnằm trong dự liệu của anh, đầu tiên anh từ phía xa xa mỉm cười với cô, sau đómới quay người lại nói với Trình Tranh câu gì đó.

Lần này cả mấy người bọn họ đều nhìn về phía Tô Vận Cẩm. Trình Tranh cơ hồ ngaylập tức gạt phăng cánh tay của cô gái trẻ tuổi kia, mặt mũi ngạc nhiên hớn hởchạy mấy bước đến trước mặt cô. Tô Vận Cẩm khẽ nhoẻn miệng cười cười, tinh thầncủa cậu ta rất tốt, hoàn toàn không giống với “người ốm” vừa mới xuất viện.

“Bây giờ ở bệnh viện là kém an toàn nhất, cậu còn tới đây làm gì?”, cậu ta cố ýnghiêm mặt nói.

Tô Vận Cẩm tủm tỉm cười bảo: “Cậu không nói thì tôi cũng chẳng nghĩ đến đấy,cũng phải, thế thì tôi về trước đây”. Nói rồi làm bộ rời đi, Trình Tranh đờinào chịu như thế, dịch người lên, chắn ngay đường đi của cô, “Đến rồi thì khôngcho về”.

Lúc hai người đang nói chuyện với nhau, mấy người còn lại đã bước tới bên cạnhbọn họ, vài ánh mắt cùng một lúc dò xét cô gái tên Tô Vận Cẩm ăn mặc mộc mạcgiản dị này. Cô giá trẻ xinh đẹp kia áp sát vào Trình Tranh, lại nồng nhiệtkhoác lấy tay cậu ta, hơi nghiêng nghiêng đầu, mang chút vẻ bướng bỉnh nhìnTrình Tranh và Tô Vận Cẩm.

Trình Tranh hệt như bị điện giật hất cô ta ra, mặt mũi bực tức bảo: “ChươngViệt, chị muốn chết đấy à?”.

Cô gái tên Chương Việt kia chau mày “Ơ, Tiểu Tranh Tranh, sao cậu lại đối xửvới chị như thế này được”. Nói rồi lại áp sát tiếp, lần này cố ý khoác thậtchặt, Trình Tranh không tiện mạnh tay, nhất thời không thể giằng ra được, liềnnói: “Chương Việt, chị xem nhiều phim sến trúng độc rồi, làm bộ làm tịch giảquá đi”.

Lời tuy nói vậy, nhưng ánh mắt cậu nhìn Tô Vận Cẩm đầy căng thẳng, trông thấycô nửa cuời nửa không nhìn vào cậu, lòng dạ đột nhiên chẳng biết thế nào màlần, vội nói: “Cậu đừng có mà đến cái này cũng tin đấy nhé, người đẹp khôngbiết xấu hổ này là chị họ tôi!”. Tô Vận Cẩm vẫn không hé miệng, chỉ nhìn ChươngViệt, ánh mắt dần dà hiện ít nhiều thâm ý.

Trình Tranh cũng hơi cuống lên, đến cả Chương Việt cũng nhìn ra tình cảnh có gìđấy không ổn, le le lưỡi, len lén buông tay ra, mấy người còn lại trong đó cócả Thẩm Cư An đều lộ vẻ đang chứng kiến trò hay.

“Vận Cẩm giận đấy à? Thật mà, tôi không dối đâu, không tin cậu cứ hỏi chị ấy...Chương Việt, chị ra đây cho em…” Trình Tranh nghĩ đến vẻ lạnh nhạt của cô màcậu phát hiện thấy trên điện thoại mấy ngày hôm nay, bất giác có đôi chút hoangmang, sợ rằng cái cơ chuyển biến khó khăn lắm mới có được giữa mình và cô ấylại trở thành bong bóng vỡ tan. Cậu vừa nói, vừa kéo xệch Chương Việt, “ChươngViệt, chị xem chị bày trò gì đây này, em bị chị hại chết rồi. Mau nói cho rõràng hộ em, nhanh lên”.

Tô Vận Cẩm trông thấy Trình Tranh gắng sức biện bạch, bỗng nhiên mỉm cười tươitắn, lúc Trình Tranh còn chưa hiểu hàm ý nụ cười của cô, cô đã rướn người lênlàm động tác ôm choàng lấy cậu, kết thúc hết thảy lời lẽ của cậu.

Trình Tranh hai tay buông xuống, trong khoảng mấy giây cả người cứng đờ tới mứckhông hề có phản ứng gì, chính hơi ấm trên cơ thể cô đã chứng minh sự chân thựccủa tất thảy những điều này, cậu chầm chậm để tay dừng giữa lưng trừng, sau đónhư thể đem ra hết thảy khí lực đáp lại vòng tay ôm của cô.

“Há há, cô ơi, bố ơi, mọi người thấy rồi nhé, đây là ông vua con nhà mình haysao? Với lại, hai người này coi chúng ta là cái phông nền thôi, từ nay về sauđừng chỉ có trách mình con đồi phong bại tục nhé!”, Chương Việt háo hức theodõi, vẫn không quên buông lời bình luận.

Trình Tranh ôm chặt quá, Tô Vận Cẩm có phần không thở nổi, cô đẩy cậu ta ra,khó khăn lắm mới thoát ra khỏi vòng tay ấy. Người phụ nữ nhìn vẻ ngoài chưa tớibốn mươi kia hóa ra là mẹ cậu ta! Tô Vận Cẩm biết giờ đây mình đã trở thànhtiêu điểm tập trung ánh mắt của tất cả mọi người có mặt, luống cuống cúi mặtxuống.

Mẹ cậu ta không hề che đậy sự dò xét của mình với Tô Vận Cẩm, Tô Vận Cẩm cảmgiác ánh mắt của bà quét một lượt khắp người cô. Cô không phải không biết cáchăn vận tuyềnh toàng của mình trước mặt một gia đình như nhà họ đây thì khó coiđến chừng nào, thế nên lòng tự tôn mãnh liệt khiến cô ép buộc mình ngẩng đầulên, nhìn thẳng vào ánh mắt của đối phương. Cô chờ đợi đối phương đưa ra kếtluận sau khi dò xét xong xuôi, không ngờ mẹ cậu ta chỉ nhìn một lát, rồi bỗngmỉm cười bảo: “Hóa ra cháu chính là Tô Vận Cẩm, cô nhìn cả nửa ngày, cũng khôngcảm thấy giống kiểu mà A Tranh nhà cô nói – là một người đặc biệt máu lạnh”.

“Con có lúc nào nó ra lời lẽ thế đâu mẹ!”, Trình Tranh bất mãn dữ dội cắt nganglời.

“Hồi nghỉ hè năm thứ ba trung học, sau đợt nghỉ 1 – 5 hồi năm thứ hai đại học,lúc sắp lên năm thứ ba con đều nói thế, có cần mẹ nhắc thêm những lần kháckhông?”, Chương Tấn Nhân điềm nhiên nói.

“Quái lạ, người khác hỏi mẹ bao nhiêu tuổi thì mẹ bảo mẹ không nhớ, mấy việc vớvẩn chẳng liên quan gì mẹ lại nhớ rõ thế.” Trình Tranh sau khi bị bóc mẽ thì hổthẹn đã thành tức giận.

“Đời sống tình cảm của con trai mẹ làm sao có thể chỉ là mấy việc vớ vẩn chẳngliên quan cho được?”, Chương Tấn Nhân nháy mắt nói.

Tô Vận Cẩm nghĩ bụng, nhác trông thì cảm thấy Trình Tranh với mẹ cậu ta khônggiống nhau, giờ nhìn lại, chẳng cái gì có thể nghi ngờ rằng họ là mẹ con, khẩukhí, thần thái đều giống nhau đến cực độ.

Chuơng Việt cười phá lên như sợ tình cảnh chưa đủ rối loạn, không quên quaysang người đàn ông trung niên, thêm mắm thêm muối bảo rằng: “Bố, đây chính làcô gái tội nghiệp bị Trình Tranh cắt đầu ra từ cái ảnh đây, thật lầ thảm, cảlớp bao nhiêu người thế…”.

“Cậu, cậu dắt bọn họ đi đi, đừng có ở đây quẩn chân quẩn tay nữa.” Trình Tranhra vẻ cầu cứu nhìn sang người đàn ông trung tuổi nãy giờ vẫn còn im lặng.

Chương Tấn Manh – nhà doanh nghiệp trứ danh mà Tô Vận Cẩm trước nay chỉ mớinhìn thấy trên những tờ tạp chí tài chính kinh tế - giờ đây tỏ vẻ thương lắmnhưng chẳng giúp được gì, vỗ vỗ lên vai đứa cháu mà rằng: “Nói thật một câu, ATranh, câu vừa rồi đúng là cháu đã từng nói, đến cả cậu cũng nhớ nữa là, còn vụcái ảnh bị cắt mất đầu, ờ, cậu chưa nhìn thấy, không tiện nói gì”.

Tô Vận Cẩm từ đầu đến cuối chỉ thường trực nụ cười, trong lòng dần dà gỡ bỏđược sự phòng bị ban đầu. Có thể nhận ra, Trình Tranh là một đứa bé lớn lêngiữa một gia đình hạnh phúc khoan dung, được mọi người thương yêu chiều chuộng,có lẽ chính vì môi trường như thế nên tính cánh của cậu ta mới có ít nhiều thóitrẻ nít bất cần, bất chấp như vậy.

“Vận Cẩm, chào em, lâu rồi không gặp”, Thẩm Cư An nãy giờ cười nhạt theo dõimọi sự đến lúc này mới lên tiếng chào hỏi cô.

Trình Tranh dường như đến giờ mới nhớ ra điều gì đó, khẽ khàng ghé tai Tô VậnCẩm bảo: “Anh ta bây giờ là bạn trai chị họ anh đấy”.

“Trình Tranh, cậu thì thà thì thào cái gì đấy, chị còn chưa mở miệng cơ mà!”,Chương Việt nắm chặt tay Thẩm Cư An, cười cười bảo Tô Vận Cẩm, “Quan hệ cũng cóphần hỗn loạn nhỉ, thế nên chị mới nói, đời người phải trùng hợp nhiều như thếnày mới có kịch tính chứ”. Thẩm Cư An nhìn Chương Việt không nói, trong ánh mẳtlộ nét cưng chiều.

Đúng thực là nhân sinh như tấn kịch, tấn kịch tựa nhân sinh, đến cả việc biếnđổi vai diễn cũng khó lường đến thế, lúc cô với Thẩm Cư An nắm tay nhau bước đitrên con đường nhỏ trong trường, nào có bao giờ nghĩ đến cảnh này.

“Đúng thế, Cư An, lâu lắm mới gặp”, Tô Vận Cẩm đáp.

Chương Tấn Nhân cười cười gật đầu với Tô Vận Cẩm, coi như là chào hỏi đíchthực. “Cái thằng con trai ngốc nghếch chẳng làm ra trò trống gì của tôi cứ nhắcđến cháu luôn, người làm mẹ như tôi đây chỉ nghe nó thẽ thọt thôi, tai cũng đãmọc thêm mấy tầng kén rồi. Thế này cũng tốt, nó từ nhỏ đã vô pháp vô thiên quenthói, cũng nên có người cho nó nếm ít cay đắng, có điều bây giờ xem ra, cuốicùng đã chờ được đến lúc mây tan nhìn rõ trăng trong rồi”.

Tô Vận Cẩm vội vã cười đáp lại.

Chương Tấn Nhân nhìn sang con trai: “Con không sao rồi, mẹ cũng phải về đây.Xem con kìa, tay cứ như là mọc rễ trên tay người ta rồi ấy… Biết là con sốtruột, nói xem, bây giờ con về bên cậu con hay là về căn hộ lần trước mẹ mua chocon?”.

Trình Tranh tỏ ý lập tức muốn về căn hộ, Chương Tấn Nhân cũng không nài ép,liền bảo tài xế đưa họ về, còn mình lên xe cậu em.

Thẩm Cư An và Chương Việt tự lái xe của mình, Chương Việt trước khi về còn chọcngoáy dặn dò Trình Tranh: “Về nhà rồi thì kiềm chế một tí nhé, sau này có gìkhông hiểu thì cứ hỏi chị họ nhé”.

Trông thấy Trình Tranh cứ dứ dứ nắm đấm tỏ vẻ cảnh cáo, cô liền cười hì hì cùngThẩm Cư An rời đi.

“Đừng nói chỉ là ngộ nhận nữa, cho dù là ngộ nhận, lần này anh sẽ không buôngtay ra đâu”. Sau khi về đến căn hộ tập thể Trình Tranh vẫn còn bám chặt lấy VậnCẩm, như thể chỉ cần buông tay, cô sẽ liền biến mất. Nỗi đau thầm kín mà nụ hôntừ biệt của cô gây ra lần trước đến bây giờ vẫn chưa tan hết, cậu không muốnmột lần nữa phải nếm trải cảm giác trống rỗng sau khi nỗi mừng vui điên cuồngqua đi. Bây giờ, dường như cậu nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay mình rồi, côsẽ chẳng bao giờ rời bỏ cậu được nữa đâu.

Trông thấy dáng vẻ cậu ta như thế, Tô Vận Cẩm không nén nối rung động, than mộtcâu: “Trình Tranh, rốt cuộc em tốt ở đâu? Mà đáng để anh phải đối xử với em nhưthế?”. Đây cũng là câu hỏi trong lòng cô bấy nay chưa giải thích nổi.

Trình Tranh trề môi ra, bảo: “Em thật là biết dát vàng lên mặt đấy, anh đã lúcnào bảo là em hay đâu. Bề ngoài thì thường thường bậc trung, tính cách thì vôcùng khó chịu, bướng lên là phá phách, chẳng biết có điều gì tốt đẹp… Thế nhưngmà, anh lại cứ yêu em đấy”.

Tô Vận Cẩm bất giác cười nhăn nhó. Trình Tranh cầm tay cô áp vào má mình, thìthầm bảo: “Đừng thương hại anh, anh không cần cái thương cảm của em…” Nói racâu này xong cậu ta lại hối hận ngay: “Không, không, nếu mà chỉ có thương cảmmới làm cho em bằng lòng bên anh, thế thì cứ thương cảm anh cả đời cũng được”.

Tô Vận Cẩm còn có thể làm gì được nữa, ngoài việc nép sát vào cậu? Giữa nhữngkẻ yêu nhau thì ngôn ngữ cơ thể có thể vỗ về con tim người kia mạnh hơn mọi lờinói.

Vậy thì hãy ở bên nhau, vứt bỏ hết thảy những ưu tư, cho dù từ nay về sau códằn vặt nhau đi chăng nữa, chuyện ngày mai thì để đến ngày mai hối hận. Tô VậnCẩm nghĩ, suốt cả chặng đường đã né tránh, không ngờ đã có ngày hôm nay. Giốngnhư ngòi bút của Trương Ái Linh, đem cả việc Hương Cảng sa vào tay giặc để táchợp cho cặp đôi Bạch Lưu Tô với Phạm Liễu Nguyên, chẳng phải tình trạng hỗnloạn cả nước trên dưới nói chuyện dịch bệnh mà biến sắc cũng chỉ là để tác hợpcho Tô Vận Cẩm và Trình Tranh đó sao? Đừng trách cô tự lừa phỉnh mình, tronglòng mỗi cặp yêu đương, mối tình của riêng mình đã đủ khuynh thành. Cũng đừnghỏi cô vì sao cự tuyệt biết bao nhiêu năm tháng, mà hết thảy những phòng bị đềuđã vỡ tan trong chốc lát, chỉ là cô đã quyết định một lần thành thực với chínhmình.

Lúc tựa sát bên nhau, thời gian đã trở nên chẳng còn ý nghĩa. Tô Vận Cẩm cũngchẳng biết bao lâu trôi qua, chỉ biết bóng tối bên ngoài cửa sổ đã buông xuống.Lúc chạng vạng, Trình Tranh gọi điện gọi đồ ăn dưới nhà. Đồ ăn nhanh rất đơngiản, hai người đều ăn rất ngon lành. Cô trong lúc hoảng hốt đã phát hiện rakhông còn sớm sủa nữa, thế nhưng nhìn đồng hồ trên tay Trình Tranh, mới có 8giờ tối, một lúc sau, vẫn thấy không ổn, bèn dứt khoát rút di động trên ngườiTrình Tranh ra, vừa nhìn giờ đã thốt nhiên nổi giận. Trên màn hình điện thoạirõ ràng hiển thị 10 giờ 5 phút.

Tô Vận Cẩm vừa kinh hoảng vừa tức giận từ bên cạnh cậu ta đứng phắt dậy, némđiện thoại lên người cậu ta, “Anh giải thích đi, việc này là thế nào?”. Cậu tađỡ lấy điện thoại chăm chú nhìn thử, kinh ngạc kêu lên: “Á, sao lại muộn thếrồi… Em đừng nhìn anh thế, không liên quan gì đến anh, anh thật sự không biếtgiờ trên đồng hồ chậm mà”.

“Thật không?”, Tô Vận Cẩm gắng sức kiềm chế giận dữ, thế nhưng vừa trông thấykhuôn mặt cố tỏ vẻ vô tội của cậu ta là liền bốc hỏa bừng bừng, “Anh có biếtnặng nhẹ gì không, sau 10 giờ tối quay lại trường, nếu mà bị bắt gặp, sẽ bịphạt nặng đấy”.

Tô Vận Cẩm dùng tay ra hiệu cảnh báo cậu ta một hồi, cũng chán chẳng buồn phíphạm thời giờ tranh cãi với cậu ta nữa, liền nhằm hướng cửa đi ra. Cậu ta lầnnày không ngăn cản cô nữa, có điều cô mở cửa xong thì cất giọng lạnh nhạt nói:“Em thà bây giờ đi về chịu phạt, cũng không chịu ở lại đây một đêm à? Em cứphòng ngừa anh thế này, ít nhiều cũng làm anh nghĩ ngợi khó chịu đấy, anh làloài cầm thú hay sao?”.

Tô Vận Cẩm đã thấy băn khoăn, Trình Tranh nói tiếp: “Giường để cho em, anh ngủở sofa, muộn thế này rồi đi đường cũng không an toàn, tin hay không tin tùyem”.

Tô Vận Cẩm đứng ngoài cửa do dự một hồi, cuối cùng đóng cửa lại, rầu rĩ quaytrở lại phòng khách, nhấc điện thoại lên, gọi về kí túc xá. Bạn cùng phòng côbảo: “Vận Cẩm, muộn thế này cậu còn chưa về, bọn tớ đều không biết cậu gặpchuyện gì. Trong khoa vừa rồi có người đi kiểm tra phòng, bọn tớ buông màn củacậu xuống, gối thì nhét vào trong chăn, hay dở gì cũng dối dá cho qua đượcrồi”. Tô Vận Cẩm bất giác thở phào, rổi rít nói cảm ơn, chỉ bảo các bạn rằngtối nay cô có việc tá túc ở nhà họ hàng, sáng mai sẽ về.

Tắm táp qua loa xong xuôi, Tô Vận Cẩm bước vào phòng ngủ độc nhất của căn hộ,sập của nhốt Trình Tranh ở bên ngoài ngay trước mặt cậu ta. Vừa nằm xuống, côđã nghe tiếng đập cửa thình thình.

“Gì thế?”, cô lại khoác áo ngoài ra mở cửa. Trình Tranh tựa vào khung cửa, tứctối nói: “Anh đã bảo đàn bà như em lòng dạ thật ác độc mà, em thì ngủ thế này,chăn màn chiếu gối không chịu đưa cho anh”.

Tô Vận Cẩm nghĩ ngợi, đúng là cậu ta có lý, thế nên bước trở lại phòng, mở tủquần áo lục lọi cả nửa ngày, không ngờ vì thời gian có người ở nhà này cũngkhông nhiều, nên chẳng có một cái chăn thừa nào cả, chỉ có một cái chăn với mộtchiếc khăn bông đang trên giường, gối thì lại có một đôi. Cô không chút do dựnhấc một chiếc gối với một cái khăn bông nhét vào lòng Trình Tranh, định đóngsập cửa ngay trước mũi cậu ta.

“Này!”, Trình Tranh không cam lòng kêu lên một tiếng, Tô Vận Cẩm không hề có ýthương lượng, bảo: “Anh là đàn ông, đương nhiên chỉ có thể đòi khăn bông thôi,chăn em phải giữ lại”.

“Anh chỉ muốn nói là, chúng mình vẫn chưa chúc ngủ ngon mà”.

“Ngủ ngon”, cô nói nhanh như gió, trông thấy cậu ta cười híp mắt nhìn cô, tronglòng cũng đã hiểu ra đôi phần, se sẽ đỏ ửng mặt, lấy tay chỏ vào má trái. TrìnhTranh đời nào nghe cô, vụt thò người vào hôn chụt một cái lên môi cô, “Ngủngon”.

Cái anh chàng này! Tô Vận Cẩm quay về giường trong lòng mơn man nỗi vui sướngnhỏ bé, cơn buồn ngủ cũng kéo đến rất nhanh. Đang mơ màng , lại một lần nữanghe thấy tiếng gõ cửa như bạt hồn của cậu ta, vốn định không thèm đếm xỉa nữa,thế nhưng cậu ta cứ kiên trì gõ rồi lại gõ.

“Đủ rồi, anh đã chán chưa!” Cô lấy hết sức đấy cửa ra, Trình Tranh thuận thếlỉnh luôn vào, mặt mày xớn xác, “Lạnh lắm ý, không dối em đâu, thêm nữa sofaanh ngủ cũng chật quá, co đến nỗi tê cả chân rồi”.

Tô Vận Cẩm nhìn cái khăn bông mỏng manh cậu ta cầm trên tay, đêm mùa xuân vẫncòn se se lạnh, nghĩ đến việc cậu ta là người ốm vừa mới ra viện, thêm nữa cáchđây chưa lâu còn bị cảm sốt nữa, cô nói gọt lỏn: “Đổi cho anh ngủ giường, emngủ sofa”. Cô lấy giật lấy cái khăn bông trong tay cậu ta, đi ra khỏi phòng.

Trình Tranh kéo cô lại, “Để cho em một thân con gái ngủ trên sofa, nếu lọt rangoài anh còn mặt mũi nào nữa”.

Tô Vận Cẩm ngoái đầu lại, “Trình Tranh, em hỏi anh một lần nữa, rốt cuộc anhmuốn làm gì?”.

“Anh chẳng muốn gì hết”, cậu nói vẻ phật ý. “Cần gì phải cứng nhắc thế này chứ,em ở lại nhà anh, ngủ giường hay ngủ ở sofa ai biết được, chỉ cần trong lòngchúng mình tự biết là được rồi. Giường mỗi người một nửa, em có van vỉ anh cũngchẳng động đến em đâu, ở bệnh viện anh bị hành hạ bao nhiêu lâu thế, mệt chếtrồi đây này”. Cậu nói xong liền tự lo phần mình nhảy ngay lên giường, ấn tắtđèn đầu giường, nhắm mắt không nhìn cô.

Hồi lâu, tận đến lúc lòng dạ cậu chẳng còn tính toán gì, mới cảm thấy nửagiường bên cạnh mình hơi lún xuống. Cậu không nhìn cô, nhưng cũng biết cho dùcô nằm trên cùng một giường với cậu, nhưng người sẽ gắng sức cách cậu thật xa.

Tô Vận Cẩm mặc nguyên quần áo nằm lên giường ngủ, quay lưng về phía TrìnhTranh, nghe trong bóng tối vọng tới tiếng thở của cậu ta, làm cách nào cũngkhông ngủ nổi, lại không dám động cựa, càng nằm càng khó chịu, đang do dự xemcó cần phải đổi ra nằm trên sofa không, thốt nhiên cảm thấy có hai bàn taykhông lương thiện, thừa lúc cô không để ý, đã khẽ khàng từ dưới vạt áo lần lêntận tấm lưng trần của cô. Cô lại như phải bỏng, hất mạnh tay cậu ta ra, đanhgiọng bảo: “Làm gì đấy? Tôi biết ngay là không nên tin anh mà”.

Giọng cậu ta trong bóng tối nghe thật đáng thương: “Vận Cẩm, anh không ngủđược, cứ nghĩ mãi, đây có phải là mơ không? Có thực là em đang nằm ngay cạnhanh không? Em không biết đâu, lần đầu tiên anh gặp em là ở ngoài hành lang lớphọc, đêm hôm ấy anh mơ thấy…”. Cậu ta không cần nói tiếp, Tô Vận Cẩm cũng thừabiết trong giấc mơ ấy ắt hẳn chẳng có nội dung gì lành mạnh cả, may mà cậu takhông trông thấy vẻ đỏ lựng trên mặt cô, cô xùy một tiếng, không nói gì.

“Cho anh nhìn em một chút được không? Anh không bật đèn, thực tình chỉ nhìntrong bóng tối là được rồi, anh… anh…”, cậu cũng cảm thấy có đôi chút ngạingùng, ghé sát tai cô khẽ khàng nói câu còn lại. Tô Vận Cẩm sững người, sau khihiểu ra rồi thì xấu hổ đến nỗi chẳng mở miệng nói được gì. Thế nhưng cô rốtcuộc vẫn trẻ người non dạ, chưa trải việc đời, làm sao biết được câu “Anh sẽkhông “vào” đâu” cũng giống hệt câu “Anh yêu em”, đều bị coi là hai câu nói dốikinh điển của đàn ông.

“Được không em, được không em…”, cậu ta cứ thế lắc lắc vai cô, hệt như một đứatrẻ con đòi kẹo ăn. Cô chỉ cảm thấy không biết làm sao, muốn cự tuyệt cậu ta,thế nhưng lại không cưỡng nổi cơn mê loạn tình ái trong lòng. Cậu ta nói xưanay chưa bao giờ trông thấy thân thể người con gái thực sự, cô nào chẳng phảitò mò như thế, thế thì cứ tin cậu ta đi, chỉ cần không đến “bước cuối cùng đó”là được…

Trình Tranh thấy cô im lặng, lẽ nào chịu bỏ cơ hội, lập tưc lật người đè chặtcô, rồi hôn cô điên loạn, một tay rờ rẫm cởi khuy áo cô. Mặt Tô Vận Cẩm đỏ ranđến nỗi cắt được ra máu, người mềm oặt mặc kệ cậu ta định đoạt. Đến lúc ý thứcquay trở lại, thân người lạnh toát, chạm vào chỉ có da dẻ cậu ta nóng hôi hổi,cô mới biết giữa hai người đã không còn bất cứ thứ gì che đậy ngăn trở nữa.

Trình Tranh chống mình lên trên người cô, mượn những tia sáng yếu ớt từ ngoàixuyên qua rèm cửa, lấy ánh mắt vuốt lên thân hình dường như phát ra thứ ánhsáng êm ái. Hình ảnh đã từng xuất hiện biết bao lần trong giấc mơ lần đầu tiênđã thực sự hiện ra trước mắt cậu, đẹp đẽ vượt quá mọi tưởng tượng, từ cổ họngcậu phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ, để mặc bản thân chìm vào cơn mê loạn.

Tay cậu ta, làn môi cậu ta đều nặng nềrơi trên người Tô Vận Cẩm, Cô cảm thấy người tựa ở trên đỉnh ngọn sóng trào,một cảm giác chưa hề quen thuộc lớp lớp cuộn dâng. Giữ cơn mê man, thân dướimột cơn đau nhói dội lên, như bị chọc xuyên da thịt, cô kinh hoảng gào lên, độtngột mở trừng đôi mắt đang nắm chặt.

“Trình Tranh, anh lừa tôi!” Nước mắt cô xối xả trào ra, khó nói cho rõ là bởiđau đớn hay vì điều gì khác.

“Anh xin lỗi, anh xin lỗi, quả thực anh không chịu nổi nữa”, cậu ta lẩm bẩm,hốt hoảng lấy ta chùi nước mắt của cô.

“Anh ra đi! Đau lắm!” Cô khóc lóc, cố sức đẩy cậu ta.

Cậu ta vừa hôn vừa bảo: “Anh cũng đau, cố chịu một chút được không em…”

Trình Tranh thực ra cũng giống hệt như cô, nào đã trải qua những chuyện này,chẳng qua dựa vào bản năng để làm thứ mình muốn làm. Cái tắc nghẹn của cô cùngvới sự căng thẳng của bản thân khiến chân tay cậu luống cuống. Trông thấy nỗiđau đớn cùng với nước mắt của cô càng khiến cậu chẳng biết làm sao, mồ hôi hòachung vào với nước mắt Vận Cẩm. Thế nhưng dục vọng căng tràn khí huyết cũngđang thiêu đốt cậu, cuối cùng cậu nghiến răng hung hãn rướn người đi vào triệtđể. Tô Vận Cẩm trong khoảnh khắc đau đến không gào lên nổi, chỉ dành lấy hếtsức bám siết lấy cậu. Động tác của cậu vụng về đến nỗi hoàn toàn chẳng có chútkĩ xảo nào, sức lực tuổi trẻ càng chẳng biết nặng nhẹ gì, động tác mỗi lúc đềuthúc mạnh vào cô, giằng xé cô.

Tô Vận Cẩm ban đầu chỉ thấy đau đớn khôn cùng, dần dà, trong cái thô lỗ củaTrình Tranh, cô cảm nhận được thứ cảm giác trọn vẹn mãn nguyện như được đền bù,điều này dường như nhắc cô biết rằng, có lẽ, từ nay về sau cô không còn là mộtkẻ cô độc nữa.

Nhạy cảm vùng xung động quá mức khiến lần đầu tiên của họ qua loa cho xongchuyện, Tô Vận Cẩm để mặc cậu ta như một đứa trẻ cứ lặn ngụp trước ngực mình,muốn mắng chửi thậm tệ, thế nhưng chỉ im lặng vòng tay ôm chặt lấy tấm lưngtrơn láng chắc nịch của cậu ta.

Cậu ta dở thức dở ngủ nằm úp trên người cô một hồi, rồi lại bắt đầu lần nữa, cảmột đêm dài, đôi nam nữ trẻ tuổi dò dẫm chia sẻ với nhau những cảm xúc dângtrào ẩn kín thật lạ lẫm, mồ hôi ướt đẫm rồi tạnh ráo, cuối cùng Tô Vận Cẩm trướclúc nặng nhọc thiếp đi, chỉ nghe thấy tiếng cậu ta rì rầm gọi tên cô.