Hoa Nhỏ

Chương 8



“Đồ bất hiếu. Ngươi đãkhông chết, còn không biết phái người đưa thư thông báo một tiếng sao? Khôngthèm thông báo gì cho lão sư của ngươi biết một chút sao hả? Cứ như vậy để cholão sư của ngươi người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, hàng đêm rơi lệ không thôi,ngươi nhẫn tâm vậy sao hả?”

Trong phủ Thừa tướng, saukhi nhận được thư của Mộc Sách, Mai Đình Nhiên đường đường là tướng của mộtnước, nổi giận trong lòng. Ngày tiếp nối đêm, cứ ngóng chờ người mà hắn vốnnghĩ đã sớm không còn sống trên đời này nữa, đến cửa. Mà ngày hôm nay, vừatrông thấy Mộc Sách quả thật vẫn còn sống sờ sờ ra đấy, hắn tức giận lên án.

Mộc Sách nhíu mày, “Đầubạc hồi nào?”

“Vi sư lén nhổ rồi!”

“Dụ đồ đệ sao. Ngài cóthể mọc ra một chút đầu bạc thì quả thật là phải bái thiên tạ địa tế thần rồi.”Mộc Sách liếc xéo hắn một cái rồi quy mặt qua chỗ khác.

Trước mắt chính là ngườiđược gọi là thiên hạ đệ nhất gian tướng, cũng chính là ân sư của Mộc Sách – Maitướng Mai Đình Nhiên. Năm đó, với dung mạo xuất chúng, tuấn mỹ như thần tiên,lần đâu tiên hắn xuất hiện tại triều đình đã lập tức mê đảo văn võ bá quan.Chưa hết, ngay cả Bệ hạ cũng quên mất hắn là thân nam tử hán, vì vẻ đẹp làmđiên đảo tâm hồn của hắn mà thiếu chút nữa đã quên mất đường về hậu cung phảiđi như thế nào…

Cho dù hiện nay hắn đãgần bốn mươi mốt tuổi rồi, nhưng khuôn mặt tựa hồng nhan họa thủy này, dángngười hấp dẫn mê người này, lại vẫn như hơn mười năm trước chưa từng biến đổi.Thật sự vẫn còn thanh xuân rạo rực như trước, hàng năm cứ theo đó mà mê chếtmột số lượng lớn những quan viên vừa mới nhậm chức, không sức chống cự mà khôngphải đền mạng.

“Lão sư, lúc trước, đệ tửvừa mới vào kinh nghe được một tin tức có liên quan đến ngài.” Mộc Sách cười dảlả, giọng điệu ôn nhu ấm áp như ánh nắng mặt trời.

Mai Đình Nhiên vừa nghehắn nói xong, trong nhất thời, dường như vẻ tuấn mỹ vốn có đều nhanh chóng biếnmất, còn thấp thỏm không yên, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào đôi mắt anh.

“Nghe nói, mấy thàngtrước, ngài ở trong phủ một khóc, hai nháo, ba thắt cổ. Chẳng những náo loạnkhắp Vân kinh ai ai cũng biết, còn làm cho Bệ hạ phải hạ gấp chỉ dụ, muốn ngàitiến cung hồi tỉnh?” Rất tốt, cánh cứng chắc, da mặt dày, mệnh ngài quá dài?

“… Trời sắp mưa rồi, visư đi thu quần áo.” Mai Đình Nhiên co rụt hai vai lại, xoay người muốn bước đi.

“Không tiền đồ!” Mộc Sáchđập tay thật mạnh xuống mặt bàn, “Tuổi tác đã lớn như vậy rồi mà còn làm ra cáibộ dáng này? Ngài cho bản thân là oán phụ ở khuê phòng, hay là khuê nữ bị ép gảcho hoa cúc hả? Tánh mạng có thể tùy tiện cho ngài đem ra chơi đùa như vậy sao?Nếu lỡ xảy ra một chút sai lầm gì, hôm nay ngài còn có thể đứng ở đây hay sao?”

“Vi sư làm vậy còn khôngphải là vì ngươi cả sao…” Lúc trước, nếu không nhận được tin ái đồ nhà mình đãchết, hắn có thể thương tâm đến mức không thèm để ý đến dáng vẻ, không màngthân phận, vừa xông vào cung buộc Bệ hạ phải chính miệng giải thích rõ ràng mớichịu trở về nhà, ở trong đó náo loạn hay sao?

Anh lừ mắt, “Ửm?”

“Không… Lão phu ngoại trừđau lòng vì ngươi, chẳng qua cũng chỉ là muốn thừa cơ xin Bệ hạ cáo lão hồihương thôi…” Mai Đình Nhiên sợ hãi ép đầu xuống càng thấp, gần như ép xuống tậnngực.

“Đã nói hàng trăm lầnrồi. Nếu không thể có được một lý do khiến cho người ta tâm phục khẩu phục thìBệ hạ sẽ không chuẩn cho ngài từ quan đâu.” Lấy chuyện của anh đi làm loạn? Bệhạ vốn chán ghét Mộc gia của anh đến tận xương, sao có thể để lão sư dùng lý donày mà rời khỏi triều đình?

“Chuyện đó… lão phu muốncáo ốm từ quan?” Mai Đình Nhiên không cam lòng cắn môi. Bộ dáng ủy khuất sâusắc, thoạt nhìn lại khiến rung động lòng người.

Mộc Sách lại tạt cho mộtchậu nước lạnh, “Ngài cho rằng chiêu này có thể lừa qua mặt một tá thái y đượckhông?”

“Ngươi… đồ bất hiếu a…”Như thế nào mãi cũng không chịu mắc câu, hắn không khỏi chỉ vào mũi ái đồ màkhóc lóc kể lể.

“Đệ tử cũng chỉ muốn ngàihãy luôn cố ý xem nhẹ mọi chuyện mà thôi.” Mộc Sách cười, thập phần thuần lươngvô tội. Căn bản là không coi bộ dáng mê hoặc thế nhân của ân sư là cái đinh gìhết.

Hắn vừa khóc thút thítnghẹn ngào, vừa lôi ống tay áo lên gạt lệ, “Ái đồ, lão phu thật sự không muốnlàm gian tướng hắc ám nữa đâu…”

Thử hỏi, trên này này cóThừa tướng nào phải chịu oan khuất như hắn không?

Rõ ràng hắn chính là mộtthanh quan tốt thẳng lời can gián. Vậy mà người đời vẫn chỉ nhìn vào khuôn mặtcủa hắn, đã vội định cho hắn cái tội yêu nghiệt to lớn ấy, căn bản là bất kểhắn cần chính yêu dân cỡ nào. Mỗi khi trong triều xảy ra đại sự gì là bọn họ cứđổ hết ngọn nguồn tội ác tệ nhất lên đầu hắn mà thôi. Bất luận đúng sai, cứ hắtđổ chậu nước bẩn lên người hắn cái đã. Cái danh hắc ám này, hắn đã phải gánhtrên lưng đã hai mươi năm rồi…

“Không phải đã kêu ngàiđừng để ý đến ánh mắt của người khác rồi sao? Nói đúng ngài lại không thèmnghe.” Mộc Sách lắc đầu, vừa hối tiếc vừa dìu hắn đến ghế ngồi, “Thật ra, hômnay đệ tử tìm đến ngài, ngoại trừ thỉnh an ngài, còn có vài chuyện quan trọngkhác nữa.”

Hắn mờ mịt chớp mắt mấy cái,“Chuyện gì mà quan trọng?”

“Chuyện Uy Vũ tướng quânhồi kinh tế tổ, ngài có biết chưa?” Nếu anh nhớ không lầm thì đồ đệ của anh chỉdùng danh nghĩa này để trở về.

Đã oanh động toàn kinhthành rồi, hắn làm sao lại không biết?

Mai Đình Nhiên đột nhiêncười lớn, âm điệu vòng vo, nhìn anh cười đến nỗi vẻ mặt yêu mỵ không thôi.

“Ái đồ à, nghe nói đồ đệcủa nhà ngươi gần đây rất uy phong nha, ngay cả Cửu vương gia mà cũng dámđánh?” Lần trước, hắn phụng chỉ thay mặt Hoàng đế đến cửa thăm hỏi thương thế.Chậc chậc, xuống tay cũng quá độc ác. Đường đường là dòng dõi hoàng gia mà cũngbị đánh thành cái đầu heo tàn.

Mộc Sách nhún nhún vai, “Đồ tôn (đệ tử của đệ tử) của ngài ẩn nhẫn rất nhiều năm rồi, để cho hắn pháttiết một chút cũng tốt. Đệ tử chẳng qua cũng chỉ xúi giục mà thôi.”

Hắn gật đầu lại gật đầu,sau khi hà hơi ra một tia biến hóa kỳ lạ, khó lòng dằn nổi lại hỏi: “Ngươi lúcnày không có gió lại tự nhiên nổi sóng, lý do là gì?”

Mộc Sách không đáp mà hỏilại: “Lão sư, nếu đệ tử nói rằng, sắp tới ngài sẽ có cơ hội để có thể toàn thânthoát ra…”

“Vi sư nhập bọn!”

“Còn chưa nói xong mà.”

“Được rồi, tiểu tử ngươiđầu óc thông minh nhất. Vi sư rất tin tưởng vào ngươi.” Mai Đình Nhiên lạikhông cần hiểu nhiều, bá vai anh nói, “Lại đây lại đây, nói cho lão sư nghe đi,ngươi tính làm thế nào?”

Anh chặt chặt hai bàntay, “Nhịđào sát tam sĩ* (kế mượn đao giết người)”

“Hả?”

Mộc Sách lấy từ bên cạnhbàn ra một cái bao bố lớn mà anh tự mang đến. Cởi bỏ dây cột bao, lấy ra sổsách mà Hạng Nam và Tô nhị nương đã chủ động phối hợp đưa cho. Rồi lấy từ trongngười ta một bản danh sách các quan viên mà Hạng Nam đã phái người đi điều tracẩn thận. Tiếp theo, anh lại hai bản tập tử (bộ nhiều bài nhiều tranh) mà anh tự mình nghĩ ra.

Tinh thần hăng hái đọcxong mấy cuốn anh mang đến, Mai Đình Nhiên thu hồi tâm thần, sắc mặt ngưngtrọng như mây đen vần vũ, thỉnh thoảng còn có tiếng sấm ẩn hiện, ánh chớp lòelòe.

“Ái đồ à, ngươi cũng biếtlà nếu ngươi thực hiện việc này, sẽ khơi mào cho lục bộ* rung chuyển không?” Tên tiểu tử xấu xa, mấy năm khôngra tay, vừa trở về liền tính đại náo à?

“Những năm gần đây, bọnhọ du sơn ngoạn thủy nhiều rồi, cũng nên hao gầy một chút.” Ai kêu bọn họ dámkhi dễ đồ đệ của ngài?

“Ngươi cũng biết sự xáotrộn này của ngươi, sẽ khiến cho hậu cung đại loạn không?”

“Mâu thuẫn nội bộ của Bệhạ thì liên quan gì đến đồ đệ?” Năm đó phái người muốn độc chết hắn, là ai nào?

Mai Đình Nhiên lúc lắcđầu không ngừng, “Ngươi cũng biết là ngươi đánh ra một cái tát này, không chỉđánh vào thể diện của Cửu Vương gia, mà còn trực tiếp tát thẳng vào mặt Bệ hạhay không?”

“Vậy không phải là rấttốt sao?” Bằng không sao có thể gọi là báo thù được?

“…” Hắn không nên quên,ái đồ nhà hắn là tiêuchuẩn của bạch diện hắc tâm (mặt trắng tim đen, ngoàimặt thì hiền lành, ngây thơ nhưng bên trong thì đen tối hắc ám.)

Thấy hắn cầm lấy hai bảntập tử lật xem, nhíu chặt đầu mày, mãi vẫn không mở miệng, cổ họng ‘ưm hửm’ mộttiếng. Mộc Sách hơi lo lắng hỏi: “Lão sư?”

“Ngươi mau nói thẳng đi,ngươi muốn vi sư làm như thế nào?” Dù sao hắn cũng muốn làm cho rõ ràng, lúcnày hắn phải sắm vai vào nhân vật nào đây?

“Làm một trung thần.” MộcSách dường như dụ dỗ, nói: “Ngài không phải vẫn rất muốn làm như vậy hay sao?”

Hai mắt hắn sáng ngời,“Thật sự có thể sao?” Hắn rốt cuộc đã có cơ hội xoay đổi ấn tượng của thế nhânvề hắn rồi sao?

Hắn kích động, phất tungy bào: “Vi sư phải đến thư phòng đọc kỹ lại hai bản tập tử này!”

Mộc Sách dùng một tay đèhắn lại. Khi hắn khó hiểu quay đầu lại, anh thấp giọng nói ra kế hoạch tiếptheo.

“Lão sư, sau này khi đệ tửrời khỏi Vân Kinh, có lẽ sẽ không trở về nữa đâu.”

Thân hình Mai Đình Nhiênthoáng chốc cứng đờ, lập tức không còn hân hoan nhảy nhót như trước, ngược lạicó chút sầu thảm dừng một chút. Rồi sau đó, hắn nhìn có vẻ tịch mịch, khẽ độngkhóe môi.

“Vậy à… Cũng tốt. Bây giờmọi người đều nghĩ rằng ngươi đã chết. Để bảo đảm an toàn cho ngươi, ngươi cũngkhông nên ở lại trong kinh…” Hắn lo lắng vỗ vai ái đồ, tha thiết dặn dò, “Lạinói, tuổi tác ngươi cũng không còn nhỏ nữa, sau này không thể cô đơn mãi được. Trướckhi trở về nhớ rõ ngắm nghía mấy khuê tú trong kinh, thấy được thì dắt một côvề làm cô dâu cũng tốt.”

Mộc Sách bình thản nói:“Đã có rồi.”

“Ngươi thành thân?” MaiĐình Nhiên dừng trong chốc lát, kinh ngạc dâng lên, lập tức lại trào lên hốcmắt, bật ra ý cười.

“Chưa, sau này chắcchắn.” Mộc Sách lẳng lặng nhìn đôi mắt đang thuần túy vì anh mà vui vẻ.

“Đẹp không?”

Anh khẽ nhếch mép, “Tronglòng đồ nhi thì tất nhiên là rất đẹp.”

“Tài trí hơn người chứ?”

“Về phương diện y thuậtthì có thể cho là như thế.” Cô có thể lôi anh từ quỷ môn quan lôi về kia mà.

“Nàng…” Mai Đình Nhiêncòn muốn hỏi thêm chút nữa, nhưng cũng không biết nên hỏi từ đâu mới được.

Mộc Sách nhẹ nhàng nắmhai vai hắn, “Nếu lão sư tò mò, thì sau này khi cáo lão rồi, chuyển đến ở chungcùng nhau, chẳng phải sẽ biết được rồi sao?”

Hắn ngạc nhiên, khônghiểu sao lệ ý lại giương nanh múa vuốt, dường như muốn trào ra khỏi hốc mắt.Hắn vội vàng xoay người muốn che giấu, lại che giấu không được, liên tục runrẩy hai vai.

“Một ngày làm thầy, suốtđời cũng là thầy.” Mộc Sách lấy tay áo lau nước mắt cho hắn, vẻ mặt đương nhiênnhìn hắn, mỉm cười, “Ngài là người thân của đồ nhi, đồ nhi sao có thể bỏ ngàilại được?”

———————————————————————

Ghi chú:

* Nhị đào sát tam sĩ.

Vua Tề có ba dũng sĩ dưới trướng là CôngTôn Tiệp, Điền Khai Cương và Cổ Dã Tử. Ba người này cậy có công lớn nên thườngkết bè kết phái với nhau không coi ai ra gì. Quan tể tướng Án Anh ngứa mắt muốndẹp bỏ bọn này nhưng chưa có dịp.

Một hôm Tề Cảnh Công tiếp đãi Lỗ ChiêuCông, ba dũng sĩ kia chống kiếm đứng dưới thềm vênh mặt, ưỡn ngực vẻ tự cao tựđại. Đang khi uống rượu, Án Anh nói với Tề Cảnh Công:

- Đào vàng trong vườn đã chín, xin hãy saingười đi hái vài quả cho vui.

Vua Tề đồng ý cho Án Anh đi hái đào. Látsau Án Anh mang về sáu quả đào bày lên bàn. Tiếp đó bưng đào mời Tề Cảnh Côngvà Lỗ Chiêu Công, nói:

- Đào này quý lắm, xin hai đại vươngnếm trước.

Tiếp đó cầm một trái đào đưa cho Thúc TônXước, quan đại phu nước Lỗ:

- Quan đại phu Thúc Tôn tiếng tăm lừnglẫy, gian khổ công lao nhiều, xin mời một quả.

Thúc Tôn Xước vội từ chối:

- Tôi đâu được hiền tại như quan Tướngquốc. Tướng quốc bên trong sửa sang chính trị, bên ngòai thu phục chư hầu, cônglao lớn lắm, nên ăn đào này là đúng.

Tề Cảnh Công nói:

- Hai vị không nên nhường nhau nữa. Cả haiđều là bậc anh tài, mỗi người ăn một quả là đúng rồi.

Hai người tạ ơn, mỗi người cầm một tráiđào ăn.

Xong, Án Anh lại nói:

- Hiện còn hai quả đào. Nhà vua nên truyềnlệnh cho các quan, sai tự báo công, ai công lớn nhất thì ban cho đào.

Tề Cảnh Công nói:

- Ý kiến ấy rất hay.

Bèn hạ lệnh cho triều thần tự báo công, aitự thấy mình công to thì được ăn một trái đào.

Công Tôn Tiệp ưỡn ngực nói:

- Trước đây, khi chúa công đi săn, gặp hổdữ, nhờ tôi giết được hổ. Công ấy thế nào?

Án Anh nói:

- Quên mình cứu vua, công lao lớn lắm. Cóthể ăn một quả đào.

Công Tôn Tiệp hớn hở cầm một quả đào ăn.

Cổ Dã Tử bực tức đứng lên nói:

- Giết hổ thì có gì mà công to? Ta đã từnggiết một con rồng yêu quái, giúp cho nhà vua đang nguy hóa yên, công lao ấy thếnào?

Án Anh nói:

- Lúc ấy gió to sóng lớn, nếu không cócông giết yêu quái, nhất định là mọi người sẽ bị dìm chết. Đó là kỳ công! Đángđược ăn đào!

Cổ Dã Tử cao hứng, cầm một quả đào ăn.Chợt Điền Khai Cương nhảy lên nói vội:

- Tôi từng vâng mệnh đánh nước Từ, giếttướng Lạo, bắt sống năm trăm tù bình, làm cho vua Từ sợ hãi xin hàng; nước Đào,nước Cử cũng sợ hãi, xin tới chầu cống, tôn vinh vua ta làm minh chủ, công laoấy có đáng được ăn đào không?

Án Anh nói:

- Công lao của ông gấp mấy lần ông kia.Chỉ tiếc không còn đào chín. Đành đợi sang năm vậy.

Điền Khai Cương tức giận trừng mắt bực tứcgào lên:

- Chém rồng, giết hổ chỉ là chuyện của trẻcon. Ta xông pha ngàn dặm, gội máu chiến đấu mà lại không được ăn đào, bị vuaquan hai nước kia chê cười, con cháu sau này mang tiếng nhục. Vậy thì ta cònmặt mũi nào đứng ở cái triều đình này nữa.

Nói xong, vung gươm tự vẫn.

Công Tôn Tiệp tái mặt, cũng rút gươm nói:

- Ta chỉ là kẻ có công nhỏ cũng được ănđào, còn Điền huynh công lớn lại không được ăn đào, đó là bá đạo, nhìn ngườikhác chết mà không theo, thì không phải việc của dũng sĩ.

Rồi cũng tự sát.

Cổ Dã Tử thấy vậy, đau thương muốn chết,bèn hét to:

- Ba chúng ta tình như ruột thịt, thề cùngsống chết – nay họ đã chết, mà ta lại vẫn sống, thì còn mặt mũi nào nữa.

Nói rồi cũng tự sát.

Tề Cảnh Công thấy chỉ trong phút chốc mấtba dũng tướng, trong lòng vô cùng thương tiếc. Lỗ Chiêu Công nói:

- Tôi vốn nghe đồn ba người này sứckhỏe vô địch, không ngờ lại chết ngay một lúc, tiếc quá, nước Tề ta còn đượcbao người như thế?

Lúc ấy Án Anh bèn nói:

- Bọn này chỉ là những kẻ lỗ mãng,sống chết có nghĩa gì lắm. Nước Tề tôi có mấy chục người có thể làm tướng văntướng võ cơ.

Lúc ấy Tề Cảnh Công mới yên tâm,không bàn gì nữa.

*Lục bộ hay sáu bộ là thuậtngữ chỉ sáu cơ quan chức năng cao cấp trong tổ chức triều đình quân chủ Á Đông,bao gồm: bộ Lại; bộ Lễ; bộ Hộ; bộ Binh; bộ Hình và bộ Công.

- Bộ Lại hoặc Lại bộ là bộ giữ việc quantước, phong tước, ân ban thuyên chuyển, lựa chọn, xét công, bãi truất và thăngthưởng, bổ sung quan lại, cung cấp người cho các nha môn. Đứng đầu Bộ Lại làThượng thư bộ Lại (Lại bộ Thượng thư).

- Bộ Lễ giữ việc lễ nghi, tế tự, khánhtiết, yến tiệc, trường học, thi cử, áo mũ, ấn tín, phù hiệu, chương tấu, biểuvăn, sứ thần cống nạp, các quan chầu mừng, tư thiên giám, thuốc thang, bóitoán, tăng lục, đạo lục, giáo phường, đồng văn nhã nhạc. Bộ này trông coi việctổ chức và kiểm soát vấn đề thi cử (thi Nho học khoa cử) chọn người tài ra giúptriều đình; tương đương với bộ học thời cận đại và bộ giáo dục và bộ văn hóathông tin ngày nay.

- Bộ Hộ hay Hộ bộ thường giữ việc ruộngđất, nhân khẩu, kho tàng, thu phát, bổng lộc, đồ cống nạp, thuế khoá, muối vàsắt, đôi khi còn giữ chính sách điền thổ, hộ khẩu, tiền thóc, điều hòa nguồncủa cải nhà nước. Bộ Hộ tương đương với Bộ Tài chính ngày nay. Vị quan đứng đầubộ Hộ là Hộ bộ thượng thư (thượng thư bộ Hộ hay địa quan, đại tư đồ, kê tướng,đại tư nông), tương đương với bộ trưởng Bộ Tài chính ngày nay

- Bộ Binh giữ việc binh nhung, quân cấmvệ, xe ngựa, đồ nghí trượng, khí giới, giữ việc biên giới, lính thú, nhà trạm,phố xá, nơi hiểm yếu, việc khẩn cấp, tuyển dụng chức võ. Bộ Binh tương đươngvới bộ Quốc phòng ngày nay. Quan đứng đầu Binh bộ là Binh bộ thượng thư (thượngthư bộ Binh), tương đương với bộ trưởng bộ Quốc phòng ngày nay.

- Bộ Hình giữ việc luật lệnh, hình phạt ántù, ngục tụng và xét xử người phạm tội ngũ hình. Bộ Hình có thể coi là tươngđương với Tòa án Tối cao, hay Tối cao pháp viện ngày nay. Quan đứng đầu bộ Hìnhlà Hình bộ thượng thư (thượng thư bộ Hình), tương đương với Chánh an Tòa ÁnNhân dân Tối Cao ngày nay.

- Bộ Công coi việc xây dựng thành hào, cầucống đường sá, việc thổ mộc, thợ thuyền, tu sửa xây dựng, thi hành lệnh cấm vềnúi rừng, vườn tược và sông ngòi.

Tự nhiên, sau năm đóchuyện Mộc thị phản quốc oanh động khắp thiên hạ, Vân Kinh yên lặng hồi lâu,lại vì một vụ án mà náo nhiệt hẳn lên.

Trong kinh thành ai aicũng biết, Cửu vương gia và Uy Vũ tướng quân đã không hợp nhau từ lâu lắm rồi.Ngày xưa lại vì chuyện của Mộc Sách mà hai người kết sổ tất cả những thù mớihận cũ.

Mà hiện nay, nghe nóinghĩa tử của quản gia trong phủ Cửu vương gia nhìn trúng một cô gái, là conngười vợ không chính thức của một tiểu thương buôn bán dược liệu. Ngày đó cũngđã đem sính lễ đến và được hứa hôn. Vậy mà, ngay tại thời điểm mấu chốt lại bấtngờ bị tạt cho một chậu nước lạnh. Lại nghe được tin, là do người đã từng cóthù với Cửu Vương gia gây nên. Vì thế, chuyện này được cho là thù mới: cướpngười đoạt vợ.

Uy Vũ tướng quân cầu hônkhông thành, đang lúc vội vã đến phủ tìm Cửu Vương gia lý luận, thuộc hạ cùngthân vệ ở trên đường phố lại bị một chiếc xe ngựa chạy thẳng đến, tông mạnh vàochính diện. Mà cỗ xe ngựa này, không phải ai khác mà chính là quản gia của phủCửu vương gia.

Sau khi quản gia đụngngười, hắn không những không xuống xe an ủi nạn nhân cũng không thèm xin lỗi,ngược lại còn cậy thế đánh người. Dám tuyên bố thẳng thừng, tông xe là ngườitrong phủ Cửu Vương gia, nếu có bản lĩnh thì cứ việc vào cung mà tố cáo đi. Dùsao phía lưng Cửu vương gia của bọn họ cũng có Thái hậu chống lưng.

Chiêu này của quản gia,có lẽ xưa nay đã đem ra hù dọa, hoành hành khắp Vân Kinh. Nhưng xui thay, hắnđã quên mất… Uy Vũ tướng quân mà lúc đó hắn đang chống lại là loại người nào.

Uy Vũ tướng quân… hắnchính là một người thô lỗ, trước khi vào triều đã từng hỗn chiến giang hồ, cũnglà một hán tử tâm huyết lỗ mãng. Hắn làm sao có đủ tinh tế để đi quản xem saulưng ngươi đang dựa vào ngọn núi gì chứ?

Lập tức, mặt phật hay mặttăng gì cũng không thèm nhìn, Uy Vũ tướng quân tức giận thông thiên, liền dẫntheo một đội quân lớn, trực tiếp đạp hỏng hai cánh cửa của đại môn phủ Cửuvương gia, chạy vọt vào bên trong lùng bắt được Cửu Vương gia. Ngay từ đầu đãkhông thèm để ý đến thân phận, không nói tình cảm, lập tức hành hung hắn. Xácthật đây quả là lấy cừu báo thù.

Nghe nói hôm đó, Uy Vũtướng quân ra đòn đã tạo thành thương thế, mà thương thế này không phải chỉ cầnlau rượu thuốc, đi khám đại phu là đơn giản có thể xong chuyện rồi đâu. Sauk hinhận được tin tức, Thái hậu gấp đến độ rơi nước mắt, phái vài thái y đến, nhưngcũng không thể nào giúp Cửu Vương gia xuống giường được. Mấy vị Vương gia kháccũng đến phủ thăm hỏi. Vừa trông thấy người anh em nhà mình bị thương đến mứcnhư vậy, đồng lòng đồng thù chống địch, giận dữ dắt tay nhau vào tận trongcung, tố cáo Uy Vũ tướng quân, muốn Hoàng đế vì đệ đệ mà chủ trì công đạo.

Có qua có lại mới toạilòng nhau. Ngươi dám cáo ta, Lão Tử cũng dám cắn ngươi.

Uy Vũ tướng quân trấn thủđại mạc nhiều năm, không nhanh không chậm đem tập tử tự biên soạn, cũng có dángvẻ học vấn đi lên triều đình tố cáo Cửu Vương gia.

Nhưng mà, đúng vào lúchai phe đang cắn nhau, Bệ hạ cũng có ý che chở cho thân hoàng đệ, thì Mai tướng– địa vị ở trong triều có thể nói là hết sức quan trọng, lại thượng triều váichào Hoàng đế thật sâu, dáng vẻ tao nhã, từ trong tay áo lấy ra bản tập tử, tốcáo Cửu Vương gia.

So sánh với Uy Vũ tướngquân đang xúc động đánh người thì nội dung của bản cáo trạng của Mai tướng lạivững chắc hơn nhiều.

Nhiều năm qua, Cửu Vươnggia cấu kết Bộ Binh lén bán vũ khí dùng trang bị quân đội còn dư, cho các nướcTây Bắc, bán trộm lương thảo của đại quân. Thông đồng với Bộ Lại cắt giảm quânlương để mưu lợi, tạo nên sự thiếu hụt ngân khố của đại quân. Bộ Hộ được CửuVương gia trao quyền, đã giả tạo dân binh chứng, ấn đầu người mạo lĩnh binhlương của dân binh. Bộ Công đút lót cho Cửu Vương gia để đổi lấy ba năm khôngcần xây dựng khai phá Thành Phi Thê kiểu mới… Nhất nhất đều được viết rõ ràngtrong bản tập tử.

Sau khi tố cáo tất cảnhững bí mật lớn nhỏ chưa hề được công bố của Lục Bộ, Mai tướng lại tiếp tụclần lượt đem chuyện nhiều năm qua, người trong phủ Cửu Vương gia ỷ quyền cậythế hoành hành Vân Kinh, thao túng thủ hạ đánh người, những vụ án lớn nhỏ chưađược làm sáng tỏ đều bị giấu nhẹm ở nha môn. Tất cả đều giúp Cửu Vương gia tạonên một thân phận khác, chình là hai chữ ‘hoàng thương’ này.

Nhắc đến hai chữ ‘hoàngthương’ này, quả thật chính là nhắc đến một chuỗi dài bánh chưng. Thoáng chốc,trên đại điện trở thành một mảnh thanh tịch, bá quan văn võ đều không lêntiếng. Mọi người trong cung đều biết, nếu vụ án này rơi vào trong hoàng thươngthì như vậy, kế tiếp không chỉ có Cửu Vương gia sẽ trượt chân té nhào, bọn họđang đứng ở đại điện này sẽ cùng chung số phận gặp phải vận xui, mà ngay cảThái hậu cùng nương nương hai cung, tất cả đều sẽ bị liên lụy vào.

Từ khi khai quốc cho tớinay, đại bộ phận hoàng thương, nếu không phải thân phận hoàng duệ thì cũng làthân nhân của phi thần trong hậu cung. Mà xưa nay, mấy người đó nắm quyền quýtrên mây, bá quyền đã lâu, làm việc quái đản, hầu như không coi ai ra gì làthái độ bình thường, còn làm ra đủ loại sự tình khiến cho dân gian oán hận chấtchứa từ lâu…

Hắn lập tức góp ý vớiHoàng đế, hỏa tốc phái Đại Lý Tự tiếp nhận tra án Lục Bộ, đồng thời nghiêm minhtra cho bằng được tận gốc những con sâu ngu ngốc căn bản đã làm dao động LụcBộ.

Vì thế, một tảng núi băngthật lớn lâu nay vẫn ẩn thân dưới đáy biển, rốt cuộc đã lộ ra một góc. Nhiềunăm nay Đại Lý Tự đã rất muốn làm nhưng trước sau lại vì áp lực từ phía cấptrên mà không dám tra án. Cuối cùng cũng được Mai tướng chỉ dẫn, trao cho mộtcơ hội.

Trong triều lập tức nổigió phun mây. Người thuộc các đảng các phái lo lắng như con mất mẹ. Đại Lý Tựtừ khi bắt đầu phụ trách toàn bộ công việc điều tra và giải quyết, lại thiếuchút nữa thì bị bọn quan viên quan tâm đến vụ án đạp phá ngưỡng cửa…

Ngày đó, sau khi dùngxong bữa sớm, Mộc Sách liền tìm Hoa thẩm đến làm vật thế thân, muốn bà mặc xiêmy của Tô Mặc giả làm Tô Tam cô nương, thay thế cô ngủ lại trong phủ. Còn Tô Mặcthì cải trang thành một vú già mộc mạc, cùng Mộc Sách tay trong tay dạo phố.

Sau một ngày du lãm dạochơi chung quanh kinh thành, Tô Mặc kéo tay Mộc Sách đi vào một trà lâu nghenói là nổi tiếng nhất kinh thành. Mới ngồi xuống uống chưa đầy một chén trànhỏ, ước chừng cô đã nghe được đến bốn năm câu chuyện trong triều tam sao thấtbản. Mà nàng phát hiện, mặc kệ là bản nào thì nguyên nhân nhất định đều là doTô Tam cô nương đồng thời bị phủ Cửu Vương gia và Uy Vũ tướng quân coi trọng gâyra.

Cô lại gần bên cạnh MộcSách, bất mãn thấp giọng: “Ta không phải là nguyên nhân đâu. Ta là lý do, lýdo!” Bây giờ, cuối cùng thì cô cũng hiểu được. Tâm tình của Mai tướng trongnhiều năm phải làm gian tướng hắc ám như thế nào. Oan ức này khiến lưng cô thậtsự cảm thấy hơi nặng.

Mộc Sách từ từ trấn ancô, “Dù sao cũng phải làm cho ái đồ nổi danh thôi.”

“Còn nói ta là thiên tiênhại nước hại dân cái gì đó…” Cô càng nghĩ càng bất mãn, cảm thấy tam sao thấtbản của người trong thành đúng là rất đáng sợ, “Đã ở đây an toàn nửa ngày rồi,cũng không có ai từng quay đầu liếc mắt nhìn xem ta, thiên tiên họa thủy nàylấy một lần?”

“Trong mắt nô nhân, Tamcô nương tất nhiên là quốc sắc thiên hương.” Anh nâng bàn tay cô lên môi khẽhôn, cũng không thèm để ý đến cái gì là rõ như ban ngày.

Tô Mặc khẽ nhếch miệngngẩn người, sau đó có chút tiếp nhận không nổi, kéo kéo lỗ tai đang ửng hồngcủa mình.

“Nô nhân ơi là nô nhân,anh càng lúc càng quá đáng…” Dù sao, toàn thành mọi người đều nghĩ anh đã chết,làm gì có người nào như anh, xuất hiện như quỷ hồn bên ngoài mà không thèmkiêng nể gì hết như vậy?

Tâm tình Mộc Sách rấttốt, tiếp tục lôi kéo mấy ngón tay thon dài của cô lần lượt đưa lên hôn nhẹ,“Phải không?”

“Nói… Hai ta có thể ưunhàn như vậy sao?” Trước mắt, trong kinh đều náo loạn cả lên, hai người bọn họlại cả ngày ăn không ngồi rồi, không dạo phố thì đi dùng trà, thật sự có thểnhư vậy được sao?”

“Sao lại không thể?”

“Chuyện trong triều…”

“Chuyện nhỏ, sẽ giảiquyết rất nhanh thôi.” Tuồng còn chưa có lên sân khấu, gấp cái gì?

“Đừng quên, ái đồ của anhcòn đang ngồi trong Thiên lao đó nha.” Không phải nghe nói nhốt ở trong đó chờthẩm tra hay sao?

“Hắn bị nhốt thật sự vuivẻ.” Theo Mai tướng phái người đến đó về báo, Mạc Ỷ Đông ở trong lao ngày ngàyđều ca hát, vui sướng vô cùng.

Đã đánh người ta thành ranhư vậy rồi… có thể không vui sướng hay sao?

Cô một tay chống cằm,nhìn anh: “Anh thật sự nắm chắc sau này có thể cứu ái đồ ra được?”

“Yên tâm, không cần phảicứu, cũng sẽ có người chủ động thả hắn ra.” So với tội lớn của Cửu vương gia,thì chuyện Mạc Ỷ Đông xúc động đánh người chỉ là chuyện nhỏ, có là gì đâu?

Tô Mặc nghĩ nghĩ, lại bắtđầu điểm danh những người có thể liên lụy bị lôi xuống nước.

“Gia tỷ, nàng không saochứ?”

Anh bình thản nhàn hạnói: “Mộ phủ và Hạng phủ có công tố giác quan viên thông đồng ăn hối lộ, lạidâng sổ sách phối hợp kê biên tài sản. Nhiều nhất cũng chỉ phạt tiền là hếtchuyện.”

“Còn bọn quan viên kiathì sao?”

“Bỏ tù hoặc lưu đày, tịchthu gia sản… đại khái là chạy không thoát được đâu.” Dù sao cũng không phải làtội chặt đầu chuyện lớn gì. Bệ hạ kia cũng không có ngu xuẩn đến mức thái quanviên lấy thịt đem bán, để ngày sau bị bêu danh là hôn quân đâu.

Cô hơi kinh ngạc: “Kếtiếp còn xảy ra chuyện gì lớn như vậy nữa không?”

“Cũng may, chỉ là mộtchút phong ba nhỏ mà thôi.” Cũng đâu có bị tru cửu tộc.

“…” Lời Hạng Nam nói thậtđúng. Đại sự đến trước mặt anh, tất cả đều trở thành chuyện nhỏ không đáng đểnhắc đến.

“Sao vẫn còn nhìn ra bênngoài làm gì thế?” Mộc Sách thấy vẻ mặt cô chuyên chú nhìn về phía ngã tưđường, làm sao cũng không chịu đem ánh mắt quay về gắn trên người anh, liềndùng ngón tay kéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô quay lại.

Một tay cô chỉ ra ngoàiđầu ngã tư đường, nói: “Ta nhớ rõ, năm đó ta chính là ở trên con đường này từnggặp được anh.”

“Ở đây?” Anh không có ấntượng gì cả.

“Vừa vặn cũng bị Tô phủđưa về Phái thành.”

Nếu nhớ không lầm, hôm đócũng giống như hôm nay, sau giữa trưa vào một ngày điểm lạnh. Nghe mã phu bênngoài xe nói, Nhị thiếu gia Mộc gia từ Lễ Bộ đi ra, đang muốn trở về phủ đạitướng quân để gặp cha, anh từ quan ngoại hồi kinh.

Trên đường khi đó cũnggiống như hôm nay, đám đông chật chội. Mộc Sách bị vây ở trên đường không thểđộng đậy. Anh nhẫn nại rất giỏi, dừng ngựa chờ đợi mọi người phía trước nhườngđường. Còn xe ngựa của cô lại vừa vặn đỗ ngay bên cạnh anh.

Xuyên qua cửa sổ xe ngựanhìn lại, ánh nắng quá ngọ đang từ những mái hiên trong phố, xiêng xiêng chiếurọi trên người anh. Một thanh niên diện mạo tuấn tú, tiên y tuấn mã, giống nhưmột bức tranh phong tình mùa thu. Không hề dự liệu, cứ vậy ở trên đường mà bướcqua nhau. Không ngờ mấy năm sau, trở tay không kịp lại gặp lại lần nữa. Vậnmệnh sai lầm, yên lặng mang anh đến đặt vào cuộc đời cô.

Mộc Sách dẫn cô xuống tràlâu, sóng bước bên cô lặng lẳng đi trên đường, trở về chỗ cũ chuyện cũ. Đi tớicon phố để về Tô Phủ, do không muốn đi, anh ôm cô nhảy lên đỉnh hậu viện. Haingười vai kề vai, ngồi trên một góc bên cạnh nóc nhà.

Đây là một nơi không cóai nhìn thấy. Hai người một bóng, cúi đầu nhìn mọi người phía dưới, cả ngày ởtrong phủ nói nhao nhao mắng mắng. Rồi sau đó, không hẹn mà cùng nghĩ, cuộcsống trong kinh thành này đúng thật là đáng ghét, suốt ngày la hét ầm ĩ.

Trên đỉnh núi trời xanhlam, rộng lớn khôn cùng luôn cười với bọn họ. Ở đàng kia, sáng sớm mùa xuân đãhòa vào hơi thở của bọn họ, tựa như hai ánh mắt giao nhau khi ăn ý. Vào mùa hè,khi ánh tịch dương của buổi chiều tà bao trùm lên thảo nguyên, có hình bóng haingười bọn họ đan vào nhau. Dưới ánh trăng đêm thu bàng bạc như sương, là lúcbọn họ chia sẻ cho nhau vòng tay ôm ấp… Đó chính là những kỷ niệm tốt đẹp, khócó thể phai mờ trong trí nhớ của họ.

Sao có thể từ bỏ, làm saocó thể chia ly? Bọn họ chỉ mơ ước có thể nắm tay nhau, cùng trở về nhà.

Gió bấc từ phương bắc xaxôi ngàn dặm thổi đến, dẫn theo hàn ý lạnh lẽo nhắc nhở mọi người: trời đã vàođông rồi. Mộc Sách ấp cô vào trong ngực, dùng áo ngoài vây cô lại,dùng nhiệt độ cơ thể hòa thuận vui vẻ giúp cô ngăn cản gió lạnh, khiến cô ấm áptận cõi lòng.

Hôm đó, trời dần tối, côđẩy nhẹ ngực anh, “Đi về trước đi, không phải đã nói đêm nay phải cùng người họhàng xa đi theo thái gia gia ăn cơm hay sao?”

“Ừm.” Mộc Sách cẩn thậnnâng cô dậy, đưa cô trở lại tiểu viện nhưng vẫn chưa chịu tách cô ra.

“Ta chờ tin tức của anh.”

“Ừm.”

Cô buồn cười nhìn anh vẫnnắm chặt bàn tay không buông, “Còn luyến tiếc không buông tay à?”

“Luyến tiếc…” Anh thấpgiọng thở dài, quả thật bây giờ vẫn không từ bỏ được hương thơm ấm áp đangvương vấn cõi lòng.

“Nô nhân ơi nô nhân, anhcàng lúc càng bám người.” Cô trở lại trong lòng anh, thỏa mãn đem thân mình népchặt vào trong vòng tay ôm ấp của anh.

Anh cúi đầu, cắn vành taicô, “Nô nhân muốn cột nàng vào người thành một khối để mang theo.”

“Ta tiếc.” Anh nhắm mắtlại, ôm sát cô vào lòng, “Ta muốn lúc nào cũng được ở bên cạnh nàng…”

Nhớ lại khi còn trẻ, tìnhyêu đối với anh mà nói, là một giấc mộng xa xôi khó thể nào tưởng tượng nổi. Nócó thể giống như ánh mặt trời, giống như đám mây, hoặc là những giọt sương tinhkhiết đọng trên chiếc lá vào buổi sáng sớm. Anh tưởng tượng ra vô số nhưng lạikhông biết, khi đã tự mình dấy thân vào, ảo tưởng trong dĩ vãng chỉ là ảo tưởngmà thôi. Trên thực tế, nó tồn tại nơi đáy lòng, khéo léo sai bảo mỗi một lầnanh hô hấp. Nó lẳng lặng lưu chuyển trong từng sóng mắt sinh động của nàng. Nókhông có hình dạng, trạng thái gì đặc biệt, cũng không cao thượng vĩ đại nhưnhững gì anh đã tưởng tượng. Nó chính là dòng máu đang chảy trong người anh,khiến anh cả ngày lẫn đêm đều muốn làm bạn với nàng.

“… Miệng càng lúc càngngọt.” Ngọt quá chừng đi. Hai lỗ tai Tô Mặc đã đỏ ửng cả lên, lần này ngay cảhai má cũng đều nổi lên hai đóa đỏ ửng.

Anh mỉm cười, phủ lên môicô, “Đều là vì ai…”

“Khụ.” Dưới mái hiên cáchđó không xa, có người đã ở đó chờ đợi hai người bọn họ từ lâu, trông thấy thế,nhịn không được muốn nhắc nhở bọn họ một chút.

Tuy Mộc Sách đã sớm pháthiện ra sự tồn tại của bên thứ ba nhưng cánh môi của Tô Mặc lại tựa như đóa hoamềm mại, làm cho trước khi đi, anh không cách nào buông tha được, làm thế nàocũng không thể nhấc nổi bước chân.

“Khụ khụ.” Hoa thẩm thấyanh lại tiếp tục ôm xiết Tô Mặc, hai tay không ngừng dao động trên người cô,hoàn toàn không có dấu hiệu gì cho thấy muốn tách ra cả, liền tốt bụng lêntiếng nhắc nhở.

Trong bất tri bất giác,tựa như bị nhu tình nồng đậm mê hoặc đầu óc, hơi thở hai người dồn dập, dùngđôi cánh tay ôm xiết lấy đối phương, dứt bỏ tất cả sự quấy rầy bên ngoài, hếtsức chuyên chú mà hôn môi nhau. Căn bản là đã mặc kệ bây giờ là lúc nào, ở đâu,không hề thích hợp đến mức nào.

“Hai vị…”

Mộc Sách phải đi, nhưngvẫn còn vùi đầu vào cần cổ cô mà cọ cọ, rồi lơ đãng ngẩng đầu. Khi nhìn thấyhai gò má cô đã đỏ lựng như gấc chín, cánh môi mềm mại ướt át, anh lại lập tứckhông còn suy nghĩ gì được nữa. Đôi cánh tay to dài của anh lại ôm chặt lấyvòng eo nhỏ của cô, cúi đầu, tiếp tục một màn hôn hít triền miên say đắm.

“Cô nương, ta bị bỏ đóicả một ngày rồi đó…” Có thể để cái người làm thế thân cho cô đây, đi nghỉ ngơidùng chén cơm có được hay không hả?

———- *** ———–

Theo nô nhân nhà cô nói,không đánh mà thắng, áo không dính trần, đây mới là biểu hiện có thành ý nhấtcủa một mưu lược gia.

Trời biết anh có thành ýbáo thù, tổng cộng một hơi ném đi mấy chiến thuyền lớn, lại làm cho bao nhiêungười vì vậy mà bị xiềng xích lao tù.

Đại án của Lục Bộ vừa ra,việc nhiều năm nay quan viên tướng vệ trong Vân kinh cấu kết đóng chặt cửa lớn,mở rộng cửa sau đường hoàng ăn hối lộ, cũng lập tức nổi lên rõ ràng trên mặtbàn. Hại nhóm quan chức cấp cao của Lục Bộ đều phải xuống ngựa, nuối đuôi nhautiến vào lao ngục.

Đổi trắng thay đen, vuoan giá họa, cùng với những vụ án mập mờ như trong bản tập tử đã tố cáo tạitriều, bay đầy trời. Hoàn toàn bị chọc giận, Hoàng đế hất tung minh bào, hạchỉ. Tất cả đều bị cách chức điều tra.

Nhóm phi tần hậu cung cóquan hệ với vụ án hoàng thương, sau khi chúng quan viên sứt đầu mẻ trán, lậptức liền bị Mai tướng, một trung thần có tấm lòng như nhật nguyệt, mạnh dạn tốcáo.

Cẩn thận xem qua bản tậptử Mai tướng dâng lên, hoàng đế lại phái Đại Lý Tự điều tra sự thật.

Khi Đại Lý Tự nhận đượcdanh sách cùng sổ sách cung cấp các quan viên nhận đút lót, lại lạnh lùng rõràng trình lên hoàng thượng ngự lãm, mặt rồng giận dữ, không để ý đến việc vụán còn cần phải thẩm tra kỹ càng, lập tức ban chỉ. Tước đoạn quyền thương hànhcủa dòng họ hoàng thất; Tịch thu toàn bộ tài sản có được từ gian thương vàhưởng lộc triều đình của nhóm hoàng thân. Đồng thời, hạn chế rất nhiều quyềnhạn kinh thương sau này của nhóm hoàng thương.

Vụ án hoàng thương vừasáng tỏ, nhóm phi thần có quan hệ thân thuộc với quan viên trong triều cùng vớinhóm hoàng thương trong kinh thành vẫn có quan hệ dựa dẫm cạp váy mượn thế, tấtcả đều bị xét nhà, điều tra gia sản. Những bản án oan nhiều năm qua ỷ thế ứchiếp người lúc trước, cũng đều bị những người hiểu chuyện hoặc chính khổ chủkháng cáo.

Đại Lý Tự phụng chỉ thanhtra các vụ án, hầu như đã vận dụng tất cả thuộc hạ có thể sai phái được, cầmthánh chỉ trong tay, mặc kệ là Cửu vương gia hay ngọn núi chống lưng phía saubọn họ, đến tột cùng là nương nương hai cung hay là Thái hậu cao cao tạithượng, cũng không thèm nói tình cảm liền áp giải cả đám vào lao ngục đóng cửachờ thẩm tra.

Trong khoảng thời gianngắn, trong Vân kinh thần hồn nát thần tính, ai ai cũng đều cảm thấy bất ai.

Nhưng Mộc Sách thân làngười khởi xướng, lại vô tội khoanh tay trước mặt Tô Mặc. Anh cùng lắm cũng chỉlà đầu mối giật dây một chút, ra miệng nói nói vài lời mà thôi. Mọi chuyện,cũng đâu phải do anh làm.

Anh còn cần phải tự mìnhđi làm sao?

Thượng binh phạt mưu*, vừa nói ra miệng, anh đã khiến cho trên dưới quan viêngà bay chó sủa, càng khiến cho trên dưới hậu cung hỗn loạn. Không phải hôm naynghe nói Đông Cung nương nương treo cổ tự tử thì là ngày mai Tây Cung nươngnương vì cha mà tuyệt thực. Cộng thêm việc nhóm phi tử tài lớn thế lớn, ngườingười nháo đầu, quỳ trước cửa cung, mười tám chiêu thức cầu xin đều đem ra dùnghết. Thái hậu cũng cáo mệt, khóa cửa nhốt mình trong cung, cự tuyệt không chịugặp mặt đứa con đang nghiêm khắc xử lý dòng họ hoàng thất và thân hoàng đệ nhàmình…

(*Binh pháp Tư Mã Nhương thư có câu:Thượng binh phạt mưu, kỳ thứ phạt giao, kỳ thứ phạt binh, kỳ thứ công thành(Đánh giặc giỏi nhất là dùng mưu; thứ đến là dùng ngoại giao, thứ nữa là dùngbinh; thứ nữa là đánh phá thành lũy.)

Theo như Mai tướng nói.Thời gian này, hoàng đế bị quốc sự, gia sự hai phía đồng loạt thiêu đốt, khivào triều, bước chân phù phiếm tập tễnh, sắc mặt vàng như sắc nến khiến ngườita nhìn thấy mà kinh hồn. Thoạt nhìn giống như đã già đi vài tuổi.

Nửa tháng sau, Uy Vũtướng quân Mạc Ỷ Đông đánh Cửu Vương gia trọng thương bị Hoàng đế hạ chỉ cắtchức, sau khi thả ra khỏi Thiên Lao thì lập tức bị trục xuất khỏi kinh thành.

Mai tướng chủ động tốgiác các vụ án, tự nhận hổ thẹn với tông miếu của hoàng thất, một lòng cúi xinhoàng đế cho phép được từ quan.

Hoàng đế thấy nỗi hận củaThái hậu đối với Mai tướng có vẻ chưa tiêu tan chút nào, cho dù trong lòngkhông muốn nhưng vì để mẫu tử có thể hòa giải, cũng đành phải cắn răng hạ ngựấn, đồng ý cho hắn cáo lão hồi hương.

Đối với hoàng đế đã từngmuốn ép Mộc Sách vào chỗ chết này, nói thật, thân là một người đứng ngoài cuộc,tâm tình của Tô Mặc cũng rất phức tạp.

Hoàng đế đã giết cha, anhcủa Mộc Sách lại còn đòi lấy cả mạng của Mộc Sách nữa. Mộc Sách liền chặt đứtcánh tay đắc lực của hắn, lấy đi hiền thần mãnh tướng không hề cống hiến chohắn, còn biến tiền viện hậu viện của hắn thành những lỗ hỏng loang lổ hỏng bét,sau đó… phủi mông bỏ đi.

Không có ai không hề mangthù, chỉ có người càng mang nhiều thù hận. Đã làm hoàng đế rồi mà ngay cả đạolý đơn giản như vậy mà cũng không biết sao? Hắn xứng đáng bị Mộc Sách chỉnh chomặt xám mày tro.

Sau tất cả mọi chuyện, Tônhị nương lại đến Tô phủ khóc lóc một hồi. Nói rằng vụ án của hoàng thươngkhiến cho hoàng đế hạ chỉ hạn chế thương quyền của hoàng thương. Mệnh lệnh rõràng sau này sẽ nghiêm khắc hạn chế sự phát triển của hoàng thương.

Nàng than thở khóc lóc kểlể. Có ngày hôm nay, nguyên nhân tất cả đều vì chuyện Tô Mặc thành thân mà ra.Bây giờ trước mắt, việc hôn nhân bên phủ Cửu vương gia đã kết không được cũngkhông nói, mà Tô gia còn vì nàng mà bị dân chúng trong toàn kinh thành chỉtrích. Bọn họ còn giữ cái đồ sao chổi này ở lại trong kinh làm gì nữa?

Vì thế, lại giống như mấynăm trước bị trục xuất về Phái Thành, sau khi Tô lão gia ra lệnh, Tô Mặc mangtheo vợ chồng Hoa gia ngồi trên xe ngựa rời xa khỏi Vân Kinh, lại bị đuổi rakhỏi kinh thành trở về chỗ cũ.

Xe ngựa chạy thật nhanh,cung kính đón nhận gió tuyết, đem tất cả chuyện cũ vụn vặt ném ra sau đầu trongcuồn cuộn đất tuyết và khói bụi, không hề có ý định quay đầu lại.

Lúc gió tuyết càng rơicàng nhiều, khiến cho con đường phía trước trở nên thật khó đi, xe ngựa chở cảnhà bọn họ ngừng lại trước một tòa nhà lớn.

Theo Mộc Sách nói, đây làngôi biệt thự nghỉ hè không hề đăng ký trong danh sách của nhà anh. Nó đượcHạng Nam mua lại cách đây vài năm, còn mướn một lão bộc vừa điếc vừa câm đếnchăm sóc.

Anh cẩn thận đỡ Tô Mặcxuống xe, giải thích với cô.

“Tuyết lớn quá, chúng taở đây nghỉ ba ngày trước đã, đợi mua được mọi thứ đầy đủ rồi chúng ta lại trởvề Đào hoa sơn.” Rời kinh quá vội, có thể nói là chưa kịp mang theo thứ gì. Màđường quay về Phái Thành lại quá xa, tính toán ngày trở về cũng cận kề giaothừa rồi.”

Tô Mặc ngẩng đầu nhìn tòanhà to lớn, rồi hỏi: “Nơi này là…”

“Đây mặc dù không phải lànhà của ta, nhưng lúc còn trẻ có một khoảng thời gian ta đã từng sống ở đây.”Anh vừa nói vừa tiến vào nhà, cũng quay đầu ra hiệu bảo bọn Hoa thúc bỏ hành lýxuống trước đi.

Lão bộc đã ở ngôi nhà nàynhiều năm, giao lại cho anh một phong thư mà Hạng Nam gửi rồi không chịu nổi trờitối tuyết lạnh, trở về phòng đi ngủ.

Mộc Sách đọc thư xong,chiếu theo những lời Hạng Nam nói trong thư, một mạch đi đến chỗ sâu cùng ởtrong viện, vào một gian thư phòng trước đây anh vẫn thường ngồi đọc sách, giờđã được cải biến thành một từ đường mới.

Theo lời dặn dò của anh,lần này trước khi vào kinh, Hạng Nam đã đi tìm quản gia của Mộc gia. Chọn mộtngày tốt đào lấy tro cốt cha, anh của Mộc Sách chuyển về đây, chuẩn bị sau nàyđể Mộc Sách mang đến nơi khác tìm chỗ an táng.

Anh đứng trong từ đường,không nói. Đôi mắt chằm chằm nhìn thẳng vào bài vị trên bàn thờ mà ngẩn người.Đợi đến khi anh phục hồi tinh thần, ba người bọn Hoa thúc đã sớm ở bên cạnh anhbận rộn.

“Các ngươi đang làm gìvậy?”

“Hối lộ.” Hoa thúc chịukhó lau sạch cái bàn xong, đem gỡ từng cây nhang trên lư hương xuống dọn dẹp.

“Làm cho đại tướng quânbọn họ có ấn tượng tốt đối với chúng ta một chút mới được.” Hoa thẩm kính cẩnlấy bài vị trên bàn thờ xuống, dùng khăn vải thấm nước rồi chà lau lớp tro bụibên trên thật cẩn thận.

Anh không hiểu gì cả,“A?”

Tô Mặc dùng hai tay lôikéo anh đi ra ngoài, không rảnh ở đó nhìn anh ngẩn người, “Đừng ở đó thất thầnnữa. Là anh nói mà, chúng ta chỉ dừng lại ba ngày, nên thu dọn, sửa sang nhữngthứ cần mang theo thật tốt. Sau này cũng đừng quên mang theo lên đường.”

“Nhưng…”

“Đây là người nhà của nônhân đúng không? Đều là người nhà, chúng ta phải mang về nhà chứ.” Cô đẩy anhdời khỏi từ đường, rồi dùng hai tay đóng cửa lại.

Sau khi đuổi anh rangoài, Hoa thúc và Hoa thẩm ngừng công việc, cầm lấy nén nhang thơm ngát mà TôMặc đã châm rồi đưa cho. Đứng ở hai bên trước bài vị của tướng quân, bắt đầubáo cáo tường tận tình hình hơn một năm nay Mộc Sách đến ở trong nhà bọn họ.

Khi Tô Mặc lại mở cửa từđường ra, kêu Hoa thúc Hoa thẩm đi trước dọn dẹp khách phòng để đêm nay vàongủ, Mộc Sách đã đứng trong viện chờ cô.

“Dọn xong cả rồi chứ?”

“Ừm.” Ngoại trừ mấy bảnbinh thư quý trọng và kiếm phổ ra, ở đây vốn không có thứ gì có thể mang điđược.

Cô thản nhiên cười, “Nônhân nên vào trong tâm sự với người nhà đi. Nhớ rõ, phải thuyết phục bọn họ vềnhà chúng ta ở đó, có biết không?”

“… Ừm.”

———– *** ———-

Cả đêm hôm đó, Mộc Sách ởmột mình trong từ đường. Đến khi ánh trăng đã chiếu sáng trên đỉnh trời, đếnkhi anh bước ra, lần lượt hứng gió lạnh đi vào sân, ở rất xa, anh nhìn thấyphía phòng bếp còn thấp thoáng có ánh lửa. Đi vào nhìn lên, ở trên bàn cơm, TôMặc đã vì anh để lại một ngọn đèn. Củi lửa trong bếp vẫn còn khe khẽ bập bùngấm áp.

Đóng cửa lại, bốn phươngtám hướng khép đến một sự ấm áp, tràn vào lòng anh hết mức. Khắp phòng đều ấmáp, xua đuổi tất cả sầu thảm tịch mịch ra ngoài. Anh lẳng lặng nhìn Tô Mặc đangnghiêng mặt, úp người, ghé vào bàn cơm mà ngủ. Ánh lửa lung linh bập bùng nhuộmhình bóng của cô thành một chùm sáng, khiến trái tim anh cảm thấy an ủi. Khắpnơi đều đang nhắc nhở anh, trong ngôi nhà nho nhỏ trên đỉnh núi kia từng cónhững điều tốt đẹp như vậy. Giống như được vị thần hạnh phúc thấm vào đám mây,tạo nên sinh mệnh khiến người ta đắm chìm trong niềm vui sướng.

Anh nhẹ nhàng lay cô tỉnhgiấc. Cô chớp chớp đôi mắt mệt mỏi, một tay xoa xoa hai gò má anh đã bị thấmlạnh vì trời đêm rét buốt.

“Đói bụng không? Tôi hunnóng bếp lửa nãy giờ chờ nấu bát mỳ cho anh ăn lót bụng nè.”

“Đói bụng…”

“Đợi một lát nha.” Côcười cười đứng dậy, kéo bím tóc ra phía sau, bắt đầu xắn tay áo đi qua bếp làmviệc.

Anh im lặng ngồi gần bêncạnh xem cô bận rộn. Tâm tình không ngờ lại bình tĩnh, rõ ràng.

Sau khi Tô Mặc đưa choanh một chén canh thị dê nấu với thuốc bổ khai vị, lại bưng lên cho anh mộtchén miến dê. Đến khi anh ăn xong thì cô ngồi chờ một bên đã mệt mỏi đến độkhông mở mắt ra nổi nữa.

Tắt bếp thổi đèn xong,Mộc Sách ôm cô đang buồn ngủ đi ra ngoài. Trận tuyết lớn vào lúc hoàng hôn đãtạm ngừng, đến đêm dài lại rơi xuống. Những bông tuyết lạnh lùng phất trênkhuôn mặt Tô Mặc khiến cô hơi thanh tỉnh một chút.

“Chúng ta cứ như vậy màvề nhà sao?” Đối với tòa nhà này cô không hề quen thuộc, cho nên để mặc anh ẵmvào trong.

“Nếu không thì đi đâu?”Trong Vân kinh, những chuyện nên làm đều đã làm xong cả rồi mà.

“Ái đồ thì phải làm saobây giờ?” Không phải anh đã quên người nào đó rồi chứ?

Anh nhún nhún vai, “Đồ đệnhà mình thì đương nhiên mang về nhà nuôi rồi. Hắn ở kinh thành không quenkhông biết, ngay sau khi trở về, làm bạn cùng ân sư cũng tốt.”

“Mai tướng cũng muốn đếnở chung sao?” Vì sao trước giờ chưa từng nghe anh nhắc đến vậy?

“Ông cứ ồn ào không chịulàm gian tướng nữa. Trước mắt, Thái hậu cũng không muốn dung chứa ông nữa,đương nhiên phải thỉnh người về nhà phụng dưỡng.”

Cô không khỏi có chút phiềnnão, “Nhưng nhà chúng ta không đủ lớn.” Trong ngôi nhà trên núi, khách phòngcũng chỉ có hai gian mà thôi.

Anh vuốt vuốt những sợitóc của cô, “Thằng nhóc nói, hắn đã phái người mua đứt ngọn núi Đào hoa sơnrồi. Còn tìm người đến sửa lại tòa nhà lớn chỗ sườn núi, đủ cho sư tổ đồ tônbọn họ ở.”

“Hạng Nam vì sao phải muangọn núi Đào Hoa sơn?” Lão huynh hắn tiền nhiều quá không có chỗ phung phí haysao? Hoàng đế không phải mới hạ lệnh muốn hạn chế phát triển hoàng thương, xẻobớt phân nửa gia sản Hạng gia của hắn rồi sao?

“Vì lão thái gia nhà hắnnghe theo lời đề nghị của ta. Phối hợp với hoàng mệnh, sau khi đem gia nghiệpgiảm bớt, lại từ một phân ra làm hai. Tài sản bổn gia thì vẫn ở Vân kinh tiếptục kinh doanh son phấn. Còn của riêng thì chuyển tới Phái Thành, ta sẽ phụ táthằng nhóc kinh doanh lương thực.”

“Anh phải kinh doanhsao?” Anh không lo làm nô nhân nữa à?

Mộc Sách liếc mắt ngắmnhìn cô, “Đại gia đình chúng ta, nếu cứ tiếp tục sống dựa vào lệnh tỷ thì thậtkhông tốt chút nào, đúng không?” Chưa nói ba người bọn họ quá mức tự phụ, ănuống chi phí đều phải dùng loại thượng hàng mới chịu, mà ân sư của anh cũng làlá ngọc cành vàng tiêu chuẩn, chưa hề phải động tay động chân vào việc gì. Saunày anh có thể không ra sức kiếm tiền để cho bọn họ ăn no mặc ấm mà đượcsao?

Cô có chút tiếc hận hỏi:“Vậy còn vườn trái cây ở trên núi thì làm sao đây?” Anh chỉ mới là nông phu vừara trường thôi mà, đã đòi không làm nữa nhanh như vậy sao?

“Dù sao ái đồ nhà chúngta cũng nhàn rỗi mà, sau này cứ giao cho hắn đi.” Còn tốt hơn là cứ để cho hắnngồi thương nhớ những ngày tháng giang hồ chém giết khắp nơi.

Cứ nghĩ đến tương lai sẽcó một vị Uy Vũ tướng quân ở trong vườn trái cây nhà cô mà trồng cây gặt háimùa vụ, một vị Thừa tướng tuấn mỹ sẽ là hàng xóm với cô, còn có một vị hoàngthương thường xuyên chạy đến nhà cô giao ngân phiếu, Tô Mặc liền cảm thấy nhữngngày tháng sau này sẽ rất náo nhiệt.

“Nô nhân ơi nô nhân.”

“Ửm?”

“Chuyện anh muốn làm ởkinh thành thật sự đã làm xong chưa?” Nay triều đình đã bị đại thương nguyênkhí. Quan viên đều bị cắt chức hết hơn phân nửa. Ở cấp các Bộ các Hộ thì thiếungười đứng đầu nắm giữ tình hình. Chính vụ vì thế mà bị bắt chẹt. Hoàng đế thìthể xác lẫn tinh thần đều bị suy nhược… Nhưng không biết là anh đây, một ngườicứ thay đổi như chong chóng, kẻ đầu sỏ gây ra trận phong ba bão táp lần này, cóchịu hài lòng hay chưa đây.

“Xong rồi.” Anh vốn cũngkhông tính phải đá bay triều đình đến nơi khác mới chịu thôi.

Cô che miệng cười khẽ,“Cũng đúng, thù của anh cũng đã báo được bảy tám phần rồi mà.” Cũng trực tiếptrở thành người đứng giữa thu lợi mà.

Anh dừng bước, đem toànbộ tấm thân xinh đẹp nhỏ nhắn của cô vòng vào trong ngực, rồi hạ cằm xuống gáclên đỉnh đầu cô.

Anh nặng nề nói: “Saunày, ta sẽ không bao giờ trở về Vân kinh nữa.”

Tô Mặc ôm chặt anh, “Ừm,anh còn có chúng ta mà.” Trong kinh thành, lòng người hỗn độn và sự việc lạiluôn chuyển động, vậy thì cứ gác chúng ở lại phía sau lưng anh đi. Sau nàykhông bao giờ muốn quan tâm đến những chuyện khiến người ta cảm thấy đau lòng nhưvậy nữa.

“Ta thật sự có thể cùngchung sống với nàng sao?” Anh cứ cảm thấy hai chân mình như đang đạp trên đámmây vậy, có một loại cảm giác không chân thật.

Cô hơi cố ý làm vẻ mặtxấu xa, cười nói, “Chẳng lẽ nô nhân lại muốn tăng lương hay sao?”

“Không cần tăng lương.”

“Đó là nô nhân đã cónguồn lương khác rồi đúng không?”

Anh tự hào dương cao haimi, “Không chừng, đúng là có nhà giàu khác còn biết nhìn hàng hơn cả Tô Tam cônương nữa đó.”

“Ha?” Cô miễn cưỡng kéocao âm điệu, làm như không ngại, xua xua hai tay, “Nếu nô nhân thật sự cao taytìm được người khác, muốn ta chắp tay dâng tặng, cũng không phải là không thể.”

“Cô nương, nàng cũng đừngtrông mong.” Anh nghiêm mặt lại, rất không thoải mái mà hung hăng kéo cô vàotrong lòng.

“Thật không?”

Anh dùng ngón tay liêntiếp chọt chọt vào mặt cô, “Trong nhà, ổ gà ổ nhạn là ta dựng, vườn rau là dota canh tác, vườn trái cây là ta một tay chăm sóc, nước hồ nuôi ếch là ta lấy,hàng rào là ta sửa, mái nhà bị dột cũng là ta đi lợp. Ba người các ngươi cũngchỉ là nhìn được mà không dùng được. Ngoài ta ra, nàng đi đâu tìm được nô nhânnào chịu cực giỏi như ta? Nàng đến chỗ nào tìm được nô nhân nào toàn tâm toàn ýchung tình với nàng như ta?”

Tô Mặc cười nắc nẻ, vôcùng vui vẻ. Sau một lúc lâu, cô giả vờ giả vịt vỗ vỗ vai anh.

“Anh biết là tốt rồi.”Không tệ, rất có tinh thần tự giác.

Anh dở khóc dở cười, thậtlâu mới đáp lại cô được, “Sớm biết, đã sớm biết là sẽ không thể rời bỏ đượcnàng rồi, Tô Tam cô nương.”