Hoa Nhỏ

Chương 7



Sáng sớm hôm sau, MộcSách lại vụng trộm đưa Tô Mặc ra khỏi Tô phủ. Lúc cô vẫn còn chưa tỉnh ngủ, dụimắt rồi ngáp một cái, anh nói với cô: Hôm nay anh muốn dẫn cô đi gặp một người.Người này chính là đồ đệ mà năm đó anh đã đích thân truyền dạy võ công và binhpháp. Hai người bọn họ đã rất nhiều năm rồi chưa gặp.

Nghe anh nói vậy, Tô Mặcvất vả lắm mới trấn định được tinh thần một chút, cùng anh ngồi trong một cănphòng liên kế bên trong một tửu lâu xa hoa uống trà. Nhưng khi có người đến mởcánh cửa phòng đi vào, cô lại cảm thấy, thật ra, căn bản là cô còn chưa tỉnhngủ hẳn.

Đây mà là đồ đệ của anhsao?

Vị nhân huynh này… Kỳthật nếu không phải là đại đạo gian dương, thì cũng là chưởng môn nhân của magiáo rồi?

Mộc Sách ngồi bên cạnh TôMặc cứng ngắc người, khẽ đảo mắt, trừng trừng mà nhìn người trước mắt. Đó làmột đại hán khôi ngô bàng nhiên, mắt to mày rậm, vẻ mặt đao sẹo, toàn thân nởđầy cơ bắp rắn chắc, tràn ngập hơi thở giang hồ lỗ mang, chừng hơn ba mươituổi. Sau khi đi vào, hắn khép lại cánh cửa rồi cả người run lên không ngừng,thẳng đến quỳ xuống trước mặt Mộc Sách, hai tay gắt gao ôm chặt lấy đùi MộcSách.

“Sư phụ!” Tiếng gọi đauđớn bi thương tận trời, rất giống như vừa gặp lại cốt nhục chí thân đã ly tánmười tám năm rồi vậy.

Mộc Sách thản nhiên nói:“Quy củ ta dạy ngươi đâu rồi?”

Thân mình Mạc Ỷ Đông phátrun, khúm núm buông đùi anh ra, rồi sau đó nâng mặt lên. Một đôi mắt to trànngập tơ máu nhìn thẳng vào Mộc Sách, người tưởng đã chết nay lại vẫn sống sờ sờtrước mặt. Nỗi lòng quá mức kích động, hắn cứng họng hơn nửa ngày vẫn không cócách nào có thể nói đầy đủ được

“Sư phụ… làm sao… ngài,ngài…” Sư phụ không phải đã chết rồi sao?

“Ta không chết, chínhnàng đã cứu mạng ta.” Mộc Sách vươn một ngón tay chỉ qua bên cạnh, giải tỏanghi ngờ của hắn, đồng thời cũng đem tình cảm nồng nhiệt này đẩy sang phía cô.

“Ân công…” Chỉ trong mộtkhắc, Mặc Ỷ Đông lập tức chuyển thân qua, dùng khí thế kinh người mà quỳ lạy TôMặc. Ngũ thể đều cúi dập thật sâu xuống đất.

Tô Mặc bị hắn một lòngbái lạy cũng không khỏi run run rạo rực. Cô vội vàng cúi người muốn nâng hắndậy.

“Mau đứng lên đi. Cứu anhấy đâu phải chỉ có mình tôi…” Thế này quả thật đã vượt ra khỏi sức chịu đựngcủa cô.

“Tốt lắm, tốt lắm, đứnglên ngồi đi.” Thấy hắn liều chết quỳ rạp dưới đất không dám đứng dậy, Mộc Sáchliền dùng hai ngón tay câu móc áo hắn lên, động tác lưu loát kéo hắn về ghếngồi.

Nghe được giọng nói đã xavắng từ rất nhiều năm rồi, nước mắt nóng rát thoáng chốc lại dâng lên trong hốcmắt Mặc Ỷ Đông, khiến hắn như không còn thấy rõ gì nữa.

Hắn nghẹn giọng, gọi: “Sưphụ…”

Nhớ lại tính tình độ đệnhà mình cũng rất dễ cảm động quá mức, lại vẫn hay thương xuân tiếc thu nhưvậy, Mộc Sách đẩy bầu rượu mạnh đã được chuẩn bị từ trước, nhượng bộ nói:

“Nói chuyện trước tốthơn, đừng quá đáng như vậy, nói khóc là khóc sao.” Cũng may anh đã có chuẩn bịtrước rồi.

Kế tiếp, Tô Mặc nhìn gãđại hán ngồi đối diện, vừa lặng lẽ khóc vừa nốc cạn bầu rượu mạnh. Vẻ mặt kia,bộ dáng kia, đã bi phẫn vô cùng lại hùng tráng vạn phần. Cô không khỏi lấy khửutay huých huých Mộc Sách bên cạnh.

“Hắn chính là đồ đệ xuấtthân giang hồ đó sao?” Nước mắt cứ rầm rập chảy xuống, rượu mạnh như vậy mà nốcmột cái liền đổ hết vào bụng. Rất có tính cách!

“Ừm.”

“Đồ đệ gì mà lớn hơn anhcả chục tuổi thế?” Vì sao mà hết cháu rồi lại đến đồ đệ, tất cả đều lớn tuổihơn anh rất nhiều như vậy nhỉ?

Mộc Sách cằn nhằn nói:“Từ nhỏ tôi đã sinh ra ở phủ đại tướng quân. Hai tuổi buộc ngựa, ba tuổi lêndây cung, bốn tuổi cưỡi ngựa, năm tuổi luyện đao, sáu tuổi tập kiếm, mười haituổi đã thu nhận đồ đệ…”

Cô đau đầu vỗ trán. Trongkhoảng thời gian ngắn đã quên mất từ nhỏ anh đã khác hẳn người thường rồi.

“Được rồi được rồi…” Anhcó cần phải anh tài ngút trời như vậy không?

Sau khi uống liên tục bốnbầu rượu mạnh, Mạc Ỷ Đông trông có vẻ đã bình tĩnh hơn. Hắn trước tay cầm chénrượu, sau ánh mắt, chớp cũng không thèm chớp, nhìn chằm chằm vào Mộc Sách, cũngkhông khóc nữa.

“Khóc xong rồi à?” MộcSách đưa cho hắn một chiếc khăn sạch sẽ.

“Sư phụ, lão nhân giangài…”

Anh nhẹ giọng sửa lại:“Ngươi còn già hơn cả ta đó.”

“Sư phụ, hôm nay ngài cóthể hồi kinh, có phải Bệ hạ đã ban thưởng cho ngài vô tội?” Hắn nghĩ thế nàocũng không hiểu. Rõ ràng đã nghe người ta nói sư phụ nhà mình trên đường chịutội lưu đày đã bị ốm mà chết. Sao bây giờ lại êm đẹp ngồi ở nơi này?

“Thân ta vẫn còn mangtội.” Mộc Sách chậm rãi nói, “Trên đường chịu tội lưu đày, ta bị ném bỏ bênđường chờ chết, còn được truyền lời rằng, trong cung sớm đã muốn hại chết tarồi. Nhưng đến nay, Bệ hạ vẫn không dám công bố thiên hạ mà thôi.” Đường đườnglà vua của một nước, làm sao có thể thừa nhận, cũng chỉ vì trong lòng nhất thờikhông vui mà trăm phương ngàn kế muốn bắt người vô tội như anh phải chết?

Mặc Ỷ Đông lửa giận ngậpđầu, lập tức hừng hực thiêu đốt. Hắn run run bóp chặt bầu rượu, mang theo ngọnlửa đang cháy bừng bừng khắp người, không chút nghĩ ngợi liền đứng lên.

“Ngồi xuống đi.” Mộc Sáchvươn một tay ra, thoải mái mà kéo hắn về, ép ngồi vào lại chỗ cũ.

Hắn tức giận đến mức haimắt đỏ rần, “Nhưng mà…”

“Chẳng lẽ ngươi dám vàocung chém chết vị lão gia kia?” Mộc Sách không đồng ý nhíu mày, rắn chắn đèmạnh thân mình đang muốn rục rịch của hắn. Rồi sau đó, dùng đại chưởng từngchút từng chút vỗ xuống đầu vai hắn, tựa như vỗ về con mèo hoa lớn đang tứcgiận.

Tô Mặc biết, ngoài miệnganh không thừa nhận, nhưng thực chất, đôi mắt vui vẻ của Mộc Sách đã cho thấy,anh thật sự rất trọng thể diện. Lo Lắng đồ đệ nhà mình sẽ lỗ mãng gây chuyện.Vì sao người này ôn nhu lại cứ quanh co lòng vòng như vậy?

“Không giới thiệu mộtchút sao?” Cô nghiêng đầu hỏi.

Ngón cái của anh hướnglên, “Mạc Ỷ Đông, tướng quân Uy Vũ đương triều.”

“…” Vì sao vãn bối củaanh không phải là kẻ đại phú đại quý thì cũng là người cầm quyền làm quan?

“Sư phụ, đồ nhi khôngmuốn làm tướng quân gì nữa…” Mạc Ỷ Đông nghe vậy, vẻ mặt như khóc tang, vì nămđó ngu muội mà cảm thấy hối hận không thôi.

“Năm đó vi sư không phảiđã ngăn cản ngươi rồi à.” Không chịu nghe khuyên bảo thì thôi, còn oán ai nữa.

Tô Mặc tò mò lôi kéo ốngtay áo anh, “Nô nhân ơi nô nhân, chuyện gì đó, không ngại thì nói nghe một chútđi.”

Mạc Ỷ Đông lại vội vàngcướp lời, hỏi: “Sư phụ, vị ân công này với ngài là…” Nô nhân là sao đây?

“Ta là nô nhân trong nhàcủa nàng.” Mộc Sách vừa bóc vỏ đậu phộng giúp cô, vừa nói.

Ngay lập tức, vị tướngquân kia liền gắt gao trừng đôi mắt to như mắt đồng kiềm mà nhìn cô. Khiến tráitim cô lại kinh hoàng như phi ngựa vài cái.

Mộc Sách cất giọng bìnhthản nói: “Hay nói cách khác, nàng chẳng những là ân nhân cứu mạng ta, mà cònlà bà chủ của ta nữa. Bởi vậy đối với nàng, ngươi ngươi biết được bao nhiêu tôntrọng thì tôn trọng bấy nhiêu, biết nên phụng dưỡng thế nào thì phụng dưỡng nhưvậy. Nếu có nửa phần đắn đo không ổn, ngươi cứ chuẩn bị cả đời làm không xongtướng quân của ngươi đi.”

“Bà chủ đại nhân!” Lấymệnh lệnh của sư phụ làm chủ, Mạc Ỷ Đông vừa đứng dậy là lập tức quỳ xuốngchính xác trước mặt cô.

Lại làm cho hắn quỳ nữarồi kìa, tuổi thọ của cô đã thiếu hụt thêm ba năm…

Tô Mặc một tay vỗ về lồngngực, “Nô nhân.”

“Ửm?”

“Xưng hô này quá longtrọng, cứ bình thường là được rồi. Ta không câu nệ lễ nghĩa đâu.” Cô chẳng quachỉ là một nhân vật nhỏ bé, mà đối phương chẳng những là một hán tử tâm huyếtmà còn là một vị đại tướng quân. Cô chịu không nổi, thật sự chịu không nổi đâu.

“Nương tử ơi nương tử,vậy ta kêu hắn sửa lại.” Anh đẩy một đĩa đậu phộng đã được bóc sạch vỏ quatrước mặt cô, còn thuận tay thay cô rót một chén trà đậm uống an thần.

Nương tử?

Biểu tình của Mạc Ỷ Đônggiống như vừa bị thiên lôi giáng cho năm quả sấm sét vậy, nhìn dáng vẻ vô cùngthân thiết của hai người bọn họ, nhất thời không thể hiểu được. Hắn lắp bắp chỉvào cô, hỏi.

“Sư, sư nương?” Không thểnào?

Mộc Sách vô cùng sungsướng nói: “Ái đồ, nhiều năm không gặp, ngươi trở nên thông minh lanh lợi hơnrồi.”

“Đồ nhi không dám…” Lậptức một trận rét lạnh khiến Mạc Ỷ Động run lên từng hồi. Thật sự không quennhìn thấy bộ dáng anh đột nhiên trở nên từ ái như vậy.

“Khụ.” Tô Mặc nhẹ ngứa cổhọng, thật cố gắng không để lỗ tai đỏ ửng lên, “Nói chuyện chính đi, vì saongươi không muốn làm tướng quân nữa?”

Hắn hấp hấp cái mũi, lạinốc cạn sạch một bầu rượu mạnh thật to.

“Sư nương, ngài có điềuchưa biết…” Sai lầm lớn nhất trong cuộc đời của hắn, chính là năm đó đã lập saichí hướng, lại không cẩn thận đã bái một sư phụ vạn năng.

Nhớ lại năm đó, khi hắncòn tuổi trẻ thanh xuân, hào hoa phong nhã. Nhưng dù sao hắn cũng chỉ là một gãgiang hồ không danh không tiếng, cả ngày chỉ biết chém chém giết giết cùng kẻthù. Nhưng thật ra cuộc sống cũng rất vui thích, rất tự tại. Dù vậy, vẫn khônglàm cho hắn quên được tâm nguyện của mình, chính là trở thành một đại tướngquân danh chấn thiên hạ.

Bởi thế, năm đó Mộc Sáchbỏ nhà trốn đi, xuất hiện trước mặt hắn, dùng một thân công phu gia truyền đánhbại hầu hết các cao thủ võ lâm, rồi lại lưu loát đàm luận binh pháp và đạo trịquốc với các võ lâm cùng thế hệ. Trong lòng hắn, đã cứ vậy mà lầm đường lạc lốiđi theo Mộc Sách rồi.

Sau khi đòi sống đòi chếtđuổi theo Mộc Sách bái sư được, mấy năm sau đó, Mộc Sách liền bắt đầu nắm tay,từng bút từng nét dạy hắn đọc sách viết chữ. Kế tiếp dạy hắn cầm binh thư, ngàytiếp nối đêm dạy hắn binh đạo chiến pháp. Cuối cùng, thậm chí còn không giữ lạichút nào, đem toàn bộ công phu tất cả truyền thụ cho hắn, để hắn có được nềntảng vững chắc tiến lên đạt thành ý nguyện.

Ngay khi hắn cho rằng bảnthân đã học nghệ thành công rồi, chuẩn bị lên Vân Kinh tham gia cuộc thi Võtrạng nguyên, bước những bước đầu tiên vươn đến giấc mộng tướng quân của hắnthì, Mộc Sách lại ngăn cản hắn.

Hắn còn nhớ rõ, năm đóMộc Sách đã nói với hắn như thế này…

Ngươi không phải là ngườithích hợp làm quan đâu.

Nhưng năm đó, trong đầuhắn chỉ một lòng muốn làm tướng quân, căn bản là không nghe lọt tai lời khuyêncủa Mộc Sách. Cãi sống cãi chết muốn đi thi Võ trạng nguyên, sau đó lại ký vàoquân khế, tiến vào quân đội.

Vài năm trôi qua, hắn đạtthành ý nguyện, được thăng tiến làm tướng quân. Có thể cuộc sống trong quânbuồn tẻ hết mức, vốn đã khiến cho một kẻ trời sinh trong giới giang hồ tínhtình hiếu động như hắn cảm thấy rất khó chịu. Hắn vĩnh viễn cũng khó mà thíchứng với chế độ quan liêu. Cũng đã khiến cho hắn tựa như làm thân vợ bé vậy,toàn thân đều khó chịu. Còn làm cho hắn suốt ngày không thể không cẩn thận cùngngười ta chu toàn đấu pháp. Hơn nữa, nhiều năm còn bị phái ra trú đóng tại biênthùy canh phòng ngoại quốc. Thời gian đó ngày ngày phải ăn bão cát, không cóviệc gì để làm, đã khiến cho hắn buồn khổ đến độ có ý muốn đào binh…

Nếu sớm biết có một ngàynhư thế, năm đó cho dù hắn tự chặt hai chân cũng không đi thi làm Võ trạngnguyên, cái thứ đồ bỏ đó đâu.

Nhưng chỉ có trời mớibiết, hắn còn phải ở lại Tái ngoại trải qua những ngày tháng như vậy bao nhiêulâu nữa. Mà cuộc đời làm lính này… cuối cùng thì đến khi nào mới kết thúc đây?

Tô Mặc đặt chén trà trongtay xuống, âm thầm thở dài. Trước mắt, đã uống cạn hai bình trà rồi, nhưng UyVũ tướng quân ngồi đối diện với cô vẫn chưa kể hết được nỗi khổ chất chứa tronglòng. Cô nghe mà trong lòng cũng cảm thấy chua xót thay cho hắn.

Cô dùng tay thúc MộcSách, muốn anh nghĩ cách giúp đồ nhi nhà mình.

“Đừng có ở đó mà thấtthần nữa, còn không mau nghĩ cách cứu ái đồ của anh thoát khỏi bể khổ này đi?”

“Ta đây là hoàn thành tâmnguyện của hắn.” Ăn cho bằng hết những đau khổ này đi!

Sợ Mộc Sách máu lạnh sẽkhông chịu động đậy, Mạc Ỷ Động vội cầm lấy tay Tô Mặc, khẩn thiết thỉnh cầucô.

“Sư nương, xin ngài hãynói vài lời với sư phụ, giúp giúp đồ nhi đi…”

Ánh mắt Mộc Sách lạnh lẽođến mức rùng mình: “Tay làm gì đó, ngươi cũng to gan quá ha?”

Tham gia quân ngũ nhiềunăm, Mạc Ỷ Động cũng nhiều năm rồi không tiếp xúc với văn nhân. Sau khi nhận đượclời cảnh cáo của Mộc Sách, đầu tiên là ngẩn người, cúi đầu nhìn xem bàn tay mềmmại trong tay mình. Cũng quả thật cảm nhận được cảm xúc trắng nõn trắng nà, hắnvội vàng rút tay về, kích động thất thố nhìn sắc mặt đang biến đổi của MộcSách.

Hắn đỏ mặt giải thích,“Sư phụ, ta, ta không… Đồ nhi không dám…”

“Ửm?” Nhìn kìa, đồ nhinhà mình ngây thơ quá, thẹn thùng quá đi, trông thật giống một đóa hoa nhỏ nha…Chỉ có điều, lại được đóng khung trong một thân hình đại thúc.

“Đừng chọc hắn nữa.” TôMặc nhìn mà ngứa mắt quá bèn ngăn anh lại, “Rõ ràng anh cũng rất lo lắng chohắn mà, bằng không, anh cũng đâu cần phải cố ý tìm hắn đến đây.” Có ai lại đùacợt đồ đệ của mình như anh không?

“Sư phụ…” Nước mắt đangdâng lên trong hốc mắt của Mạc Ỷ Đông lại nhanh chóng rơi xuống.

Mộc Sách nhìn hắn, khekhẽ thở dài. Ngay sau đó, ánh mắt cũng trở nên mềm mại ôn hòa hơn rất nhiều.

“Thật sự không muốn làmtướng quân nữa sao?” Hắn có thể từ bỏ giấc mộng của mình sao?

Hắn dùng lực gật đầu thậtmạnh, “Đồ nhi một lòng muốn trở lại giang hồ. Nếu sư phụ cho phép, sau này đồnhi nguyện được phụng dưỡng bên cạnh sư phụ!”

“Cho dù tất cả tâm huyếtnhững năm gần đây sẽ hóa thành hư ảo?” Làm được tướng quân không phải dễ dàngnha, càng chưa nói đến hắn đã phải vất vả bao nhiêu lâu như vậy.

Nhưng Mạc Ỷ Đông vẫn rấtquyết tâm, “Chỉ cần có thể rời khỏi quan trường mù mịt chướng khí kia, khôngcần phải chu toàn so chiêu cùng đám tiểu nhân nham hiểu kia nữa thì bất luận làđại giới gì, đồ nhi đều nguyện làm!”

“Cho dù sau này ngươiphải phụng dưỡng sư tổ của ngươi?” Anh lại ném cho đồ nhi nhà mình thêm một vấnđề nan giải nữa.

Cứ nhớ đến dung mạo vôcùng yêu diễm của Mai tướng là Mạc Ỷ Đông lại lập tức rùng cả mình. Cơn rétlạnh từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đỉnh đầu hắn.

“Ơ… Ông ấy có thể từ quansao?” Không phải nghe nói, Bệ hạ dù có đánh chết cũng không muốn để cho lươngthần duy nhất trong triều dám thẳng thắn can gián này từ quan hay sao?

“Có ta nhúng tay vào,đương nhiên có thể.” Mộc Sách đã dự liệu trước liền nói, “Thế nào?”

“… Đồ nhi xin nghe theotất cả an bài của sư phụ.” Tuy rằng hắn ngay từ đầu đã không muốn cùng ngồichung một bàn với Mai tướng, nhưng vì tự do… Nam tử hán đại trượng phu, bất cứgiá nào thì là bất cứ giá nào đi.

Nếu hắn đã không hối hận,cũng không tính quay đầu, vậy thì những chuyện kế tiếp cũng sẽ làm tốt thôi. Đãsớm chuẩn bị được kế hay, Mộc Sách dùng ngón tay vỗ vỗ cằm dưới, hỏi.

“Nếu ta nghe ngóng đượckhông sai thì những năm gần đây, ngươi cùng Cửu vương gia …có chút nhàn khíchhả?”

Mạc Ỷ Đông giật mình,bỗng dưng âm trầm cười. Trong mắt bắn ra những tia hàn băng mãnh liệt và sắcbén như đao.

“Đâu phải chỉ là nhànkhích mà thôi?” Hắn không mang binh vọt vào phủ Cửu vương gia, không đạp sậpbảng hiệu, cũng không trực tiếp nhân lúc đêm khuya mà lẻn vào diệt trừ toàn phủCửu vương gia, đã là khách khí lắm rồi.

Năm đó, cha con Mộc Thịphản quốc. Án tử vừa ban ra, Cửu vương gia đã ở trong triều đình chủ trương bắttội người liên đới, muốn Bệ hạ giết cả Mộc Sách vô tội để làm gương cho kẻkhác. Lúc ấy, ở biên quan xa xôi, hắn vừa nghe được tin tức liền gấp đến độthiếu chút nữa đã kháng chỉ, trực tiếp gấp rút hồi kinh để nghĩ cách cứu việngia sư rồi.

Sư phụ đối với hắn có ơntái tạo. Thiếu niên kia tuổi còn nhỏ nhưng thông minh, thân thủ lại cao cường.Làm sao có thể bị nhốt trong nhà tù tăm tối nhận hết tra tấn nhục hình như vậychứ?

Trong ba năm đó, hắnkhông ngừng dâng sớ trình tấu muốn được hồi kinh thăm hỏi gia sư, nhưng nhiềulần đều bị bác bỏ một cách vô tình. Mà nguyên nhân khiến tấu sớ của hắn bịloại, chính là do Cửu Vương gia đã ở trước điện chủ trương: Mộc Sách giỏi nhấtlà thu phục lòng người. Tuyệt đối không thể cho hắn một chút cơ hội nào để tổchức vây cánh.

Bởi vậy, trong mắt Hoàngđế, hắn có khả năng sẽ trở thành vây cánh, lập tức bị buộc cho một tội danh,cưỡng chế giáng xuống một phẩm, binh lực cũng bị cắt giảm mất bốn phần.

Nhưng tên Cửu Vương giatrước nay đã quá thuận lợi suông sẻ lại không biết thu tay, vẫn chèn ép hắn bốnbề như trước. Cửu Vương gia âm thầm thông đồng với Bộ Binh, giảm trừ vũ khí vàlương thảo của đại quân, mua chuộc Lại Bộ cắt giảm bộ phận quân lương. Toàn tâmtoàn ý muốn buộc tên đồ đệ của Mộc Sách phải tạo phản, làm cho Mộc Sách hiệnđang bị giam trong tù tối phải gánh vác thêm một tội danh nữa, danh chính ngônthuận bước lên đoạn đầu đài ngoài ngọ môn, hoàn thành tâm nguyện của Hoàng đế.

Vì Mộc Sách, vì quân viênthuộc hạ phía sau, Mạc Ỷ Đông chỉ có thể thề chết cắn răng, bức ép bản thânphải nhẫn nhịn. Đồng thời còn nói với chính mình, cho dù không thể đi vào khuônkhổ cũng tuyệt đối không thể tạo phản. Hắn không muốn thành toàn cho tâm tư épsư phụ nhà mình lên đài gia hình của lũ người đó.

Nhưng bọn họ dám ngangnhiên thừa lúc Mộc Sách chịu tội lưu đày mà ném anh xuống vệ đường nằm chờchết. Thậm chí còn giấu nhẹm tin tức này, không chịu công bố cho người trongthiên hạ.

Đại trượng phu, nếuchuyện này có thể nhẫn, thì chuyện nào mới không thể nhẫn nữa đây.

Mắt thấy cảm xúc của hắnđã dâng lên gần đến tột cùng rồi, Mộc Sách không chút hoang mang, tung ra mộtlời dụ hoặc làm hắn khó có thể nào cự tuyệt.

“Hiện nay có một cơ hội,chẳng những có thể như ngươi mong muốn, cho ngươi sau này thoát khỏi chức vụ UyVũ tướng quân, mà còn có thể cho ngươi có cơ hội thanh trừ thù cũ, vui sướngđem Cửu Vương gia trở thành bao cát mà đánh, ngươi có làm hay không?”

“Ta làm!” Sông núi trùngphùng, cuối cùng trời cũng không phụ lòng hắn. Việc này đã làm hắn buồn tận đáylòng gần bốn năm nay rồi.

Tô Mặc khó hiểu hỏi: “Đếntột cùng thì anh muốn làm gì vậy?”

“Thì cũng chỉ là thay đồnhi nhà ta giải hết buồn giận, lại thuận đường giải quyết phiền não của nhữngngười liên can thôi.” Con người anh làm việc, coi trọng nhất chính là hiệusuất. Nếu mọi người bên cạnh anh cứ làm phức tạp hóa những phiền toái của họthì không bằng cứ để anh một hơi giải quyết hết ráo đi. Anh cũng có phải lànhàn hạ gì mà thường xuyên chạy đến Vân kinh này được đâu.

“Nói ra cho chúng ta cùngnghe một chút đi.”

Anh ngoắc ngoắc ngón taygọi hai người bọn họ lại gần. Không nhanh không chậm kể lại tất cả những việcanh đã làm từ khi vào kinh đến nay, cùng những việc sắp phải tiến hành cho haingười họ nghe. Một lát sau, chỉ thấy bọn họ, một người thì hưng phấn mà nhếchmiệng cười hắc hắc không ngừng, còn một người thì lại nhíu mi, tỏ vẻ khó mà tinnổi.

“… Không phải anh đã nóikhông hề oán hận Bệ hạ sao?” Cô còn nhớ rõ vào hôm tết Trung thu anh đã nói nhưvậy mà.

Mộc Sách lạnh lùng cười,“Tuy ta từng nói ta không hận không oán, nhưng ta cũng không nói ta sẽ khôngbáo thù.” Đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau nha.

“…” Thì ra, còn có loạikỹ xảo nói chuyện như vậy nữa ư.

“Thế nào, có chịu làmkhông?” Mộc Sách quay đầu nhìn về phía đồ đệ mình, nghiễm nhiên đã vui sướngquá mức rồi.

“Đồ nhi đồng ý!”

Anh xua tay, “Tốt lắm,ngươi chạy nhanh bắt tay vào làm ngay đi. Ta chờ tin tức của ngươi.”

Sau khi Mạc Ỷ Đông dùngbộ pháp mau lẹ rời khỏi, Mộc Sách một tay nâng chén rượu, lặng lẽ nhìn nhữnggợn văn trên mặt nước trong chén rượu, dưới ánh nắng mặt trời trông có vẻ chiếusáng đến lóa mắt.

Hừ, không cho anh trở lạiVân kinh cũng đành, một khi để anh trở về được rồi, muốn anh không báo thù ư?

Đừng nói đùa.

Năm đó, anh cũng từng hồnnhiên, lương thiện quá, có thể không oán hận. Nhưng tình đời và gặp gỡ luônthúc giục nhân tâm nhanh chóng già cỗi dần mòn. Nếu không tín nhiệm được gì ởthiên chân, chỉ đành tin rằng, trốn dưới lòng người là mạch nước ngầm và lốcxoáy. Biết bao năm thở dài, trong đêm tối hóa thành một tiếng khóc nghiến răngnín thở. Lại có ai có thể ngờ hiểu, anh đã phải vượt qua một ngàn đêm dài khônghề chợp mắt trong nhà tù tăm tối ấy như thế nào đâu?

Những kẻ đã từng hạingười của anh, đã an nhàn sống ở kinh thành đủ lâu rồi. Cũng đã đến lúc nên dạycho bọn chúng biết được… thế nào là lễ thượng vãng lai (có qua cólại).

Dựa theo kế hoạch của MộcSách, Mạc Ỷ Đông phụ trách xuất chiêu làm rối quấy rầy hôn sự. Ngày đó, cũngkhông thèm báo trước cho Tô phủ một tiếng, mới sáng sớm đã kéo theo một đoànnhân mã đến cửa Tô phủ cầu hôn.

Khi Tô lão gia cùng Tôphu nhân nhìn thấy một đám thân vệ khiêng theo một đống sính lễ, khệ nệ tiếnvào đại sảnh thính môn, dấu chấm hỏi treo đầy mặt: ‘Đây là chuyện gì vậy?’. Sauđó, nhờ sự thuyết minh của Mạc Ỷ Đông bọn họ mới hiểu được. Thì ra hôm nay, UyVũ tướng quân thay mặt cho nghĩa đệ đến nhà bọn họ cầu hôn.

Nhưng mà… Tô Tam cô nươngnhà bọn họ, sớm đã được hứa hôn cho nghĩa tử của quản gia phủ Cửu vương gia rồimà. Chỉ có một người con gái… làm sao có thể gả cho hai người?

Bị cự tuyệt, Uy Vũ tướngquân giận tím mặt, tung ra một quyền đánh nát chiếc bàn hoa bằng gỗ lê, khiếncho mọi người khắp phòng đều khiếp vía, kêu thét chói tai.

Ánh mắt hắn tàn độc híplại: “Chỉ là một gã mã phu trong phủ Cửu Vương gia mà cũng có thể làm hiền tế (con rểhiền) của ngài. Vậy mà nghĩa đệ của bảntướng quân lại không xứng để kết duyên tần tấn (tình vợ chồng) hay sao?”

Tô phu nhân muốn há mồmgiải thích, “Tướng quân, ngài có điều không…”

“Buồn cười, bản tướngquân nhất định sẽ không để yên việc này đâu…” Hắn nổi giận rống lên một tiếngchấn động rồi xoay người về phía đoàn thân vệ hét lớn, “Chúng ta đi!”

Cũng không biết kêu aichọc ai, mọi người quay mặt nhìn nhau, đành phải bó tay hết cách, để mặc Uy Vũtướng quân căm giận phẩy tay áo bỏ đi.

Ra khỏi Tô phủ chưa đượcbao xa, vừa đi tới sau một khúc rẽ, Mạc Ỷ Đông lập tức giữ chặt lấy MộcSách đang giả làm một thuộc hạ của hắn, khó kiềm nổi hưng phấn, túm lấy ống tayáo anh mà hỏi:

“Sư phụ sư phụ, đồ nhidiễn có được không?”

“Rất tốt.” Mộc Sách vỗ vỗđầu hắn khen ngợi, “Cứ theo đó mà làm tiếp công việc của ngươi đi.”

“Đồ nhi có thể xuống tayvới Cửu vương gia ở mức độ nào?” Đã sớm khẩn cấp lắm rồi, Mạc Ỷ Đông xoa xoahai tay, nóng lòng muốn biết.

Anh thuận miệng đáp: “Chohắn giữ lại chút hơi là được rồi.”

“Dạ!” Mạc Ỷ Đông vui vẻgật đầu thật mạnh, lập tức xoay người phóng lên lưng một con ngựa vừa đượcthuộc hạ đưa đến, dẫn theo một đám người chuẩn bị đi thanh trừ thù cũ.

Sau khi bọn họ đi rồi,một chiếc xe ngựa xa hoa giàu có liền đậu lại trước mặt Mộc Sách. Một bàn taytrắng nõn nhẹ nhàng vén góc màn xe.

“Mộc Sách?” Người ngồibên trong rèm nhẹ nhàng thấp giọng hỏi.

“Chính là tại hạ.” Anhđáp lời, quay đầu nhìn xem xung quanh phát hiện không có ai theo dõi, mới dùngđộng tác gọn gang bước vào trong toa xe ngựa.

Trong xe, Tô nhị nươngmặc y bào hoa lệ đỏ thẫm, không hề lên tiếng, bắt đầu đánh giá Mộc Sách, chàngtrai nghe tiếng đã lâu nhưng trước sau vẫn chưa từng gặp mặt. Mộc Sách cũngkhông hề lên tiếng, đón nhận ánh mắt vừa như tìm tòi nghiên cứu lại vừa như soimói của nàng…

Trước tình hình hai tướngim lặng không nói, bọn họ nhìn nhau có qua có lại một hồi với ánh mắt như muốnphân định cao thấp. Cuối cùng, Mộc Sách trước sau vẫn không kinh không hoảng,lần đầu tiên mỉm cười với nàng, lúc này mới có thể phá vỡ thế giằng co nãy giờgiữa bọn họ.

Tô Nhị nương vừa mở miệngđã nói thẳng vào trọng điểm: “Ta chỉ có một đứa em gái này thôi. Tuy rằng đầuóc bình thường, bộ dạng cũng không phải thiên tiên, chân còn hơi bị thọt nữa,nhưng nó vẫn là em gái của ta. Trong mắt ta, nó chính là bảo bối đẹp nhất, đángyêu nhất trên đời này.”

“Ta hoàn toàn đồng ý.”

Tô nhị nương ngẩn người.Những người quen biết khi nghe nàng nói những lời này, đại đa số nếu không phảixem thường thì cũng quay đầu đi tỏ vẻ không đồng ý. Đâu giống như hắn, vừa ngheđã gật đầu cái rụp.

“Đã nhiều năm qua rồi, tanâng niu nó trên tay chỉ sợ rớt mất, ngậm trong miệng lại chỉ sợ tan, hận khôngthể đem giấu vào trong ống tay áo hoặc trong hộp khóa, bất cứ ai cũng không thểđụng vào.” Nàng lại tiếp tục nói ra mức độ quý trọng của nàng đối với Tô Mặc,“Tướng công của ta đã từng nói, tấm lòng muốn bảo hộ em gái của ta, hình nhưhơi cố chấp quá mức rồi.”

… Nàng xác định, chỉ làhình như thôi sao?

Mộc Sách không nói, cúihạ mi mắt, quyết định. Đối với sự việc này… sẽ không nhiều chuyện mà bày tỏthêm ý kiến.

“Ngươi có ý kiến gìchăng?” Nàng gây hấn hỏi. Con người nàng chán ghét nhất là có kẻ dám nghi ngờnàng.

Anh đương nhiên rất thứcthời, “Đương nhiên không có, Mộ phu nhân nói rất đúng.”

“Ngươi không hiếu kỳ vìsao ta phải nuôi dưỡng nó trên đỉnh núi Đào hoa sao?” Nàng giơ những ngón taython dài lên. Hết năm ngón tay đều đeo đầy nhẫn, không phải vàng thì cũng làbạc hoặc là ngọc mĩ, tất cả đều tỏ rõ tài lực của nàng hùng hậu biết bao nhiêu.

“Cũng từng tò mò. Nhưngsau khi hiểu được, tại hạ thập phần cảm tạ cơ trí của phu nhân.” Anh bắt taythành quyền, cúi đầu thật sâu vái chào nàng.

Tô nhị nương khen ngợi,biểu hiện lên cả đôi môi đỏ mọng, “Nhìn không ra ngươi lại khéo nói đến vậy.”

“Mộ phu nhân quá khen.”

Đã nhiều năm trôi qua, cóthể cùng người khác nói chuyện về em gái của mình, vừa nói đã hiểu, căn bản làkhông cần người ta phải giải thích nhiều lời, có lẽ cũng chỉ có mình anh màthôi. Tô Nhị nương vạn phần sầu não, hít một hơi thật sâu.

“Người khác lại khônghiểu, bọn họ sẽ không hiểu được đâu…”

Anh trầm ổn đáp lời, “Tahiểu được.”

Tô nhị nương lấy một tayche ngực, khó lòng ức chế đau buồn, nói hết tất cả, “Ta cứ nuôi dưỡng nó đó,không được sao? Ta cứ thương yêu nó đó, không được sao? Bọn họ đều không cầnnó, không cần nó. Còn ta thì muốn, ta để ý, không được sao? Ta cam tâm tìnhnguyện nuôi dưỡng nó ở một nơi hoa thơm chim hót, không cho bất cứ ai làm tổnthương đến nó, cười nhạo nó. Ta chỉ muốn làm cho nó được vui vui vẻ vẻ, khôngđược sao? Ngươi có biết không… Năm đó, ta thấy hạ nhân cứu nó ra từ trong khochứa củi bỏ hoang, ta như bị trăm ngàn móng vuốt cào xé tâm can vậy đó…”

Chuyện cũ rõ ràng hiệnlên trước mắt. Tô nhị nương khi nhắc lại chuyện xưa, dường như lại nhìn thấyđược tiểu cô nương kia ở trong Tô phủ như con chim non cô lẻ, không ngườithương yêu, không ai vươn tay cứu giúp. Rõ ràng là cùng chung dòng máu gần gũivới nàng, nhưng đứa nhỏ kia tại sao lại phải chịu oan ức thiệt thòi, chịu xếpchung với đám hạ nhân, ngày ngày đều phải làm việc cật lực để đổi lấy mấy bátcơm như vậy…

Nàng khụt khịt mũi, hỏi:“Lòng ta đau lắm, ta đau lòng vì nàng không được sao?”

Sau khi nghe nàng nóixong, Mộc Sách không rõ ràng lắm, trong cái đầu trống trải của anh còn tồn lạicái gì. Anh chỉ biết, trong đầu hiện lên mấy từ đau lòng bén nhọn. Nó cứ thếnhịp nhàng và ăn khớp, tựa như những giọt nước mắt nóng hổi còn xót lại trongtrí nhớ, len lỏi vào, bới móc lên những vướng bận mà anh khó lòng dứt bỏ được,buộc anh phải làm một cái gì đó, hoặc là hứa hẹn điều gì đó, mới có thể ngănchặn được nhiệt tình đang quá mức nóng rực trong lồng ngực.

“Sau này, cứ để ta thaychị đau lòng cho nàng.” Mộc Sách ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định đón nhận ánhmắt nàng.

“Ngươi…”

“Nàng đã cứu ta một mạng.Nàng cho ta một cuộc sống mới. Nàng khiến cho đáy lòng ta cảm thấy vui sướng.Nàng dạy cho ta biết tình yêu tốt đẹp như thế nào. Nàng thắp lên ngọn đèn soilối, chỉ cho ta biết đường về nhà nên đi như thế nào. Nàng đã cho ta một giađình.” Anh thong thả tỉ mỉ xác thực mà nói, gằn từng tiếng khiến nàng phải cẩnthận nghe rõ ràng hết thảy, “Ta muốn cho nàng rất nhiều, rất nhiều, tựa như tấtcả những gì chị đã làm bấy lâu nay.”

Nhìn đôi mắt với đồng tửchân thật đáng tin cậy kia, nàng vẫn muốn hắn chính miệng cam đoan một lần nữa.

“Ngươi thề đi?”

Anh giơ tay lên, “Nếutrái lời thề, nguyện chịu trời tru.”

Tô nhị nương sau khi cóđược lời cam đoan của anh cũng không nói nhiều nữa, xoay người mang tới mộtđống sổ sách lớn giao cho anh.

“Đây là tất cả sổ sáchngươi muốn ghi lại. Ngươi xác định việc này sẽ không ảnh hưởng đến việc làm ăncủa gia đình chồng ta sau này chứ?” Sau khi chuyện này bại lộ, nàng đã chuẩn bịsẵn tâm lý sẽ bị phạt tiền, nhưng điều nàng phiền não chính là tương lai kìa.

“Ảnh hưởng, tất nhiên làcó. Nhưng sau khi trừ đi tiền thuế cao mà quan phủ sẽ thu, cùng với số tiền hốilộ phải cống nạp hàng năm, ta tin tưởng là đủ để sánh ngang với những tổn thấtcủa quý hiệu buông.”

Nàng nhẹ nhàng thở hắtra, “Có những lời này của ngươi thì được rồi.”

Sau khi trấn định lại tâmtình, Mộc Sách hôm nay đã sắp xếp hành trình dày kín, lập tức khom người trướcnàng, ý muốn cáo từ.

“Như vậy, Mộc mỗ xin đượccáo từ trước.”

“Sau này, ta sẽ lên Đàohoa sơn thăm nó.” Sau khi anh đã xuống xe đi về phía trước, Tô nhị nương cònnói với theo.

Anh nghiêng đầu, chânthành đáp nhẹ, “Đến lúc đó, tại hạ nhất định ra đường đón chào.”

“Phải đối tốt với nóđó.” Giọng điệu lưu luyến, giống như nàng đang phải dứt bỏ cái gì quý báulắm vậy.

“Được.”

“Phải thương nó.” Nàngvẫn còn hơi lo lắng.

“Nhất định.”

“Phải yêu chiều nó.”

Vẻ tươi cười trên khuônmặt Mộc Sách vô cùng sáng lạn như ánh ngọc, “Đương nhiên rồi.”

Tiếng bánh xe lăn trònvang lên. Mộc Sách vẫn đứng yên tại chỗ nhìn theo chiếc xe đi xa dần một lúclâu. Khi anh xoay người, tính rời khỏi Tô phủ để đến chỗ Hạng Nam xem hắn đãchuẩn bị đến đâu rồi. Nhưng anh lại nghe thấy tiếng kêu nóng vội của Hoa thẩm.

“Mộc Mộc!”

“Có chuyện gì mà chạy gấpnhư vậy?” Anh vội vàng đón bà mới từ cửa nhỏ sau viện chạy đến.

Hoa thẩm liều chết lôikéo ống tay áo của anh, “Cậu mau đến đi, Tam cô nương bị hầu cận của đại phunhân nhốt vào kho chứa củi rồi!”

Anh ngẩn người, kho chứacủi?

Đó không phải là nơi từnggây ra khúc mắc cho cô đó sao?

Đang lúc Mộc Sách cònhoài nghi thì Tô Mặc ở trong phủ cũng cho cho rằng như vậy.

Thật ra, hiện tại đối vớiTô Mặc mà nói, kho chứa củi thật sự đã không còn là khúc mắc trong lòng cô nữa.

Tô Mặc đứng ở cửa sổ, xoaxoa gương mặt vừa bị đánh. Đây cũng thật giống cha cô, bình thường chỉ biếtdùng chiêu đối với hạ nhân cũ rich này.

Người này nhốt cô ở đâylà muốn cô chịu chút giáo huấn… Bọn họ có phải là đã quá coi thường cô rồikhông? Bọn họ nghĩ rằng cô vẫn là đứa nhỏ trói gà không chặt năm đó hay sao,không có cách nào khác có thể rời khỏi kho chứa củi nho nhỏ này hay sao?

“Hung khí đầy phòng a…”Cô quay qua quay lại, bắt đầu ở trong kho chứa đầy củi đốt tìm kiếm thanh củinào thích hợp làm dụng cụ giúp cô phá cửa sổ.

Khi Mộc Sách dùng thânphận người ngoại vọt vào bên trong hậu viện của phủ, Tô Mặc đã phá hỏng đượcsong sắt cửa sổ rồi, đang ngồi trên thành cửa sổ cao cao muốn nhảy xuống.

Mộc Sách bị cô dọa khôngnhẹ, vội vàng phóng lên trước, đạp chân một chút lập tức nhảy lên khỏi bứctường, vươn một tay nắm lấy thắt lưng cô, ổn thỏa ôm cô vào trong ngực rồi đưacô bình yên đáp xuống đất.

“Cô nương?” Anh mới buôngcô ra, lại phát hiện ánh mắt cô căn bản là không hề nhìn về phía anh.

“Chờ ta một lát.”

Sau khi đẩy Mộc Sách ra,Tô Mặc tự tin đi đến trước mặt đám hạ nhân đang vây xem kín viện. Cô giương đôimắt lên trừng nhìn vào những ánh mắt xấu xa đang nhìn cô. Trong lòng niệm chúhồi lâu, trước mắt đều là một ruộng đất trồng toàn củ cải. Tiếp theo, cô hít sâumột hơi, chậm rãi đem ánh mắt trong veo như hồ nước dừng lại trên người Phươngcô.

“Mới vừa rồi, ngươi đánhta hai bạt tai, còn muốn nhốt ta vào kho chứa củi.” Cô một tay vỗ về hai gò má,cảm thấy bên trên vẫn còn hơi nong nóng.

“Ta đây là thay mặt phunhân giáo huấn ngươi!” Phương cô dùng sức hừ hừ, tự cho thân phận mình cao quýhơn, hất hàm nhìn cô.

Cô gật gật đầu, “Ha.”

“Nếu không có kẻ thọtchân như ngươi âm thầm cấu kết với người ngoài thì hôm nay làm sao mà Uy Vũtướng quân lại đến phủ…”

“Hoa thúc, bắt bà talại.” Tô Mặc không để bà nói xong, vươn tay chỉ về phía sau trong nháy mắt,không chút do dự mà ra chỉ thị, “Hoa thẩm, lập tức sai người đi tìm mẹ mìn, đemkẻ hạ nhân dám can đảm vi phạm luật lệ khi dễ chủ nhân, bán đi!”

Chưa từng nghĩ tới cô sẽnói ra những lời nói thế này, Hoa thẩm giật mình thoáng phút sửng sốt, sau đóvui vẻ lớn tiếng đáp lời cô.

“Ta đi ngay!” Cô cuốicùng đã không còn ngơ ngác bị người ta khi dễ nữa rồi.

“Ngươi dám? Ta chính làhầu cận của phu nhân đó!” Bị Hoa thúc dùng sức bắt giữ, Phương cô vừa sợ vừagiận quay đầu về phía cô hét toáng lên.

Tô Mặc thản nhiên hỏi:“Có liên quan gì đến ta?”

A?

“Nếu ngươi có gì muốnnói, thì cùng bọn họ đi méc đi.” Dù sao cô cũng không phải là người ở đây, quảnsao được?

Không để ý đến Phương côđang cố sức giãy dụa, đang lúc những người khác đang muốn tiến lên giúp Phươngcô một tay, Tô Mặc nâng lên tư thế chủ tử, lạnh lùng trừng mắt khiến bọn họ đềulần lượt lui trở về.

Sau khi Hoa thúc đã lôiđược người đi rồi, cô chợt xoay người bước đến chỗ Mộc Sách kéo tay anh ra sân.Khi đã đi vào một góc yên tịnh, cô lập tức nhào ngay vào lòng anh, hai tay gắtgao ôm xiết lấy thắt lưng anh không buông.

Mộc Sách am hiểu cúi đầu,nhẹ giọng thì thào bên tai cô.

“Không sao rồi, có ta ởđây rồi, nàng làm được tốt lắm.” Cũng may, lúc này cô cũng không hề phát run gìcả.

Đôi mắt trong sáng của côlại chứa đựng nỗi bất an, “Nô nhân ơi nô nhân, ta như vậy có bị tính là ngườixấu hay không?”

“Còn chưa đủ xấu đâu, saunày chúng ta phải luyện tập nhiều hơn.” Mộc Sách nâng khuôn mặt cô lên, đaulòng mơn trớn vết bạt tai trên mặt cô.

“Luyện thế nào?” Cô ngẩnngơ.

Anh mỉm cười đề nghị:“Hay là như vậy đi. Ta sẽ dạy nàng làm ngược đồ nhập môn như thế nào trướcnha.”

Ở một chỗ khác trongthành, Mạc Ỷ Đông đang cưỡi ngựa, dẫn một đám thân vệ tiến đến phủ Cửu vươnggia, tự nhiên khi không lại hắt xì một cái.

“Ắtxì!”