Hoa Nhỏ

Chương 5



Bắt đầu từ ngày ấy, vì muốn có thể ở lại bên cạnh MộcSách, tạo ra cơ hội làm cho anh thay đổi tâm ý, Hạng Nam phát huy bản lĩnh sởtrường của mình – -mặt dày mày dạn, nằm vạ nằm vật chứ nhất định không chịu đi.

Đối với Hạng Nam, Mộc Sách từng có kinh nghiệm nên cóthể thờ ơ được, nhưng những người khác thì không phải. Mỗi ngày đều thấy hắn cầmmột chiếc khăn mặt, xướng vài điệu tang thương rồi rơi lệ ào ào, Hoa thẩm bịhắn khóc đến mềm lòng. Tờ ngân phiếu mỏng trong tay áo hắn, một ngày lại mộtngày không nương tay phóng ra, khiến hai tay Hoa thúc đều phát run, trong miệngcứ mắng chửi mãi: Đồ con thỏ, thằng nhãi con đúng là phá sản mà!

Vì thế, trước thế công bất khuất của gã họ Hạng, họhàng xa của nô nhân, hắn cọ cọ, cuối cùng cọ đến mức Tô Mặc phải mở miệng đápứng cho hắn một cơ hội vào ở trong nhà. Từ vị trí một mình lây lất bên ngoàikho chứa củi, thăng một mạch đến ở trong khách phòng sát vách với phòng của MộcSách.

Mỗi đêm, sau khi Mộc Sách đã hoàn thành tất tần tậtcác việc vặt vãnh trong nhà, Hạng Nam sẽ chọn đúng thời cơ, kéo Mộc Sách vàophòng nói huyên thuyên đông tây. Nhưng Mộc Sách trời cho cá tính nói một làmột, mặc cho hắn nói toạc cả miệng cũng không cần quản gia nghiệp của Hạng gianhà hắn. Điều này làm cho Tô Mặc nhìn thấy cũng phải liên tiếp thở dài, cũngchỉ có thể để mặc bọn họ giằng co qua lại mà thôi.

Thời gian cứ như vậy bị Hạng Nam kéo đi, mãi đến tết TrùngDương(1). Sáng sớm, Mộc Sách theo sựdặn dò của Tô Mặc, mang theo cả nhà già trẻ lớn bé, to to nhỏ nhỏ đi lên chỗcao nhất của Lân Sơn để “Đăng Cao” nhìn xa ứng tiết.

Ven đường đi, Mộc Sách thỉnh thoảng lại nhắc nhở hailão Hoa gia đừng chạy loạn nữa, nhất định phải đi trên đường mòn lên núi chứđừng ham chơi đi xa. Còn không thì lại quay đầu lo lắng nhìn đám tiểu nhạn cùngđám gà mái đi theo phía sau có bị lạc mất con nào hay không.

Đi được nửa đường, con đường mòn lên núi bắt đầu dốckhúc gập ghềnh. Mộc Sách trực tiếp đem đám nhỏ theo đuôi phía sau kia, giao choHạng Nam tiếp nhận. Sau đó không nói hai lời, trước ánh mắt rối rắm không thểlý giải của Hạng Nam, cúi lưng cõng Tô Mặc đang phải cố sức bước đi, thoải máiđi lên đỉnh núi.

Đứng trên đỉnh núi, cảnh tượng đập vào mắt là bầu trờimở rộng đến vô tận. Hơi lạnh gió thu thổi tan đám mây, mang đến một khoảngkhông gian mênh mông vạn dặm. Phóng tầm mắt nhìn lại, dưới chân núi đã bắt đầubiến sắc. Ánh nắng ánh gió tùng tùng, hoặc vàng hoặc hồng sớm đã chiếu sáng cảmột vùng rừng xanh thăm thẳm.

Tô Mặc cầm trên tay một gốc cây thù du (2), nhìn Mộc Sách đang đứng đón gió, nghiêng mặt hỏi.

“Nô nhân còn giận gã họ hàng xa kia không?” Mấy ngàynay nhìn vào đều chỉ một bản mặt, người không biết chuyện còn tưởng anh thiếunợ người ta tiền, chứ không phải bị người ta ép buộc nhận tiền.

“Không, chỉ ngại hắn cứ đuổi theo bám riết, rất đángghét.” Làm hại anh có khi muốn đứng gần cô một lát cũng trở thành một chuyệnrất khó khăn. Sớm biết như thế, nếu sớm biết cứ tùy ý Hạng Nam sẽ thành rachuyện tệ hại đến thế này, anh đã không cho cái tên rắc rối ấy lưu lại rồi.

Tô Mặc một tay xoa xoa cằm, thử tưởng tượng về nhữngphiền não của kẻ có tiền.

“Anh thật sự không cần gia nghiệp của nhà hắn sao?”Theo như anh nói. Vị họ hàng xa kia hình như là Hoàng thương, trọng trách quánặng, gia nghiệp lại quá lớn. Cho nên sau khi người trong toàn tộc thương thảoxong, vài năm trước đây đã quyết định đem hơn một nửa gia nghiệp tặng cho anh,để tự anh định đoạt.

“Không cần.” Trên đời này làm gì có ai đem gia sản haitay dâng cho người ngoài chứ? Bọn họ không biết, nhưng anh thì rất ngại chuyệnphiền phức và thái quá.

“Nguyên nhân nào khiến anh không chịu đáp ứng hắn?” Cóngười đưa tiền cho anh sài không tốt sao? Tuy rằng nói hiệu buôn Viễn Sơn cóđến hàng trăm gian cửa hàng. Trọng trách này cũng có hơi trầm trọng.

“Vì ta cảm thấy Hạng Nam thật sự là người thích hợptiếp nhận gia nghiệp.” Anh đi đến trước mặt cô, thay cô khoác thêm một lớp áongoài mỏng, “Thật ra, hắn rất có năng khiếu buôn bán, đầu óc linh hoạt, đấu võmồm cũng rất khéo. Ở lâu trong vòng luẩn quẩn văn nhân riết rồi tài giao tếcũng thuộc hạng thượng thừa.”

“Vậy vì sao bản thân hắn lại không muốn tiếp nhận màgiao cho anh?” Điều này thật không hiểu nổi a.

Anh hơi tức giận, “Hắn tuy là cầm tinh con thỏ, nhưngtính tình lại hệt như con lừa vậy, không mắng không đánh thì không chịu chạy.Nếu không có người ở phía sau ép buộc, hắn sẽ lười không chịu chủ động đi làm.Cho nên, hắn mới muốn trốn làm đương gia.” Nói đi nói lại, gã họ hàng xa kiachính là không muốn chịu trách nhiệm mà thôi.

“…” Nói về một phương diện nào đó thì đây cũng xem nhưlà một loại nhân tài.

“Trước mắt, gia nghiệp của nhà hắn cũng không cần phảimở mang phát triển làm gì. Chỉ cần giữ gìn những cái đã có là đủ rồi. Cho nênmới nói, rất thích hợp để cho người đàn ông có tính tình lười cầu tiến, cứ kinhdoanh lập nghiệp như bây giờ là tốt rồi. Vì vậy mà ngày xưa tôi mới một lòngmuốn đuổi hắn về nhà.” Hiện nay cũng chỉ còn cách xem xem thằng nhóc kia đếntột cùng thì bao giờ mới chịu hết hy vọng.

Về nhà ư…

Tô Mặc lẳng lặng ngắm nhìn những đường cong cương nghịtrên khuôn mặt anh. Anh sớm đã khỏe hẳn rồi, cũng đã làm nô nhân lâu như vậyrồi. Không phải anh cũng nên trở về nhà đó sao?

Lúc trước muốn anh ở lại, là vì cô hy vọng anh có thểở đây dung dưỡng thân thể cho tốt. Muốn anh làm nô nhân báo ân, là hy vọngngười sớm đã không có nơi nào để đi như anh, có thể có một lý do quang minhchính đại mà cư trú lâu dài.

Nhưng bây giờ thì sao? Từ sau khi Hạng Nam xuất hiện,bọn họ đều hiểu được, anh không phải không có chỗ để đi. Lấy thân phận tài phúcủa Hạng nam, tin tưởng nhất định có thể che giấu thân phận lưu phạm của MộcSách thật tốt. Bởi vậy, nếu Mộc Sách muốn trở về Vân Kinh, không phải là khôngcó hy vọng.

“Nô nhân ơi nô nhân, kinh thành là ở hướng nào vậy?”

Mộc Sách đa tâm liếc nhìn cô một cái, mơ hồ tìm vị tríphía dưới một chút, rồi dương tay chỉ về hướng bắc.

“Cháu của anh đã tới đây tìm anh, anh không muốn trởvề sao?” Thời gian gần đây, cô cũng nghe Hạng Nam nói không ít về tài kinhthương lúc trước của Mộc Sách. Nếu Mộc Sách có thể đi theo hắn thì ngày sau,cuộc sống của anh chẳng những được bảo đảm mà còn có thể tiến xa hơn rất nhiềuso với con đường làm nô nhân như bây giờ.

Anh bình thản như nước, hỏi: “Ý của cô nương là muốnnô nhân bỏ nhà vứt con?”

“… Con nào?” Cô dừng một chút, nghi hoặc nhướng đôimày liễu.

Anh chỉ tay thẳng ra phía sau cô.

“Cục cục tác…”

“Chíp chip…”

“Oạp!”

“…” Cô đã quên mất số lượng nghĩa nữ anh đang nuôidưỡng khổng lồ thế nào.

“Nô nhân còn chưa báo ân xong mà.” Mộc Sách tiếp nhậncây thù du được cô thưởng thức trong tay hồi lâu, cẩn thận cài lên bím tóc phíasau cho cô.

Cô vẫn chưa chịu thôi, “Có ai lấy ân tình bắt ngườikhông cho anh đi đâu…” Ngay cả giấy bán thân cô cũng chưa từng cùng anh giaohẹn gì đúng không?

“Cô nương hy vọng nô nhân đi?”

Cô không đáp lời anh, đem đôi mắt trong veo như nướcđăm đắm nhìn ra phương xa. Trong lòng thầm tự hỏi mình, nên vì anh mà suy nghĩ,hay là nên để anh tiếp tục ở lại bên cạnh cô, một nhà bốn người không lo khôngnghĩ cứ vậy sống qua ngày.

Mộc Sách nhìn không hiểu cô đang suy nghĩ điều gì.Chính lúc cô bắt đầu nhíu mi suy nghĩ sâu xa, anh quyết định, tiên hạ thủ vicường (3)

Anh nắm giữ bím tóc của cô, “Nương tử ơi nương tử.Nàng có điều không biết, nô nhân tuy xuất thân là quân nhân thế gia, nhưng họctheo sách thánh hiền, mà lễ giáo trong nhà cũng rất nghiêm.”

Đang yên đang lành, anh khi không lại nói chuyện nàylàm cái gì?

“Cho nên?”

Anh mỉm cười nói: “Cho nên một số chuyện cũ khôngtrọng yếu, nhưng bây giờ lại rất trọng yếu, cần phải cùng nàng nói chuyện mộtphen.”

“Ví như?” Vì ý cười của anh quá mức ôn nhu, quá mứcchân thành, lòng cô lập tức nhảy lên mấy cái.

“Trước kia, nàng thường cởi xiêm y của ta.” Anh bắtđầu giở màn cũ, hệt như những gì trước đây cô đã làm.

“Ừm.” Cô gật gật đầu, hào phóng thừa nhận.

“Nàng đã nhìn thấy thân thể của ta.”

“Ừm.” Không chỉ mình cô, Hoa thúc và Hoa thẩm cũng đềucó phúc cùng hưởng qua nha.

“Nàng cũng từng ôm chầm lấy ta, còn sờ soạng toàn thânmấy lần rồi.”

“…Ừm.” Lão huynh, anh có cần nói cái kiểu ái muội nhưvậy hay không? Rõ ràng mấy chuyện này đều là vì chữa thương, không thể quy kếthành vi, bức cô vào tội ăn đậu phụ của anh chứ.

Anh chậm rãi đưa ra kết luận, “Nàng thừa nhận, nàng đãchiếm của ta rất nhiều tiện nghi.”

“Ừm.” Đôi mắt cô trong trẻo thẳng thắn nhìn vào đáymắt anh, không hề mơ hồ. “Anh nói mấy chuyện này, đến tột cùng là muốn cái gì?”Anh cứ nói thẳng ra là anh muốn cô phải chịu trách nhiệm vì đã khinh bạc sựtrong sạch của anh đi, làm gì mà phải khua chiêng đánh trống nhiều như vậy? Màanh cũng không phải là chồng của người ta, cô không thể lấy anh hay sao?

Muốn làm cái gì? Anh muốn làm chuyện gì to tát hơnsao?

Dưới đáy lòng, Mộc Sách yên lặng thầm ôn tập lại nhữnggì cô đã từng nói trước đây. Nếu nuôi ngựa, lớn lên có thể dùng để kéo, nuôi gàbéo có thể giết thịt. Như vậy, nếu như người ta ở bên nhau, dưỡng lâu dưỡng đếnthuận mắt…

“Nô nhân có một kế hoạch.” Đáy mắt anh tràn ngập tinhquang, ngữ điệu vững vàng, thật sự như trời trong nắng ấm.

“Về cái gì?”

“Về một gia đình hài hòa.”

A? Mới vừa rồi nói chuyện, phải chăng cô đã bỏ xót cáigì hay không?

“Có muốn tôi cùng anh thảo luận một chút hay không?”Tô Mặc nghĩ mãi cũng không hiểu bèn hỏi. Không biết anh vì sao lại quẹo sang đềcập đến một chuyện cao cấp thế này.

“Không cần, chỉ cần nàng sau này cứ tham dự là được.”Anh phân tâm miết ánh mắt nhìn nhìn khắp nơi. Đến khi xác định những người kháclúc này đã không còn ở phía sau nữa, anh buông bím tóc của cô ra, bắt đầu từngbước ép sát đến cô.

Tô Mặc ngửa đầu nhìn anh, bây giờ gần như đang đứngsát trước mặt, “Làm sao tham dự?”

“Ví dụ như vầy.” Anh lanh lảnh cười, cúi hẳn ngườixuống ôm chặt cô vào lòng, vùi đầu vào cần cổ cô không nhúc nhích.

Mùi hương trên cơ thể anh, nhất thời tràn ngập trongmũi trong miệng cô. Tô Mặc lẳng lặng để anh ôm một hồi lâu. Sau đó dần dần phátgiác, cái ôm của giờ phút này so với lúc trước, có gì đó rất khác.

Lúc này, hai người họ ôm nhau, hai thân hình quấn chặtđến nỗi tìm không ra một kẽ hở nào. Thân liền thân đến mức cứ như vậy có thểvĩnh viễn sánh cùng trời đất vĩnh hằng chẳng thể phân chia. Đôi cánh tay cườngtráng lực lưỡng của anh giống như muốn ôm trọn cô tiến nhập vào làm một.

“…Gia đình hài hòa?” Cô chôn trong ngực anh mà hỏi.Cho dù cô có ngốc nghếch đến mức nào, cũng hiểu được anh đang ám chỉ điều gì.

“Ừm.” Anh thoáng nghiêng mặt đi nhìn lại cô đang nhìnanh chăm chú. Biểu tình trên mặt tuy không có gì biến hóa, nhưng đôi tai cô dầndần không nhịn được phải ửng hồng lên. Rồi đỏ tươi mềm mại tựa như huyết ngọcthượng đẳng. Anh nhịn không nổi cúi đầu, làn môi khẽ mút nhẹ qua vành tai kia.

Hơi nóng xuyên thấu qua cánh môi truyền đến như muốnthiêu cháy vành tai cô. Cô hoảng sợ, giật mình đẩy người ra khỏi vòng tay ôm ấpcủa anh. Anh không ngăn cản, tùy ý cô bước lui về phía sau hai bước, xoay ngườibỏ đi, đi tìm bọn Hoa thúc.

“Cô nương.” Anh nhẹ giọng gọi lại.

Tô Mặc quay đầu lại, đứng cách không xa, cùng anh mắtđối mắt.

“Ta là thật lòng.” Qua hồi lâu, anh nhìn đôi mắt côchứa đựng sự kinh ngạc, yên lặng nói với cô.

Cô chưa nói gì, chỉ nhìn anh gật gật đầu, rồi xoayngười rời đi.

“Đi ra.” Cô vừa đi khỏi, Mộc Sách lập tức nắm chặtmười ngón tay, hướng về phía cây tùng nhỏ cách đó không xa nói vọng đến.

Hạng Nam khổ sở ra mặt, lê bước chân run rẩy đi đếntrước mặt anh.

“Biểu cữu công…” Oan uổng a, hắn cũng không phải cố ýmuốn nhìn lén chuyện này, ai biểu hắn có vận khí tốt như vậy làm gì?

“Vừa rồi đã thấy những gì?”

Hắn vội vàng chỉ lên trời mà thề, “Mới vừa rồi cháulàm như thoáng chốc bị mù bị điếc, cái gì cũng không dám nhìn thấy, không dámnghe thấy!”

“Không được nhúng tay.” Mộc Sách trừng mắt lườm hắnmột cái, không quên dặn dò hắn.

Hắn gật đầu như trống bỏi, gật muốn vẹo cổ, “Không dámkhông dám, tuyệt đối không dám…” Cũng không phải có gan trời, hắn nào dám pháhư chuyện tốt của biểu cữu công nhà mình?

Mộc sách đi đến dưới tàng cây thu dọn rượu đào và đồăn, nhàn nhạt hỏi Hạng Nam đang không ngừng đưa mắt ngắm nhìn anh.

“Có chuyện gì muốn nói?” Nếu vị Tô Tam cô nương kiacũng giống như tiểu tử này, dễ dàng có thể lý giải được thì tốt quá. Anh cũngkhông cần phải ở đây đoán mò. Mới vừa rồi mấy cái gật đầu kia của cô, đến tộtcùng là có ý tứ gì

“Biểu cữu công…” Hạng Nam khó có thể lý giải, cau mày,“Ngài thật sự muốn xuống tay với ân nhân à?” Vì sao anh người nào không chọnlại cố tình coi trọng cô ? Rõ ràng ở Vân kinh còn có rất nhiều người tốt hơnchờ anh tùy ý chọn lựa kia mà.

“Vậy thì sao?”

“Nhưng nàng…” Sự thật không phải đã quá rõ ràng rồihay sao? Chỉ là một người bị thọt chân, lại là con gái của người vợ không chínhthức, không được cha mẹ yêu thích. Còn vì có khúc mắc mà không thể một mìnhđứng chung giữa đám đông người lạ nữa chứ. Bất luận hắn nghĩ thế nào, hắn vẫncứ cảm thấy Tô Mặc tuy là người lương thiện nhưng thật sự, nàng không xứng vớingười một thân huy quang rỡ ràng như Mộc Sách.

Mộc sách hiểu rõ hắn đang nghĩ cái gì, “Nàng tốt lắm.”

“Ngài vì muốn báo ân sao?” Tuy nói ơn tái tạo sánhngang ơn cha mẹ, nhưng anh có cần phải dùng cả nửa đời còn lại để bồi dắp nhưvậy hay không? Anh rõ ràng đã làm được quá nhiều rồi.

“Không phải báo ân.” Người khác biết cũng tốt, khônghiểu cũng được. Chỉ cần anh hiểu là được. Tô Mặc đối với anh, thật sự không cóquan hệ gì đến việc báo ân cả.

“Vậy là vì?”

Anh nhẹ nhàng thở dài, “Ngươi có nghe qua câu nàychưa?”

“Câu gì?”

“Tình không biết bắt đầu từ khi nào, nhất hướng màthâm.”

Hạng Nam kinh ngạc há hốc miệng, tựa như lời anh vừathốt ra là bấtkhả tư nghị (miễn bàn luận) cỡ nào.

“Cũng chỉ là như thế này mà thôi.” Mộc sách rũ mắtxuống, bên môi vẫn mang theo nụ cười thỏa mãn.

————————-

Ghichú:

(1) Tết TrùngDương hay còn gọi là Tết Trùng Cửu, theo phong tục của ngườiTrung Quốc là vào ngày 9 tháng 9 theo Âm lịch hàng năm.

Cónhiều điển tích về ngày Tết này:

Đời Hậu Hán (25-250) có Hoàng Cảnh, người huyện Nhữ Nam, theo học đạo tiên vớiPhí Trường Phòng. Một hôm Trường Phòng bảo Cảnh: “Ngày mồng 9 tháng 9 tới đây,gia đình của nhà ngươi gặp phải tai nạn. Vậy đến ngày đó, ngươi nên đem cả nhàlên núi cao, tay đeo túi đỏ, đựng hột thù du (một loại tiêu), uống rượu hoacúc, tối sẽ trở về, may ra tránh khỏi tai nạn”. Hoàng Cảnh vâng theo lời thầy.Quả thực đến tối trở về thì thấy gà vịt heo chó trong nhà bị dịch chết hết.

Vìtích trên, nên về sau hằng năm, đến ngày mồng 9 tháng 9, người ta bỏ nhà tạmlên núi, lánh nạn… Lâu đời thành tục gọi là Tết Trùng Cửu. Sau dần thay đổitính chất, Tết Trùng Cửu lại dành riêng cho tao nhân mặc khách lên núi uốngrượu làm thơ.

Sách “Phong Thổ Ký” lại chép: Cuối đời nhà Hạ (2205-1818 trước D.L.), vua Kiệtdâm bạo tàn ác, Thượng Đế muốn răn nhà vua nên giáng một trận thủy tai làm nhàcửa khắp nơi bị chìm xuống biển nước, nhân dân chết đuối, thây nổi đầy sông.Nạn thủy tai đó nhằm ngày mồng 9 tháng 9. Vì vậy mỗi năm đến ngày này, nhân dânlo sợ, già trẻ gái trai đều đua nhau quảy thực phẩm lên núi cao để lánh nạn…Tục ấy thành lệ.

Đếnđời Hán Văn Đế (176-156 trước D.L.), vua cho dựng một đài cao 30 trượng ở trongcung, mỗi năm đến ngày mồng 9 tháng 9, nhà vua cùng vương hậu, vương tử, cungphi đem nhau lên đài ở cho qua hết ngày ấy. Sau đến đời nhà Đường (618-907),ngày mồng 9 tháng 9 thành ngày lễ tết gọi là Trùng Cửu. Các văn nhân thi sĩmang bầu rượu túi thơ cùng nhau lên núi cao say sưa ngâm vịnh.

Cổthi có câu: “Gặp ngày Trùng Cửu đăng cao”. “Đăng cao” là lên chỗ cao. “Trùngcửu” và “Đăng cao” đều do điển tích trên.

(2) CâyThù Du : Có ba loại, một gọi là Ngô thù du dùng làm thuốc, một gọi làThực thù du dùng pha đồ ăn, một gọi là Sơn thù du.

Ởđây nói về loại Ngô Thù du, được xem là loại cây may mắn, có hương thơm ngàongạt, có thể làm thuốc. Theo tập tục cổ xưa, nếu trồng thù du vào ngày 9/9 âmlịch hàng năm thì có thể tránh được ác tà.

(3) Tiên hạ thủvi cường, hậu hạ thủ tao ương: Ra tay trước thì chiếm lợi thế, ratay sau sẽ gặp phải tai ương

“Cô nương, lỗ tai của cô sao vậy? Vì sao mà hai ngàynay đều thấy cô cứ sờ sờ mãi thế?” Hoa thẩm khó hiểu nhìn động tác của Tô Mặc.

Tô Mặc xấu hổ quay mặt đi. Bất tri bất giác, máu lạibắt đầu từng giọt từng giọt lủi lên hai lỗ tai. Đang lúc hai tai cô nóng bỏngkhông thôi, cô đơn giản đứng lên.

“Ta ra ngoài một chút.” Cứ ngồi trong phòng như vậy,nói không chừng tất cả mọi người đều sẽ nhìn ra.

Hoa thẩm không nghi ngờ gì nhưng hắn thì khác. Ngaykhi Tô Mặc mới ra khỏi cửa phòng, Hạng Nam vốn còn đang ở đại sảnh đọc cuốn sổtay thơ văn mà Tô Mặc vô cùng trân quý, cũng vội vàng đi theo cô ra ngoài cửa.

“Thằng nhóc?”

Hắn cười cười nhìn về phía Hoa thẩm giải thích, “Cơmtrưa ta ăn hơi nhiều, ta ra ngoài tản bộ chung quanh một chút.”

Ra khỏi cửa, trên đường đi thông ra sau hoa viên, HạngNam trong lòng lo lắng. Tất cả đều vì hơn hai ngày nay, Tô Mặc cùng Mộc Sắctrong lúc đó thái độ biến hóa rất kỳ lạ.

Cũng không biết trong đầu hai người này rốt cuộc làđang suy nghĩ cái gì. Sau cái ngày Mộc Sách thổ lộ cõi lòng, hai người bọn họkhông hiểu bằng cách nào sau khi về nhà, dường như không có làm việc gì khácngoài những việc thường ngày? Hành vi cử chỉ hoàn toàn không có đến nửa điểmkhác thường nào?

Việc này chớ nói đến Hoa thúc Hoa thẩm chưa nhìn ra,mà ngay cả hắn cũng muốn hoài nghi, ngày ấy hắn có phải đã nghe lầm cái gì rồi.

Bước vòng qua khu vườn tràn ngập hoa cúc đang nở rộđón mùa thu, tươi đẹp như tranh, Hạng Nam mới ngẩng đầu, lập tức đón nhận mộtđôi mắt trong như nước làm như đã đợi hắn từ lâu.

Tô Mặc ngồi trong tiểu đình vẫy vẫy tay, ý bảo hắn lạiđây.

“Ngồi đi.” Cô dấy lửa trong lò than nhỏ, vừa bắt taychuẩn bị dụng cụ pha trà.

Hạng Nam vẻ mặt không yên, từ từ thong thả tiến vàotrong đình. Mải suy nghĩ, đến tột cùng thì làm thế này cũng không ổn, nếu đểMộc Sách phát hiện hắn không cẩn thận nhúng tay vào chuyện của bọn họ, kết cụclà….

Hắn không khỏi rùng mình, đang định rút lui ra khỏiđình thì Tô Mặc đã kéo ghế mời hắn ngồi.

Không thể không ở lại, hắn đành phải kiên trì ngồixuống, xem động tác pha trà thuần thục của cô.

“Ngươi được nô nhân cử đến moi tin tức phải không?” TôMặc cũng không quanh co lòng vòng. Chỉ cần nhìn hắn hai ngày nay trên mặt cứ kỳkỳ quái quái, căn bản là giấu không nổi bí mật, cô đã đoán ra hắn đã biết đượccái gì rồi.

“Ta cũng không phải…” Hắn cam chịu xịu lơ hai vai,“Thật ra tại bản thân ta nóng vội thay ông mà thôi, biểu cữu công tính tình rấtnhẫn nại, chứ không hay xúc động như ta.”

Làm sao mà thái độ của cô lại hào phóng như vậy? Khôngphải con gái bình thường cứ đề cập đến vấn đề này, người nào người nấy khôngnhăn nhó thì cũng e lệ hay sao? Đâu có được như cô, vừa mở miệng đã hỏi một câugọn gàng dứt khoát.

Tô Mặc mỉm cười, châm cho hắn một ly trà hương, “Vậyngươi có muốn biết không?”

“Muốn!” Hắn nhất thời hai mắt phóng tinh quang, vẻ mặtham học hỏi hau háu nhìn về phía cô.

“Ta cũng không phải là người nói nhiều lời, cho nên tasẽ cùng ngươi nói thẳng nói thật.” Hai tay cô nắm chén trà, trong làn gió thulành lạnh, không nhanh không chậm mở miệng.

“Tại hạ xin chăm chú lắng nghe.”

Cô bèn thật lòng nói, “Ta vốn rất có cảm tình với anhấy. Sống bên nhau lâu như vậy, tự nhiên sẽ nảy sinh tình cảm. Đương nhiên anhấy đã chiếm một vị trí không nhỏ trong lòng ta.”

“Vậy…” Không ngờ cô sẽ nói trực tiếp đến như vậy, HạngNam rất kinh ngạc, không khỏi thay Mộc Sách lặng lẽ dấy lên vài tia hy vọng.

“Nhưng ta chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ cùng ai đóchung tay vào lúc này.” Câu nói tiếp theo của cô liền chuyển, nói ra vấn đềphức tạp trước mắt của cô.

Hắn cau mày, “Chưa từng nghĩ tới?” Có cô gái nào lạikhông nghĩ đến tương lai của mình, dù ít dù nhiều cũng phải nghĩ đến chuyện tìmchồng chứ?

“Chuyện đó đối với ta quá xa xỉ.” Cho nên mấy ngàynay, cô cứ cảm giác như đang nằm mộng, cũng rất sợ sau khi tỉnh dậy sẽ chỉ cònlại là một giấc mộng xuân không hề có thật.

Nước trà trong ấm bốc lên từng làn hơi nước trắng mờ,khuôn mặt Tô Mặc trở nên mơ hồ, khiến cho hắn nhìn không rõ dáng vẻ của cô lúcnày như thế nào.

Cô chậm chạp không mở miệng nói nữa, chỉ mải miết nhìnchằm chằm vào ánh sáng trắng đục trong chén trà muốn xuất thần. Đầu tiên hắnnghĩ nghĩ hậu quả, sau đó khẽ cắn môi, quyết định. Bằng bất cứ giá nào hắn cũngphải giúp biểu cữu công bà con xa nhà hắn một phen.

“Ân nhân ơi ân nhân, cô đã nghe qua chuyện cũ của nônhân nhà cô chưa? Có muốn biết ngày xưa ông là người như thế nào hay không?”

Mày liễu của cô khẽ nhướng, “Nói nghe một chút xem.”

“Hồi còn ở Vân Kinh, cha của ông tôi là một đại tướngquân, tuy rằng vô cùng uy phong nhưng đám người quyền quý trong kinh lại thườngcười nhạo Mộc gia bọn họ là cả nhà một đám vũ phu rỗng tuếch.” Hạng nam nhớ lạichuyện xưa liền cảm thấy trời cho cao thấp thật sự quá phân biệt, “Năm ấy ôngtôi mười một tuổi, không buồn hé răng lẳng lặng đi thi hương. Bỗng nhiên nổitiếng xoay chuyển thế nhân đối với Mộc gia nhà ông có chút ấn tượng. Sau đó ôngtôi lại bỏ chạy mất dạng. Cha ông và đại ca của ông phái người đi tìm hai nămcũng không thấy, còn tưởng ông đã chết ở đầu tường xó chợ nào rồi. Kết quả làhai năm sau, ông dẫn về một người đồ đệ trong giang hồ. Còn nói, hai năm nayông tung hoành giang hồ, đánh xong đại hội võ lâm lại cảm thấy không có ý nghĩanên mới trở về nhà.”

“… Đại hội võ lâm?” Hắn xác định là hắn không có nóisai đấy chứ?

Hạng Nam hai tay nhất quán, “Ông từng làm võ lâm minhchủ bảy ngày. Sau lại ngại cả ngày cứ đánh đánh giết giết không có ý nghĩa gì,nên ông tùy tay đem chủ vị của mình ném đi.”

“…” Anh tùy tâm tùy tính như vậy thật sao?

“Kế tiếp, ông an phận bái một người thầy, còn thật sựđọc sách hai năm. Tham gia thi hội lại không cẩn thận thi đậu. Kết quả là, ôngliền cảm thấy khoa cử quá dễ dàng không thú vị gì cả. Hai tay trình thư từquan, bỏ chạy đến nhà của ta nói chuyện với thái gia gia của ta. Nói ông đốivới việc buôn bán rất có hứng thú, muốn thử một lần.”

“Thử một lần rồi sao?” Tô Mặc dùng ánh mắt tang thươngnhìn hắn, tựa hồ như đã đoán trước được kết quả.

“Sau khi thử một lần, không chỉ đem đứa cháu đángthương là ta đây hạ cấp không còn gì, còn dọa cho một đám chú bác mất hồn trắngrâu. Đến nay, chúng ta vẫn không hiểu nổi. Ông năm đó mới mười bảy tuổi, đếntột cùng thì đã làm gì mà khiến cho bây giờ nhà ta từng bước trở thành hoàngthương, độc tài cung cấp phấn son cho toàn bộ phi tần trong hậu cung.” Hạng Namkể đến đây thì thật sự khóc không ra nước mắt, “Mới mười bảy tuổi thôi mà đãthế rồi, cô nói thử xem, ta có thể không muốn khóc hay sao?”

Nói tóm lại, gia đình hắn từ một hiệu buôn kinh doanhnho nhỏ, đến hôm nay có thể phát triển trở thành một trong mười hoàng thươngbậc nhất của Vân Kinh, hiệu buôn của gia tộc có hơn một trăm gian trải đều khắpcả nước. Tất cả đều nhờ năm đó đã nghênh đón Mộc Sách đến vui chơi.

Dựa vào ánh mắt độc đáo và mưu lược của Mộc Sách, cùngnhững gì đã làm trước đó mà phát triển quy hoạch lại, một mạch đem tất cả nhữngngười vốn thuộc dạng ngồi lê tán phét trong thị tộc tất cả đều kéo vào trong kếhoạch của anh, đồng sức đồng lòng phát triển sự nghiệp lớn lao của gia tộc.Cũng kể từ khi Mộc Sách nảy sinh ý kiến muốn làm chiêu bài buôn bán với hoàngtộc, cho đóng cửa cửa hàng bông vốn không kiếm ra tiền, toàn diện mở rộng việcbuôn bán son phấn. Chỉ trong vài năm ngắn ngủi liền thông qua khảo hạch củaquan phủ, được trong cung ban tặng thắng chỉ, đăng ký trở thành một trong nhữnghoàng thương ở Vân Kinh.

Nhưng việc buôn bán lớn mạnh cũng có chỗ hỏng. Sốlượng công việc quá tải cùng việc mua bán tưởng chừng như vĩnh viễn cũng làmkhông xuể đã khiến cho nhóm đại lão trong tộc mệt mỏi, thân thể suy kiệt, khôngthể không sớm giao ra cây gậy để an dưỡng tuổi già. Thế hệ cha anh vừa ra khỏicửa lo việc buôn bán mới chừng một năm rưỡi. Khi trở về nhà, không chỉ có đứanhỏ nhận không ra thân phụ, mà ngay cả người vợ chính thức cũng sớm cho rằngbọn họ đã thay đổi lục diện y mạo rồi. Đám con cháu còn thảm hại hơn. Đến nămvừa tròn mười hai tuổi đã bị đá một cước vô tình ra khỏi cửa bắt hỗ trợ gianghiệp. Đâu còn ai rảnh rỗi tiếp tục ngây thơ cùng thành thật nữa?

Vài năm sau, mấy hiệu buôn nhà khác chỉ sầu lo làkhông kiếm ra tiền. Còn bọn họ cũng có điều phiền não. Không biết người tiếptheo không bị mệt đến mức ngã quỵ thì cũng là xa vợ lìa con, sẽ là người xuixẻo nào đây.

“Ngoan, ngươi vất vả rồi.” Tô Mặc không hiểu hết đượcnhững phiền não của bọn họ, nên cũng chỉ có thể an ủi về mặt tinh thần mà thôi.

Hắn vừa xua tay vừa cảm khái, “Cô nói đi, vì sao lạicó người như ông chứ, mọi thứ đều toàn tài, làm như được trời thiên vi vậy? Hơnnữa, tính tình ông cũng rất ổn, còn nhỏ mà cứ như ông cụ non vậy. Đại sự trênđời này, mỗi khi chạy đến trước mặt ông, đều biến thành những chuyện nhỏ nhặtkhông đáng để nhắc đến.” Giống như lúc trước khi Thuật gia gặp chuyện khôngmay. Vào nhà tù tăm tối thăm anh, hắn thì khóc lóc sướt mướt, còn Mộc Sách thìngay cả nấc cũng không nấc một tiếng nào. Chỉ bảo hắn từ nay về sau phải cắt đứtquan hệ với Mộc gia, nhanh chóng về nhà đi.

“Có lẽ là ơn trời đặc biệt yêu thương anh ấy.” Nếu nhưbỏ đi ba năm tù tội không tính đến, cuộc đời của anh cũng rất bằng phẳng.

Hạng Nam ngửa mặt lên trời thở dài, “Lạ nhất là. Chodù ông chói mắt thế nào, nhưng cũng chưa từng có người nào đỏ mắt ghen tỵ vớiông.”

“Vì sao?” Không phải ‘Mộc tú vu lâm, phong tất tồichi’ hay sao? Vì sao lại không thể dùngđược đối với anh?

(1) Mộctú vu lâm, phong tất tồi chi: mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi. Hành cao vunhân, nhân tất phi chi. Câu này trong “Luận vận mệnh” của Lý Khang thời TamQuốc, Chữ “tú” để ám chỉ một cá thể có bề ngoài vượt trội trong một quần thể(vẫn dùng trong từ “ưu tú”), chữ “tồi” là bẻ gãy, tiêu diệt hết. Ý nóicây cao to trong rừng sẽ là cây “đón gió” trước tiên, người hiền tài, xuấtchúng thường hay bị đố kỵ.

“Bởi vì ông ôn nhu, rất mực ôn nhu.” Hạng Nam giảithích, cũng không biết đối với chuyện này nên uể oải hay là cao hứng nữa. “Bấtluận đối phương là người thế nào, ông vẫn tìm được biện pháp để săn sóc, chiếucố đối phương.”

Mượn hắn làm ví dụ đi. Người trong kinh thường nói mặthắn đen, tâm cũng đen. Ngoài mặt, giao tế một chút còn được, nhưng nếu thật sựmuốn thổ lộ tình cảm thì thôi bỏ đi. Vì thế trừ bỏ người nhà ra thì hầu như cóthể nói rằng hắn không có ai là tri giao cả.

Nhưng nhiều năm qua, Mộc sách cũng không thấy tínhcách của hắn là vấn đề lớn lao. Đối với tính cách háo sắc của hắn vẫn không cóthái độ gì khác thường. Còn đối với người ngoài, Mộc Sách luôn lẳng lặng xoaychuyển thành kiến của người khác đối với hắn. Tựa như đang che chở con bê củanhà mình vậy. Cũng không để người ngoài có cơ hội khi dễ hắn.

Tính cách của Mộc Sách, ôn hòa như làn gió mùa xuân.Tin rằng ở điểm này thì bất cứ ai từng quen với anh đều sẽ biết. Khuyết điểmcủa anh chính là tính tình quá mức độ lượng. Điểm này thì người ngoài khôngbiết đâu, nhưng chỉ cần quen thân một chút thì sẽ phát hiện được. Bề ngoài cóthể anh sẽ đối đãi với người khác thật nghiêm khắc nhưng lại trăm phương nghìnkế để làm hài lòng mọi người. Điều này có lẽ ngay cả chính bản thân anh cũngkhông biết. Bởi vì đó chỉ là xuất phát từ sự ôn nhu của anh mà thôi.

“Ân nhân à, biểu cữu công là một người hiền từ. Saunày ông chắc chắn sẽ thương yêu cô.” Nói lâu như vậy, cuối cùng thì Hạng Nam cũngnói ra lời hắn chân chính muốn nói. Nếu cô không nắm chắc lấy cơ hội này, cônhất định sẽ phải hối hận.

Cô trầm ngâm hỏi: “Bởi vì ta là ân nhân sao?”

“Tình yêu không biết bắt đầu từ đâu, nhất hướng màthâm.”.” Hạng Nam lắc đầu, đem những lời nghe được hôm nọ, truyền đạt lại chocô nghe.

Tô Mặc đột nhiên nâng trán. Trái tim tựa như bị mộtcon dao nhỏ tẩm mật cứa qua. Nhát dao bén nhọn, không chừa một con đường sống,đâm thẳng vào những chỗ thâm sâu nhất, lưu lại một vết sẹo không thể xóa mờ,lại ngọt ngào đến mức khó mà tưởng tượng nổi.

“…Anh ấy nói vậy sao?” Cô khàn khàn hỏi, âm thầm nắmchặt mười ngón tay.

“Vâng.” Hắn cẩn thận xem xét vẻ mặt của cô, “Ân nhân?”

Nhưng cô đã quanh mặt tránh đi. Sau một lúc lâu, côlại khôi phục lại vẻ tươi cười như thường.

“Sao chỉ riêng với ông, anh ấy lại không hiền từ?” Nếukhông cũng sẽ không ba lần năm lượt đuổi hắn về nhà.

“Đó là bởi vì ông hiểu rõ da mặt tôi rất dày, một khiđạt được rồi sẽ được đằng chân lân đằng đầu.” Hạng Nam thao thao nói, cũng thậtlòng không muốn bị người ta biết rõ chi tiết bên trong.

Bỗng nhiên trong lúc đó, một giọng nam âm quen tailặng lẽ vang lên phía sau bọn họ.

“Thật không biết là ngươi cũng rất hiểu bản thân mìnhnha.” Con thỏ nhỏ, thằng nhãi con, mới mọc da non liền đi tiếp? Đã nói khôngđược nhúng tay vào rồi cơ mà.

“Cháu xin được phép cáo lui!” Mặt mũi Hạng Nam trongthoáng chốc xanh me xanh mét. Hai tay che đầu rồi vội vàng chạy ra khỏi tiểuđình.

“Anh làm biểu cữu công cũng rất uy phong nha.” Chẳngphải là lúc trước anh đã từng giáo huấn vị họ hàng xa kia vài lần, hại hắn chođến giờ vẫn còn sợ hãi đấy chứ?

“Không tránh ta nữa sao?” Mộc Sách nhìn cô, lúc này bộdáng đang rất bình thản ung dung. Anh cảm thấy mấy ngày gần đây, cứ mỗi lầncùng cô bốn mắt giao nhau là thể nào cô cũng quay mặt tránh đi.

Cô sờ sờ lỗ tai, dường như nó lại bắt đầu nóng bừnglên, “Tôi đâu có trốn, huống hồ sớm muộn gì cũng phải đối mặt.”

Anh ngồi bên cạnh cô, vươn tay đón lấy chén trà đãnguội lạnh trong tay cô, tự mình thay cô châm một chén trà mới.

“Cô nương, ta nói rồi, là ta thật lòng.” Anh nghiêngmặt qua nhìn cô. Ánh mắt chuyên chú làm cho cô không có cách gì trốn tránh.

Tô Mặc cũng không tránh né, chỉ sau một lúc suy tư lạithản nhiên nghênh đón ánh mắt anh.

“Anh không chê bai tôi bị thọt chân sao?” Anh phảihiểu rõ rằng, cái chân này không chỉ là tâm bệnh của cô mà còn là nguyên nhânquan trọng nhất khiến người khác không muốn kết thân với cô.

Anh thản nhiên tiếp lời: “Vậy còn cô, cô không ghét bỏta đã từng ngồi tù sao?”

“Anh vô tội.”

“Chân của cô cũng vô tội.” Anh một tay nắm lấy tay cô,đan chặt năm ngón tay cô khép tiến vào lòng bàn tay anh. “Còn nhớ không? Tôi đãtừng hỏi cô là không từng nghĩ đến chuyện lập gia đình sinh con hay sao. Cônói, cô đã buông xuôi rồi.”

“Ừm.”

Anh kéo tay cô đặt lên ngực mình, “Bây giờ ta lại muốnhỏi cô một lần nữa. Nếu có người chưa từng coi thường cô, một lòng chỉ muốn yêuthương cô, cưng chiều cô. Vậy cô có thể đừng buông xuôi có được không?”

Tô Mặc dường như ngưng thở, cũng không dám nhìn thẳngvào anh. Mãi đến khi cô sắp không thở nổi nữa, lòng cô mới nhận thấy từ lòngbàn tay mình truyền đến tiếng tim đập, chậm rãi và trầm ổn.

“Hãy nghĩ lại những gì ta đã nói.” Mộc Sách cũng khôngvội vã thúc giục cô, “Hãy suy nghĩ thật cẩn thận.”

Cô cắn môi, “Vì sao lại là tôi?”

“Cô đã nói. Vì cứu ta, cô đã nuông chiều ta như nângniu một bồn hoa nhỏ. Ta cũng muốn nuôi dưỡng một đóa tên là hoa Tô Mặc.”

Anh nghĩ, trên đời này sẽ không có người thứ hai cónhận thức giống như anh. Càng hiểu biết tâm tình của Tô nhị nương yêu thươngcưng chiều em gái thì anh càng hiểu rõ. Nếu một lòng suy nghĩ cho Tô Mặc thìchỉ có thể chờ cô chuyển tâm. Đây chính là loại sủng nịch cao nhất. Nhưng khônggiống Tô nhị nương ở chỗ, tình thương mà Tô nhị nương giành cho cô là tình thâmruột thịt, còn anh, lại là tình yêu nam nữ.

Anh tha thiết hỏi: “Nàng có biết, ta chẳng những cóhọc thức rộng dài, còn rất giỏi việc đồng áng. Nhìn vườn rau và vườn trái câycủa chúng ta cũng thấy, có chỗ nào mà không vui sướng mỡ màu, màu sắc rực rỡ cơchứ? Cho nên, nàng có thể cho ta một cơ hội hay không, để ta có thể nuôi dưỡngđóa hoa Tô Mặc này bên người. Ngày ngày đều được thấy nàng cười vô ưu vô lự,rực rỡ như hoa xuân, có được không?”

Tô Mặc nhìn anh không nói. Ánh mắt cô nhẹ lướt quachân mày của anh, nhìn sâu vào đôi mắt trong trẻo như hồ nước của anh. Còn anh,động cũng không động, cứ như vậy mà ngóng nhìn cô, nắm chặt mười ngón tay, làmmột tư thái thành kính chờ đợi.

Cô không khỏi nhớ đến, câu nói mới vừa rồi Hạng Nam đãnói: Tình không biết bắt đầu từ đâu, nhất hướng mà thâm…

Nhất hướng mà thâm sao?

Qua một hồi lâu, cô nghiêm sắc nói: “Ta sẽ cân nhắc.”

————————————————————————————————————–

“Mộc Mộc, thằng nhóc đâu?” Hoa thẩm gần đây nuôi thỏriết thành quen. Vừa qua giấc trưa, bà liền cầm trong tay đôi hài vừa may choHạng Nam xong, đi tới thư phòng hỏi.

“Tám phần là lại chịu không nổi tâm ngứa, xuống núi dụdỗ con gái nhà lành rồi.” Mộc Sách dương tay chỉ ra ngoài, sau đó lật một trangsách, tiếp tục đánh bàn tính của anh.

Đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân bối rối dồn dậpbay nhanh trên sàn nhà. Cảm thấy không thích hợp, Mộc Sách tính ra ngoài nhìnxem thế nào thì Hoa thúc mặt cắt không còn chút máu đã vọt thẳng vào thư phòng.Vẻ mặt vô cùng hốt hoảng thất thố, “Tiểu Mộc Tử…”

“Xảy ra chuyện gì?” Mộc Sách tiến lên ổn định thânmình của ông một hồi rồi dìu ông ngồi xuống ghế. Lúc này mới phát hiện trongtay ông đang gắt gao ghìm chặt một phong thư.

Hoa thúc tiếp nhận chén nước trà anh đưa cho. Sau khiuống liền mấy ngụm, vẫn chưa hết bàng hoàng, nói như đứt hơi, “Sáng nay… ta đếnhiệu thuốc bắc tìm tiểu thư lấy dược liệu. Quản sự cửa hàng giao cho ta phongthư này…”

Mộc Sách vặn bung những ngón tay của ông để lấy lá thưra, đọc lướt qua như gió. Cơn tức giận trong lòng còn chưa kịp ngưng tụ, anh đãphải nhanh tay đỡ lấy thân thể Hoa thẩm vừa nãy cũng đang ghé vào đọc thư.

Tô lão gia vượt ngàn dặm xa đến Vân Kinh. Vì muốn cóquan hệ này nọ với Cửu Vương gia đương triều, nên ông đã muốn đem Tô Mặc gả chonghĩa tử của quản gia trong phủ Cửu Vương gia, cũng chính là mã phu trong phủCửu Vương gia làm… tamphòng (vợ lẽ thứ ba)?

Anh trấn định hỏi: “Cô nương ấy đâu?” Nếu anh nhớkhông lầm thì lúc nãy cô vừa mới ra ngoài. Trước khi đi còn nói qua là cô muốndẫn đám tiểu nhạn ra rừng trúc đi dạo.

“Ta ở trên đường có gặp qua nàng…” Cứ nghĩ đến chuyệncũ lại muốn tái diễn, Hoa thúc liền vì cô mà cảm thấy không nhịn được, hấp hấpcái mũi.

“Cô ấy đọc thư chưa?”

“Rồi…”

“Cô nương ấy nói gì?” Hoa thẩm không rảnh nhìn ông gạtlệ, khẩn trương lôi kéo ống tay áo ông, hỏi.

Ông lắc lắc tay, “Chưa có nói cái gì hết.”

Hoa thẩm nóng lòng, vừa nghe xong đã muốn đi ra ngoài.Mộc Sách nhẹ nhàng giữ bà lại, đẩy về phía Hoa thúc, muốn bà ở lại cùng ông.

“Không có gì đâu, để tôi đi tìm cô ấy, hai người cứ ởnhà chờ đi.”

Lúc Mộc Sách chạy một mạch đến nơi thì Tô Mặc đangđứng giữa rừng trúc, nhìn từng chiếc lá trúc từ trên cao bay xuống. Đàn chimnhạn cô dẫn theo, bây giờ đã không còn là đám tiểu nhạn nữa, đang ở trong rừngtrúc tập bay. Từng con lần lượt vỗ lông cánh bước nhanh nhanh chạy, rồi nhảy lêntrên, sau đó hoặc thành công hoặc không thành không rơi xuống đất.

Đến khi chúng luyện tập mệt cả rồi, lập một đội hàng ngũ tìm đường trở về nhà,một bóng người hăng hái chạy lại chỗ cô, vừa vặn bay lướt qua bọn chúng.

Tô Mặc đứng tại chỗ nhìn Mộc Sách thở phì phò, trên mặt không dấu được vẻ lolắng. Cô đảo mắt suy nghĩ, đại để cũng đoán ra được chuyện gì đã xảy ra sau khiHoa thúc về đến nhà.

“Anh nghĩ rằng tôi và anh sẽ chịu đả kích lớn, uể oải thất vọng hay là đau lòngmuốn chết?” Cô lấy khăn tay ra, bước lên phía trước lau mồ hôi trên trán choanh.

Tầm mắt Mộc Sách nhìn lướt qua người cô, “Cô nương không sao chứ?”

“Không sao.” Cô khẽ nhún vai, “Chuyện này tôi đã quen rồi, cũng không còn cảmgiác gì nữa.” Còn tưởng rằng cha cô có chiêu mới gì chứ, không ngờ vẫn chỉ làtrò đó thôi.

“Cứ để vậy sao?”

“Cũng không biết lúc này Tô lão gia lại coi trọng miếng đất như thế nào.” Côdùng một tay nâng cằm dưới, nói cứ như là không phải chuyện của mình vậy.

“Tam cô nương…”

“Dám ngang nhiên đem ta hứa gả cho mã phu làm tam phòng…” Cô vạn phần cảm khái,lắc đầu, “Anh nói xem chuyện này là sao đây. Ngay cả một tên mã phu mà cũng dámngang nhiên nạp đến ba tiểu thiếp? Nếu vậy thì lão gia đại nhân sẽ đến cỡ nàođây chứ?”

Mộc Sách cầm chặt cổ tay cô, “Nếu Tam cô nương không muốn, thì không ai có thểcưỡng ép cô được.”

“Bởi vì nô nhân sẽ vì ta mà ra mặt hay sao?” Cô không khỏi hồi tưởng lại nhữnglời anh nói, anh rất chuyên nghiệp trong lĩnh vực này.

“Phải.” Anh nói rồi. Sau này, bất luận là mưa gió thế nào, anh cũng đều chốngđỡ thay cô.

Trong rừng nổi lên một trận gió, thổi những thân trúc lay động đung đưa, cũngthổi mái tóc cô tung bay rối loạn. Thấy thế, Mộc Sách liền cởi áo ngoài, khoáclên người cô rồi ôm ngay vào ngực thay cô cản gió. Đợi đến lúc lặng gió, anhmới tính đưa tay vuốt thẳng những sợi tóc cho cô, lại nghe thấy cô nói.

“Lần trước, tôi đã hứa với anh là sẽ suy nghĩ lại.”

“Cô suy nghĩ kỹ rồi?” Cũng chỉ mới qua có hai ngày thôi mà, cô đã ra quyết địnhrồi, như vậy có phải là nhanh quá hay không? Cô… thực sự, thật sự đã cân nhắckỹ càng rồi sao?

“Ừm.”

Tô Mặc yên lặng nhìn anh. Hình như cô chưa từng thấy anh đứng thẳng tắp như thếnày bao giờ. Tư thái kia, giống như một phạm đồ đang chờ đợi hình phạt vậy. Hơithở anh dồn dập, đáy mắt như ẩn dấu thiên ngôn vạn ngữ. Cô cẩn thận thừanhận. Trong đầu là không yên, chờ mong, còn có sự ôn nhu như trước.

“Nếu tôi đồng ý với anh, thì anh chính là người yêu cả đời của tôi.” Trong lờinói của cô ẩn chứa khát vọng sâu trầm nhất, rằng trên đời này có tình yêu vĩnhhằng, “Anh cũng sẽ giống như tôi, chung tình cả đời chứ?”

Anh ngẩn ra, lập tức đáp rất nhanh.

“Được.”

“Nếu vậy thì…” Cô ngập ngừng nói xong, “Vậy thì không còn gì phải lo lắng nữa.”

Tiếp theo thì sao? Sao nàng không nói tiếp?

Mộc Sách dường như nín thở chờ đợi, ánh mắt gắt gao dán chặt vào cô không rời.Chỉ sợ một lần nháy mắt là sẽ bỏ qua một chút gì lớn lao lắm. Nhưng thần tháicủa cô lại trái ngược hoàn toàn với anh, không gấp không hỏa, tự tại mà thảnnhiên.

“Nô nhân ơi nô nhân, anh khẩn trương lắm sao?” Tô Mặc nhìn thẳng vào anh, lồngngực hình như thật lâu mới phập phồng được một lần.

“Ừm.”

“Thật ra thời gian qua, anh vẫn rất sốt ruột đúng không?” Cô còn có hai lỗ taichỉ tội, nhưng anh thì dù nửa điểm tà gian cũng không có.

“Ừm.”

“Lần sau, nếu có tâm sự gì thì phải viết lên mặt đó, đừng bày đặt như không cógì nữa.” Cô không thể đọc được tâm tư của người ta, làm sao biết được anh coitrọng cô từ khi nào, anh rốt cuộc chôn dấu bao nhiêu tâm sự đâu.

“Ừ.” Mộc Sách không khỏi có chút nóng vội, “Tam cô nương, cô còn chưa trả lờita mà.”

Cô vẫn chưa chịu trả lời ngay, chỉ giơ một tay lên, từng ngón tay từ từ lướtnhẹ trên khuôn mặt anh. Dường như muốn dùng đầu ngón tay cảm nhận, ghi nhớ thậtkỹ càng từng đường nét trên khuôn mặt anh. Đầu ngón tay lần lượt di chuyển, chậmrãi chân thành, lưu luyến chung quanh.

Sau một lúc lâu, cuối cùng cô cũng vừa lòng, thu hồi những ngón tay dường nhưvẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể anh, cười mà hỏi anh.

“Nô nhân ơi nô nhân, anh giả làm cô gia nhà chúng ta đã bao lâu rồi nhỉ?”

Anh thu chặt mi tâm, “Lâu lắm rồi.” Cô vẫn muốn né tránh vấn đề sao?

“Theo ta thấy, hay là, chúng ta an vị làm đôi vợ chồng thật luôn đi.” Cô khaimở một nụ cười lấp lánh như ngọc, vui vẻ mời mọc anh, “Đời này, cùng ta đi hếtchặng đường, được không?”

“… Được!” Anh sửng sốt mất một hồi lâu, sau đó dấu không nổi trong lòng mừng rỡnhư điên.

Lắng nghe lời đáp ứng của anh, Tô Mặc bỗng nhiên cảm thấy thời gian trôi đithật thong thả. Trong đầu cô hoàn toàn yên tĩnh, những gợn sóng và tưởng tượnglúc trước đều chỉ là quá khứ. Cô có thể nghe thấy từ trong ngực mình vang lêntừng tiếng tim đập, từng lần hô hấp một cách tinh tường. Khắp nhân gian hỗnloạn đều đã bị ngăn lại bên ngoài, chỉ còn anh và cô.

Sinh mệnh là một đoạn hành trình dài dòng mà cô vốn dĩ đã tính đơn độc một mìnhđi cho hết. Nhưng kể từ khi có anh làm bạn, ngày mặc dù vẫn là ngày, nhưng cườivui hơn, tri tâm hơn. Bởi vậy, khi anh bảo cô hãy suy nghĩ lại, cô đã nghe theomà thật lòng suy nghĩ. Cô không dư hơi mà cũng không có thời gian thẹn thùnghoặc để lòng mình tràn đầy bất an, hoặc lại đi nghi ngờ lòng anh đến tột cùngcó phải là chân tình hay không. Bởi vì cô biết rất rõ, Mộc Sách là người nhưthế nào.

Cô biết từng giây từng phút Mộc Sách hòa nhập vào cuộc sống trên Đào Hoa sơn.Anh có bao nhiêu chân thành cùng chung sống với bọn họ. Anh quan tâm cô, đều làvàng ròng mười phần mười. Sự ôn nhu và chân tình của anh, không phải chỉ là mộtđóa mẫu đơn đại khai đại phóng, mà là một đóa lưu hương lặng lẽ nở rộ dưới ánhtrăng. Thật thà mà thành kính.

Từ hôm ‘Đăng Cao’ cho đến nay, trái tim cô đã bắt đầu tham lam hơn một chút,chờ đợi nhiều hơn một chút. Những điều tốt đẹp mà trước đây cô không dám nghĩđến, bỗng nhiên hiện ra trước mắt, tự nhảy vào lòng bàn tay cô rồi hỏi, cô cómuốn nhận lấy hay không. Những đợt sóng đột nhiên ào đến, hóa thành niềm vuisướng nho nhỏ, lén lút bành trướng trong lòng cô. Khiến cô nhịn không được uấtức khi mà mỗi lần anh nắm lấy tay cô, khuôn mặt đều mang theo ý cười thản nhiênkhông biết tên.

Nếu nói rằng đời này, bàn tay cô có thể cầm lấy một bàn tay khác, thì cô hyvọng bàn tay đó chính là của anh. Nếu cả đời này, trái tim người ta chỉcó thể dung chứa hình bóng một người, thì cô vẫn hy vọng, anh có thể vĩnh viễnmở rộng tấm lòng, lưu lại hình ảnh cô trong trái tim anh.

Cô tự nhận đã tìm được người thật lòng với mình, cũng rất may mắn là cô có thểyêu thương anh.

Mộc Sách ôm chầm lấy thân thể cô, vùi đầu mình chìm sâu vào gáy của cô. Sau mộtlúc lâu, anh mới hít thở hổn hển thật sâu. Cảm thấy cơ bắp toàn thân đang căngthẳng cứng ngắc của mình dần dần thả lỏng. Tâm tình của cô cũng không khác hơnanh bao nhiêu.

“Tim của anh đập mạnh thật đó.” Đã nhiều ngày qua, chắc là lòng anh rối loạnbiết bao nhiêu? Anh còn phải mệt mỏi làm bộ trấn định như thường, bát phong bấtđộng.

Anh trầm giọng oán giận, “Đây đều là vì ai…”

“Sau này lên sân khấu không cần hát tuồng Khổng Tước Đông Nam Phi nữa, háttuồng Phượng Cầu Hoàng đi.” Cô vỗ vỗ tấm lưng rộng của anh, vẻ mặt không dấuđược ý cười.

“Tam cô nương thích hát tuồng gì, nô nhân đều sẽ chiều lòng.” Anh vẫn khôngngẩng đầu lên. Đôi cánh tay đang vây quanh thân thể cô lại nhanh nhanh khépchặt lại. Khép chặt nhanh, tựa như muốn xác nhận lại một lần.

Cô cũng chưa quên được còn có chuyện phiền phức, “Về chuyện cha ta hứa hôn…”

“Không cần vội.” Anh dùng cằm cọ cọ lên cần cổ cô, nói mơ mơ hồ hồ.

“Dù sao cũng phải giải quyết.”

Anh vẫn chưa thỏa mãn mà, “Trước cứ để nô nhân say mê một lát rồi nói sau.”

“Được, anh cứ từ từ đi.” Cô nhịn cười, an tâm tựa vào lòng anh, chờ đến khi hôhấp của anh dần dần trở nên trầm ổn.

“Cô nương…” Tiếng nói khàn hơn rất nhiều so với bình thường, chậm rãi lướt quavành tai, lại trầm tiến vào trong tai cô.

“Ửm?”

“Tô Tam cô nương…” Anh gọi một tiếng lại một tiếng, tựa như gọi tên một vậttrân bảo vô giá trong lòng.

Tô Mặc không nhịn nổi, khóe môi cong lên, cảm giác có điều gì vô cùng phong phúđang tràn ngập trong lòng. Mềm mại như bông tuyết, lại ngọt ngào hương vị mậtđường. cô nhịn không được ôm chặt lấy anh. Trời lạnh gió thu mơn man trên méptóc của cô, càng khiến cho vòng tay ôm ấp của anh ấm áp động lòng người.

————————————————————————————-

Từ lúc Mộc Sách ra ngoài tìm người, vợ chồng Hoa thịvẫn ở mãi trong nhà đợi chờ tin tức. Sau khi Hạng nam trở về, gia nhập vào hộinhững người già lo lắng, vẫn một mực chờ đợi.

Mãi đến khi mặt trời sắp lặn xuống đỉnh núi xa xa ở phía tây, trời cũng đã sâmsẩm tối, thì bọn họ mới nhìn thấy hai bóng người khoan thai trở về.

Hạng Nam động tác gọn gàng mau lẹ, là người đầu tiên lao ra ngoài nghênh đónbọn họ.

“Biểu cữu công, các người …” Đang đi ra, vừa tiến lại gần bọn họ, Hạng Nam thứcthời bỗng dưng đưa một tay lên che miệng.

“Cô nương, cô…” Hoa thẩm vừa thoáng nhìn thấy bọn họ, đột nhiên trừng lớn đôimắt, khẩn cấp dừng lại phía sau.

Hoa thúc đứng ở phòng khách lớn, kinh ngạc nói, âm cuối hơn cao cao giọng.

“Tiểu thư?” Đây, đây là…

Không thèm nhìn biểu tình khiếp sợ không thôi của ba người đó, hai người taytrong tay trở về nhà, vừa hưng trí thảo luận đêm nay nên nấu món gì ngon ngonmột chút, vừa vô cùng thân thiết khăng khít đi vào phòng bếp. Hoàn toàn mặc kệnhững ánh mắt tò mò tìm hiểu đang lảng vảng khắp nơi.

Ba người bị bỏ rơi đưa mắt nhìn nhau. Vốn tưởng rằng bọn họ sẽ đợi được một TôTam cô nương mặt mày u sầu, hoặc là một Mộc Sách đầy hờn giận. Nhưng kết quảthì sao? Đây chính là đại sự sắp đến, hai người kia lại coi như không, một chútphiền não cũng không có.

Trên mặt, một người vừa vặn vẽ phong cảnh, một người thì vẽ hoa đang nở rộ.

— Có cảnh xuân tươi đẹp như vậy hay không đây?