Hoa Nhỏ

Chương 3



“Cục cục tác…” Trong chuồng gà ở sân sau, mấy lão gàmái vẫn như mọi ngày, lúc nào cũng lải nhải không dứt.

“Cạp cạp quác…” Đám tiểu nhạn kia gần đây không cònbám dính lấy Mộc Sách nữa, tám phần là ở trong hoa viên tìm được con giun rồi.

“Ộp!”

Mộc Sách đang làm cỏ trong vườn hoa, bỗng dưng cứngngười, ánh mắt hung ác, quay đầu tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.

“Ộp?” Hai loại âm thanh trước đó hắn đều nhận ra,nhưng âm thanh cuối cùng là cái gì?

Đụng phải vẻ mặt giống như muốn trả thù giết cha củaMộc Sách, Hoa thẩm đang tản bộ vào hoa viên lập tức vẫy vẫy, bác bỏ việc mìnhcó liên can đến âm thanh kia.

“Không phải ta, không phải ta…” Lần này, người làmchuyện xấu không phải là bà.

Trên tay còn cầm cái lưỡi liềm cắt cỏ, Mộc Sách lậptức chuyển mắt nhìn về hướng người từng có tiền án mà hiện nay đang trốn saulưng Tô Tam cô nương phát run, chính là đại thúc Hoa gia.

“Đi ra.” Ông lại tìm được cái thể loại khó hiểu nàomang về nữa đây?

Tô Mặc thức thời, lôi Hoa thúc – kẻ dám làm mà khôngdám nhận – ra, tuyệt đối không muốn vào lúc mấu chốt này lại đi khiêu chiến vớicơn tức giận của Mộc Sách.

“Hoa thúc, đó là cái gì?” Mộc Sách giơ cái lưỡi liềmlên, không kiên nhẫn chỉa về phía ông ngoéo một cái.

Hoa thúc sợ hãi rụt cổ. Trước ánh mắt sắc bén của MộcSách, ông chậm rãi lôi từ trong ống tay áo rộng thùng thình ra một con ếch thậtto, màu sắc vàng kim thật hiếm thấy.

Vị Hoa đại thúc này… Vừa có một vết thương còn chưaliền sẹo mà đã quên đau rồi sao? Trải qua sự kiện tiểu nhạn lần trước rồi màcòn chưa tỉnh ra hay sao. Dù vậy cũng không thể ngờ, ông còn dám ngang nhiêntiện tay nhặt mấy thứ này nọ về nhà làm phiền anh?

Nhìn thấy sắc mặt Mộc Sách càng lúc càng như bị baophủ một đám mây đen dày đặc, Hoa thúc sợ đến run rẩy, bèn lôi kéo ống tay áotiểu thư nhà mình tìm kiếm sự che chở.

Tô Mặc giơ một tay lên che mặt, cảm khái vô hạn nhắcnhở ông.

“Hoa thúc, quyền lớn trong nhà chúng ta… đã lạc mấtlâu rồi.” Ông mau nén bi thương đi, nô nhân nhà cô thời gian trước đã soán vịthành công. Quyền hành trong mọi phương diện, từ ăn, mặc, ở đến đi lại, tất cảđều chiếm độc tài hết rồi.

“Tiểu Thuật Tử…” Thảo nhân Hoa thúc mở lớn ánh mắtđồng tình. Trong mắt còn lấp lóe ánh lệ mê muội.

Mộc Sách không muốn mình bị đẩy lòng vòng nữa, anhkhoanh hai tay trước ngực, nghiêm chỉnh cự tuyệt.

“Không được nuôi.” Trong nhà này, tổng số “dân cư đặcthù” đã quá đông rồi. Quan trọng nhất là, người làm trâu làm ngựa, bỏ công sứcnuôi chúng nó, chỉ có một mình anh mà thôi!

“Nhưng mà… Ếch con này rất đặc biệt nha.” Sống hơnphân nửa đời người rồi, ông cũng chưa từng thấy qua con ếch con nào vừa to vừacó màu vàng óng thế này.

Mộc Sách mặt không hề thay đổi, vươn tay chỉ ra ngoàibờ ao. “Đem con ếch dư thừa này thả lại đó đi.”

Thế công không hiệu quả, Hoa thúc hai mắt đẫm lệ, cũngchỉ có thể vừa mếu máo vừa lưu luyến ôm con ếch vàng kỳ lạ đi ra ngoài.

Tô Mặc trước sau vẫn cảm thấy việc này không thể kếtthúc đơn giản, hòa thuận như vậy được. Khi Mộc Sách đang rung đùi đắc ý, nhữngtưởng anh đã giải quyết ổn thỏa rồi, cô đi đến bên cạnh anh, muốn anh đừng vộiyên tâm quá sớm.

“Nhớ rõ. Trăm ngàn lần cũng không nên giống như lầntrước, nhất thời mềm lòng.” Nếu như làm hư hai vị lão nhân gia kia, anh chỉ cóthể tiếp tục nếm mùi đau khổ mà thôi.

“Không bao giờ.” Anh làm sao lại có thể mềm lòng.

Sự thật chứng minh, đại thúc Hoa gia vĩnh viễn học mãicũng không ngoan. Ông giống như một đứa trẻ cứng đầu. Càng không cho ông nuôi,ông lại càng muốn nuôi.

Đêm hôm đó, chú ếch con vàng kim được Hoa thúc vụngtrộm ôm trở về nuôi dưỡng trong phòng, tâm tình rất tốt, ộp ộp gọi bậy cả mộtđêm. Nhắc nhở mọi người có kẻ giấu đầu lòi đuôi, cũng làm cho cả nhà không mộtngười nào có thể ngủ được yên giấc.

Khi sắc trời còn tờ mờ sáng, mặt trời lu lú gọi bìnhminh, Mộc Sách vừa mở cửa phòng đã phát hiện. Hoa thúc nhà anh lại lén lút đemcon ếch vàng kim nhét qua kẹt cửa vào phòng, chờ đợi được anh nhận nuôi.

Cũng không biết Mộc Sách là trời sinh có nhiều sức hấpdẫn, hay là có duyên phận gì đặc biệt. Chú ếch con kia cứ nhảy vòng vòng quanhanh khiêu khích. Mặc kệ là anh đi đến đâu, nó cũng liền nhảy theo như hình vớibóng. Cho dù anh có cương quyết đem nó ném ra ngoài cửa, nó cũng dùng nghị lựcbất khuất lần lượt lủi từ trong ao lên, một lần nữa nhảy đến bên cạnh anh.

Tô Mặc đã sớm sửa lại thói quen, không còn uống tràlúc sáng tinh mơ nữa. Sáng nay, khi thấy Mộc Sách dù không cam lòng vẫn phảidẫn theo con ếch con đi vào trong phòng, cô cười đến hai vai rung lên bần bật.

“Người hầu mới sao?” Cô vừa lau nước mắt chảy tràn nơikhóe mắt vì cười, vừa hỏi anh.

“… Là hộ pháp.” Mộc Sách không còn mặt mũi nào nữa,cũng đành nghênh khuôn mặt tuấn tú, cùng cô đối đáp.

“Phốc…” Hoa thẩm quyết định, lần sau sẽ không bao giờuống trà sáng nữa.

“Ta, ta … Ta hôm nay có việc, muốn xuống núi!” Ánh mắtbi phẫn của Mộc Sách vừa quét đến bên này, Hoa thúc vội vàng phóng vụt ra cửa,thoát khỏi vùng tâm bão.

Tô Mặc cười đến cả người rung rinh, hai gò má đều căngcứng cả rồi. Sau khi gọi Mộc Sách lại đây ngồi xuống, cô kéo cái đĩa đựng điểmtâm đến trước mặt anh.

“Đừng làm cái mặt như trái khổ qua nữa. Ai bảo anhkhông chịu nhớ lời giáo huấn làm chi?”

“Ộp, ộp.” Con ếch con cũng lên tiếng đồng tình.

“… “ Mộc Sách lại tức giận. Cái lão họ Hoa kia lạikhông chịu trách nhiệm nuôi con của lão. Cứ mỗi lần không muốn nuôi là y nhưrằng ném qua cho anh thu dọn hậu quả. Có sẵn cha nuôi đây mà.

“Hôm nay anh cũng đừng ra vườn trái cây nữa, ở sân sauđào một cái hồ nước nuôi ếch con đi.”

Anh vỗ trán, “Trong sân sau đã đầy ngập khách rồi….”

“Tôi đi gọi ông lão kia về giúp.” Hoa thẩm cuối cùngcũng thoát khỏi cơn sặc nước, vung vẩy làn váy đi ra ngoài tìm người.

Hoa thẩm đi rồi, Mộc Sách tâm tình ác liệt nhìn chằmchằm vào mặt Tô Mặc, muốn bảo cô không được cười nữa. Cứ nhìn thấy cô thế nàylà anh lại nhịn không được, chỉ muốn lôi cô ném xuống nước cho rồi.

“Nương tử ơi nương tử.”

“Đừng có gọi như vậy.” Cô hơi nhíu đôi mày liễu, “Đãnói đó chỉ là kế tạm thích ứng rồi kia mà.” Sao anh lại không nhớ rõ chuyện đóchứ?

“Chưa từng nghe câu ‘cung tên bắn ra rồi không thể thulại’ hay sao?” Diễn thì anh cũng đã diễn rồi, không thể nào không chiếm chúttiện nghi.

“Có thể bỏ chạy được không?” Có lẽ nào anh diễn đếnnghiện luôn rồi?

“Cô thử xem.” Anh bẻ đốt ngón tay kêu lách cách,“Nhưng tôi cũng xin báo trước. Hôm nay tâm tình tôi đặc biệt rất kém.”

“… Thích gọi nương tử thì cứ gọi đi.” Coi như vì anhđã hy sinh cái tôi để chú ếch con kia quấy rầy như vậy, hôm nay chiều anh mộtchút cũng không sao.

Mộc Sách ăn không no, ngủ không yên, lười biếng mởmiệng, “Nương tử ơi nương tử, ta có một chuyện muốn thỉnh giáo.”

“Nói ra nghe một chút đi.”

“Ngoại trừ lúc trước vì cứu ta một mạng, cố cũng khôngthể làm gì khác được. Nhưng về sau, nàng dưỡng thân thể ta tốt như vậy, giốngnhư tẩm bổ quá mức… Nàng nói thật đi, có phải là cố ý hay không?” Đây chẳngphải rất đúng với câu: có công nhồi bột mới gột nên hồ hay sao?

“Chuyện này…” Cô gõ nhè nhẹ lên chiếc cằm xinh xắn,không chính miệng thừa nhận nhưng cũng không vội vã phủ nhận.

“Vì muốn ta trở thành nô nhân, tất cả chuyện này đềuđã có sẵn trong kế hoạch của nàng, đúng không?” Anh càng hỏi, trong lòng càngchắc chắn, thậm chí bắt đầu cảm thấy. Anh dường như đã sớm bước lên chiếnthuyền của giặc rồi.

Tô Mặc vỗ vỗ vai anh nói: “Nô nhân, anh hiểu rõ rồiđó.”

“…” Anh đã hiểu.

Trong lòng anh lập tức tràn ngập những cảm xúc đốilập, cũng không biết là nên cảm tạ hay là thầm oán nữa. Anh bỏ bát đũa xuống,đứng lên. Tô Mặc vội giữa chặt tay anh, chỉ vào mấy miếng điểm tâm anh vẫn chưahề động đến.

“Không ăn sao?” Rõ ràng ngày thường anh phải ăn hết bachén lớn mà.

Đôi mắt Mộc Sách vô thần, hướng về phía sân sau bỏ đi,“Đi đào hồ nước…” Không sớm chuẩn bị một ngôi nhà mới cho con ếch vàng kia thìđêm nay anh cũng đừng mong ngủ yên.

Con ếch vàng tròn xoe mập mạp, tựa như bông hoa nhỏkhông thể thiếu ánh mặt trời, thấy anh đi rồi cũng nhảy dựng nhảy dựng đuổitheo.

Một hồ nước mới toanh, điều kiện tiên quyết để có đượcgiấc ngủ ngon mà Mộc Sách đang khao khát, rất nhanh chóng được đào xong. Khôngngờ rằng, chỉ mấy ngày sau, Hoa thúc và Hoa thẩm như thể muốn khiêu chiến vớigiới hạn của Mộc Sách, trong một buổi hoàng hôn, mỗi người lại ôm về một conchuột con chạy bay đến đứng trước mặt anh.

Tô Mặc nhướng cao đôi mi thanh tú, mỉm cười, đứng dựangoài hành lang chứ không muốn tiến lên gia nhập chiến hỏa. Lúc Mộc Sách nhìnqua, cô còn trưng ra bộ dáng mình chỉ đơn thuần muốn xem diễn mà thôi.

Nhưng lần này, Mộc Sách lại ngoài dự liệu của cô, vừakhông thở dài cũng không hề phát hỏa.

Anh chỉ mỉm cười, rồi lại mỉm cười. Đầu tiên là đi lênphía trước, hiền hòa không ngừng sờ sờ đầu Hoa thúc. Lại ẩn hiện đưa tình vỗ vỗlên khuôn mặt Hoa thẩm. Tiếp theo…

Anh giơ nắm đấm lên, đuổi đánh bọn họ ngay sau đó đãvội vàng chạy trối chết.

Lắng nghe phía sau, tiếng cười thoải mái của Tô Tam cônương từ xa xa vọng lại, Mộc Sách bất tri bất giác cũng tươi cười rạng rỡ. Mộtlát sau, anh đột nhiên dừng lại, một tay nhẹ nhàng đặt lên thân ngực. Cảm thấytrong trái tim đã khô héo vì bị khảm sâu những vết thương của anh, dường nhưlại đang căng đầy sức sống.

Mùa hè đúng hẹn lại đến viếng thăm đỉnh núi xanh biếc.Thời gian nóng nhất hòa cùng ông mặt trời vô cùng độc ác, khàn giọng nhiệt liệtkhai xướng.

Mùa hạ năm nay cũng khắc hẳn năm trước, mãnh liệt vôcùng, khiến tất cả mọi người trên đỉnh núi này nóng đến choáng váng. Ngay cảHoa thúc và Hoa thẩm luôn luôn hiếu động, dưới ánh mặt trời đã khuất cũng khôngcòn đủ tinh lực đùa giỡn nữa. Giữa trưa, sau khi dùng xong bữa ăn quá ngọ, bọnhọ không ai hẹn ai đều tụ tập ở trong hoa viên, nhất tề đồng loạt nằm trênchiếc ghế trúc mát lạnh mà Mộc Sách mới làm xong vài ngày trước, hưởng thụ bóngmát cây xanh.

Mộc Sách từ phòng bếp đi đến, bưng lên mấy chén tràlạnh giải nhiệt hạ hỏa đặt lên chiếc bàn trà nhỏ nằm dưới một tàng cây. Anh giơtay nhìn về phía Tô Mặc đang đứng bên bờ giếng.

“Dưa lạnh chưa?” Hôm qua Hoa thúc xuống núi mua về mộtxe dưa hấu. Sáng nay, lúc ánh mặt trời đẹp nhất, trước khi lên núi làm việc,anh đã thuận tay lấy mấy trái bỏ vào giếng nước ngâm lạnh.

“Lạnh.” Cô sờ sờ trái dưa hấu vừa được vớt lên. Hoavăn xanh biếc trên mặt dưa truyền đến cảm giác mát lạnh thấm tâm, khiến côkhông nhịn được cúi xuống cọ cọ hai má vào.

Anh phất ống tay áo, “Ta đến lấy.”

“Anh đã làm việc từ sáng sớm rồi, cứ ngồi đó đi.” Côcố hết sức ôm lấy trái dưa hấu nặng trịch, trước ánh mắt lo lắng của Mộc Sách,lắc lắc lắc lắc đi tới.

“Tôi mang vào cho, anh đừng ra nắng nữa.” Cô vừa điđến gần, anh đã vội vàng tiếp lấy. Thấy vẻ mặt cô có vẻ mệt mỏi, anh liền kéocô ngồi xuống một bóng râm.

Sau khi lấy từ phòng bếp lên một con dao, Mộc Sáchxuất đao pháp, gọn gàng cắt quả dưa thành nhiều miếng đều đặn. Thịt dưa đỏ au,dưới ánh mặt trời loang lổ vì xuyên qua những tàng lá xanh, càng thêm ngonmiệng, nhất thời giải được thời tiết nắng nóng ngày hè.

“Hoa thúc, ăn nhiều quá sẽ bị đau bụng cho xem.” ThấyHoa thúc đã ăn liền mấy miếng rồi vẫn còn tiếp tục vươn tay muốn lấy nữa, anhlấy ra một chiếc khăn to giúp Hoa thúc lau đi nước dưa vươn vãi quanh miệng.

“Chỉ một miếng nữa thôi.”

Anh nghiêng mặt qua, “Hoa thẩm, sao bà không ăn miếngnào vậy?’

“Ta ghét dưa ngọt lắm, rất ngấy.” Bà mệt mỏi uống mộtngụm trà đắng lạnh.

“Còn Tam cô nương?” Anh lại quay qua Tô Mặc. Cô cắnđược hai miếng dưa thì thả mình nằm gọn trong chiếc ghế lạnh.

Cô thanh tú ngáp một cái, “Tôi chỉ muốn ngủ một látthôi.”

Từ trong sơn cốc xa xa thổi đến một cơn gió lạnh, khithổi qua đỉnh núi liền thổi bay không khí nóng bức làm người ta vô cùng lo lắngkhó nhịn được, lùi ra xa. Cành lá xào xạc trong gió tựa như một khúc hát ru,thúc giục người ta mau chìm vào giấc ngủ. Mộc Sách không muốn ngủ, thấy bọn họđã buồn ngủ díp mắt rồi liền vào phòng mang ra mấy cái túi lạnh, nhẹ nhàng đắplên người bọn họ. Sau đó, anh ngồi xuống bên cạnh Tô Mặc, lẳng lặng nhìn côngủ.

Cứ như vậy thả lỏng mà ngủ trước mặt anh, không ổnchút nào? Cô không hề đề phòng anh, hay là không hề xem anh là đàn ông?

Đối với việc Tô Mặc từ lâu đã luôn dung túng mình đốiđãi suồng sã với anh, Mộc Sách ngay từ đầu đã muốn nói chuyện với cô. Nhưngthấy cô đối đãi với Hoa thúc Hoa thẩm cũng đều như vậy, nếu anh nói ra, ngượclại làm cho người ta cảm thấy có chút cố ý. Bởi vậy kéo dài cho đến hôm nay,anh cũng nương theo cô, không thèm để ý đến chuyện này nữa. Bất tri bất giácdường như từng chút từng chút một càng ngày càng rút ngắn khoảng cách với cô.

Anh đưa tay nâng lên bím tóc đang rơi ra khỏi ghế nằm,phủi đi mấy cọng cỏ vụn đang dính trên đó. Cô nằm nghiêng mình, thật sự đã ngủrất say sưa. Trên gương mặt tinh tế, từng nét mặt nét mày đều điềm tĩnh nhưtranh. Cánh môi đỏ thắm, nhẹ nhàng như cánh hoa hường. Khiến anh đang cầm bímtóc của cô trên tay, nhất thời không thể rời mắt được.

Anh dường như… có chút hiểu được gã thợ săn Vân Võkia, vì sao mấy năm nay cứ mãi đối với cô chấp nhất như vậy.

Trước đây, anh đối với dung mạo của Tô Mặc cũng khôngcố ý nghĩ đến nhiều. Nhưng gần đây, cứ sau mỗi bữa trưa rảnh rỗi, anh lại lơđãng, mơ màng nhớ đến khuôn mặt cô. Dung mạo của Tô Mặc so với những người congái khác mà anh đã từng gặp ở Vân Kinh, mặc dù không thể xem là diễm quan quầnphương, nhưng tuyệt đối có thể làm cho người ta vừa liếc mắt đã phải chú ý đến.

Nhưng cô xinh đẹp là thế, sao cũng chưa nghe qua nửađiểm tin tức về chuyện thành thân?

Ngoài vợ chồng Hoa thị trời sinh vốn tính vô tư, tựanhư không có phiền não không nói, ngay cả Tô đại tiểu thư đem cô nuôi dưỡng ởchỗ này cũng không thấy sốt ruột dùm cô chút nào hay sao? Tuy nói là ở trênnúi, trời thì cao hoàng đế lại ở xa, sẽ không có ai lấy chuyện hôn sự làm phiềncô, nhưng cứ để như vậy cũng không ổn, thanh xuân của người con gái cũng có hạnmà thôi.

Thoáng tưởng tượng đến sẽ có một ngày, cô có thể sẽ gảcho anh… Mộc Sách nhất thời nắm chặt bím tóc trong tay. Trong lòng giống nhưđang vụng trộm nuôi một con nhím thân đầy gai nhọn. Mỗi khi anh suy nghĩ nhiều,con nhím này sẽ bất ngờ đâm loạn quay cuồng.

Anh thở dài, buông bím tóc ra, ngả người ra tấm gỗ lạnhphía sau nằm xuống. Anh đã thử đem những suy nghĩ lung tung trong đầu ném quamột bên, nhưng mùi hương nhẹ nhàng sâu lắng tỏa ra từ người Tô Mặc nằm bên cạnhlại luôn quấy nhiễu anh. Mãi vẫn không thể định tâm được, lát sau, anh lặng yênđứng dậy, quyết định lên núi ra vườn trái cây thăm mấy cây đào đã đến mùa kếtquả.

Ở trong vườn trái cây mãi đến quá trưa, làm tốt côngviệc chuẩn bị thu hoạch xong, Mộc Sách mệt mỏi lê bước đi xuống con đường mònsau núi. Từ xa xa anh nhìn thấy một bóng hình hồng nhạt xuất hiện ở đầu conđường mòn. Trợn to mắt lên nhìn cho rõ, anh mới phát hiện Tô Tam cô nương lúcgiữa trưa còn làm anh tâm thần không yên, giờ lại đang phá lệ vội vàng chạy vềphía anh.

Chân không tốt sao còn chạy nhanh như vậy? Không sợ bịté ngã nữa hay sao?

Mộc Sách bước lên trước đón cô. Lúc gần đến, bước châncô vướng một chút, y như anh mong muốn, té sấp về phía trước. Anh liền hợp thờivươn hai tay lao đến tiếp lấy cô.

“Nô nhân ơi nô nhân, cơ hội báo ân của anh đã đếnrồi.” Tô Mặc từ trong lòng anh ngẩng đầu lên, hưng phấn mà túm lấy ống tay áocủa anh lôi qua kéo lại.

“Thật không?” Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đangửng hồng của cô, chậm rãi lấy tay sửa sang mấy sợi tóc bay tán loạn vì chạynhanh của cô.

Cô nói xong liền kéo anh bắt đi “Mau đi cùng tôi đi.”

Anh cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé đang lôi kéo tay anhkhông chút do dự, không chút nơi lỏng, cuối cùng đành phải lựa chọn cứ để yênnhư vậy mặc cô lôi kéo.

“Tam cô nương đi chậm lại một chút đi, cẩn thận khônglại té nhào nữa bây giờ.” Anh cố ý thả chậm bước chân, để cô dẫn anh đi lênhướng triền núi.

“Nếu không mau lên thì trời sẽ tối sập xuống mất…” Côdùng sức kéo anh như kéo một con trâu, “Tôi nói mà sao anh còn đi chậm như vậyhả?”

“Không vội.” Anh đáp lời, tâm tình rất tốt, lại thảchậm bước chân, muốn cùng cô hưởng thụ cảnh hoàng hôn xinh đẹp.

Xa xa, trên chân trời phía Tây lộ ra một vòng sángvàng tối, ngày tàn cũng sắp kéo gió ùa về đỉnh núi. Hai bên đường, bãi cỏ trảidài đắm chìm trong ánh sáng mờ, tựa như khoác lên mình bộ quần áo kim sa (sa:sợidệt, kim sa: sợi vàng), mặc cho nàng gió tùy ý đùa nghịch tạo nên những lànsóng dập dờn. Từng cơn gió mơn man, một cánh diều màu đỏ xinh đẹp tinh khônđang chơi đùa trên không trung, chậm chạp không chịu trở về nhà.

Sau khi lôi kéo anh đến trên sườn núi hội hợp cùng vợchồng Hoa thị, Tô Mặc khẩn cấp chỉ vào một cây đại thụ đã đứng vững trên sườnnúi này hàng trăm năm qua.

“Mau lên, ở đây này.”

Mộc Sách ngẩng đầu nhìn lên phía trên, “Đây là…”

Trên ngọn cây, ba lão gà mái già được xếp vào hàng đồcổ của nhà bọn họ, giờ phút này đang chia nhau ra ba chỗ, ngồi bất động. CònHoa thẩm cùng Hoa thúc đứng ở dưới tàng cây chờ anh tới lại đang nhìn anh vớiđôi mắt to sáng đầy vẻ mong chờ, chờ anh thi thố tài năng.

Anh cân nhắc hỏi: “Chúng nó… sượng mặt?” Đây mà là gàsao? Biết bản thân không biết bay, lại còn rảnh hơi bỏ nhà trốn đi, chạy thậtxa đến cây đại thụ này học đòi … trèo cây?

“Đúng.”

“Báo ân?” Anh chỉ chỉ lên ngọn cây, giọng điệu có chútkhông thể tin được.

Cô vui sướng gật đầu. “Ừ, báo ân.”

Một chút chuyện nhỏ như con thỏ này…. mà cũng được gọilà báo ân sao? Vị ân nhân cứu mạng này, cô ta rất để mắt đến mấy lão gà mái,hay là quá coi thường anh đây đường đường là nô nhân?

Mộc Sách tức giận ra mặt, nhẹ nhàng nhấc chân điểm mộtbước, thuận thế bắn mình nhảy lên. Trong nháy mắt đã lủi lên tàng cây, khua taytìm tòi không chút thương hương tiếc ngọc, bắt ba lão gà mái sặc sỡ kia mangxuống dưới.

Ba người đứng dưới tàng cây sau khi tiếp nhận đượcnhóm gà mái trấn gia chi bảo xong, ba khuôn mặt đều đồng loạt nhất trí quay quaanh tươi cười hớn hở, trông thật rạng rỡ. Rồi sau đó, bọn họ mỗi người ôm mộtcon gà, dảo bước xuống núi, trở về nhà.

Mộc Sách mắt lạnh nhìn Tô Mặc. Cô ôm con gà trong lòngmà bộ dáng thoải mái không thôi. Khuôn mặt tươi cười kia thật giống như đang bếtrên tay trân bảo quý hiếm không bằng. Càng nhìn càng khiến cho lòng anh ngậptràn khó chịu

“Nương tử ơi nương tử.”

“Ửm?” Có lẽ nghe riết cũng thành quen, cô đối với cáchxưng hô này cũng không có cảm giác gì nữa.

“Gà này khi nào mới ăn được?”

“Không giết?”

Ánh mắt Mộc Sách lạnh lẽo, thản nhiên quét qua con vậtđang nằm trong lòng cô, “Chúng ta đã lâu lắm rồi không có ăn thịt gà thịt vịt.”

Gà mái kinh hãi, vội vàng chui rúc vào lòng Tô Mặc.

Tô Mặc tăng thêm phòng bị, ôm chặt gà mái vào lòng,“Nó là một phần tử trong nhà chúng ta đó, tôi đã nuôi nó hai năm nay rồi.” Hắncũng không sợ thịt gà già sẽ dai nhách cắn không ra sao?

“Có thể no bụng.” Anh vẫn rất khó chịu, chỉ cảm thấy địavị của con gà này trong lòng cô tựa hồ còn cao hơn kẻ nô nhân như anh một chút.

“Muốn no bụng thì ngày mai kêu Hoa thúc xuống núi lầnnữa, mua mấy lạng về là được rồi.” Cô liếc nhìn anh một cái, cảm thấy hôm nayanh cứ là lạ thế nào đó, “Sao anh đi chậm như vậy? Có phải bởi vì mấy ngày naytrở trời, đầu gối lại đau rồi phải không?” Thời gian trước, cứ sau giữa trưalại xuất hiên mấy trận mưa rào kèm theo sấm chớp. Cô cũng đã tính dặn dò anhphải chú ý một chút nhưng lại quên mất.

“… Ừm.” Cô muốn nghĩ như vậy… thì cứ nghĩ như vậy đi.

“Sau khi trở về, tôi sẽ lấy rượu thuốc đắp cho anh.”Cô vừa đi vừa quay đầu nói, thình lình liền bị một đám cỏ dại ven đường bámvào.

Mộc Sách một tay đỡ lấy khửu tay của cô, giúp cô ổnđịnh thân thể, đợi khi cô đứng vững rồi mới nhanh tay đoạt phắt con gà máitrong tay cô.

“Gà này rất nặng, cô ôm lâu không được đâu.” Một tayanh nhẹ nhàng đẩy đầu vai cô muốn cô đi lên trước, “Cô đi một mình cho tiện.”

Không kịp chờ màn đêm kéo đến, mặt trời đã vội vã trởvề đoàn tụ gia đình, trầm lặn sau dãy núi cao nhất. Ánh nắng chiều tà đỏ tươi,lẩn trong những bụi cỏ bên đường, lớn tiếng phồn xướng làm cho chúng sơn thoạtnhìn giống như đang bị thiêu đốt trong một vùng lửa khói.

Nhưng Mộc Sách lại không còn tâm trạng để thường thứcnữa.

Trong ánh hoang hôn, anh nhìn chằm chằm vào nhữngđường nét động lòng người của Tô Mặc, tưởng tượng đến mẹ cô là danh kỹ, năm xưatừng khuynh thành vô song như thế nào, còn cô, hôm nay lại vì một chiếc chân bịtật mà ít người thăm hỏi…

Lúc anh đột nhiên nắm lấy tay cô, Tô Mặc hơi dừngbước, hỏi:

“Nô nhân?” Trời càng lúc càng tối, cô không nhìnrõ được vẻ mặt của anh.

“Trời tối rồi, nắm cho chắc.” Anh hờ hững nói, nắm taydắt cô đi trên những quãng đường núi có vẻ bằng phẳng.

“Buổi chiều anh lại ra vườn trái cây à?” Nắm bàntay chai sạm của anh, cô cảm thấy lòng bàn tay này so với lần trước hình nhưcàng dày thêm một chút.

“Ừm.” Anh không yên lòng đáp lời, lại chuyển đềtài, “Sống trên núi này lâu như vậy, cô có nghĩ đến chuyện sẽ rời khỏi đâykhông?”

Tô Mặc đáp rất nhanh, “Không.”

“Cô không muốn lập gia đình rồi sinh con haysao?” Ma xui quỷ khiến thế nào, cũng không biết tại sao anh lại đem câu hỏi màanh đã chôn chặt trong lòng bấy lâu, hỏi ra miệng.

Sự trầm mặc đột nhiên tràn đến. Mãi đến một lúclâu sau cũng không thấy cô trả lời, Mộc Sách nắm thật chặt tay cô.

“Mới trước đây cũng từng có ý nghĩ này trongđầu, nhưng sau lại…” Cô quay mặt đi, “Tôi không nghĩ đến nữa.”

Anh mẫn cảm nhận ra trong giọng nói của cô cóđiều khác lạ, “Không nghĩ đến nữa sao?”

“Ừm.” Cô rất nhanh dấu đi sự tịch mịch trong ánhmắt khó có thể che chắn được, vờ như thoải mái nói, “Cứ sống như thế này, cũngrất tốt mà?”

Làm sao mà tốt được?

Tuy nói rằng như hiện nay, bọn họ sống ở đâycũng coi như nhàn nhã vui vẻ, nhưng anh cũng biết. Đây chỉ là một sự an ủi ngắnngủi. Nó cũng không thể liên tục đến vĩnh cửu được, cũng sẽ không thể có vĩnhviễn.

Một đóa hoa dù xinh đẹp đến đâu cũng không thểtránh khỏi đến lúc phải héo tàn. Trí nhớ cũng sẽ theo năm tháng phai mờ dần.Một ngày nào đó, Hoa thúc Hoa thẩm cũng sẽ già đi. Đến lúc đó, cô muốn lẻ loimột mình sống trên đỉnh núi này sao? Anh cũng không muốn tưởng tượng đến mộtngày kia cô sẽ cô độc không nơi nương tựa. Anh cũng không muốn nhìn thấy, mộtngày nào đó cô sẽ mất đi nụ cười hôm nay.

Như vậy, tương lai của cô nên như thế nào mớitốt đây?

Nghĩ đến điều này, Mộc Sách cũng ngây ngẩn cảngười.

Anh không hiểu. Ngay cả tương lai của bản thânanh còn chưa từng tính qua, thì làm sao anh lại nóng lòng tính toán dùm cô nhưvậy?

Ngay cả bề ngoài, anh là nô nhân, cô là bà chủ. Haingười bọn họ cũng dường như thật thỏa mãn với tình trạng trước mắt. Trong mộtthời gian ngắn, anh cũng không muốn có gì thay đổi.

Bởi vì anh đã muốn bao lâu nay rồi cũng chưachắc có được cuộc sống nhàn nhã điềm tĩnh như bây giờ. Không biết từ lúc nào,Đào Hoa sơn này lại cho anh cảm giác như được về nhà. Sống trong ngôi nhà củaTô Mặc, chẳng những có được sự quan tâm chăm sóc như người trong một nhà, còncảm thấy vô cùng tự nhiên, vô cùng an tâm. Cũng có khi anh vất vả cần cù làmviệc, nhưng chính vì thế lại khiến tâm tình anh càng quyến luyến, tuyệt khôngmuốn rời đi.

Đám mây trên trời cao dần chuyển sang sắc tímxinh đẹp huyền ảo. Mộc Sách nắm chặt lấy bàn tay Tô Mặc, bắt đầu suy nghĩ. Từ khianh nhậm chức đến nay, thân làm nô gia cũng vô cùng chuyên nghiệp. Có thể haykhông…

Xứng chức quá mức rồi?

…..***……

Tô phủ có một hiệu thuốc bắc trong Phái Thành.Đầu mùa hạ là lúc kết toán sổ sách, tổng kết lợi nhuận kinh doanh trong nửa nămqua. Theo quy củ, quản lý hiệu thuốc sẽ đem sổ sách của cửa hàng trình lên TôTam cô nương kiểm tra qua. Bởi vậy, vợ chồng Hoa thị từ sáng sớm đã chuẩn bịxong xuôi định xuống núi lấy sổ sách mang về.

Có điều bọn họ không ngờ rằng, Tô Mặc đã định cưtrên núi gần bốn năm trời, hiếm hoi làm sao hôm nay lại chủ động đề nghị muốnxuống núi. Mà ngay cả Mộc Sách kia thân là lưu phạm (tội phạm bị lưu đày) nhưng cũng không chút tự giác mình là lưu phạm, cònmuốn xuống núi xuất đầu lộ diện, tuyệt đối không hề sợ bị người ta nhận ra mặt.

“Tiểu thư, cô… có thật là được không?” Hoa thúcđánh xe ngựa dừng trước cổng thành rồi mà vẫn còn lo lắng hỏi lại một lần nữa.

“Đã hơn ba năm rồi, bọn họ chắc hẳn đều đã khôngcòn nhớ rõ những chuyện lúc xưa của ta nữa đâu.” Tô Mặc nhìn ra phía đám đôngnghìn nghịt ở xa xa, cười cười với ông tựa như muốn bơm hơi.

Hoa thẩm vẫn cảm thấy việc này không ổn, “Tôithấy, Tam cô nương vẫn nên đợi ở trong xe chờ xem thế nào đã.” Nếu lại xảy rachuyện gì thì làm sao bây giờ?

“Ta không sao?” Cô rõ ràng muốn rời đi lực chú ýcủa bọn họ, “Đợi sau khi đến hiệu thuốc bắc rồi, các ngươi dẫn nhau đi dạo phốđi nha? Không muốn mua mấy món gì đó hay sao?” Cô biết trước đây, mỗi lần bọnhọ xuống núi đều phải vội vàng mua những thứ cần thiết. Rất ít có cơ hội dạochơi trong thành hoặc đi thăm mấy nơi quen cũ.

“Thật ra thì cũng muốn lắm, nhưng chỗ tiền này…”Chưa bao giờ ra khỏi cửa mà mang ít tiền như vậy, vợ chồng Hoa gia hơi khó xử,sờ sờ vào túi tiền so với ngày thường có vẻ nhẹ hơn nhiều.

“Ái…” Tô Mặc lực bất tòng tâm, chỉ cả mười ngóntay vào người cầm quyền tài chính trong nhà.

“Không cần nhìn cô ấy, tiền đều ở chỗ tôi.” MộcSách quyết tâm, phải quyết tâm sửa cho bằng được cái tập tính phá gia phá sảncủa ba người này, “Hôm nay các ngươi một xu cũng đừng mong dùng nhiều.”

Quả thật là ở xa thật khó tằn tiện. Ba người nàyđã quá quen với cuộc sống trên núi. Căn bản là họ không thể biết được cuộc sốngdân gian khó khăn như thế nào. Mấy ngày trước, khi làm nông xong rồi, anh cầmsổ sách trong nhà lấy bàn tính ra tính tính toán toán. Chi tiêu gia dụng thậtkhổng lồ cùng quá nhiều món tiêu dùng lãng phí không cần thiết khiến anh thiếuchút muốn nôn ra một búng máu. Mấy người này…

Thật đúng với danh hiệu tiêu tiền như nước chảy.Cũng thật thương cho Tô phủ đại tiểu thư, mấy năm nay có thể chi ra tài lực lớnđến như vậy để nuôi dưỡng những kẻ tự phụ vô cùng như bọn họ.

Anh cẩn thận dặn dò hai người già mà tính nhưtrẻ con, “Tôi nói rồi nha, lát nữa không được mua, mặc kệ là đồ dùng hay nhữngthứ không thực tế hoặc thuần túy là lãng phí tiền bạc gì gì đó đều không được,nhớ kỹ chưa?”

“Nhớ rồi…” Hai người bọn họ đáp lời, mọi hứngthú đều rã rời.

Sau khi hai người họ nắm tay nhau vào thành rồi,Mộc Sách cũng cùng Tô Mặc sóng bước đi vào Phái Thành, nơi anh chưa từng đếnbao giờ. Nhưng chỉ đi chưa được bao lâu, anh liền cảm nhận sâu sắc được. Tô Mặctừ khi vào thành đến giờ, thái độ liền thay đổi rất nhanh, rất khác thường. Côcố ý cố sức ổn định chân phải không để nó bẻ lặt đi rõ ràng. Cô còn một đườngđi chỉ biết cúi đầu, như là không muốn người ta nhìn thấy khuôn mặt của cô vậy.

Trong thành, người đông như nước. Hai người bọnhọ mới sóng vai đi qua hai con đường lớn mà đã bị đám người hỗn loạn tách rađến hai lần. Để tránh lạc mất nhau, Mộc Sách dắt tay cô chen trong đám đôngchật như nêm trên đường. Sau lại vì sự cố xe ngựa phía trước khiến cả con phốđều bị tắc nghẽn, không thể nghĩ xem người khác nhìn vào sẽ nghĩ thế nào nữa,anh ôm cô vào lòng che chở, tránh không để cô và anh va chạm với nhân gian.

Thật vất vả mới có thể đi qua khu phố náo nhiệt,Tô Mặc đưa anh đi vào một con đường tắt quen thuộc. Sáng nay, trước khi ra khỏicửa cô đã nói. cô muốn dẫn anh đi mua mấy khúc vải mới, may lại cho anh mấy bộquần áo và phụ trang mát mẻ tiện dùng để đi làm việc đồng áng.

“Ở đây sao?” Khi thấy cô đã đứng trước một cửahàng vải, lại còn chậm chạp không chịu đi vào, Mộc Sách khó hiểu hỏi.

“Ừ.” Cô do dự trong chốc lát, cuối cùng hít sâumột hơi rồi mới chậm rãi bước vào bên trong.

Những thước vải đầy màu sắc làm người ta hoa mắthỗn loạn, được đặt bên trên những kệ cao ở trong cửa hàng. Thừa dịp lúc Tô Mặcđi chọn vải, Mộc Sách tránh xa mấy cô nàng trong cửa hàng vải, đứng ở bên cạnhquầy chờ cô. Không bao lâu, trước cửa hàng vốn ầm ỹ không chịu nổi, sau khi cóngười nhận ra khuôn mặt đặc biệt của Tô Mặc thì bỗng dưng im lặng hơn rấtnhiều.

“Ơ kìa? Cô ta không phải là con bé què đó sao…”

“Chẳng phải là Tô Tam bị bỏ rơi của Tô phủ sao?Cô ta không phải đã rời khỏi Phái Thành từ lâu rồi sao?”

“Cô ta vẫn còn mặt mũi vào thành sao?”

Trong lúc mấy người phụ nữ rì rầm to nhỏ, vìkhông có người ngăn trở nên dần dần càng ngày càng nghiêm trọng, thậm chí diễnbiến còn tiến thêm một bước thành công khai thảo luận, hoàn toàn không để ý đếnsự hiện diện của Tô Mặc tại hiện trường.

Trong số đó có một đại thẩm nói lớn tiếng nhất,cao giọng thoải mái bàn luận, nhắc đến cả những chuyện từ ngày xửa ngày xưa.Rằng bà ta chính là bà mối ở ngay sát vách với nhà cô. Vài năm trước đây từngra mặt thay Tô Mặc làm mai làm mối qua không dưới mười lần rồi, lần nào cũngđều thất bại. Không có người nào chịu nguyện ý rước cô vào nhà chỉ vì cái chânthọt của cô. Chuyện này cũng làm hỏng mất danh dự của một bà mối, làm hại bà từđó về sau không còn ai muốn đến cửa nhờ vả nữa.

Dường như ngại thanh danh của Tô Mặc còn chưa đủlớn, một vị khác tuổi tác cũng đã từ nương bán lão (sồn sồn), không khách khí, không hề đem mặt mũi cô để vàotrong mắt. Lớn tiếng nói mẹ cô năm xưa là danh kỹ diễm danh vang xa, câu dẫn vôsố láng giềng ở quê nhà. Còn cô cũng là do hồ ly tinh sinh ra, tự nhiên cũng sẽlà loại phong tao tiểu chân chuyên đi mê hoặc mấy người đàn ông nhà người ta.Không biết mấy ổng có bị cô câu mất linh hồn đi đâu rồi hay không nữa.

Hai lúm đồng tiền lúc sáng sớm còn hiện trên đôimá Tô Mặc, nay lại vì những lời đồn đãi nhảm nhí của người khác mà mất tăm mấttích. Tô Mặc cắm mắt vào mấy khúc vải thô đã chọn xong đang ôm trên tay, lẳnglặng xoay người đi ra cửa hàng vải.

Cô vừa thải bước bỏ đi, ngay sau đó từ chỗ quầytính tiền lập tức truyền đến tiếng nổ vang trời, theo sau là những tiếng thétchói tai liên miên không dứt.

Một chưởng liền đập nát toàn bộ quầy hàng bằnggỗ, Mộc Sách dùng ánh mắt lãnh khốc sắc bén quét qua đám đông phụ nữ đang luitránh ở một góc kia, thành công đem tiếng la hét của mấy bà mấy cô nhét trở vàotrong miệng.

Anh xót xa hỏi: “Mới vừa rồi là ai mở miệng?”

“Khách, khách quan…” Ông chủ cửa hàng vải bị vẻmặt như muốn bóp chết người của anh làm cho sợ hãi.

Anh vẫn hung hăng liếc mắt nhìn qua một lượt,quay lại ném cho ông chủ một thỏi bạc rồi lập tức đuổi theo Tô Mặc đã từng bướcđi ra ngoài từ lâu.

Vì chân phải của Tô Mặc không tiện nên cô cũng khôngđi được bao xa. Mộc Sách chỉ chạy vài bước đã đuổi kịp. Thấy cô càng đi càngvội vã muốn chạy, tật dưới chân càng bẻ lặt lợi hại hơn. Mọi người bốn phíacũng đều vì vậy mà chú ý đến cô. Anh lập tức vượt lên phía trước, đỡ lấy khửutay của cô, hy vọng cô có thể giảm dừng bước chân. Nhưng lúc ánh mắt anh tiếpxúc với vẻ mặt cô, cơn nóng giận lại lập tức không thể kìm chế, đột nhiên từtrong lòng anh tuôn trào mãnh liệt, thế như dời non lấp biển.

Trên đỉnh núi Đào Hoa sơn, anh từng thấy cô vui vẻ,từng thấy cô xấu xa, chỉ duy nhất chưa từng thấy qua bộ dáng oan ức của cô nhưvậy. Điều này làm cho anh thật không thể thích ứng, không thể tiếp nhận, thậtsự… rất đau lòng.

Tô Mặc vẫn một mực vội vã bước đi, bỗng nhiênvấp ngã té nhào. Lập tức liền bị Mộc Sách, dường như không còn nhịn được nữa,cao cao ôm lấy, cũng đem khuôn mặt cô vùi vào lồng ngực anh.

“Nam nữ thụ thụ bất…” Cô ở trong lòng anh ra sứcgiãy dụa.

Anh không quan tâm, ghì chặt đôi tay, không cho taychân cô tiếp tục lộn xộn, vừa ôm cô vừa cất từng bước dài đi thẳng về phíatrước.

“Bây giờ mới biết hối hận sao, muộn rồi.” Ngay từ đầuchẳng phải anh đã nói với cô rồi sao, nhưng chính cô mới là người không thèm đểý đến chuyện nam nữ phân biệt. Bây giờ làm sao cô có thể trách được anh đượcmột tấc lại muốn tiến lên một thước.

“Ngươi…”

Một tay anh ấn ghì lấy cổ cô, dán đôi môi mình lên taicô thấp giọng nói: “Từ lúc nàng bắt đầu thay ta chữa thương, hai ta đã sớm traonhận thân cận không biết bao nhiêu lần rồi.”

Làm cách nào cũng không thể thoát khỏi sự khống chếcủa anh, Tô Mặc thấy trên đường càng lúc càng có nhiều người nhận ra cô, liềnvùi mặt chôn vào ngực anh, không nói một lời cũng không từ chối nữa.

Mộc Sách ưỡn thẳng tấm lưng dài, trầm ổn ôm cô từngbước một đi về phía trước. Hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến những cái ngoái đầumang theo ánh mắt không tốt hướng về bọn họ, cũng không thèm để ý đến nhữngtiếng xì xào nghị luận từ khắp nơi truyền đến.

Cứ một bước lại một bước bám theo Mộc Sách, âm thanhbàn tán sôi nổi truyền đến bên tai dần dần tựa như sóng biển tuôn trào, cànglúc càng lớn tiếng. Mà con đường này lại giống như dù đi bao lâu cũng không điđược đến cuối cùng… Tô Mặc bị anh ôm chặt trong ngực, nhớ đến mới vừa rồi nhữngngười đó nhất loạt phóng tầm mắt về phía cô. Những ánh mắt đó dường như mangtheo hàng trăm mũi tên sắc bén nhằm thẳng về phía cô bắn đến, không nhanh khôngchậm, xuyên qua tứ chi bách hải của cô. Mặc dù không thấy máu nhưng cũng khiếncô mình đầy thương tích.

Đột nhiên, cô cảm thấy chính mình lập tức quay về thờigian trước đây. Khi đó cô còn bị nhốt trong căn phòng tối đen như mực, không cóđường cầu cứu, vừa lạnh vừa đói lại sợ hãi. Cho dù cô gào khóc đến xả tâm liệtphế thế nào cũng không ai nghe được…

“Tam cô nương?” Mộc Sách bỗng nhiên cảm thấy người congái trong lòng mình, hơi thở dường như càng lúc càng khó khăn. Anh khó hiểu cúiđầu nhìn.

Tô Mặc nhắm chặt hai mắt, dần dần thở hổn hển định tâmtrở lại. Nhưng chỉ được một lát, tình hình càng trở nên kịch liệt hơn, cơnsuyễn đột ngột nhào đến hút hết không khí trong người cô.

Anh bị dọa không nhẹ, “Cô làm sao vậy?”

Cô nói không nên lời, hấp không khí, trong cổ họngphát ra những âm thanh tê tê khiến người ta càng sợ hãi, ngón tay túm lấy vạtáo anh dùng sức đến độ trắng bạch. Mộc Sách sợ đến mức vội vàng ôm cô chạy nhưbay quay về chỗ đỗ xe. Sau khi ôm cô đưa vào trong xe, anh nóng lòng vỗ vỗ lưngcho cô.

“Là hen suyễn sao?” Anh hỏi liên tiếp không ngừng, “Ởtrên xe có được hay không? Cô có mang theo thuốc không? Hay là ở chỗ Hoathúc?”

“Tam cô nương, chúng ta…”

Hoa thẩm và Hoa thúc đi thị sát hiệu thuốc bắc xong,trong lòng vẫn không yên tâm chuyện của Tô Mặc liền thay đổi chủ ý, không dạophố nữa mà tính về trước, lên xe chờ cô. Không ngờ, Hoa thẩm vừa giơ tay vénmàn xe lên đã thấy, Tô Mặc mặt cắt không còn chút máu, bộ dáng vô cùng khóchịu.

“Tiểu thư!” Hoa thúc lập tức biến sắc, vội vàng hạ túithuốc trên lưng xuống, lấy từ bên trong một bình thuốc, đổ ra mấy viên.

“Mộc Mộc, cậu mau đi lấy một chén nước ấm đến đây!”Hoa thẩm sau khi dặn dò xong, lập tức lấy ra một chiếc hộp nhỏ vật bất ly thân,nâng lên kim châm, liên tiếp hạ mấy châm lên người nàng.

Hoa thúc cũng chen vào toa xe, vừa bấm huyệt mạch trêntay cô vừa dỗ gọi cô vẫn đang nhắm chặt mi mắt không chịu mở.

“Tiểu thư, cô bình tĩnh một chút. Mở mắt ra trước đi,người này không phải người ngoài đâu, cô đừng sợ.”

“Hoa thẩm.” Vừa chạy đến mấy cửa tiệm lân cận xin mộtchén nước ấm chạy về, Mộc Sách lo lắng đứng ở bên cửa xe, nhìn Hoa thẩm nhétvào miệng Tô Mặc một viên thuốc tự chế, lại ép cô uống một lần hết hơn phân nửachén nước.

“Cậu vào trong ngồi đi, chúng ta về nhà.” Hoa thúcnhảy xuống toa xe chật hẹp. Sau khi nhấn một cái thật mạnh lên vai Mộc sáchliền tức tốc chạy đến phía trước xe ngựa.

Bánh xe phía dưới chuyển động quay nhanh. Ở trong toaxe lắc lư lắc lư, Hoa thẩm giúp Tô Mặc nằm dựa vào người bà, vừa giúp cô hítthở vừa ở bên tai cô không ngừng lặp đi lặp lại.

“Không sao không sao, chậm một chút, từ từ hítvào…”

Trong mắt Mộc Sách tràn đầy nghi hoặc, “Nàng…” Đã lâunhư vậy rồi, sao cũng không thấy cô mở mắt?

Hoa thẩm thở dài, “Đừng lo.”

Có lẽ vì đã hao tổn hết khí lực, Tô Mặc mệt mỏi đếnnỗi toàn thân mềm nhũn, không tài nào ngồi lên nổi. Không đành lòng thấy cô vìtình trạng xe di chuyển xóc nảy mà cảm thấy khó chịu, Mộc Sách cẩn thận ôm chặtcô vào lòng. Anh không hề nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt táinhợt và hai đường kẻ dài thâm đen đang bao trùm lên đôi mắt trong sáng củacô.

Chiếc xe ngựa chở mọi người đang nóng lòng trở về nhà,đang lúc đi đến chân núi Đào Hoa sơn thì đột nhiên dừng lại. Những người ngồitrong xe còn đang nghi hoặc thì nghe thấy giọng nói của thợ săn Vân Võ từ đằngtrước truyền đến.

“Hoa đại thúc, vừa khéo ta cũng đang muốn lên núi, cảmphiền cho ta đi nhờ một đoạn.”

Hoa thúc không muốn nhiều lời với hắn, bay thẳng đếnphía sau hỏi: “Cô gia?”

“Xe nhỏ, không đủ ngồi.” Mộc Sách không rảnh ra ngoàinhìn xem vẻ mặt gã thợ săn kia hòa nhã thế nào, chỉ cảm giác được thân thể mềmmại đang ở trong lòng mình chỉ vì nghe thấy tiếng nói kia mà có chút cứng ngắc.Anh khó chịu, vỗ về lưng cho cô, hy vọng cô có thể yên tâm mà thả lỏngngười.

Ánh mắt Vân Võ mong mỏi, nhìn thẳng toa xe phía sau.Sau khi biết ánh mắt đã bị màn xe che khuất tầm nhìn, cho dù tha thiết thế nàocũng không thể nhìn thấy Tô Mặc, hắn cao giọng hướng vào bên trong hỏi.

“Tam cô nương, đường núi này ta rất thông thuộc. Hay là, hay là để ta lái xe chở cô đi?” Nghe mấy ngườithợ săn sống ở chân núi nói lại, bọn họ từ sáng sớm đã xuống núi vào thành. Vìthế, hắn liền đứng chờ riết trên con đường duy nhất dẫn lên núi này, hy vọng cóthể tìm được cơ hội âu yếm một cái.

“Việc này, lão bộc nhà ta có thể đảm nhiệm, không nhọcphiền.” Mộc Sách không đủ kiên nhẫn lôi thôi, quay đầu quát khẽ, “Hoa thúc, cònkhông đi?”

Chiếc roi ngựa lại xẹt qua phía chân trời, vô tìnhkhông hề để ý đến một tấm lòng ái mộ đang đứng trên con đường núi kia, chỉ xemnhư người đi đường bình thường. Bốn người bọn họ trời vừa chập tối đã về đếnnhà. Sau khi dùng cơm và uống thêm thuốc, sắc mặt Tô Mặc tuy vẫn không được tốtlắm nhưng đã không còn thở hổn hển nữa. Rửa mặt xong, cô liền trở về phòng nằmxuống.

Sau khi sắp xếp cho Tô Mặc ổn thỏa, Mộc Sách mang vẻmặt ngưng trọng đến gặp vợ chồng Hoa gia, tính thừa dịp tối nay liền đem nhữngchuyện anh còn chưa biết, tất cả đều hỏi cho rõ ràng.

“Tam cô nương nàng…” Hoa thẩm cầm chén trà trong tay,thật sự không muốn lại vạch trần một đoạn chuyện cũ phong trần.

“Cô ấy ngày trước từng bị người ta nhốt trong kho chứacủi bít bùng không khí, khi đó lại bị nhiễm lạnh nên mới mắc căn bệnhnày.”

Ngày đó, bọn người hầu trong phủ hợp sức nuôi nấng TôMặc lớn lên. Đến năm sáu, bảy tuổi, chính là cái tuổi nghịch ngợm nhất, có ngàycô không cẩn thận phạm lỗi, liền bị quản gia thừa lệnh của Tô đại phu nhân đemcô nhốt vào một kho chứa củi bỏ hoang. Ý của quản gia vốn chỉ muốn nhốt côtrong một đêm, khiến cô tỉnh ngộ không tái phạm nữa. Không ngờ sau đó ông lạiquên khuấy mất việc này.

Thời gian đó đúng vào đầu mùa đông, trời rất lạnh. Côcứ như vậy không ăn không uống mất hai ngày. Hai ngày sau, mọi người mới pháthiện không thấy đứa bé liền đổ ra đi tìm. Lúc tìm thấy Tô Mặc thì cô đang hấphối trong kho củi.

Hoa thúc kể tiếp: “Sau chuyện đó không lâu, có ngày,phu nhân xúi giục bọn hạ nhân được bà đưa từ nhà mẹ đẻ đến, tụ tập nhau lạicười nhạo tiểu thư là chân thọt… Từ đó về sau, mỗi khi tiểu thư bị người ta ởtrước mặt cười nhạo cái chân của cô, hoặc là đợi lâu ở nơi nào nhiều người mộtchút là hai mắt cô lập tức tối sầm rồi bắt đầu phát bệnh.”

Mộc Sách nghe xong không khỏi lên cơn giận dữ.

“Chuyện này trước khi đưa nàng xuống núi sao các ngườikhông chịu nói sớm?” Anh là người mới đến, trước nay cũng chưa từng thấy côxuống núi trở về, thì không trách được. Nhưng hai người bọn họ, đã biết rõ côcó bệnh này rồi lại còn đưa cô vào thành mạo hiểm nữa?

Hoa thúc cúi đầu, xụ hai vai xuống tự trách, “Đã ởtrên núi hơn ba năm nay rồi, cũng không thấy tiểu thư phát bệnh suyễn nữa,chung ta cứ nghĩ… Nghĩ có lẽ cô ấy cũng đã hết bệnh rồi…”

“Đại phu có nói rồi, đây là tâm bệnh.” Hoa thẩm kéotay Mộc Sách lại vỗ nhẹ, muốn anh cố dằn lòng kìm chế cơn tức xuống bụng, “Tôicũng thật lòng nói với cậu, Tam cô nương cực sợ người ngoài.”

“Cực sợ người ngoài sao?” Mộc Sách kinh ngạc trừng lớnmắt, chỉ chốc lát sau lại nhướng nhanh mày kiếm, “Tôi coi như cũng là ngườingoài, sao không thấy cô ấy sợ tôi.”

Bà khoát tay, “Thuật Thuật, câu không giống, câu là doTam cô nương tự tay đưa về đây.”

“Thì sao?”

“Cô ấy chính là một đứa bé hiền hậu, lần nào nhặt đượcgì đều tự coi đó là bản thân mình.” Hoa thẩm ngay từ đầu cũng đã nói rất rõràng về tâm tính của Tô Mặc, “Cho nên mới nói, cậu là người trong nhà, khôngcần sợ.”

Nghe xong lời này, sắc mặt của Mộc Sách cũng dịu hơnnhiều.

“Bệnh của nàng… có cách nào trị được tận gốc haykhông?” Tuy cứ nói rằng ở trên núi này thì cô sẽ không phát bệnh, nhưng chẳnglẽ cả đời cô sẽ mãi như vậy bị cô lập khỏi đám người bên người sao.

Hoa thẩm không khỏi buông lời than thở, “Trị thế nàođược? Tâm bệnh thì phải dùng tâm mới có thể trị.”

Tâm bệnh của Tô Mặc chính là cái chân phải nhất địnhđã bị thọt đến suốt đời, chính là người mẹ danh kỹ của cô, chính là ánh mắt kỳthị của mọi người, cũng chính là sự tự ti của cô. Mà những điều này, trên đờikhông thể nào thay đổi được.

Sống lâu trên đỉnh núi, có lẽ không chỉ có bọn anh, màngay cả Tô Mặc cũng nghĩ bản thân sớm đã thoát khỏi bóng ma chuyện cũ ấy rồi.Nhưng hôm nay vô tình, sự thật lại chứng minh, có một số việc, thật sự khôngphải cứ đơn giản nói muốn quên là có thể quên được. Cho dù trong đầu nhất thờikhông nhớ đến, nhưng tận sâu trong tiềm thức vẫn luôn luôn ghi nhớ chặtchẽ.

“Mộc Thuật?” Hoa thẩm đưa tay đẩy nhẹ người đang ngẩnmặt ngồi phía trước, tâm tư đã không biết chạy đi đằng nào rồi.

Anh trầm ngâm đáp, “Kể cho tôi nghe chuyện về Tôphủ đi, đặc biệt là chuyện về Tô đại tiểu thư.”

Hoa thúc nhiệt tình đến gần kể, “Ta nói mà, ta nói mà.Đại tiểu thư tên là Tô Ánh Mi, thường gọi là Tô Nhị nương….”

Dải ngân hà róc rách chảy qua phía chân trời, bóng đêmcũng theo đó càng lúc càng dày. Khi vầng bán nguyệt miễn cưỡng treo mình lênđỉnh núi, ánh trăng lại như một chiếc lưỡi dài quét qua mọi vật, thanh tẩy dãynúi hắc ám thành một màu trắng ngà, hiện ra cảnh thanh lãnh phong tình khác hẳnlúc ban ngày.

Sau khi đã tìm hiểu được khá rõ về chuyện Tô đại tiểuthư, Mộc Sách mơ hồ nghe thấy xa xa từ nhà trong có tiếng khung cửa sổ bị mởra.

Anh đứng lên, “Tam cô nương hình như đã tỉnh rồi, tôi đixem thế nào.”

Hoa thẩm mệt mỏi ngáp dài một cái, “Nếu thấy cô ấytỉnh rồi, cậu đến phòng bếp rót một chén thuốc mang đến cho cô ấy uống nhé.”

“Tôi biết rồi, các người cũng mệt mỏi cả ngày,mau đi nghỉ ngơi thôi!”

Từ bình nấu thuốc ấm nóng đổ ra một chén thuốc màu đenlóng lánh, Mộc Sách nhẹ nhàng bước, không gây tiếng động đi về khách phòng củamình. Khi đi đến vườn hoa nhỏ ngăn giữ hai phòng, anh dừng lại, lẳng lặng nhìnTô Mặc đang đứng trước cửa sổ.

Cô không ngủ, ngước mắt hìn lên ánh trăng sáng bênngoài cửa sổ. Giờ phút này, trên mặt Tô Mặc đã không còn vẻ cố giấu đau đớn nhưlúc ban ngày nữa. Dưới ánh trăng, cô dường như không buồn không vui, dường nhưđã khuất phục trước vận mệnh đời mình, chính là bộ dáng của anh năm đó, khi cònsống trong nhà tù tăm tối.

Đêm nay, Mộc Sách đứng yên trong sân lâu thật lâu. Lâuđến nỗi chén thuốc trên tay anh cũng nguộn lạnh, Tô Mặc cũng đã khép khung cửasổ lại đi nghỉ, trên người anh phủ dày một lớp sương trong suốt, nhưng trướcsau, anh vẫn không hề dời bước.