Hoa Nhỏ

Chương 1



“Mộc Sách, lại đây, hôm nay lĩnh ba roi.”

Mộc Sách ngồi một mình trong lao nhắm mắt nghỉ ngơi,nghe vậy đứng lên. Vào đúng giờ này mỗi ngày, anh thuần thục kéo lê thân thểtiều tụy cùng chiếc áo tù nhân rách nát ô uế, đứng thẳng lưng, hai tay chốngvào tường, chết lặng chờ đợi phụng lĩnh thánh ân.

Tiếng roi rít vang lên xé toạc không gian, quất vàolưng bỏng rát như vết đao cắt, đau nhức. Nhưng sau đó, lại dần dần trở thànhmột thói quen. Mộc Sách mặt không biến sắc, nhắm mắt lại. Trong lòng thầm nghĩ,đến tột cùng thì không biết bắt đầu từ khi nào, anh lại đem cực hình mỗi ngàynày trở thành một loại thói quen khôn kể? Mà đến tột cùng là vì cái gì, anh lạirơi vào tình cảnh như hôm nay?

Câu địch phản quốc, vì lợi bán nước… Anh còn nhớ rấtrõ ngày hôm đó, lúc Bệ hạ giận dữ kinh thiên, quát vào mặt anh rống giận.

Ôi, đúng rồi, đó là sự thật.

Thể xác và tinh thần dày vò anh, cuối cùng nhớ lại.Phụ thân anh là nhất phẩm Vệ Quốc đại tướng quân – Mộc Thịnh, vì quyền thế danhvọng, cấu kết với kẻ thù ở tái ngoại (vùng biên cương chiến lược), kết binh làm phản, muốn lật đổ triều đình. Anh lạinhớ, huynh trưởng là tướng quân Mộc Đình, vì công chúa của địch quốc diễm danhtruyền rằng đẹp như thiên tiên, vì thèm muốn ngôi vị phò mã mà không tiếc đánhcắp bản đồ quân xa và sách bố phòng biên cảnh, tụ tập đại quân chạy theo pheđịch…

Nghe tin, Bệ hạ vô cùng giận dữ. Chỉ trong một đêm,triệu tập bốn vị tướng quân trú đóng nơi biên cương, lấy thế lôi phong dẹp loạnphản quốc, bình ổn nền tảng quốc gia. Đồng thời, sau khi bắt trói phụ thân vàhuynh trưởng giải về kinh thành, liền hạ thánh chỉ, trong vòng một ngày ngắnngủi, một nhát dao sắc chặt đứt cuộn đay rối. Phụ thân và huynh trưởng từ quannhất phẩm đại tướng quân bị biếm (hình phạt thời xưa: cách chức, giángchức) xuống quan thất phẩm tép riu. Lậptức thi hành, ngay cả thủ tục chính quy cũng không đi không đợi.

Văn võ bá quan toàn triều trong lòng tràn đầy kinhhãi, lập tức can gián, nhưng Bệ hạ cũng không hề lưu tâm. Chưa thu thập đầy đủchứng cứ phạm tội, tự tay hạ chỉ hỏa tốc đưa đến Hình Bộ cùng Đại Lý Tự, ngaylập tức trút bỏ công danh áo mão của lão phụ cùng huynh trưởng. Kim khẩu banra, ngự bút vung lên. Ngoài việc đá phụ huynh của anh vào thiên lao hậu thẩm,mà ngay cả anh, người chưa từng tham dự vào chuyện phản quốc cũng bị liên lụy,trút bỏ áo quan, lưu thân trong nhà tù tăm tối cả ngày không được thấy ánh mặttrời này.

Tiếng roi ngừng lại đã lâu, binh tốt hành hình cũng đãđi xa rồi, một tiếng nói già nua và quen thuộc lặng lẽ vang lên sau lưng anh.

“Nhị thiếu gia…”

Cơ bắp toàn thân run rẩy không ngừng, Mộc Sách mệt mỏinghiêng mặt, hơi bất ngờ nhìn. Đây là lần đầu tiên có người đến thăm anh trongsuốt ba tháng qua.

Thì ra là quản gia của Mộc phủ, Mộc Bá. Ông đứng bênngoài khung sắt nhà lao một lúc lâu, thật vất vả mới thích ứng được với khônggian u tối. Sau khi nhìn rõ được người trước mặt, ông giơ tay bụp miệng, cảngười run run rẩy rẩy quỳ xuống.

“Nhị thiếu gia… Ngài, ngài sao lại thành ra thế này…”

Hình ảnh đập vào mắt ông chính là Mộc Sách, da vàngnhư sáp nến, hai mắt vẩn đục khốn cùng, hõm má lõm sâu, lớp quần áo tù nhânrộng thùng thình bết vào chân tay gầy xọp như que củi. Anh dường như không cònchịu nổi nữa, cả người gập lại, hơi nghiêng thân đi, vết roi chạy dọc ngangchằn chịt lộ rõ trên lưng…..Đây mà là Mộc nhị thiếu gia ôn thuận như nước,phong thái cách phiên hay sao? Một chàng trai trẻ cường tráng, làm sao mới chịutù tội có ba tháng, mà đã bị ép đến độ thân hình gầy yếu mảnh dẻ như thế này?

“Không phải đã nói tuyệt không thể đến thăm ta haysao?” Mộc Sách nghẹn ngào nói.

Mộc Bá cố ý đến thông báo, phải hối lộ vạn lạng bạcmới được vào thăm, nước mắt chảy xuôi, mặn chát, khó nói thành lời.

“Nhị thiếu gia, canh ba trưa nay, lão gia ông….lão giaông…”

Nghe ông nói xong, Mộc Sách cũng không buồn khônggiận, biểu tình vẻn vẹn chỉ là nhẹ nhàng khép mắt, vừa hay che lấp được vẻ mỏimệt lơ đãng thoát ra ánh nhìn.

“Đền tội?” Khẩn cấp như thế sao, ngay cả thu quyếtcũng không chịu chờ một chút. Xem ra, Bệ hạ đã bị cha anh đánhcho một đòn thấu tâm.

“Vâng…”

Anh không ôm hy vọng, hỏi lại: “Đại ca của ta thếnào?”

“Hôm qua… Đại thiếu gia đã đi trước lão gia một bước…”Mộc Bá lại cúi đầu thật sâu, đến khi trán đụng phải sàn nhà ố bẩn mới chịudừng.

Tiếng thở dài u nhiên khó ngăn được, cùng với tiếngkhóc đứt quãng của Mộc Bá, từ từ quanh quẩn trong nhà lao.

“Mộc Bá, ông đi đi. Sau khi đi rồi, tức tốc đưa nô bộctrong nhà rời xa Vân kinh, sửa danh đổi họ, hãy quên hết ba phụ tử Mộc giachúng ta đi.” Trước mắt anh, Mộc gia đã cửa nát nhà tan, nhưng nô bộc trong phủthì vô tội. Anh không thể không đề phòng Bệ hạ lại có động tĩnh, phải hành độngtrước một bước.

Mộc Bá hai tay nắm lấy song sắt nhà lao,cầm lệ đứnglên, vòng tay chào anh, “Nhị thiếu gia…”

“Sau khi chém cha ta và đại ca, có lẽ Bệ hạ vẫn cònchưa nguôi hận, sớm muộn gì cũng giận chó đánh mèo đánh đến các ngươi. Thừa dịpbây giờ vẫn còn kịp, các người già trẻ lớn bé, có thể đi được thì cứ đi thậtxa.” Anh chưa bao giờ quên, Bệ hạ là người nếu có ai phạm phải, tất sẽ trả lạigấp trăm gấp ngàn lần. Đuổi cùng giết tận, tuyệt đối là chuyện mà Bệ hạ sẽ làm.

Mộc Bá mở miệng, chứng thực phỏng đoán của anh, “Lãonô nghe gã sai vặt của phủ Tiết Độ Sử nói. Bệ hạ…Bệ hạ có thể sẽ tru cửu tộclão gia.”

Khóe miệng Mộc Sách chậm rãi cong lên, khẽ cười.

“Phạm thượng vốn là tội lớn, tất tru cửu tộc. Cha ta vốn là cô nhi, mẹ ta sinh tiền lại là dưỡng nữ.Cho dù Bệ hạ thật muốn tru cửu tộc, ngài cũng phải nhìn lại một chút. Mộc giata không có cửu tộc cho ngài tiết hận rồi.”

“Nhị thiếu gia ngài thì thế nào đây?” Mộc Bá lo lắngnhìn nhị thiếu gia thông minh hơn người của mình, “Ngài có biết Bệ hạ đã cótính toán gì với ngài chưa?”

“Cho dù may mắn không chết, sợ là… Đời này cũng khôngcó cơ hội bước ra khỏi tù ngục tăm tối này.” Anh ngửa đầu thở dài.

Anh cũng đã sớm lo lắng đến kết cục của mình rồi.

Mộc Bá cắn môi, càng nghĩ càng không cam lòng, “Nhưngngài rõ ràng là vô tội mà…”

Người trong kinh thành ai ai cũng đều biết. Đườngđường Vệ Quốc đại tướng quân Mộc Thịnh có hai người con, một người theo võ mộtngười theo văn. Con trưởng là Mộc Thuật Đình làm quan đến chức tướng quân,nhiều năm đóng ở biên cương. Người con út là Mộc Sách, từ nhỏ đã văn võ songtoàn, năm hai mươi tuổi đã đỗ Trạng Nguyên, được vào Lại Bộ triều đình nhậmchức. Nhưng thân đang phải chịu tang thân mẫu nên cố giữ đạo hiếu, tạm hoãn banăm không làm quan.

Mộc nhị thiếu gia tuổi còn trẻ nhưng tài danh đã nổitiếng khắp kinh thành. Trong ba năm này dù chưa nhậm chức, cũng không can dựchút nào vào việc triều chính, nhưng lại đáp ứng lời mời của ân sư Mai Tướng.Vì giúp ân sư các công vụ trong Lễ Bộ mà ở lại trong phủ của ân sư. Cùng ngườinhà ân sư đồng tiến đồng ra, ngày đêm sao chép điển tịch. Chẳng những khó cóthể về nhà, mà có đến một năm cũng không gặp mặt phụ huynh nhiều hơn một lần.

Nhị thiếu gia như vậy, làm sao có thể là vây cánh củalão gia bọn họ được? Làm sao lại trở thành nghịch thần trong mắt Bệ hạ đây? Ônghiểu, trong hơn ba mươi năm qua, Bệ hạ nể trọng lão gia bao nhiêu, đã hoàn toàntín nhiệm thế nào. Cho nên sau khi nghe tin bọn lão gia nhà họ phản quốc bánnước, trong lòng Bệ hạ cừu đau thâm trầm khó giải đến mức nào.

Nhưng mà, nhị thiếu gia quả thật vô tội mà. Tay ngàisuốt ngày chỉ biết cầm bút viết văn, chưa bao giờ đụng chạm đến đao gươm nơitái ngoại, cũng không lây dính chút máu tanh nào. Ngài chỉ một lòng muốn giữđạo hiếu, nhưng cũng không muốn thấy ân sư bận rộn nên mới không ngại vất vả vìân sư phân ưu công việc mà thôi…

“Là phúc hay họa, thì có khác gì đâu?” Mộc Sách bìnhthản nhìn ra phía ngoài nhà lao u tối. Khuôn mặt khô gầy dưới ánh lửa hiện lênnhững mảng sáng tối không chừng, “Bệ hạ có tức, có hận, thì nhiều nhất cũng chỉlấy được của ta một mạng mà thôi.”

Mộc Bá tỉnh lại, lấy tay áo lau mặt, “Nhị thiếu gia,ngài nhất định không sao. Ngài còn chưa biết, Mai ân sư của ngài gần đây vìchuyện của nhị thiếu gia mà bôn ba khắp nơi. Nói không chừng ông ta có thể…”

“Nói người dừng tay.”

Ông ngẩn người, “Sao ạ?”

“Chuyện này mất đầu như chơi, nói người đừng xen vàochuyện này nữa.” Mộc Sách khóa chặt mi tâm, “Tính tình Bệ hạ thế nào, Mai Tướnglại còn không biết hay sao? Nếu người vẫn tiếp tục vì ta mà bôn tẩu nơi đầusóng ngọn gió, với tính tình nhai giai tất báo của Bệ hạ, tất nhiên sẽ như cánằm trong chậu. Ông nếu thực lòng suy nghĩ cho Mai tướng, hãy nghĩ cách saingười đưa tin cho ông ta, nói ông hãy bỏ ý niệm cứu ta đi.”

“Vậy… Cho dù Mai tướng bất thành, chúng ta, chúng tacũng còn có người khác có thể nghĩ ra phương cách…” Mộc Bá vội vàng ngẩng đầu,lại khủng hoảng phát hiện, cái ông nhận được lại là một ánh mắt lạnh nhạt, hoàntoàn không như mình mong đợi.

Mộc Sách lạnh lùng nhếch mi, “Sau đó lại làm tức giậnmặt rồng, khiến cho bọn họ phải rơi đầu, mà ta thoát tội được sao?”

“Nhị thiếu gia…” Mộc Bá còn muốn nói tiếp, phải làmcho anh thay đổi tâm ý.

“Họa phúc vô chừng, sinh tử do trời định, quả thậtkhông nên vì ta mà hy sinh tính mạng của những người vô tội.” Phản quốc là tộilớn đến mức nào. Trước mắt, Bệ hệ chỉ xử trảm hai cha con họ đã là ân xá lắmrồi. Vào thời điểm mấu chốt này mà còn đụng vào nghịch điểm của Thánh thượng,thật không khôn ngoan chút nào.

Mộc Bá đang quỳ gối khóc lóc, nhìn anh nức nở: “Nhịthiếu gia, ngài… ngài không thể cứ buông xuôi như vậy được. Ngài còn trẻ nhưvậy, lại là vô tội… Ngài nghĩ cách đi, coi như lão nô cầu xin ngài…”

“Mộc Bá, đừng dây vào chuyện này nữa. Để tiền bạc lạicho ông là muốn cuộc sống sau này của các người được thoải mái một chút. Đừnglấy tiền đi hối lộ mấy tên cai ngục tham lam này nữa, có biết không?” Sau khidặn dò xong xuôi, Mộc Sách lê từng bước về phía sau, sửa sang lại bộ áo tù trênngười. Sau đó cúi thật sâu vái lạy: “Nếu ông có lòng, hãy thay ta an táng chaanh của ta. Ân đức này, Mộc Sách ta đời này dù cố cũng không thể báo đáo được.Ngày sau dưới cửu tuyền, tin rằng cha anh ta cũng sẽ cảm kích đại nghĩa củaông.”

“Nhị thiếu gia…”

Hắn kiên quyết xoay người đi vào trong một góc tối tămcủa nhà tù u ám, không hề quay đầu lại.

“Về đi. Là Mộc gia có lỗi với các người. Nhớ lấy, từnay về sau hãy quên những chuyện thị phi của Mộc gia chúng ta đi, tìm một nơithật tốt mà sống. Ngàn vạn lần cũng đừng trở về kinh thành nữa.”

Một lúc lâu sau, tiếng bước chân lạo xạo lẫn tiếngkhóc của Mộc Bá dần dần rời xa, trả lại cho lao ngục cảnh u tối và yên tĩnh.Không hề dự liệu, nước mắt nóng bỏng đột nhiên dâng lên hốc mắt, tụ thành mộtgiọt lệ lớn lăn dài trên khuôn mặt Mộc Sách. Mãnh liệt nhưng không hề phát raâm thanh.

Từng giọt lệ nóng tĩnh lặng rơi xuống phiến đá đen bẩntrong nhà lao, đọng trên sàn lao u tối vấn cục. Dưới ánh sáng lay động từ cửasổ hắt vào, nhìn như những giọt máu đen, tựa như muốn nhắc nhở anh. Đây khôngphải chỉ là một cơn ác mộng xa xôi, tất cả đều là máu chảy đầu rơi, là nỗi đauđớn thật sự.

Anh thở sâu, hai tay nắm chặt thành quyền, dốc hết sứclực toàn thân, muốn chống cự lại nỗi đau đã dồn nén trong lồng ngực anh nãygiờ, từ khi nghe tin cha anh mình đã chết.

Nỗi oán giận Bệ hạ, trong phút chốc khảm sâu vào ngựcanh, tựa như lóc xương xé thịt. Từng chút từng chút một đâm toạc trái tim anh.Nhưng niềm áy náy lại càng đến nhanh hơn, nhẹ nhàng đem cơn phẫn nộ này lưu đàyđến nơi xa xôi. Anh không thể hận, cắn chặt khớp hàm cũng không dám thoát ranửa câu oán hận. Anh chỉ có thể đem nỗi đau đớn không thở nổi kia cùng với sựchua xót đang dâng lên trong cổ họng, máu hòa lệ, tất cả chôn chặt vào sâu tậnđáy lòng.

Từ đầu đến cuối, anh đều rất rõ ràng. Cha anh chết đi,thực sự không oan ức chút nào. Ngay cả một lời dối trá chống chế , muốn tìm chohai người họ một con đường sống, cũng không có. Bọn họ, quả thật có tội.

Nước mắt đã lạnh, treo dưới chân cằm gầy guộc của anh,giãy giụa hồi lâu, rốt cuộc rơi xuống, vỡ ra những giọt lệ nức nở, lóng lánh.

Từ khi bị giam vào ngục tối, với anh mà nói, thời giantrôi qua chậm đến dị thường.

Thời gian chờ đợi dường như dài đến vô tận. Điều nàylàm cho anh không dám ngủ, không dám nghỉ ngơi. Tựa như có trăm ngàn móng vuốtcào xé tâm can. Giống như tử tù đang vươn cổ nằm chờ trên đoạn đầu đài, chờ mộtkhắc nữa thôi, thủ cấp sẽ bị chém rơi xống đất. Thể chất căng thẳng, nhưng anhkhông dám thả lỏng chút nào, cũng không dám dung túng bản thân trùng hoãn thầntrí. Chỉ vì anh sợ. Anh sợ tai họa trước mắt, sẽ từ trên người cha và anh mìnhlan tràn đến những bằng hữu trong triều của anh.

Cha và anh đã phụ quốc, tội lỗi trầm trọng. Anh khôngmuốn những bằng hữu một lòng vì anh mà tự dưng bị liên lụy, từng người từngngười tuyệt mệnh. Anh từ trước đến nay cũng chưa từng muốn phụ ai bao giờ.

Anh vẫn không dám thừa nhận, mãi đến khi tận tai ngheđược chính miệng Mộc bá báo tin dữ mới thôi. Án này quả thật đã định chung cuộcrồi. Nhưng cho đến giờ phút này, anh vẫn không thể tin được. Bệ hạ quả thật đãđem tội phản quốc bán nước đóng đinh lên người cha anh mình, còn liên lụy đếnchúng thần trong triều nữa. Anh sợ chuyện này một khi đã có biến hóa to lớn,vậy thì những gì hôm nay anh vất vả vượt trông gai đạt được, chỉ sợ sẽ như ngọnlửa thiêu đốt tâm can, quay đầu lại chỉ còn là tay trắng.

Lắng nghe tiếng nước mắt rơi, tầm mắt Mộc Sách nhạtnhòa. Anh không nhìn rõ cảnh u ám trước mắt này muốn làm bạn với anh đến baogiờ đây. Cũng không nhìn rõ hình ảnh ngày xưa cha và anh ở trên lưng ngựa oaiphong lẫm liệt. Anh thậm chí ngay cả bản thân mình cũng nhìn không rõ nữa.

Sau bao ngày ngồi một mình trong nhà tù tăm tối chờ đợi.Đêm nay, anh cuối cùng cũng có thể cúi đầu xuống, đối diện với tâm tính thiệnlương mà thừa nhận. Những người đã từng cùng anh quen biết, đã cùng tồn tạitrên đời, từng cùng chung máu mủ tình thâm với anh, từ hôm nay…

Đều đã chết.

…..***…..

Ba năm sau.

Năm Thiên nguyên thứ bốn mươi sáu, đại thọ của ThíchPhùng Thánh Tâm Thái hậu, Bệ hạ đặc ban thánh mệnh, đại xá thiên hạ.

Mộc Sách nguyên bản đã nghĩ đến cuối đời cũng không cóhy vọng bước ra khỏi ngục tù u tối, trong lúc thiên hạ được hưởng đại xá, khôngngờ cũng được ân điển.

Bệ hạ cố ý hạ thánh dụ (lệnh vua buộc phải thihành), sửa án tù chung thân của anh thànhlưu đày đến vùng tuyết mạc* Tây Bắc hai mươi năm. Mùa thu sang năm lập tức chấphình. (*Tuyết mạc: sa mạc tuyết)

Mộc Sách còn nhớ rõ. Ngày lên đường, trong Vân kinhbao phủ bởi một tầng sương mỏng hiếm thấy. Anh ngồi trong chiếc xe gỗ chở tùnhân, xuyên qua hàng song sắt quay đầu nhìn lại. Đám sương mù bàng bạc dày đặc,lẫn khuất với mây bụi trên trời cao, nhấn chìm toàn bộ Vân kinh trong màn sươngtrắng đục. Vạn vật đều không thể nhìn rõ. Cũng giống như tương lai của anh, mùmịt đến nỗi, xa nhìn không ra hướng tiến, gần nhìn không rõ đường lui.

Anh không biết, rời khỏi rồi, cuộc đời anh có còn cơhội được đặt chân bước lên mảnh đất này hay không nữa. Anh cũng không biết,ngoài tuyết mạc cách đây ngàn dặm, những ngày tháng chờ đợi anh sau này sẽ nhưthế nào.

Nhưng chỉ bước chân ra đi chưa quá một tháng, tronglòng Mộc Sách đã không còn đến nửa tia hy vọng mỏng manh. Vì anh biết rõ, bấtluận là anh nuôi hy vọng về tương lai thế nào, đôi chân của anh cũng không thểcó cơ hội bước đi trên vùng tuyết mạc kia nữa.

Hành trình đi chịu hình thật sự quá gian khổ. Ban ngàynhiệt độ rất cao. Mặt trời chiếu ánh nắng chói chang gay gắt, ngày ngày đều ởtrên đỉnh đầu anh nhe răng cười cợt, giăng lưới lửa đến tận phía chân trời, làmnhư muốn nướng chín mỗi tấc da tấc thịt trên người anh vậy. Nhưng ban đêm, mỗilúc trời vừa hưng hửng sáng, sương sớm giống như muốn nuốt chửng nhân thú, cũngnhư trăm ngàn vết roi ba năm nay vẫn chưa hề gián đoạn, hàng đêm quất véo trênlưng anh, từng chút từng chút tẩm rét buốt lên thân thể anh.

Ngày tháng nước sôi lửa bỏng như vậy, những vết thươngmới sẹo cũ đau đớn không ngừng, anh vẫn có thể ẩn nhẫn. Nhưng nhiều nhất anhcũng chỉ chống đỡ được một tháng. Cách sống khi bị cảm nắng lúc bị phong hànnhư thế, cho dù là mình đồng da sắt cũng không thể không khuất phục trước thầnlực được.

Hoàng hôn hôm đó, hai gã quan binh áp giải tù nhânthái độ khác thường đi ở phía trước, dẫn cỗ xe chở tù rời xa thành trấn. Đếnmột chân núi hẻo lánh, hai gã áp tù quan đưa Mộc Sách đã mê man mấy ngày từtrên xe tha xuống đất. Một trong hai gã áp tù quan đưa tay thăm dò hơi thở anh.

“Vẫn còn hơi thở?”

“Nhưng thở nhiều thiếu hít.” Hắn cau mày, lui lại mấybước, tránh xa mùi hôi thối gay mũi, bốc lên tận trời tỏa ra từ người Mộc Sách.

“Nếu hắn đã chịu không nổi, chúng ta có cần phải ápgiải tù nhân này nữa không?”

Áp tù quan căn bản là phải áp giải xe tù đến tận tuyếtmạc. Hắn lạnh lùng nói: “Ta thấy chúng ta cũng không cần đi nữa. Dù sao tiểu tửnày đã bệnh nặng chỉ còn lại nửa cái mạng. Hơn nữa, Bệ hạ vốn cũng có ý muốnhắn chết. Không bằng hai ta giải quyết hắn tại đây là được.”

Mộc Sách đang sốt cao mê man bất tỉnh, bỗng bị nhữngđộng tác tháo còng tay chân quá mức thô lỗ lay tỉnh. Thân thể anh bị chấn độngmạnh. Lúc đó anh mới phát hiện, xe chở tù nhân không biết đã dừng lại từ baogiờ, bị bỏ lại một nơi tĩnh lặng, không nghe thấy bất cứ giọng nói nào.

“Mộc nhị thiếu gia, ngươi cũng đứng trách hai ta độcác. Theo như bệnh tình của ngươi bây giờ, dù sao cũng không thể chịu đựng nổinhững dằn xóc trên đường đi. Nếu tội lưu đày đến vùng tuyết mạc Tây bắc cũnggiống như tội chết, không bằng cứ để hai chúng ta tại nơi đây trực tiếp tiễnngươi đi. Ngươi thấy thế nào?”

Mộc Sách nghe vậy, cố gắng từ từ mở mắt ra nhìn. Nhưngvì đã lâu rồi không được ăn cơm uống nước, chỉ một cử động nhỏ này cũng đã tướcđi chút sức lực cuối cùng của anh.

“Ba năm nay có thể vì ngươi ở trong ngục tối nên cóchuyện còn chưa biết. Chỉ vì Mộc gia các ngươi, Bệ hạ của chúng ta ngày nàocũng mặt nghiêm mày sượng.” Áp tù quan ngồi xổm xuống, vỗ vỗ hai gò má trắngbệch của anh châm chọc, “Nếu ngươi không chết, Bệ hạ càng không thoải mái. Cólẽ vì Bệ hạ không tìm ra lý do quang minh chính đại giết ngươi. Ngươi thử nóixem. Nếu còn làm cho Bệ hạ không thoải mái như vậy, mấy đại nhân cấp trên làmsao mà sống thoải mái được?”

Đường đường là vua của một nước nhưng lòng dạ lại nhỏnhen vậy, một lòng chỉ vì muốn hả giận mà bức anh phải chết hay sao? Giết ngườikhông cần suy nghĩ sao. Cha và anh chẳng phải đã đền tội chuộc lỗi trước ngọmôn còn chưa đủ sao. Còn muốn bức người vô tội như anh chết đi để giải mối hậntrong lòng Bệ hạ?

Mộc Sách không thể hiểu nổi, thở hổn hển, híp mắt lại,dựa theo sắc trời hôn ám mà đánh giá khắp nơi…Thâm sơn dã lâm, không thấy chimmuôn, đến một dấu chân cũng khó kiếm. Thật là một nơi hoàn hảo để ra tay triệthạ.

“Cho nên mới nói. Ngươi cũng đừng oán hận chúng ta. Tathành thật nói cho ngươi biết. Thật ra hôm nay muốn giết ngươi không phải chỉcó một mình Bệ hạ đâu.” Áp tù quan một tay túm lấy vạt áo rách nát trước ngựcanh, vừa lôi vừa xách anh lên khỏi mặt đường, còn không quên để cho anh có đượcmột cái chết rõ ràng. “Ngươi cho rằng trong ba năm qua, ai đã hạ độc ngươi?Ngoại trừ Bệ hạ, còn có hai vị cung phi nương nương cũng muốn ngươi chết. Tháihậu nương nương cũng muốn ngươi chết. Nếu ngươi cứ cố sống không chết, chúng talàm sao ăn nói với chủ nhân đây?”

“Nói nhiều với hắn như vậy làm gì? Cứ mau cho hắn mấyđá là được rồi.” Một tên áp tù quan khác đang dựa vào xe tù, không kiên nhẫnnữa liền nhắc nhở bạn, “Trời cũng sắp tối rồi. Ra khỏi cánh rừng chúng ta cònphải tìm chỗ nghỉ tạm qua đêm nữa.”

Mộc Sách nằm trên một bụi cỏ khô bên đường, lặng imbất động nhìn thẳng vào tên áp tù quan thân thể cao lớn, đứng sừng sững trướcmặt anh như một bức tường thành bất khả xâm phạm.

Áp tù quan giơ cao chân đá anh một cước, “Kiếp sau đầuthai, nhớ phải mở to hai mắt xem trọng người ta nghe chưa.”

Từng cước từng cước đá thẳng vào ngực vào bụng anh.Khiến xương ngực anh rung lên từng tiếng. Máu tươi từ miệng anh không ngừngtuôn ra. Dòng máu nóng hổi thuận thế chảy xuôi xuống ướt đẫm cần cổ. Cơn đaunhức khiến anh choáng váng đến không chịu nổi. Chỉ qua mấy đá anh liền chếtgiấc ngất lịm.

Không gian lập tức im lặng không còn biết là ngày hayđêm. Tiếng bánh xe lăn cũng xa dần rồi mất hút. Giấc ngủ thâm trầm, dịu ngọtnhư vò mật ấm áp, lôi kéo anh chìm sâu vào một giấc mộng đẹp. Anh không bao giờcòn muốn tỉnh lại, không còn muốn phải đối mặt với tấm thân tàn phế chết khiếpcủa mình nữa. Nếu đã không cần phải tỉnh lại, không cần phải đối diện với nhữngđợt tra tấn không ngừng đó nữa, mọi chuyện phía sau đã chấm dứt, anh chỉ cầnthả lòng thân mình, chầm chậm bước qua cánh cửa sinh tử …

Đột nhiên, một loại xúc cảm ấm nóng mơn man hai gò másớm đã tê lạnh như băng của anh, đưa hồn anh tưởng đã xa rời thần trí quay trởvề. Ý thức mơ mơ hồ hồ. Anh nhíu mi, cảm giác như có người đang vuốt ve khuônmặt mình. Dưới thân thể lại truyền đến từng đợt chấn động do xe ngựa cán phảiđá vụn xóc nảy tạo thành.

Người đó ôm anh vào lòng, không ngừng lấy khăn lau máucứ từ miệng anh chảy ra. Đồng thời nâng cao nửa thân trên của anh, đề phòng máuhuyết có thể chảy ngược về phổi. Đôi tay ôn nhu, tựa như rất hiểu tâm ý anh,nhẹ nhàng chậm rãi vỗ về tứ chi đang không ngừng run rẩy vì đau đớn. Anh hơi cogiật, giãy dụa, muốn trợn to hai mắt lên để nhìn rõ người này rốt cuộc là ngườiphương nào, đón chờ anh phía trước là cửa tử hay cửa sinh.

“Đừng nhúc nhích nữa. Anh bị thương rất nặng.”Giọng nói mềm mại của nử nhân, nhẹ nhàng vang lên bên tai Mộc Sách, kịp thờingăn chặn anh làm động đến vết thương.

Hoa thẩm ngồi trong xe hỗ trợ tiểu thư, nhìn đến chiếckhăn đã ướt đẫm máu, nhịn không được, cao giọng thúc giục phu quân đang đánh xeđằng trước.

“Ông lão, nhanh tay một chút, gấp lắm rồi!” Đánh trúngchỗ nào mà xuất huyết nhiều đến vậy? Tiểu tử này muốn phun máu đến bao giờ đây?

Đại hãn Hoa thúc đáp lời: “Không phải ta đang chạy đâysao?” Thật là, đường núi méo mó khúc khúc lắc lắc, giống như một con rắn nhỏuốn lượn trên lưng núi. Sắc trời lại tối đến sắp không còn thấy năm ngón taynữa rồi. Còn muốn chạy nhanh đến mức nào đây?

“Cố chịu nha.” Tô Mặc ôm Mộc Sách vào ngực, cúi ngườighé sát vào tai anh nói, “Cũng sắp về đến nhà rồi, anh cố chịu một lúc nữathôi.”

Nhà? Anh đâu còn nhà nữa…

Hơi thở ấm áp phảng phất bên vành tai, trong nháy mắtliền đánh tan thần trí, trút hết khí lực của anh. Anh ghẹo đầu qua, lại chìmvào hôn mê trong vòng tay của người nào đó.

Không biết đã qua bao lâu, Mộc Sách lại tỉnh, mơ hồnghe thấy có tiếng người thảo luận trong một căn phòng khô ráo ấm áp. Âm lượngcàng lúc càng lớn, càng lúc càng ầm ỹ. Anh miễn cưỡng lần tìm nơi phát ra âmthanh. Vừa mới rồi, người con gái từng ở trên xe an ủi anh, hình nhưđang vội vàng chỉ huy trong phòng, sai người thêm than đốt lửa, lại còn hỏi bếpnước ấm thiêu trong phòng đã được chưa…

Cổ họng khát đến cháy khô, Mộc Sách nhịn không đượcthè lưỡi muốn liếm quanh viền môi nứt nẻ. Không ngờ chỉ vừa động, mùi máu tanhnồng đậm lập tức xông lên miệng mũi. Anh bị nghẹn, không nhịn được khụ ra vàingụm máu tươi đang tắc trong cổ họng.

Tiếng huyên náo trong phòng thoáng chốc tắt dần. Rấtnhiều người liền chạy đến bên anh xem xét, mấy bàn tay cứ nắn nắn khám khámkhắp người anh. Có người nâng cao gáy anh, lau giúp những tơ máu bên miệng. Cóngười nâng bên sườn, đều đặn vỗ nhè nhẹ vào lưng anh. Còn có một đôi tay nhỏ béấm áp, vén hai ống tay áo của anh lên, cẩn thận thay anh xem mạch.

“Thế nào?” Sau khi đặt anh nằm lại xuống giường, Hoathúc lại gần Tô Mặc hỏi.

“Rất rối loạn…” Hai chân mày của Tô Mặc nhăn tít lại,“Quả thực không muốn người ta sống sót mà.” Cũng không biết hắn đắc tội vớingười nào mà bị hạ độc thủ, hại hắn thành ra như vậy.

Người trước mặt, nhìn qua cũng chỉ còn lại một thânhình đã bị tàn phá đến lay lắt mà thôi. Không ngờ lúc bắt mạch, cô lạiphát hiện có rất nhiều dòng chất độc chạy tới chạy lui trong cơ thể anh. Trongsố đó có chỉ nhận ra được bốn loại, ai mà biết được còn có bao nhiêu đâu?

Cô nhìn đến tứ chi đang vặn vẹo của anh, cộngthêm xương ngực bị đánh lõm xuống, lại nhìn đến ánh mắt anh, trong lòng càngthêm thương hại không thể đành lòng.

Có loại áp bức người như thế sao? Hắn rốt cuộc đã phạmvào tội gì, đến từ đâu? Chỉ cần ngồi bên cạnh nhìn vào người hắn, dưới ánhđuốc, mười ngón tay của hắn hầu như đều đã bị ép nát. Gân mạch tay chân cũng bịngười ta phá hủy. Trên ngực rõ ràng còn in lại mấy dấu chân. Cũng không biếttổng cộng hắn bị gãy hết mấy cái xương ngực. Còn hai đầu gối hắn thì khỏi phảibàn. Là ai tàn nhẫn đến mức tàn phá cả xương bánh chè* của hắn như vậy? (*Xương bánh chè là mộtxương vừng lớn nhất cơ thể, nằm trong hệ thống duỗi đầu gối, che chở mặt trướckhớp gối)

Hoa thúc thấy sắc mặt cô càng lúc càng ngưngtrọng liền nóng vội nhắc nhở.

“Tiểu thư, cứ cho hắn uống hết thuốc đi đã?” Nhìn hắn,hơi thở mong manh, tựa như ngực không còn phập phồng nữa, thân mình cũng căngthẳng đến mức sờ không tới mạch. Nếu cứ như vậy chỉ sợ không thể trụ được baolâu.

“Được, trước cứ cho uống hết chén này.”

Ba người liên thủ hợp lực đem một chén thuốc tục mệnh (giữmạng) lớn, nóng hầm hập giúp Mộc Sáchnuốt vào. Tô Mặc đứng dậy đi tìm thêm càng nhiều nến, rồi dặn dò Hoa thẩm đangcầm một hộp kim khâu đứng chờ sẵn đã lâu.

“Hoa thẩm, phiền bà lại đây giúp hắn châm cứu.” Tìnhhình trước mắt bọn họ cũng không tài nào giải hết độc mạn tính (độc có tácdụng chậm, lâu dài) không rõ lai lịchtrong người hắn. Nhưng tóm lại cứ cứu sống hắn trước rồi tính tiếp.

Hoa thúc một mặt cẩn thận đè giữ Mộc Sách không choanh cử động, một mặt đưa mấy cây nến đã được thắp sáng lại gần giúp thê tử hạchâm.

“Kế tiếp thế nào?”

“Cởi xiêm y của hắn ra.” Tô Mặc nhanh chân bước rangoài. “Ta đi lấy thuốc xức thương cho hắn. Các ngươi giúp hắn lau rửa sạch sẽ.Nhớ cẩn thận kẻo chạm vào miệng vết thương.”

Sau khi nhanh chân đến phòng bếp sắc thuốc, chỉ trongchốc lát, Tô Mặc đã bưng một chén thuốc bước vào phòng khách. Cô kinh ngạcnhìn vợ chồng Hoa gia đang đứng trước giường, giống như đang giằng co với ngườibệnh trên giường.

“Sao còn thất thần ở đó mà không ra tay?”

Hoa thẩm khó xử chỉ vào kẻ trên giường bị thương màkhông chịu phối hợp. “Tiểu thư, hắn…”

“Tỉnh rồi?” Tô Mặc tiến lên, bất ngờ phát hiện MộcSách sau khi uống hết chén thuốc kia đã tỉnh lại.

“Bây giờ phải làm sao?” Hoa thúc thật không đành lòng,cúi đầu nhìn Mộc Sách đang lấy hai bàn tay đã bị nát đứt hết mấy đầu ngón tay,khư khư ôm chặt xiêm y trên người, không cho bọn họ cởi bỏ.

“Nhanh tay làm theo đi.” Tô Mộc xuống tay, động tácrất gọn gàng, tựa như bóc vỏ quýt. Nhoáng cái đã tháo gỡ mấy ngón tay đang khưkhư túm giữ quần áo.

Mộc Sách mới tỉnh được phân nửa thần trí, mệt mỏi rênrỉ “Ngươi…”

“Ngoan đi, phối hợp một chút.” Cô thản nhiên nóixong, lấy khăn thấm chút nước ấm rồi bắt đầu lau chùi vùng ngực chằng chịt biếtbao vết máu của anh.

“Phải xem rõ thương thế của anh mới chữa được.”Sau khi mơ hồ lau đi những vết máu bẩn nhất, cô ý bảo Hoa thẩm cùng cô lậtngười hắn qua, muốn lau sạch phía sau lưng. Nhưng ánh mắt vừa chạm đến phầnlưng của anh, Hoa thẩm bên cạnh lập tức nhịn không được, hốc mắt đỏ au.

Những vết roi đã cũ nhiều không đếm nổi, rậm rạp trảirộng toàn bộ tấm lưng anh. Khiến người nào nhìn thấy cũng không thể đành lòng.Bên cạnh những vết thương cũ đã chuyển thành sẹo trắng còn có những vết roi mớigần đây, lực quất mạnh đến mức xé toạc da thịt để lộ cả cơ bắp ra ngoài. Sắcthịt thối đỏ thẫm, giương nanh múa vuốt như muốn nhảy ra khỏi tấm lưng, mưng mủchảy nước vàng, tanh hôi không ngửi được.

Ba người nhất thời thất thần trầm mặc. Những vếtthương roi vọt phức tạp kia, không hiểu sao cứ khiến đáy mắt ba người chầm chậmlòe lòe lửa giận…

Chân tướng của những vết thương này là gì?

Ba người bọn họ không thể nào tưởng tượng nổi, cũngkhông cách gì đoán ra được. Bởi vì, người bình thường làm sao có thể chịu đựngđược đau đớn nhường ấy? Những vết thương kia đều là nỗi đau thấu tim cả. Nhưngngười khách xa lạ nằm trước mặt bọn họ kia, từ đầu đến cuối cũng chưa hề rênđau một tiếng, dù chỉ trong cổ họng.

Mộc Sách ra sức tránh né mọi người để nằm trở xuống,khàn khàn nói: “Cô nương, nam nữ khác biệt không thể…”

“Lương y như từ mẫu. Ở đây không có nam nữ, chỉ có từmẫu thôi.” Tô Mặc nhanh chóng xua tan cảm giác chua xót đang dâng lên tronglòng, một lần nữa xốc lại tinh thần, “Huống hồ ở đây trăng mờ gió cao, đỉnh núinày không có ai lui tới. Làm gì có ai rảnh rỗi đến đây cùng anh thảo luậnvấn đề lễ giáo chứ?”

Hoa thúc cũng hấp hấp cái mũi, hùa theo “Đúng vậy đúngvậy. Chúng ta không nói, thật sự sẽ không có ai biết được cậu cùng ngườinào nam nữ tương thân đâu.”

Thấy Mộc Sách có vẻ vẫn không muốn phối hợp, Tô Mặcliền xoay mặt hắn lại, nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, gằn từng tiếng nói:

“Theo như những gì ba chúng ta khám qua. Gân mạch toànthân của anh đã đứt đến bảy tám phần rồi. Xương cốt cũng bị đứt gãy hếtphân nửa. Trong người còn bị trúng độc nữa. Nếu cứ chần chừ mãi không chịu chữatrị, sau này cho dù anh có may mắn không chết, cũng sẽ tàn phế suốt đời.”

Hoa thẩm tiếp lời, dỗ dành hắn: “Cho nên, cậungoan đi, nhắm mắt ngủ một giấc. Đợi chúng ta mổ xong rồi khâu lại, vết thươngsẽ rất mau lành lại thôi.”

“Khâu khâu…mổ mổ?” Mộc Sách nghe xong, thần trí đangmuốn ngất đi lại lập tức bừng tỉnh một nửa, nhịn không được trừng lớn mắt nhìnbà.

“Chuyện nhỏ thôi mà, đừng quá để ý.” Hoa thẩm khoáttay. Thừa dịp hắn không chú ý liền thuận tay cởi luôn đôi giày của hắn ra.

“Ta thật sự có thể ở lại đây?”

Cô dừng một chút, ánh mắt thâm trầm, biến hóa kỳ lạnhìn anh hồi lâu.

“Đương nhiên có thể, cũng chỉ là thêm một đôi đũathôi.”

Cứu người như cứu hỏa, Tô Mặc cũng không thèm để ý đếnngười bệnh không hề đồng ý, tự mình ra lệnh.

“Hoa thúc, cởi quần hắn ra, nhìn xem trên đùi hắn cóvết thương nào hay không.” Chiếc quần chỉ ngắn đến đầu gối kia thật sự nhìn rấtchướng mắt. Cô cũng không nghĩ đến chỗ đó mà cũng bị thương.

“Các ngươi…” Mộc Sách không thể động đậy, chỉ có thểnhư cá nằm trên thớt mặc cho người ta chặt chém. Bởi vì Hoa thúc đã dùng haitay áo kìm chặt người anh rồi.

“Không sao đâu mà. Đại thúc ta chỉ nhìn một thoángthôi, bằng không làm sao tiểu thư nhà ta biết bệnh thế nào mà hốt đúng thuốcđược?” Hoa thúc khách khí cười cười với anh. Chờ đến khi hai người phụ nữ trongphòng đã xoay người đi hướng khác rồi, liền nhanh tay lẹ chân cởi quần anh ra,rồi cẩn thận sờ nắn xem khám. Xong xuôi, ông trùm một tấm mền đã được chuẩn bịsẵn, đắp lên thân thể đang phát run của anh.

Sau khi bước lên báo cáo tình hình thương thế, Hoathúc liền cùng với hai người phụ nữ làm thành một vòng tròn, châu đầu ghé tainhau thảo luận. Một hồi thảo luận này kéo dài hết hai tuần trà vẫn chưa xong. Điềunày làm cho Mộc Sách nằm đợi hồi lâu, nhịn không được nhìn nhìn bóng dáng bangười bọn họ mà sinh ra lòng nghi ngờ.

“Các ngươi… Rốt cuộc có thể hay không?” Vì sao anhcàng nghe càng cảm thấy không ổn chút nào? Ba người này, bọn họ không phải đanggiả dạng đại phu đấy chứ. Hay là cũng chỉ là người ngoài nghề mới đọc qua đượcmột ít sách y thuật mà thôi chăng?

“Y thuật?” Tô Mặc quay đầu lại, thấy rõ rành rành vẻhoài nghi trên gương mặt anh.

Mộc Sách suy yếu, gật gật đầu với cô.

“Không nhìn thấy chúng tôi đang bàn bạc chi tiết haysao?” Tô Mặc khẽ lườm anh một cái rồi lại tiếp tục chụm đầu vào, nhiệt tìnhtrao đổi, “Tiếp tục, tiếp tục đi.”

Đống lửa cháy bập bùng quanh gường, kéo dài hình bóngba người bọn họ đến tận mặt tường nhà. Mộc Sách tìm chút khí lực còn xót lạithử nhúc nhích mấy ngón tay, chưa từ bỏ ý định giật kéo ống tay áo của Tô Mặc.

Tô Mặc không thể không trấn an anh trước, “Ba ngườichúng ta mặc dù biết rõ mấy loại y thuật, nhưng chúng ta cũng phải đạt được sựphân công thỏa đáng mới có thể chiếu cố ngươi được.”

“Phân công?”

“Đúng vậy đúng vậy. Ví như ta đây, ta cũng chỉ biếtnối xương thôi.” Hoa thúc thò khuôn mặt thật to, tươi cười, ghé đến trước mặtanh vui tươi hớn hở giải thích.

Tô Mặc giơ tay phát biểu, “Tôi sẽ bắt mạch phốithuốc.”

“Ta sẽ thêu hoa.” Hoa thẩm bổ sung một câu càng khiếntrái tim Mộc Sách giật thót.

Hai người kia lập tức ăn ý, đồng loạt đánh vào gáy Hoathẩm một phát.

Hoa thẩm ôm đầu, oan oan ức ức sửa miệng: “Ta sẽ khâumiệng vết thương…”

Đại khái thảo luận xong xuôi rồi, ba người bọn họ mạnhngười nào người nấy trở về phòng tìm kiếm thu thập công cụ dụng cụ. Đồng thờidọn dẹp giường chiếu, trải lên trên một chiếc khăn vải bố sạch sẽ rồi hợp lựckhiêng Mộc Sách lên giường nằm.

Lúc Hoa thúc, Hoa thẩm vẫn còn ở trong phòng vội vàngchuẩn bị này nọ, Tô Mặc mang đến chén canh đã hầm sẵn trước đó đem đi hâm lại,rồi từng muỗng từng muỗng đút vào miệng cho anh.

“Tôi… không muốn chết…” Mộc Sách đối với tài y thuậtcủa bọn họ vẫn không thể hoàn toàn tín nhiệm, khó khăn nuốt vào rất nhiều canhthuốc, cố gắng mở đôi mắt sưng húp, thử tìm trên người cô một điều gì đó có thểgiúp anh an tâm hơn.

“Chúng tôi sẽ không để cho anh chết đâu.” Tô Mặc lấykhăn lau mấy giọt nước chảy ra từ khóe miệng anh, “Anh yên tâm, tuyệt đối sẽkhông có chuyện đó.”

“Thật không?”

“Ừm, tôi cam đoan.” Cô trầm ổn gật đầu, đút hết sốcanh thuốc còn lại.

Mộc Sách uống xong giọt canh thuốc cuối cùng, cơn buồnngủ mãnh liệt chậm rãi kéo đến. Lúc cô muốn đứng dậy rời đi, anh lấy lòng bàntay len lút kéo thật nhanh góc tay áo của cô.

“Đừng quên… cô đã hứa…”

“Đúng, tôi hứa với anh. Đợi khi anh tỉnh lại rồi, chắcchắn sẽ cảm thấy tốt hơn nhiều.” Tô Mặc lấy tay vén lên vài sợi tóc lòa xòatrên trán anh, mỉm cười nhìn anh đang buồn ngủ đến díp cả hai mắt.

“Đừng tắt đèn…”

Tô Mặc cúi đầu nhìn xuống, thấy trên cổ tay anh hằnlên rất rõ vết khóa còng, bèn vuốt ve cằm anh.

“Biết rồi.” Mấy đầu ngón tay cô tựa như một làn gióxuân thổi qua mi mắt anh, “Biết rồi, an tâm ngủ đi.”

…..***…..

Gió lớn tuyết giá từ trên dãy Viễn Sơn nặng nề mơ hồhiện ra, mùa đông giá rét chính thức tuyên bố bãi giá nhân gian.

Lại nói tiếp. Mộc Sách ở lại nơi được gọi là đỉnh núiĐào Hoa sơn đã được gần bốn tháng. Mấy ngày nay, Mộc Sách chẳng những đánh mộtvòng trước Quỷ Môn quan trở về, thân thể đại khái cũng đã hồi phục nguyêntrạng. Hơn nữa, anh còn hiểu rõ được tình hình chung của gia đình ân nhân.

“Ôi, cứu được một mạng của anh, nguyên một ổ gà đềutiêu tan hết rồi. Ngẫm lại cũng thấy anh thật đáng nể nha.”

Sau khi ăn xong bữa cơm trưa thì đã quá ngọ. Tô Mặctiến vào kháchphòng (phòng dành cho khách ở) thu thậpchén bát cho Mộc Sách, lại đột nhiên nhìn vào bát canh gà lớn bị Mộc Sách húphết không chừa một giọt, thản nhiên cảm khái.

Hoa thúc không chút do dự liền phụ họa “Đúng vậy đúngvậy, trước kia ổ gà này chúng ta còn luyến tiếc không dám ăn.”

“Giống như bây giờ vậy, tất cả đều chuyên dụng hết chongười khách hiếm thấy như cậu dùng để dưỡng bệnh tẩm bổ rồi.” Hoa thẩm đứng bêncạnh giường giúp anh vén góc chăn, cũng chịu khó vun lời.

Mộc Sách im lặng tiếp nhận công kích liên tiếp của bọnhọ. Sau một lúc lâu, anh thản nhiên hỏi.

“Thịt gà đâu?”

“Hả?” Bọn họ thật không thể ngờ được anh lại hỏi câunày.

“Ngày ngày tôi được uống đều là canh gà, còn thịt gàđâu?” Ánh mắt của anh đảo một vòng qua mấy gương mặt không hề lộ vẻ chột dạchút nào kia, “Đều đã vào bụng ai rồi?” Bọn họ cũng không đi tìm cái gương màsoi thử xem. Trông bọn họ kìa, một đám người đều ăn uống no nê đến khóe miệngcũng bóng lưỡng cả, khí sắc tốt khỏe cứ như đang thời hồi xuân vậy.

Nói thì chậm, tiến biến rất nhanh. Lập tức ba ngườiđồng loạt giơ tay chỉ vào lẫn nhau đổ tội.

“…” Anh xem như đã dần dần hiểu rõ bản tính của ânnhân cứu mạng rồi.

“Khụ khụ.” Tô Mặc che giấu vẻ ngượng ngùng bằng cáchgiả bận rộn, “Thừa lúc hôm nay trời tuyết không lớn, mau làm việc đi, đừng chenchúc ở trong phòng này nói mấy chuyện vô bổ nữa.”

“Biết rồi.” Hai vợ chồng vui vẻ đáp lời.

Trong phòng lúc nãy còn náo nhiệt om xòm, sau khi vợchồng Hoa gia ra khỏi cửa thì lập tức im lặng thanh tịnh rất nhiều. Trong phòngim lặng đến nỗi chỉ nghe thấy tiếng bước chân của Tô Mặc đi tới đi lui.

“Ngủ không được sao?” Sau khi thu dọn bàn ghế sạch sẽ,Tô Mặc ngồi ghé xuống giường anh.

Anh khẽ cười khổ, “Cứ thao thức đến sáng.”

“Vậy đứng lên hoạt động gân cốt một chút đi.”

Làm sao mà hoạt động?

Sức khỏe của anh còn chưa hoàn toàn hồi phục, đi đứngcũng không có sức. Hơn nữa, ngoài trời đổ tuyết lớn đến mấy ngày liền. Nhìn bênngoài phủ một lớp tuyết dày đặc, mỗi bước đi đều ngập tuyết đến tận bắp đùi.Anh cử động không tiện nên cũng không muốn làm phiền cô thêm nữa.

Tô Mặc nhìn anh cười cười, thuần thục nắm cánh tay anhkhoát lên vai cô, tựa như đã làm mấy trăm lần rồi, trực tiếp nửa tựa nửa đỡgiúp anh đứng lên, dẫn anh đi thẳng đến phòng bếp, nơi cô thường hay lui tới.

Sau khi dìu anh đến ngồi xuống một chiếc giường nhỏtrong góc bếp xong, cô mang đến cho anh một chậu đầy hạt dẻ đã hấp chín đểnguội, muốn anh bóc vỏ.

“Phụ một tay đi, tối nay chúng ta ăn cơm hạt dẻ.” Hoathúc từng nói, mấy đầu ngón tay của anh cần tập cử động thêm mới có thể sớmngày khôi phục lại nguyên trạng.

Mộc Sách nhặt lên một hạt tròn tròn sáng bóng trơntru, theo lời cô, dùng mười đầu ngón tay thon dài đã được nối xương, bắt đầubóc tách lớp vỏ. Hương thơm thoang thoảng từ những hạt dẻ được bóc vỏ lan tỏahòa quyện vào hương vị hỗn hợp trong phòng bếp.

Anh phải mất một lúc lâu mới bóc xong một chậu hạt dẻ.Anh nhìn hình dáng Tô Mặc đứng trước táo đài (mặt bếp – nấu bằng điệnhoặc khí đốt), giật mình nhớ lại. Mấy thángnay, ba người bọn họ đã làm cách nào để hợp lực cứu sống anh vậy.

Cũng không biết ba người bọn họ có từng bái vị caonhân thế ngoại nào làm sư phụ hay không. Lúc trước cô có nói phải phân công hợplực của ba người mới có thể chữa khỏi thương thế của anh. Trên thực tế quả đúnglà như vậy thật.

Lúc trước, lính ngục phụng mệnh phế bỏ toàn bộ võ côngcủa anh, đã cố ý phá đứt gân mạch, nhưng nay đã được tay nghề cao minh của Hoathẩm nối lại. Bà còn cắt bỏ lớp thịt thối sau lưng anh, khâu lại miệng vếtthương do roi vọt gây ra. Hoa thúc cũng phải mất gần một tháng mới có thể nốilại hết được những khớp xương bị đứt đoạn trên người anh. Ông cứ cằn nhằn mãi,bắt anh phải nhớ kiêng động đến xương cốt trong vòng một trăm ngày, còn phảinằm cứng trên giường suốt ba tháng. Còn Tô Mặc, cô cuối cùng cũng đã điều trara tổng cộng trên người anh có bao nhiêu loại độc. Vì năm loại độc mạn tính(độc có tác dụng chậm, lâu dài) nàyhiệu quả không giống nhau, hàng ngày mỗi khi anh vừa mở mắt, điều anh nhìn thấyđầu tiên luôn là Tô Mặc, trên tay cầm một chén thuốc đứng trước giường anh.Hàng ngày mỗi khi anh chuẩn bị nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, đứng ở trước giường,lại là cô, đang cầm một chén thuốc khác.

Mùi thuốc nồng đậm, ngày ngày tràn ngập mọi nơi trongcăn nhà trên đỉnh núi này. Hoa thúc cứ năm ba ngày lại mang đến cho anh thuốctrị thương tự chế. Hoa thẩm mỗi ngày đều cười meo meo mang kim khâu đến chỗanh. Trong nhà, người phụ trách nấu nướng là Tô Mặc lại chỉ ước sao anh có thểcó hai cái bao tử để có thể tống hết bao nhiêu là thức ăn đồ uống vào miệnganh.

Trải qua kiếp sống hơn ba năm trong nhà tù tăm tối,anh vốn tưởng rằng tay chân mình nhất định đã bị phế bỏ rồi. Vậy mà qua bàn taytài năng tuyệt diệu của bọn họ, các bộ phận trên thân thể anh đã dần dần khởisắc: Thân hình dài thượt của anh không còn gầy trơ xương, gió thổi liền bay nhưtrước nữa; sắc mặt anh cũng không còn vàng như sáp nến, sau khi uống mấy thangthuốc thượng đẳng liền cảm thấy dễ chịu hẳn, bây giờ hai má anh còn có vẻ phúngphính, hồng hào khỏe mạnh.

Lắng nghe tiếng củi lửa cháy bập bùng rạo rực trên bếplàm cho một góc phòng bếp ấm áp lò sưởi, Mộc Sách tựa vào cửa sổ nhìn ra. Bênngoài, gió lạnh như cắt da cắt thịt. Khắp núi rừng bị bao phủ trong một vùngtuyết dày đặc. Cả dãy núi đều là một màu trắng xóa. Phía chân trời là một mảnhsương mù mờ mịt.

Cũng không biết vợ chồng Hoa gia bây giờ đã đánh xe điđến đâu rồi… Đã nhiều ngày qua, hai người bọn họ ngày ngày đều vội vã xuống núichọn mua thức ăn, để tránh đụng phải những trận gió tuyết lớn từ phía sau núitràn đến. Nếu không, cả nhà bốn cái miệng ăn sẽ bị đói chết trên đỉnh núi này.

Anh liếc mắt nhìn qua. Trước táo đài, Tô Mặc đã rửasạch mấy con cá Hoa thúc vừa câu được lúc sáng sớm trong sơn đàm (hồnước trong núi), lại chuẩn bị hầm canh cácho anh ăn tẩm bổ. Nghe nói có tác dụng thu khép miệng vết thương. Nhìn bóngdáng cô đã trở nên quen thuộc, anh không khỏi tinh tế nhớ lại những chuyện vềcô.

Từ khi quen biết cô đến giờ, anh hay nghe hai ngườikhác trong nhà gọi cô. Một người gọi cô là tiểu thư, một người lại gọi cô làTam cô nương. Nghe Hoa thúc nói, vợ chồng bọn họ được người nhà của Tô Tam cônương giao phó. Từ ngày Tô lão gia cử mọi người đến Vân Kinh mở hiệu thuốc, haingười bọn họ vẫn luôn theo sát Tam cô nương đến đỉnh núi Đào Hoa sơn này nươngtựa nhau mà sống.

Nhưng vì sao Tô gia lại chỉ để lại một mình cô màkhông cùng cô đến Vân Kinh?

Tô Mặc đứng trước táo đài, hôm nay cô lại tết mái tócdài thành hai cái bím vì không muốn bị nó làm vương víu công việc. Ngọn lửacháy trong lò bên dưới táo đài chiếu sáng gương mặt cô, tuy không hề tô sonđiểm phấn nhưng vẫn khiến người ta cảm nhận được vẻ xinh đẹp trong sáng.

Tuy rằng anh chưa bao giờ mở miệng hỏi, nhưng trôngdáng vẻ của cô thì ước chừng cũng khoảng hai mươi tuổi, đã sớm qua tuổi xuânsắc để lấy chồng … Anh im lặng dời tầm mắt xuống dưới, chăm chú nhìn vào chânphải bị tật của cô, trong lòng thoáng đau. Anh nghĩ, có lẽ đây chính là nguyênnhân khiến cô đến nay vẫn chưa lập gia đình.

Khi gian bếp đã tràn ngập hương thơm thịt chín, MộcSách nhìn vào thành quả cô bận rộn nãy giờ.

“Hôm nay món ăn trông phong phú quá nhỉ?” Không phảicòn hơn nửa tháng nữa mới qua năm mới sao?

“Canh cá là cho anh bổ xương, thu miệng vết thương.Thịt thỏ hầm là hy vọng đổi mới khẩu vị cho anh ăn nhiều thịt hơn một chút.”

Tô Mặc giải thích, cũng không quay đầu lại nhìn anh,“Chén súp bên góc này là cho anh bổ khí.”

Tận đáy lòng anh chợt dâng lên niềm cảm kích. Trongnhất thời, trái tim Mộc Sách được chất đầy đồ ăn, no nê mỹ mãn. Anh có chútkhông thừa nhận nổi, lại nhắm chặt hai mắt rồi quay đầu nhìn ra cửa sổ, nơiđỉnh Viễn Sơn phủ đầy băng tuyết, không dám nhìn đến bóng dáng cô luôn vì anhvất vả nữa.

Tô mặc đã xong việc, xoay người nhìn lại, thấy anh bầnthần sững sờ bên cửa sổ, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì. Cô tự tiện đổmột ít tiên dược chuyên dụng trong tiểu hồ lô vào trong chén súp, đợi đến khithân chén nguội bớt mới dúi vào tay anh, muốn anh cầm lấy từ từ mà uống.

“Thật ấm áp.”

Mộc Sách cúi đầu nhìn chén súp hầm nhân sâm tỏa ra ánhsáng vàng óng ánh, sền sệt như mật. Tuy là cố nguyên bổ khí nhưng vừa liếc mắtnhìn đã biết món này rất đắt. Vậy mà Tô Mặc lại như không cần tiền, ngày nàocũng hầm cho anh làm nước uống.

“Lần sau có đứng trước cửa sổ thì nhớ mặc thêm áovào.” Cô đi vào phòng Hoa thẩm lấy một tấm áo lớn mà bà tự tay may cho anh, némlên vai anh, còn thuận tay thay anh đóng cửa sổ lại, “Anh còn chưa có khỏe hẳn,nhất là xương cốt toàn thân, không thể để nhiễm lạnh được.”

“Tôi…” Anh do dự muốn nói nhưng lại không biết phảibiểu đạt như thế nào.

“Ửm?”

“Không có gì.”

“Chúng ta đi làm công chuyện hôm nay đi.” Cô bưng đếnmột cái chậu đồng lớn. Đổ vào chậu sâm sấp nước ấm để ngâm chân. Sau đó kéochiếc ghế nhỏ đến ngồi trước mặt anh, cởi giày, sắn cao ống quần cho anh.

Mộc Sách nhìn cô thuần thục đặt trên đầu gối một chiếckhăn bố sạch sẽ, đợi anh ngâm nóng chân xong liền đặt một chân anh lên đầu gốicô lau khô. Sau đó, cô cầm một chiếc hộp lớn, cũng không biết đã bỏ thêm phươngthuốc mỡ gì, cẩn thận bấm vào huyệt đạo trên lòng bàn chân của anh. Đôi tay nhỏbé từ từ xoa bóp từ dưới lên trên, thong thả dao động xoa bóp đến chỗ đầu gốibị đau của anh. Từng bước từng bước, giúp anh thư giãn, quên đi những đau đớnsuốt ba năm sống trong màn đêm giá rét.

Ban đầu, anh còn có thể cự tuyệt những hành động quámức thân thiết này của cô. Nhưng cô cứ luôn miệng nói lương y như từ mẫu gì đó,nói cứ xem cô như mẹ anh đi, vậy thì cần gì phải để tâm đến mấy chuyện đó nữa?Dần dần về sau này, anh cũng hình thành một thói quen tự nhiên. Chữ “không”quen thuộc, từng luôn được thốt ra từ miệng anh, đứng trước niềm hy vọng cômong anh khôi phục khỏe mạnh thân thể, cũng không còn có thể nói ra được nữa.

“Đau không?” Khi thấy trên trán anh bắt đầu rỉ rả mồhôi, cô ngẩng đầu lên, dịu dàng hỏi.

“Rất tốt.”

“Nếu đau thì cứ nói, đừng cứ cắn răng chịu đựng, biếtkhông.” Cô buông chân anh nhúng lại vào chậu nước ấm, bắt đầu nhấc lên chân bênkia.

“Biết rồi.”

“Sáng nay thức dậy, Hoa thẩm có châm cứu cho anhkhông?” Tô mặc lại hỏi. Cô rất sợ Hoa thẩm mắc bệnh lãng trí kia hôm nay lạiquên khuấy mất.

“Có, bà không quên.”

“Đêm qua không nghe thấy anh ho nữa, xương ngực cònđau không?” Hai chân đều đã được xoa bóp xong. Cô đắp hai chiếc khăn ướt nhẹp,nóng hừng hực lên đầu gối anh.

Lúc này anh mới nhớ đến, phòng ngủ của cô ở ngay cáchvách phòng anh,”Khỏe hơn nhiều rồi. Trước khi ngủ có chiếu theo những gì côdặn, dùng khăn nóng đắp qua rồi mới ngủ.”

Sau khi trả lời hết những câu hỏi mà ngày nào cô cũngsẽ hỏi, hai người bọn họ cũng không nói gì nữa. Mộc Sách không nói nhìn cô, ánhnhìn cũng thật sự chuyên chú. Điều này làm cho cô không được tự nhiên, rụt vai.

“Anh làm gì mà nhìn tôi chằm chằm vậy?” Cô ngẩng đầu,ánh mắt tràn ngập nghi hoặc nhìn anh.

“Có vài chuyện, tôi muốn hỏi một chút.” Điều này anhđã canh cánh trong lòng từ lâu lắm rồi.

Cô phóng khoáng, “Hỏi đi.”

“Vì sao lại cứu tôi?”

“Muốn cứu thì cứu thôi.” Vậy mà cũng hỏi. Cô là thầythuốc mà, chẳng lẽ muốn cô thấy chết không cứu sao được?

“Cho dù không rõ lai lịch tôi thế nào sao?” Ngày đókhi cứu anh, nhất định cô cũng phát hiện ra hai chiếc còng tay còng chân kia.

“Anh vẫn để ý đến chuyện này sao?” Cô vỗ vỗ đầu gối.Không ngờ một bệnh nhân nên dưỡng bệnh cho tốt như anh, đầu óc lại cứ không anphận như vậy. Không có việc gì lại muốn nghĩ đông nghĩ tây nhiều như vậy.

“Đúng vậy.” Nhiều năm sống trong sự nghi ngờ, khiếnanh cho dù vẫn cảm tạ ân tình cô dành cho anh như thế, nhưng lại không thể tựnhủ bản thân từ bỏ hoài nghi để hoàn toàn tin tưởng vào thiện ý này.

Tô Mặc trầm ngâm chốc lát. Lấy khăn bố lau sạch thuốcmỡ trên tay rồi đứng dậy đi đến tủ chén nhỏ trong phòng bếp. Mở ngăn kéo lấy ramột phong thư được gởi đến từ hai tháng trước.

“Ở đây có một phong thư, anh đọc đi.” Cô đưa thư choanh, rồi lại ngồi xuống trước mặt anh, cầm lấy thuốc mỡ tiếp tục công việc đangcòn dang dở.

Đọc thư xong, vì nội dung trong thư khiến Mộc Sách vôcùng khiếp sợ, anh rút cẳng chân đang đặt trên đầu gối cô về, đột nhiên đứnglên. Nhưng Tô Mặc đã có chuẩn bị từ trước, liền nhanh chóng vươn hai tay bắtlại, kéo anh ngồi về chỗ cũ.

“Đừng lộn xộn. Không chữa trị cho tốt, anh muốn saunày bị thọt chân giống như tôi hay sao?” Biết chắc anh sẽ có phản ứng này mà.

Mộc Sách nắm được cổ tay cô, thần sắc lành lạnh quắcmắt nhìn.

“Cô làm sao biết được tôi là ai?”

“Hơn ba năm trước ở Vân Kinh, tôi đã từng gặp anh trênđường.” Cô không chút hoang mang, gạt bàn tay đang bấu chặt kia ra.

Giọng nói của anh nhất thời lại thêm vài phần lạnhlùng, “Nếu nói vậy, là cô cố ý cứu tôi?”

“Cũng không phải.” Tô Mặc cẩn thận tránh khỏi ánh mắtđáng sợ của anh, “Hôm cứu anh, ban đầu tôi vẫn chưa nhận ra anh. Bởi vậy, khôngphải là tôi cố ý cứu anh đâu. Khắp mặt anh đều bị đánh cho sưng húp lên, làmsao nhận ra được là ai. Vì tôi không biết anh tại sao lại rơi vào hoàncảnh như thế, nên mới viết thư gửi đến hỏi gia tỷ đã được gả vào một nhà ở VânKinh. Bức thư này chính là thư hồi âm.”

Việc anh đang ở đây, nếu như người thân của cô cũng đãbiết, như vậy người thân của cô có đi báo cho người khác, hoặc vô tình tiết lộcho những người có liên quan đến vụ án này hay không…

Tô Mặc đã nhìn ra đến tám phần suy nghĩ của anh, trựctiếp cắt ngang ý tưởng trong đầu anh, “Yên tâm đi. Ở trong thư tôi chỉ thuậnmiệng hỏi qua thôi, vẫn không nói ra chuyện lúc đó. Tôi không tính khai anh rađâu.”

Mộc Sách trầm mặc nhìn cô vừa nói hết lời lại tiếp tụcxoa bấm huyệt bàn chân cho anh nhịp nhàng như cũ.

“Cô có ý đồ gì?” Những năm gần đây, sau khi lần lượtnếm trải tình người ấm lạnh trong triều và kinh thành, anh không thể không hỏinhư vậy. Cũng khó lòng ngăn cản bản thân cân nhắc cẩn thận về phẩm chất conngười ngày càng trở nên âm hiểm khó lường.

“Đừng tự đề cao bản thân mình quá như vậy.” Tô Mặc tứcgiận ném cho anh một ánh mắt khinh thường. “Bổn cô nương có nhà có đất, tiềnbạc cũng không thiếu. Còn nữa, anh có tội hay không thì có liên quan gì đếntôi. Tôi chỉ đi ngang qua, tiện tay nhặt anh về mà thôi.”

Sự thật là như vậy sao?

“Không tin?” Cô nhìn bộ dạng anh mi tâm trùng kết, nóitiếp. “Vậy cứ đợi thời gian trả lời vậy. Nói đi thì cũng nên nói lại. Anh chỉlà một tên tù khổ sai bị cách chức, còn mang trọng tội tru cửu tộc, có giá trịgì để tôi lợi dụng đâu?”

Anh rõ ràng nhẹ hẳn lòng, “Lời này nói cũng đúng…” Anhbây giờ không tiền không thế, cho dù có lừa gạt lợi dụng anh cũng chẳng đượcchút lợi lộc gì, cũng chẳng tìm ra được trên người anh chút ưu việt nào nữa.

“Tốt lắm, đừng nghĩ nhiều nữa. Uống hết chén súp nàyrồi nằm xuống nghỉ ngơi một chút. Tôi đến kho chứa củi lấy thêm củi lửa về.”

“Cô nương.” Cô thu dọn chậu đồng xong đang chuẩn bị đithì Mộc Sách khẽ gọi lại.

Nàng nghiêng mặt lại nhìn, “Ừm?”

Anh cảm thấy mình phải nói rõ ràng: “Tôi không cố ý bỏtrốn, là nhóm áp tù quan thấy tôi lâm bệnh quá nặng nên cố ý vất tôi xuốngđường nằm chờ chết.”

“Tôi biết.” Tô Mặc gật gật đầu, cũng không sửa lại.Thật ra anh không phải là nằm chờ chết, mà là bị người ta đá gãy xương ngực đếnsuýt chết.

“Lưu tôi ở lại đây, say này có thể sẽ mang phiền toáiđến cho các người không?” Đối với ân nhân đã cứu anh một mạng này, anh cũngkhông hy vọng bọn họ đang sống trên đỉnh núi không tranh giành thế sự, lại vìduyên cớ gặp anh mà bị quấy rầy cuộc sống vốn yên bình này.

Tô Mặc phì cười, nói: “Có thể phiền được thì cứ phiền,núi non hoang dã thì không nên phiền sao? Anh cứ an tâm dưỡng thương đi.”