Hoa Nguyệt Ngân

Chương 6



Phụ hoàng? Hắn nói hắn là phụ hoàng của y? Làm sao có thể? Hắn rõ ràng là gã đàn ông đã cho mình hy vọng, lại hung hăng đem mình vứt bỏ, vì cái gì hắn phải tự xưng là phụ hoàng của y? Thực coi y là đứa ngốc sao? Không, y sẽ không bị lừa nữa.

Nhìn trong mắt của y hận ý nồng đậm có tăng chứ không giảm, Hoa Ngạo Kiết lại bị thôi thúc phải hảo hảo trêu đùa y một phen.

“Ngân Nhi, sao không nói lời nào? Nghĩ phụ hoàng lừa ngươi sao?” Thấy tiểu tử trước mắt kia không trả lời, Hoa Ngạo Kiết tự cố tự đắc tiếp tục nói: “Có thể nào Ngân Nhi muốn lấy máu nhận thân không?”

Đôi mắt tràn đầy ánh sáng lấp lánh, hiện lên một tia không hiểu, mặc dù chỉ thoáng ra, nhưng toàn bộ đều vào đáy mắt Hoa Ngạo Kiết.

“Được rồi, nếu Ngân Nhi không tin phụ hoàng, muốn lấy máu nhận rõ, vậy phụ hoàng liền theo ý ngươi.” Hoa Ngạo Kiết quay người lại, tìm chủy thủ, tùy tay lấy chén trà ngọc thạch trên bàn.

Thấy Hoa Ngạo Kiết không chút do dự cắt vào ngón tay, đem huyết hòa vào chén trà, hướng về phía mình. Hoa Nguyệt Ngân khó hiểu nhìn hắn một cái, chui nhanh vào chăn, tận lực đem mình cuộn thành một hình cầu.

Lấy máu nhận thân? Vừa nghe thấy đã biết là từ nguy hiểm, y rất sợ đau, y cũng không muốn cắt vào ngón tay mình. ( tại đây Phạm Phạm phải long trọng thuyết minh một chút, lấy máu nhận thân, cái từ này đối với Tiểu Nguyệt Ngân của ta mà nói thật sự là quá sâu xa. Đương nhiên này cũng không nên trách y, mặc dù ở kiếp trước y đã mười bốn tuổi , nhưng y mỗi ngày trôi qua đều là ngăn cách cuộc sống với ngoại giới. Thỉnh mọi người thử nghĩ một chút, một thiếu niên chỉ học qua tri thức sơ lược, chỉ nghe qua công chúa Bạch Tuyết, chuyện xưa đồng thoại tiểu hồng mạo linh tinh, lấy máu nhận thân, như vậy mâu thuẫn, từ huyết tinh tàn nhẫn, đối y mà nói, có phải hơi quá hay không ^^)

“Ha hả. . . . . . Tiểu tử kia. . . . . .” Hoa Ngạo Kiết buồn cười nhìn Hoa Nguyệt Ngân cuộn tròn mình lại, đem đao trong tay cùng chén trà để qua một bên, không khách khí ôm cả người y lẫn chăn vào lòng ngực.

“A!” Cảm giác bị ôm làm y thấy không khỏe, làm Hoa Nguyệt Ngân sợ hãi kêu một tiếng.

Mặc dù cách chăn, Hoa Ngạo Kiết vẫn thực rõ ràng cảm giác được bé con trong lòng ngực không an phận giãy giụa, vặn vẹo.

Hoa Ngạo Kiết hơi hơi nhíu nhíu mày, hiển nhiên không hài lòng tiểu tử kia đối với mình kháng cự lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy.

Hắn không chút do dự đem Hoa Nguyệt Ngân trực tiếp từ chăn ra, lại ôm vào trong lòng ngực, bàn tay to không chút khách khí chà đạp mái tóc đen như mực của y.

“Tiểu tử kia, ngươi phải làm cho rõ ràng, ta là phụ hoàng của ngươi, mặc kệ ngươi có không muốn bao nhiêu đi nữa, ta vẫn là phụ hoàng của ngươi.” Hắn không muốn trước mặt y tự xưng là trẫm, trực giác nói, hắn tưởng tượng một phụ thân bình thường đối đãi con của mình. Hắn chính là không muốn đối đãi với y như với các hoàng tử khác, không hề có lý do muốn y trở thành ngoại lệ, hảo hảo cưng chiều y, thương yêu y.

Hoa Nguyệt Ngân oán hận nhìn y, hắn vì tại sao như người không có việc gì lại tự xưng là phụ hoàng của mình, chẳng lẽ hắn đã quên tất cả những chuyện đã làm với mình sao? Hắn như thế nào có thể tự xưng phụ hoàng của mình như thế?

“Ngân Nhi, ngươi rất hận phụ hoàng sao? Chính là vì cái gì? Phụ hoàng cũng không nhớ rõ đã làm cái gì cho ngươi chán ghét.” Nếu hắn nhớ đúng như vậy, hắn cùng tiểu gia hỏa này hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt mà. Cho dù hắn muốn làm cái gì để y hận mình, cũng không kịp a.

“Ngân Nhi, trò chuyện đi, kêu một tiếng phụ hoàng nghe một chút.” Thấy y không nói lời nào, Hoa Ngạo Kiết tiếp tục nói: “Ngươi là thân nhi tử huyết mạch tương liên của ta, bảo ngươi kêu tiếng phụ hoàng hẳn là không quá đáng đi?”

Thân nhi tử huyết mạch tương liên? Làm sao có thể, chẳng lẽ. . . . . . Bọn họ thật là phụ tử?

“Nhi. . . . . . Tử?” Không biết là do quá mức khiếp sợ, hay là do lâu lắm không nói chuyện, Hoa Nguyệt Ngân thanh âm có chút không ổn, y dùng tiếng nói hơi run rẩy khàn khàn nghi ngờ hỏi.

“Đúng, nhi tử. Ngươi là nhi tử của ta.” Hoa Ngạo Kiết thấy y rốt cục chịu mở miệng nói chuyện, vui mừng lộ ra một nụ cười thật rộng, như sợ y không tiếp thu điều này, không ngừng gật đầu chứng minh hai người bọn họ xác thực là quan hệ phụ tử.

Nghe được trả lời khẳng định như thế, Hoa Nguyệt Ngân đột nhiên cả người lẫn tâm trí đều hiểu được.

“Ngân Nhi, ngươi làm sao vậy?” Thấy Hoa Nguyệt Ngân đột nhiên an tĩnh lại, hoàn toàn tùy ý mình ôm, hắn ngược lại không có thói quen .

Hoa Nguyệt Ngân thất vọng ngẩng đầu nhìn nam nhân liếc mắt một cái. Vậy ra không phải người kia, vậy ra người nam nhân này là phụ thân kiếp này của y. Nghĩ đến cùng thì, y đã đầu thai chuyển thế , mà gã đàn ông kia vẫn hảo hảo còn sống như cũ, hắn làm sao có thể xuất hiện ở nơi này. Y là bị cừu hận che hai mắt, nhìn thấy người cùng hắn bộ dạng giống nhau như đúc, cũng không…chút nào do dự đem đối phương nhìn ra là hắn. Giờ này khắc này, ngay cả chính y cũng không biết vì cái gì chính mình lại cảm thấy mất mác như thế.

“Ngân Nhi, kêu một tiếng phụ hoàng nghe chút đi.” Hoa Ngạo Kiết tiếp tục cố gắng nhẹ giọng dụ hống nói.

Thấy hắn ánh mắt tràn đầy chờ mong, Hoa Nguyệt Ngân bất giác nhẹ nhàng hô lên: “Phụ. . . . . . Hoàng. . . . . .” Cư nhiên không phải gã đàn ông kia, y không có lý do hận hắn . Huống hồ cả đời này hắn là phụ thân của y, chỉ dựa vào điểm này, y không nên ngỗ nghịch bất tiếu hận hắn. Cư nhiên là phụ tử, vậy liền cùng hắn hảo hảo ở chung đi.

Cúi đầu nghe thanh âm mềm mại Hoa Ngạo Kiết tâm tấn , hắn không biết đủ tiếp tục yêu cầu: “Ngân Nhi, kêu một tiếng nữa.”

“Phụ hoàng.” Rốt cuộc nghĩ thông suốt , Hoa Nguyệt Ngân cũng không băn khoăn nữa , y nhẹ giọng nói ra chữ cũng rõ ràng.

“Ngoan, kêu một tiếng nữa.” Hoa Ngạo Kiết tham lam tiếp tục yêu cầu.

“Phụ hoàng.”

“Thực ngoan, lại kêu một tiếng nữa.”

“Phụ hoàng.”

“Ngoan, thực ngoan, kêu thêm một tiếng.”