Hoa Nguyệt Ngân

Chương 45



Chờ Hoa Nguyệt Ngân mở mắt ra, bên cạnh chỉ để lại chỗ trống lạnh lẽo, y lập tức cảm thấy bất an, nghiêng người từ trên giường mềm mại ngồi dậy, áo ngủ bằng gấm trên người rơi xuống tới thắt lưng.

Cửa chợt bị mở ra, bốn mắt lơ đãng nhìn nhau, hai người không khỏi ngây người.

Hoa Nguyệt Ngân vội dùng áo ngủ bằng gấm che mình lại, mặt đỏ lên.

Lãnh Thiên Vũ vào cửa một khắc kia, không cẩn thận thấy được trên người Hoa Nguyệt Ngân tràn đầy những vết hồng ấn. Được rồi, hắn thừa nhận, hắn không phải không cẩn thận, hắn là cố ý.

“Ngươi vào bằng cách nào?”

Thanh âm mềm nhẹ giống như tiếng trời trong suốt, Lãnh Thiên Vũ nhất thời hai mắt tỏa ra hình trái tim, lâm vào say mê.

“Ngươi vào bằng cách nào?” Thấy hắn không đáp, Hoa Nguyệt Ngân hơi hơi nhíu mi, nhưng vẫn là hảo tính tình hỏi lại một lần.

Lãnh Thiên Vũ tỉnh lại, ngượng ngùng gãi đầu, “. . . . . . Đi. . . . . . Đi vào tới.” Thiếu chút nữa nước miếng cũng rơi xuống, nhịn xuống, nuốt xuống.

“Đi vào tới?”

“Là, a, không phải.” Hết hồn thấy chính mình trả lời rất qua loa, vội bổ sung nói: “Vì gặp ngươi, ta vượt qua gian nan hiểm trở lớn lao, ngay cả thị vệ đại ca đều bị tình yêu ta tràn đầy đối với ngươi, trăm triệu làm cảm động. Trải qua đấu tranh nội tâm quyết liệt, bọn họ rốt cục gom hết dũng khí không để tới ý sinh tử, thành toàn tình yêu của ta đối với ngươi, cho ta vào, thay ta canh chừng, thật thật thật vất vả ta mới tiến đến nơi này, đến bên cạnh ngươi.” Nói xong, thâm tình ngóng nhìn.

Một giọt mồ hôi lạnh đọng trên trán.

Đã quen xem nhẹ hắn dùng từ khoa trương, Hoa Nguyệt Ngân tiếp tục hỏi “Ta ngủ bao lâu?”

“A nha, tiểu mỹ nhân hôm nay không đề cập tới cái này thì thôi, nhắc tới ta lại tức. Tiểu mỹ nhân cũng không biết ta lo lắng bao nhiêu cho ngươi, ta thật không nghĩ tới phụ hoàng đáng giận kia của ngươi lại không biết tiết chế như vậy. Một ngày một đêm. Tiểu mỹ nhân ngươi nghe được không? Là một ngày một đêm a. Ta cũng thật nghĩ muốn đem phụ hoàng ngươi kia chỉ dùng hạ thân lo lắng nắm lên hành hung một chút, tuy rằng ta nói không chủ trương bạo lực, nhưng vì tiểu mỹ nhân ngươi, ta có thể có ngoại lệ.” ( Phạm: ngươi còn chưa rõ nguyên nhân, là ai làm phụ hoàng chỉ có thể dùng hạ thân lo lắng hả -_-! Vũ: đi đi, bổn thiếu gia nói chính là chân lý, đi, đừng đến quấy rối. )

Nếu nói, hai người chớp mắt một cái xấu hổ, cũng là bởi vì Lãnh Thiên Vũ còn chưa mở miệng nói chuyện, Lãnh Thiên Vũ tựa hồ trời sinh có năng lực hóa giải bầu không khí xấu hổ.

Hoa Nguyệt Ngân nhìn thấy Lãnh Thiên Vũ một mình cắn răng phẫn hận, nở nụ cười.

Cảm giác rất kỳ quái, bản thân bất quá chỉ cùng hắn gặp qua hai lần, đã có loại quen thuộc nói không nên lời, không hiểu muốn cùng hắn thân cận, nghĩ muốn cùng hắn trở thành bằng hữu. Bằng hữu. Đúng vậy, lần đầu tiên có ý niệm kết giao bằng hữu trong đầu, mãnh liệt ngay cả chính y cũng cảm thấy kinh ngạc.

“Tiểu mỹ nhân, ta cảm thấy được tất cả tán từ trên thế giới cũng không đủ để hình dung nụ cười hiện tại của ngươi đẹp bao nhiêu.”

“Cám ơn.” Cũng chỉ có hắn có thể nói ra như vậy, ngữ khí thản nhiên, chân thành, không mang theo chút ý xấu. Cho nên y không ngại hắn đối nói gì với y, khen ngợi gì, nếu là người khác thì chưa chắc nha .

“Không cần cảm tạ, ta chỉ là đang nói sự thật thôi, ha ha ha! A, đúng rồi. Ta ở hoàng cung tìm được địa phương tốt, muốn cùng đi nhìn một cái hay không?” Lãnh Thiên Vũ đột nhiên ngừng cười, lại ngượng ngùng gãi đầu, mời mọc.

“Ân.” Hoa Nguyệt Ngân theo bản năng gật gật đầu, rồi nói tiếp: “Ta phải mặc quần áo, mời ngươi đi ra ngoài trước, có thể chứ?”

“Không cần phiền toái như vậy, dù sao chút nữa cũng phải cởi.” Thấy Hoa Nguyệt Ngân đáp ứng, Lãnh Thiên Vũ có chút quên hết tất cả, trong lòng có gì cũng nói ra hết.

“Ngươi nói cái gì?” Hoa Nguyệt Ngân chọn mi, khó hiểu nhìn hắn.

“A, không, cái gì cũng không có. Ta đi ra ngoài chờ ngươi.” Nói xong, Lãnh Thiên Vũ giống như gió phóng ra khỏi tẩm điện, còn không quên đóng cửa tẩm điện.

Nhìn thấy bóng dáng Lãnh Thiên Vũ kinh hoàng mà chạy, Hoa Nguyệt Ngân trong lòng không khỏi buồn cười, xem ra hắn không phải xúc động bình thường mà.

Sương khói lượn lờ, mùi hoa bốn phía, dục trì đá cẩm thạch khảm đầy bảo thạch, ôn tuyền thủy quanh năm nhiệt độ ổn định. . . . . .

“Đây là địa phương tốt ngươi nói?” Nếu không phải y hoa mắt, trong trí nhớ, đây là dục trì phụ hoàng cố ý sai người vì y kiến tạo, có công hiệu tiêu trừ mệt nhọc, khử bệnh tập thể hình, ngày thường cũng chỉ có y cùng với phụ hoàng đến đây.

“Đúng vậy, đúng vậy, không tồi đi, ta chính là ngay cả tên Cương kia cũng chưa nói cho, mang ngươi tới đầu tiên nga.”

“Ân.” Gặp Lãnh Thiên Vũ vẻ mặt tranh công, bộ dáng đắc ý giống như phát hiện tân đại lục, Hoa Nguyệt Ngân thật sự không đành lòng nói ra sự thật.

Hai người cởi áo ra, đi vào dục trì.

Lãnh Thiên Vũ bắt đầu phát huy sở trường, cùng Hoa Nguyệt Ngân thiên nam địa bắc nói cổ kim, đông lạp tây xả đến một đoạn, đương nhiên còn không quên trộm chạm vào người Hoa Nguyệt Ngân, nhân cơ hội ăn chút đậu hủ. Không may, sỗ sàng chắc chắn sẽ trả giá đắt.

Khi ma trảo của hắn lần thứ n hướng về phía tấm lưng trắng nõn của Hoa Nguyệt Ngân, trùng hợp bị Hoa Ngạo Kiết cùng Lãnh Thiên Cương đụng phải vừa vặn.

Chỉ thấy Hoa Ngạo Kiết đưa tay rút bội kiếm bên hông Lãnh Thiên Cương ra, Lãnh Thiên Cương cuống quít đè lại.

“Tránh ra, ta phải chém hắn.” Hoa Ngạo Kiết nghiến răng nghiến lợi thật làm cho người ta sợ hãi.

“Ngươi cho rằng ta có thể để ngươi làm như vậy sao? Bình tĩnh một chút, Ngạo Kiết. Hắn đối ta mà nói, cũng là người không thể thay thế.”

“Vậy hảo hảo quản lý người của ngươi.” Hoa Ngạo Kiết cố gắng khống chế cơn giận của mình, trên đầu gân xanh nổi lên.

“Ta rất muốn, cũng đang cố gắng. Vậy còn ngươi? Không phải nói bảo bối của ngươi đang nghỉ ngơi sao?” Lãnh Thiên Cương âm thầm cắn răng, ngươi nghĩ rằng ta muốn cho thân thể Vũ Nhi bị nam nhân khác trừ ta xem trống trơn sao? Ngươi tức giận, ta so với ngươi còn tức giận hơn.

“Theo lý là thế.” Ai có thể nghĩ muốn thời gian dược hiệu hương an thần ngắn như vậy? Nhưng mê hương khác đối thân thể tai hại, hắn là trăm triệu không có khả năng dùng, cho nên cho dù dược hiệu an thần hương có ngắn, hắn cũng chỉ có thể lựa chọn nó.

Tứ quốc gặp nhau, có rất nhiều chuyện đều phải từ hắn tự mình xử lý. Vì ích lợi mỗi người, Thiên Cương quyết định hỗ trợ, hai người không ngủ không nghĩ, thật vất vả vội xong, đang muốn đến tắm một cái tẩy đi một thân mỏi mệt, rồi về tẩm điện với bảo bối nhà mình, để tránh sinh ra phiền toái không cần thiết, vẫn là đã muộn một bước.

“Hai tên Trình Giảo Kim, hại tâm tình bổn thiếu gia đang tắm tốt đi hơn phân nửa. Nói, các ngươi như thế nào sẽ biết nơi này? Nơi này rõ ràng là căn cứ bí mật ta không cẩn thận phát hiện.” Hoàn toàn muốn làm rõ ràng tình huống, Lãnh Thiên Vũ đột nhiên từ dục trì đứng lên, hai tay chống nạnh, gào thét lớn.

Lãnh Thiên Cương thấy thế vội nhảy xuống dục trì, dùng thân thể chính mình bao vây hắn, ghé vào lỗ tai hắn gầm nhẹ: “Thân thể của ngươi chỉ có thể để ta xem, nếu lại có lần sau, xem ta có đem “bảo bối” của ngươi tịch thu không.” Hung hăng trừng mắt nhìn liếc Hoa Nguyệt Ngân một cái, Hoa Nguyệt Ngân vô tội đem ánh mắt liếc về phía Hoa Ngạo Kiết đứng bên dục trì, khoảnh khắc thấy ánh mắt hắn lại kích động cúi đầu, y nhớ tới . . . . . .

“Ngươi, ngươi, ngươi lại uy hiếp ta.”

“Ta không phải uy hiếp ngươi, ta là thập phần nghiêm túc, nghiêm túc cảnh cáo ngươi.”

“Ngươi. . . . . . Ta quả nhiên thực chán ghét ngươi, ngươi căn bản là tiểu nhân mười phần mười đê tiện.”

“Đúng, ta là tiểu nhân đê tiện, vẫn là tiểu nhân đê tiện quyết không thả ngươi ra, cho nên ngươi tốt nhất ngoan ngoãn nghe lời cho ta, bằng không chịu thiệt chính là “bảo bối” của ngươi .” Quay đầu lại nói: “Ngạo Kiết, quần áo kẻ dở hơi.” Vừa dứt lời, quần áo Lãnh Thiên Vũ đã rơi thẳng vào tay phải Lãnh Thiên Cương. Đối với mình cùng Hoa Ngạo Kiết ăn ý, y luôn luôn tự tin.

“Hừ.” Lãnh Thiên Vũ hừ thật mạnh một tiếng, ngoảnh đầu cự tuyệt, nhưng hắn tựa hồ đã quên giãy dụa, cho đến khi Lãnh Thiên Cương mặc toàn bộ lên người hắn, hắn cũng không nhớ đến. ( Phạm: thật sự là nhắc fan của Tiểu Vũ, người ta căn bản là sợ bảo bối của mình chịu thiệt, không dám giãy dụa thoát khỏi lão cha khống chế. Vũ: đi đi, để lại cho người ta chút mặt mũi, đi đi. )

Tùy ý mặc xong sau, Lãnh Thiên Cương bế Lãnh Thiên Vũ lên, tự nhiên chào một cái, liền vội đi ra khỏi dục trì.