Hoa Nguyệt Ngân

Chương 4



Kiếp trước của y, tên là Nguyễn Dực. Từ khi y có thể ê a tập nói như vẹt, y đã có thể nhìn thấy một số thứ mà người bình thường không thể nhìn thấy, nói thí dụ như —— linh hồn.

Cha mẹ lần đầu tiên nhìn thấy y ở trong phòng nhìn vào không khí nói chuyện, nghĩ rằng đứa nhỏ cô đơn, muốn tìm người nói chuyện phiếm, nội tâm rất là áy náy. Bởi vì hai người công việc bận rộn, bọn họ quả thật xem nhẹ y, có rất ít thời gian chơi với y. Mấy ngày sau, bọn họ liền tìm cho y một bảo mẫu.

Gần nửa tháng, y liền dọa mười hai bảo mẫu chạy mất. Năm ấy y ba tuổi, cũng là năm y gặp phải người đàn ông kia, người kia dạy y biết cái gì là yêu, cũng dạy y biết cái gì là hận.

Một đứa bé trai ba tuổi hiển nhiên là không hiểu đối người bình thường thì việc nói chuyện với thứ không thể thấy là đáng sợ đến cỡ nào. Y luôn thực khờ dại hỏi cha mẹ, vì sao không cùng nói chuyện với các bạn của y, chúng cũng rất muốn chào hỏi bọn họ; vì sao bàn chỉ có ba cái chén, y muốn mời các bạn của y ăn cơm. Mỗi khi lúc này, cha mẹ y đều dùng ánh mắt hoảng sợ như nhìn thấy quái vật nhìn y. Y lúc ba tuổi, đương nhiên sẽ không hiểu ý nghĩa của ánh mắt kia. Cho đến khi cha mẹ y rốt cuộc không chịu nổi y, đưa y đưa vào bệnh viện tâm thần.

Trực giác cơ bản nhất của con người nói cho y biết, y không thể ở lại đây, y hy vọng cha mẹ y có thể dẫn y về nhà. Nhưng là bất luận y khóc nháo, kêu to như thế nào, cha mẹ y vẫn là dứt khoát tách y ra, thả y xuống.

Y được một chị xinh đẹp dẫn vào một căn phòng. Căn phòng đó, có mùi thuốc làm gay mũi, y nhíu mày bịt mũi quan sát toàn bộ phòng. Giường màu trắng, bàn màu trắng, phòng này ngoại trừ màu trắng không có màu sắc khác, y nhất thời thấy chán ghét, muốn rời đi, lại nghe thấy tiếng đóng cửa rất nhỏ. Y xoay người, đột nhiên phát hiện chị xinh đẹp đã không thấy đâu, hắn sốt ruột kéo cánh cửa, lại phát hiện cửa đã bị khóa. Trong lòng không hiểu hoảng sợ, cuối cùng làm cho y sợ hãi gào khóc òa lên.

“Tiểu tử kia, vì cái gì khóc a?” Tiếng nói ôn nhu rất có ma lực mê hoặc lòng người.

Nguyễn Dực nghe tiếng nói rồi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, khóc đến đôi mắt to sưng đỏ thật là đáng thương. Y hít hít cái mũi, ủy khuất nói: “Cháu muốn về nhà, cháu muốn tìm papa mama, cháu không cần ở đây.”

Y Lan gương mặt tuấn mỹ phi phàm kề sát bên một cửa sổ nhỏ trên cánh cửa, mang theo ý cười ôn hòa nhìn bé con bên trong nói: “Tiểu tử kia không thích nơi này sao?”

“Không thích.” Nguyễn Dực lắc lắc đầu, trong đồng âm trẻ con lại có kiên định không thể nghi ngờ.

“Nơi này không có papa mama của Tiểu Dực, nơi này không phải nhà của Tiểu Dực.”

“Tiểu tử kia kêu Tiểu Dực sao? Chú có thể gọi cháu là Tiểu Dực giống với papa mama của cháu không?” Y Lan ôn nhu thấp giọng hỏi.

“Ân.” Nhìn hắn ôn hòa tươi cười, Nguyễn Dực mỉm cười gật gật đầu. Trẻ con ba tuổi là khờ dại, cũng là mẫn cảm, đối phương thiệt tình không xấu, sẽ không làm hại y, y có thể rõ ràng cảm giác được. Không giống với trí não người lớn, dụng tâm đi tính kế, mà là bản năng cơ bản nhất cảm nhận.

“Papa mama của Tiểu Dực công việc bề bộn, không có cách nào chăm sóc tốt cho cháu. Vì để cho Tiểu Dực mạnh khỏe vui vẻ lớn lên, bọn họ chỉ có thể nhờ chú chăm sóc giúp. Cho tới khi papa mama của Tiểu Dực đến đây đón Tiểu Dực về, để chú làm papa của Tiểu Dực, được không?”

“Thật không? Papa mama không phải không cần Tiểu Dực sao? Họ sẽ đến đón Tiểu Dực sao?” Chớp đôi mắt ngấn nước, kinh hỉ hỏi.

“Đương nhiên là thật. Tiểu Dực đáng yêu như vậy, papa mama làm sao có thể không cần cháu chứ!” Y Lan trên mặt từ đầu đến cuối đều lộ vẻ mặt tươi cười chân thành ôn nhu nhất, cho dù là người lớn cũng không hoài nghi lời của hắn, huống chi là một đứa trẻ ba tuổi.

Y Lan kỳ thật là bác sĩ trưởng phụ trách trị liệu cho Nguyễn Dực. Sau khi Nguyễn Dực vô điều kiện quyết định tin tưởng hắn, hắn thường xuyên đến thăm y, cùng y nói chuyện phiếm, đương nhiên không giống lần đầu tiên gặp mặt có một cánh cửa chia cách.

Y Lan thường xuyên đem Nguyễn Dực ôm vào trong ngực kể chuyện xưa cho y nghe, hắn cưng chiều y, thương yêu y, chưa phút nào xem y như bệnh nhân tâm thần. Hình thức ở chung của họ nếu nói là bác sĩ và bệnh nhân, không bằng nói là cha và con.

Mười năm, bọn họ cứ như vậy đơn giản ấm áp ở chung mười năm. Năm nay, Nguyễn Dực mười ba tuổi.

Thiếu niên mười ba tuổi đương nhiên sẽ không còn khờ dại chờ ba mẹ đưa y về nhà. Năm y mười tuổi, y cũng đã hiểu rõ là mình bị người nhà bỏ rơi, nhưng y cũng không khóc lóc, cũng không có oán hận cha mẹ mình, bởi vì y có Y Lan. Nếu như không bị cha mẹ vứt bỏ, y sao có thể gặp được Y Lan? Nghĩ đến Y Lan, Nguyễn Dực ánh mắt thay đổi ôn nhu như nước, khóe miệng cũng tự nhiên cong cong lên. Đúng vậy, y thích Y Lan, mười năm nay, sinh mệnh của y chỉ cần có Y Lan, y không cần bất cứ kẻ nào khác, càng không hy vọng có bất cứ kẻ nào can dự vào bọn họ, dù là cha mẹ của mình đi nữa. Y, chỉ cần có Y Lan là đủ rồi.

Mười năm, đủ để hiểu biết một người. Y Lan có thể khẳng định nói cho mọi người, tinh thần Nguyễn Dực không có vấn đề, y chính là so với người bình thường có một phần dị năng lực, có thể cùng nói chuyện với linh hồn không đầu thai chuyển thế, nhưng hắn không dám nói lại càng không muốn nói.

Hắn không biết rõ sau khi đem chân tướng nói ra sẽ có hậu quả như thế nào, nhưng hắn biết rất rõ, hắn cùng Nguyễn Dực lúc đó không bằng cứ thân thiết như hiện tại, càng khó mà tách ra. Chỉ cần vừa nghĩ tới Nguyễn Dực sẽ rời hắn đi, tim của hắn liền đau không thể chịu đựng được. Không, hắn không thể để cho loại sự tình này phát sinh, Nguyễn Dực là của hắn, hai người bọn họ phải vĩnh viễn đều sống cùng nhau, bất luận sống hay chết.

Nghe được tiếng bước chân quen thuộc cách đó không xa, Nguyễn Dực từ giường bật dậy, chạy ra cửa.

“Y Lan!” Cửa vừa mở ra, Nguyễn Dực liền nhào tới người Y Lan, không ngừng hô tên của hắn làm nũng.

“Tiểu Dực lại không ngoan , lại không mang giày chạy xuống giường.” Y Lan vẻ mặt cưng chiều ôm lấy hông y.

“Ha ha!” Tựa đầu vào trước ngực hắn, cảm thụ được cái ôm ấm áp quen thuộc của hắn, Nguyễn Dực trên mặt lộ ra thỏa mãn tươi cười.

Hai người yên lặng không nói gì ngồi bên giường, chính là dựa sát vào nhau như vậy.

Cứ nghĩ đến hai người sẽ vĩnh viễn sống cùng nhau hạnh phúc như vậy, ai có thể sẽ nghĩ tới vào ngày sau hôm Nguyễn Dực sinh nhật lần thứ mười bốn, toàn bộ hạnh phúc đều tan biến.

Không có bánh ngọt, không có nến, không có ước nguyện, có hay không đối với Nguyễn Dực mà nói, những điều này chỉ là thứ yếu, chỉ cần có người đàn ông trước mắt này làm bạn, y chính là bé con được chúc mừng sinh nhật vui vẻ nhất, hạnh phúc nhất trên thế giới này.

“Tiểu Dực, cháu có muốn thứ gì không?” Y Lan ôn nhu nhìn y, nhẹ giọng hỏi.

Nguyễn Dực mỉm cười lắc lắc đầu, nói: “Cháu chỉ muốn có Y Lan Thôi.”

“. . . . . . Thực xin lỗi, Tiểu Dực. Trừ bản thân ra, chú cái gì cũng không cho cháu được.” Y Lan có chút man mác nhẹ nhàng đưa y ôm vào trong lòng ngực, hai người cái trán kề nhau, không khí rất là ấm áp.

“Y Lan, cháu có chú như vậy đủ rồi, cho nên không cần để lộ vẻ mặt này nữa, cháu không thích.” Nguyễn Dực hơi nhíu mi. Sớm tâm ý tương thông, tình tự biến hóa gì đều chạy không khỏi hai mắt đối phương.

Nghe Nguyễn Dực thẳng thắn không giả dối nói ra từ đáy lòng, Y Lan trong lòng nổi lên từng trận lo lắng. Hắn thâm tình chân thành nhìn y, rốt cục kìm lòng không đậu hôn lên đôi môi như hai cánh hoa hồng kiều diễm của Nguyễn Dực.

Nguyễn Dực không biết làm sao tùy ý Y Lan mút đôi môi của mình, thần trí dần dần mơ hồ. Đối chuyện nam nữ y không hề biết gì, căn bản không thể lý giải hành động này của Y Lan.

Thân thể thiếu niên ngây ngô căn bản kinh không chịu nổi khiêu khích, y chỉ cảm thấy thân thể dần dần nóng lên, toàn bộ khí lực bị lấy hết đi, ý tưởng duy nhất của y chính là kiếm chỗ dựa vào, y run rẩy hai tay, thong thả đặt lên cổ Y Lan.

Sau một hồi, Y Lan buông lỏng cái miệng nhỏ nhắn bị hắn chà đạp đến sưng đỏ, cố nén cảm giác sưng lên bụng dưới truyền đến, ngẩng đầu dò hỏi: “Tiểu Dực, cháu nguyện ý hoàn toàn thuộc về chú sao?” Hắn không hy vọng tình huống vì không được Nguyễn Dực tán thành mà cưỡng bức y, hắn thương y, không có lúc nào không muốn được đến bên y, nhưng y quá nhỏ , vì không muốn tổn thương tới y, hắn vẫn đều là bắt buộc mình chịu đựng.

“Ân.” Nguyễn Dực hàm hồ lên tiếng. Thần trí mơ hồ y căn bản không nghe hiểu Y Lan đang nói cái gì, nhưng bản năng nói cho y biết, chỉ cần là Y Lan nói thì nhất định là đúng.

Y Lan sau khi được cho phép, rốt cuộc không còn chỗ nào bận tâm cởi bộ đồ bệnh nhân màu trắng trên người Nguyễn Dực ra, lưng trắng nõn, dưới ánh đèn, tản màu trắng như trân châu sáng bóng mê người. Y Lan cúi đầu, tỉ mỉ hôn lên. . . . . .

Khi Nguyễn Dực mở hai mắt ra, đã là giữa trưa ngày hôm sau, Y Lan sớm rời đi. Mặc dù toàn thân đau nhức không thôi, nhưng hạ thân đã không có cảm giác sềnh sệch khó chịu ngày hôm qua, mà là một trận nhẹ nhàng khoan khoái, y tự nhiên đỏ bừng mặt. Chắn chắn là Y Lan thừa lúc y ngủ tẩy trừ cho y. Trong lòng nổi lên từng trận lo lắng.

Song, còn chưa kịp cảm động một lát, cửa phòng bệnh liền bị mở ra. Viện trưởng mang theo mấy người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng bước vào.

“Nguyễn Dực, từ hôm nay trở đi cháu có thể đi khỏi nơi này .” Viện trưởng nhìn y, cười vẻ mặt vô hại.

“Đi khỏi? Vì cái gì phải rời khỏi?” Nguyễn Dực cảnh giác nhìn bọn họ, trong lòng biết không ổn.

“Nghe bác sĩ Y nói, bệnh tình của cháu đã không còn đáng ngại, cha mẹ của cháu để cháu cho chú này nuôi dưỡng, cho nên họ tới đón cháu về nhà.” Về nhà, hai chữ này thật mỉa mai a! Nếu nơi đó có thể gọi là nhà, ông ta có lẽ sẽ thay y cao hứng. Viện trưởng vẫn như cũ cả người vô hại mỉm cười, chút không chịu cảm xúc gì ảnh hưởng tiếp tục nói dối.

“Cháu không đi.” Cơ hồ là cự tuyệt phát ra từ bản năng thân thể. Nguyễn Dực hoảng sợ nhìn bọn họ. Y không cần tách ra khỏi Y Lan.

“Nói gì vậy, nếu bệnh của cháu diễn biến tốt, đương nhiên là cho ra viện.”

“Y Lan đâu? Cháu muốn gặp chú ấy.” Y Lan vì sao nói bệnh tình của mình đã không còn đáng ngại? Vì sao lúc này chú ấy không ở bên cạnh mình? Y sẽ bị mang đi , vì cái gì chú ấy còn không lớn tiếng ngăn lại? Y Lan, chú ở nơi nào? Mau ra đây.

Mười một năm, y sớm đối với hắn sinh ra ỷ lại, phản ứng đầu tiên chính là muốn thấy hắn, chỉ có nhìn thấy hắn, mới có thể an tâm; chỉ có nhìn thấy hắn, mới không sợ hãi. Y thực khẳng định chỉ có Y Lan mới có thể giúp mình, bởi vì y chỉ tin tưởng mỗi hắn.

“Bác sĩ Y hôm nay bề bộn nhiều việc, chỉ sợ không thể tới tạm biệt cháu . Nhưng mà hôm nay cháu nên vui thấy chú ấy, bệnh viện ở Mĩ mấy hôm trước thỏa thuận lương cao để chú ấy qua đó là cố vấn, hôm nay hẳn là bàn bạc xong rồi, ngày mai chú ấy sẽ đi.” Viện trưởng trên mặt không khỏi hiển lộ ra thần sắc tự hào. Đó là đương nhiên, Y Lan là cấp dưới của ông ta cũng là học trò mà ông ta tự hào nhất, hiện giờ hắn có thể đạt được thành tựu này, bảo ông ta sao không vì hắn cao hứng được chứ.

“Cái gì?” Như đất bằng dậy sống, trong khoảnh khắc, mặt Nguyễn Dực trắng bệch, suýt nữa ngất đi.

“Nguyễn Dực, cháu có khỏe không?” Viện trưởng nhìn thần thái y khác thường, có chút lo lắng hỏi.

“Viện trưởng, ông nói Y Lan chú ấy đã nhận thông báo từ bệnh viện ở Mĩ từ rất sớm rồi, đúng không?”

“Đúng vậy, làm sao vậy.” Viện trưởng có chút khó hiểu nhìn y, Y Lan tuy là bác sĩ trưởng của y, nhưng tình cảm hai người đã muốn sâu đến không thể tách ra sao? Ông ta nhớ rõ, lúc Y Lan nhận được thông báo từ bệnh viện ở Mĩ, hắn thực do dự, từng nói qua phải chăm sóc Nguyễn Dực, muốn đem y cùng đi. Nhưng mà hiện tại Nguyễn Dực đã không phải này bệnh nhân ở bệnh viện, hắn hẳn là cũng không do dự nữa.

“Không, không có gì.” Vậy ra tới nay hắn chỉ là đem y ra đùa giỡn. Cái gì vĩnh viễn cùng một chỗ, căn bản đều là gạt người. Vừa có đến thân thể y cũng không…chút nào do dự bỏ rơi y, nguyên lai y chính là món đồ chơi hắn trong lúc rãnh rỗi lấy đến tiêu khiển thôi. Mười một năm, thật mỉa mai mười một năm a, buồn cười chính mình, cư nhiên cho rằng hắn là toàn bộ sinh mệnh.

Y Lan, ông nhất định là ở đâu đó cười trộm tôi là đứa ngốc rồi!

Nước mắt không chịu thua chảy xuống hốc mắt, từng giọt từng giọt hòa vào nhau. . . . . .

Y Lan, đây là những giọt nước mắt cuối cùng tôi vì ông mà khóc. Từ nay về sau, tôi và ông chỉ còn lại có hận.