Hoa Nguyệt Ngân

Chương 24



Hoa Nguyệt Hàn không đành lòng vỗ nhẹ vai Hoa Nguyệt Ngân, khổ sở nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn suy sụp của y, cúi người xuống nhìn thẳng ánh mắt y, nói: “Đừng khổ sở, không phải còn có Đại hoàng huynh sao? Đại hoàng huynh cam đoan chỉ là của một mình Lục hoàng đệ, được không?”

“Đại hoàng huynh, cám ơn ngươi an ủi ta.” Nhưng trong lòng vẫn là rất khó chịu a.

An ủi? Ngươi cảm thấy ta chỉ là đang an ủi ngươi sao? Ta nói tất cả đều là nghiêm túc. Ai —— quên đi, hiện tại không phải lúc so đo mấy cái này.

“Tốt lắm, lấy lại tinh thần nào.” Thanh âm Hoa Nguyệt Hàn đột nhiên đề cao lên, cổ vũ nói.

“Ân.” Đại hoàng huynh thật sự là người tốt, chính là tâm tình cũng không tốt lên là mấy, ngược lại càng cảm thấy buồn bực, khổ sở , miễn cưỡng lấy lại tinh thần, cười nói: “Đại hoàng huynh, cám ơn ngươi, ta đi về trước .”

“Từ từ. Sắc trời cũng không sớm, không bằng Lục hoàng đệ lưu lại cùng ăn cơm chiều đi.”

Hoa Nguyệt Ngân ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, sắc trời đã hoàng hôn, bất quá thái dương còn chưa xuống núi, quay đầu lại thấy ánh mắt Hoa Nguyệt Hàn nhiệt tình chờ mong, y không đành lòng cự tuyệt cũng không có lý do cự tuyệt, đang chuẩn bị đáp ứng, ngoài cửa truyền đến một giọng nam.

“Đại công tử.”

“Chuyện gì?” Hoa Nguyệt Hàn bực mình nhíu nhíu mày, thầm nghĩ: thị vệ nào không biết điều, ngàn chọn vạn chọn lại chọn thời điểm này đến quấy rầy.

“Lão gia thỉnh Đại thiếu gia dời bước đến yến hội dùng cơm chiều.”

Hoa Nguyệt Hàn không tình nguyện lên tiếng, “Đã biết.” Xem ra trời không chiều ta a!

“Lão gia còn phân phó, Tiểu thiếu gia không biết chạy chơi chỗ nào, mong Đại thiếu gia lo lắng tìm xem, đợi khi tìm được, thỉnh Đại thiếu gia mang theo Tiểu thiếu gia cùng đi yến hội dùng cơm chiều.”

Hoa Nguyệt Ngân trong mắt nở lộ ra vui mừng quang mang lập tức lại ảm đạm xuống, trước kia phụ hoàng sẽ tự mình đi tìm y.

“Ân.” Có chút đăm chiêu lên tiếng. Hoa Nguyệt Hàn sao có thể xem nhẹ quang mang chợt lóe rồi biến mất trong mắt Hoa Nguyệt Ngân, đáy lòng có một giả thiết lớn mật dần dần hình thành, hắn dùng lực lắc đầu, nói với chính mình, điều đó không có khả năng.

Ước chừng một nén hương, sắc trời đã tối, với lão quản gia dẫn dắt, bọn họ đi trên hành lang dài khúc chiết , gió đêm thổi vào hành lang dài, đưa tới từng trận hương hoa, không biết qua bao nhiêu chỗ rẻ, bọn họ dừng trước một cánh cửa lớn sơn đỏ khắc hoa. Tiếng nhạc du dương thuận gió bay tới, đứt quãng, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, một mùi rượu tinh khiết xông vào mũi, tiếng cười vui cùng tiếng nhạc liên tiếp, không khó đoán ra bên trong cử hành dạ tiệc long trọng.

Một bước vào yến hội, liền nhìn thấy Hoa Ngạo Kiết ôm Vân Âm, hai người thân mật ngồi trên đài cao xem vũ nữ biểu diễn trên đại đường phía dưới, tiếng đàn, tiếng trống, tân khách trầm trồ khen ngợi, vỗ tay không ngừng. Hoa Nguyệt Ngân lại giống như cái gì cũng không nghe được, không ngừng thúc giục bản thân rời đi, nhưng cước bộ lại giống như bị trói vào ngàn cân, không thể mảy may di chuyển, chỉ có thể ngơ ngác đứng ở cửa yên lặng nhìn hai người trên đài giữa.

Cảm giác được ánh mắt bé ngây ngốc chua xót, ngực Hoa Ngạo Kiết truyền đến một cơn đau đớn như kim châm vào, cánh tay ôm bên hông Vân Âm càng chặt, Vân Âm đau hừ nhẹ ra tiếng, may có tiếng nhạc che dấu không ai phát hiện. Hoa Ngạo Kiết u ám ổn định tâm thần, ra vẻ lạnh lùng vung tay lên, ý bảo hai người an vị.

Gặp Hoa Nguyệt Ngân vẫn đứng tại chỗ, không tính dời bước, Hoa Nguyệt Hàn vội kéo tay y, dùng sức nắm chặt. Hoa Nguyệt Ngân mờ mịt quay đầu nhìn về phía hắn, trong mắt đã có lệ quang lóe ra.

Nhìn thấy đôi mắt bé rưng rưng, thân thể Hoa Nguyệt Hàn không thể quan sát lay động.

Chẳng lẽ thật sự ứng nghiệm như trong lòng mình đoán, Lục hoàng đệ Y. . . . . . Y yêu phụ hoàng ?

Không không, điều đó không có khả năng, Lục hoàng đệ mới chín tuổi, y còn là đứa nhỏ, y căn bản không có khả năng hiểu yêu, y chỉ là quá mức ỷ lại phụ hoàng , đúng, là ỷ lại, đúng vậy, là ỷ lại, không sai, tuyệt đối là ỷ lại.

Hoa Nguyệt Hàn cúi người bên tai Hoa Nguyệt Ngân, nhẹ giọng nói: “Tiểu đệ, đừng ngẩn người , nên nhập tòa , tất cả mọi người đang chờ mà.”

Hoa Ngạo Kiết lạnh lùng nhìn thấy hành động hai người thân mật, hỏa trong lòng không thể khống chế hừng hực bốc cháy lên, trong mắt lợi quang hiện lên, hai mắt nhìn chằm chằm cánh tay hai người nắm nhau, quát chói tai một tiếng: “Còn đứng ở nơi đó làm gì? Lại đây ngồi.”

Tiếng rống giận dữ của Hoa Ngạo Kiết, làm cho Hoa Nguyệt Ngân vốn như đi vào cõi thần tiên rốt cục phục hồi tinh thần, y ngẩng đầu, nhìn Hoa Nguyệt Hàn nói: “Đại ca, ta muốn đi về trước .” Bụi nước lan tràn trong hai tròng mắt đang cố gắng khắc chế không cho nước mắt rơi xuống.

“Sao được chứ?” Tuy rằng không muốn, tuy rằng hận không thể cứ như vậy mang y rời đi, nhưng lý trí nói cho hắn biết là không thể. Phụ hoàng, các tân khách đều đang nhìn, nếu cứ như vậy không quan tâm để Lục hoàng đệ rời đi, nhất định làm tức giận long uy mà bị phạt, hắn không thể để Lục hoàng đệ bị phạt, dù rằng phụ hoàng đau y, sủng y, sẽ không nhẫn tâm phạt nặng, hắn vẫn là không muốn nhìn y chịu một chút ủy khuất, nếu đã hạ quyết tâm, như vậy bất luận phát sinh chuyện gì, hắn đều phải bên người y bảo hộ y.

“Vì cái gì không được, ta trước kia đều là trong phòng dùng cơm, ta không thích nơi này.” Hoa Nguyệt Ngân ngữ khí chất vấn lộ ra thập phần bá đạo, làm cho người ta không để cự tuyệt.

Hoa Nguyệt Hàn khóe môi gợi lên một nụ cười như có như không. Khó được nhìn thấy bé như vậy cường ngạnh mà, nếu không phải vì lấy đại cục làm trọng, hắn thật muốn cứ như vậy dung túng cho y rời đi. Bất đắc dĩ thở dài, nhẹ ôn nhu kiên nhẫn khuyên bảo: “Chính là hiện tại đã tới rồi, nếu đột nhiên rời đi, phụ thân sẽ trách tội.”

“Ta không sợ.” Không cho Hoa Nguyệt Hàn có cơ hội mở miệng, Hoa Nguyệt Ngân dùng sức rút kéo tay về, thẳng đi ra cửa.

“Tiểu đệ. . . . . .”

Hoa Nguyệt Ngân quay đầu lại, nhịn không được ngẩng đầu nhìn đại đường liếc một cái, thấy Vân Âm như rắn quấn lấy tay Hoa Ngạo Kiết, cười vui đem một ly rượu ngon đưa tới bên môi hắn, lại không biết nói cái gì, khiến Hoa Ngạo Kiết thoải mái cười to.

Trong lòng y đau xót, vội cúi đầu, bước nhanh rời đi.

Thấy bóng dáng Hoa Nguyệt Ngân biến mất, Hoa Nguyệt Hàn tự giễu cười. Còn tưởng rằng là bởi vì mình kêu to làm cho y dừng cước bộ, lại không nghĩ rằng hoàn toàn là tự mình nghĩ.

“Ai ——” gần đây thời gian thở dài càng ngày càng nhiều , trước thu thập tàn cục rồi nói sau. Còn chưa hoàn toàn từ trong mất mác hoàn hồn, Hoa Nguyệt Hàn chỉ cảm thấy bên tai xẹt qua một trận gió, phía sau không ngừng truyền đến tiếng kinh hô, nghị luận, quay đầu lại, nhìn lên đài ở giữa, đã không còn bóng dáng Hoa Ngạo Kiết.

Cách yến hội một khoảng cách, Hoa Nguyệt Ngân dần dần bước chậm lại, bước đi không mục tiêu , cứ đi tới đi tới, giống như đi mệt , đứng lại trong một vườn nhỏ. . . . . .

Tung người đuổi tới hoa viên, ánh trăng sáng tỏ, áo trắng phiêu phiêu bay, mái tóc dài đen nhánh dưới ánh trăng bay múa. . . . . .

Hoa Ngạo Kiết không chút nghĩ ngợi liền xông lên bắt lấy thân ảnh nhỏ nhắn nhẹ nhàng kia, trong đầu chỉ hiện lên một ý niệm—— y đang khóc.

Thấy rõ người tới, Hoa Nguyệt Ngân ra vẻ trấn định trợn to hai mắt muốn bức nước mắt trở về, lại bị hắn ôm vào trong lòng. Vùi đầu trong lòng hắn, cảm giác tiếng tim đập cường mà hữu lực của hắn, cùng với hơi thở nam tính không ngừng tiến vào trong mũi y làm cho y an tâm, Hoa Nguyệt Ngân nhịn không được nhỏ giọng nức nở, nước mắt lại giống như hồng thủy vỡ đê lan tràn làm ướt một tảng lớn trước ngực Hoa Ngạo Kiết.