Hoa Nguyệt Ngân

Chương 2



Nhìn quanh phòng ngủ so với lãnh cung còn lạnh hơn, còn cũ nát hơn vô số lần, y chính là thờ ơ lạnh nhạt. Hoa Nguyệt Ngân, Nam Hiên quốc Lục hoàng tử, là thân phận cả đời này của y.

Rõ ràng đã đầu thai chuyển thế, y lại có ký ức của tiền kiếp. Đó cũng là nguyên nhân sau khi y khôi phục thần trí mở mắt ra, trong mắt tràn ngập oán hận cùng phẫn nộ.

Mà ngay khi y nghe thấy mạch đập kia, y rốt cục hiểu được y quả thật đã chết, hay nên nói là lại được sinh ra.

Người đầu thai chuyển kiếp đều tự động bị tiêu trừ đi trí nhớ của tiền kiếp, vì sao mà đủ loại chuyện kiếp trước y đã trải qua, vẫn phản phất trước mắt như xưa. Càng làm cho y đau thấu tâm can chính là mẫu thân kiếp này của y cư nhiên vì địa vị của mình mà muốn hạ sát y, nếu không phải bởi vì tiếng khóc trẻ con kia của mình, đã sớm thân thủ hai chỗ rồi. Nguyên tưởng rằng có thể tự cứu, lại không nghĩ tới tự đem mình đẩy vào con đường cùng khác. . . . . .

Không biết mình vượt qua bao nhiêu cái xuân hạ thu đông, thị nữ hàng ngày chăm sóc bữa ăn cho y sáng nay nói cho y biết y đã gần ba tuổi .

Nhìn ngoài cửa sổ từng mảnh bông tuyết, thân mình nhỏ gầy vì không chịu nổi cái lạnh thấu xương trong phòng ngủ mà tự động rụt cổ lại, cố tìm một tia ấm áp. Y biết y lại đón thêm một mùa đông nữa, trong bốn mùa y ghét nhất cũng là cái mùa khắc nghiệt khô khốc này.

Hai tay hai chân sớm lạnh như băng có chút tê tê, y xoay người đi tới vật dụng duy nhất trong phòng, cái giường đơn sơ như đang cười nhạo thân phận của y..

Ai có thể nghĩ đến đường đường Nam Hiên quốc Lục hoàng tử cuộc sống lại không bằng thái giám cung nữ thấp nhất trong cung. Mẫu phi của y, hiện tại Lệ quý phi được sủng ái, hẳn là sớm quên đi nàng đã sinh hạ một đứa con trai, mà cũng toàn nhờ đứa con trai kia, nàng mới chiếm được quyền lợi cùng ân sủng hiện tại.

“Két ~” một tiếng, cửa phòng bị một ả có vẻ như là nha hoàn đẩy ra.

“Lục điện hạ, nên dùng ngọ thiện .” Nguyệt Nhi không được đáp lại liền đem đồ ăn đã nguội lạnh đặt trên mặt đất, nhìn bé con xinh đẹp đang mất hồn ngồi ngay ngắn trên giường, do dự mở miệng nói: “Năm nay mùa đông so với năm rồi còn lạnh hơn, nô tỳ muốn vì Lục điện hạ thêm cái giường đệm nữa, tối nay sẽ đưa tới cho ngài.”

Vẫn yên lặng không có gì đáp lại, Hoa Nguyệt Ngân thậm chí ngay cả ánh mắt cũng chưa liếc một chút, giống như đối phương nói gì đều không liên quan đến y.

Hình thức ở chung như vậy đã sớm thành thói quen, nàng hơi hơi gật đầu, nhẹ nhàng đóng cánh cửa phòng lại. Từ khi Lệ thục phi được sắc phong quý phi, chỉ mấy ngày sau Lục điện hạ đã bị đưa đến nơi này. Mặc dù Lục điện hạ mặt ngoài không khác trẻ sơ sinh bình thường, nhưng Lệ quý phi tâm tư kín đáo sao có thể lưu một khối thuốc nổ không biết khi nào sẽ nổ bên người chứ. Để tránh ảnh hưởng đến địa vị của mình tương lai sau này trong cung, liền lập tức giam lỏng y như thế, chưa bao giờ đặt chân tới đây nửa bước. Nam Hiên quốc từ trước đến nay hoàng tử công chúa đều là do mẫu phi của mình tự mình dạy, hoàng đế bệ hạ ngoại trừ vài lần ngẫu nhiên hỏi đến, cũng không tự mình triệu kiến, điều này cũng là nguyên nhân tại sao Lục điện hạ ba năm qua ở tại nơi này mà không ai hỏi tới.

Ngoài cửa, Nguyệt Nhi bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài. Năm đó sản bà cùng thị nữ hầu Lệ phi sinh ngày đó đều bị bí mật xử quyết, trừ mình ra, không một ai may mắn thoát khỏi. Nàng đương nhiên sẽ không khờ dại nghĩ đến Lệ phi có cảm giác đặc biệt với nàng, nếu như không phải cần người biết giữ miệng chăm sóc Lục điện hạ, nàng cũng không có phước sống đến bây giờ. Lại bất đắc dĩ thở dài, vì mình mà cũng vì Lục điện hạ đang ở bên trong. Thế gian hỏi thiên hạ có cha mẹ nào đối đãi con của mình với nhẫn tâm như vậy, vừa vào cửa cung sau như biển, cũng sẽ liền vì quyền thế địa vị ở hậu cung Hoàng đế này đem thân tình ném ra sau.

Ngoài Kim Loan điện, một vị nam tử thanh tú như thiên thần cao cao tại thượng đứng trên thềm đá. Nam tử ánh mắt lúc này đang có một thần sắc uy nghiêm mà chỉ có người ở địa vị cao nhất mới có, ánh mắt hàn băng như kiếm, tựa như sao Thiên lang trên bầu trời đêm mùa đông lóe ra, cười nhạo tất cả nhân loại nhỏ bé, vừa lãnh khốc lại ngạo mạn.

“Đều chuẩn bị tốt sao.” Nam tử tiếng nói giàu có từ tính lạnh lùng lên tiếng . Rõ ràng phải là câu hỏi, từ miệng hắn nói ra lại nghe là câu khẳng định không để cho nghi ngờ.

“Đúng vậy, bệ hạ.” Dưới thềm đá, mấy chục nam tử trẻ tuổi đang quỳ, bọn họ toàn bộ đều mặc trang phục chỉ giành cho săn bắn.

“Xuất phát.” Nam tử bước chân nhàn nhã, bước xuống một bậc thềm đá.

Hôm nay là ngày thi đấu săn bắn hàng năm của Nam Hiên quốc, phàm là hoàng khanh quý tộc trẻ tuổi đầy hứa hẹn đều có thể tham gia, biểu hiện vượt trội, càng có thể được Nam Hiên quốc Hoàng đế —— Hoa Ngạo Kiết trọng dụng. Chắc hẳn phải vậy, sau này cả đời chắc chắn còn hưởng vô số vinh hoa phú quý.

Tiếng vó ngựa không dứt bên tai, từng nam tử trẻ tuổi cưỡi trên lưng ngựa chạy như điên, trên mặt đều che dấu không được hưng phấn cùng ý chí chiến đấu cao ngất. Lúc này Hoa Ngạo Kiết tựa như một ma vương không ai bì nổi, thờ ơ lạnh nhạt với một đám nhân loại ngu xuẩn đang kêu gào, khóe miệng hiện lên một tia mỉm cười đùa cợt.