Hoa Miêu Miêu

Chương 14



Tôi vẫn không tin, véo lên người anh ta mấy cái, muốn kiểm tra xem, không nghĩ rằng lại pháthiện ra anh ta không có gân, trong lòng kinh hoàng, ngẩng đầu nhìn anhta trong góc tối đôi mắt dần chuyển thành màu xanh đậm, dự định tìm sựgian dối trong đó. Nhưng không có, đôi mắt của anh ta sạch sẽ không cótạp chất gì cả, không biết tại sao lại làm trái tim tôi dâng lên một cảm giác đau đớn, tôi leo lên người anh ta, giẫm lên ngực, cúi đầu liếm mặt anh ta và nói “Bích Thanh Thần Quân không đau, Miêu Miêu cũng không đau đâu…”

“Miêu Miêu, cái mũ thiếc của ngươi… Chạm vào ta khó chịu quá.” Anh ta nhăn nhó nói.

Không liếm nữa, tôi trố mắt nhìn, tức giận nhảy xuống “Đáng ghét!! Chết tiệt không bao giờ cảm thông với tên khốn này nữa!!!”

Bích Thanh Thần Quân đột nhiên cười to, cười rất lâu mãi không dừng.

Tức giận tôi nằm sang bên cạnh, ôm cái đuôi của mình không thèm để ý anhta, anh ta túm lấy kéo tôi lại bên cạnh, giữ chặt nhất định không bỏ tay ra, sau đó từ từ đi vào giấc ngủ. Tôi mở to mắt áp sát qua, nhìn thấycặp lông mi dài của anh ta, hơi thở nhẹ nhàng rung rung, nhìn ngó mộthồi… Tôi cũng cuộn thành vòng tròn, áp sát vào cánh tay anh ta từ từ đivào giấc ngủ.

Không biết ngủ bao lâu, mơ hồ tỉnh lại, Bích ThanhThần Quân đang nằm đọc sách ở bên cạnh. Tôi rướn người ngáp một cái,đang định nhảy xuống giường, không nghĩ rằng toàn thân cứng đờ, xươngthịt đau nhức căng cứng, mới nhớ ra bản thân vẫn đang ở trạng thái xácướp.

Bích Thanh Thần Quân thấy tôi tỉnh dậy, đặt sách sang bêncạnh, bế tôi lên giường nói: “Không phải ngươi làm loạn để được ngủ trên chiếc giường này sao? Bây giờ ta phê chuẩn ngươi ngủ ở đây, không đượcphép xuống.”

“Nhưng mà…” Tôi cụp đuôi đi sang bên cạnh, ngoan ngoãn ngồi đó, lại dùng đôi mắt đáng thương nhìn anh ta nói, “Ta muốn ăn cơm.”

Đúng lúc đó, phía ngoài Tiểu Lâm cung kính nói “Thần Quân đại nhân, tôi đã chuẩn bị xong cơm tối rồi.”

Tôi vui sướng lại nhảy từ trên giường xuống, vừa kêu vừa làm ầm: “Tôi muốn ăn tôi muốn ăn!”

Bích Thanh Thần Quân thở dài, đi lại bế tôi lên, đặt lên giá sách, nói vớingười phía ngoài “Bảo họ đưa thức ăn đến đây, của Miêu Miêu cũng mangđến đây.”

Không bao lâu, đám nô tỳ mang cá vào, tôi nhìn thấy Cẩm Văn, món thực phẩm dự trữ của tôi cũng trong đó, trang điểm rất đẹp,thường thì tròn thế giới thần tiên không có người xấu, nhưng diện mạocủa cô ta ngay cả người đẹp cũng phải liếc nhìn với ánh mắt ganh tị,toàn thân phảng phất mùi cá, làm cho tôi cảm thấy cô ấy thật tuyệt mỹ.

Cẩm Văn đi đến trước mặt tôi, đặt chiếc khay trên tay xuống, lấy lòng nóivới tôi: “Đây là con cá ngọc trai quý hiếm ở Đông Hải, xin Thần Quân vàMiêu Miêu thưởng thức.”

Hương vị của cá dường như ngon hơn baogiờ hết, bụng tôi từ sớm đã đói cồn cào vội vàng lao đến ăn như hổ đói,những người đứng bên cạnh nhìn thấy, quay đầu đi cười khúc khích, nhưnglại sợ Bích Thanh Thần Quân ở bên cạnh nên không dám thốt ra.

Bích Thanh Thần Quân gắp mấy miếng rau quả từ từ thưởng thức, ăn mấy miếngcháo quả ngân hạnh đột nhiên gật gật đầu nói “Hôm nay đổi đầu bếp phảikhông?”

Cẩm Văn lại bước lên trước, đôi mắt long lanh nhìn BíchThanh Thần Quân nói: “Nô tỳ giỏi nấu ăn, cho nên hôm nay giúp nhà bếplàm một số món ăn phụ, không biết có hợp khẩu vị của Thần Quân.”

Thần Quân chưa nói gì, thì tôi hét lên: “Món cá hôm nay đặc biệt rất ngon! Cẩm Văn, cô rất giỏi!”

“Ngươi ăn gì mà nhai nhồm nhoàm đầy mồm thế, chẳng có phép tắc gì cả.” BíchThanh Thần Quân chau mày, bảo người hầu mang khăn tay đến lau miệng chotôi, rồi lại quay đầu nhìn Cẩm Văn, nhìn đến nỗi cả mặt cô ta ửng hồng,sau đó nhẹ nhàng nói, “Tay nghề nấu ăn tốt vậy, sau này vào bếp nấu ăncho Miêu Miêu. Còn ta, không lưu tâm đến các món ăn, cho nên sau nàykhông cần hao tâm nữa.”

“Hay quá hay quá!” Tôi càng lúc càngthích thức ăn dự trữ Cẩm Văn thông minh giỏi giang này, vui quá kêu lênmột tiếng, “Sau này Cẩm Văn ở bên cạnh ta là được rồi, ngày ngày làm cácho ta ăn.”

Sắc mặt của Cẩm Văn lại chuyển trắng bệch, cô ta mấpmáy môi định nói gì đó nhưng không nói nên lời, cuối cùng hậm hực cáo từ đi ra.

Bích Thanh Thần Quân nhìn dáng cô ta đi khuất, mới nóivới Tiểu Lâm: “Người con gái này hình như có mưu đồ và tâm kế gì đó, sau này đừng để cô ta tiếp cận ta, để ý xem cô ta có hành động ngờ vực nàokhông.”

Tiểu Lâm nhận mệnh rồi lui ra.

Ăn uống no say xong tôi lại nhớ ra một việc, vội vàng kéo tay áo Thần Quân hỏi: “Cẩm Vănkhông thể đến đây nữa, vì ta phải về núi Lạc Anh, ngươi đã hứa khi nàota hết đau đầu thì được về, bây giờ ta không bị đau nữa rồi.”

“Này…” Bích Thanh Thần Quân có chút bối rối sờ đầu của tôi nói “Cơ thể ngươivẫn còn bị thương, mà ngươi đã là đồ đệ của ta rồi, hay là đừng về thìtốt hơn.”

“Ngươi nói lời không giữ lời!” Tôi tức giận mếu máo.

“Ta cho ngươi rất nhiều cá, ngươi đừng về núi Lạc Anh được không?” Bích Thanh Thần Quân ngần ngại một lúc sau hỏi.

Đây là một sự cám dỗ rất lớn, làm cho tôi do dự, nhưng nghĩ đến khuôn mặttức giận của con quạ, lập tức lại lo lắng, vội vàng gào lên: “Tôi phảivề nhà, ra ngoài lâu lắm rồi, Ngân Tử sẽ tức giận.”

“Ngân Tử? Đó là con quạ à?” Bích Thanh Thần Quân hỏi.

Tôi đắc ý nói: “Đúng rồi! Ta không ở bên anh ta sẽ bị yêu quái bắt nạt đấy, hắn đánh nhau kém lắm.”

Bích Thanh Thần Quân thở dài nói: “Ta nghĩ anh ta không còn ở đó nữa rồi.”

“Tại sao?” Tôi không hiểu.

Bích Thanh Thần Quân do dự một lát rồi nói: “Núi Lạc Anh bị một trận độngđất, núi bị san bằng rồi, ta đi lục soát một vòng cũng không thấy conquạ đó đâu.”

“Ngươi nói láo!” Tôi gào lên “Ngân Tử không bỏ ta đâu, anh ta nhất định sẽ đợi ta!”

“Ta không lừa ngươi.”

“Ngươi lừa ta!”

Bích Thanh Thần Quân thấy tôi khăng khăng, sau khi thấy tôi lăn lộn dướiđất, rốt cuộc cũng đành nói nế như trong vòng ba ngày, các vết thươngkhỏi, thì sẽ đưa tôi về Lạc Anh để xem.