Hoa Miêu Miêu

Chương 1: Cửa ải của mèo



Câu chuyện bắt đầu từkhông gian yên tĩnh của một buổi chiều mùa hè, ánh mặt trời chiếu rọikhiến toàn thân tôi nóng bừng, thảm cỏ bên dưới mềm như nhung, hòa quyện với mùi hương của bùn đất, mọi việc thật bình thường nếu như cơ bắp vàxương cốt toàn thân tôi không đau đớn như bị lửa thiêu đốt.

Tôilà ai? Tôi là một con mèo tam thể, lông dài bình thường, năm nay haituổi, giới tính nữ, chủ nhân thích gọi tôi là Hoa Miêu Miêu.

Tại sao tôi lại ở đây?

Hình như khi bắt chim sẻ trên ban công tầng mười, vì không cẩn thận nên tôingã xuống dưới, khi đó gió rít qua mang tai như đang bay vậy, chủ nhâncủa tôi thì đang tựa vào lan can, biểu hiện kinh ngạc và tuyệt vọng. Tôi cố gắng ngẩng đầu lần cuối để nhìn lên bầu trời, có đàn chim đang xòecánh bay qua, rất nhanh, mùi máu nồng nặc kích thích khứu giác, sau đómí mắt không chịu được cũng từ từ khép lại, đầu óc trống rỗng, rơi vàomàn đêm vô tận, không biết bất cứ điều gì.

Vì không biết gì, nên không nghĩ nữa, tư duy loài mèo rất đơn giản, chỉ như những đường kẻ thẳng.

Hưởng thụ ánh nắng mặt trời, để giảm bớt đau đớn của cơ thể, tận hưởng mộtgiấc ngủ ngon là việc quan trọng nhất, bất ngờ tiếng kêu thất than dồndập bên tai: “Lão đai! Lão đại! Sao lại bị đánh để biến trở lại thânhình mèo thế này?”

Âm thanh này thật phiền phức, tôi ve vẩy tai mấy cái, thay đổi tư thế và ngủ tiếp.

Không ngờ, âm thanh phiền phức vừa rồi càng gần hơn, nó réo thẳng vào tai tôi: “Lão đại! Lão đại! Hãy tỉnh lại đi!”

Tôi mơ mắt ra và chỉ muốn cho tên tiểu tử dám đánh thức mình nếm mùi vuốtnhọn, nhưng khi mở mắt ra lại chẳng thấy bóng dáng ai, trước mặt chỉ cómột con quạ lông trắng.

Nó giương đôi mắt to tròn và nghiêng đầu nhìn tôi với vẻ mặt rất vui mừng: “Lão đại, cuối cùng cũng tìm thấy ngươi rồi.”

Tôi cũng rất vui vì bụng đang đói cồn cào mà có thức ăn đến miệng, nếukhông ăn thì thật có tội với bản thân. Trong tình huống đói và hưng phấn như hiện nay, tôi cũng không nghĩ đến việc tại sao con quạ lại biết nói tiếng người mà cứ lặng lẽ để móng vuốt tự lộ ra.

Quạ trắng tiếptục nói với vẻ mặt vui vẻ: “Lão đại, sau khi cô đại chiến với Đại BàngVương rồi mất tích mấy ngày, bây giờ Thần Thượng Ma Vương lại đến pháphách đòi người phải đồng ý cưới hắn, làm ta tìm ngươi muốn chết đâynày.”

Tôi cẩn thẩn tiến gần về phía hắn.

Quạ trắng dường như không thấy ý đồ của tôi và tiếp tục hỏi: “Lão đại, sao đuôi của cô lại dựng lên vậy?”

Đó là vì săn mồi khiến thần kinh ta căng thẳng.

Con quạ trắng lại tiếp tục kêu: “Lão đại sao ngươi lại liếm mép thế?”

Đó là do ta đang tưởng tượng vị ngon của thịt quạ.

Con quạ trắng lại nghiêng nghiêng đầu hỏi: “Lão đại, sao móng vuốt của ngươi lại lộ ra thế? Quanh đây làm gì có kẻ thù!”

Đó là vì ta không muốn ngươi chạy thoát.

Quạ trắng ngần ngại hỏi tiếp: “Lão đại, sao ngươi không nói gì…? Sao ánh mắt ngươi lại kì quái vậy…?”

Quạ chưa dứt lời tôi đã lao tới, không ngờ con quạ này cũng không vừa, nólập tức cuộn một vòng sang bên cạnh, tung cánh bay vụt lên cái cây gầnđấy và hét: “Lão đại, cứ coi như tôi không kịp cứu người, nhưng cũngkhông cần phải đánh tôi mà!”

Mặt đất nứt toác chừng ba mét inhình móng vuốt của tôi, khi đó tôi cũng không thèm để ý đến lực công phá đó từ đâu mà có. Tôi đứng dưới đáy hố ngẩng đầu nhìn con quạ trắng trên cây đầy thất vọng, lập tức tôi lại lao tới giơ vuốt định trèo lên cây,không ngờ dùng lực quá đà đã khiến cả cái cây to đấy đổ sụp xuống gãythành hai đoạn, con quạ kinh ngạc lập tức đáp xuống đất.

Tôi tiếc nuối nếm móng vuốt với ý định tiếp tục tấn công. Con quạ trắng bất ngờchuyển thân biến thành một đám khói trắng bao quanh nó, khi đám khỏi tan ra thì con quạ trắng cũng biết mất và thay vào đấy là một thiếu niênmặc áo trắng.

Nếu nhìn theo thẩm mỹ của con người, thì thiếu niên này rất đẹp, nhưng cũng rất tinh quái và khó phân nam nữ. Thiếu niênnày có dáng người gầy gò, mái tóc như thác nước cộng với đôi mắt dễthương màu hạnh nhân cùng cái mũi cao khoằm trên khuôn mặt nhỏ hình bầudục, trên mình mặc một chiếc áo choàng màu trắng rộng, cổ áo thấp làm lộ cặp xương đòn đầy vẻ mơ hồ, tất cả như hòa quyện tạo nên một vẻ quyếnrũ. Nếu như đặt giữa đám đông thì chỉ cần một cái nháy mắt tình cờ là có thể chiếm được trái tim của nhiều nam thanh nữ tú.

Trên đây làkết luận tổng kết của nhiều năm sau này, khi mà tôi đã học được cách tutừ hình dung và thẩm mỹ của loài người. Nhưng khi đấy tôi chỉ dùng cáchnhìn của loài mèo thì anh chàng này cũng chỉ có hai con mắt, một mũi vàmột mồm như những người khác mà thôi.

Anh ta thế nào cũng chẳng liên quan gì tới tôi cả, quan trọng nhất bây giờ đó là miếng mồi của tôi đâu rồi?

Khi tôi đang mải suy nghĩ, người thanh niên liền hướng về phía tôi kêu lên: “Lão đại, người làm cái quái gì thế?”

Tôi tức giận quát lớn: “Ta là mèo, không phải Lão đại!”

Nói xong tôi lấy móng vuốt gãi gãi cổ họng và vô cùng ngạc nhiên, khônghiểu sao mình có thể nói được, nhưng thanh niên mặc áo trắng trước mặtcòn ngạc nhiên hơn bội phần, run run chỉ tôi và lắp bắp nói: “Lão… Lãođại… Ngươi… Ngươi…!”

Biến cố phức tạp này làm tôi ngây người ra,đầu óc hỗn loạn và vô số những mảnh vụn ký ức hiện ra, trong đó có hìnhảnh của một cô gái xinh đẹp có đôi tai của loài mèo đang nở nụ cười tươi tắn. Khi tinh thần hồi phục, tôi mới phát hiện thế giới không chỉ cómột màu xám như trước đây nữa, thay vào đó là vô số những màu sắc màtrước đây tôi không tài nào phân biệt được tên của chúng và cũng khôngphân biệt được các màu xanh, đỏ, lam, tím là của cỏ cây hay trời đất,nhưng bây giờ tôi đã phân biệt được tên và sự quyến rũ của chúng, tất cả làm người ta phải mê mẩn với vẻ đẹp của nó.

Ký ức càng trở nên hỗn loạn, đầu óc càng lúc càng đau hơn, tất cả bắt đầu làm tôi cảm thấy sợ hãi.

Tôi muốn về nhà, về nơi không còn nguy hiểm rình rầm, về nơi có thể cho tôi sự ấm áp.

Khi đấy tôi không còn nghĩ đến sự việc con quạ kia đi đâu rồi, mà chỉ muốnnhón chân nhón tay mà chạy. Nhưng chưa kịp chạy bước nào thì anh chàngáo trắng lao tới, ôm chặt tôi trong lòng hét lớn: “Lão đại, ngươi đừngđi, có việc gì thì cứ từ từ nói.”

Đôi tay của thanh niên này ghìchặt khiến tôi rất khó chịu, bàn tay tôi lập tức hướng về mặt anh ta“thăm hỏi”, anh ta vừa kêu vừa nghiêng đầu né tránh, nhưng vẫn bị móngvuốt của tôi lướt qua và để lại dấu tích bên gò má phải.

Nhân cơ hội này, tôi tung đòn liên hoàn để thoát khỏi vòng tay kiên cố và làmanh ta bắn ra xa hơn mười mét. Sau khi đứng dậy, người thanh niên mặc áo trắng che đi vết thương trên mặt và ngạc nhiên nhìn tôi không dám đếngần.

Tôi lập tức chạy đi mà không ngoái đầu.

Gió thổi mạnh qua tai, cây cối xung quanh cứ lùi nhanh về phía sau như những tia sét, bốn bàn chân chẳng mấy mà như đạp trên mây lao về phía trước, sau đódừng lại… Tôi đã không biết mình đang ở đâu… Và cũng không thấy bóngdáng của người thanh niên mặc áo trắng nữa.

Nhà ở đâu? Tôi bắt đầu uể oải và đói…

Chiếc mũi nhạy cảm bắt đầu giật giật, mùi của thân thể con người từ rất xabay tới, tôi vội vàng chạy thêm mấy bước về phía trước, chợt nhìn thấymột thành phố xa lạ. Một thành phố mà tôi chưa từng bước chân đến. Tôivội vàng chạy tới hòa vào dòng người qua lại, thành phố này vô cùng đặcbiệt với những ngôi nhà rất thấp cùng những con đường hẹp và không có xe qua lại, rất phù hợp cho loài mèo sinh sống.

Đặc biệt hơn là ởđây bất kể nam hay nữ đều để tóc dài và kết tóc thành những hình thù kìquái với những mẩu kim loại hoặc cành cây cắm trên đấy. Hơn nữa, mọingười ở đây đều mặc những chiếc váy dài chạm đất.

Tôi nhớ chủnhân đã từng nói, một người đàn ông mà để tóc dài và mặc váy dài thhì là “yêu nhân”. Vì vậy tôi có thể phán đoán thành phố này là thành phố “yêu nhân”! Thuộc một loại yêu quái nào đấy!

Nhưng yêu quái có ăn mèo không? Tôi bắt đầu do dự và không dám thâm nhập vào thành phố xa lạnày, nhưng hòa lẫn trong không khí là mùi đồ ăn kéo tới, nó khiến cáibụng đói và tôi quên hết tất cả…

Cúi gằm mặt và đề phòng đi trêncác con phố, mắt tôi đảo quanh để quan sát những người phụ nữ và “yêunhân” trên phố và quả nhiên không ai để ý đến sự tồn tại và muốn ăn thịt tôi, vì vậy tôi quyết định ưỡn ngực ngẩng cao đầu đi tìm thức ăn.

Đi thêm vài bước thì nhìn thấy một cửa hiệu bán gà quay, những con gà ởđây được quay vàng ươm và có mùi thơm quyến rũ, ông chủ quán đứng bêntrong không mặc váy mà chỉ mặc một bộ quần áo dài và có vẻ là một ngườiđàn ông bình thường, chắc trong phạm vi có thể nói chuyện.

Vìvậy, tôi sẽ thể hiện một cách có giáo dục nhất và ngồi gọn gang trướccửa hiệu, ánh mắt to tròn và long lanh hướng về chủ quán kêu lớn: “Meowoo..”

Ông chủ quán chỉ liếc nhìn mà không thèm để ý đến ánh mắt cầu xin của tôi.

Vì vậy, tôi phải sử dụng một tuyệt chiêu bất khả chiến bại, vừa nằm xuốngđất và lăn lộn vài vòng, để lộ lớp lông trắng mịn như nhung ở phần bụng, vừa không ngừng kêu lớn: “Meo woo… Meo woo…”

Vậy mà ông ta vẫn không hề xúc động mà vẫy tay ra vẻ phiền phức và lẩm bẩm: “Con mèo bẩn thỉu này ở đâu ra vậy?”

Ở đâu bẩn? Tôi quay đầu nhìn và liếm… liếm…Nhưng không thể nào sạch hếtlớp bùn trên lông được, đành ngậm ngùi bước sang bên cạnh và chuẩn bị ýđồ ăn vụng…

Dường như ông đã đoán được ý đồ của tôi, tay trái lão cầm một con gà quay để lên thớt, tay phải vung một con dao sáng loángchặt mạnh xuống, phút chốc đầu con gà tội nghiệp đã tách rời, hắn quayđầu nhìn tôi và nở một nụ cười dọa giẫm: “Con mèo chết tiệt, nếu dám ănvung ta sẽ chặt đuôi!”

Tôi nhìn con dao sáng loáng trên tay lão mà hồn siêu phách lạc, rồi cúp đuôi chạy mất.

Tôi chạy liền một mạch qua mấy con phố, bốn chân mềm nhũn vì đói, một lầnnữa tôi lại nằm trên mặt đất trong sự tuyệt vọng, trên trời những đànchim đang bay qua, nhưng làm thế nào để bắt được chúng.

Nếu nhưcon quạ trắng vẫn ở đây thì tốt quá, tôi bắt đầu tưởng tưởng đến mùi vịđặc biệt của đôi cánh trắng tinh khiết đó mà thở dài luyến tiếc.

Đang đắm chìm trong tuyệt vọng thì bên cạnh vang lên một giọng nói: “Cá à, mùi thơm của mày thật tuyệt vời..”

Cá, ở đâu có cá? Tai tôi giật lên mấy cái rồi mò theo tiếng nói, mùi thơmngạt ngào tỏa ra từ một căn phòng, trong phòng có một đôi nam nữ khỏathân đang quấn lấy nhau, cô gái uốn éo nói: “Thơm mấy cũng không cho anh ăn.”

“Cá ơi, em làm anh nôn nóng chết mất.” Người con trai túmlấy hai viên tròn gì đấy trước ngực người phụ nữ vê vê và nũng nịu: “Cho anh đi mà”

Người phụ nữ bỗng nhiên mặt đỏ ửng đẩy tay anh chàng kia ra: “Quỷ ạ, anh nôn nóng gì thế?”

Tôi chăm chú nhìn họ, hai người bắt đầu cắn lên toàn thân đối phương, đượcmột lúc thì quay ra đánh nhau, đánh đi đánh lại, đánh đến khi trèo cảlên cái giường bên cạnh đó những vẫn không quên buông màn.

Cơ hội tuyệt vời! Ta đi tìm cá để ăn thôi!

Không để lỡ cơ hội ngàn vàng, tôi lập tức nhảy từ cửa sổ vào phòng và lục lọi mấy vòng quanh giường, trong màn liên tục phát ra tiếng rên rỉ củangười phụ nữ và tiếng thở hổn hển của người đàn ông.

Loại cá này… Ngon đến thế cơ à? Mà lại phải đánh nhau để tranh ăn? Mà tiếng của họhết sức hạnh phúc và vui vẻ khiến nước bọt tôi cứ tuôn ra không ngừng,nhưng không dám nhảy vào tranh ăn mà chỉ đi lại vòng vòng bên ngoài.

Không biết qua bao nhiêu lâu, chắc ăn xong cá rồi, họ cũng từ từ dừng lại,người phụ nữ vén màn đi ra, tôi lập tức chui tọt vào trong gầm giường và dõi theo hành động của cô ấy.

Có lẽ cô ấy không biết đến sự hiện hữu của tôi mà chỉ nói một câu với người đàn ông trên giường: “Em đirồi về ngay.” Rồi nhặt mấy chiếc quần áo trên sàn nhà, quay lưng đi rangoài.

Tôi nhìn thấy người phụ nữ bỏ đi, lại chạy ra, nhìn cáimàn ở trên giường và nghĩ đến mùi cá, cuối cùng tôi cũng không kiềm chếđược liền mon men vén màn lên với hi vọng tìm được chút thức ăn thừa.

Người đàn ông đang nhắm nghiền mắt không hay biết sự có mặt của tôi, tôi rónrén leo lên giường nhưng không thấy sự tồn tại bất kì con cá nào cả, lại phát hiên được một vật rất ngộ nghĩnh giữa hai chân của người đàn ông.

Đây là cái gì vậy? Hồng hồng, nho nhỏ như cái đầu rùa.

Tôi hiếu kì tiến lại gần nó giơ tay chạm nhẹ cào nó. Không ngờ con rùa đấy động đậy làm tôi sợ quá lùi lại một bước.

Sống… Nó vẫn còn sống…

Tôi lại mạo hiểm chạm nhẹ vào nó một lần nữa.

Con rùa lại động đậy! Người đàn ông lại rên rỉ: “Cá! Thoải mái quá! Tiếp đi!”

Con rùa thì liên quan gì đến cá nhỉ? Trừ khi phải đánh bại nó mới có cá ăn? Tôi ngạc nhiên cúi xuống nhìn con rùa trước mắt và dùng lực tát một cái thật mạnh, cú ra đòn trúng đích, nhưng không may mặt giừong cũng dínhvuốt của tôi và gẫy thành hai mảnh.

“AAA!!!!” Người đàn ông ngã xuống đất, ôm lấy con rùa mà kêu thảm thiết như lợn bị cắt tiết.

Trong tiếng thét thất thanh của người đàn ông tôi cảm thấy tội lỗi khi làmgẫy giường của người khác và kiểu gì cũng bị mắng. Tôi nhanh chóng chạyđến, cuộn vài vòng xuống sàn nhà tỏ vẻ biết lỗi.

Không ngờ, người đàn ông đấy lăn lộn còn khốc liệt hơn tôi bột phần, anh ta vừa lăn vừaco giật, mặt mày nhăn nhó và hòa quyện với nước mắt nước mũi, vẻ mặt rất đau đớn.

Chắc chiếc giường này rất quý giá… Để thể hiện thànhtâm xin lỗi của mình, tôi liền gãi gãi và dụi đầu vào chân anh ta vừakêu: “Meo meo…”, tỏ vẻ xin lỗi.

Cuối cùng anh ta cũng chấp nhận lời xin lỗi của tôi và lăn ra ngủ, ngủ ngon đến mức trào cả bọt mép ra ngoài.