Hòa Lý Thanh

Chương 54: Kết Quả



Lâm Khương về nhà thì đã sớm quên chuyện chiến tranh lạnh với Quy Sinh, vừa vào cửa Quy Sinh đã chạy tới, vui vẻ cười như một đóa hoa, lớn tiếng gọi: “Anh!” Lâm Khương đi chơi vài ngày thì đã mệt chết đi rồi, ỉu xìu đáp một tiếng ừ, buông tay ra chiếc ba lô trượt xuống rơi lên trên sàn nhà lối vào cửa, mắt cậu lim dim tùy tiện đổi dép lê, giày bị đổi ngổn ngang cũng không quan tâm, liền ngã dựa vào trên ghế sa lon phòng khách.

Quy Sinh đuổi theo phía sau cậu, gọi anh à, Lâm Khương ừ ừ, muốn ngủ. Quy Sinh xẹp miệng, quay đầu lại nhìn, chạy đến cửa đặt giày cẩn thận vào trong tủ giày, sau đó đóng kỹ ngăn tủ, kéo ba lô lê từng bước dài tới trước sô pha, Lâm Khương há hốc mồm, đang buồn ngủ cũng ngây ngốc.

Quy Sinh cúi đầu nhìn anh trai, đưa tay mở mí mắt, cảm thấy anh trai đang gạt cậu, vừa bấm vừa véo cái mũi anh trai vài cái, cậu cũng không có phản ứng, hai tay đành phải buông lỏng túi sách, đi lên trên lầu.

Trước đó Hòa Lý Thanh gọi điện thoại cho Lâm Đồng Chương, hẹn anh hôm nay trở về núi, có chuyện cần bàn.

Lúc ấy Lâm Đồng Chương đang ở cạnh bà nội, bà nội đã chuyển khỏi đại viện, tạm thời ở chung với con trai. Bà thấy sắc mặt Lâm Đồng Chương tái nhợt, đáp ứng rồi cúp điện thoại, thuận miệng hỏi câu, có chuyện gì.

Lâm Đồng Chương ấn bả vai bà, ánh mắt lo lắng, khẽ nói, “Vãn Niếp đã chấp nhận, muốn bàn chuyện ly hôn với con.”

Ánh mắt bà nội sững sờ, qua một lát đáy mắt chóp mũi đều đỏ, thì thào nhắc tới, “Đây là thế nào, hai nhà đều không có kết quả tốt. Đấu đá cả đời, ba con đã bị giam, nhà họ Hòa cũng chỉ con dư mình nó, nó đã được như ý nguyện rồi, cho nên muốn bỏ xuống mặc kệ các con sao?”

Trong khoảng thời gian này Lâm Đồng Chương đã khuyên rất nhiều lần, nhưng bà nội vẫn trải qua rất nhiều sầu não, hạ thấp eo ôm bả vai bà nói, “Là con nợ cô ấy, trả cũng tốt.”

Anh thấy bà nội không có nghe lọt, đành phải dời chủ đề, hỏi, “Mẹ muốn đi gặp Quy Sinh hay không?”

Bà nội kinh ngạc, mới nhớ tới chuyện Lâm Hưng An quấy rầy an ổn của người nhà họ Lâm gần nửa năm, khiến bà sắp quên chuyện này. Ngẩng đầu nhỏ giọng nói chuyện, có lẽ bởi vì khẩn trương nên thanh âm có vẻ bén nhọn, “Con đã kiểm tra chưa, là con của con à? Cô ta lừa gạt con đấy.”

Lâm Đồng Chương thở dài, miễn cưỡng cười nói, “Mẹ cứ tiếp xúc với thằng bé, sẽ biết nó giống như Lâm Khương, cá tính bướng bỉnh từ từ lộ ra, có thể bởi vì tiếp xúc với mẹ ít, có đôi khi rất để ý cảm nhận của người bên cạnh, hơi mẫn cảm yếu ớt, thích cười thích khóc.”

Bà nội nhớ tới mái tóc đen hơi dài, phía dưới lông mi là đôi mắt to uất ức như trăng rằm, rõ ràng rất khó chịu, lại không dám ồn ào, vặn đầu ngón tay dưới mặt bàn.

“Mẹ thật sự có thể đi nhìn thằng bé ư?”, giọng bà nội hơi run, hỏi.

Lâm Tự Chương có con gái, nhưng đều sinh sống ở nước ngoài, không thân thiết với ông nội bà nội, Lâm Mặc ngược lại sinh con trai, trong lòng bà cụ truyền thống thì là cháu họ khác, chẳng thân với họ Lâm. Lâm Mẫn Chương không có sinh con, trước kia thậm chí bị cha mẹ nhắc tới hay mắng chửi, mấy năm này đều tiếp nhận. Chỉ có phía Lâm Đồng Chương người hơi vượng, con có phần được cưng chiều.

Lâm Đồng Chương gật gật đầu bên tai bà nội, đuôi tóc sát đến tai bà, lòng chua xót vô cùng.

Chờ lúc họ đến, vừa hay nhìn thấy Tiểu Quy Sinh buông lỏng ba lô đi lên trên lầu, cậu đứng ở trên cao sững sờ nhìn ba ba cùng bà nội phía dưới, sợ hãi buông lỏng tay, ba lô rơi xuống bậc thang, máy ảnh bên trong nện vào tấm ván gỗ thang lầu, thanh âm rất chói tai.

Lâm Đồng Chương đi đến vài bước, xách ba lô lên để ở một bên, sau đó kéo Quy Sinh tới, vuốt đầu cậu, dịu dàng nói, “Quy Sinh, mau chào.” Quy Sinh ôm chân ba ba, mở to miệng muốn chào, hơi ấp úng, trốn phía sau ba ba, mới nhỏ giọng chào bà nội.

Bà nội vẫn đứng dưới bậc thang, trên mặt khẩn trương vui mừng, biểu lộ cực kỳ phức tạp, nghe cậu chào hỏi, liên tục gật đầu, cũng đáp lại, chào Quy Sinh, Quy Sinh tới bên bà nội được không? Lâm Đồng Chương ngồi xổm xuống, nói khẽ bên tai Quy Sinh, “Trước đây tâm trạng bà nội không tốt, không phải không yêu mến Quy Sinh, bởi vì ông nội gặp chuyện không hay, cho nên tâm trạng bà nội không tốt. Hiện tại bà nội biết sai rồi, đến nói xin lỗi Quy Sinh.”

Quy Sinh nghi ngờ nhìn ba ba, lại nhìn bà nội không giống trước kia, chậm rãi đi từng bước một xuống bậc thang, khi đi gần đến mặt đất, lại quay đầu nhìn ba ba, ba ba gật đầu với cậu, cậu mới đi tới trước mặt bà nội.

Bà nội cúi người, vuốt vuốt bả vai cậu, lại sờ sờ khuôn mặt cậu, kích động gật đầu, nói, “Quy Sinh lớn lên thật tốt, Quy Sinh lớn lên thật tốt.” Nói xong, nước mắt ướt hốc mắt.

Quy Sinh hơi do dự, giơ tay lên lau nước mắt cho bà, sau đó làm như ba ba thường làm với mình, ôm bà nội, nói, bà nội đừng khóc.

Lâm Đồng Chương tiến vào thư phòng không bao lâu thì Hòa Lý Thanh đi tới, hai người trầm mặc rất lâu, Lâm Đồng Chương cho rằng có thể như vậy cả đời thì Hòa Lý Thanh mở miệng, “Tình cảm mấy chục năm, nếu như buông tha thì thật sự rất đáng tiếc. Buổi tối trời đông giá rét trước kia, em thích anh, cả ngày ở cùng một chỗ với Tuấn Bình, nhắc tới đều là chuyện của anh, một tuần anh tới một lần, vài việc làm nhỏ đều đáng giá để em nhớ thật lâu, ông nội rất tốt với em, em thích anh, lúc ấy trái tim em chưa trưởng thành bị hai chuyện này lấp đầy, em rất muốn quên lục đục giữa hai nhà.” Lâm Đồng Chương biết rõ, anh biết rất rõ, đây chỉ là tiền tố, không phải kết quả cô cần, anh còn nhịn không được mừng thầm mà nghĩ, có phải cô muốn ở lại.

Cô hít mũi, cúi đầu xoa xoa vạt áo lông, nói tiếp, “Sau đêm hôm đó, em ngờ vực rất lâu, sao mọi chuyện trở nên như thế vậy, nhưng bộ dạng ông nội khiến em không đành lòng truy cứu, huống chi em thật sự thích anh, vì vậy liền ra vẻ thuận theo sống với anh. Mà sau khi có Lâm Hòa Lâm Khương, quá khứ bị phong ấn thoáng cái mở ra, trong đời em, nếu như nói cha mẹ trước là sương mù, không khí bị đè nén, hình ảnh không rõ thì khi chính mình trở thành mẹ, sương mù dần lui đi, trong lòng bừng tỉnh, năm đó ba em cao gầy, thường xuyên dắt tay đưa em sang nhà bác Lục, mẹ em thấp bé, cười rộ lên thì hai má cong lên, rất xinh đẹp.”

Lâm Đồng Chương ngửa đầu nhìn tranh chữ đối diện, không nói một câu.

“Về sau, em ở trong nhà, từ từ chú ý rất nhiều chuyện, càng không yên lòng, anh càng bất mãn, cả hai đều ngây thơ không có thói quen không có kiên nhẫn giải quyết vấn đề, bởi vậy, trên con đường hôn nhân của chúng ta, chôn xuống rất nhiều bụi gai, làm chúng ta và các con bị thương tổn đầy người.”

Lâm Đồng Chương nghe đến đó, đầu ngón tay đã phát run. Hòa Lý Thanh chưa phát giác, nói tiếp, “Cho tới bây giờ đã phát sinh rất nhiều chuyện, em không thể khẳng định mình có thể im lặng xem nhẹ tất cả mọi chuyện, tiếp tục sống cùng anh, em đoán, có lẽ anh cũng không thể. Cho nên.”

Cô có loại quyết tuyệt rời xa, lúc giương mắt nhìn anh thì đáy mắt tràn đầy lệ, “Chúng ta hãy tách ra đi.”