Hòa Lý Thanh

Chương 53: Bánh Ngọt



Lâm Đồng Chương thỉnh thoảng trở về thăm các con, đùa giỡn với Quy Sinh trong phòng khách, Hòa Lý Thanh có thể thấy anh cưng chiều Quy Sinh chơi cái gì, muốn cái gì, làm cho Quy Sinh càng ngày càng vô pháp vô thiên, trước kia còn nghe lời Lâm Khương, từ sau khi biết mình làm cái gì cũng có ba ba làm chỗ dựa, cậu bá đạo đến mức thành giai đoạn của một mối phiền toái chín tuổi.

Có một lần, cậu ngồi ở trên mặt thảm trong phòng Lâm Khương, ngẩng đầu hỏi câu, “Anh à, em có thể chơi mô hình hay không?” Lâm Khương đang chơi trò chơi, thuận thế gật đầu, chờ cậu dừng lại nghe tiếng Quy Sinh cạy vỡ đồ chơi, quay đầu nhìn lại, bị tức giận tới mức run rẩy, Quy Sinh cạy vỡ hơn phân nửa mô hình bánh xe ra, đây chính là mô hình xe hơi Lâm Khương thu gom đã nhiều năm.

Cậu xách Quy Sinh lên, vỗ một vái vào trên mông đít, Quy Sinh bô bô kêu to, rõ ràng là em đã hỏi anh! Vừa hô vừa giãy dụa, bộ dáng nhu thuận ngày trước đều không còn, lúc ấy Lâm Đồng Chương vừa vặn ở nhà, đi lên nhìn thấy thì dở khóc dở cười, quay đầu hứa hẹn với Lâm Khương, sau này ba sẽ mua trọn bộ mô hình xe cho con, rồi nhấc Quy Sinh lên, ôm ra ngoài, Quy Sinh quay đầu lại nhăn mặt với anh trai.

Lâm Khương nhìn phần chân tay còn lại đã bị cụt đầy đất, rống to, “Con góp nhặt đã lâu, có những thứ tìm không được!” Thở phì phò, uất ức đến hốc mắt đỏ bừng, buông một câu, “Con không bao giờ nói chuyện với Quy Sinh nữa!” Nói xong cảm thấy mình ngây thơ, nhưng thật sự tức quá.


Sau đó Quy Sinh lại biết mình sai rồi, lúc ẩn lúc hiện bên cạnh anh trai, nhưng Lâm Khương lạnh mặt, cũng không thèm nhìn cậu, cậu cúi mặt, ủ rũ hai ba ngày, bộ dáng kia cũng không biết khi nào sẽ khóc lên.

Chờ đến ngày thứ tư, sáng sớm cậu khóc lớn chạy vào phòng mẹ, lúc ấy Hòa Lý Thanh vừa mới tỉnh, trở mình hỏi cậu làm sao vậy? Cậu khóc đến mặt đầy nước mắt nước mũi, hé miệng khóc thét, vừa khóc vừa nói, “Anh trai, anh trai không để ý tới con, tối hôm qua anh còn mắng con, không muốn chơi với con, hôm nay, buổi sáng hôm nay đã không thấy tăm hơi của anh đâu cả.”

Lâm Hòa ở trong phòng nghe thấy cậu gọi, muốn cười to, lại muốn làm cho cậu khóc một hồi mới tỉnh lại, nên chịu đựng không nhúc nhích.

Hòa Lý Thanh ngồi dậy, sửa sang lại tóc, sau khi buộc thành búi tóc thì xoay người ẵm cậu lên giường, hai mẹ con ngồi đối mặt nhau, cậu nhìn mẹ cúi đầu cọ vào trán mình, cậu từ từ bình tĩnh lại, khịt mũi mấy cái, liền hỏi mẹ, “Anh trai đi đâu rồi ạ?”

Mẹ bình tĩnh hỏi cậu, “Con nói, vì sao anh trai không để ý tới con?”

Cậu cúi đầu, bẻ ngón tay, ậm ờ nói, “Bởi vì con phá hỏng bánh xe của anh trai.”

“Nếu đồ con rất thích bị người ta cố ý làm hỏng, con có tức giận không?”

Cậu vẫn cúi đầu, ngón tay lại vê trắng không còn chút máu. Một lát sau, mới gật gật đầu.

Mẹ ôm cậu nói, “Quy Sinh à, ba ba là ba ba của ba con, trái tim ba như chiếc bánh ngọt lớn, con là một miếng, anh trai là một miếng, chị gái là một miếng, anh trai thích con nên đưa bánh ngọt của mình cho con, con lại cầm bánh ngọt phá hỏng chiếc xe anh trai thích, lãng phí tâm ý của anh trai, cũng phá hư thứ anh trai thích, con nói xem con làm như vậy có đúng hay không?”

Cậu ngẩng đầu, nói với mẹ, “Dạ, là con không hiểu chuyện.”

Hòa Lý Thanh cảm thấy mình thật ngốc khi nói chuyện này với đứa trẻ bốn tuổi, vò rối tóc Quy Sinh, cười nói, “Quy Sinh ngốc, anh trai và bạn học đi chơi xuân, bảy ngày nữa sẽ về.”

Ánh mắt cậu sáng rực lên, ưỡn sống lưng hỏi mẹ, “Thật vậy ạ? Bảy ngày nữa anh trai sẽ về ạ? Không phải anh trai ghét con nên không trở về nhà sao?” Bên trong áo bông lộ ra cái bụng tròn vo.

Mẹ cúi đầu, kéo quần áo lại cho cậu, hỏi cậu, “Sau khi trở về, con muốn điều gì?”

Quy Sinh cúi xuống, khóe miệng ỉu xìu, khẽ nói, “Xin lỗi anh trai ạ. Từ nay về sau sẽ nghe lời.” Hòa Lý Thanh cổ vũ cậu, cười cười gật đầu, dùng ngón tay trỏ chỉ cái bụng cậu, nói, “Quy Sinh béo, đi đánh răng.”

Quy Sinh cho rằng mẹ muốn cù lét cậu, nước mắt trên mặt chưa lau sạch, liền trở mình cười ha ha, lăn xuống giường chạy ra ngoài.

Lâm Đồng Chương nghỉ ngơi trong thành hơn một tháng, phần lớn là Chủ nhật trở về trên núi, ăn cơm tối liền đi, Lâm Hòa không dám hỏi nhiều, Quy Sinh ngược lại khờ dại hỏi Phương Nha, “Ba ba bận rộn như vậy, có phải là gần đây có rất nhiều bệnh nhân?” Cậu cho rằng mọi người đều làm việc giống như mẹ, khám bệnh cho người ta. Phương Nha nói úp úp mở mở, “Có lẽ vậy.” Rồi không nói nữa.

Lúc Phương Nha nhập học đã bị Lâm Đồng Chương sắp xếp vào trung học thí nghiệm, trường học cũ của Lâm Hòa cách cao trung bây giờ cũng gần, ba đứa có thể chăm sóc nhau. Mà Hòa Lý Thanh không tán thành việc ở tuổi Quy Sinh phải đi nhà trẻ, vì vậy thường ngày cũng chỉ thừa mình cậu ở trong vườn, thiếu bạn chơi, cũng khó trách cậu không chịu được anh trai ghẻ lạnh.

Hôm nay là ngày đi làm, hiếm khi Lâm Đồng Chương lại trở về sườn núi lúc bốn giờ chiều, khi ấy Hòa Lý Thanh ngồi ở trên sân thượng dưỡng thần, từ sau hai lần bị thương, đùi bị thương gân cốt, bác sỹ dặn dò cuộc sống bình thường không có vấn đề, nhưng thời gian kiêng kị dài đứng thẳng hoặc ngồi xuống không thể mệt nhọc, không thể vận động kịch liệt. Hòa Lý Thanh cũng là thầy thuốc, trong lòng đã sớm tính kỹ giờ dưỡng thương, bác sỹ chẩn đoán bệnh cũng chỉ là xác minh, báo cho Lâm Đồng Chương. Lúc ấy sắc mặt Lâm Đồng Chương phức tạp, là quá áy náy không có mặt mũi nào đối mặt với quẫn bách.

Vụ án của Lâm Hưng An bị người ta thúc đẩy, chưa đầy bốn tháng đã tuyên án, mà trong quá trình đó ông ta rất đau khổ, biết rõ chống án cũng sẽ không thay đổi được hiện trạng, cho nên về sau ông ta cũng đã chết tâm. Đầu năm đến bây giờ, mới qua hơn năm tháng, trong tòa thành phía Bắc, thời tiết chớm lạnh, Hòa Lý Thanh thoải mái phơi nắng trên sân thượng, đến khi cô nghiêng đầu sang nhìn thì không biết Lâm Đồng Chương đứng ở phòng khách bao lâu.

Cô hơi chút kinh ngạc, liền xoay đầu lại, như sợ cái gì.

Lâm Đồng Chương chậm rãi đi vào sân thượng, cách cô vài bước xa thì dừng lại.

Một lát sau, trầm giọng nói: “Chúng ta đều sợ ngồi yên tĩnh với đối phương, em sợ anh đòi em đáp án, anh sợ em cho anh câu trả lời anh không muốn nghe, dường như không còn gì tốt hơn là giữ gìn hiện trạng này kéo dài ngày này qua ngày khác.”

Cô trầm mặc che tạp chí ở trên mặt, kéo chăn lông trên người.

“Còn nhớ vợ lão Nhạc không? Xảy ra tai nạn xe cộ thành người sống đời sống thực vật, ngày hôm qua đã qua đời.” Hòa Lý Thanh khẽ cựa nhưng vẫn trầm mặc.

“Hai người bọn họ tính là gì? Lão Nhạc khỏe mạnh cao 1m8, khóc thật đức hạnh. Anh thấy khó coi thay cậu ta.”

“Anh nghĩ, có lẽ chúng ta thật sự không thích hợp, những năm này anh đã nói với em, luôn yêu em, nhưng không chịu được cô đơn, đổi nhiều người bạn mà không giữ em lại, lại giữ em không tha, lãng phí một cách vô ích vài chục năm. Anh dùng tuổi trẻ yêu em không biết lý do, làm nhiều chuyện không thể tha thứ, em lấy lý do vì thù hận gia tộc, tiêu cực buông tha cho anh buông tha cho các con. Có lẽ tình yêu này không thuần túy, em có yêu anh, là bởi vì anh xuất hiện đúng thời điểm, anh yêu em lại tự ràng buộc nhau.”

“Có phải là trên thế giới này, có một lão Lâm khác thích hợp với em, yêu em, săn sóc em, không có chuyện xưa với nhà họ Lâm, không có Lâm Đồng Chương hai mươi tuổi tùy hứng, tức giận cũng sẽ không lạnh lùng đến thương tổn em, đương nhiên cũng sẽ không hối hận phải đợi vài chục năm trông coi con trông coi phòng ở chờ em trở về.”

“Em không nói lời nào, anh cũng hiểu em, sẽ không hiểu lầm em càng không để cho em rong chơi vài chục năm bên ngoài. Các người có một gia đình vui vẻ hòa thuận, rời nhà một ngày cũng sẽ lo lắng không có mình người trong nhà hôm nay sẽ như thế nào, một bông hoa một cọng cỏ trong nhà, một bàn một ghế dựa, bất luận bài trí cái gì đều dựa theo sở thích của đối phương, thương lượng có muốn đổi bát đũa gốm sứ hay không, bàn hoa trong phòng xảy ra vấn đề, gần đây có phải con có tâm sự gì hay không. Sau đó thoáng một cái cả đời nằm ở sân thượng chờ chết, trước khi chết còn nắm tay đối phương, sợ rơi xuống trước đối phương một bước.”

“Nếu chúng ta còn kéo dài tiếp, có phải em sẽ bỏ lỡ cơ hội tìm kiếm người yêu mình thực sự, anh thật sự nghĩ đến khả năng này.” Anh cười một chút, “Cảm thấy thật sự là thoải mái, em không hạnh phúc cũng phải ở bên cạnh anh. Anh rất ích kỷ.” Anh vẫn không nhúc nhích, đứng ở nơi đó nói, cả hai đều không nhìn rõ mặt đối phương, mặt mũi tràn đầy lệ.

“Em hãy suy nghĩ thật kỹ, nếu quả thật có lòng muốn tiếp tục sống cùng nhau, chúng ta sẽ bàn lại, nếu như những lời này của anh làm em càng kiên định quyết tâm rời đi, vậy em hãy đi đi. Quy Sinh, anh sẽ chăm sóc Quy Sinh thật tốt, nó sắp năm tuổi rồi, anh chưa từng chăm sóc nó thật tốt, nên anh hi vọng em để nó ở lại.” Thanh âm khàn khàn nói xong, chân không biết nên tiến về trước hay là quay đầu lại, trước sau giơ lên vài lần mới xoay người bỏ đi, từng bước một như dẫm nát trái tim.