Hòa Lý Thanh

Chương 45: Người Thân Chết



Qua thật lâu, cô và Hòa Dịch Hoa cũng bình tĩnh hơn, Hòa Dịch Hoa cười nói: “Quy Sinh đang trên đường, nói cho anh một chút về em, em ở nhà họ Lâm đã nhiều năm, em và Lâm Đồng Chương là thế nào?”

Hòa Lý Thanh kéo một mảnh vải từ rèm cửa sổ, rèm cửa sổ bị nhấc lên để xuống, kích thích từng trận bụi quơ múa trong ánh mặt trời mùa đông.

Cô cúi đầu quấn vào bắp đùi bị đâm, tóc vốn được búi, bây giờ đã buông ra, vài sợi rơi trên trán, không thấy rõ hàng mi nét mày, chỉ thấy cái cằm xinh đẹp, hình môi, nước mắt thấp thoáng trên mặt, cô quấn cẩn thận, lấy mu bàn tay quệt dưới mặt, mới nhỏ giọng nói: “Không có gì muốn nói.”

Cô ngẩng đầu lên, cười nói, trong mắt lại tràn đầy đau thương, “Anh, sao anh phải khổ? Tại sao biến thành như vậy?”

Hòa Dịch Hoa cứng mặt, khóe miệng co giật, “Chú Trần nuôi anh lớn, lại muốn biến thành kẻ điên với anh.”

Anh ta hung tợn nhìn chằm chằm Hòa Lý Thanh, “Năm đó vợ chú ấy ôm đứa bé tám tháng, cũng sắp sinh, nhưng bởi vì chuyện khoản mục nên bị Lâm Hưng An bịt miệng, trước khi chết cái thai chết cũng trôi ra, là một bé trai.”

Anh ta cười điên cuồng: “Chú ấy dùng tiền của ba nuôi anh lớn, trong đầu cả ngày cả năm đều là báo thù, bọn anh không có cách nào đến gần Lâm Hưng An, chỉ có thể dùng những đồng tiền kia tích lũy quan hệ tìm kiếm chứng cớ, rốt cuộc hai năm trước chú ấy bức mình chết, trước khi chết dặn dò anh nhất định phải hành hạ Lâm Hưng An tới chết.”

Anh ta nhìn chung quanh, “Cho nên anh tới nơi này, ngây người hai năm, ngày ngày mưu đồ những việc này, chú Trần thành công, anh biến thành kẻ điên giống chú ấy. Anh vừa hận Nhà họ Lâm, vừa hận tại sao ban đầu người để lại là em.”

Hòa Lý Thanh e sợ làm anh ta lại nổi cơn điên, đả thương lẫn nhau, nói nhanh sang chuyện khác, “Em sẽ nói với anh, nói một chút về vài năm của em.”

Hòa Dịch Hoa ngây ngốc, hình như quên anh ta muốn nói gì, cô quan sát, tốc độ nói từ từ chậm lại, “Ông nội dẫn em trở về, đối xử với em rất tốt, mặc dù không nhắc tới nhà họ Hòa với em, sợ là trong lòng cũng mang theo áy náy, không dám đối mặt với em. Ông ấy làm bạn với em 13 năm, trước khi chết cũng sắp xếp xong chuyện của em.”

Vết thương thấy đau, cô thở dốc một hơi, sắc mặt tái nhợt, “Lúc trẻ lão Lâm có lẽ yêu thích em, em cũng yêu anh ấy, nhưng.” Ánh mắt cô sáng ngời, hình như bắt đầu hồi tưởng, “Tình yêu này xen lẫn quá nhiều thứ, nếu không đủ thuần túy sẽ rất khó tiếp tục.”


“Em yêu anh ấy, nhưng em làm em khi mới mười sáu tuổi, mỗi khi ở chung một chỗ với đứa bé, còn có cha mẹ anh ấy trình diễn ảnh gia đình thì em sẽ ở một bên mất hồn, trước kia đúng là như vậy. bupbecaunang Cha ngồi ở đây, mẹ càu nhàu phòng anh lộn xộn, thỉnh thoảng cha mẹ nhà khác sẽ mang con tới tố cáo, sau đó cha đuổi theo đánh anh trong đại viện, mấy đứa nhóc cũng đứng ở trước nhà mình cười cợt.”

Cô bình tĩnh nhìn Hòa Dịch Hoa, “Cho nên, lúc ấy có con cùng người yêu, rõ ràng nên vui vẻ, nhưng trong lòng lúc nào cũng âm thanh nhắc nhở, đây không phải là nhà em, nhà em bị mấy người trước mặt làm hỏng. Em không có cách nào toàn tâm toàn ý trở thành một phần tử của cái nhà kia, lâu sau, trong lòng lão Lâm liền có gai.”

“Lúc đó anh ấy mới hai mươi, cũng tính tình trẻ con, không muốn giải quyết vấn đề, ngược lại giống như trả thù phóng túng bản thân vui đùa. Hình như em càng đau lòng, anh ấy càng khẳng định anh ấy quan trọng.”

“Anh xem, đây là tuần hoàn ác tính, tổn thương lẫn nhau lại không buông tay được. Thoáng một cái, không phải đã qua vài chục năm sao?”

“Em ở bên ngoài vài năm, gặp qua rất nhiều người rất nhiều việc, có vài vợ chồng, từ hơn ba mươi năm trước kết hôn thường cãi nhau, chuyện lớn nhỏ cũng có thể cãi, nhưng không ly hôn, biết rõ chỉ có đối phương mới che dù khi trời mưa vì mình, lúc đau khổ phủ xuống cùng mình trải qua, còn có nhiều vợ chồng, sẽ bởi vì một chút chuyện vặt vãnh mà buông tha, tách ra lại tự tìm người cho là thích hợp hơn. Hôn nhân như thế, cái khác ngoại lệ như thế nào?”

“Mọi người tự trách hoặc là có oán thì đều sẽ nghĩ, nếu như ban đầu mình thế này, nếu như ban đầu mình không thế kia. Tích tụ trong lòng thời gian lại trôi qua, buông tay, thời gian cũng trôi đi, nếu không thể cứu vãn, vì sao không buông?”

Ánh mắt của cô lại bắt đầu đỏ lên, đưa tay tới, “Anh, chúng ta đừng nghĩ chuyện lúc trước được không? Thân thể anh khẳng định còn có thể trị, chúng ta còn có thật nhiều năm ở cùng nhau, anh buông tha những thứ này đi.”

Hòa Dịch Hoa thất thần nhìn không trung, ánh mắt không hề có tiêu điểm, thì thào mà nói ra: “Không còn kịp rồi, không còn kịp rồi, Vãn Niếp, hơn hai mươi năm, anh vẫn còn sống chỉ vì khiến Lâm Hưng An chết.”

Anh ta quay đầu nhìn về phía Hòa Lý Thanh, đột nhiên cười, “Em nói anh, bảo anh buông tha, anh làm sao làm được.”

Nói xong, anh ta giơ tay lên, giơ súng lên, “Anh không cần Quy Sinh nữa, chúng ta đi tìm ba mẹ, có được hay không?”

Cùng lúc đó, lầu dưới vang lên một tiếng nổ mạnh, không đợi hai người tỉnh lại, Lâm Đồng Chương mặc áo chống đạn phá cửa sổ xông vào.

Cây hòe cách cửa sổ chỉ có ba mét, anh theo cây hòe xông vào, mà Mạc Thánh Vĩ làm xong phòng vệ dưới lầu.

Không đợi Mạc Thánh Vĩ tới lầu hai, một tiếng súng vang từ trong phòng truyền ra, sau khi tiến vào, Hòa sững sờ run rẩy trong ngực Lâm Đồng Chương, Hòa Dịch Hoa tựa vào lưng sofa, huyệt Thái Dương đang rướm máu.

Tiếp đó, Hòa bắt đầu khóc lớn tiếng, nước mắt bị đè nén bao nhiêu năm, cô mất đi người thân cuối cùng của mình.