Hoa Hồng Trao Kền Kền

Chương 26: Đường đỏ hoa hồng



Trợ lý Lưu lại hiểu sai ý, lập tức bổ sung: “Em gái của cô Giang Lăng hiện nay đang học tại đại học Stanford.”

Ngôn Úc không có hứng thú, anh chỉ liếc mắt qua rồi thu về tầm mắt, nhấc chân bước ra thang máy: “Đi thôi.”

Trợ lý Lưu mau chóng bắt kịp.

Cho đến khi đi ra đại sảnh, anh ta đi theo Ngôn Úc đứng dưới mái hiên tòa nhà, thấp giọng hỏi: “Chu tổng, bây giờ anh muốn về tập đoàn chứ?”

Ngôn Úc giơ tay nhìn đồng hồ, nói: “Cậu về trước đi, tôi còn có việc khác.”

Trợ lý Lưu hỏi: “Vậy lát nữa cần sắp đặt xe qua đây đón anh không?”

Ngôn Úc đáp: “Không cần.”

Trợ lý Lưu không rõ, đang muốn nói gì thì sực nhớ ra, anh ta nhất thời ngầm hiểu: “Vâng, tôi biết rồi.”

Xung quanh là khu buôn bán sầm uất, trợ lý Lưu đứng trước khu cây xanh nhìn Ngôn Úc cất bước rời khỏi. Anh ta cứ vậy nhìn anh đi vào…tiệm trà sữa bên cạnh?

Trợ lý Lưu ngây ngẩn cả người.

Gần giữa trưa, ánh nắng bên ngoài gay gắt. Nhiệt độ tăng dần, cây cối hai bên đường bị ánh nắng rực cháy bao phủ trông rã rượi. Trợ lý Lưu nhìn thấy rõ ràng Ngôn Úc không phù hợp với bầu không khí của tiệm trà sữa, cũng chẳng biết có phải ánh nắng quá gắt hay không, anh ta nhất thời đờ đẫn rơi vào trầm tư.

***

Trong phòng họp, Trần tổng của tập đoàn Hải Minh lật xem giấy tờ trên tay, ông ta rốt cuộc ngẩng đầu cười nói với mấy người đối diện.

“Các vị, tôi đã xem kỹ phương án sáp nhập do quý vị đề xuất. Tôi sẽ trao đổi với các thành viên ban giám đốc khác, chờ có kết quả rồi tôi sẽ liên lạc với các vị.”

Phương Gia Minh nhíu mày: “Ý của Trần tổng là không hài lòng với điều kiện chúng tôi đưa ra sao?”

Trần tổng đan hai tay đặt trước bàn, cười ha hả: “Đương nhiên không phải. Có điều chuyện sáp nhập lớn như vậy đương nhiên phải thận trọng, đúng không? Hơn nữa việc này dựa vào một mình tôi cũng không thể nào quyết định. Sau khi bàn bạc với các thành viên ban giám đốc khác, tôi mới có thể cho các vị câu trả lời chắc chắn.”

“Thế à?” Phương Gia Minh ám chỉ, “Nhưng tôi nhớ ngày hôm qua trong điện thoại Trần tổng không phải nói vậy.”

“Ha ha, chuyện này à…” Động tác Trần tổng hơi khựng lại, nói khéo, “Giám đốc Phương cậu xem, chim khôn lựa cành mà đậu, liên quan đến việc tương lai và phát triển của xí nghiệp, ban giám đốc đương nhiên cũng hy vọng có thể thương lượng được điều kiện tốt nhất.”

Phương Gia Minh không nói gì.

“Trần tổng ——” Một người trong nhóm thiếu kiên nhẫn, theo bản năng muốn lên tiếng.

Phương Gia Minh giơ tay ngắt ngang anh ta rồi ngẩng đầu nói với Trần tổng: “Được, tôi hiểu ý Trần tổng rồi, vậy chúng tôi chờ đợi câu trả lời của Trần tổng. Về điều kiện sáp nhập bổ sung, chúng tôi sẽ thương lượng lại với Giang tổng.”

“Được, các vị đi thong thả.” Trần tổng đứng dậy, tươi cười tiễn nhóm người ra cửa.

Ra khỏi phòng họp, trợ lý đưa mấy người bọn họ tới trước thang máy.

Ra quân bất lợi, khi rời khỏi văn phòng, tâm trạng của thành viên trong nhóm không quá sáng sủa. Giang Lăng lẳng lặng đứng ở góc thang máy lắng nghe những người khác thấp giọng thảo luận.

“Lời nói của Trần tổng có ý gì? Chẳng lẽ bọn họ thật sự lựa chọn hợp tác với tập đoàn Chu thị?”

“Nhưng nghiệp vụ du lịch tốc hành chưa bao giờ là nghiệp vụ chính của tập đoàn bọn họ.”

“Cũng không nghe nói tập đoàn Chu thị muốn phát triển nghiệp vụ mới.”

“Chỉ mới qua một ngày, tập đoàn Hải Minh lại đột nhiên thay đổi thái độ, trước đó bọn họ khóc lóc thảm thương cầu xin chúng ta hợp tác.”

“Giám đốc Phương, việc này anh thấy sao?” Một người trong đó hỏi Phương Gia Minh.

Phương Gia Minh bình tĩnh cất tiếng: “Đó là vì trước đây không có đối thủ nào cạnh tranh với chúng ta, ai có thể ngờ đến lại đột nhiên nhảy ra một tập đoàn Chu thị.” Anh ta dừng một chút, “Nhưng có khả năng đây chỉ là thủ thuật che mắt. Mục đích của tập đoàn Chu thị khác với chúng ta, Trần tổng làm vậy là để khiến chúng ta nhượng bộ.”

Hai người còn lại trông hơi đăm chiêu.

“Vậy thì đợi thôi, với tình hình tài chính hiện nay của tập đoàn Hải Minh, bọn họ cũng không chịu đựng được bao lâu. Nói không chừng chưa đến ba ngày, ông ta sẽ…”

Đinh!

Thang máy tới đại sảnh.

Cửa thang máy mở ra, nhóm người vừa ra thang máy thì nhìn thấy Chu Vận Ninh xuất hiện tại đại sảnh tập đoàn Hải Minh. Hôm nay cô ấy mặc chiếc váy cổ V màu đen, bên ngoài choàng chiếc áo khoác bằng tơ, đeo kính râm mang giày cao gót, khí chất ngổ ngáo.

Người đi ngang qua quay đầu lại liên tục.

Chu Vận Ninh đứng ở cửa đại sảnh tháo kính râm ra, như là đang đánh giá hoàn cảnh xung quanh. Tìm được mục tiêu rồi, cô ấy mỉm cười cất bước đi tới.

“Anh nhìn gì đó?” Đồng nghiệp đi cùng đột nhiên vỗ vai người kia.

Người đồng nghiệp kia thu hồi tầm mắt, có chút lơ đãng nói: “Không, cô gái ban nãy có lai lịch gì? Túi xách trong tay cô ta, hình như là…chiếc túi Kelly màu vàng hồng của Hermes?”

Đồng nghiệp kinh ngạc: “Sao anh hiểu rõ về túi xách của phụ nữ thế?”

Anh chàng kia đáp lại: “Hôm qua vợ tôi lướt thấy trên weibo, ồn ào đòi mua đó.”

“Vợ muốn thì mua đi.”

“Đừng mơ, chỉ một cái túi thôi đã bằng tiền lương mấy chục năm của bọn tôi.”

Đồng nghiệp líu lưỡi, ánh mắt nhìn sang Chu Vận Ninh: “Đắt thế à? Cô gái kia đến đây làm gì? Khoan đã…sao tôi cảm thấy cô ta trông hơi quen mắt?”

Chu Vận Ninh lập tức đi tới bàn lễ tân, dừng bước: “Tôi là Chu Vận Ninh, hôm qua đã hẹn trước với Trần tổng của các người.”

Sau khi lễ tân đối chiếu thì trả lời: “Cô Chu chào cô, mời cô đi thẳng lên lầu 17.”

“Được, cảm ơn.”

Chu Vận Ninh xoay người đi về phía thang máy.

“Chu Vận Ninh?” Người đàn ông nhìn theo bóng lưng của cô ấy, kinh ngạc cất tiếng, “Là cô ta à?”

“Anh cũng biết hả?”

“Cô hai nhà họ Chu đó, có tiếng trong giới.” Chờ Chu Vận Ninh vào thang máy, người đàn ông mới thấp giọng bổ sung, “Cái loại kiêu ngạo hống hách đó.”

“Ồ.” Người đồng nghiệp hiểu ngay, “Vậy cô ta chắc là người của tập đoàn Chu thị tới tìm? Cơ mà bọn họ chẳng phải vừa mới rời khỏi ư?”

Hai người kia nhanh chóng kết thúc đề tài này, ngược lại nói đến việc sáp nhập.

Giang Lăng theo nhóm người đi ra tòa nhà, cho đến khi tới dưới mái hiên, cô mới lên tiếng: “Giám đốc Phương, buổi chiều còn có công việc khác không?”

Phương Gia Minh nói: “Không có.” Anh ta tạm dừng rồi nói, “Cũng sắp trưa rồi, tôi mời mọi người đến Nhạc Đào Cư gần đây dùng bữa, thế nào?”

“Giám đốc Phương quyết định là được.”

“Tôi không thành vấn đề, cơ mà sao lại không biết ngại để giám đốc Phương tốn kém chứ?”

Phương Gia Minh cười nói: “Hôm nay mọi người cũng vất vả, nên mà.”

Giang Lăng nói: “Giám đốc Phương, buổi trưa tôi có hẹn rồi, sẽ không đi cùng mọi người.”

“Cô Giang hẹn bạn trai à?” Đồng nghiệp tò mò.

Giang Lăng cười cười, không nói gì.

Phương Gia Minh gật đầu tỏ vẻ hiểu chuyện: “Vậy dọc đường cẩn thận.”

“Tôi đi trước, lần sau có cơ hội tôi sẽ mời mọi người ăn cơm.” Cô gật đầu với ba người kia rồi xoay người rời khỏi.

Đi ra vài bước, Giang Lăng lấy di động xem thời gian hiện tại, đã qua ba tiếng đồng hồ.

Cô mở wechat, gửi tin nhắn cho Ngôn Úc: [Anh Ngôn, tôi xong rồi, bây giờ anh đang ở đâu?]

Chàng trợ lý: [Ngẩng đầu nhìn sang phía bên phải.]

Giang Lăng ngẩng đầu, nhìn qua hướng anh chỉ. Cách đó không xa có một tiệm trà sữa, cửa kính trong suốt. Bên ngoài tiệm đặt vài cái bàn, dựng lên hai cái ô che nắng rất lớn.

Ngôn Úc ngồi bên ngoài tiệm, một mình chiếm cả một cái bàn. Ống tay áo sơ mi trắng xắn tới khuỷu tay lộ ra chiếc đồng hồ thiết kế riêng đeo trên cổ tay, anh đã cởi ra áo vest tùy ý vắt lên tay vịn của chiếc ghế mây, trên chiếc bàn tròn thủy tinh trước mặt đặt một cái túi mua về của tiệm trà sữa.

Toàn thân anh tràn ngập khí chất cao ngạo lạnh lùng, thoạt nhìn không hợp với vẻ nhàn nhã của trà sữa, nhưng tự tạo thành một phong cảnh riêng.

Hết sức nổi bật, tần suất ngoảnh đầu cũng rất cao.

Giang Lăng hơi cong khóe môi, cô nhấc bước đi về phía anh. Đi được vài bước, cô bỗng nhiên để ý tới ngoài ba mét có hai cô gái đang cầm di động, kề sát nhau thì thầm.

Cô gái tóc ngắn thúc giục bạn mình: “Qua đi, xin wechat thôi mà, nhanh lên nhanh lên.”

Cô gái tóc dài do dự: “Nhưng mà, không biết anh ấy có bạn gái chưa.”

“Anh ấy ngồi ở đó lâu vậy khẳng định là chưa rồi, bằng không cũng sẽ không tự mình đi uống trà sữa.”

“Thật hả? Thật sự chưa có à?”

“Nhanh đi nhanh đi.”

Dưới sự hối thúc của cô bạn, cô gái tóc dài hít sâu một hơi, cố lấy dũng khí bước ra bước đầu tiên.

Giang Lăng tỉnh bơ đi qua ngồi xuống bên cạnh Ngôn Úc, cô cười hỏi: “Anh Ngôn, chờ lâu rồi à?”

Ngôn Úc nhìn cô không nói gì, nhưng ánh mắt lại rất rõ ràng giống như đang hỏi lại cô biết rồi còn hỏi.

Giang Lăng nhìn bên trong tiệm trà sữa, lại hỏi: “Bên ngoài nóng vậy, sao anh không vào trong chờ?”

“Đồ uống em muốn.” Ngôn Úc đẩy cái túi trên bàn qua, trên mặt không có biểu cảm dư thừa gì.

“Cảm ơn anh.” Giang Lăng thu hồi tầm mắt, lấy ra đồ uống trong túi.

Khi cầm lấy cốc giấy, cô khựng lại một chút, chạm vào cốc còn có thể cảm nhận được sự ấm áp bên trong.

Trà sữa gừng đường đỏ hoa hồng.

Khi nhìn thấy tấm nhãn dán trên cốc, cô nghi hoặc nhìn Ngôn Úc: “Anh Ngôn, chẳng phải tôi muốn trà đào kem cheese sao?”

“Tôi đã hỏi người ta, trong đồ uống mà em muốn toàn là đá.” Ngôn Úc tạm dừng, giọng điệu trầm tĩnh, “Tình hình hiện tại của em thế này còn dám uống?”

“Vậy thôi đi, dù sao cũng là anh Ngôn mua, đồ uống nóng cũng tốt.”

Giang Lăng nhoẻn miệng cười, cô mở nắp ra uống trà sữa.

Hai cô gái cách đó không xa nhìn từ xa dừng lại, có chút thất vọng nói: “Hóa ra anh trai đẹp thật sự đang đợi bạn gái.”

“Anh ấy hình như đợi lâu lắm rồi, ban nãy khi chúng ta đến đây anh ấy đã ngồi ở đằng kia.”

Cô gái tóc dài cực kỳ hâm mộ: “Bạn gái của anh ấy cũng hạnh phúc quá đi.”

“Ô, hình như anh ấy phát hiện chúng ta rồi, đi mau đi mau.”

Giang Lăng không lộ cảm xúc, chờ hai cô gái kia rời khỏi cô đặt cái cốc xuống, làm như tò mò hỏi: “Anh Ngôn, tại sao anh vội vàng trả hẹn với tôi? Thực ra tôi không gấp chút nào.”

Ngôn Úc nhướng mày: “Nhưng tôi không thích nợ người khác.”

“Thế à?” Giang Lăng không tỏ rõ ý kiến, cô xé ra bao đựng ống hút rồi cắm vào cốc giấy, sau đó đưa trà sữa tới trước mặt Ngôn Úc, “Anh muốn uống không?”

“Không muốn.” Ngôn Úc lời ít ý nhiều.

Giang Lăng không lo tới anh nữa, cô cắn nhẹ ống hút, toàn thân tựa trên người anh, coi một bên người anh thành cái đệm, đầu cô tựa trên vai anh. Cô uống trà sữa, thoải mái híp mắt lại.

“Nói mới nhớ, tôi rất thích loại quan hệ hiện nay của chúng ta.”

Ngôn Úc ngớ ra: “Quan hệ gì?”

Giang Lăng ngửa đầu nhìn anh, làm như nghi hoặc: “Hửm? Không phải đồng phạm sao?”

Tiệm trà sữa cách bãi đỗ xe lân cận không xa, khi nhóm người Phương Gia Minh đi tới bãi đỗ xe thì đúng lúc thấy được cảnh này tại tiệm trà sữa.

Động tác mở cửa xe khựng lại, đồng nghiệp hơi kinh ngạc nói: “Ơ, mau nhìn kìa, đó không phải là Ngôn Úc của tập đoàn Chu thị à?”

“Người mà cô Giang hẹn buổi trưa chẳng lẽ là…Ngôn Úc?” Người còn lại cũng kinh ngạc.

Hai người đưa mắt nhìn nhau.

“Chẳng lẽ, cô Giang và Ngôn Úc đang yêu nhau?”