Hoa Hồng Sớm Mai

Quyển 4 - Chương 26: Ngoại truyện 3: Hồng Kông, xuân



Dạo này Milan rất bận, gần như ngày nào cũng ở bệnh viện Mary 24 tiếng.

Bệnh viện Mary là bệnh viện phụ thuộc đại học Hồng Kông, cũng là một bệnhviện công lập tổng hợp các chức năng dạy học, chữa bệnh và nghiên cứukhoa học trực thuộc Cục y tế Hồng Kông, tuyệt đối xem như hạng nhất trên phương diện kỹ thuật chữa bệnh. Phòng sinh chia làm hai loại phòngthường và phòng riêng. Các danh nhân và minh tinh Hồng Kông đều chọnbệnh viện Mary làm nơi khám chữa bệnh. Mai Diễm Phương và Thẩm Điện Hàcũng nằm điều trị ở đây khi mắc bệnh nan y.

Gần đây vợ của một minhtinh giàu nhất nhì Hồng Kông có thai, nghe nói đã đặt phòng riêng trước ở bệnh viện Mary. Còn có một minh tinh có chồng cũng là minh tinh chuẩnbị sinh con thứ hai, cũng đã đặt phòng riêng từ mấy tháng trước.

Bất cứ người nào trong hai người này sinh con đều cũng sẽ được đưa tin trên đầu trang giải trí các báo.

Vì vậy các phóng viên phụ trách mảng giải trí đều xem nơi này như địa điểm phục kích, chờ đợi quên ngày quên đêm. Ngay cả đi vệ sinh Milan cũngphải chạy, ăn cơm cũng vẫn phải mở to mắt, nhưng ngồi đủ hai ngày haiđêm cũng không thấy một thai phụ nào đi vào đây. Từ phía cầu thang nhìnlại, một loạt phòng sinh riêng mở cửa nhìn ra biển rộng, trời nước mộtmàu, phong cảnh tươi đẹp.

Mùa xuân Hồng Kông, mây trắng đầy trời, mặt biển xanh biếc, hoa tử kinh nở rộ. Những cơn gió nhẹ thổi qua, mùi thơm đặc thù tràn ngập không khí.

Milan dụi mắt, đi tới góc hành langduỗi lưng một cái, nhìn mặt trời đã ngả về tây, một ngày lại sắp qua màkhông thu hoạch được gì.

Có điều trên mặt Milan vẫn không có vẻ gì chán nản, cô nhìn quanh một lượt, lấy điện thoại ra, cười tít mắt bấm một dãy số.

Điện thoại kết nối rất nhanh, một giọng nam lành lạnh nặng nề vang lên, "Có việc gì à?"

"Tổng giám đốc Bùi, anh đừng nghiêm túc như vậy được không? Sắp làm bố rồi,phải cười nhiều vào! Ha ha, để Thư Sướng nghe điện thoại đi!"

Milancó một nguồn tin độc quyền, một thai phụ đã vào phòng sinh có phong cảnh đẹp nhất bệnh viện Mary qua cửa sau từ phòng bệnh thông thường. Thaiphụ đó chính là đồng nghiệp của cô, Thư Sướng, phu nhân Tổng giám đốcBùi Địch Văn của Tập đoàn Hằng Vũ, mấy ngày nay chính là ngày sinh theodự kiến.

Bùi Địch Văn quay đầu lại nhìn, Thư Sướng chống tay sau eo,nặng nề đi lại trong phòng. Nhìn cô có vẻ đầy đặn hơn trước kia mộtchút, trên má có mấy nốt nám da, chân hơi bị phù, đôi dép lê dưới chânđã rơi đâu mất một chiếc, cô dùng chân tìm kiếm một hồi lâu mà khôngthấy, đành cười cười tự giễu.

"Cô ấy có thai, phải cách xa bức xạ. Cô có chuyện gì?" Bùi Địch Văn cau mày nói nhanh hơn.

Milan cười ha ha, "Thì em muốn hỏi thăm chứ sao? Tổng giám đốc Bùi, đã thốngnhất rồi nhé, em bé vừa sinh ra là anh phải nói với em ngay để em còngửi bài. Nếu anh nuốt lời là em sẽ viết tỉ mỉ về chuyện năm đó Thư Sướng độc thân đến Hồng Kông và bị anh bắt nạt đấy!"

Bùi Địch Văn hắnggiọng mấy tiếng, rất mất tự nhiên, "Tôi biết rồi". Sau đó anh vội vã gác điện thoại, đi tới trước mặt Thư Sướng đi dép vào cho cô.

"Địch Văn, anh xem em bây giờ có giống một con chim cánh cụt siêu cồng kềnh không? Ngay cả chân mình cũng không nhìn thấy được". Thư Sướng nhìn chính mình trong gương.

Bùi Địch Văn cười dịu dàng, cẩn thận đỡ eo cô, "Dù là chim cánh cụt thì cũng là chim cánh cụt đẹp nhất".

Thư Sướng liếc anh ta, "Ông xã, ánh mắt thẩm mỹ của anh có vấn đề đấy!Người như em mà gọi là đẹp thì ngoài đường toàn là người đẹp tuyệt sắcnghiêng nước nghiêng thành rồi".

Bùi Địch Văn chiều chuộng vuốt vuốtmũi cô, "Em rất đẹp mà! Nào, nằm xuống!" Anh đỡ cô nằm xuống ghế, từ từcúi đầu xuống sát bụng cô, "Anh phải xem xem hôm nay bảo bối của chúngta có ngoan không!"

Nhìn vẻ mặt hưng phấn và hạnh phúc của anh, ThưSướng không biết nên khóc hay cười, ngón tay nhẹ nhàng vuốt tóc anh,"Địch Văn, anh là Tổng giám đốc mà ngày nào cũng làm những việc non nớtnhư vậy, không lẽ rất thú vị sao?"

"Sao lại non nớt, đây là anh đanggiao tiếp với con", Bùi Địch Văn rất nghiêm túc, "Từ giờ khắc nó đi tớithế gian này, anh không muốn bỏ lỡ bất cứ một thay đổi nào của nó. Ờ,hôm nay nó đạp mạnh hơn hôm qua".

"Thật muốn quay lại cảnh này rồi chiếu cho cấp dưới của anh xem trong hội nghị thường lệ". Thư Sướng nói rất không phúc hậu.

Bùi Địch Văn cười cười, "Cũng được! Ít nhất cũng làm cho bọn họ biết vị lãnh đạo nghiêm khắc của họ cũng có lúc rất hiền từ".

Thư Sướng thở dài, từ khi biết người đàn ông này, cô chưa bao giờ đấu lạiđược anh ta, "Thật hối hận vì lúc đầu đã làm thuộc hạ của anh, nếu không em đã không có thói quen phục tùng anh như bây giờ". Cô không phục.

Bùi Địch Văn lót một chiếc gối dựa mềm sau lưng cô, "Anh sẽ không trao cảtrái tim cho một thuộc hạ của mình. Từ đầu tới giờ anh chưa từng coi emlà thuộc hạ".

Thư Sướng đỏ mặt trêu chọc, "Còn dám phét lác mà không biết ngượng, ngoài mặt là tuyển dụng, thực chất là tìm vợ".

Bùi Địch Văn nhướng mày, "Bởi vì anh không thể bỏ lỡ em. Có gì sai không?"

Cô chăm chú nhìn anh, hàng lông mi dài chớp chớp, "Kiên định như vậy à?"

Anh gật đầu, áp sát vào hôn cô, "Chưa bao giờ dao động!"

Cô thở dài, đưa tay ôm cổ anh, hai người dựa sát vào nhau.

Một hồi lâu sau, cô ngẩng đầu nhìn biển rộng xanh thẳm xa xa, "Địch Văn, em vẫn cảm thấy nằm phòng riêng thế này quá xa xỉ, anh kiếm tiền cũng rấtvất vả, không cần phải thế, em đủ sức khỏe để nằm phòng sinh thôngthường mà".

Anh nắm tay cô áp lên ngực, "Thư Sướng, em thử nghĩ đếntâm tình một người đàn ông bốn mươi tuổi mới làm bố xem! Đây không phảilãng phí xa hoa mà là anh nghĩ cố gắng mang đến những gì tốt đẹp nhấtcho vợ con mình. Em không biết em và con có ý nghĩa gì với anh sao? Đếntuổi này anh mới cảm thấy cuộc đời mình đầy đủ".

"Địch Văn...", cô rên rỉ một tiếng, nhắm mắt lại để mặc anh hôn liên tục lên mặt mình.

"Không được nói gì đến tuổi tác nữa. Anh không già, chúng ta phải cầm tay nhau đi một đoạn đường rất dài! Em là phụ nữ, con mới chuẩn bị sinh, anhchính là chỗ dựa vững chắc của hai mẹ con!"

Anh cười, "Được, vì hai mẹ con, anh sẽ cố gắng không già".

Hai người đều không nói gì nữa, chỉ dịu dàng ôm nhau.

"Không được! Nếu bà không muốn làm bổn phận của mẹ chồng thì để tôi làm. Xướng Xướng ở cữ, tôi sẽ chăm sóc, làm sao phải thuê người phục vụ?" Tiếngbước chân đột nhiên vang lên ngoài hành lang, Vu Phân nói oang oang.

Thư Sướng và Bùi Địch Văn nhìn nhau cười.

Thư Sướng gần sinh, Bùi Địch Văn đón Vu Phân và Thư Tổ Khang đến Hồng Kông. Thư Sướng lo lắng bọn họ không thể thích ứng với cuộc sống phú hàotrong nhà họ Bùi, Thư Tổ Khang tỏ ra rất lạnh nhạt, còn Vu Phân quả thực là đến đây để gây sự. Không chỉ có ý kiến với việc ăn uống của ThưSướng do nhà họ Bùi sắp xếp mà cả trong việc chăm sóc cho Thư Sướng sắptới, Vu Phân cũng có quan điểm bất đồng.

Trữ Ái Lâm cũng ở nước ngoài nhiều năm, từ nhỏ đã được giáo dục theo kiểu phương Tây. Bà có biệnpháp làm cho Ngũ Doanh Doanh trở nên ngoan ngoãn nhưng lại không làm gìđược bà thông gia này.

Trong nhà họ Bùi, ngày nào mọi người cũng thấy hai người bọn họ tranh cãi đỏ mặt tía tai, ai cũng không nhường ai, cóđiều dù tranh cãi nhưng lại không mất hòa khí.

Nói cho cùng, mục đích của họ đều là muốn Thư Sướng được chăm sóc tốt nhất.

Trữ Ái Lâm cắn môi, nhẹ nhàng nói, "Không phải tôi trốn tránh trách nhiệmlàm mẹ chồng mà người phục vụ bà đẻ đã được đào tạo chuyên môn, họ biếtđiều gì tốt nhất đối với sản phụ".

Vu Phân xua tay, "Đào tạo kiểu gìthì cũng không bằng người từng trải được. Đó là bà sợ bẩn, sợ vất vả. Ờ, bà là phu nhân, đương nhiên không thể hầu hạ người khác được, bìnhthường chỉ có người khác hầu hạ bà. Không sao, Thư Sướng là tôi sinh ra, tôi sẵn sàng làm mọi việc cho nó".

Trữ Ái Lâm dở khóc dở cười, "Bàthông gia, Thư Sướng là vợ Địch Văn, là con dâu tôi, tại sao tôi lạikhông chịu chăm sóc nó? Có điều..."

"Biết rồi, bà sợ chính mình chântay vụng về đúng không? Bà cứ yên tâm, để tôi làm là được. Bà chỉ đẻ một đứa còn tôi đẻ những hai đứa, tôi có đủ kinh nghiệm. Năm đó lúc sinhXướng Xướng tôi đã hơn bốn mươi tuổi rồi, bây giờ Thư Sướng mới hơn haimươi, chăm sóc cũng thuận lợi hơn nhiều". Vu Phân tỏ ra rất hiểu đạinghĩa.

"Bà thông gia, không phải như vậy. Ý tôi là... bà đã nhiềutuổi rồi, phục vụ bà đẻ mệt lắm". Vừa nói xong, thấy sắc mặt Vu Phânthay đổi, Trữ Ái Lâm vội im lặng vì biết mình lại lỡ miệng.

"Tôi già đâu mà già? Đấy là tôi không chăm sóc bản thân được như bà!" Âm điệu Vu Phân trở nên cao vút.

"Bà không già, không già chút nào cả". Trữ Ái Lâm thở dài, "Bà thông gia,chúng ta có thể vào phòng nói chuyện hay không, đám y tá đã nhìn chúngta một hồi rồi kìa".

"Xướng Xướng ở trong phòng, không được cãi cọ trước mặt nó, phụ nữ có thai phải giữ cho tâm tình bình tĩnh". Vu Phân lườm.

Trữ Ái Lâm trợn mắt há mồm, bà lại đuối lí một lần nữa.

Bùi Địch Văn không nhịn được bật cười khi tưởng tượng đến cảnh mẹ đẻ mình bị mẹ vợ chỉnh cho thê thảm.

Thư Sướng lại thương mẹ chồng, cô vừa định lên tiếng, đột nhiên một cơn đau như xé ruột cuộn lên khiến cô kêu thành tiếng.

"Sao thế?" Bùi Địch Văn hỏi, nhẹ nhàng xoa bụng cô, cảm thấy em bé trong bụng động rất mạnh.

"Địch Văn, chắc là em sắp sinh rồi". Từng giọt mồ hôi hiện ra trên trán Thư Sướng.

Bùi Địch Văn đang điềm tĩnh tự nhiên đột nhiên luống cuống, sắc mặt trắngxanh như tờ giấy. Anh đứng lên, ngồi xuống, ngồi xuống, lại đứng lên,"Thư Sướng..." Anh hoảng sợ nắm chặt tay cô.

"Địch Văn, đừng căng thẳng, mau gọi mẹ". Thư Sướng nhắc nhở anh.

"A!" Anh luống cuống xoay người, "Mẹ..." Giọng nói đã trở nên biến dạng.

Hai người phụ nữ đang cãi nhau bên ngoài lập tức dừng lại, sau đó cùng đáp lời rồi chạy vào. truyện copy từ tunghoanh.com

"Sắp sinh rồi à?" Hai người nhìn nhau rồi cùng hỏi.

Thư Sướng đau bụng sinh hơi lạ, đau một hồi lại hết, nhưng vừa bưng bátcanh lên uống được mấy ngụm lại đau đến mặt mũi vặn vẹo. Lặp đi lặp lạimấy lần, Bùi Địch Văn nhìn cô mà cảm thấy mình sắp phát điên.

"Thư Sướng, sinh mổ đi!" Anh thật sự không chịu nổi sự hành hạ như vậy, trái tim như nhảy ra khỏi cổ họng.

Thư Sướng cắn răng lắc đầu, cố gắng tỏ ra thoải mái, "Có phải anh sợ emsinh thường rồi sau này dáng người sẽ biến dạng, đi cùng anh sẽ làm anhmất mặt không?"

Mặt Bùi Địch Văn cứng đờ như một bức tượng đá, anh hít sâu một hơi, "Em còn đau thế này đến bao giờ nữa?"

"Anh đi hỏi mẹ xem, sinh con đều phải trải qua quá trình này, không có gìđâu". Lại một cơn đau tràn tới, Thư Sướng nhắm mắt lại, cảm thấy sắp sửa ngạt thở.

Đương nhiên cô rất muốn sinh mổ, tiêm mũi thuốc tê, mộttiếng sau là xong xuôi hết. Mấy lần khám thai bác sĩ đều nói vị trí thai bình thường, đề nghị cô nên sinh thường. Hơn nữa sinh thường thì chỉcần một năm là lại có thể có thai, còn sinh mổ thì ít nhất cũng phải banăm.

Đây cũng là sự báo đáp của tình yêu! Sinh con đẻ cái cho người đàn ông mình yêu, sợ gì đau, sợ gì mệt mỏi?

Cô biết Bùi Địch Văn thích có con hơn bất cứ ai khác. Bọn họ từng mất mộtđứa, khi cô có thai lần nữa, anh ôm chặt lấy cô ngay trước mặt các bácsĩ và y tá. Khi đó cô nhìn thấy nước mắt vui sướng lấp lánh trong mắtanh.

Cả thời kì cô mang thai, anh chưa bao giờ rời khỏi cô một ngày.Để mua cho cô một món ăn vặt, anh có thể chạy khắp Hồng Kông, đến mùathu, cô vô tình nhắc tới khoai lang, anh lập tức gác lại công việc, cùng cô bay về Tân Giang.

Sau bảy tháng, anh tắm rửa cho cô, đi giầy cho cô, đi dạo cùng cô, nghe âm nhạc dưỡng thai, xem phim về các cảnh đẹp.

Bất cứ lúc nào cô cũng có thể cảm nhận được sự quý trọng của anh.

Cô thề, vì sự quý trọng này, cô phải làm cho anh càng hạnh phúc hơn.

Bùi Địch Văn lo lắng thở dài nhìn cô.

Rốt cục sau khi đau hai ngày một đêm, chắt trai của vua địa ốc Hồng KôngBùi Thiên Lỗi đã nhẹ nhàng đi tới thế gian này, không còn hành hạ bố mẹnó nữa.

Số tử vi cho thấy nó sinh vào giờ đại phú đại quý, một đời siêu phàm nổi bật.

Milan đưa tin này trước tiên.

Bùi Thiên Lỗi hơn tám mươi tuổi mừng rỡ như điên, đích thân đặt tên chochắt là Bùi Hạo Nhiên, lập tức sang tên một nửa cổ phần của mình cho nó.

Sau đó, theo miêu tả của y tá phòng sinh, khi con trai ra đời, vẻ mặt BùiĐịch Văn đứng cạnh vợ rất kì dị, giống như cười lại giống như khóc, bàntay nắm tay vợ không ngừng run rẩy.

Sản phụ và con trai được đưa lạiphòng bệnh, Thư Sướng đủ ngủ một đêm, hôm sau tinh thần mới đỡ hơn mộtchút. Phòng bệnh yên lặng, vừa mở mắt ra Thư Sướng đã nhìn thấy Bùi Địch Văn đang cúi đầu xuống nôi cười ngây ngốc.

"Địch Văn!" Cô khẽ gọi một tiếng.

Bùi Địch Văn quay đầu lại nhưng không quay người, "Thư Sướng, em tỉnh rồi!"

"Anh đang làm gì thế?" Cô hỏi, nhìn thấy tay anh đặt trong nôi.

"Nhiên Nhiên đang mút ngón tay anh, mút mạnh lắm", Bùi Địch Văn xúc động, hai mắt sáng lên, "Có điều nó vẫn chưa biết gọi bố".

Thư Sướng không nói được gì. Anh cho rằng con trai anh là thần đồng sinh ra đã biết nói hay sao?

"Mút ngón tay mất vệ sinh". Cô nói.

Bùi Địch Văn mỉm cười, "Anh đã sát khuẩn rồi. Hình như nó đói lắm, lúc emngủ nó cứ khóc suốt, cho nó bú bình nhưng nó không bú, cứ lắc đầu nguầynguậy. Anh vừa đưa tay đến miệng nó đã ngậm ngay lấy không chịu buôngra, cũng không khóc nữa, hay thật. Bà nội bà ngoại lại đang cãi nhau vìchuyện cho nó bú sữa mẹ hay sữa bò rồi".

"Đương nhiên là bú sữa mẹ", Thư Sướng nói quả quyết, "Ít nhất cũng phải bú tám tháng mới cai sữa".

Chắc là đã mệt, bé Hạo Nhiên chớp chớp mắt rồi ngủ mất. Bùi Địch Văn nhẹnhàng chỉnh lại chiếc chăn mỏng cho con rồi ngồi đến bên cạnh Thư Sướng, "Nhưng bú sữa mẹ thì ban đêm em sẽ không ngủ được".

"Đó là con traichúng ta mà, không ngủ được thì sao?" Thư Sướng gục đầu vào cổ anh, nhẹnhàng hỏi, "Địch Văn, con trai có xinh không?"

"Bây giờ nó vẫn đỏ hỏn, trên mặt đầy lông tơ, chả thấy đẹp trai mấy". Bùi Địch Văn thành thật trả lời.

Thư Sướng thở dài. Vẫn nói người đang yêu IQ sẽ hạ thấp, thực ra đàn ônglàm bố còn giảm IQ hơn nhiều, ngay cả nói dối một câu an ủi người kháccũng không biết.

Vu Phân và bác sĩ đều hết sức ủng hộ cháu bú mẹ, như vậy em bé sẽ tăng cường khả năng miễn dịch.

Nhưng...

Thư Sướng nhìn con trai trong lòng với vẻ mặt như đưa đám, hai mẹ con đãphấn đấu đủ một tiếng, nó bú mãi mà không ra sữa, cả mẹ lẫn con đều mướt mồ hôi, thằng bé lên tiếng khóc lớn.

"Làm sao lại thế này?" Thư Sướng nhìn về phía bác sĩ cầu cứu.

Bác sĩ cười, "Cô không biết bú sữa cũng là việc rất vất vả à? Em bé mới sinh còn yếu, lần đầu tiên có thể cần ngoại lực".

"Dùng máy hút sữa đi!" Trữ Ái Lâm nói, sau đó chột dạ nhìn Vu Phân. Bà khôngcó kinh nghiệm nuôi con, Bùi Địch Văn vừa sinh ra đã được giao cho vúnuôi rồi.

Vu Phân trừng mắt, "Không được, máy hút sữa sau này căngsữa mới được dùng, bây giờ mà hút thì Xướng Xướng sẽ đau đến phát điên.Địch Văn, con hút đi!"

"Ơ?" Bùi Địch Văn trợn mắt há mồm.

Bác sĩ mím môi nhịn cười.

"Con là bố nó, con khỏe hơn nó, con không hút thì ai hút?" Vu Phân chính khí lẫm liệt.

Bùi Địch Văn đỏ bừng mặt, Thư Sướng cũng xấu hổ đỏ mặt, "Mẹ, mẹ đừng nói liên thiên".

"Liên thiên cái gì? Không tin con hỏi bác sĩ xem".

"Rõ ràng... rõ ràng là liên thiên!" Trữ Ái Lâm nổi điên không khống chếđược, dù gì Địch Văn cũng là Tổng giám đốc của Hằng Vũ, đàn ông hơn bốnmươi tuổi bú sữa giúp con, người ngoài biết được sẽ cười đến rụng răngmất.

Bùi Địch Văn sờ sờ mũi nhìn Thư Sướng. Thư Sướng nhìn anh.

"Oe..." Bé Hạo Nhiên trong lòng lại khóc lớn lên.

"Cho bú sữa ngoài đi!" Trữ Ái Lâm xót cháu trai.

"Được rồi, mọi người ra ngoài trước đi, để con dỗ cháu!" Bùi Địch Văn cẩn thận bế con đi lại trong phòng.

"Đã mấy ngày con không về công ty rồi, công việc dồn lại cả đống, chuyệnchăm sóc bà đẻ này cứ để mẹ với bà ngoại nó lo". Trữ Ái Lâm nói.

"Mẹ, con tự sắp xếp được". Bùi Địch Văn nói tiếp.

Bác sĩ đi ra ngoài trước, vừa đi vừa cố nhịn cười đến đỏ cả mặt.

Vu Phân và Trữ Ái Lâm bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt kiên quyết tiễn khách của Bùi Địch Văn, hai bà thoáng giật mình rồi cũng ra khỏi phòng bệnh.

Mọi người vừa đi Bùi Địch Văn đã đóng cửa phòng rồi quay lại nhìn Thư Sướng.

Đôi mắt Thư Sướng như hồ nước rung động.

"Phải bú thật à?" Hiểu chồng không ai bằng vợ, cô đã biết rõ ý Bùi Địch Văn.

Bùi Địch Văn hơi nheo mắt nhìn con trai trong lòng, "Cũng không phải lần đầu tiên. Trước kia lần nào..."

"Địch Văn..." Thư Sướng gấp đến mức kêu to.

Bùi Địch Văn cười xấu xa, "Chỉ có điều không biết hôm nay sẽ có vị gì?"

Thư Sướng giả vờ trừng mắt nhìn anh, cả cổ cũng đỏ lên, "Địch Văn, như vậy có được không?"

"Vì con trai, có gì không được? Hơn nữa anh cũng nhớ nó", Bùi Địch Văn lậtáo ngủ rộng rãi của cô lên, nhìn bộ ngực trắng muốt của cô, cảm thấy hơi tức ngực, "Xướng Xướng..."

Tiếng gọi này cũng giống tiếng gọi của anh những lúc không cầm lòng được.

"Địch Văn..." Thư Sướng dịu dàng trả lời, để cho Bùi Địch Văn cúi xuống ngực, cảm giác ấm áp tràn khắp cơ thể. "Hơi đau", cô không nhịn được kêu lên.

"Hơi tanh, cũng hơi ngọt", Bùi Địch Văn thì thào.

Thư Sướng rên rỉ thành tiếng, cô cúi đầu nhìn thấy con trai cũng đang cọvào người mình. Trái tim rung động, cô đưa tay ôm lấy cả hai bố con.

Đây là hai người không thể thiếu trong cuộc đời cô! Hai mắt nóng lên, cô hôn lên mái tóc của Bùi Địch Văn.

Bùi Địch Văn tránh ra nhường chỗ cho con trai, Hạo Nhiên đã bú được, phát ra tiếng động chụt chụt.

Mười ngón tay của hai vợ chồng đan vào nhau, hạnh phúc nhìn nhau, ánh mắt xa xăm như muốn nhìn đến suốt đời suốt kiếp.

***

Chẳng mấy chốc Hạo Nhiên đã được năm tháng. Mặc dù đang là cuối mùa thu nhưng khu nhà họ Bùi vẫn như mùa xuân.

Bây giờ Bùi Thiên Lỗi đã hoàn toàn bỏ mặc mọi chuyện của Hằng Vũ, vừa mởmắt đã hỏi Hạo Nhiên ở đâu. Trữ Ái Lâm cũng chẳng muốn xoa mạt chược hay đi mua sắm với đám phu nhân nữa, càng ngày càng thích ở nhà chơi vớiHạo Nhiên. Ngũ Doanh Doanh bế Bùi Hân Nhi nhìn cảnh này, trong lòng cảmthấy chua chua. Có điều Thư Sướng thật sự thương yêu Hân Nhi, cũng không hề giảm bớt yêu thương sau khi đã sinh Hạo Nhiên. Bùi Địch Văn cùng côđến Nhật Bản nghỉ ngơi, cô để Hạo Nhiên ở nhà, lại cho Hân Nhi đi theo.

Nhìn khuôn mặt cười tươi của Hân Nhi trong đoạn video quay bằng điện thoạidi động, Ngũ Doanh Doanh không thể oán trách vận mệnh bất công nữa.

Có điều Bùi Lạc Lạc lại có ý kiến.

"Thư Sướng, tại sao Nhiên Nhiên còn không biết gọi cô?" Hạo Nhiên đã có thểbập bẹ mấy chữ, thỉnh thoảng lại gọi được "ba", "mẹ", nhưng cô ta đã dạy bao nhiêu lần nhưng Hạo Nhiên vẫn chỉ biết chu miệng, không chịu gọimột tiếng "cô" nào.

Hơn nữa Hạo Nhiên còn phân biệt được mọi người,bình thường không cho người lạ bế, nhìn thấy người quen lại cười toétmiệng, dang rộng hai tay ê a. Bùi Lạc Lạc đi nước ngoài một chuyến về,cậu ta thấy lạ, vừa chạm vào người đã khóc ầm lên.

"Mùi nước hoa trên người em đậm quá". Bùi Địch Văn nói.

Cô ta tẩy sạch mùi nước hoa, dùng loại dầu gội đầu Thư Sướng thường dùng, vì vậy Hạo Nhiên mới chịu để cho cô ta bế.

"Cháu là cún con à? Sao mũi lại thính như vậy?” Bùi Lạc Lạc trợn mắt nhìn cháu.

Hạo Nhiên nháy mắt, vừa nhìn thấy Bùi Địch Văn tới lại cười tươi.

Trong nhà họ Bùi, cậu ta thích Bùi Địch Văn nhất.

"Em mới là cún con", Bùi Địch Văn bế con, lườm Bùi Lạc Lạc, "Hạo Nhiên thông minh, không thích phụ nữ trang điểm lòe loẹt”.

Bùi Lạc Lạc cong miệng, "Biết rồi, trong mắt anh giai nhân thanh tú như Thư Sướng mới là người đẹp thực sự. Mưa dầm thấm đất, quan điểm thẩm mỹ của Hạo Nhiên cũng trở nên lệch lạc mất rồi".

Nói đến cũng thật buồnnôn, sau khi sinh Hạo Nhiên, tình yêu của Bùi Địch Văn dành cho ThưSướng chỉ tăng chứ không giảm. Cảnh hai vợ chồng liếc mắt đưa tình vớinhau thật khiến cho người ta nổi da gà nhưng cũng không nhịn được hâmmộ.

Nếu Tống Dĩnh còn sống mà nhìn thấy cảnh này thì sợ rằng sẽ rơicả con ngươi ra mất. Cô ta vẫn nói Bùi Địch Văn là động vật máu lạnh.

Ôi, chỉ cần gặp đúng người, động vật máu lạnh cũng lập tức sôi trào nhiệt huyết.

"Cô, cô..." Bùi Lạc Lạc quay mặt Hạo Nhiên lại, cười thật tươi, muốn làm Hạo Nhiên cười theo.

Hạo Nhiên ngáp một cái rồi nhắm mắt ngủ.

Ôi, Bùi Lạc Lạc thở dài thất bại.

Thư Sướng từ bên ngoài đi vào nhìn thấy, cô bật cười, "Hai anh em nhà anhthật sự rất giống nhau, đều coi Hạo Nhiên là thần đồng hết, nó mới được 5 tháng mà!"

Cô cười bế con trai lên, thơm lên khuôn mặt trắng mịn của nó, "Cứ từ từ rồi sẽ ổn, Hạo Nhiên nhà chị sẽ không chỉ biết gọi cô màcòn biết gọi dượng nữa, đúng không?"

Bùi Lạc Lạc tức giận bất bình, "Hừ, sau này sinh con trai em nhất định phải để nó lớn tướng mới được gọi bác trai bác gái".

"Được thôi! Vậy chị biết biết bố của con trai em là ai không?" Thư Sướng chớp mắt.

"Đương nhiên là một người đàn ông", Bùi Lạc Lạc nói quả quyết, "Có điều anh ấy phân biệt phương hướng rất kém, suốt ngày bị lạc đường!"

"Không phải là Diệp Thông đấy chứ?" Tháng trước Diệp Thông đến Hồng Kông du lịch,hẹn Thư Sướng ra ngoài ăn cơm. Thư Sướng và Bùi Lạc Lạc cùng đi, cơmnước xong cô phải về trông Hạo Nhiên nên nhờ Bùi Lạc Lạc dẫn Diệp Thôngđi dạo, làm tròn vai chủ nhà giúp cô. Không ngờ hai người đi dạo phốTemple lại lạc nhau, Lạc Lạc tìm đến mười hai giờ đêm mới nhìn thấy Diệp Thông ở góc phố, cô ta suýt nữa khóc vì sốt ruột.

"Không được nhắc tới hắn ta, siêu ngốc, lại còn cãi bướng, chê em không biết dẫn đường", Bùi Lạc Lạc tức giận.

Thư Sướng cười ha ha, "Đàn ông ngốc không tốt sao?"

"Tốt cái gì, thấy phụ nữ khóc là sợ đến ngẩn người, ngay cả một lời an ủicũng không biết đường nói", không biết tại sao Bùi Lạc Lạc lại đỏ bừngmặt, "Nhiên Nhiên không chịu gọi em, chán thật, em... em đi dạo phốđây".

Thư Sướng cười đưa mắt nhìn cô ta rồi cầm lấy một món đồ chơi đặt vào tay Hạo Nhiên.

Hạo Nhiên đẩy ra, hai mắt đen láy nhìn chăm chú về phía chiếc máy tính xách tay.

"Nhiên Nhiên, đừng nói với mẹ là con cũng cuồng công việc như bố con đấy nhé", Thư Sướng vui vẻ cọ cằm vào cổ con trai, Hạo Nhiên cười khanh kháchkhông ngừng, "Mẹ hi vọng con sống đơn giản và vui vẻ một chút".

"Con trai anh là một tuấn kiệt", Bùi Địch Văn vừa đi từ bên ngoài vào vừa nói.

"Sao anh biết?" Thư Sướng hỏi.

"Vì nó thức thời chứ sao! Từ lúc sinh ra vận mệnh của nó đã được xác định,nó chính là người thừa kế tương lai của Hằng Vũ, vì vậy đã biết điềuchuẩn bị tinh thần để trở thành một người cuồng công việc".

Thư Sướng thở dài, "Xuất thân phú hào là may mắn hay là bất hạnh?"

Bùi Địch Văn kéo cô vào lòng, "Xuất thân không quan trọng, quan trọng làngười sau này sẽ sống với nó đến già. Có người mình yêu bên cạnh, có khổ cũng là hạnh phúc".

"Địch Văn, anh có hạnh phúc không?" Cô đã hỏicâu hỏi này rất nhiều lần, nhưng cứ thỉnh thoảng cô lại không tự chủđược muốn khẳng định một chút.

"Thư Sướng, em có hạnh phúc không?" Anh mỉm cười hỏi ngược lại.

Đáp án sớm đã rõ ràng.

Cô gật đầu điềm nhiên.

Anh trả lời cô bằng một nụ hôn nồng nàn.

Những ngày chung sống không phải chỉ có cười vui, có lúc cũng có phiền muộn,có cãi vã, nhưng chỉ cần hai người yêu nhau thì tất cả đều sẽ mưa thuậngió hoà. Cuộc đời ngắn lắm, có vô số người vội vã đến rồi lại đi. Cuộcđời dài lắm, may mà có anh nắm tay vượt qua, đối mặt với khó khăn, vớicái chết cũng không có gì sợ hãi, ít nhất mỗi ngày trôi qua đều là mộtngày hạnh phúc.

Tình yêu cũng vậy, cuộc đời cũng vậy, không phải đóahoa nở ra khi chờ đợi, mà là kết quả đạt được sau khi cố gắng. Hãy quýtrọng những người bên mình, đừng để đến khi mất đi mới thấy nuối tiếc.Hãy yêu nhau ngay từ bây giờ, khi vẫn còn kịp!

Bé Hạo Nhiên đã ngủ rồi.

Bùi Địch Văn mang laptop ra bàn ngoài, ngồi xuống chăm chú phê duyệt giấytờ. Thư Sướng pha cho anh một cốc cà phê rồi cầm một quyển sách ngồi đọc bên cạnh. Không lâu nữa cô sẽ trở lại tòa soạn làm việc.

Cho dù đãlà thiếu phu nhân của Hằng Vũ, cho dù đã là mẹ của Hạo Nhiên nhưng côvẫn nhất định phải độc lập, phải tự lập. Đây cũng là nguyên do khiếnngười đàn ông xuất chúng trước mặt cô này yêu cô say đắm.

Một làn gió thu thổi vào qua cửa sổ đóng hờ mang theo mùi hoa hồng thoang thoảng.

Bên ngoài phòng ngủ của họ là một vườn hoa hồng do Bùi Địch Văn dặn ngườilàm vườn trồng. Anh nói khi yêu, anh chưa từng tặng hoa cho cô, bây giờanh trồng cho cô cả một vườn hoa.

Lãng mạn vốn không có định nghĩa,cô không quá khắt khe với những thứ bề ngoài. Có điều một khi người đànông này lãng mạn cô lại không thể không cảm động.

Hoa hồng đã nở rộ,mùi thơm càng nồng nàn hơn. Cô hít sâu mấy hơi, nhớ tới các văn nhân đều hay so sánh tình yêu với hoa hồng. Trong cuộc đời cô, hoa hồng từng nởra ba lần. Cô cũng từng lạc lối, từng ngỡ ngàng, từng mất mát, nhưngcuối cùng cô vẫn tìm được một vườn hoa hồng thuộc về cô.

Cô ngẩng đầu dịu dàng nhìn Bùi Địch Văn bên cạnh, nhận ra cốc cà phê của anh đã cạn sạch.

"Địch Văn, anh có cần nữa không?" Một câu hỏi rất đời thường, đây chính là cuộc sống, đây chính là cuộc đời.

Bùi Địch Văn rời ánh mắt khỏi màn hình máy tính, hình nền máy tính của anhbây giờ là ảnh Thư Sướng bế Hạo Nhiên ngồi chơi dưới gốc cây.

"Có, Xướng Xướng!" Anh trả lời dịu dàng.

Sau đó hết thảy yên tĩnh lại...

Hoa hồng trong vườn nhẹ nhàng đung đưa theo gió, người trong phòng... mộng đẹp hoa thơm!