Hoa Hồng Đêm

Chương 3



Tôi đang chuẩn bị đi giày vào thì Diệp Mai Quế đột nhiên mở cửa phòng, Tiểu Bì lại lao tới.

Lần này tôi chỉ ngồi xuống, hai tay không cần bảo vệ cổ nữa.

“Tiểu Bì muốn nói hẹn gặp lại với cậu.”

“Ừ.” Tôi xoa xoa đầu Tiểu Bì: “Tiểu Bì ngoan, mai chú sẽ chuyển tới.”

“Này, nhóc. Cậu định nhảy lên đầu tôi sao?”

“Đâu có.”

“Tôi chỉ là chị của Tiểu Bì, cậu lại dám nói cậu là chú của nó?”

Mặc dù có hơi bất lực nhưng tôi vẫn sửa lại: “Tiểu Bì ngoan, mai anh sẽ chuyển tới.”

Tôi đứng dậy, Tiểu Bì cũng thuận thế đứng dậy, đặt hai chân trước lên thắt lưng của tôi.

“Có thể nói cho tôi biết soa Tiểu Bì lại thích cậu như vậy không?”

Diệp Mai Quế nhìn Tiểu Bì rồi lại nhìn tôi.

Có thể là do ánh mắt cô chuyển qua quá nhanh, còn chưa kịp thay đổi, vì vậy tôi thấy trong đó còn sót lại chút ôn nhu khi nhìn Tiểu Bì.

Thậm chí còn mang vẻ kiều diễm của đóa hồng khi vừa nở rộ.

Sau này khi chuyển tới ở, ánh mắt Diệp Mai Quế tuy không thể nói là hung dữ nhưng có hơi lạnh.

Cho dù khi mỉm cười cũng vậy.

Ánh mắt của cô thật khô khan, không như những đôi mắt đầy nước của các cô gái khác, có thể thấy trong nó gợn lên sự nhiệt tình.

Ánh mắt của cô lại như một cái giếng sâu, nhìn vào trong giếng chỉ thấy sâu hun hút, không biết dưới đáy giếng đang có gì.

Có người bạn từng nói với tôi, trong lòng một người có chuyện buồn hay không, có thể thấy được từ ánh mắt.

Ai cũng có thể giả bộ vui cười tức giận hay đau thương, nhưng không cách nào khống chế được nhiệt độ hay chiều sâu trong ánh mắt.

Dường như chỉ khi nhìn Tiểu Bì, Diệp Mai Quế mới như hoa hồng đêm nở rộ.

Tôi chưa từng thấy ánh mắt như hoa hồng của Diệp Mai Quế, vì vậy sau khi cô hỏi xong, tôi ngây người mất vài giây.

Song chỉ vài giây đó thôi cũng đủ cho ánh mắt cô nguội lạnh như trước.

“Nhóc, sao lại ngây ra thế? Trả lời đi.”

“À, tôi cũng không biết. Có lẽ vì tôi từng nuôi chó.”

“Thật không? Vậy giờ thì sao?”

“Giờ thì không. Tôi từng nuôi hai chú chó, đều chết vì tai nạn xe cộ.”

Tôi nói xong lại ngồi xổm xoa xoa đầu Tiểu Bì.

“Cậu có đau lòng không?” Chúng tôi im lặng một lúc, Diệp Mai Quế lại hỏi.

“Đừng hỏi những chuyện mà cô đã biết rõ đáp án như vậy.”

Tôi hơi giận, cùng là người nuôi chó, hẳn cũng biết chó đối với chúng tôi mà nói không khác gì người thân.

Người thân mất đi, không đau lòng sao được?

“Thật xin lỗi.” Cô nói.

Câu xin lỗi này của cô lại khiến tôi cảm thấy ngượng ngập, không biết nên trả lời sao cho phải, bầu không khí có phần bối rối.

Không ngờ cô cũng ngồi xuống, tay trái nhẹ nhàng vuốt lông Tiểu Bì, thật nhẹ nhàng cũng thật ôn nhu.

Ánh mắt cũng vậy.

“Cậu biết không? Trước kia tôi không thích chó.”

“Vậy sao cô lại nuôi Tiểu Bì?”

“Nó vốn là chó hoang, quanh quẩn ở hàng tạp hóa đầu ngõ gần đây.”

Cô nhấc chân trước của Tiểu Bì lên, để Tiểu Bì liếm liếm má phải của mình rồi lại ôm lấy nó.

“Khi tôi tới mua đồ, nó cứ đi theo tôi. Sau đó tôi mang nó về đây.”

Diệp Mai Quế rõ ràng đang rất vui, cứ chơi đùa với Tiểu Bì.

Tôi đoán khi Diệp Mai Quế quyết định dẫn Tiểu Bì về, trong lòng hẳn cũng mâu thuẫn một phen.

Vì đây là lần đầu tiên gặp mặt nên tôi không muốn hỏi nhiều.

Có lẽ cô cũng như tôi, là vì cô độc.

Cô độc khác với cô đơn, cô đơn có nghĩa là xung quanh không có ai khác, còn cô độc lại là một trạng thái tâm lý.

Hay có thể nói, khi có người quen ở bên, chúng tôi không cô đơn.

Nhưng chưa chắc đã không cô độc.

“Từng nghe câu này chưa?” Tôi đi giầy vào, đứng dậy nói.

“Câu gì?” Diệp Mai Quế cũng đứng dậy.

“Tình yêu như một chú chó, đuổi theo thì không kịp, đuổi đi thì không chạy.”

“Đúng là một câu vô lý.”

“Tôi lại thấy câu đó rất thú vị.”

“Thú vị? Nhóc, máu hài hước của cậu cao thật.”

“Cô vẫn kiên quyết gọi tôi là nhóc sao?”

“Không thế thì gọi cậu là gì?”

“Tôi họ Kha, tên là Kha Chí Hoành.”

“Hả? Cậu không mang họ Thái à?”

“Vì sao tôi lại phải họ Thái?”

“Tôi luôn cảm thấy, cậu hẳn phải họ Thái.”

“Thật ra cũng không sai, vì Kha với Thái là cùng một dòng họ.”

“Thật hả? Vì sao?”

“Nếu tôi kể lý do đó cho cô thì vậy là tiểu thuyết lịch sử chứ không phải tiểu thuyết tình yêu rồi.”

“Cậu nói gì vậy?”

“À, không có gì. Tóm lại Kha Thái là một nhà.”

“Từ nay tôi gọi cậu là Kha Chí Hoành được chưa.”

“Cám ơn cô. Tôi đi đây, mai gặp lại.”

Diệp Mai Quế lại ngồi xuống, nắm chân trái của Tiểu Bì lên, vẫy vẫy.

“Tiểu Bì, nói tạm biệt anh trai đi.”

“Ha ha ha.” Động tác cùng giọng nói của cô như đang đùa khiến tôi nở nụ cười.

“Cười cái gì?” Cô ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn tôi.

“Không có gì. Chỉ là tôi cảm thấy động tác với giọng điệu của cô thật đáng yêu.”

“Tôi không thích bị người khác cười nhạo, biết không?”

Giọng điệu và ánh mắt cô đều rất nghiêm túc.

“Tôi đâu có. Tin tôi đi, tôi thật sự cảm thấy đáng yêu mà.”

“Ừm.”

Diệp Mai Quế cùng Tiểu Bì đồng thời ngẩng đầu lên nhìn tôi chuẩn bị đi khỏi, ánh mắt cả hai thật giống nhau.

“Có phải cô vì ánh mắt Tiểu Bì nên mới quyết định mang nó về?”

“Ừ. Khi thấy nó một mình qua đường đi về phía mình, tôi đột nhiên cảm thấy nó thật giống mình.”

Cô chần chờ một lát rồi hỏi tiếp: “Cậu có thấy tôi nói quá không?”

“Không đâu.” Tôi cười nói: “Đừng quên tôi cũng từng nuôi chó, tôi biết chó rất giống chủ của mình, nhất là ánh mắt.”

“Cám ơn cậu. Mai khi nào thì chuyển tới.”

“Chập tối đi.”

“Vậy mai gặp lại.”

“Mai gặp lại.”

Diệp Mai Quế ôm lấy Tiểu Bì, xoay người đi về phòng của mình.

Tiểu Bì tựa cằm lên vai trái cô, nhìn tôi từ phía sau thân hình cô.

Tới trước cửa phòng, cô lại quay lại vẫy vẫy tay với tôi.

Ánh mắt cả hai thật giống nhau.

oOo

Tôi trốn vào một góc ánh sáng cũng khó chiếu vào, ngồi thở dốc.

Dùng hơi thở khoa trương cùng động tác lau mồ hôi làm lý do cho mình không lên khiêu vũ.

Cũng tiện đó tránh đi những ánh mắt hoài nghi của người khác.

Bởi vì, có khi những ánh mắt này sẽ mang vẻ đồng tình.

Ngoài trừ khi nhảy thành một vòng tròn ra, mỗi khi gặp phải loại khiêu vũ cần mời bạn nhảy này, tôi luôn như quỷ hút máu, tìm sự che chở của bóng tối.

Trốn lâu cũng thành quen, không cảm thấy trốn tránh như vậy là trốn tránh.

“Cậu em, sao lại không mời bạn nhảy? Điệu nhảy tiếp theo sắp bắt đầu rồi.”

Sau lưng vang lên giọng nói không quá xa lạ, tôi giật mình quay đầu lại.

Ngọn đèn màu trắng chiếu xuống má phải chị khiến cho nửa khuôn mặt bên trái có vẻ u tối.

Tuy khuôn mặt chị trông thật giống hắc bạch lang quân nhưng tôi chỉ nhìn một cái là nhận ra chị.

“Chị, em không dám mời các bạn nữ khiêu vũ.”

“Đừng có ngại.”

Chị vươn tay trái kéo tay phải tôi, đi tới giữa quảng trường: “Đây là một điệu waltz , rất nhẹ nhàng, cũng rất dễ nhảy. Mình cùng nhảy đi.”

Âm nhạc vang lên: "I was dancing with my darlingto the Tennessee Waltz " .

oOo

Đồ đạc của tôi không nhiều, ngoại trừ quần áo ra cũng chỉ có một cái máy tính.

Vốn tưởng rằng một mình từ từ mà làm, chắc cũng chỉ hai lần là chuyển đồ xong.

Nhưng cậu bạn kiên quyết lái xe giúp tôi, có thể là bởi cậu ta nghe nói bạn cùng nhà với tôi là con gái.

Trước khi rời khỏi nhà cậu bạn, tôi còn thắp hai nén hương lên bàn thờ ông nội cậu ta, cám ơn đã chiếu cố.

Tôi ôm CPU máy tính, đang chuẩn bị lên đi thang máy lên lầu cùng cậu bạn, trên cửa thang máy lại dán một tờ giấy: “Thang máy đã hỏng hóc, mọi người thứ lỗi cho. Sao không đi thang bộ, thân thể càng mạnh khỏe.”

Hôm qua khi thang máy hỏng trên tờ giấy chỉ viết 16 chữ, không ngờ hôm nay lại thành thơ năm chữ.

Tôi khóc không ra nước mắt, đành phải ôm theo cái CPU nặng nề, bước từng bước một lên trên.

Rốt cuộc cũng lên tới tầng 7, đầu tiên tôi nhẹ nhàng đặt CPU xuống, thở hổn hết mất một lúc, lau mồ hôi trên mặt.

Sau đó mở cửa ra, lại ôm lấy CPU, cùng cậu bạn đi vào.

Tiểu Bì thấy chúng tôi, sủa lên vài tiếng rồi đột nhiên tiến về phía bạn tôi.

Hai tay tôi mềm nhũn, lập tức đặt CPU trên tay xuống, ngôi lại ôm lấy Tiểu Bì, trấn an nó: “Tiểu Bì ngoan, đây là bạn của anh.”

“Bạn của bạn chưa chắc đã là bạn.” Diệp Mai Quế ngồi trên ghế sô pha, thản nhiên nói.

“Bạn của anh, cũng là bạn của Tiểu Bì chứ?” Tiểu Bì vẫn gầm gừ trong lòng tôi.

“Chưa chắc. Như bạn của Lý Kiền Thành vẫn có thể lấy mạng Lý Thế Dân.”

Cô vẫn ngồi ở chiếc ghế chính giữa, xem tivi, trả lời ngắn gọn với tôi.

“Hóa ra con chó này tên Tiểu Bì à. Tiểu Bì dễ thương quas, thật đáng yêu.”

Bạn tôi cũng ngồi xuống, thử lấy tay vuốt ve đầu Tiểu Bì nhưng nó đáp lại bằng một tiếng sủa lớn.

“Lời ngon tiếng ngọt cũng vô dụng với Tiểu Bì.” Diệp Mai Quế quay đầu lại nhìn chúng tôi.

“Vậy phải làm sao?” Cậu ta hỏi lại.

“Thôi miên.”

"Thôi miên?"

“Ừ. Cậu phải tự thôi miên mình, khiến cậu tin rằng mình là một con chó cái.”

“Hả.” Cậu bạn quay sang nhìn tôi, rõ ràng là không thể tin nổi.

“Dẫu sao cũng đơn giản hơn nhiều so với việc thôi miên Tiểu Bì khiến nó tin rằng mình là con gái.”

Giọng điệu của Diệp Mai Quế vẫn bình thản như trước.

Chúng tôi đành phải đặt đồ đạc xuống trước cửa nhà C, lại xuống lầu chuyển đợt hai.

Còn lại không nhiều lắm, một mình tôi chuyển là đủ.

Sau khi cùng xuống lầu, bạn tôi dựa vào xe thở hổn hển, ngẩng đầu lên nhìn tòa chung cư mà tôi ở.

“Cậu ở nhà C?” Bạn tôi hỏi.

“Đúng vậy.”

“Nhà C nghe không tốt lắm, nghe rất giống ‘đi chết' trong tiếng Đài Loan.”

“Đừng có nói hươu nói vượn.”

“Hơn nữa ngay ngày đầu tiên cậu chuyển tới thang máy lại bị hỏng. Đây là điềm báo đại hung.”

Bạn tôi cúi đầu trầm tư một lúc: “Để lúc về tớ hỏi ông một chút.”

“Làm sao hỏi được?”

“Bảo ông báo mộng cho tớ.”

“Thật không? Ông sẽ báo mộng sao?”

“Ừ. Tối qua ông mới báo mộng cho tớ, bảo tớ chuyển đồ giúp cậu.”

“Thật không đấy? Không phải vì cậu biết người ở cùng tớ là nữ à?”

“Làm ơn, tớ là loại người như vậy sao?”

“Đúng thế.”

“Được rồi, tớ còn có chút việc, đi trước nhé.” Cậu bạn lên xe, hạ cửa kính xe xuống nói: “Đúng rồi. Ông nội của tớ nói ông có duyên với cậu, sẽ chiếu cố tới cậu.”

Sau khi nói xong, cậu ta khởi động máy.

“Những lời đó là nói khi còn sống? Hay là sau khi chết.” Tôi rất căng thẳng.

“Sau khi chết.” Cậu ta nâng cửa kính xe lên, lái xe đi.

“Đừng có vậy chứ.” Tôi chạy theo vài bước song xe của cậu bạn nhanh chóng biến mất trong tầm mắt tôi.

Tôi còn chưa ổn định lại trái tim đang đập loạn vì kinh hãi, lết từng bước một lên lầu.

Mở cửa vào nhà C, Diệp Mai Quế vẫn đang xem tivi ở phòng khách.

Còn ngoài hành lang là cái CPU mà tôi đặt xuống trong lúc vội vàng, giờ đã hiện thêm một lỗ hổng.

Tiểu Bì đang dùng miệng lôi một tấm IC ra từ lỗ hổng trên CPU.

“Á!” Tôi cuống quít cứu muốn cứu tấm IC khỏi miệng Tiểu Bì, giằng co với nó một hồi.

“Sao thế?” Diệp Mai Quế đang ngồi trong phòng khách xem tivi quay đầu lại bọn tôi rồi nhanh chóng hô lên: “Tiểu Bì! Không được!”

Cô lập tức đứng dậy chạy ra ban công, dễ dàng lấy tấm IC khỏi miệng Tiểu Bì.

“Tiểu Bì, cái này không ăn được. Đến đây nào, để chị xem xem miệng có bị sao không nào?”

“Này! Sao cậu lại đặt thứ này ở đây?” Diệp Mai Quế tức giận nhìn tôi.

“Tôi vừa mới…”

“Cậu nhìn xem, cái này sắc nhọn như vậy, Tiểu Bì có thể bị thương đấy.” Cô chỉ vào tấm IC trong tay.

“Nhưng mà…”

“Sau này đừng sơ ý như vậy nữa.”

Cô cẩn thận kiểm tra miệng Tiểu Bì một lần sau đó mới thở phào một hơi, nói tiếp: “May là Tiểu Bì không bị thương đấy.”

“Nhưng máy tính của tôi hỏng rồi.”

“Hả? Quan trọng lắm sao? Trông cậu đâu giống người keo kiệt.”

Cô trả lại tấm IC cho tôi sau đó trở lại ngồi ghế sô pha, tiếp tục xem tivi.

Tôi cũng chẳng biết làm sao, đành nhấc CPU lên, cắn tấm IC vào miệng, đem vào trong phòng.

Tôi dọn dẹp lại phòng đôi chút, trong lúc sửa sang lại tủ đồ phát hiện vài thứ quần áo cho nữ.

“Cái này là của cô à?” Tôi cầm chỗ quần áo đó ra phòng khách hỏi Diệp Mai Quế.

“Không phải.” Cô nhìn một cái rồi đáp: “Là của bạn tôi, trước kia cô ấy ở phòng đó.”

“Sao cô ấy lại chuyển đi?”

“Vì cô ấy không thích chó, không chịu nổi Tiểu Bì.”

“Hả.”

Phản ứng của cô rất đơn giản cũng rất trực tiếp, tôi cũng không dám hỏi lại.

Tuy nhiên tôi nghĩ nếu đã là bạn bè vậy đâu cần phải chuyển đi vì một chú chó chứ.

“Khi vừa đem Tiểu Bì về, bạn của tôi cũng đã không vui rồi.”

Không ngờ Diệp Mai Quế lại tiếp tục nói: “Sau đó Tiểu Bì lại thích gặm đồ của cô ấy, hơn nữa luôn chọn những chọn những món đồ đắt tiền mà gặm.”

“Đồ đắt tiền?”

“Ừ. Quần áo với giày dép giá rẻ, Tiểu Bì khinh thường không buồn gặm. Nó chỉ gặm quần áo giày dép hàng hiệu thôi.”

“Ồ. Tiểu Bì thật lợi hại, đây chắc hẳn là thiên phú rồi. Sau này có thể dùng nó để phán đoán xem đồ đạc có phải hàng hiệu hay không. Như vậy không cần phải lo mua phải đồ giả nữa rồi.”

Tôi tặc lưỡi tán thưởng vài tiếng: “Tiểu Bì nhất định có huyết thống của danh khuyển.”

“Ha ha.” Diệp Mai Quế đột nhiên nở nụ cười: “Phản ứng của cậu giống hệt tôi, tôi cũng nói với bạn tôi như vậy.”

“Sau đó thì sao?”

“Không có sau đó. Tóm lại chúng tôi cãi nhau vài lần, cô ấy tức giận nên chuyển đi rồi.”

Giọng điệu Diệp Mai Quế lại trở về bình thản như trước.

Cô vẫy tay với Tiểu Bì, Tiểu Bì ngoan ngoãn chạy tới bên chân cô, ngồi xuống.

“Cậu có cảm thấy tôi đã hơi quá không?” Chúng tôi cùng im lặng một lúc, Diệp Mai Quế hỏi tôi.

“Hơi quá? Nói vậy là sao?”

“Cô ấy là bạn thời đại học của tôi, chúng tôi quen nhau đã nhiều năm, lại vì Tiểu Bì mà trở mặt.”

“Có lẽ là vì nói chuyện không thành mà thôi.”

“Ý cậu là tôi rất khó nói chuyện sao?” Ánh mắt cô sáng lên, như thanh kiếm vừa rời vỏ.

“Không phải ý đấy.” Tôi vội vàng xua xua tay: “Tôi chỉ cảm thấy có thể khi hai người bọn cô nói chuyện với nhau đã xảy ra chút hiểu lầm thôi.”

“Nào có hiểu lầm gì? Tôi đã nói sẽ dạy dỗ nó thật tốt, không cho nó đi gặm bừa như vậy nữa.”

Cô vuốt ve đầu Tiểu Bì, nhìn vào mắt nó: “Tiểu Bì chỉ hơi bướng bỉnh thôi, đâu có xấu, sao lại muốn đuổi nó đi?"

Có thể là vì tôi cũng từng nuôi chó nên có thể hiểu được tâm tình của Diệp Mai Quế.

Rất nhiều người nuôi chó là vì cô độc. Nhưng sau khi nuôi chó, có khi lại càng cô độc.

Nói cách khác, nếu vì cô độc mà nuôi chó, vậy bạn sẽ có thói quen trò chuyện với nó.

Dần dần, bạn ngược lại lại không quen trò chuyện với người.

Tôi đột nhiên cảm thấy muốn an ủi cô, vì tôi luôn cảm gác cô là người cô độc.

Song tôi cũng cho rằng cô nhất định không thích cảm giác bị an ủi.

Vì nếu một người có thể được an ủi dễ dàng, vậy người đó sẽ không dễ cô độc.

Cho nên tôi không nói gì thêm, đi tới ghế đầu bên trái cô, ngồi xuống.

Ánh mắt từ từ chuyển tới cái tivi.