Hoa Giải Phẫu Học

Chương 26: Bánh pizza [2]



“Làm sao anh biết được em ở chỗ này?” Tôi lưu loát bám vào dây thừng leo lên trên, vừa leo vừa hỏi thầy Trương.

Thầy Trương xụ mặt trả lời: “Huấn luyện sinh tồn mà lại bỏ GPS trong túi sách không mang theo bên mình, em có chút ý thức nào không vậy?!”

Tôi đang vồ thỏ, vì quá kích động nên đuổi theo hơi xa, túi sách thì bỏ lại doanh địa. Đến khi bị rơi xuống, chẳng có gì trên người, vốn dĩ chỉ còn cách ngồi chờ chết.

“Xem em kìa, lúc về đến đơn vị vẫn chưa thấy xuất hiện thì đoán được chắc hẳn là gặp khó khăn gì rồi. Chứ với em dù là sức phán đoán hay cách thức nhận biết phương hướng đều rất tốt.” Trương Dương vừa giúp tôi kéo dây, vừa tức giận nói.

Tìm ra được thật đúng là quá nhanh đi mà!

“Nhưng làm sao anh biết được em rơi xuống đây vậy?”

“Dựa vào dấu chân.” Trương Dương trả lời.

Lần theo dấu chân, là một trong số những kỹ năng chúng tôi bắt buộc phải học. Ở trong mắt người bình thường, dấu chân chỉ là dấu chân, nếu có chú tâm học chuyên sâu một chút thì có thể thông qua dấu chân mà phán đoán là được là của một người hay một đám người; đi từ đông sang tay hay từ tây sang đông. Nhưng trên thực tế, dấu chân không chỉ đơn giản như vậy, nó cung cấp còn nhiều thông tin hơn thế.

Người có kinh nghiệm điều tra thì có thể dựa vào dấu chân mà phán đoán ra chiều cao, cân nặng, hình thể đặc thù của một người, chân hình chữ ‘o’ hay chữ ‘x’ thì cũng chỉ là chuyện nhỏ.

Nhưng mà chúng tôi có đến mấy chục người, đều mang một loại giày giống nhau, hoa văn nơi đế giày cũng giống nhau, những nữ sinh có chiều cao cùng thể trọng xấp xỉ tôi cũng không phải chỉ có một. Vậy mà Trương Dương vẫn có thể tìm ra được tôi trong số đám người ấy. Thật không hổ là ‘máy bay chiến đấu’ trong đội ngũ cảnh sát!

“Cỡ giày của em nhỏ hơn một chút.” Trương Dương nói.

Kích cỡ giày của tôi quả thật có hơi nhỏ, lúc phát giày tôi không chú ý lắm, đến khi mang vào chân tôi mới thấy cực kỳ hối hận. Bởi vì đôi giày chật ních nên tôi vô duyên vô cớ hao tổn biết bao nhiêu thể lực.

Thì ra là như vậy, thực sự có thể thông qua dấu chân mà đoán ra được đôi giày không vừa với người mang, cho dù là chân to mang giày nhỏ hay chân nhỏ mang giày to, dấu chân lưu lại đều có vài đặc điểm khác biệt.

Giống như tôi đây, khi mang giày cỡ nhỏ hơn, dựa vào dấu chân thì có thể cho thấy, khoảng cách bước chân dài hơn, sức nặng, trọng tâm rơi vào mũi hay gót đều có một ít đặc thù cụ thể. Tóm lại, nếu quan sát thật kỹ có thể nhìn ra đâu là dấu chân của tôi.

Thật nhạy bén! Ngay cả việc tôi mang size giày nhỏ cũng phát hiện ra, về điểm này ngay cả ba mẹ tôi còn chưa chắc làm được đâu!

Tôi phục lão thầy sát đất.

Tôi miên man suy nghĩ, trời tối dần. Không còn cách nào khác, bây giờ là Đại Đường, không có thầy Trương đến cứu tôi nên tôi chỉ còn cách dựa vào chính mình. Tôi nghĩ một chút, lấy ra cây chủy thủ của U Dạ Công Tử bắt đầu đào hầm trên vách động.

Từng bước từng bước, đào ra một chỗ có thể đặt chân, sau đó kê chân vào, giống như đặt lên mỏm đá rồi bắt đầu leo.

Việc đào hố tương đối chậm. Tôi đào được bốn hố, cố nén cơn đau ở chân mà leo lên được khoảng chừng ba thước, bỗng nhiên trên đầu tôi mơ hồ có một đoàn ma trơi bay qua.

Tôi phát hoảng, hét một tiếng ngã ra sau, té chổng vó trên mặt đáy động.

Hình như ma trơi bị tiếng hét của tôi hấp dẫn lực chú ý, giống như biết cách ‘dịch chuyển tức thời’, xẹt một cái liền bay đến trước mắt tôi.

Tôi thét lên một tiếng, che đầu cuộn mình trên đống cỏ khô.

“Muội đang làm gì vậy?” Ma trơi nói chuyện, ngay tại bên tay tôi, giọng nói thản nhiên lại cảm giác rất quen thuộc.

Bỗng nhiên tôi bình tĩnh trở lại, tôi nhận biết được cảm giác quen thuộc này.

“Dạ!” Tôi vui mừng kêu lên.

Thì ra ma trơi chỉ là một cái đèn lồng cầm tay chết tiệt, ánh sáng mong manh phản chiếu một khuôn mặt tuấn mĩ yêu nghiệt như tạc tượng.

Cảm giác của tôi thế nhưng lại sai lầm, không phải là Dạ mà là Thu!

Nhiếp Thu Viễn cầm theo đèn lồng ngồi xổm xuống, vẻ mặt thanh đạm nhìn tôi, giống như chuyện tôi một mình chạy đến đây rồi ngã xuống cái hố bự chảng này là chuyện vô cùng bình thường vậy.

“Muội…. Muội….” Bỗng chốc tôi khẩn trương hẳn lên, không biết nên nói cái gì mới tốt, “Muội đến để…”

Vậy mà để anh ấy nhìn thấy bộ dạng rối bù bò trên vách đá của tôi, ngẫm lại chính tôi đều cảm thấy không chịu nổi.

Hơn nữa, anh cũng nhảy xuống, vậy chúng tôi phải làm sao để ra ngoài đây?!

Thu không nói thêm dù chỉ nửa chữ. Tôi cảm thấy ấm áp nơi bàn tay, đó là bởi một bàn tay ấm áp đang gắt gao nắm lấy tôi. Là anh, nhẹ nhàng kéo tôi từ dưới đất lên. Sau đó, ngay lúc đầu óc tôi vẫn chưa kịp phản ứng lại, thân thể đã bị anh bế ngang lên.

Một cảm giác như lửa nóng nhanh chóng bốc lên nơi gò má. Hơi thở anh vây quanh tôi, tươi mát như vậy, ấm áp như vậy. Tim tôi đập rất nhanh, cực kỳ nhanh.

Cảm giác hoa mắt ù tai một chút, chúng tôi đã đứng trên mặt động. Tôi quên mất, trong thế giới này còn có một loại võ công chưa bị thất truyền tên là “Khinh công”, anh căn bản không cần thả dây thừng xuống dưới để kéo tôi lên.

Thu nhẹ nhàng đặt tôi xuống đất, kết quả chân tôi lại bất hạnh đạp trúng một tảng đá, vì vậy tôi “Ôi” một tiếng lại ngồi xuống.

“Bị thương?” Anh hơi nhướng mày, do dự một chút rồi ngồi xổm xuống, kéo ống quần chỗ mắt cá chân tôi, đưa đèn sát lại để nhìn.

Mắt cá chân tôi sưng rất to, bầm tím một mảng lớn. Lúc ngã xuống đã bị trẹo rồi, sau đó lại một trận bò vách động nữa nên sưng như vậy đã là nhẹ lắm rồi.

Bên cạnh có một dòng suối nhỏ, Nhiếp Thu Viễn suy nghĩ một chút, sau đó đỡ tôi đến cạnh suối.

“Đã đến kì chưa, có kị lạnh không?” Anh cau mày nói.

Tôi suy nghĩ, bỗng nhiên hiểu được ý của anh. Bầm tím trật chân phải nhanh chóng ngâm nước đá để ngừng xuất huyết trong. Nhưng mà, tôi là nữ, anh đang hỏi đến chuyện… kinh nguyệt à!

Mặt tôi bỗng nhiên hồng đến cổ (tự mình cảm giác). Lúc này không phải là giả vờ đâu nha, tôi cắn môi nửa ngày mới lắc đầu thốt lên được hai chữ: “Không kị….”

Thật sự là đầu óc của trinh thám, có cần suy xét mọi chuyện đến mức kín kẽ như vậy không! Có một chút… khó nuốt trôi à nha.

Anh thả chân tôi vào dòng nước suối cuối thu lạnh như băng, tôi rùng mình môt cái, chỗ cổ chân truyền đến cảm giác nhoi nhói như kim đâm.

Qua một lúc lâu, chân tôi bị đông cứng đến chết lặng. Nhiếp Thu Viễn lấy ra một chiếc khăn tay đưa cho tôi, ý bảo tôi tự mình lau chân, mang tất vào.

“Đến đây đi.” Anh ngồi xổm xuống trước mặt tôi, đưa lưng về phía tôi.

Đây là, muốn cõng tôi sao? Hôm nay sao lại may mắn thế này chứ!

Không biết vì sao, anh không dùng đến khinh công mà lại cõng tôi chậm rãi đi dọc theo con đường núi.

“Ca ca!” Tôi nằm trên tấm lưng ấm áp của anh, trong lòng đầy vui sướng, nhưng mà tôi vẫn không cản nổi sự hiếu kỳ của bản thân, “Làm sao huynh biết muội ở trong này?”

“Dựa vào dấu chân.” Thu trả lời.

Trong nháy mắt, tôi cảm thấy bấn loạn.

Nhưng Nhiếp Thu Viễn tìm được tôi khó khăn hơn nhiều so với thầy Trương. Bởi vì thầy Trương biết tôi ở ngay gần khu huấn luyện, còn khi tôi rời khỏi nhà, đến việc tôi đi hướng nào Nhiếp Thu Viễn cũng không biết.

“Muội có để lại một mảnh giấy kỳ quái trên bàn, viết ‘Pizza’, bên trên còn ghi tên gọi của rất nhiều loại thức ăn.” Thu thản nhiên nói. Hai chữ ‘Pizza’ thốt ra từ miệng của soái ca cổ đại mang đến một cảm giác rất khó tả.

*Chân Chân ghi ‘Pizza’ bằng phiên âm tiếng Trung nên Nhiếp Thu Viễn vẫn có thể đọc được, 披萨 (Hán Việt: ‘phi tát’), đọc lên là [pi sà].

“Trong phòng bếp, có bột đã nhồi sẵn, có một ít rau thịt, đều là những thứ được ghi ở trên. Trong mẩu giấy còn có một cái ta không biết, một cái không tìm được. ‘Mozzarella’ ta chưa từng nghe nói qua, nhưng nấm thì ta biết. Cho nên ta đoán ‘Mozzarella’ là khối sữa trâu kia, mà muội thì phải lên núi hái nấm.”

“Trên núi này, chỉ khu vực này có nấm. Nếu muốn hái nấm mà không phải chạy thục mạng thì tốt nhất dọc theo đường mòn mà đi. Ở đây, tìm được dấu chân của muội thật dễ dàng, không nghĩ tới muội sẽ rơi xuống đó.”

Tôi cảm thấy có chút xấu hổ, để phá vỡ cục diện bế tắc tôi liền khụ hai tiếng, hỏi: “Ca ca có thể nhận ra dấu chân của muội sao?”

“Dấu chân có thể nói cho người ta biết rất nhiều thứ, thân cao, hình thể, bộ pháp của một người, nhiều hơn so với những thứ muội có thể tưởng tượng rất nhiều.” Nhiếp Thu Viễn nói đến đây thì tạm dừng một chút, hình như có chút do dự. Nhưng mà cuối cùng anh vẫn nói tiếp: “Muội, lúc tâm tình tốt thì đi ba bước sẽ bật nhẹ một cái.”

Cả buổi tôi chẳng biết nói gì, vì tôi kinh ngạc nói không nên lời. Thu, là từ đâu biết được những điều này? Những điều này đều là phương pháp điều tra hiện đại, anh có thể nắm giữ nhiều thông tin về nghiên cứu dấu chân như vậy sao?

Hơn nữa, khả năng quan sát của anh thật sự là quá sâu sắc!

“Nè muốn làm bữa cơm kỳ quái gì vậy?” Thu phá lệ có hứng thú với một chuyện gì đó, phỏng chừng bởi vì cái chữ ‘pizza’ này anh không tài nào đoán ra được.

Tôi vui vẻ cười, đôi tay ôm lấy cổ anh vòng chặt hơn một chút: “Trở về ca ca sẽ biết!”

Tôi nằm ở trên lưng anh, tâm trạng thoải mái vô ngần, đau đớn trên chân đều bay mất sạch sành sanh. Tôi nhớ lại khi bộ phim Mỹ [The Big Bang Theory] bắt đầu công chiếu, có một câu nói cũng khá ‘hot’:

‘Smart is the new sexy!’

Thông minh là một loại gợi cảm mới, tuyệt đối không sai.

Hiện tại, Thu tìm được và cứu tôi ra khỏi bóng đêm, từ từ cõng tôi về phía trước, quả thực là ‘gợi cảm’ đến mụ mị đầu óc!