Hoa Đào Rực Rỡ

Chương 11



Rạng sáng ngày thứ hai, Đinh Kiêu hồ đồ lờ mờ từ trong mộng tỉnh lại, lắc lư đầu, cảm thấy đầu vẫn đau như muốn nứt ra, lại nằm xuống ngủ thêm 2-3 giờ nữa mới đứng lên tắm rửa sạch sẽ.

Không hiểu tại sao mình lại nằm trên giường khách sạn, anh cố gắng nhớ lại nhưng không tài nào nhớ nổi là ai đã đưa mình tới, vì vậy khi trả phòng, anh hỏi thăm một chút xem ai ghi tên đăng kí phòng.

Mạnh Vân Cẩn?!

Nghe thấy cái tên này Đinh Kiêu rất ngạc nhiên, mình uống say như vậy mà lại gọi điện thoại cho cô sao, thật là không thể tin nổi? Thanh toán tiền phòng xong, Đinh Kiêu vừa rời đi vừa suy nghĩ, dọc theo đường đi đều muốn biết tại sao mình lại không biết chọn thời điểm mà tìm tới cô như vậy?

Mang mình từ quầy rượu đến khách sạn, chắc cô cũng vất vả, Đinh Kiêu cảm thấy mình cần phải nói tiếng cảm ơn với Vân Cẩn vì vậy bỏ qua cơn nhức đầu đang hành hạ, anh gọi điện cho cô.

“Chuyện tối thật cảm ơn em”

“Không cần khách khí, chỉ tiện tay thôi mà.”

Đinh Kiêu cũng không giải thích nguyên nhân tại sao mình uống say, chỉ là muốn mời cô: ” Buổi trưa anh mời em đi ăn cơm, cũng là nhận lỗi với em chuyện trước kia.”

“Không cần đâu. Thật sự là không cần.” Đối với lời mời của anh Vân Cẩn cũng không cảm thấy hứng thú, bởi vì lời mời đó cũng chỉ là biểu đạt sự áy náy, cô không hi vọng anh đối với cô chỉ có loại tình cảm này.

Qua loa vài câu, Đinh Kiêu thấy Vân Cẩn chưa bao giờ nói lạnh nhạt với mình như vậy, trong lòng có một mất mát trước nay chưa từng có, giống như một bóng ma không ngừng lan rộng.

“Vậy cũng được, anh về nhà trước cho tỉnh rượu,chờ mấy hôm nữa tâm tình tốt anh tìm em ra ngoài ngồi một chút. “ Trước giờ Đinh Kiêu chưa từng quấy nhiễu ai, nếu người khác không muốn gặp anh, anh cũng tình nguyện không nhiều chuyện.

Đinh Kiêu vốn là người không để chuyện gì trong lòng, bình thường mà nói, thứ người như thế nếu bị thương cũng nhanh chóng bình phục, không lâu lắm chuyện bản thân mình uống say anh cũng đã quên, lại bắt đầu sinh hoạt như thường ngày.Cho tới bây giờ loại cậu ấm như anh cũng không bao giờ thiếu oanh oanh yến yến xung quanh, mất đi một Tiểu Thất, anh còn rất nhiều bạn gái.

Ở bên ngoài chơi bời với bạn đến gần mười hai giờ, Đinh Kiêu trở về nhà thì thấy Lí Phượng Hà vẫn đang ngồi trong phòng khách xem ti vi, tò mò hỏi: “Mẹ, đã muộn thế này rồi sao mẹ còn chưa đi ngủ?”

“Chờ con chứ còn sao nữa, nếu không mẹ đã sớm đi ngủ rồi. Ông nội con gần đây không được khỏe, ba con thường về nhà, muốn con đừng luôn đi chơi bên ngoài quá muộn mà con lại không biết vâng lời.” Lý Phượng Hà thương con trai, trước mặt chồng luôn nói tốt cho nó, không cho chồng biết con trai mình cả ngày ra ngòai chơi bời lêu lổng.

Đinh Kiêu đặt mông ngồi trên sofa, quay vòng cái chìa khóa trên tay, “Con cũng không phải lúc nào cũng đi chơi khuya, có lúc bọn con còn phải tăng ca nữa mà mẹ, sắp tới Quốc khánh rồi, trong viện nhiều việc rất bận rộn.”

Đinh Kiêu ở viện nghiên cứu trang bị pháo, là một công việc mũi nhọn của ngành vũ khí. Ban đầu khi anh đi du học nước ngoài về, có rất nhiều ngành muốn mời anh làm việc, sau đó anh chọn một công việc cách nhà không xa, công việc đi bắn vệ tinh nhân tạo bom nguyên tử thì thôi đi, anh không chịu được vất vả.

Lùi một bước, mà nếu anh có đi thì mẹ anh cũng không muốn anh cho anh đi, anh là con trai bảo bối, không ở trước mắt còn muốn anh đi nới nào.

Vậy mà biết con không ai ngoài cha, Đinh Chí Tường biết con trai mình thông minh, làm kĩ thuật không có vấn đề gì nhưng do người nhà quá nuông chiều nên anh đã sống quen sung sướng an nhàn qua ngày, rời mẹ cũng có nhân viên cần vụ, cuộc sống cũng không có vấn đề gì chứ đừng nói đến kinh nghiệm nhân tình thế thái.

Vì vậy, Đinh Chí Tường sắp xếp cho con mình một chức vụ bộ đội tạm thời trong quân khu cơ tầng một Bắc Kinh, trong lúc đó không cho anh về thăm người thân, hai năm sau thì triệu hồi về đơn vị cũ. Đối với việc lần đó, Đinh Kiêu không ngừng kêu khổ, thật vất vả ở cơ tầng bộ đội chịu khổ cởi bỏ một lớp da, cuối cùng mới thuận lợi trở về cơ quan.

“Được lắm, con đừng có mà kiếm cớ, mẹ còn không biết con hay sao.. Ngày mai là Chủ Nhật, con tốt nhất đàng hoàng cũng mẹ đến bệnh viện thăm ông nội, đừng làm cho ông con uổng công yêu thương con.” Lý Phượng Hà cũng không muốn vào lúc này chọc giận ông nội anh.

“Được, mẹ nói cái gì cũng là phải.” Đinh Kiêu thấy giọng nói của mẹ có phần bất mãn, nhanh trí đồng ý. Vừa định đi, Lý Phượng Hà lại gọi anh lại.

“Con với An Tư Thất chia tay nhau cũng được một thời gian rồi, cũng nên suy nghĩ tìm bạn gái mới rồi định chuyện hôn sự đi, ngày hôm qua mẹ đi thăm bà nội bà còn nói với mẹ, ông con muốn sớm nhìn thấy chắt.” Lý Phượng Hà kéo con lại thay anh sửa sang cổ áo một chút.

“Không có người nào thích hợp, mẹ muốn con phải đi tìm chỗ nào đây?” Đinh kiêu thấy phiền não mà nói.

Lý Phượng Hà cười thần bí nói: “Mẹ thấy nha đầu Vân Cẩn kia cũng được mà, vừa rồi nhìn thấy con bé trên ti vi, đang nói chuyện gì đó với đạo diễn, được khen ngợi như nước, đi Đài Loan, Hồng Kông, Đông Nam Á biểu diễn có rất nhiều người xem, còn được Bộ Văn Hóa cho là vở kịch trọng điểm, con bé kia cũng rất có tài.”

“Tại sao lại là cô ta, đời này sao con lại không thoát nổi cô ta?” Đinh Kiêu nghĩ mình vừa đem chuyện của An Tư Khiết và Vân Cẩn trong kí ức quên đi, bất thình lình cô lại nhô ra.

Lý Phượng Hà nói: “Trước kia con nói con bé đó vừa đen vừa mập, mẹ còn tưởng là thật, hôm nay chính mắt mẹ nhìn thấy con bé trên ti vi, nào có giống như con nói, mặc dù không được bằng An Tư Khiết nhưng cũng được coi là thanh tú ưa nhìn.”

“Con cũng chưa bao giờ nói cô ấy khó coi, chỉ là con đối với cô ấy không có cảm giác.” Đinh Kiêu nhớ tới Vân Cẩn, chỉ nhớ rằng lúc đó cô giảm béo không chịu ăn cơm, bây giờ nghĩ lại chắc không phải vì mình chứ? Có thể làm cho một người có khẩu vị ăn rất tốt mà trước mặt đồ ăn ngon không chế không ăn, lý do đó chắc là không thể nào.

Chợt nhớ đến lời An Tư Khiết nói, Vân Cẩn và cô ta mặc bộ váy giống nhau mà một bộ váy của cô ta cũng phải đến năm vạn, Vân Cẩn trước giờ cũng không phung phí, anh biết rất rõ cô, trên người cô toàn là những đồ cổ hủ, hoặc là có không mặc hàng hiệu, nhưng nếu mặc chắc cũng là hàng tốt. Cô ấy không tiếc vốn ban đầu, chắc không phải vì muốn lấy lòng mình chứ?

Chẳng lẽ cô đối với mình là thật lòng….chân mày Đinh Kiêu dần dần nhíu lại.

Thấy con trai có vẻ mặt buồn bực, Lý Phượng Hà hiểu lầm, cho là mình trong lúc vô tình đã gây ra áp lực cho con, vội nói: “Con trai, con không cần nhất định phải thích con bé, mẹ cũng không bắt buộc con, gần đây ông con cũng không nhắc tới con bé nữa, có lẽ đã quên chuyện này.”

“Ông nội sẽ không quên đâu, ông không nói đến chyện này nữa chắc do Vân Cẩn nói gì đó với ông.” Đinh Kiêu biết tính ông mình, lão nhân gia trí nhớ tốt, tính tình cũng cố chấp, sẽ không dễ dàng thỏa hiệp, nhưng lại không hiểu tại sao Vân Cẩn lại có thể khuyên được ông.

“Nói gì?” Lý Phượng Hà mới không tin con bé Vân Cẩn kia không thích con trai mình. Đinh Kiêu lắc đầu tức giận nói: “ Con nào biết.” Nói chưa dứt lời, anh liền bỏ về phòng của mình.

Bệnh viện cao cấp, trong phòng chăm sóc bệnh nhân đặc biệt, lúc Đinh Kiêu và Lý Phượng Hà gõ cửa đi vào, không ngờ người ra mở cửa lại là Vân Cẩn.

“Dì Lý, dì khỏe không ạ? Con nghe nói Đinh gia gia bị bênh, thừa dịp hôm nay được nghỉ phép nên tới thăm ông.” Vân Cẩn thoải mái giải thích với hai người. Thời gian trước cô cũng đoàn kịch đi Đài Loan biểu diễn, lúc về nghe nói ông Đinh bị bệnh.

Trên tường phòng bệnh có gắn TV LCD, Đinh Điềm Ninh đang tựa trên giường bệnh mang kính lão thích thú xem vở kịch “Mục Trại Kha” Vân Cẩn tân biên lại, Thấy con dâu và cháu nội đi đến vội nói: “ Các con lại đây xem một chút. Con bé Vân Cẩn này rất tài tình, có thể đem màn võ thuật cầu hôn của cô Mộc Quế Anh này viết thành như vậy, rất đặc sắc.”

“Con ở trên ti vi cũng xem rồi, Vân Cẩn đúng là rất giỏi.” Lý Phượng Hà cũng khen Vân Cẩn một câu, nhân cơ hội quan sát cô. Trên ti vi nhìn đúng là giống thật, nhưng hình như so với trong ti vi còn gầy hơn một chút, nhưng lại nhìn dáng vẻ rất đàng hoàng.

“Dì quá khen rồi.” Vân Cẩn khiêm tốn nói, tầm mắt cũng không nhìn về phía Đinh Kiêu. Mấy tháng đã qua, cô cũng không muốn cho anh biết là mình có tình cảm đối với anh.

“Hai ngày trước trong hội sở anh có gặp qua em trai em , hắn càng ngày kiếm được càng nhiều tiền, lại đổi một chiết Ferrari.” Đinh Kiêu đến gần Vân Cẩn nói.

Vân Cẩn chỉ đành đáp một tiếng: “Đúng vậy, nó cả ngày nhàn rỗi, nhà cũng không về, không biết bận rộn cái gì.”

Không biết phải nói chuyện gì tiếp theo, hai người lúng túng một hồi, Đinh Kiêu nhàm chán thấy trên bàn cạnh giường bệnh ông nội có một hộp cơm tinh xảo, trong hộp cơm có mấy miếng sủi cảo tôm da mỏng như thủy tinh, theo bản năng cầm lên ăn.

Mùi vị không tệ, vừa tươi ngon lại vừa mềm, Đinh Kiêu ăn một hơi ba bốn cái, khi anh cầm lên cái thứ năm, chợt nhớ đến sủi cảo tôm này có phải là Vân Cẩn mang đến? Đinh Kiêu không tự nhiên nhìn về phía Vân Cẩn.

Vân Cẩn đã sớm chú ý đến động tác của anh, trong lòng thầm oán, tên kia nhất định thường ngày có thói quen ăn một mình, tổng cộng sáu cái sủi cảo tôm , Đinh gia gia chỉ ăn có một cái, anh lại ăn hết sạch.

Đinh Kiêu thấy nét mặt của Vân Cẩn cũng biết sủi cảo tôm thơm ngon này là do cô mang tới, chỉ không biết là do chính cô làm hay là mua, mùi vị cũng không tệ.

“Con cứ ăn đi, ông ăn rồi, nha đầu Vân Cẩn này rất khéo tay, vừa có thể viết kịch gói sủi cảo tôm cũng rất ngon, tương lai người nào lấy được nàng dâu như thế thật có phúc.” Đinh Điềm Ninh không quên mất cơ hội ở trước mặt chaú trai khen ngợi Vân Cẩn.

Đinh Kiêu không ăn cái sủi cảo tôm cuối cùng, anh thấy mình ăn vậy là được rồi, không muốn ở trước mặt Vân Cẩn mình lại biến thành một kẻ tham ăn.

Lúc này, Vân Cẩn nói trong đoàn kịch có chuyện, đứng dậy cáo từ. Đinh Điềm Ninh nhìn Đinh Kiêu nói: “Cháu đi tiễn con bé đi.” Đinh Kiêu dạ một tiếng.

Hai người một trước một sau rời khỏi phòng bệnh, đi thang máy xuống dưới. Trong sân bệnh viện, Đinh Kiêu suy nghĩ liên tục, quyết định mở miệng trước: “Lần trước anh uống quá chén, phiền em phải đưa đến khách sạn, mà vẫn chưa tìm được cơ hội cảm ơn, hôm nào anh mời em ăn cơm.”

“Khách khí như vậy làm gì.” Vân Cẩn che giấu rung động trong lòng, giọng nói vẫn bình thản như cũ không chút gợn sóng. Hôm nay thái độ Đinh Kiêu khác với mọi khi, không biết anh lại giở trò gì.

“ Cũng không phải khách khí, là……trả lễ.” Tìm được từ thích hợp, đầu óc Đinh Kiêu dần rõ ràng. Không biết từ lúc nào anh lại có chút hứng thú đối với Vân Cẩn, không ngại tìm hiểu một chút, anh nghĩ như vậy.

“Chắc không phải em có bạn trai rồi đấy chứ, sợ bận trai hiểu lầm nên không dám ăm cơm với anh.” Đinh Kiêu chợt có ý nghĩ này, nếu không tại sao Vân Cẩn lại từ chối ăn cơm với anh.

Ý nghĩ này làm cho anh cảm thấy không được thoải mái, giống như bị người khác đánh cắp ví tiền vậy.

Vân Cẩn nhìn Đinh Kiêu giống như đang nhìn một quái vật, muốn nhìn thấu anh tại sao lại nói như vậy, sẳng giọng nói ra một câu: “Anh cũng thật khéo liên tưởng.”

“Nếu không có, thế thì hai chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi.” Đinh Kiêu không đạt được mục đích không chịu bỏ qua.

“Không cần.” Vân Cẩn lại một lần nữa cự tuyệt.

“Rốt cuộc tại sao lại vây?” Đinh Kiêu nghĩ mà vẫn không hiểu tại sao mình mời cô nhiều lần như vậy mà cô lại từ chối.

Vân Cẩn thả chậm bước chân, nhìn vườn hoa khô đầy cỏ, sâu xa nói: “ Không cần thiết, biết rõ là hố bùn nhão, rơi vào một lần thì lần sau ắt có kinh nghiệm, để rơi vào lần thứ hai chính là thần kinh có vấn đề.”

“Nói như vậy, trong mắt em anh là bùn nhão sao?” Đinh Kiêu có chút không được tự nhiên hỏi ngược lại một câu.

Chưa bao giờ có ai nói anh như vậy, người khác nói thì thôi, nhưng lại là cô, cô có cầu xin anh chưa chắc anh đã đồng ý đấy.

Đinh Kiêu càng nghĩ càng tức giận, tại sao có thể nói mình là đống bùn nhão chứ? Anh rõ ràng là một con thiên nga trong hồ mộng ảo, chỉ có cóc ghẻ mới cảm thấy thế giới này là một hố bùn.

“Em đâu có nói anh là một hố bùn nhão, nhưng anh lại cảm thấy vậy em cũng không ngăn cả suy nghĩ của anh.” Vân Cẩn liếc Đinh Kiêu một cái, phản kích.

Anh có mặt mũi mất hứng, giả bộ Đường Tăng làm cái gì, có tư cách ngọt đến ưu thương sao.

“Thôi, bọn em là biên kịch mồm miệng lợi hại, anh chỉ muốn nói với em, chờ hôm nào đó anh đến tìm em, anh không có thói quen nợ nần.” Đinh Kiêu nói xong liền quay đầu bỏ đi.

Vân Cẩn thấy anh kiêu căng phách lối cảm thấy buồn bực, chợt thấy anh vòng trở lại, cô cố ý ngẩng mặt lên, không nhìn anh.

Đinh Kiêu đến trước mặt cô, đặt vào trong tay cô một vật: “Chờ anh đi, em hãy xem, lần này anh đi thật.” Nhìn bóng dáng anh biến mất, Vân Cẩn nhìn lại đồ vật trong tay nhất thời cảm thấy trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Đó là một quả trứng Phục Sinh tinh saỏ, sau khi mở ra là một chiếc xe ngựa nhỏ được chế tác tinh tế. Khi còn 5, 6 tuổi, cô đến nhà ông Đinh chơi, thấy Đinh Kiêu đang cầm một quả trứng màu kheo khoang với em trai Đinh Ký, cô cũng tò mò nhìn xem.

“Đây là cái gì? Thật là đẹp!” Cô chưa từng thấy qua đồ chơi nhỏ đẹp như vậy

“Trứng Phục Sinh, xe ngựa dùng lòng đỏ trứng gà làm, bên ngoài quét Kim phấn, có thể ăn, ngươi nếm thử một chút đi.” Đinh Kiêu trêu Vân Cẩn.

Vân Cẩn nhận lấy dùng răng khẽ cắn một miếng, suýt chút nữa làm rụng răng, Đinh Kiêu bên cạnh cười một cách đáng ghét.

Mới đó mà đã hai mươi năm rồi, không ngờ anh còn nhớ quả trứng Phục Sinh này, càng không ngờ đến anh lại đem trên người, trái tim Vân Cẩn cảm thấy chua xót.