Hoa Bồ Công Anh, Sẽ Bay Về Đâu?

Chương 13: Ngoại truyện 3: Cách yêu



Hôm nay, bầu trờitrong xanh cùng những tảng mây bồng bềnh, nắng nhẹ lên sau khi sương đã tan.Ngoài kia, con người ta vẫn hoạt động như mọi khi. Họ vẫn đi làm, trẻ con vẫnđi học, cụ già vẫn đi tản bộ…Nhưng có ai thấy một cô gái trong bộ váy trắngđang gào khóc đuổi theo tử thần để đòi lại người mình yêu. Cô chạy băng ca đangđẩy anh vào bệnh viện, gương mặt không lấy một giọt máu, anh nằm đó bất động,không còn mỉm cười nhìn cô được nữa, mãi mãi… Bệnh viện, nồng nặc mùi thuốc. Họchờ ở ngoài phòng phẫu thuật, cô đứng đó, đứng suốt bốn tiếng không cử động, cứđứng chết chân tại cửa phòng rồi nhìn vào cái cửa sắt lạnh toát chờ anh. Giađình, bạn bè khuyên cô hãy nghỉ ngơi, cô không có phản ứng, cô tin, cô chờ, vìtin anh nên cô sẽ chờ, anh đã hứa là sẽ có trách nhiệm với cô, anh hứa thì nhấtđịnh anh làm được, anh sẽ không bao giờ nhẫn tâm ruồng bỏ cô thêm lần nữa đâu.

Lại bốn tiếng nữa đi qua, cô vẫnđứng đó. Ai khuyên cô cũng không tác dụng, cô như biến thành khúc gỗ không cótri giác, mắt vẫn dõi về phía cửa.

Cuối cùng cánh cửa cũng mở ra, mọingười đều đứng dậy chờ kết quả. Cô cố cử động chân mình, nó tê cứng, vậy mà côvẫn đi những bước khập khễnh tới nắm chặt tay bác sĩ Hoàng Khánh, ông ấy tháokhẩu trang, nhìn mọi người, rồi nhìn Thiên Nghi. Cô không nói gì, chỉ hướng đôimắt mong đợi vào ông. Không gian lắng động, nghe rõ nhịp thở của từng người.

"Hoàng…"

"Xin lỗicon…" Ông cắt ngang lời nói của cô, cắt đứt sợi dây hy vọng mỏng manh củacô sau câu nói đó và cái lắc đầu đau thương.

Bàn tay cô tuột khỏi tay ông, cônhìn vào trong. Mọi người nhìn vào trong, nhìn cô. Có ai nghe thấy tiếng kêuthảm thiết của một con người, có ai nhìn thấy một trái tim cũng đã ngừng đậpsau một trái tim.

"Vào gặp nó…lầncuối đi con… Trong vài phút nữa, nó sẽ sống được thêm vài phút nữa…" HoàngKhánh đặt tay lên vai Thiên Nghi, mắt ông đỏ hoe. Sao ông có thể chịu được khichính ông lại không thể cứu được cháu ruột của mình.

Nhanh như cắt, cô không còn ở hànhlang. Lúc này mọi người ở ngoài mới bật khóc. Tiểu Quỳnh, Ngọc Diệp, Hải Băng,Hồng Ngân nói không nên lời mà chỉ biết khóc thành tiếng. Nun nhìn mẹ mình rồixà vào lòng mẹ mà khóc òa lên. Chủ tịch Hoàng loạng choạng bước chậm chạp từngbước, ông không biết mình đi về đâu. Vũ Bảo Hà đứng lặng người, cô không khóc,chỉ như một cái xác không hồn hóa đá tại chỗ. Gia Minh nhìn Tuấn Nguyên quayđầu đi, rồi lại nhìn sang Vương Tuấn vừa đến và đứng yên tại ngả rẽ. Tất cả,tất cả…Chấm dứt rồi.

Còn cô, cô ngồi cạnh giường anh, nắmlấy bàn tay anh, cô không khóc, không rơi thêm bất kì giọt nước mắt nào cả. Saomỗi phút giây trong thời khắc này lại to lớn đến thế, vậy mà trước kia họ đã bỏlỡ quá nhiều thời gian. Con người ta đến lúc nhận ra mình nên trân trọng thì đãquá muộn màng để rồi bất chợt hiểu rằng mình sai ở đâu mà không thể nói lên từân hận. Máy điện tâm đồ lên xuống theo từng nhịp tim của anh. Cô mỉm cười giữlấy tay anh rồi áp vào má mình.

"Hoàng Khang…Emmuốn anh dùng xe đạp chở em. Anh biết không? Ngồi sau lưng anh rất ấm áp, cóthể tựa vào anh, có thể ôm lấy anh… Chở em một lần nữa được không? Hay là đợikhi anh khỏe chúng ta sẽ đến xe cáp treo ngồi? Anh nói muốn quay lại LB lần nữamà, mau khỏe lại để cùng em về thăm trường thôi anh…Sao mà anh cứ ngủ hoài thế…Đừng lười nữa, mặt trời lên cao rồi… Anh tỉnh lại đi! Hoàng Khang à…" Nướcmắt cô lăn dài trên tay anh, cô nghẹn giọng nhưng vẫn tiếp tục nói, không biếtnói cho anh nghe, anh có nghe không?

"Có… nhớ anhhứa gì với em không? Anh nói sau khi tỉnh dậy sẽ cùng em đến nhà thờ… sẽ cùngkết hôn với em mà… Anh ngủ thế này thì sao đến nhà thờ đây… Hoàng Khang! Em gọianh mà anh còn nằm đây sao hả? Hoàng Khang!" Giọng cô nhỏ dần rồi rơi vàoim lặng, chỉ còn nghe tiếng máy móc vô tri đang kêu lên, âm thanh đó, sao màchói tay quá. Tít... tít... tít. Ngoài kia, không ai bước vào trong, chỉ có GiaMinh đủ cái dũng khí chứng kiến cảnh đó, anh nhìn đứa con gái tội nghiệp vẫnnắm tay người yêu. Anh đứng sau lưng Thiên Nghi, nghe máy điện tâm đồ kêu khôngngừng. Cô lại quay sang nhìn những đường sóng lên xuống... Đến cuối cùng, nóchỉ là một đường thẳng tắp kéo dài. Giọt nước mắt rơi xuống sàn, cô thấy timmình đau, bụng mình đau, đầu mình đau. Người cô như rã rời không còn sức lực.

"Sao không ailàm gì hết thế?" Cô lạnh nhạt cất tiếng: "Sao không ai tiếp tục cứuanh ấy?" Không ai trả lời, cô đành quay lại ôm lấy anh, tựa đầu vào ngựcanh: "Hoàng Khang à... Anh đừng lo, có em đây, họ không cứu anh cũng khôngsao, có em ở đây với anh là được rồi... Đừng sợ..."

Gia Minh kiềm chế tất cả nước mắt,anh bước đến đặt bàn tay không ngừng run rẩy của mình lên vai Thiên Nghi:"Thiên Nghi... Đừng như vậy..."

Cô đứng phắt dậy, gạt tay Gia Minhra rồi thét lớn: "Hoàng Khang chỉ ngủ thôi! Anh ấy chỉ ngủ thôi... Cácngười... các người đừng chia cắt tôi và Hoàng Khang có được không? Sao..."Chưa kịp nói hết câu, cô đặt tay lên bụng mình, cắn lấy môi để ngăn cơn đau ậptới. Gia Minh nhìn biểu hiện khác lạ đó, thấy sắc mặt cô không lấy một giọt máunên lo lắng vô cùng.

"Sao thế ThiênNghi? Em đừng làm anh sợ..."

"Tránh...ra!" Thiên Nghi lùi lại, cô cố gắng gượng bảo vệ Hoàng Khang, cô phải bảovệ anh: "Không được cướp Hoàng Khang của tôi... Không..." Mọi thứtrước mắt mờ dần, gương mặt Gia Minh nhợt nhạt, rồi mọi thứ hóa đen.

"Thiên Nghi!Thiên Nghi!" Gia Minh thét lên rồi đỡ lấy Thiên Nghi đã ngã xuống.

"Máu... Máu kìaGia Minh..." Tiểu Quỳnh vừa bước vào đã la lên khi nhìn thấy màu đỏ đãthấm vào vạt váy của Thiên Nghi, chảy dài xuống sàn bệnh viện.

"Gọi bác sĩ!Gọi bác sĩ đi!"

Anh bế Thiên Nghi lên, toàn là máu,dưới chân cô chỉ là máu. Mọi người bên ngoài vẫn còn thơ thẩn, vừa trông thấyGia Minh bế Thiên Nghi chạy ra thì tất cả hoảng hốt.

"Thiên Nghi..."

"Nghi..."

Phòng cấp cứu. Một bác sĩ nữ bướcra.

"Ai là ngườinhà của bệnh nhân Tầng Thiên Nghi!"

"Tôi... tôi làcô ruột của nó." Cô Lan khó nhọc lên tiếng, người run lên vì sợ hãi:"Cháu tôi sao vậy bác sĩ?"

"Sao người nhàlại để cô ấy sốc nặng như thế. Cả đứa bé cũng mất rồi..."

"Đứa bé?"Cô Lan lặp lại lần nữa lời bác sĩ.

"Ừ. Cô ấy đangmang thai, không ai biết sao? Cái thai chưa đầy bốn tuần, cô ấy lại kích độngnhư vậy nên thai nhi chịu không được. Bây giờ tôi cần người nhà kí tên để cònlấy cái thai ra."

Như một cây búa đập vào đầu từngngười. Mọi con mắt đưa nhìn nhau, cô Lan chao đảo mới định hình xem chuyện gìđang xảy ra thế này? Sao đứa cháu gái cô phải chịu nhiều đớn đau như thế? Nó đãlàm nên tội tình gì?

Vài tiếng sau, trong một phòng bệnhhai ngăn, Thiên Nghi vẫn còn hôn mê nằm bên gian trong. Cô Lan đã về, Nun thấysức khỏe mẹ yếu nên cố gắng khuyên mẹ về nhà, cả dượng Nguyên cũng bay từ bangB về, dượng vừa phải an ủi cô Lan, vừa phải lo lắng cho Thiên Nghi.

HoàngKhang ra đi như thế, không một đám tang, không một tin tức được thông báo chogiới truyền thông, con trai chủ tịch tập đoàn đá quý Hoàng Gia chỉ như bốc hơikhỏi thế gian. Vì trước kia, anh từng nhờ bố mình, nếu có ngày hôm nay, hãy antáng anh thật đơn giản, rồi đem tro cốt đặt cạnh mẹ ruột của anh. Lúc ông Hoàngbiết tin Thiên Nghi sẩy thai, ông như chết chân tại chỗ, sau khi đến bệnh việnlàm những việc nên làm thì không nói không rành mà đón chuyến bay sớm nhất rờikhỏi đây. Bác sĩ Hoàng Khánh có đến thăm cô, nhưng sau đó cũng bay về Mĩ do cóca phẫu thuật quan trọng. Người nhà họ Hoàng đều tránh mặt cô, không ai dám đốidiện cùng Thiên Nghi.

"Này... Anh nóigì đi, cứ im lặng như thế là sao?" Tiểu Quỳnh bắt đầu lay lay tay Gia Minh. Anh ấynhư tảng đá không chịu lên tiếng từ khi đưa Thiên Nghi vào đây.

"Gia Minh…Anh đừng có như vậy nữa…"Hồng Ngân vừa phải lo cho Thiên Nghi, vừa lo cho biểu hiện của Gia Minh, lạicòn phải gọi điện tìm Tuấn Nguyên khắp nơi.

"Ngân…Chuyện chú Kiệt vừa nói là saovậy?" Ngọc Diệp cầm hồ sơ lên rồi thắc mắc. Chẳng ai biết trong đây là gì,khi Hoàng Kiệt sắp rời khỏi, ông có đến, Thiên Nghi vẫn hôn mê, ông ngồi cùngThiên Nghi rất lâu, chẳng ai biết ông nói gì với cô. Sau đó ông lại nhờ HồngNgân giao cho Thiên Nghi cái hồ sơ này.

"Ngân không biết, phảichờ Thiên Nghi tỉnh thôi…"

HảiBăng cùng Vương Tuấn vừa ra ngoài mua ít thức ăn về cho mọi người. Nếu ai cũngtrong trạng thái này thì trước sau gì tất cả đều ngã gụt, vậy thì lấy ai lo choThiên Nghi.

"Gia Minh!" Vương Tuấn lên tiếng.

"Không sao…" Cuối cùng Gia Minh cũngvuốt mặt mình, thở hắt ra rồi ngước nhìn Vương Tuấn: "Tìm thấy Tuấn Nguyênchưa?"

"Nó đua xe ở quốc lộ Q."

"Cái gì?" Hồng Ngân là người phản ứngmạnh nhất. Cô đứng dậy ngay rồi chạy ra ngoài.

"Một lát tao sẽ về Anh quốc."

"Vương Tuấn…" Nun vừa bước vào đã nghethấy câu đó. Nó nhìn Vương Tuấn, anh cũng quay lại nhìn Nun rồi đến nắm tay conbé mà kéo ra ngoài.

GiaMinh đứng dậy đi vào phía gian phòng phía trong. Chưa đầy một phút, anh chạyra, nói lớn: "Thiên Nghi không có trong đó."

"Sao?" Hải Băng buông luôn tô cháo cònnóng hổi trên tay đang định mang vào.

"Có khi… nào… nó làm chuyện dại dộtkhông?"

Thànhphố đông nghẹt người, buổi tối đèn đường chiếu càng sáng thì mới có thể biếtbóng đêm đang tồn tại. Cô như hồn ma lang thang trên phố, mặc trên người bộ đồbệnh nhân của bệnh viện, bước thật chậm vào từng con đường anh và cô từng bướcqua. Mọi người qua đường đã bắt đầu xì xào, nhưng cô nào để tâm, giờ đây cô chỉbiết đi mà cả bản thân còn không biết nên đi về đâu, bụng dưới vẫn còn cảm giácđau đớn, nhưng cô hoàn toàn không biết mình đã mất thứ gì, chỉ cảm thấy dườngnhư mọi thứ đều mất hết.

"Anh yêu em!"

"Yêu em có cần nói cho cả thế giới biếtkhông?"

"Thì yêu em mới cần cho em biết, thế giớibiết hay không thì mặc họ, miễn em biết được rồi."

"Vậy yêu em đến khi nào?"

"Đời đời kiếp kiếp…"

"Anh xạo vừa phải thôi, con trai khi yêu aicũng thề thốt như thế…"

Cônhìn cặp tình nhân đang đi phía trước mình. Những lời họ nói cô đều nghe rấtrõ, người con trai ôm chặt cô gái vào lòng rồi mỉm cười cùng cô ấy dạo chơitrên con đường. Còn Thiên Nghi, cô đưa tay sờ lên chiếc nhẫn trong sợ dâychuyền của mình. Cô mỉm cười. Trước kia cô cũng từng hỏi anh sẽ yêu cô được baolâu. Anh bảo sẽ không yêu cô mãi mãi, chỉ yêu cô đến khi bản thân không thể yêucô được, lúc ấy anh sẽ ở một nơi nào đó mà dõi theo cô. Cô nhìn xung quanh, saokhông thấy anh? Thiên Nghi lại bước tiếp. Cô có nhận ra, đằng sau mỗi bước châncủa cô là nước mắt của anh.

Mọingười đứng chờ đèn để băng qua đường. Thiên Nghi cũng đứng đó chờ, nhưng chờanh. Anh hay cùng cô đứng chờ lúc đèn đỏ, khi qua đường, anh sẽ nắm chặt taycô, bảo cô ngốc nghếch không bao giờ qua lộ mà nhìn xe, lỡ họ vượt đèn đỏ thìthế nào. Đèn chuyển sang màu đỏ, mọi chiếc xe ngừng lại, người ta nhanh chóng băngqua đường, cô vẫn đứng đó, mắt nhìn thẳng vào góc đứng phía bên kia. Đèn lạixanh, lại đỏ, rồi xanh… không biết bao nhiêu lần. Mờ ảo phía bên kia, cô có thểtrông thấy bóng anh, Thiên Nghi mỉm cười với anh, rồi bước chân xuống vạchđường. Nếu giờ này cô băng qua đường như thế, anh sẽ chạy ngay qua và chửi côngốc nghếch, nếu ngốc mà được nghe anh nói, cô sẽ ngốc như thế mãi mãi…

Ting Ting Ting…

"Thiên Nghi!!!"

"Đi đường kiểu gì vậy? Mắt mũi bỏ trên tránsao?" Ông tài xế nhém tí gây ra án mạng quát lớn.

Anh cố gượng dậy nhìn ông ta: "Xin lỗi, xin lỗiông…"

Thấyngười nằm trong lòng cậu trai trẻ mặt mày xanh xao đáng sợ, ông ta cũng khônglàm khó mà lái xe đi. Anh lúc này mới quay sang nhìn cô đầy vẻ sợ hãi: "Emcó bị thương không? Có đau chỗ nào không Thiên Nghi?"

"Hoàng Khang…"

"Thiên Nghi à…" Anh nhìn cô mệt mỏinhư thế nên đành bế cô lên, ôm cô sát vào người rồi đi khỏi, xe anh đỗ cách đómấy con đường, anh cứ bế cô rồi đi. Vừa đi anh vừa mắng: "Em làm gì màkhông trông thấy đèn xanh vậy? Biết băng qua đường như thế nguy hiểm lắmkhông?" Do quá tức giận nên anh không nhớ rằng cô giờ đang là bệnh nhân.

Nằmtrong lòng anh, cô nói khẽ: "Xin lỗi... "

Nghecái giọng nhẹ tới mức có thể không cất lên thanh quản, anh mới xuôi lòng, rồithở dài: "Mọi người tìm em vất vả lắm, sao lại chạy ra ngoài, ai cũng locho em."

"Em tìm Hoàng Khang."

"Thiên Nghi..."

"Vừa rồi em thấy anh ấy bên kia đường, anhấy còn đứng đó nhìn em... Gia Minh! Nếu anh không kéo em thì em gặp được HoàngKhang rồi..."

Đúngthế, nếu anh không kéo em thì em đã đi gặp cậu ấy rồi.

Gia Minh ôm cô chặt hơn,không nói bất kì lời nào nữa mà đi thẳng về phía trước. Mặc cho tay mình đangchảy máu.

Từ khi trở lại bệnh viện, Thiên Nghi không nóithêm câu nào nữa, cứ nằm đó suốt, không khóc lóc cũng chẳng biểu hiện bất kìthái độ nào. Đăng Khôi không dám bước vào phòng bệnh nửa bước, chỉ đứng phíangoài, đứng lặng rất lâu nhưng rồi quay lưng đi, từ đi chuyển sang chạy, anhkhông thể nào chịu nổi khi nghĩ mình sẽ nhìn thấy bộ dạng đó của cô. Tuần sau, cô xuất việnvề nhà. Vừa bước vào căn phòng thân thuộc của mình, cô nhìn xung quanh mộtlượt, anh vẫn ở đó, vẫn ở đó chờ cô. Thiên Nghi cầm lấy tấm ảnh chụp cùng HoàngKhang rồi nằm xuống giường, ôm chặt nó vào lòng, quay lưng lại với mọi người.Tiểu Quỳnh định đến kéo cô ngồi dậy nhưng Hải Băng lại cản. Mọi người im lặngđi ra ngoài. Trước khi đi, Hồng Ngân bỏ lại hồ sơ của ông Hoàng gửi.

"Cái này, bố Hoàng Khang bảo đưa choNghi." Không ai trả lời, Hồng Ngân đành khép cánh cửa lại rồi cũng thở dàibước đi.

Gióthổi mạnh ào ạt vào căn phòng, cánh cửa sổ lại phát ra những tiếng ken két nhưthường lệ. Thiên Nghi lạnh, cái lạnh thấu da thịt, thấu vào xương tủy. Cô ngồibật dậy đến lấy hồ sơ rồi xé nó ra, những tờ giấy rơi xuống giường. Cô mặc kệ,cô chỉ chú tâm đến một bức thư nhỏ, nơi đó có chữ của anh. Cô ngẩn ngơ mở nó rarồi đọc từng chữ một. Thứ gì lại rơi xuống bức thư đó, là nước mắt. Thiên Nghico người trong cái cơn gió đêm ngông cuồng ấy. Chỉ mình cô.

Nghi ngốc à... Tình yêu của anh! Đừng khóc! Anh xin em đừngkhóc, đừng rơi nước mắt vì anh nữa. Em có biết mỗi giọt nước mắt của em rơixuống là lòng anh đau đớn bao nhiêu. Anh chỉ muốn thấy em cười, nụ cười ấy khắcsâu vào tim anh, nụ cười của em là niềm hạnh phúc trong anh. Nên hãy cười lênNghi à... Chỉ có khi em cười thì anh mới cảm thấy mình không vô dụng. Anh khôngthể lựa chọn, anh không có cái quyền đó, bên em đi hết con đường của chúng ta,điều đó, anh không làm được. Xin lỗi em... xin lỗi tình yêu của anh. Hãy thathứ cho anh. Điều anh hối hận nhất trong đời này là đã không yêu em sớm hơn, đãkhông đủ khả năng kéo dài mạng sống này. Em hãy sống tốt, sống tốt khi không cóanh được không em? Nếu nhớ anh, xin em hãy nhìn bên cạnh, anh đang ngồi bêncạnh em, nếu lạnh, hãy biết rằng anh đang cố ngăn gió, ngăn những cơn gió làmem lạnh. Anh lúc nào cũng bên em, nhưng bên em theo cách của anh, anh không thểôm lấy em được nữa thì anh sẽ phá hủy tất cả những thứ tổn hại đến em... Anhluôn yêu em, nhưng không đủ khả năng mang cho em hạnh phúc. Nếu thượng đếhỏi anh muốn ở thiên đường hay địa ngục.Anh sẽ chọn địa ngục, anh cam tâm ở địa ngục để cầu mong thượng đế để một ngườikhác thay anh yêu em, yêu em hơn anh đã từng. Thiên Nghi, hãy đi về phía trước,đừng nhìn phía sau nữa em à, anh đã cầu nguyện rồi, chắc chắn người đó sẽ xuấthiện. Đừng nhìn về anh, hãy nhìn về hạnh phúc của em, chỉ có thế anh mới antâm. Những gì anh nợ em, kiếp sau anh sẽ trả, kiếp sau nhất định anh sẽ trả choem gấp đôi những thứ anh đã không thể làm được. Kiếp sau... Vẫn yêu em.

Thiên Nghi buông lỏngbức thư, cô nhìn về phía cánh cửa đang vỗ không ngừng. Anh đang ngăn gió đósao? Cô đứng dậy bước đến tắt đèn, mọi thứ rơi vào khoảng tối. Những mảnh giấythừa kế tài sản bay xuống sàn nhà, anh giao tài sản của anh cho cô? Anh nghĩ côcần sao, thứ cô cần là anh, là anh chứ không phải những vật lạnh giá vô tri đó.Thiên Nghi đi chân trần dẫm lên những mảnh giấy, cô đưa tay chạm vào khoảngtrống trước mặt. Cô nhìn thấy anh, anh đang đứng đó nhìn cô, nhưng sao mỗi lúctay cô tưởng chừng như chạm được thì nó lại xuyên thẳng qua. Cô tiến về mộtbước nữa để ôm anh, nhưng lại hụt hẫn khi vòng tay là không khí. Lạnh!

"Hoàng Khang... Có phải anh đang chờ emkhông?" Gió thổi cánh cửa mạnh hơn, cô cúi đầu thở dài, gương mặt nhợtnhạt không ánh sáng, gầy gò, xanh xao. Anh có thể nhìn thấy dáng vẻ đó của côkhông? Anh đau lòng không?

"Chờ em đi với... Địa ngục? Chỉ cần cóanh... nơi đâu cũng là thiên đường..." Nơi không anh bóng tối đang cào xélinh hồn yếu đuối của cô. Ngay cả thứ cô sợ nhất là bóng đêm, giờ đây cô bìnhtĩnh tới mức không có gì tác động được. Cô sợ ánh sáng sẽ đem anh đi mất, nếucô giam mình trong bóng tối, trong địa ngục mà có anh, cô cam tâm tình nguyện.

Cômở ngăn tủ lấy cây dao rọc giấy, cô lại nhìn vào khoảng trống mà cô khẳng địnhđó là anh, cô mỉm cười: "Không lâu nữa, chúng ta sẽ gặp lại... Em không đểanh cô đơn một mình đâu..."

Nunở dưới nhà nấu cháo, bố mẹ Nun thì vừa ra ngoài tìm cách nói chuyện với bác sĩtâm lí xem tình hình của Thiên Nghi. Cháo đun đủ lửa, Nun lại mang một bát lêngác, gõ cửa mãi, không ai lên tiếng, Nun lại đưa tay mở cánh cửa, mọi thứ tốiom. Con bé bật công tắt đèn, nhìn thấy những tờ giấy còn rải rác trên sàn, nóđặt tô cháo lên bàn rồi cúi xuống nhặt chúng lên, chữ kí của Hoàng Khang ở cuốigóc càng làm nó xót xa. Nó nhìn lại Thiên Nghi, cô đã trùm chăn kín đến tận vai.

"Hai à... Ăn chút cháo đi được không?"Nun ngồi xuống giường, chạm vào vai Thiên Nghi. Cô vẫn không cử động, Nun lạilay lay chị mình: "Hai! Cũng phải ăn chút gì đi, cứ như vậy hoài khôngđược đâu... Hai!" Vẫn không tỉnh lại, Nun bắt đầu hoảng sợ: "Hai...Hai à..." Con bé cuống cuồng kéo chăn ra, nhìn những giọt máu đã ướt đẫmcả ga giường, nó giật mình đứng phắt dậy la toáng lên: "Á..." Cả tôcháo đang đặt trên bàn cũng bị Nun chạm vào đổ xuống sàn, Nun hoảng loạn đếnbên giường nâng đầu chị mình dậy, môi tái nhợt, hơi thở thoi thóp: "Haiơi! Hai..." Nó với tay lấy điện thoại, cầm lên mà không biết mở khóa mànhình ra sao, cứ quẹt qua quẹt lại rồi bấm số linh tinh, cũng chẳng biết nó bấmtrúng số nào mà bên kia vừa "Alô" nó đã khóc thét lên cầu cứu, vừa lalớn vào điện thoại vừa ôm chặt Thiên Nghi gào thét: "Hai... Đừng bỏ em...Hai ơi Hai..." Máu từ cổ tay Thiên Nghi chảy ra không ngừng, Nun cứ lấytay mình giữ chặt vết thương, nó không biết mình nên làm gì lúc này, chỉ khócrồi la, sau đó lại nhìn tấm ảnh của Hoàng Khang đang nằm bên tay phải ThiênNghi: "Anh Khang ơi! Cứu Hai đi, anh cứu chị của em đi... Anh ơi!"

*****

"Trời ơi... Sao con ngốc như vậy hả Nghi...Nghi ơi..." Cô Lan ôm Thiên Nghi đang nằm bất tỉnh trên giường rồi khóclớn. Dượng Nguyên đứng bên cạnh chỉ biết giữ chặt vai vợ mình.

Mọingười trong phòng bệnh, thẩn thờ, nghẹn đắng. Họ còn có thể khóc không? Nướcmắt rơi xuống đến nỗi cả nấc lên cũng khó khăn. Lần thứ hai họ nhìn thấy 'Nghithiên tài' ngày nào cũng cười cười nói nói như chú chim nhỏ giờ người đầy máubị đẩy vào phòng cấp cứu. Rồi lại lần hai như cái xác không cảm xúc bị đưa vàophòng đặc biệt sau mấy tiếng vật vả với cái chết. Ở cổ bàn tay trái bắt đầu từngày hôm nay đã thêm một vết sẹo dài, nhưng nó không phải là vết sẹo đơn thuầnở tay nữa mà là vết thương ngày ngày vẫn rỉ máu ở đáy con tim, sẽ không bao giờlành lại được, vì anh. Vì anh mang theo cả con tim hoàn chỉnh của cô đi rồi,giờ nó chỉ là một trái tim chằn chịt vết thương không thể nào lành lặn.

Lạimột đêm nữa trôi qua, trong phòng bệnh giờ chỉ còn Hải Băng, Hồng Ngân và GiaMinh, mọi người còn lại đã về nghỉ ngơi, ngày mai họ lại thay khuyên nhau đếntrông chừng Thiên Nghi. Hai cô gái mệt mỏi nằm ở giường đối diện Thiên Nghi,chỉ có Gia Minh ngồi bên cạnh, không lên tiếng, anh nhìn Thiên Nghi, nhìn rấtchăm chú. Nghe tiếng mở cửa, Gia Minh mới giật mình rồi ngẩng đầu nhìn về phíađó.

"Tôi đến thăm cô ấy." Đăng Khôi chậmrãi bước đến rồi ngồi xuống bên kia giường.

GiaMinh không nói gì, chỉ cúi đầu rồi thở dài. Còn người con trai kia, anh đã cốgắng lấy hết mọi dũng khí mà bước vào đây, anh sợ, anh sợ nhìn dáng vẻ mất hồncủa người anh yêu, vậy mà giờ cô ở trước mặt, nhìn cô tiều tụy, nhìn cô như mấtđi linh hồn. Anh đau đớn. Đăng Khôi chạm nhẹ tay mình vào vết thương ở cổ taycô: "Cậu ấy... quan trọng thế sao?" Quan trọng đến nổi cả mạng sốngmà ai cũng muốn có Nghi cũng bỏ mặc sao? Anh nhói lòng, đau khổ, xót xa,...hàng vạn cảm xúc bủa vây. Đăng Khôi quay đầu bước đi, không nói gì nữa, anh sợnhìn cô như thế anh sẽ đau đến mức mình cũng sẽ chết theo cô mất. Anh như mộttên điên chạy trốn khỏi sự thật, khỏi tình yêu mù oán ấy. Leo lên mô tô, ĐăngKhôi phóng xe bạt mạng trên đường, vượt cả đèn đỏ, trong mắt anh lúc này khôngcó đường, chỉ có dáng vẻ yếu đuối ấy của cô. Nụ cười của cô, gương mặt trongsáng của cô, mất cả rồi, chấm dứt hết rồi...

Sánghôm sau, Thiên Nghi vẫn chưa tỉnh, bác sĩ lại vào kiểm tra sức khỏe cho cô. Aicũng chết đứng khi nghe bác sĩ báo cáo tình hình không lấy làm khả quan, ngườibác sĩ già thở dài rồi lại nhìn bệnh nhân đang hôn mê trên giường.

"Do không có ý nghĩ tiếp tục sống nên tưtưởng bệnh nhân luôn đấu tranh, đấu tranh để bản thân đừng tỉnh lại nữa. Nếu cứtiếp tục như thế, có lẽ, cô ấy sẽ cứ ở trong tình trạng này... Không tỉnh lạiđược."

CôLan gần như ngã quỵ trước những lời băng giá đó. Nun chỉ biết đỡ mẹ mình rồimặc cho nước mắt rơi dài xuống. Chỉ riêng Thiên Nghi, bình thản nằm đó, khônglo lắng, không đau đớn, đấy là cách cô chọn được ở bên anh. Tình yêu của đờicô.

Thờigian cứ thế trôi qua, đông đã đến, những lá cây đã rơi đầy đường, gió lại mạnhhơn, nhưng chỉ có nơi cô, không có gió, bình yên như những ngày xuân ấm áp.

Tạinghĩa trang, một người đứng lặng trong một căn phòng yên tĩnh, anh đứng đó,trước tấm ảnh của bà Hoàng, bà mỉm cười hiền từ như xưa, một hài cốt cạnh bên,không một tấm ảnh, chỉ ghi hai từ 'Hoàng Khang'. Chàng trai mỉm cười rồi đưatay chạm vào phần hài cốt lạnh giá đó, một trăm sáu mươi ngày qua đi, vậy màthời gian đã biến một người còn nói cười giờ chỉ là một hài cốt vô tri thế nàysao? Gia Minh lại cười, nhưng đầy cay đắng.

"Cô ấy vẫn ngủ... Có phải cô ấy đang tìmmày trong giấc mơ không? Hoàng Khang! Hay là tao hoàn thành tâm nguyện củaThiên Nghi? Để cô ấy đến gặp mày?" Tự đưa ra lời đề nghị, Gia Minh lại tựlắc đầu: "Tao không làm được... xin lỗi, Hoàng Khang, tao không thể đểThiên Nghi đến bên mày được... Cô ấy còn bạn bè, còn gia đình,... Xinlỗi..." Anh rút tay mình tay rồi quay lưng đi, nhưng vừa đến cửa, Gia Minhlại ngoảnh đầu lại, cất tiếng: "Xin mày... cho cô ấy tỉnh lại đi!"

Ánhnắng sớm chen chút vào căn phòng bệnh, Ngọc Diệp vẫn ngồi đó đan khăn choàng,cô dịu dàng và cẩn trọng đến từng mắc móc. Vừa đan, cô còn vừa nói chuyện cùngThiên Nghi: "Nghi này, Hải Băng đã sang nước ngoài học rồi, vài tuần thôinên Nghi đừng nhớ nó quá... Hay là sau khi Nghi tỉnh, chúng ta đến Dream ănuống nha?" Nhìn nắng chiếu vào mi mắt người nằm đó, Ngọc Diệp bỏ que đanxuống rồi đến kéo tấm rèm lại, cô vuốt lại cho ngay ngắn rồi quay sang. Nào ngờvừa quay lại, cô đã giật mình đến chỉ kịp dùng tay che kín miệng để ngăn tiếngthét. Người ngồi trên giường quay sang nhìn Ngọc Diệp, chớp chớp mi mắt nhìn côấy.

Phảiổn định mấy giây, Ngọc Diệp mới chạy ùa lại nắm chặt tay Thiên Nghi: "Nghitỉnh rồi. Tỉnh rồi..." Cô ra sức nhấn vào nút đỏ trên đầu nằm để gọi bácsĩ, rồi lại quay sang nhìn Thiên Nghi: "Nghi! Nghi à... Nói gì đi chứ,Nghi nói gì đi."

"Hoàng Khang đâu?"

Bàntay Ngọc Diệp đang kích động bỗng dưng dừng lại rồi buông lỏng ra, đến lượt côngơ ngát nhìn Thiên Nghi: "Nghi... Hoàng Khang... mất rồi, Nghi không nhớsao?"

"Hoàng Khang!" Cô gái đáng thương ấynhìn về phía chân giường rồi mỉm cười: "Anh đi đâu thế? Đừng đứng đó nữa,đến đây ngồi với em nào..." Cô vỗ nhẹ xuống khoảng trống cạnh giường mìnhrồi lại ngẩng lên: "Sao anh còn đứng đó?"

NgọcDiệp nhìn theo hướng mắt Thiên Nghi, chỉ là không khí, chỉ là một góc khôngbóng người, cô run rẩy cầm chặt tay Thiên Nghi, xoay cô ấy về phía mình:"Nghi! Đừng làm Diệp sợ mà... Hoàng Khang không có ở đây, Nghi à..."

"Chuyện gì vậy?" Bác sĩ cùng nhiều ytá bước vào liền chạy đến giữ lấy Thiên Nghi.

"Bác sĩ! Bác sĩ." Như tìm gặp đượcthần tiên, Ngọc Diệp liền nói gấp gáp: "Thiên Nghi sao thế? Nó cứ nhìn vàomột góc rồi tự nói chuyện một mình? Bác sĩ?"

"Được rồi, để tôi xem..." Ông quaysang giữ lấy tay Thiên Nghi: "Cô Tầng, cô xem, cô gái này là ai?"

ThiênNghi ngây ngốc nhìn Ngọc Diệp đang lo lắng tới nổi mi mắt đỏ hoe, vậy mà cô vẫnthản nhiên lắc đầu: "Không biết." Trở về trạng thái ban đầu, cô nhìnvào khoảng trống, rồi lại nhìn xung quanh, rồi lại hỏi người trước mặt:"Hoàng Khang đâu rồi? Ông đuổi anh ấy đi rồi sao? Hoàng Khang của tôi đâu.Ông trả anh ấy cho tôi. Trả cho tôi!" Cô kích động giật phăng dây truyềnnước biển, y tá mau chóng giữ cô lại.

"Tiêm thuốc an thần cho cô ấy đi!" Vịbác sĩ giữ lấy Thiên Nghi rồi nói lớn.

NgọcDiệp bị gạt sang một bên, bàn tay giữ chặt nhau rồi cô hoảng loạn rút điệnthoại bấm số gọi: "Thiên Nghi tỉnh rồi…"

Nửatiếng sau, trong gian bên kia của căn phòng, không gian ngột ngạt khiến mọingười gần như ngạt thở. Chỉ có cô Lan là lớn tiếng quát bác sĩ: "Ông nóigì chứ? Bệnh viện tâm thần sao? Cháu tôi nó vô cùng bình thường thì mắc gì phảivào đó. Ông đừng nói linh tinh nữa!"

"Cô…" Ngọc Diệp hạ giọng rồi cố giữ đểcô Lan không nhào đến đánh ông bác sĩ kia: "Đừng như vậy mà cô."

"Không vào viện tâm thần được không bácsĩ?" Tiểu Quỳnh ấp úng hỏi.

"Cái đó là tùy vào gia đình, nhưng theo tôinên đưa cô ấy vào bệnh viện tâm thần để điều trị, nếu cứ cương quyết đưa cô ấyvề nhà, tôi e rằng… Cô Tầng sẽ lại tìm đến cái chết, tình trạng ngày một xấuthêm thôi."

GiaMinh bật dậy đi vào bên kia phòng, anh đứng ở cạnh giường rồi lại nhìn cô gáiđang mê man đó. Nắng sáng bị tấm rèm giày che mất, không một cơn gió, chỉ làhơi thở nhè nhẹ của cô đan xen vào gương mặt xanh xao, ngày một gầy, gầy hơnnữa. Anh quay đầu che đi giọt nước mắt nóng hổi đang rơi xuống.

Một năm sau…

"Này! Anh hứa là sẽ làm bánh kem cho em ănmà. Em muốn ăn bánh kem anh làm, anh làm đi!"

"Anh nói sẽ chở em đi học đó, không đượctrốn học biết không?"

"Em muốn đan khăn cho anh nhưng họ cứ tróitay em lại thế này thì làm sao đan đây?"

"Em đói bụng quá,anh về nhà lấy gì cho em ăn đi mà…"

"Chúng ta về nhà đi được không anh? Em ghétchỗ này, họ lúc nào cũng trói tay em lại, đau lắm, anh nói với họ đi, chúng tavề nhà thôi…"

"Hoàng Khang…"

GiaMinh đứng ngoài cửa kính nhìn vào. Ngày nào anh cũng đứng đó nhìn cô, rồi lạiquay đi, anh chưa bao giờ bước vào trong. Người con gái ngồi thơ thẩn trêngiường, hết nói cười, lại khóc lóc, cô nhìn mọi nơi trong căn phòng rồi lại nóichuyện như thể có người đang tồn tại. Cô cười với gió, nói với không khí. Cô bịbác sĩ dùng vải trói lấy hai tay, anh đã từng ngăn cản, nhưng họ lại nói mỗikhi đêm về, cô lại cố kiếm khắp phòng mọi thứ có thể để gạch vào mạch máu mình,miệng thì lẩm bẩm điều gì đó.

"Chờ em, chờem…"

GiaMinh biết cô đang nói điều gì, nói với ai. Một năm qua, bạn bè cô, gia đình côđã mất đi hoàn toàn hy vọng cô có thể trở về như xưa. Hải Băng thường ôm chặtThiên Nghi mà bật khóc. Ngọc Diệp ngồi đó chia sẻ với Thiên Nghi những điều thúvị bên ngoài. Tiểu Quỳnh mạnh mẽ chỉ cố ngăn những lời không nên nói đến bàntay siết chặt hằn lên cả mạch máu. Lam Linh từ Úc quay về, mỗi lần đến đây đềuchỉ biết đứng ngoài mà khóc nức nở. Hồng Ngân cùng Tuấn Nguyên thay nhau chămsóc Thiên Nghi như người nhà… Mọi người đều lo lắng cho cô, yêu thương cô, từphương trời xa xôi trở về bên cô. Nhưng cô hoàn toàn không thể cảm nhận, cô vẫnchỉ biết giam mình trong thế giới của cô, vì trong lí trí của cô bảo rằng, chỉcó như thế, cô mới có thể ở bên Hoàng Khang.

Cô Lan từ trong phòngbước ra, thấy Gia Minh, cô bước đến, Gia Minh gật nhẹ đầu chào hỏi.

"Cô ấy ổn hơn không cô?"

"Ừ… Nó nhận ra cô rồi…Nhưng…" Cô Lannghẹn ngào khi nhớ về cảnh Thiên Nghi cầm chặt tay mình mà hỏi rằng Hoàng Khangđang ở đâu.

"Con vào thăm cô ấy được không cô?"

"Ừm. Cô phải về nhà, chiều cô lại qua, coixem Thiên Nghi hộ cô."

CôLan đi, Gia Minh mở cánh cửa bước vào trong, anh đi đến cạnh giường, ngồi xuốnggiường, Thiên Nghi vẫn còn đang nói chuyện cùng 'Hoàng Khang'. Gia Minh cởi bỏdây vải cho cô lúc nào cô cũng không hay biết.

"Nghi… Ngốc!"

Nghetiếng gọi, Thiên Nghi quay phắt sang. Cô giương to đôi mắt nhìn người trướcmặt. Ánh mắt như sao đêm, gương mặt anh tuấn rạng ngời, từng đường nét gươngmặt hiện lên trước mắt cô. Cô lấy tay dụi dụi mắt mình, nhìn lại lần nữa. Đếnkhi chắc chắn nhất cô mới lên tiếng.

"Hoàng Khang?"

"Là anh đây." Anh mỉm cười với cô, dịudàng, trầm lắng, đầy yêu thương.

Ngaytức khắc Thiên Nghi chồm người tới ôm chầm lấy anh, cô vùi mặt vào ngực anh, ômanh rất chặt đến nỗi người bị cô ôm sắp không thể thở.

"Em ôm anh chặtquá."

"Em sợ anh lạibỏ em..."

"Không bỏ emnữa!"

Cô hơi ngẩng mặt nhìn anh: "Cóthật không?"

"Ừm."

"Hoàng Khang!Em nhớ anh lắm, em nhớ anh, em thấy anh mà không thể chạm vào anh, không thể ômanh được, em nhớ anh Hoàng Khang..." Cô bật khóc rồi uất ức, nghẹn ngào kểcho anh nghe: "Họ trói em, họ lúc nào cũng bắt em uống thuốc, em khôngbệnh, không bệnh thật mà... Em chỉ muốn về với anh, anh kêu họ cho em về đi, emkhông muốn uống thuốc đâu, em không muốn đâu..."

"Em muốn đikhỏi đây không?"

"Muốn, em muốnvề nhà, em không thích chỗ này, em ghét chỗ này, anh đưa em về nhà được khôngHoàng Khang?"

"Được! Nhưngchỉ cần em không tổn hại đến mình, anh sẽ đưa em về nhà."

"Ừm... Em hứa,em hứa không dùng dao nữa, em không dùng mảnh vỡ của lọ thủy tinh nữa, em khôngđập đầu nữa... Em sẽ bảo vệ tốt mình, anh về với em là được rồi. Hoàng Khang...Hoàng Khang!"

Thiên Nghi cảm thấy tim mình ấm áplạ thường, cứ như thế, cô dựa vào anh. Gia Minh siết chặt bàn tay đang đặt trênvai cô: "Anh yêu em! Thiên Nghi!"

Cô không nói gì. Chỉ lẳng lặng ởtrong vòng tay 'Hoàng Khang của cô.' Gia Minh buông Thiên Nghi ra, nhìn nhữnggiọt nước mắt ấy, anh đau lòng lau chúng: "Không khóc nữa..."

"Khôngkhóc." Cô tự lấy tay mình gạt nhanh nước mắt đi.

Gia Minh cầm chặt bàn tay lạnh giácủa cô, nơi có nhiều vết sẹo lớn nhỏ. Thiên Nghi nhìn những cử chỉ dịu dàng ấy,lòng vô cùng ấm áp nhưng trái tim lại đau vô cùng, không biết tại sao, nước mắtcô lại rơi lần nữa. Anh tiến gương mặt đến gần cô, khi chóp mũi hai người chạmvào nhau, Thiên Nghi ngẩng ra vài giây rồi bỗng như giật mình lùi người lạitheo phản xạ. Gia Minh cũng vì thế mà dừng lại.

"Nhận ra anhchưa?"

Nước mắt cô làm nhòe đi mọi thứ phíatrước, gương mặt mờ ảo của Hoàng Khang cũng vì thế mà nhòe đi. Thiên Nghi cốbình tĩnh, lắc lắc đầu rồi cúi mặt, rồi lại ngẩng lên, cô rút tay mình lại,nheo mắt nhìn người trước mặt. Khó khăn lắm cô mới trả lời được câu hỏi củaanh.

"Anh... Anh...Gia Minh?"

Gia Minh thở phào nhẹ nhỏm rồi gậtđầu: "Biết anh là ai rồi à?"

"Sao… sao?Hoàng Khang…" Nghe đến cái tên này, cô ôm lấy đầu mình.

"Hoàng Khangqua đời gần hai năm rồi." Không một chút tránh né, Gia Minh đi thẳng vàovấn đề, nhìn thẳng vào ánh mắt bối rối của cô mà nói ra sự thật.

"Anh… nói HoàngKhang qua đời?"

"Nó bị bệnhtim. Nó tắt thở trong vòng tay em. Quên rồi sao?"

Hình ảnh cánh đồng hoa buổi sươngsớm hiện về. Hoàng Khang ngã gụt vào vai cô. Cô co hai chân lại vẻ sợ hãi.

"Không nhữngthế, em còn nhìn thấy nhịp tim của nó trong máy điện tâm đồ chấm dứt tại bệnhviện."

Cô chau mày nhớ đến một đường thẳngtắp, những tiếng kêu của máy vang lên bên tai. Thiên Nghi thét lên, tay vẫn ômchặt đầu: "Đừng nói, đừng nói nữa!!!"

"Nó bảo em sốngtốt. Tốt của em là thế này sao Thiên Nghi?"

"Tốt?" Côgiương mắt nhìn xung quanh mình, một căn phòng trống trải, xung quanh là nhữngthứ vô cùng xa lạ. Cô nhớ ra rồi, cuối cùng cũng nhớ ra, tim cô đau đớn, nướcmắt lăn dài. Anh bỏ rơi cô rồi, bỏ rơi cô thật rồi.

Không cho Thiên Nghi cơ hội trốntránh, Gia Minh quát lớn, trong đời này, đây là lần đầu tiên anh giận dữ nhưthế: "Em hứa thế nào mà để mình ra nông nổi này. Nó chết rồi, Hoàng Khangnó chết rồi, em còn muốn nó chết không nhắm mắt sao? Tầng Thiên Nghi, anh nóicho em biết, mỗi giây phút em hành hạ mình là nó đứng đó đau khổ biết bao emhiểu không? Nhìn đi! Em nhìn xung quanh thử đi, nó đang nhìn em đó, nó đangkhóc, Hoàng Khang của em do chính em làm cho khóc." Thấy cô bật khóc thànhtiếng, lửa giận của Gia Minh sôi sùn sục, anh đứng dậy, mặt mày đỏ bừng:"Khóc? Em chỉ biết khóc thôi sao? Khóc cái gì chứ. Nín ngay cho anh!"

"Em... em...đau lòng..." Cô cố gắng nói hết những lời lấp lửng: "Rất...đau..." Ôm lấy bờ ngực đau buốt của mình, trái tim đầy vết tích của ThiênNghi dường như chỉ muốn ngừng đập.

"Em nghĩ ai đaulòng hơn? Em sao? Sai rồi! Hoàng Khang nó đau lòng hơn, nó nhìn em lạnh mà khôngthể ôm em, nó nhìn em tự tử hết lần này đến lần khác mà không thể ngăn em. Emnghĩ đi! Ai đau lòng? Là ai???"

"Em khôngbiết... Đừng hỏi em... anh đừng hỏi em..."

Nhìn cô như thế, anh đau lòng. GiaMinh bước đến ngồi xuống giường, ôm cô vào lòng, ôm cô để xoa dịu nỗi đau trongcô.

"Gia Minh!Hoàng Khang đi rồi... Anh ấy đi rồi. Em phải làm sao đây? Em làm sao bâygiờ?" Cuộc sống của cô sau này sẽ ra sao đây? Tình yêu của cô, sự sống củacả đời cô mất rồi.

Căn phòng bệnh chỉ còn tiếng khócthất thanh của cô. Tiếng thở dài của anh. Và nụ cười bình yên của một người.

Thiên Nghi ra viện về nhà, cô bìnhtĩnh đi vào căn phòng của mình. Mọi người sợ cô kích động nên đã đem cất hếtnhững thứ liên quan đến người có tên Hoàng Khang, hình ảnh, lưu bút, quà tặng, mọithứ đã biến mất, trong căn phòng ấy, lạnh giá đến chua cay, vắng vẻ đến xótlòng. Đêm tối ùa về, cánh cửa sổ trắng đã khép kín, căn phòng tràn ngập ánhsáng. Gió thổi nhè nhẹ, đều đều vào theo khe cửa.

"Nghingốc!"

Lại là âm thanh quen thuộc đó, ThiênNghi mở mắt bừng tỉnh, cô ngồi bật dậy khi nhìn thấy người đang ngồi cạnhgiường mình.

"Sau này đừnglo lắng gì nữa, có anh đây! Không cần sợ gì cả."

"Anh luôn bêncạnh em sao?"

"Ừ. Giây phútnào, anh cũng bên cạnh em."

Thiên Nghi mỉm cười gật đầu, cô thửchạm vào má anh. Cô chạm được, chạm được vào anh rồi, đến giờ cô mới nhận rađiều hạnh phúc nhất không phải là ngày nào cũng yêu nhau, mà là giây phút nàyđây, được chạm vào anh. Má anh lạnh giá. Cô lắc lắc đầu, nước mắt lại lần nữarơi xuống.

"Anh lạnh lắmsao?"

Anh lấy bàn tay mang đầy hơi lạnhcủa mình chạm vào tay cô. Rồi thật nhẹ nhàng, anh lắc đầu: "Không... Anhkhông lạnh tí nào."

"Nhưng emlạnh."

"Anh sưởi ấmcho em." Anh ôm lấy Thiên Nghi bé nhỏ của mình. Cô tựa cằm lên vai anh,rất gần, nhưng sao mà lại xa đến thế. Chỉ là một ranh giới thôi, sao bước hoàimà không tới được.

"Đừng đi nữa cóđược không? Hãy bên em, hãy đi cùng em... Hãy yêu em..."

Anh gật đầu, rồi buông nhẹ cô ra, nụcười ấy lại xuất hiện, nụ cười làm cô xao xuyến ngay lần đầu gặp mặt, nụ cườiăn mòn hết giấc mơ của cô.

"Anh khóc. Saolại khóc?" Cô chạm tay vào má anh. Nước mắt, thì ra rất lạnh.

"Ngoan nào Nghingốc... Nhớ là không khóc đấy, nhớ là phải sống tốt, có thể, anh mới không khócvì em. Yêu em... Nghi ngốc của anh à..."

"Em cũng yêuanh. Cho em theo cùng với."

"Khôngđược..."

"Em nhớanh."

"Anh cũng nhớem."

Cô nghe anh nói, nhìn vào mắt anh.Sao mà mắt anh lại buồn như thế, sao chỉ toàn hiện diện hai từ 'đau khổ' khôngthế này. Thiên Nghi cúi đầu: "Là anh bỏ em..."

"Anh luôn ởđây. Không bỏ em, không đi đâu cả... Ở đây!" Anh đặt tay chạm vào chiếcnhẫn được đeo trên cổ cô rồi mỉm cười.

Thiên Nghi choàng mở mắt. Mọi thứxung quanh là ánh sáng thật rõ của đèn phòng. Cô nghiêng đầu nhìn cô Lan đangngủ cạnh mình. Thiên Nghi ngồi dậy, nhìn lại chỗ giường trống anh vừa ngồitrong giấc mơ ấy, cô chạm vào nó, lạnh giá. Nước mắt từ lúc nào chảy dài xuốnghai hõm má, cô đưa tay chạm vào đó. Nước mắt, thì ra cũng ấm. Cô bước xuốnggiường, thật nhẹ nhàng để cô Lan không tỉnh giấc.

Ba giờ sáng, con đường vắng tanhkhông một bóng người. Chỉ một cô gái lang thang trên khoảng không lạnh lẽo ấy,cô như một hồn ma vô chủ đang tìm kiếm đường về. Thiên Nghi bước thậtchậm, rồi cứ thế mà đi, đi về phía tìmthấy được anh rõ nhất. Cô len vào những cây cỏ đã mọc cao ngang tầm ngực, conđường mòn đã lâu không ai vào, cỏ mọc đầy, sương dính vào người cô, chạm vàobàn tay lạnh toát của cô. Thiên Nghi vẫn đi, cô chẳng biết tại sao mình lạithấy được đường vào tận trong này.

Đứng lặng lâu nhìn cây cổ thụ giàđang ngủ say, nhìn cái xích đu đã bị đứt một dây rơi trên bãi cỏ. Thiên Nghibước đến ngồi xuống chỗ mà trong quá khứ, anh đã ngã gụt vào vai cô. Cô ngồiđó, nhìn ra cánh đồng phía trước. Tối om. Không ánh sáng. Gió cứ thổi, hết thổilại dừng, dừng được đôi lát lại thổi. Cô vẫn nhìn phía xa.

"Em khônglạnh."

Rồi cô lấy trong túi áo ra một câykéo, nhìn nó rất lâu. Sau đó nắm lấy mái tóc dài của mình rồi cắt nó đi, nhanhvà dứt khoát. Đoạn tóc dài Thiên Nghi được cô cầm chặt, gió lại đến, cô đưa taygiơ nắm tóc ra rồi thả bay chúng. Tóc dài. Tóc dài làm gì nữa chứ. Sẽ không cònai hôn lên nó, sẽ không còn ai vuốt nó. Cô không cần nữa. Giọt nước mắt mặnchát, nóng hổi chảy dài.

Vẫn biết anh bên cạnh mà vẫn đau,biết thế mà trái tim vẫn bị đóng băng. Anh đi rồi, cô không còn gì nữa. Chỉ làmột quả tim mang hình thức đang sống. Rồi một ngày nó cũng ngừng lại thôi.

Thiên Nghi giữ lấy chiếc nhẫn trêncổ mình, ở đây, tình yêu ở đây sao? Không biết từ lúc nào, cô thấy mình nhỏ bénhư thế. Nụ cười. Nước mắt. Tình yêu. Chỉ là một định nghĩa thôi. Cô hạnh phúcmỉm cười, mắt long lanh nhìn lên bầu trời cao, thì thầm: "Dù Người có muốnchia cắt chúng tôi thì tôi vẫn ở bên anh ấy, bởi vì vốn dĩ anh ấy không hề rờixa tôi."

Mặt trời lại lên, ánh sáng lọt vàocánh đồng hoa bồ công anh này, nó theo gió bay tung lên nền trời, trắng xóa.Hoa bươm bướm vàng rực theo tia sáng mặt trời buổi sớm càng long lanh. Sươngtrên bãi cỏ ánh lên những tia sáng diệu kì. Thiên Nghi ngồi bó gối, mắt đăm đămnhìn phía trước.

Lúc Gia Minh và Tiểu Quỳnh hớt hãitìm đến, họ như trút được gánh nặng khi thấy Thiên Nghi vẫn bình an ngồi đó.Nếu Gia Minh không thông minh mà suy đoán thì có lẽ giờ mọi người đã chạy khắpcác nghóch ngách thành phố mà tìm cô. Nhưng lúc đến gần nhìn thật rõ, cả haingười đều ngẩn người đứng chôn chân khi trông dáng vẻ nhỏ bé ngồi bó gối ở đó,ánh sáng chiếu xuống mái tóc ngắn chấm vai, khuôn mặt nghiêng nghiêng ấy, thêlương, đau đớn.

"Thiên... ThiênNghi?" Tiểu Quỳnh lắp bắp để cố xác nhận xem người trước mặt mình có phảiTầng Thiên Nghi hay không. Sao chỉ mới qua một đêm tóc đã thế này rồi. Như mộtcon người khác.

Nghe tiếng gọi ấy, Thiên Nghi quayđầu lại, cười, cô mỉm cười với hai người họ.

"Không sao. ChoNghi ngồi đây một lát nữa thôi." Nói rồi, cô lại xoay mặt nhìn về phía mặttrười mọc. Hai người kia cũng đứng yên tại đó, không lên tiếng.

Hoàng Khang nếu muốn em sống tốt, emsẽ sống. Hãy chờ em, sẽ đến ngày thượng đế cũng thương xót chúng ta mà cho phépem đến tìm anh.

Cô lại hạnh phúc nhìn sang chỗ trốngbên cạnh mình, rồi lại nói rất khẽ: "Đến lượt anh tựa vào vai emrồi."

Em đã được cùng anh ngắm mặt trờimọc. Đẹp lắm đúng không anh? Trái tim của em.

Yêu nhau, không chỉ là yêu bằng tim,mà yêu nhau còn là khi họ vẫn ở bên nhau dù họ ở hai thế giới khác nhau. Mộtcon người và một linh hồn.