Hổ Phách Cầu Vồng

Chương 30



Trước khi hai ngày cuối tuần tới, Trịnh Dư An nhớ lại được rất nhiều những kỷ niệm liên quan tới Yến Thư Vọng.

Trí nhớ con người giống như một chiếc hòm sắt. Lúc bạn chưa mở ra thì sẽ không cố nghĩ xem bên trong có gì, nhưng chờ tới sau khi thật sự mở ra rồi thì ngay cả những món đồ ở góc xó cũng trở nên phong phú hơn.

Ấn tượng ban sơ nhất của anh vẫn là chữ ký của Yến Thư Vọng.

Cơ cấu tổ chức doanh nghiệp của WE GO thật ra vô cùng đơn giản. Mô hình 3C với phần lớn là cổ đông cá nhân, các chi nhánh phụ trách phía dưới cũng không phức tạp, so ra lành mạnh hơn mô hình tập đoàn bình thường, vốn đầu tư phân tán bên ngoài cũng theo đó ít đi. WE GO đang ở giai đoạn phát triển tương đối ổn định như vậy.

(3C ở đây mình chỉ tìm được thông tin về mô hình chiến lược kinh doanh trong đó doanh nghiệp cần phải cân nhắc 3 yếu tố cốt lõi: Company (công ty), Customers (Khách hàng), Competitors (Đối thủ cạnh tranh).)

Chữ ký của Yến Thư Vọng giống như con người hắn, theo phông chữ uốn lượn đầy hoa lệ nhưng cũng không phức tạp tới mức người khác đọc không hiểu. Đặc biệt là chữ “An”, bộ ‘nhật’ phía trên các cạnh tròn trịa, phần “an” phía dưới mũ dài ‘nữ’ thanh, thực sự để lại ấn tượng sâu sắc cho người xem.

(Đặc biệt là chữ “晏“, bộ [日 ] phía trên các cạnh tròn trịa, phần [安 ] phía dưới [宀] dài [女 ] thanh)

Trịnh Dư An rất muốn gạt Yến Thư Vọng ký cho mình một chữ, nhưng rồi nghĩ lại lại thấy quá ấu trĩ. Yến Thư Vọng cũng đâu phải minh tinh, tìm người ta xin chữ ký đúng là có bệnh.

Về chuyện quần bơi, tối thứ Sáu Yến Thư Vọng lại nhắn tin Wechat hỏi thêm một lần.

Trịnh Dư An học hư rồi, cố ý nói: “Anh đoán xem.”

Yến Thư Vọng trả lời rất nhanh: “Cậu đang trêu người đấy.”

Trịnh Dư An: “Tôi gọi anh là “Anh trai ơi” thì mới là trêu nhé.”

Yến Thư Vọng: “Vậy cậu gọi đi.”

Trịnh Dư An cười nhắn tin đáp: “Tôi gọi Chương Tấn là anh trai đấy, anh với Chương Tấn giống nhau sao?”

Yến Thư Vọng không trả lời, có lẽ hơi giận rồi. Trịnh Dư An cũng kệ hắn, tự mình chuẩn bị xong xuôi đồ đạc ngày mai cần mang theo, suy nghĩ rồi vẫn quyết mang quần bơi tam giác, lúc cuối còn chụp ảnh gửi cho Yến Thư Vọng.

Yến Thư Vọng cuối cùng cũng chịu trả lời. Hắn nói: “Cậu đây đúng là trêu tôi rồi.”

Trêu hay không thì chưa rõ, dù sao hôm sau hai người vừa tới bể bơi đã thấy hơi hối hận. Vì tháng Sáu, tháng Bảy là đợt nghỉ hè của học sinh nên ở bể bơi đầy một đám học sinh tiểu học, hệt nhà tắm công cộng, thấy toàn sủi cảo hấp.

Trịnh Dư An nhìn mấy cái đầu củ cải nhấp nhô trên mặt nước thì khóc không ra nước mắt. Yến Thư Vọng buồn cười bảo: “Trải nghiệm rất mới lạ đấy.”

Trịnh Dư An thở dài: “Đừng chế nhạo tôi chứ.”

Bể bơi có chia thành khu nước sâu và khu nước nông. Mấy đứa nhỏ lớn lớn một tẹo sẽ qua khu nước sâu vầy nước, tay chân đều đeo phao, bơi qua bơi lại theo tiếng hô của huấn luyện viên. Chỉ có hai làn bơi để dành cho người lớn sử dụng, cũng may là không đông người. Trịnh Dư An trước hết đứng bên thành bể làm nóng người. Anh thậm chí còn mang theo đồng hồ bấm giờ có kèm chức năng thử nhiệt độ, coi bộ rất chuyên nghiệp.

Yến Thư Vọng chải mái tóc dài lên cao, tùy tiện cột lại trên đỉnh đầu. Trịnh Dư An cũng nhìn hắn thêm mấy lượt.

“Nhìn gì vậy?” Yến Thư Vọng khoác khăn trên vai, thuận miệng hỏi.

Trịnh Dư An cười: “Anh cứ như tài tử Giang Nam vậy.”

Yến Thư Vọng liếc qua anh, bảo: “Tài tử Giang Nam không mặc quần bơi.”

Trịnh Dư Vọng vui như được mùa, cố ý soi mông đối phương một lúc.

Quần bơi của Yến Thư Vọng cũng là quần tam giác, màu sắc thì lại rất giản dị. Mông hắn tròn trịa, cơ đùi săn chắc, đường chữ V trên cạp quần rõ nét như hai cái móc câu, tách biệt rõ ràng với phần cơ bụng.

Người ta vẫn bảo “eo đẹp là phải có hõm Apollo”. Trịnh Dư An không nhịn nổi đưa mắt lướt quanh Yến Thư Vọng một vòng, lúc nhìn thấy phía sau thì bật cười.

Yến Thư Vọng có chút chịu thua: “Cậu lại cười gì vậy?”

Trịnh Dư An vừa hất tóc mái vừa đội mũ bơi lên. Anh ghẹo bảo: “Thân hình Yến Tổng đẹp quá.”

Yến Thư Vọng nhìn anh không đáp.

Trịnh Dư An trước khi xuống nước lại trêu thêm câu: “Trước sau đều có cái để ngắm nhé.”

Yến Thư Vọng: “……”

Đường bơi tiêu chuẩn là 100m quay vòng. Trịnh Dư An bơi hết một lượt cả đi cả về thì lấy đồng hồ bấm giờ ra xem thời gian. Khửu tay anh gác trên dây phao nổi, kéo kính bơi lên rồi vuốt mặt.

Yến Thư Vọng ngồi bên thành bể, một chân co, chân còn lại thì thả xuống dưới nước. Mũi chân thi thoảng tùy tiện tạo sóng nước.

“Cậu bơi rất nhanh.” Yến Thư Vọng cúi đầu nhìn Trịnh Dư An.

Trịnh Dư An cất đồng hồ đi, nghiêng đầu qua trái phải để dốc hết nước trong tai ra: “Kém nhiều rồi. Lúc trước hồi còn đi học tôi có thể phá kỷ lục trường đấy.”

Anh lướt về trước một đoạn, vừa đúng tới dưới chân Yến Thư Vọng.

Tô Châu có rất ít bể bơi đạt đủ tiêu chuẩn thi đấu. Khu nước sâu ở bể bơi tại Khu công nghiệp này sâu 2m5, hỗ trợ nhảy từ ván nhảy xuống nước, chỉ cần không phải người cao to thì thường sẽ không chạm tới đáy.

Kỹ năng bơi lội của Trịnh Dư An rất tốt. Anh bám lấy dây phao nổi, hai chân giữ thăng bằng dưới nước như đám mây trôi, đầu ngẩng lên nói chuyện với Yến Thư Vọng.

“Cậu lại gần đây thêm chút nữa.” Yến Thư Vọng chợt bảo.

“Sao vậy?” Trịnh Dư An hỏi nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời mà bơi ra trước một chút, gần chạm tới lớp gạch men sứ ở thành bể. Yến Thư Vọng khoác khăn trên vai, lưng hơi cúi, đưa tay lướt qua phần lông mày của Trịnh Dư An.

“Cậu đúng là một chú cá.” Hắn cười cười.

Mắt Trịnh Dư An như dán chặt lên giọt nước ở đầu ngón tay Yến Thư Vọng. Người kia nhìn anh một lúc, ngón tay dần dần vuốt từ trên lông mày xuống tới gần cằm.

Hai người cứ nhìn nhau như vậy, một lúc lâu cũng chẳng ai lên tiếng.

Trịnh Dư An liếm môi, hỏi: “Anh không xuống sao?”

Ánh mắt Yến Thư Vọng tự động dừng trên môi anh.

“Viên Viên.” Chợt Yến Thư Vọng gọi anh.

Trịnh Dư An: “?”

Yến Thư Vọng tỏ vẻ rất chân thành: “Dạo gần đây cậu có tính tìm bạn gái không?”