Hổ Phách Cầu Vồng

Chương 13



Thời gian nghỉ gần hết, Trịnh Dư An mới pha được cho mình tách cà phê, Tần Hán Quan thì vẫn xoắn xuýt vấn đề “thời kỳ yêu đương nồng nhiệt”. Trịnh Dư An cầm tách nói đùa: “Nếu là nam nữ yêu đương nồng nhiệt thì còn hẹn hò cái gì, leo thẳng lên giường là được rồi.”

Tần Hán Quan làm bộ “Cậu còn dám nói to chuyện này”, líu lưỡi: “Người ta là Yến Thư Vọng đó, cậu nghĩ gì vậy.”

Trịnh Dư An thản nhiên đáp: “Vậy không phải là được rồi. Tôi với anh ta hẹn nhau mấy bữa có tính là gì, như bạn bè bình thương thôi.”

Buổi triển lãm gốm sứ hôm Thứ Bảy nhất định phải đi. Cho dù thái độ của Yến Thư Vọng mập mờ thì Trịnh Dư An cũng không phải người lâm trận bỏ chạy.

Hơn nữa đều là người trưởng thành với nhau làm gì có chuyện trốn tránh mãi được. Giới tài chính cũng chỉ có vậy, Yến Thư Vọng còn là nhân vật đỉnh Kim Tư Tháp, ở trung tâm giới. Trịnh Dư An đừng nói đắc tội hắn, đi nịnh còn chẳng kịp nữa là.

Phòng triển lãm Bản Sắc cách đường Quách Hạng không xa, bên trong có bãi đỗ xe không to nhưng cũng đủ chỗ. Lần này Trịnh Dư An đi với tư cách bạn của Yến Thư Vọng nên không gọi An Đại, tự mình lái xe tới.

Bạch Gian tới Tô Châu rất nhiều lần, đã có chút tiếng tăm trong giới gốm sứ nơi đây. Triển lãm y tổ chức không kể người chung sở thích thì cũng có người ngoài ngành nghe danh mà tới. Trịnh Dư An lần này còn cố ý mua một bó hoa, đến nơi thì tặng Bạch Gian.

“Nghe nói là Yến Tổng mời cậu tới?” Bạch Gian ôm bó hoa baby[1] được cột thành khối tròn, coi bộ rất vui vẻ. Y đưa Trịnh Dư An sổ ký tên, “Để lại tên chứ?”

Trịnh Dư An vừa viết vừa cười bảo: “Thầy Bạch đây là tính mở rộng mạng lưới khách hàng hả, sau này có phỏng vấn cảm nhận không?”

Bạch Gian bị anh trêu xấu hổ, giả bộ tính lấy hoa đánh anh. Trịnh Dư An không tránh, cười cười lật quyển sổ ký tên, thấy tên Yến Thư Vọng

“Yến Tổng tới rồi sao?” Anh hỏi.

Bạch Gian gật đầu: “Ở trong ấy.”

Trịnh Dư An chào hỏi xong xuôi thì vào trong kiếm người, coi qua hai gian triển lãm mới thấy Yến Thư Vọng ở gian trong cùng bên trái.

Phòng triển lãm không lớn, kết cấu tầng trên tầng dưới được thiết kế rất khéo léo. Khu tầng dưới có một chiếc bục kéo dài, trên bục đặt một cây tùng con. Bóng lá tùng so le loang lổ, hắt ngược lên tường. Cành cây vươn dài chiếm lấy quá nửa mặt tường. Bóng cây tùng đôi lúc lay động, tạo thêm cảm giác thiền định.

Yến Thư Vọng đứng trước bóng cây đó, mái tóc dài buộc túm vắt qua vai.

Không rõ vì sao, Trịnh Dư An bỗng nghĩ tới câu thơ “Dưới tùng có người quân tử, quân tử tựa trăng sáng tỏ”.

Vì để tạo hiệu ứng ánh sáng, hướng đèn trên bục cũng được nghiên cứu kỹ. Lúc Yến Thư Vọng quay đầu nhìn Trịnh Dư An, ánh sáng trắng vừa đúng lúc phủ lên mặt hắn, khiến khuôn mặt sắc cạnh trở nên hiền hòa.

Trịnh Dư An nhìn hắn đi về phía mình. Từ chỗ tối ra chỗ sáng, bóng cảnh vật chồng lên nhau hắt tới mặt Yến Thư Vọng, một bức đều như mỹ nhân trong tranh.

“Tới lúc nào vậy?” Yến Thư Vọng dựa lại gần anh, hỏi.

Trịnh Dư An như thể mới tỉnh lại, có chút ngượng ngùng chuyển tầm mắt, một lúc sau mới đáp: “Vừa tới chưa được bao lâu.”

Yến Thư Vọng gật đầu, bảo: “Lên tầng hai xem thử đi.”

Tác phẩm của Bạch Gian chủ yếu được trưng bày ở tầng một, tầng hai là triển lãm phòng làm việc nhưng cũng có không ít người tụ tập. Trịnh Dư An vừa theo Yến Thư Vọng lên thì gặp ngay mấy khuôn mặt quen thuộc.

Yến Thư Vọng cũng có mấy người quen, rõ ràng không cùng một nhóm với Trịnh Dư An. Hai người bị tách ra hai phía. Trịnh Dư An vừa nói chuyện, vừa không kiềm được mà ngóng qua chỗ Yến Thư Vọng.

Anh đột nhiên nhớ tới lời An Đại “Người ta phân chia ranh giới rất rõ ràng. Anh bên này, họ bên kia. Anh không qua, họ cũng không tính lại.”

“Trịnh Tổng, sao sắc mặt anh có chút không ổn vậy?” Người bên cạnh lo lắng hỏi.

Trịnh Dư An ngây người, gượng gạo đáp: “Trời nóng, có thể hơi bí bức.”

Anh nói qua quít mấy câu với mấy người kia rồi lại ngẩng đầu lên, tầm mắt chạm phải ánh nhìn của Yến Thư Vọng. Hai người họ cách một lối đi nhỏ ở giữa, ánh mắt yên lặng giằng co.

Người bên cạnh Yến Thư Vọng dường như rất tò mò, hỏi mấy câu thì thấy Yến Thư Vọng lắc đầu. Hắn vươn tay, nhìn Trịnh Dư An, bình tĩnh nói: “Trịnh Dư An, lại đây.”

“Trịnh Dư An.”

Yến Thư Vọng kiên trì giơ tay. Chân mày hắn khẽ nhướn lên, khóe mặt như mang ý cười, lặp lại một lần nữa: “Lại chỗ tôi.”