Hộ Nghèo Túng Và Phú Hào Của Cậu

Chương 16



La Bạc Hồ thất tha thất thiểu bị đẩy vào một nhà xưởng cũ bị bỏ hoang.

Nhiều năm trước ông chủ nhà xưởng vì làm ăn thua lỗ, sau khi phá sản thanh lý xong, cái gì bán được thì bán, bồi thường thì bồi, chỉ còn cái vỏ rỗng ở nơi này, bây giờ trở thành chỗ tốt cho bọn bắt cóc.

"Ngoan ngoãn đợi đi." Bọn bắt cóc hình như vẫn cho rằng La Bạc Hồ là tiểu tình nhân của Chu tổng, trọng điểm chăm sóc vẫn là cậu, còn vô cùng sến sẩm mà vỗ vỗ mặt cậu: "Nghe lời một chút, sẽ không ai gây rắc rối cho mày."

Nói xong liền nhốt bọn họ vào một căn phòng ở lầu một, khóa lại. Canh giữ trước cửa.

Tiêu Giác Tê ngất xỉu một đường cũng vừa tỉnh lại, oán giận cả người, hoàn toàn không nhìn thấy tình hình địch mạnh ta yếu trước mắt, loảng xoảng loảng xoảng vọt đến đá cửa.

"Mau thả bọn tôi ra! Tôi nói cho các người biết bắt cóc người khác xử mười năm tù trở lên, thậm chí là chung thân... Ứm!" Tiêu Giác Tê tức muốn hộc máu quay đầu lại, "Cậu che miệng tôi lại làm gì?"

"A..." La Bạc Hồ sợ cậu nói thêm mấy câu chọc giận bọn bắt cóc nổi đóa lên trực tiếp xông vào thọt bọn họ mấy đao chết ngắc, chỉ có thể nói: "Xung quanh đây đều là nhà xưởng bỏ hoang, cậu có hét lên cũng vô dụng, giữ thể lực đi."

"Nhưng bọn họ đang phạm tội, làm trái pháp luật chính là không đúng rồi!"

Woa, thật là một chàng trai ngây thơ trong sáng không tì vết.

La Bạc Hồ muốn nhồi máu cơ tim.

Tại sao trên thế giới này luôn có vài người nói hoài không chịu hiểu đạo lý vậy?

"Chả trách ngài với Chu tổng tâm đầu ý hợp."

La Bạc Hồ cảm khái, hai người đều là đồ ngốc.

"Vậy sao." Tiêu Giác Tê vẻ mặt kiêu ngạo đáng yêu nghiêng nghiêng đầu, "Tôi cũng cảm thấy tôi với Thích Tử tâm tâm tương tích"

"..."

Haizz, nói móc cũng nghe không hiểu.

La Bạc Hồ không muốn nói nữa, tự mình tìm băng ghế kéo ra ngồi.

Hiện tại trên người cậu trừ quần áo ra cái gì cũng không có, cũng chẳng có việc gì làm, chỉ có thể ngu người ra bảo tồn thể lực.

Tiêu Giác Tê lắc lư một lát cảm thấy nhàm chán, lẹp xẹp ngồi xổm trước mặt La Bạc Hồ nói chuyện.

"Cậu đừng sợ, Thích Tử nhất định sẽ đến cứu chúng ta."

La Bạc Hồ cười khổ.

Như vậy mới càng đáng sợ đó.